Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 8

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 462

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1136

Webnovel - Chương 02: Đại thắng của anh hùng! Vương quốc tuyệt vọng sụp đổ, xuất phát!

Bị vạch trần chuyện dan díu với nhau và âm mưu thủ tiêu tôi sau khi hạ gục Ma Vương, lại còn bị tôi từ chối kết liễu hắn, ba ả đàn bà do Marul cầm đầu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng kẻ ra tay đầu tiên hóa ra lại là Hilde.

"Áááááááá!! Chết đi, anh hùng!『Tật Phong Thích』!!"

Chẳng biết là do hoảng loạn, điên tiết, hay là làm liều trong cơn quẫn trí nữa, nhưng con đàn bà lại vung kiếm lao thẳng về phía tôi. Tôi vội đẩy Thor lùi lại, rút kiếm nghênh chiến. Đòn tấn công cỡ này mà lỡ sượt qua Thor thôi là cậu ta đi đời ngay! Nữ thần ơi, sao Thor lại mong manh dễ vỡ thế cơ chứ?

Nhưng nếu là đòn chí mạng với Thor thì đối với tôi, cú tấn công của Hilde chỉ chậm chạp đến mức ngáp xong một cái còn chưa đến nơi. Chắc cô ta nghĩ rằng tôi vẫn còn đang thấm mệt và đầy thương tích sau trận chiến với Ma Vương nên có thể đánh bại được tôi ư? 

Ngây thơ, quá ngây thơ rồi!!!

Tôi chỉ khẽ nghiêng người, dùng động tác tối thiểu để gạt phăng nhát chém tự hào của con ả hiệp sĩ, rồi không một chút do dự vung kiếm đáp trả.

"....Hilde, cô vẫn còn ảo tưởng rằng mình sẽ không bị giết sao?"

Phản ứng lại đòn tấn công của tôi, Hilde vội vàng né tránh, lùi lại hai, ba bước. Ngay sau đó, nhận ra sự khác thường trên cơ thể mình, cô ta rồi hét lên thất thanh, mặt mày tái mét vì tuyệt vọng.

"...Tay tôi?! Tay tôi đâu rồi?!"

Tôi thậm chí còn chưa dùng đến kỹ năng, chỉ là một nhát chém thường thôi, nhưng như vậy là đủ rồi. Cả hai cánh tay của Hilde đã bị chém đứt, giờ đang lăn lóc trên mặt đất. Nhân tiện, lúc chém tôi cũng không quên yểm thêm thuộc tính Hỏa để đốt cháy vết cắt, vừa cầm máu tránh cho ả chết vì mất máu, vừa khiến cho vết thương bị ma lực thiêu đốt không thể chữa lành được. Một sự chu đáo hoàn hảo. Thor đã dạy tôi rằng, những điểm tinh tế thế này mới tạo nên sự khác biệt của một người đàn ông biết quan tâm!

Hilde vốn tự hào về kiếm thuật của mình, nhưng từ nay về sau sẽ chẳng còn cơ hội nào để vung kiếm nữa. Nè, cảm giác bây giờ thế nào? Hả, thế nào??

Đúng vậy, đây chính là『Anh hùng』, là thứ bạo lực mạnh nhất thế gian, là sức mạnh đỉnh cao của nhân loại. Dù các người cũng được ban cho Ân sủng, nhưng giữa ta và các người tồn tại một bức tường tuyệt đối không thể nào vượt qua đâu. Cái âm mưu thủ tiêu ta ngay sau khi hạ gục Ma Vương của ngay từ đầu đã là vô vọng rồi.

"Ááááááá?! Khôngggggggggg!! Hoàng tử Nedrick, cứu em!! Hoàng tử!! Cứu emmmmm!!!!"

Sau khi hét lên như điên như dại, hai tròng mắt Hilde đảo tròn rồi trợn trắng, bất tỉnh ngã vật ra tại chỗ.

"Sao anh dám làm thế với đồng đội... Elliott, anh đúng là thứ cặn bã hạ đẳng nhất!!", Marul vội vàng đỡ lấy Hilde, lườm tôi bằng ánh mắt như thể nhìn kẻ thù giết cha rồi buông lời lẽ độc địa.

"Cái đéo gì cơ? Con đàn bà đó là đứa đòi giết tôi trước cơ mà?"

"Ồn ào quá, câm mồm đi!! Nếu anh chịu kết liễu Ma Vương thì đã không xảy ra chuyện này rồi!! Anh phải biết rằng chính cái sự nhỏ nhen đó đã khiến anh thua Hoàng tử với tư cách là đàn ông đấy!!"

