<Góc nhìn của Cecilia>
Kế từ khi có nhận thức, tôi đã được nhà thờ nuôi dưỡng. Dù không biết mặt hay tên của cha mẹ mình, nhưng tôi chưa một lần bi quan về chuyện đó. Bởi lẽ tôi tin rằng giáo lý của nhà thờ, vốn tôn thờ Nữ thần và tương trợ kẻ yếu, là hoàn toàn đúng đắn. Cuộc sống ở đây cũng rất đầy đủ, nên tôi đã từng nghĩ chỉ cần cái tên Cecilia là đủ, bản thân tôi chẳng cần gì hơn nữa.
Việc tôi rời khỏi nhà thờ để dấn thân vào một cuộc hành trình là do đã nhận được mặc khải của Nữ thần giữa cuộc chiến của Ma tộc và Vương quốc. Các chức sắc trong nhà thờ hết lời ca ngợi rằng đây là một vinh dự lớn lao, rồi tiễn đưa tôi đi một cách vô cùng long trọng.
Người đến đón tôi, người gánh vác vai trò trị liệu sư cho tổ đội anh hùng, là『Anh hùng』Elliot. Cậu là một chàng trai điềm đạm và dễ mến, chững chạc hơn nhiều so với tuổi thật. Cùng với pháp sư Marul lắm lời nhưng sôi nổi và vui tính, cùng với nữ kiếm sĩ Hilde tuy hiếu thắng nhưng rất mực quan tâm đồng đội, chuyến hành trình ra thế giới bên ngoài của chúng tôi tràn ngập những thứ lần đầu tiên tôi được thấy, được nghe, được trải nghiệm, đầy ắp những kinh ngạc và cảm động.
Chiến đấu, chiến tranh, cái chết. Dù đôi lúc tôi cảm thấy sợ hãi khi những thứ đó cận kề bên mình, nhưng mỗi ngày trôi qua đều thật vui vẻ, khi tôi cảm nhận được tình bạn với những người bạn đồng giới, và cả tình cảm dành cho Elliot đang dần lớn lên trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng, trong quá trình chiến đấu với quân đoàn Ma Vương, giữa những lần trở về kinh đô báo cáo sau khi đánh bại một cánh quân địch, tôi đã trót trao thân cho vị hoàng tử, Nedrick.
Tôi nghĩ mọi chuyện bắt đầu từ khi hoàng tử nhìn thấu tình cảm của tôi dành cho Elliot và ngỏ ý muốn cho tôi lời khuyên.
Giờ nghĩ lại, tôi đã bị vị hoàng tử vốn lão luyện trong việc ve vãn phụ nữ ấy ngon ngọt dỗ dành, rồi chẳng mấy chốc đã sa ngã vào những khoái lạc mà ngài ấy ban cho. Tôi trở thành tù nhân của những phút giây hoan lạc chớp nhoáng mà hoàng tử Nedrick mang lại, tình yêu dành cho Elliot cũng dần tan thành mây khói. Thay vào đó, tôi mê muội trước viễn cảnh tương lai mà hoàng tử vẽ ra trong những lần ái ân, và dần tiêm nhiễm cái suy nghĩ phải loại bỏ Elliot.
Rồi tôi được biết rằng hai cô gái còn lại trong tổ đội, Marul và Hilde, cũng đã quan hệ với hoàng tử. Đôi khi 3P, thậm chí có lúc cả ba người chúng tôi cùng được hoàng tử yêu chiều, và trong tổ đội, người duy nhất không biết về mối quan hệ đó chỉ còn lại Elliot.
…Tôi, Marul và Hilde đã trở thành những kẻ đồng phạm chung một bí mật, chung một mục đích.
Cũng trong thời gian đó, tôi biết được nguyên nhân của cuộc chiến này bắt nguồn từ hành vi tàn bạo của hoàng tử, khi ngài bắt cóc và buôn bán những cô gái Ma tộc. Nhưng vì đang mải mê trong tình yêu của hoàng tử, tôi chẳng còn bận tâm nữa, cũng chẳng báo cáo cho nhà thờ mà tự mình bưng bít thông tin.
