Phần 1
Kumokawa Maria chứng kiến nó.
Những gì còn lại đằng sau cái thế giới vỡ tan như thủy tinh là Baggage City ở Đông Âu. Tuy nhiên, nó lại khác với lúc trước. Mùi hôi thối nồng nặc của người chết đã biến mất. Sức nặng mà Kihara và Gremlin rải ra đã biến mất khỏi vai cô.
Thế giới đã thay đổi.
Bởi sự hiện diện của một người thiếu niên.
Ngoài những thay đổi vô hình đó, một sự thay đổi hữu hình rõ ràng hơn cũng xảy ra. Họ không còn ở bên ngoài những chồng container nhà máy sản xuất cây trồng nữa. Họ đang ở trong một cơ sở hình vòm. Họ đang ở trong một trong bốn đấu trường mà ban đầu giải Natural Selector được tổ chức ở đó. Đứng tại võ đài được bao quanh bởi hàng rào dây xích là Kamijou Touma, Marian Slingeneyer, và Kumokawa Maria.
“Chuyện gì…vừa…?”
“Cái nào đúng không phải là vấn đề. Cả nơi cô đứng lúc nãy lẫn nơi cô đứng bây giờ đều ở cùng tọa độ. Tuy nhiên, vị trí của cùng một địa điểm đã chuyển đổi trước sau như thể không gian đã bị lỗ đen làm biến dạng.”
Khán giả không có ở đó.
Trừ Kamijou và hai cô gái thì không còn ai ở trong cơ sở hình vòm. Không phải chỉ có vậy không thôi. Những dấu hiệu rõ ràng của việc người ta đã bỏ đi trong hoảng loạn có thể được nhìn thấy như là tờ rơi nằm tứ tung và bị nhiều chân dẫm nát. Họ đều đã thoát thân cùng lúc hay họ không thể làm kịp và khiến cho bi kịch nào đó xảy ra? Kumokawa Maria chỉ có thể suy đoán.
“…”
Marian Slingeneyer im lặng.
Thanh kiếm đáng ngại Dáinsleif nằm trong cái bao kiếm vàng của nó. Chỉ cần dịch chuyển cái thanh chắn bảo vệ tay bằng ngón cái và để lộ ra chỉ vài milimet của lưỡi kiếm thôi, thì món vũ khí ghê gớm đó sẽ khiến tim mục tiêu tự động ngừng đập do quá sợ hãi. Marian giơ cánh tay phải cầm bao kiếm về phía trước một cách ngẫu nhiên.
Thậm chí còn chưa nhìn thấy một milimet của lưỡi kiếm, cơ thể của Kumokawa Maria vẫn cứng đơ lại.
Phớt lờ Kumokawa, Marian nói, “Tại sao ngươi lại ở đây lúc này?”
“Tôi có thể xoay sở thế là tốt lắm rồi.”
“Bersi đã…Kihara Kagun đã chết rồi.”
“Tôi không thể phủ nhận là tôi đã không thể ngăn chặn điều đó. Tôi không thể nói được gì cả.”
Mặc dù Gremlin đã khơi mào sự cố này và dính dáng sâu đến cái chết của người đàn ông đó, thế nhưng Marian Slingeneyer vẫn tách bản thân ra khỏi điều đó khi cô ta nói.
Có lẽ đó là vì cô ta hiểu Kamijou Touma là kiểu người gì.
Gremlin đã tập hợp mọi biện pháp đối phó với Imagine Breaker, vậy nên cô ta đã biết bản chất của Kamijou Touma trước khi gặp cậu ta. Vì biết bản chất của cậu ta, thế nên Marian có lẽ đã trách cứ thứ gì khác ngoài bản thân Kamijou Touma vì việc có người mà cậu ta không thể cứu.
Tuy nhiên, Marian Slingeneyer lại không do dự.
Như thể để nguyền rủa cậu ta, cô ta không do dự đẩy thanh chắn bảo vệ tay của thanh kiếm lên bằng ngón cái của mình.
Lưỡi kiếm đáng ngại đó chỉ đưa lên vài cm.
