"Ui…"
Kumokawa Maria từ từ ngồi dậy trong khi ôm đầu trong một tay.
Kumokawa không còn ở trong lối đi dưới lòng đất mà cô đã bất tỉnh nữa. Cô đang ở trên một bàn khám trông như ở trong văn phòng bác sĩ. Đây chắc hẳn là một cơ sở liên quan đến Natural Selector.
"Ồ, cô tỉnh rồi à?" một giọng nữ hỏi.
Kumokawa Maria nhìn lên thì thấy một phụ nữ mặc bộ váy bắt mắt đứng gần đến đáng ngạc nhiên. Người phụ nữ có tóc vàng, mắt xanh dương, và nước da trắng. Người phụ nữ có vẻ ngoài đủ để làm một người mẫu, nhưng Kumokawa Maria lại có thể thấy phần cơ bắp khác thường bên dưới làn da người phụ nữ.
"…Tôi đang ở đâu đây? Với lại chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi tìm thấy cô trong một lối đi kinh khủng và đã mang cô đến phòng y tế này. Tôi không biết chi tiết và tôi không chắc ai đã làm vậy."
"Chị là ai?"
"Saflee Opendays."
Kumokawa nghe thấy tiếng sột soạt ở góc phòng. Một cô bé đang bỏ nước đá vào túi nhựa. Bên cạnh cô bé là một người đàn ông cao lớn rất kì lạ. Ông ta cao hơn 2 mét và được trang trí bằng nhiều loại ăng ten khác nhau.
"Tôi là một thí sinh giải Natural Selector. Tôi không phải là Kihara hay đến từ Gremlin; tôi chỉ có vai trò hỗ trợ thôi. Nhân tiện, cô bé dễ thương kia là Mistray Flakehelm và gã diễn viên đường phố bên cạnh là cha cô bé Osad Flakehelm. Sau khi tôi cứu họ, tôi không thể cứ bỏ mặc họ được, thế nên tôi đóng thêm vai dẫn đường."
"Vậy là chị cũng đã cứu tôi. Điều đó thực sự làm tổn thương lòng tự hào của tôi lắm đấy." Kumokawa Maria nói với giọng thương hại mình. "Lẽ ra phải có một phụ nữ lớn tuổi hơn trong bộ dạng trẻ con đeo cặp trong cái lối đi đó nữa. Chị có nhìn thấy chị ta không?"
"Một phụ nữ lớn tuổi hơn trong bộ dạng trẻ con ư? Đó là kiểu bí ẩn nào đó à?" Saflee nhíu mày. "Không có ai khác ở đó cả. Nhưng từ sự tàn phá còn lại trong lối đi đó, có vẻ như ai đó đã đuổi theo một ai khác. Nhưng mà tôi ưu tiên người bị thương trước mặt."
"…"
Kumokawa Maria nheo mắt, nhưng những lời tiếp theo của Saflee không phải là điều Kumokawa mong đợi.
"Ồ, nhưng mà một phụ nữ lớn tuổi hơn trong bộ dạng trẻ con à? Hơi khó hình dung ra, nhưng mà người lùn hơn là bạn của cô à? Vậy thì cô không cần phải lo đâu."
"?"
"Từ những gì tôi có thể nhìn thấy, người lùn đã đuổi người cao đi."
"???"
Thế nghĩa là Oumi Shuri vẫn còn sống à?
"Cô cần lo cho bản thân hơn là cho người thắng đấy. Chúng ta cần phải tìm xem chúng ta sẽ làm gì từ bây giờ."
"…"
Kumokawa Maria im lặng với điều đó.
Oumi Shuri đang tiếp tục cuộc chiến vì lí do của mình.
Vậy còn Kumokawa thì sao?
Kumokawa sẽ làm gì lúc này?
Kumokawa đã đến Baggage City để đuổi theo Kihara Kagun. Cô đã định đi đến một thế giới đã đi lệch khỏi con đường đúng đắn nhằm tìm ra sự thật về cái chết mà Kagun đã gây ra. Tuy nhiên, khi bóng tối đã mở hàm của nó, nó đã rất sâu và tối đến nỗi những kiến thức thông thường của Kumokawa Maria không còn đưa cô đến đâu cả. Giống như là đang chơi cờ mà không được dạy luật vậy.
Đó là thế giới của các Kihara.
Hoặc có lẽ đó là thế giới đối đầu với các Kihara.
Cô bé tên Mistray Flakehelm đưa túi nhựa đầy nước đá và Kumokawa Maria đặt nó lên trán mình. Cái lạnh thoải mái lan tỏa khắp vết bầm tím, nhưng cô nhận ra một chuyện khác. Một chuyện gì đó không ổn.