Gần như cùng lúc với sự thay lòng đổi dạ của chúng tôi, tổ đội lại có thêm một thành viên mới, cậu ta là『Chiến binh』Thor, một chàng trai trạc tuổi Elliot, sở hữu những thứ kiến thức kỳ lạ. Khi tôi hỏi về xuất thân của cậu, cậu ta nói đến một địa danh mà tôi còn chưa từng nghe qua:『Tokyo của Nhật Bản』. Có lẽ cậu ta đến từ một lục địa khác.
Thor nhanh chóng kết bạn và trở nên thân thiết với Elliot, nhưng lại có vẻ như luôn giữ một khoảng cách với ba người chúng tôi.
…Thú thật, tôi rất sợ Thor, cứ như là cậu ta đã nhìn thấu sự phản bội trong lòng cả ba chúng tôi, nhìn thấu ý định trừ khử Elliot sau khi tiêu diệt Ma Vương. Hai người kia có vẻ chẳng cảm thấy gì về Thor cả, nên có lẽ đó chỉ là linh cảm của riêng tôi mà thôi.
Tôi bóng gió kể lại chuyện đó cho hoàng tử. Sau một hồi suy tính, ngài bảo rằng cứ yên tâm, ngài sẽ lo liệu vụ của Thor. Rồi ngài vuốt ve cơ thể tôi và yêu tôi một cách mãnh liệt, khiến mọi bất an trong tôi đều tan biến. Tôi lại một lần nữa tin rằng chỉ cần đi theo hoàng tử thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Và rồi, Thor cuối cùng đã tiêu diệt được một trong Thập Đại Ma Tướng,『Huyễn Ảnh Pháp Sư』, và còn lập nên đại công khi đoạt được con mắt phải của Impactor, một trong những Ma Tướng mạnh nhất, kẻ được mệnh danh là『Sóng Xung Kích』.
Trong suốt cuộc hành trình, Thor đã cùng Elliot tỏa sáng như hai trụ cột của tổ đội anh hùng. Cậu được Impactor xem là một kỳ phùng địch thủ và họ đã giao chiến nhiều lần. Thế nhưng, trong một chiến dịch ngay trước thềm xâm nhập lâu đài Ma Vương, Thor đã quyết đấu solo với Impactor, và ở đó, cậu đã bị thương nặng đến mức không thể phục hồi với tư cách một chiến binh, hoàn toàn mất đi sức mạnh chiến đấu.
.....Và chỉ mình tôi hiểu rõ, đó là do ý chí và âm mưu của hoàng tử đã can thiệp vào trận chiến.
"Tại sao hả, Thor!! Trận quyết đấu giữa ta và ngươi, sau bao lần giao chiến, sao có thể… kết thúc theo cái cách này được!"
"…Tiếc thật đấy."
Nhìn Impactor gào lên giận dữ vì trận chiến kết thúc theo một cách không ai mong muốn, và Thor ngã gục với một cái lỗ lớn trên người rồi dần mất đi ý thức, một nỗi hối hận sâu sắc ập đến với tôi, vì đã làm vấy bẩn trận quyết đấu sinh tử giữa hai chiến binh, giữa hai người đàn ông. …Đây là lỗi của tôi. Với những đồng đội khác trong tổ đội anh hùng không hề hay biết gì và tình cờ có mặt ở đó, có lẽ họ sẽ nói đây là một tai nạn không may. Nhưng tôi, và chỉ mình tôi hiểu rằng, trong đó chắc chắn có âm mưu của hoàng tử, và chính tôi là người đã gây ra kết cục này.
Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị cho Thor. Nhờ có sức mạnh từ phước lành được ban cho, tôi đã cứu được mạng sống của cậu, nhưng vì những tổn thương và di chứng để lại, Thor đã không thể chiến đấu như trước được nữa và bắt đầu tự xưng là『Fuckboizzz』.
Impactor bỏ đi sau khi để lại tiếng gào thét giận dữ. Có lẽ trong cái rủi có cái may, kể từ đó hắn không còn tham chiến hay can thiệp vào cuộc chiến với quân đoàn Ma Vương nữa. …Biết đâu, vì trận quyết đấu với Thor, người mà hắn đã định là kỳ phùng địch thủ, sẽ không bao giờ có hồi kết, nên hắn đã mất hết hứng thú với cuộc chiến này chăng?