Phong ấn của nó bị phá vỡ và nó hiện ra với thế giới.
Kumokawa Maria không bị nhắm trực tiếp, nhưng tim cô vẫn nhảy dựng lên.
Đó không phải là sức mạnh thực sự của Dáinsleif. Mục tiêu chỉ đơn thuần là ngừng tim bởi vì nó sẽ tốt hơn là bị trúng toàn lực của lưỡi kiếm ấy. Làm sao mà ta có thể đối chọi với cuộc tấn công ở cấp độ đó được?
Không vật phóng vật lí nào đi ra từ thanh kiếm ấy.
Dù có đủ nhanh hay trốn sau chỗ nấp thì cũng không thể tránh được nó.
Dù ta chạy đi đâu hay làm gì để phòng thủ thì nỗi sợ hãi dâng trào trong người cũng sẽ tự động giết chết ta. Vậy nên ta không thể chạy. Ta không thể phòng thủ. Ta không có phương sách gì. Ta sẽ chết trước khi có thể làm được gì. Ta sẽ chết ngay khi đứng trên chiến trường tương tự.
Mọi hành động đều bị cướp hết ý nghĩa.
Mọi chiến đấu đều không có lí do để tồn tại.
Khi bị nhắm trực tiếp, tim của Kamijou Touma chắc chắn sẽ ngừng đập. Trước khi Dáinsleif thực sự có thể làm được gì và trước khi thanh kiếm ấy có thể bước vào trận chiến trực tiếp. Không cần phải có lí do nào cả. Thanh kiếm ấy sẽ đưa cho mục tiêu của nó nỗi sợ hãi bản năng cướp đi mọi sự sống của mục tiêu. Nó đáng lẽ đã hoàn toàn giết chết người thiếu niên bình thường ấy mà không gây ra một vết trầy xước trên người cậu ta.
Vậy mà…
Cậu ta không ngã xuống.
Kamijou Touma không ngã xuống.
Mặc dù cậu ta đang đứng trước Dáinsleif, thanh kiếm mang sự hủy diệt đến thế giới.
Cậu ta đẩy nỗi sợ hãi sang một bên và tim cậu vẫn hoạt động bình thường.
Marian Slingeneyer hơi cau mày.
Đáp lại, Kamijou Touma giơ nắm tay phải lên.
Cậu sẽ dùng nó để đối phó với Marian khi cô ta giơ thanh ma kiếm trong bao đó ra.
“Cuộc tấn công đó được kích hoạt bằng nỗi sợ hãi ma thuật mạnh mẽ đó, thế nên nó sẽ không có tác dụng với tôi đâu. Tôi biết ma thuật không phải là thứ sẽ ảnh hưởng đến tôi cho dù nó có là gì đi chăng nữa. Với sức mạnh tay phải của tôi…không, chỉ cần tôi có ý chí siết tay phải của mình thì tôi sẽ có thể đẩy nó sang bên hoặc vô hiệu hóa nó.”
Cậu có thể phá hủy ma thuật.
Cậu có thể phá tan ảo tưởng.
Vì cậu biết điều đó, nỗi sợ hãi đã được giảm đi một chút. Cậu không chỉ đơn thuần là đứng ở đầu nhận. Cậu biết cậu có 50/50 cơ hội chống cự, vậy nên cậu không cần phải chọn cái lựa chọn bỏ cuộc trước khi trận chiến bắt đầu. Đó là lí do Kamijou Touma có thể chiến đấu. Cậu vẫn có thể đối chọi với thanh ma kiếm tối thượng sẽ mang lại trận chiến cuối cùng của thần thoại Bắc Âu, Ragnarok, đó.
Và trong khi đó, Kumokawa Maria nhận ra một chuyện khác.
Cô đã có thể bình tĩnh quan sát. Cô đã không rơi vào sự rối loạn trói buộc cô bằng nỗi sợ hãi áp đảo do thanh ma kiếm đó tạo ra. Kumokawa Maria không biết người thiếu niên đó là ai và không biết Imagine Breaker là gì. Tuy nhiên, chỉ cái khả năng có thứ gì đó có thể đối chọi với thanh ma kiếm đó là đủ để giảm bớt nỗi sợ hãi trong tim cô và cho phép tim cô tiếp tục đập.