Marul cứ oang oang la lối cái đéo gì đó, nhưng tôi cũng chẳng buồn nghe. Toàn là lý sự cùn, chắc cô ta cũng chỉ nói được đến thế mà thôi. Vốn dĩ nếu các người không âm mưu phản bội tôi thì đã làm gì có chuyện này? Ấy thế mà cái phần quan trọng đó lại bị lờ đi, rồi cứ gào lên như thể lỗi hoàn toàn thuộc về mình tôi vì đã không kết liễu Ma Vương. Con đàn bà này ngu ngốc đến mức này hay sao?

"Ra vậy, ra vậy, hóa ra cô là loại người như thế. Thôi được rồi, vậy thì chuyện sau này cứ để Hoàng tử của cô lo liệu. Vĩnh biệt nhé! Đi thôi, Thor."

Khi tôi cùng Thor đề nghị từ bỏ cuộc chiến, Cecilia liền bò ra, dập đầu xuống đất van xin như muốn níu chân tôi lại.

"Chờ đã, xin hãy chờ đã Elliott!! Chỉ với chúng tôi thì không thể nào đánh bại Ma Vương được!! Nếu cứ để mặc Ma Vương ở đây, Vương quốc sẽ phải chịu phản công và diệt vong mất!! Tôi xin lỗi vì đã phản bội ngài mà! Nếu muốn, cả cơ thể này đều là của ngài hết! Cho nên, xin ngài hãy nguôi giận và ra tay kết liễu Ma Vương thôi, được không?"

"Thế à, gay go nhỉ, vậy thì cố mà gắng sức nhé, chẳng liên quan gì đến tôi cả.

...Trong suốt cuộc hành trình, tôi đã hiểu ra tại sao cuộc chiến này lại nổ ra rồi.

Nguyên nhân khơi mào cuộc chiến là do gã Hoàng tử háo sắc đã ôm ấp các người, lại còn liên tục bắt cóc các cô gái ma tộc sống ở ngôi làng gần biên giới, sau khi cưỡng hiếp chán chê họ thì liền bán sang nước khác. Giờ biết được sự thật đó rồi, nói thật là tôi cũng chẳng còn một chút hứng thú nào để chiến đấu vì Vương quốc nữa.

Công dân của mình bị đối xử như vậy thì ai mà không điên tiết lên chứ. Tôi thấy tội nghiệp cho những người dân vô tội của Vương quốc bị vạ lây, nhưng mồi lửa này là do Hoàng tử châm lên thì hắn phải tự đi mà dập lửa chứ? À mà, tôi cũng chẳng chút hứng thú với cô đâu, nên đừng có dùng nó làm cái giá để sai khiến tôi."

Trước thái độ không chút khoan nhượng của tôi, Cecilia ngẩng mặt lên, miệng ngáp ngáp như con cá giãy chết, buồn cười chết đi được.

Vốn dĩ, lời mặc khải mà tôi nhận được từ Nữ thần là『kết thúc cuộc chiến này, chứ không hề nói là phải tiêu diệt Ma Vương, nên tôi chẳng có nghĩa vụ phải làm thế. Có lẽ vì vậy mà Nữ thần đã không ra lệnh cho tôi phải hạ gục Ma Vương. Nghĩ lại, có thể ý của Nữ thần là kết thúc chiến tranh bằng cách hạ thằng Hoàng Tử kia thì sao, tôi cũng chẳng rõ nữa.

".....Hả?! Ma Vương?!"

Nghe Marul hét toáng lên, tôi quay lại và thấy Ma Vương đã bắt đầu đứng dậy.

"Đéo ổn rồi!! Chạy mau Cecilia!!!", nói rồi Marul ôm Hilde cùng Cecilia co giò chạy bán sống bán chết.

Sau khi tiễn ba người họ đi, tôi kiệt sức ngã ngửa ra, nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) rồi mới bắt chuyện lại với Ma Vương. Tôi cảm nhận được rằng ông ta không còn chút thù địch nào nữa.

"...Đàn bà đúng là thứ sinh vật phiền phức, anh hùng nhể."

Nghe những lời nói dường như chất chứa cả kinh nghiệm, sự thấu hiểu và cả nỗi mệt mỏi của ông ta, tôi bất giác cười khổ.

"À, nhưng những viên pha lê ghi lại hành vi của ba con điếm đó đã được tôi sao chép hàng loạt và rải đi khắp nơi rồi, không chỉ trong Vương quốc mà ở cả nước ngoài nữa. Dĩ nhiên là cả tòa thánh của giáo hội, nơi đã cử Cecilia đi. Vì thế, âm mưu của ba chúng nó và gã Hoàng tử sẽ bị cả thế giới biết đến thôi. Mà, sau đó bọn họ có ra sao thì cũng chẳng phải chuyện của tôi nữa."

"Hahaha, ra vậy, màn trả đũa hay lắm", Ma Vương cười cách khoái trá, trong giọng nói của ông không có chút thù địch nào, thậm chí còn có cảm giác thân thiện.

