Tuy đang ở trên mặt đất, Kumokawa Maria vẫn có thể nhìn thấy trận bão tố.
Những con quái vật đang chiến đấu trong lễ hội máu giữa những container nhà máy sản xuất cây trồng đã bị cắt đứt và bị nghiền thành đống gạch vụn. Chuyện này rõ ràng khác với khái niệm thắng thua thông thường. Không hề tồn tại sự phòng thủ, và giống như nghĩa đen, bọn chúng đang giết nhau. Đây là kiểu trận chiến như vậy. Chúng đang đánh đập, đè bẹp, đâm xuyên, cấu xé và gặm nhấm nhau. Trận chiến này có mọi kiểu hành động bạo lực, và cả hai bên tiếp tục đánh nhau đến chết khi chúng rơi xuống đất.
Kumokawa Maria gọi to một cái tên.
Nhưng người đàn ông đó không bao giờ đáp lại.
Một tiếng nổ khủng khiếp bùng phát, và hai người trong không trung biến đổi. Một bên…nó giống như một người phụ nữ bị một con khủng long nuốt chửng. Hình bóng của con quái vật này đột nhiên trượt xuống, và cơ thể mụ ta tiếp tục đâm sầm vào chồng container trước khi rơi xuống chỗ Kumokawa Maria.
"Cái…"
Bịch. Và,
Con khủng long đổ gục trên tuyết dường như đang nói.
"Chuyện gì, đang diễn ra vậy… Không, mình không cần giết. Kẻ thù thích làm kẻ khác bỏ cuộc làm gì trong… trong một nơi thế này…"
Thứ như con rồng cổ dài đó nhìn chằm chằm vào Kumokawa Maria. Chiếc miệng có hàng răng gọn gàng, lớn và giống người của nó được mở ra.
Vào lúc này, Kumokawa suy nghĩ về nó.
Nỗi sợ hãi này.
Thứ cô đã từng trải nghiệm lúc trước.
Nó là cảm giác tương tự như lúc cô nhìn thấy kẻ cầm dao đó trừng mắt nhìn cô gần cổng trường tiểu học.
Tuy nhiên, lần này món vũ khí đó sẽ không tấn công Kumokawa Maria.
Không phải lần này. Không,
Phía trên.
Như thể đang cố dùng tay phải mình để đâm vào đầu con khủng long, người đàn ông đó đổ gục lên chồng container.
Người đàn ông đó đã mất tay trái, phần thân trên nhuốm màu máu, và phần da không còn nguyên vẹn.
Người đàn ông đó sử dụng phương pháp riêng của bản thân để hủy hoại nhân cách mình.
Không rõ kĩ năng được sử dụng là gì, khi phần còn lại của tay phải, từ bàn tay đến khuỷu tay, đều được đâm vào đầu con khủng long. Và rồi, đòn quyết định được đưa ra. Con khủng long tiếp tục rít lên, nhưng giữa chừng, nó mất đi toàn bộ sức mạnh của nó. Phần thân trông như bị vứt đi khi sau đó nó hoàn toàn dừng lại. Màu sắc của lớp da trở nên trong suốt, và rồi, xì xì, nó bắt đầu phân rã vào tuyết.
Người đàn ông đó tiếp tục lay lay đầu con khủng long và ném nó lên tuyết. Hắn có thể tránh mọi vết thương chí mạng, nhưng việc mất máu sắp giết chết hắn. Xem xét vị trí các vết thương, có lẽ hắn đã định trước như vậy rồi.
"SENSEI!!!"
Kumokawa Maria chạy tới và gọi người đàn ông ấy, nhưng không phải bằng tên hắn. Hắn đổ gục xuống đất và đôi mắt mờ của hắn nhìn qua nguồn gốc âm thanh. Nhưng với người đàn ông, thật lạ là liệu hắn có biết người kia là ai hay không. Rất có thể, hắn đã mất mọi kí ức trước và sau sự kiện đó. Nơi này là đâu? Khi nghĩ về nó, hắn mất mọi khả năng suy nghĩ những thứ khác.
Người đàn ông dường như nhìn thấy một người khác khi hắn nhìn lên khuôn mặt của Kumokawa Maria.
Hắn mất đi sức lực trong cơ thể, nhưng đôi môi thì vẫn tiếp tục run rẩy.
Dường như hắn nói,
"Xin, lỗi…"
Ngay sau đó, người đàn ông không thể cử động nữa.
Người đàn ông rất có thể đã đặt cược toàn bộ sự tồn tại của mình chỉ để nói những lời đó.
Có thể hắn đã mất rất nhiều thời gian để nói những lời này. Hắn đã luôn đau khổ về nó, nhưng giờ hắn cuối cùng cũng đã nhận được sự giải thoát.
Hắn từ bỏ mọi thứ.
Hắn tiếp tục hành hạ bản thân ngay cả khi đã tới giới hạn.