Cô đã được bảo vệ.
Cô đã được cứu.
Cô đã được cứu thoát.
Nhiều khả năng, Oumi Shuri, Saflee Opendays, và những người khác không có ở đó cũng đã bắt đầu thở lại mà Kumokawa Maria không hề hay biết. Thứ gì đó đã xuất hiện để đẩy lùi nỗi sợ hãi. Tim của Kumokawa Maria và những người khác đã không ngừng đập vì vết thương hay bệnh tật. Nếu không có nỗi sợ hãi xâm chiếm Baggage City thì họ sẽ có thể trở lại trạng thái bình thường.
Đó là Kamijou Touma.
Đó là Imagine Breaker.
Cậu không làm điều gì đặc biệt cả. Chỉ cần ở đó – chỉ cần đứng đó – cậu đã tự nhiên tránh được bi kịch và cứu ai đó.
Một khu vực an toàn.
Một nhân vật chính.
“…Vậy thì sao chứ?” Marian Slingeneyer lầm bầm.
Một tiếng két bất thường phát ra từ bao kiếm vàng khi cô ta siết chặt nắm tay lên nó.
“Bersi đã chết rồi. Anh ấy đã chết như một kiểu nhân vật chính khác với ngươi. Vậy nên ta sẽ tôn trọng ý định của anh ấy! Ngươi đã xem thường và chối bỏ cái thế giới tạm thời tàn nhẫn này cùng với những hành động của Bersi, người đã chết mãn nguyện vì nó!! Ta sẽ phá hủy mọi kiểu quy tắc đó của ngươi!!”
Nếu Kamijou Touma có mặt ở đó ngay từ đầu, Bersi hay còn gọi là Kihara Kagun có thể đã không chết. Hắn có thể giải quyết vấn đề của mình mà không cần phải chết.
Marian chối bỏ cái khả năng đó.
Để dựng lên cái ý kiến rằng tốt nhất là Bersi đã chết, cô ta làm mọi thứ có thể để phủ nhận sự tồn tại của Kamijou Touma, người đã phá hỏng thành tựu tuyệt vời của Bersi.
Kamijou Touma có quy tắc của cậu và Gremlin có quy tắc của nó.
Đây là trận chiến giữa họ.
Marian Slingeneyer biết cô ta thực sự sẽ không bao giờ có thể cho người chết bất cứ cái gì, nhưng cô ta vẫn giơ thanh ma kiếm trong bao lên vì người bạn đã khuất của mình.
“Bắt đầu đi, kẻ khác biệt. Những trận chiến vì người chết đều nghiêm túc. Dù sao thì, người chết không thể ngăn chặn sự độc ác mở rộng của người sống sót đâu!!”
Trận bão phẫn nộ thổi ra khắp mọi hướng từ cô gái da nâu. Cùng lúc đó, thanh ma kiếm phát ra sức mạnh nỗi sợ hãi của nó như áp lực lớn ràng buộc những người lính kiểm soát chiến trường. Tuy nhiên, khi Kumokawa Maria cảm nhận thấy sự thay đổi đó, cô nghe thấy Kamijou Touma lẩm bẩm gì đó.
“…Tôi biết. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục chiến đấu với loại cuồng tưởng này.”
Và rồi trận chiến bắt đầu.
Nó bắt đầu trong cái thế giới đã quá trễ cho mọi thứ. Nó bắt đầu ngay cả khi không còn con đường nào phía sau để mọi người có thể về nhà an toàn.
Trận chiến bắt đầu giữa kẻ mong muốn bảo vệ sự thiêng liêng của người chết và kẻ mong muốn ngăn chặn nhiều bi kịch hơn xảy ra.
Natural Selector.
Trớ trêu là, chiến trường cuối cùng lại là sân đấu được chuẩn bị cho giải đấu được đặt tên là kẻ quyết định chọn lọc tự nhiên.