Vì Thor đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chúng tôi khuyên cậu nên rời khỏi tổ đội, nhưng cậu ta kiên quyết từ chối với lý do không thể bỏ mặc Elliot, và tiếp tục đồng hành cùng tổ đội anh hùng với vai trò khuân vác hành lý. Marul thì thầm coi thường Thor, gọi cậu là thứ rác rưởi vô dụng đã mất hết sức mạnh, là cặn bã của tài năng, là con đỉa, giòi bọ ký sinh đang bám víu lấy tổ đội anh hùng một cách đáng thương. Hilde cũng hùa theo cười nhạo mỗi khi chỉ có đám con gái chúng tôi. Nhưng nguyên nhân khiến Thor ra nông nỗi này là do tôi, nên tôi cảm thấy vô cùng có lỗi và không thể hùa theo hai người họ được.
.......
Và rồi, ngay trước thời khắc tiêu diệt Ma vương, sự phản bội và âm mưu của chúng tôi đã bị phơi bày.
Hình ảnh chính mình đang mê đắm uốn éo dâm đãng với hoàng tử khiến trái tim tôi như vỡ vụn vì xấu hổ và ân hận. Và lúc đó, lần đầu tiên, không, phải nói là lần cuối cùng tôi dám nhìn thẳng vào mắt Elliot. Đôi mắt cậu sâu thẳm như màn đêm vô tận, không một chút ánh sáng. Đôi mắt từng lấp lánh rạng ngời ấy giờ đây trông như mắt cá chết, không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Là lỗi của chúng tôi. Chính chúng tôi đã giết chết trái tim của Elliot. Và tôi cũng hiểu ra rằng, Thor đã cùng chúng tôi đi đến tận đây, mặc cho bị chúng tôi khinh thường và chế nhạo sau lưng, chính là vì không muốn để Elliot lại một mình.
Chúng tôi là những thứ cặn bã không thể cứu vãn, là lũ tiện nhân dơ bẩn.
Đến nước này, tôi cuối cùng cũng hiểu được mình đã nhúng tay vào những việc tồi tệ đến nhường nào. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá bằng tất cả những gì mình có để cầu xin Elliot tiêu diệt Ma vương, nhưng cậu còn chẳng thèm đếm xỉa. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc mang theo Hilde đã mất cả hai tay mà tháo chạy.
Và thứ chờ đợi chúng tôi khi trở về Vương quốc là sự tức giận, chì chiết, phỉ báng, và sự đối xử theo một cách khinh miệt nhất. Tôi bị triệu đến nhà thờ, bị đích đại giám mục tuyên bố trục xuất, lên án hành động của tôi là sự phản bội đối với toàn nhân loại.
"Đồ ngu muội!! Ngươi không phải là thánh nhân mà là chỉ là cái máy đẻ mà thôi! Hãy dùng mạng chó đó để chữa trị vết thương cho những người lính chiến đấu với quân đoàn Ma vương cho đến lúc chết đi!!"
Tôi không thể cãi lại một lời nào trước Đại giám mục, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
Mang trong mình nỗi hối hận và tuyệt vọng, tôi tiến ra tiền tuyến. Tại đó, tôi gặp lại Hilde, người đã lắp cánh tay giả và chẳng còn có thể trò chuyện bình thường được nữa, và cả Marul, người không ngừng trút ra những lời căm phẫn xỉ và dành cho Elliot và hoàng tử. Đặc biệt là Hilde, tôi không thể nào làm ngơ trước dáng vẻ quá đỗi thảm thương của cô ấy, nên đã cố gắng bắt chuyện, tìm mọi cách để kéo tâm trí cô trở lại.
Và rồi chúng tôi bị ném vào chiến trường, ngay tại khu vực giao tranh ác liệt nhất. Thế nhưng, nhờ có Hilde chiến đấu dũng mãnh như một con sư tử, chúng tôi đã giành được ưu thế.
…Dù vậy, đó cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi Thập Đại Ma Tướng ra trận.