Hắn tiếp tục làm điều đó ngay cả bây giờ. Hắn tiếp tục chiến đấu cho đến hơi thở cối cùng, tất cả chỉ để nói những lời cứu rỗi này.
Hắn dần bị vùi lấp bởi tuyết bay -20 độ C. Nhận thấy vậy, Kumokawa cuối cùng cũng nói,
"Em biết."
Trong cái thế giới mà ngay cả những giọt lệ cũng có thể đóng băng nhanh chóng này, Kumokawa Maria khẽ cúi xuống.
Giọng nói này trở thành tiếng khóc. Cô hét lên mọi thứ cô đã giữ trong lòng mình.
"EM BIẾT VÌ EM LUÔN NHÌN VÀO NÓ!! SENSEI ĐÃ LÀM NHIỀU CHUYỆN ĐỂ GIÚP BỌN EM, VÀ THẬM CHÍ CÒN ÂM THẦM BỎ ĐI ĐỂ NGĂN BỌN EM TRỞ THÀNH KẺ SÁT NHÂN!! SENSEI ĐÃ LUÔN DẰN VẶT SUỐT THỜI GIAN QUA VỀ KẺ ĐÃ SẮP ĐẶT TÊN GIẾT NGƯỜI ĐÓ!! SENSEI, SENSEI SẼ, SẼ XIN LỖI BỌN EM BÂY GIỜ CHỨ!?"
Không có lời đáp lại.
Thậm chí còn không có một cái gật đầu.
Khuôn mặt bị phủ trong tuyết trắng chỉ nở nụ cười chiến thắng.
"NHƯNG EM BIẾT NHỮNG CHUYỆN MÀ SENSEI KHÔNG BIẾT!! NHỮNG MẠNG SỐNG ĐƯỢC SENSEI CỨU ĐÓ ĐANG ĐI THEO NHỮNG CON ĐƯỜNG KHÁC NHAU!! MỌI NGƯỜI ĐỀU BIẾT ƠN SENSEI ĐẤY!! MỌI NGƯỜI ĐỀU LO CHO SENSEI ĐẤY! NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN VÔ NGHĨA ĐÂU! BỌN EM KHÔNG BIẾT SENSEI GHÉT BẢN THÂN BAO NHIÊU, NHƯNG CHUYỆN NÀY KHÔNG HỀ VÔ NGHĨA ĐÂU!!"
Nụ cười đó, hình bóng đó dần dần biến mất.
Cái bầu trời tuyết bay tàn nhẫn này nhuộm một lớp trắng lên con người bất động đó.
"CHẾT TIỆT, ĐỪNG CÓ CHẾT VỚI VẺ MẶT MÃN NGUYỆN NHƯ THẾ!! EM SẼ ĐÁNH SENSEI ĐẤY!! EM SẼ ĐÁNH SENSEI ĐẾN CHẾT NẾU NÓ SẼ LÀM SENSEI TỈNH DẬY ĐẤY!!! MÀ, EM GHÉT NHỮNG NGƯỜI NHƯ SENSEI NHẤT ĐẤY!! VÌ VẬY SENSEI PHẢI ĐỀN BÙ BẰNG MỌI THỨ CỦA MÌNH ĐẤY!! NHƯNG, TẠI SAO…TẠI SAO SENSEI LẠI CHẾT NHƯ THẾ CHỨ!!"
Tiếng la khóc, tiếng ca thương, những giọt nước mắt.
Nhưng kết cục không thể thay đổi.
Trong thế giới này—và bởi vì thế giới này là vậy—Kihara Kagun đưa ra quyết định, và Kumokawa Maria vẫn còn sống trong thế giới này.
Trao đổi cuộc đời của hắn cho những người chọn việc từ bỏ cuộc sống của họ không phải là việc vô ích.
Mọi Kihara quét qua Baggage City đều đã bị chặn lại.
Tuy nhiên, có sự hiện diện của một tổ chức khác trong thành phố này.
Gremlin.
Một trong số đó.
Dường như nhảy lò cò trên một chân khi di chuyển, Marian Slingeneyer, người quấn băng cẩu thả trên một mắt, đứng trên nhà máy sản xuất cây trồng và lạnh lùng trừng mắt nhìn cảnh tượng bên dưới. Từ những lời của họ, cô ta biết là Kihara Kagun, không, là Bersi thực sự đã chết. Sau khi chấp nhận sự thật đó, Marian loạng choạng và ngã người lên bức tường container.
"Đó, có phải là…trò đùa không…?"
Nghe thấy lời lẩm bẩm đó, những người ở gần Bersi quay lại. Tuy nhiên, Marian Slingeneyer không quan tâm. Cho dù những người khác trông thù địch thế nào, Marian vẫn chỉ có thể nhìn thấy người đang ông đang bị vùi trong tuyết đó.
"Sao, sao anh lại nghĩ anh sẽ không chết chứ? Đúng hơn là, tôi đã dạy anh những kĩ năng của tôi để ngăn điều đó xảy ra. Tại sao, tại sao lại thế? Giống, giống như anh chết khi sắp hoàn thành trò xếp hình thế chứ!!"