Phần 2
Sàn đấu hình tròn có đường kính 30 mét.
Bên trong, Kamijou Touma và Marian Slingeneyer mặt đối mặt cách nhau khoảng 10 mét.
Nỗi sợ hãi của Dáinsleif của Marian không còn tác dụng nữa. Trận đụng độ thực sự là thứ duy nhất còn lại.
Kamijou phải đi vào phạm vi mà cánh tay phải của cậu có thể gây ra thiệt hại.
Hai người họ sẽ phải xáp lại gần nhau.
“…?”
Tuy nhiên, điều đó lại không xảy ra.
Trong khi Kamijou cố xông tới, Marian lại thực sự lùi về sau.
Rồi cô ta giơ thanh ma kiếm lên trong khi nó vẫn còn trong vỏ.
Một tiếng động nhỏ có thể được nghe thấy.
Nó không phải là âm thanh ngón cái cô ta ấn vào thanh chắn bảo vệ tay. Phải là ngược lại. Nó là âm thanh vài centimet của lưỡi kiếm để lộ ra được đưa trở vào bao kiếm.
Đó là dấu hiệu cô ta đang từ bỏ nỗi sợ hãi giờ đã vô dụng.
Nó cũng là nghi thức để giải phóng sức mạnh khác của thanh ma kiếm.
Một cơn gió nhẹ bỏ qua dòng chảy không khí và đi đến chỗ Marian từ khắp mọi hướng.
Ngay sau đó, một thanh kiếm khổng lồ cắt qua hàng rào dây xích bao quanh sàn đấu.
Có vẻ nó bay ra từ đáy bao kiếm của thanh Dáinsleif. Thanh kiếm thẳng dài có màu xám và hẹp. Nó xé qua hàng rào dây xích đằng sau Kamijou.
Khi Marian vung thanh kiếm vẫn còn trong bao đó, lưỡi kiếm dài, hẹp kia cũng theo sau.
Nó di chuyển.
Nó xé qua mọi thứ.
“Tch!!”
Kamijou ngừng chạy và tập trung phòng thủ. Thanh kiếm lớn bay đến theo chiều ngang vào cổ cậu và cậu lập tức giơ tay phải lên và cố vô hiệu hóa ma thuật của Marian.
Tuy nhiên, giữa chừng cậu lại nhận ra gì đó.
Đầu ngón tay nhỏ trên tay phải cậu hơi bị cắt qua.
Ý nghĩa của vài giọt máu rất rõ ràng.
“Mình không thể chặn nó bằng Imagine Breaker…!!”
“Không phải ta đã nói là bọn ta có biện pháp đối phó rồi sao?”
Cậu đành phải ngừng cái hành động mà cậu vừa bắt đầu thực hiện và cảm thấy xương sống với cơ bắp của mình căng lên khi làm vậy, nhưng Kamijou lại xoay sở để thay đổi những gì cậu đang làm. Cậu xoay phần thân trên để hạ thấp thế xuống.
Thanh kiếm xám to lớn sượt thẳng qua phía trên người cậu.
Hàng rào dây xích đằng sau cậu bị xé thành miếng vụn, nhưng lưỡi kiếm không theo cậu lâu. Thanh kiếm to lớn chắc hẳn chỉ có thể tồn tại khoảng 3 giây.
Tuy nhiên, những cuộc tấn công của Marian Slingeneyer không kết thúc tại đó.
Nếu một cuộc tấn công có giới hạn của nó thì cô ta chỉ cần phải tấn công liên tục.
(Khỉ thật!! Lẽ ra mình không nên ngừng di chuyển để phòng thủ. Nó có phạm vi quá lớn để chống đỡ tốt và xáp lại gần rồi tung ra cú đấm là lựa chọn duy nhất của mình!!)
Những cuộc tấn công cắt của Marian tiếp tục. Mỗi quỹ đạo đều rất đơn giản, nhưng phạm vi và sức mạnh thì lại quá lớn. Vùng phía sau bị cắt tan tành giống như ai đó dùng kéo cắt tấm hình vậy.