"Cô vừa nhận ra là cô thấy lạnh, đúng không? Và cô có thể nhìn thấy hơi thở của mình nữa." Saflee Opendays nở một nụ cười nhỏ. Trông như thể Saflee đang gượng cười vậy. "Về các cơ sở sưởi ấm đường sinh mệnh của Baggage City, cơ sở xử lí rác thải và nhà máy lọc dầu đã bị phá hủy rồi. Science Guardian phản đối Thành Phố Học Viện đang tuyệt vọng bảo vệ nguồn nhiệt cuối cùng, trạm nhiệt điện, nhưng có lẽ đã quá trễ rồi. Lượng nhiệt như thế là không đủ cho toàn bộ Baggage City."
"Ai lại làm thế chứ…?"
"Lũ Kihara. Bọn tôi cứ nghe thấy cái từ ngữ đó từ cái radio mà bọn tôi đã lấy cắp."
Cái tên đó khiến tim Kumokawa Maria nhảy dựng lên.
Nhưng rồi cô bình tĩnh suy nghĩ về cuộc khủng hoảng đang diễn ra.
"Mấy tên cấp trên chắc chắn sẽ ưu tiên bản thân. Bọn họ sẽ không quan tâm liệu mọi người khác có bị đóng băng hay không. Tất nhiên là nếu như bọn cấp trên đó vẫn còn sống." Saflee nói.
Vài phần trăm binh sĩ vẫn còn hoạt động, nhưng những binh sĩ đó đang hoàn toàn hoảng loạn, thế nên những binh sĩ sẽ không thể giúp được nhiều. Họ chỉ xoay sở để lẩn trốn, vậy nên liên lạc với binh sĩ sẽ chứa đựng nguy cơ kéo theo kẻ thù thực sự tới cùng. Vì lí do đó, họ do dự gọi những người binh sĩ đó.
"Đóng băng à?"
Bên ngoài đang dưới -20 độ. Cho dù những tòa nhà được bảo vệ bởi lớp cách nhiệt dày, bên trong tòa nhà cũng sẽ giống như bên ngoài sau nửa ngày nếu không được sưởi ấm. Điều đó sẽ gây ra tổn thất lớn đến toàn bộ những ai vẫn còn sống trong Baggage City.
"Nhân tiện, có một phương pháp giải quyết vấn đề sưởi ấm đơn giản đáng ngạc nhiên."
"?"
"Đó là một phương pháp được dùng ở những khu vực Bắc Âu. Nhiệt của toàn bộ mọi người trong các trạm ga bận rộn được dùng để sưởi ấm tòa nhà khác. Nó được dùng ở các vùng quanh Bắc Băng Dương. Gộp hết lại thì số cư dân của Baggage City và khán giả lên đến hàng triệu người. Nếu tất cả tập hợp lại trong một cơ sở hình vòm, nhiệt của họ có thể cứu mạng họ."
"Có vẻ cách đó lâu lắm mới có tác dụng, nhưng nó sẽ giúp chúng ta gắng gượng." Kumokawa Maria lẩm bẩm.
Nhưng có một vấn đề.
"Nhưng mà những kẻ tạo ra chiến trường này sẽ không cho phép điều đó. Nếu toàn bộ những người đó tập trung tại một chỗ, không phải bọn chúng sẽ tấn công họ sao?"
"Phải. Mà còn không phải là vì chiến thuật hay lí do hợp lí nữa. Bọn chúng có lẽ sẽ chỉ giết hết họ cho vui thôi." Saflee đồng ý. "Vậy nên phương pháp đó sẽ vô dụng nếu như ta không chiến đấu với kẻ đứng đầu chủ chốt. Trong thực tế, cách này cũng chỉ có thể dùng để kéo dài thời gian chờ được giải cứu sau khi chúng ta đã đánh bại toàn bộ những kẻ đứng đầu chủ chốt."
"Nghĩa là…"
"Thời gian giới hạn của chúng ta là khoảng nửa ngày. Chúng ta phải đánh bại toàn bộ những kẻ đứng đầu chủ chốt đang cuồng loạn khắp Baggage City trong thời gian đó. Nếu ta không làm vậy, hàng triệu người sẽ trở thành thức ăn đông lạnh. Cô hiểu tình hình rồi chứ?"
"Với tôi thì có vẻ điều này chẳng giải quyết được gì cả."
"Có nửa ngày để chiến đấu là khá may mắn rồi đấy. Bình thường, chúng ta sẽ bị đông lạnh dù thắng hay thua."
Kihara và Gremlin. Họ không biết liệu họ có thể thắng được phe nào hay không, vậy mà họ lại phải đánh bại hết hai phe. Điều kiện này đơn giản là quá điên rồ. Tuy nhiên, chỉ có một lựa chọn khác là để cho mọi người trong Baggage City lạnh cóng đến chết bằng phương pháp bình thường.
Kumokawa Maria buông một tiếng thở dài nhỏ và nói. "Vậy là chúng ta phải làm điều này cho dù nó là điều không thể. Có vẻ đã tới lúc kiểm tra sức mạnh lòng tự hào vừa bị tổn thương của tôi rồi."