Một trong Thập Tướng, kẻ có thể chém nát binh lính mỗi khi búng tay, đã bắt đầu giao chiến với Hilde. Nhưng rồi khi nghe tin thêm một kẻ nữa, tên sát thủ『Xích Ảnh』cũng đã có mặt, tôi như chết lặng đi. Từ trước đến nay, mỗi chiến trường chỉ xuất hiện một trong Thập Tướng mà thôi, vậy mà giờ đây có tới hai kẻ tham chiến cùng lúc. Phải chiến đấu với chúng mà không có cả Elliot lẫn Thor thì chẳng khác nào tự sát cả!
".....Cecilia, ma pháp hồi phục!!!"
Người gọi tôi là Marul. Tôi hiểu ra ngay, cô ấy vươn bàn tay ra tóm lấy tôi, rồi dùng ma pháp tấn công lên chính bản thân để cùng nhau thoát khỏi chiến trường này. Để đối phó với『Xích Ảnh』, một tên sát thủ có thể ra tay mà không để lại bất cứ dấu hiệu nào, thì việc tung một ma pháp tấn công diện rộng vào chính mình còn hữu hiệu hơn là mấy loại ma pháp phòng ngự nửa vời. Bởi tôi biết, một khi đã để『Xích Ảnh』áp sát, thì mọi chuyện cũng coi như chấm hết.
…Thế nhưng, Hilde vẫn còn đang chiến đấu.
Hilde đang đối đầu trực diện với tên Thập Đại Ma Tướng tự xưng là Marvelous, như thể đang che chắn cho chúng tôi ở phía sau. Trông cô ấy có vẻ điên loạn, nhưng tôi biết, theo cách của riêng mình, Hilde đang cố gắng làm lá chắn cho chúng tôi. Bỏ mặc cô ấy lúc này thì… Nhưng Marul chẳng cho tôi nói một lời nào, cứ thế nắm chặt tay tôi, liên tiếp kích hoạt ma pháp tấn công để tạo lực đẩy rồi đến lại ma thuật dịch chuyển. Giữa khung cảnh chiến trường đang dần thu nhỏ lại, tôi nhìn thấy Hilde bị chém làm đôi, rồi theo lời thúc giục của Marul, tôi niệm chú pháp hồi phục. …Xin lỗi, Hilde, cô đã cố gắng bảo vệ chúng tôi, ấy vậ…y mà…
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có gì đó khác lạ trên cổ mình, và bất giác buột một tiếng.
"Eh…!?"
Trong tầm nhìn đang xoay tròn mòng mòng, tôi thấy Marul đang ôm lấy cơ thể không đầu của mình bay đi. Ngay lúc đó tôi mới nhận ra, rằng mình đã bị『Xích Ảnh』cắt cổ từ lúc nào không hay, nhưng tất cả đã quá muộn.
Mà không, với một kẻ đã phạm đại tội đã chìm đắm trong khoái lạc và dục vọng nhất thời, âm mưu chống lại cả anh hùng lẫn thế giới này, thì đây có lẽ là một kết cục tất yếu. Cảm nhận mặt đất đang đến gần, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc hối hận về những việc mình đã làm.
Xin lỗi Elliot, xin lỗi Thor, và xin lỗi Nữ thần. Con đã từ bỏ vai trò được Người giao phó và phản bội lại toàn nhân loại. Vì vậy, đây là quả báo thích đáng, một kẻ trọng tội như con bị chém đầu là điều đương nhiên.
Điều cuối cùng con cầu nguyện, chỉ mong rằng trong những trận chiến sắp tới, sẽ không còn sinh mạng vô tội nào bị cướp đi nữa. Ahh, thưa Nữ thần. Con, chúng con không cần được tha thứ. Bởi chúng con đã gây ra tội ác tày trời. Vì vậy, xin Người, xin Người hãy để những người vô tội được sống, đừng để họ phải bỏ mạng. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
............Cứ thế, tôi tiếp tục cầu nguyện cho đến tận giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cho đến khi ý thức của tôi tan biến bởi một tiếng trầm đục của cơn chấn động khi va chạm với mặt đất.
幻惑の魔術師