Tuy nhiên, Kamijou lại không trúng đòn chí mạng nào.
Sự tàn phá đã lan qua hàng rào dây xích, sàn bê tông, và thậm chí cả ghế khán giả. Khói bụi bay vào không khí.
Lớp khói bụi đó thể hiện một hình bóng kì lạ.
Nó thể hiện nguồn gốc sức mạnh của Marian Slingeneyer. Nó thể hiện quá trình những thanh kiếm xám được tạo ra và thể hiện gợi ý cách tránh nó.
Những cuộc tấn công của Marian dừng lại ngay khi cô ta nhìn quanh và nhận ra sai lầm mình đã mắc phải.
“…Cái bao kiếm đó.” Kamijou lẩm bẩm trong khoảng nghỉ giữa các cuộc tấn công.
Một khối cầu trong suốt có đường kính khoảng 3 mét đã xuất hiện ở đáy bao kiếm của thanh ma kiếm. Nó trông như một trái bóng khổng lồ, nhưng có khả năng nó lại là thứ hoàn toàn khác hẳn.
“Tôi không biết nó có năng lực gì, nhưng cái bao kiếm đó có sức mạnh đủ để phong ấn một thanh kiếm nguy hiểm như thế. Nếu cô thay đổi thứ nó phong ấn, thì cô có thể ràng buộc thứ khác. Chẳng hạn như…”
“Trọng lực?” Marian nói. “Năng lượng ấy được cảm nhận như nhau trên trái đất và ta không thể thoát khỏi nó. Miễn là đứng trên trái đất, khối cầu này sẽ nhanh chóng hấp thụ trọng lực. Nó dội lung tung bên trong cái khối cầu, nơi quả táo sẽ không rơi xuống nếu ta thả nó ra. Khi nguồn năng lượng đó bay dữ dội bên trong cái khối cầu không có lối ra, ta chỉ cần mở một lỗ tại một điểm.”
“Vậy là cô tập hợp vector tại một điểm rồi gửi chúng trực tiếp ra ngoài. Và khối cầu có khói bụi từ không khí bị cuốn theo vào trong. Việc đó giống như những công cụ máy được dùng để cắt những tấm thép bằng cách bắn nước áp lực cao với bụi kim cương nhân tạo lẫn vào trong!!”
Khối cầu trong suốt ba mét đột nhiên nén lại thành kích cỡ một quả bóng golf. Một thanh kiếm lớn màu xám bắn ra, cắt xuyên qua lớp bụi lờ mờ có thể nhìn thấy được. Kamijou quẹo người hết sức. Chỉ có phần mở rộng ma thuật của cái bao kiếm, tức là khối cầu trong suốt, mới có bản chất ma thuật. Những thanh kiếm lớn bắn ra từ nó chỉ đơn thuần là hiện tượng vật lí được tạo ra bởi dòng trọng lực bị biến dạng để đẩy khói bụi bay đi. Đó là lí do Imagine Breaker không thể cản được nó. Nếu cậu giơ tay phải lên, nó sẽ bị cắt đứt.
Tuy nhiên, Marian lại không theo dự đoán của cậu và không vung lưỡi kiếm ấy.
Thay vào đó, cô ta xông thẳng về phía cậu với thanh ma kiếm trong bao sau khi cậu quẹo người để tránh né. Cô ta nhanh chóng đến được chỗ cậu. Thay vì cuộc tấn công tầm xa chỉ bằng bao kiếm, cuộc tấn công này có dạng tấn công tự nhiên hơn. Cuộc tấn công nguy hiểm hơn đi đến chỗ cậu.
Không tạo ra thanh kiếm trọng lực, Marian vung thanh ma kiếm có vỏ trong một tay từ phía dưới bên phải lên phía trên bên trái. Đầu bao kiếm được nhằm vào thái dương của Kamijou.
Nếu một trong những thanh kiếm lớn được tạo ra từ khoảng cách chỉ vài centimet ấy, toàn bộ cơ thể của Kamijou sẽ bị cắt làm đôi. Kamijou dùng lí do đó để chế ngự cái yêu cầu bảo vệ mặt bằng tay do sự sợ hãi quá thuần túy rồi tập trung vào việc tránh né.