"Này anh hùng, ta vốn không có ý định gây chiến với『nhân loại』, mà chỉ định gây chiến với『Vương quốc』mà thôi. Vì lẽ đó, ta chỉ tấn công vào tiền tuyến của Vương quốc, còn đối với các quốc gia khác, ta chỉ phòng thủ chứ không hề xâm lược."

"Hà, tôi cũng đoán là vậy. Mà, chắc từ giờ cục diện sẽ thay đổi nhiều đây nhỉ? Tôi đã sắp đặt để cả thế giới biết nguyên nhân là do Vương quốc, hay đúng hơn là do gã Hoàng tử khốn nạn đó rồi, nên không chừng Vương quốc sẽ bị các nước khác tấn công ấy chứ. Mà thôi, tôi đã bỏ cuộc rồi nên không còn liên quan gì nữa đâu."

Tôi đã ngờ ngợ rằng chính Vương quốc đã xúi giục các quốc gia khác để tạo ra cục diện nhân loại đối đầu với Ma tộc, quả nhiên là vậy. Thế này thì chính gã Hoàng tử mới là hiện thân của cái ác. Không biết các vị vua khác biết được đến đâu, nhưng có khi hoàng tộc của Vương quốc sẽ bị chính phe nhân loại thanh trừng trước cả khi bị Ma tộc tấn công cũng nên.

"Này anh hùng, sau khi từ bỏ cuộc chiến này, ngươi định sẽ làm gì?"

"Tôi đã quá gắng sức, quá liều mạng trong cuộc chiến này rồi , cơ thể rệu rã, còn cơ bắp thì đang gào thét đây này ....Nên tôi định tiến về phương nam, nghe nói ở đó có suối nước nóng chữa bệnh rất tốt, ngâm mình trong bồn tắm để chữa lành vết thương, rồi sống nốt phần đời còn lại một cách thong thả, đó chính là mục tiêu của tôi lúc này."

"Ra vậy......"

***Rầm***

Ma Vương gật đầu trước lời tô nói, rồi đấm một cú xuống sàn nhà ngay bên cạnh, tạo thành một cái hố to hoác.

"Cú đấm này là dành cho cường địch (và cũng là bằng hữu) đã bị cướp mất người yêu, một cú đấm chứa đựng tất cả căm phẫn trước sự phản bội! Anh hùng Elliot từng chiến đấu với Ma Vương đã chết tại đây rồi. Người đứng đây giờ là một người đàn ông tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì ...... Bảo trọng, Elliot!"

Ma Vương nhoẻn miệng cười, và tôi cũng nở một nụ cười đáp lại. Chẳng cần nhiều lời, giữa hai người đàn ông từng là kẻ thù đã hình thành một thứ tình bạn kỳ lạ.

Vương quốc sau khi mất đi chiến lực mạnh nhất là tôi, chắc chắn sẽ bị Ma Vương, hoặc một quốc gia nào khác tiêu diệt. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống cuộc đời của chính mình.

"Này Ma Vương, tại sao ngài lại ngừng trận chiến với tôi lại thế?"

"Hmmm.....Trước khi trở thành Ma Vương, ta cũng chỉ là một gã ma tộc bình thường. Nhưng rồi người bạn gái thuở nhỏ của ta đã bị Ma Vương tiền nhiệm cướp mất, ta điên cuồng rèn luyện bản thân để báo thù và tàn sát hắn ta, kết quả là giành được ngôi vị Ma Vương này đây."

............

Ra là vậy, vì cùng nếm trải nỗi đau bị cắm sừng bởi bạn thuở nhỏ. Mà sao mấy con bạn thuở nhỏ cứ hay bị nẫng tay trên thế nhỉ? Nói đi, Thor! Vì Nữ thần chẳng trả lời đâu.

"Khi nào cuộc chiến này kết thúc, hãy kể cho tôi nghe chuyện "trừng phạt" này của ngài nhé, người anh em."

Nghe lời tôi nói, Ma Vương vừa cười vừa gật đầu. Chuyện cũng đã xong, khi tội định đứng dậy di chuyển thì chợt nhận ra cơ thể đã mệt mỏi rã rời, không sao nhúc nhích nổi.

"A~, muốn đi mà mệt quá không cử động được nữa rồi. Thor, cõng tôi đi bro!?"

"Thiệt tình! Nhưng mà cậu nặng lắm đấy, nên cởi bộ giáp ra đi."

Loảng xoảng, roẹtttt… ?. 

Cùng với những âm thanh đó, ta cởi bỏ bộ áo giáp, cảm thấy người nhẹ hẳn đi. Với một tiếng hô kỳ quặc “Yo-kko-rase-kurosu!”, Thor đã cõng tôi trên lưng, chúng tôi liền rời khỏi lâu đài trong sự tiễn biệt của Ma Vương.

疾風突き よっこらせくろすっ: không hiểu đoạn này nghĩa là gì luôn :v