Có lẽ sự dao động như vậy hoàn toàn không ngờ đối với cô ta.
Bởi lẽ người pháp sư Gremlin này có thể sửa đổi người sống và biến họ thành vũ khí của cô ta mà.
Nhưng không phải chỉ có thế.
Cô ta có thể làm những chuyện vô nhân tính với nhiều người, nhưng phải nói là, việc làm đó là để xác định rõ ràng ai là bạn hay ai là địch. Cô ta có thể giúp kẻ địch, cô ta có thể phản bội bạn bè, nhưng những thứ mơ hồ này chẳng có liên quan gì đến điều này cả. Marian Slingeneyer là loại người có thể hủy hoại toàn bộ thế giới vì lợi ích của những người mà cô ta công nhận là đồng minh.
"Là tôi ư? Là tôi đã thúc anh đi con đường này ư…? Không, không phải thế. Cho dù tôi không dạy anh, anh cũng sẽ đi theo một con đường khác để hoàn thành hình xếp này. Anh là kiểu người như thế! Vì anh là kiểu người như thế mà tôi mới muốn tránh anh đấy! Mặc dù tôi đã xoay sở để làm vậy!!"
Marian đối mặt rõ ràng với điều này.
Cái chết của đồng đội cô ta.
"Chuyện này, chuyện này là sao…"
Không.
Ngay cả khi đối mặt trực tiếp với nó, cô ta vẫn không thể chấp nhận nó.
"TẠI SAO LẠI THẾẾẾẾẾẾẾẾẾ!!!"
Một thay đổi đột ngột xảy ra.
Đột nhiên, mishimishigishigishi, xung quanh lẽ ra là khu vực trống lại có thứ gì đó reo lên.
Chiếc điện thoại thông minh mà Marian Slingeneyer đang cầm reo lên. Cô ta không bắt máy, nhưng nó lại chuyển thành tin nhắn ma thuật.
Othinus.
Danh xưng của vị chủ thần trong thần thoại Bắc Âu. Giọng nói vị Ma Thần của Gremlin vang lên.
"NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC LÀM THẾ, MARIAN!! NGƯƠI DÙNG QUÁ NHIỀU SỨC MẠNH RỒI ĐÓ! NHỮNG THÍ NGHIỆM CHO ĐẾN BÂY GIỜ SẼ TIÊU TÙNG NẾU NGƯƠI CỨ TIẾP TỤC LÀM THẾ ĐẤY!!"
"…Phiền quá đấy."
Cô ta thì thầm.
Cô ta nói điều đó với giọng đầy thù hận, và thậm chí còn phớt lờ cả Ma Thần.
"Nếu tôi dùng sức mạnh của mình ngay từ đầu thì chuyện này đã không bao giờ xảy ra. Nếu một Ma Thần như cô xuất hiện trên thế giới này thì Bersi sẽ không phải chết. Và tôi cũng thế."
"Ngươi…đừng nói là ngươi tính sử dụng thứ đó đấy!?"
"Tất nhiên rồi. Sao tôi lại không được dùng nó chứ? Đã quá trễ để làm gì rồi, vậy nên cứ lùi lại thế này rồi kết thúc mọi thứ đi!! THÍ NGHIỆM THÌ SAO CHỨ? GREMLIN THÌ SAO CHỨ? MA THẦN THÌ SAO CHỨ!? HẢ!? LÀM SAO MÀ TÔI NUỐT TRÔI CHUYỆN NÀY NẾU NHƯ KHÔNG GIẾT SẠCH NHỮNG KẺ TRONG BAGGAGE CITY ĐÃ GIẾT BERSSSSSSSSSSIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII CHỨ!!!"
Marian Slingeneyer vừa rống lên vừa chạm vào bộ yếm.
Cô ta không rút ra công cụ vàng.
Cô ta rút ra thanh kiếm có vỏ bọc.
Dáinsleif.
Trong thần thoại Bắc Âu, nó là một trong các dấu hiệu của trận chiến cuối cùng, Ragnarok. Nó là thanh ma kiếm huyền thoại mà nhân loại có thể khơi mào chiến tranh để tiếp tục Ragnarok và tiếp tục mang đến sự tàn phá lớn nhất khi vung nó.
Người chế tác biết sự khủng khiếp của nó hơn bất cứ ai khác dựa theo cái tên của nó. Nhưng vào lúc này, cô ta lại nắm vào bao kiếm không do dự.
Cô ta cầm nó thật chặt, và hét lên,
"Giờ thì, viết di chúc đi. TA SẼ DÙNG HÀNG TRIỆU HỘP SỌ NÀY CỦA CÁC NGƯƠI ĐỂ LÀM PHẦN MỘ CỦA BERSI!!!"
Ghi chú
tức Odin
Thanh kiếm của vua Đan Mạch Högni, gây ra cái chết khi được rút ra