"Rồi, rồi. Nhân tiện, chắc cô là người biết cách dùng nắm đấm của mình, nhưng mà cô có nghĩ mình sẽ giúp được gì không?"
"Dù thế nào thì tôi cũng sẽ đi cùng hướng với chị. "
Kumokawa Maria gật đầu đáp lại câu hỏi của Saflee.
Kumokawa sẽ đuổi theo Kihara Kagun. Sau khi trải nghiệm cái địa ngục đó, cô còn quyết tâm làm vậy hơn bao giờ hết. Kihara Kagun sẽ không bước vào cái địa ngục đó mà không biết gì giống như Kumokawa Maria. Kihara Kagun đã biết rõ chuyện gì khiến mình làm vậy.
Vào lúc đó.
Tại nơi đó.
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Và làm thế nào mà nó lại dẫn đến cái địa ngục này? Cho đến khi biết được điều đó, Kumokawa Maria sẽ không lùi bước.
Trong khi đó, Saflee lên tiếng nói mục tiêu hiện tại của mình.
"Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là người tên Kihara Enshuu."
"…Kihara?"
"Phải. Hình như là một Kihara khác đã dùng nấm mốc trong chiến đấu và Kihara Enshuu này đang cố sử dụng nó. Bằng việc thay đổi nó một cách nhân tạo, cô ta đang tăng thêm tính lây nhiễm và độc tính của nó rồi sẽ rải nó như vũ khí sinh học."
"Để cô ta cũng bị dính luôn hả?"
"Tôi biết. Thực tình thì tôi chẳng hiểu lí do của cô ta là gì nữa."
"…"
Biến đổi vi sinh vật một cách nhân tạo.
Thuật ngữ này nghe như đi ra từ một bộ phim, nhưng nó không thực sự là chuyện khó làm đến thế. Mọi người đều quen với sự thay đổi của virus cúm qua mỗi năm.
Những dạng sống hiển vi trải qua những thay đổi cấu trúc gen do những tác nhân bên ngoài khá dễ dàng.
Tuy nhiên, tạo ra những biến đổi cho những bộ phận mà ta muốn nhằm tạo ra hiệu quả ta muốn rõ ràng là khó khăn hơn.
Kumokawa Maria đưa tay lên cằm và nói. "Nhưng nấm mốc là sinh vật sống. Nó cần nhiệt để duy trì hoạt động. Có vẻ việc làm giảm nhiệt độ nhằm khiến chúng ta bị tổn hại sẽ chống lại việc này."
"Cô ta đang giết bất cứ ai mà cô ta có thể giết bằng việc hạ nhiệt độ. Cô ta sẽ chỉ lây lan nấm mốc một khi nhiệt độ quay lại đủ để nó hoạt động. Theo cách đó, cô ta có thể giết nhiều người nhất có thể. Nấm mốc trong phòng vệ sinh có thể khá dai dẳng. Dưới chân vận động viên cũng vậy. Nó có thể dừng hoạt động trong môi trường khó khăn, nhưng điều đó không giết được chúng. Sau khi ngủ đông trong một quãng thời gian dài, nó có thể tái hoạt động một khi môi trường thuận lợi hơn."
"Nhưng Baggage City không có cơ sở nghiên cứu vi sinh vật chuyên ngành mà. Ít nhất là không cho ai biết. Trừ khi có âm mưu mới nào đó, không thì tôi sẽ cho rằng cô ta sẽ lợi dụng cơ sở dân sự."
"Hoàn toàn chính xác. Có vẻ Kihara Enshuu đang tiến đến một nhà máy cây trồng. Mấy thứ hình thùng ấy. Đó là một đồng ruộng kiểu mới giúp phát triển rau bằng ánh sáng có bước sóng đặc biệt để tạo ra quang hợp, giúp giữ không khí ở nhiệt độ thích hợp, và giúp ngâm rễ trong chất dinh dưỡng. Sử dụng nó, ta có thể thu hoạch khoảng 30 lần trong một năm."
"Ra vậy." Kumokawa Maria lầm bầm khó chịu. "Vậy là nó dùng tia cực tím thay cho mặt trời à? Cũng giống lí do thông tin di truyền của virus cúm bị biến đổi qua mỗi năm."
"Chuyện này tệ lắm à?"
"Rất tệ." Kumokawa đơn giản đáp lại. "Nhân tiện, nếu chị còn không có kiến thức cơ bản về vấn đề này thì làm sao mà chị biết Kihara Enshuu đang định làm gì thế? Chị có vẻ không có thứ cần thiết để xây dựng kết luận đó."
"À, thành thật mà nói, tôi nhận được lời khuyên này từ một người khác."
"Ai?"
"Một gã đội mũ bảo hiểm và mặc áo choàng."
Lần này, Kumokawa Maria hoàn toàn sững người.
"Là Kagun-san sao? Ừm, tôi không nghĩ ông ta sẽ nói tên mình cho chị."