Đột nhiên, cậu bị bóng tối bao quanh ở khắp moi hướng.
Suy nghĩ của Kamijou rơi vào hỗn loạn.
Hư không bao quanh cậu.
Ngay sau đó, cậu nhận ra chuyện đã xảy ra.
(Lần này, nó không phải là không khí. Mình bị nhốt vào khối cầu rồi sao!?)
Tiếp theo, hoặc là trọng lực sẽ tăng lên và đè bẹp người cậu từ mọi mặt hoặc là cậu sẽ bị ép ra ngoài cái lỗ nhỏ dành cho năng lượng và bị biến thành món pasta người.
Có nghĩa lựa chọn duy nhất của cậu là phá hủy khối cầu đó.
Những thanh kiếm lớn tạo ra bởi trọng lực là một chuyện, thế nhưng khối cầu mở rộng từ cái bao kiếm thì lại có thể bị phá hủy bằng tay phải của cậu.
Tuy nhiên, chỉ với bóng tối bao quanh, cậu không biết khối cầu rộng thế nào. Cuộc tấn công của Marian có thể bắt đầu trước khi cậu xoay sở để chạy đến mép khối cầu.
Kamijou muốn tốc độ.
Cậu không nhìn quanh.
Cậu nhằm thẳng xuống dưới.
Cho dù khối cầu rộng bao xa, chân cậu vẫn sẽ chạm vào đáy khối cầu. Vậy nên Kamijou cúi xuống và đập vào mặt đất dưới chân bằng nắm tay phải của mình.
Bóng tối quanh cậu tan vỡ.
Sàn đấu hình tròn tan hoang trở lại tầm nhìn của Kamijou. Sự thay đổi lớn với môi trường xung quanh ném tầm nhìn của cậu vào hỗn loạn.
Marian Slingeneyer xáp lại gần.
Bàn tay không cầm bao kiếm vung cái cưa vàng xuống đầu Kamijou khi cậu cúi người.
Tay phải cậu di chuyển.
Món linh cụ sửa đổi con người vỡ tan thành từng mảnh và những mảnh vỡ phản chiếu ánh sáng bay qua không khí.
Và Marian mỉm cười.
Khi Kamijou Touma giơ tay phải lên trên đầu, cô ta nhìn vào phần thân không phòng bị của cậu.
Cô ta siết chặt nắm tay vào bao kiếm của Dáinsleif.
Một khối cầu ba mét trong suốt xuất hiện ở đầu bao kiếm và nó chứa đầy bụi, chất bẩn, và trọng lực được dùng để tạo ra những thanh kiếm lớn. Kamijou cuống cuồng cố đứng lên, nhưng cậu lại không thể hoàn thành hành động đó.
Đòn kế tiếp sẽ là kết thúc.
Với sự xuất hiện của thanh kiếm lớn tiếp theo, cơ thể của Kamijou Touma sẽ bị tách đôi giữa trên và dưới.
Phần 3
Một lúc trước, Kumokawa Maria không thể làm được gì ngoài quan sát trận chiến của Kamijou Touma và Marian Slingeneyer trong bàng hoàng. Dù sao thì quy mô của trận chiến chỉ đơn giản là quá lớn. Trận đụng độ giữa Kihara và Gremlin bao phủ Baggage City đã đáng kinh ngạc lắm rồi. Và đây là trận đấu giữa hai người có sức mạnh đủ để đập trận chiến kia thành mảnh vụn. Mặc dù tay chân vẫn hoạt động tốt và đang đứng trong cùng một địa điểm, thế nhưng Kumokawa Maria vẫn cảm thấy như cô đang đọc nó từ một báo cáo. Mặc dù cô biết chi tiết, thế nhưng cô vẫn không thể can thiệp được. Điều đó là rõ ràng. Thậm chí nghĩ đến việc tranh đấu cũng là sai lầm. Trận chiến quá lớn và khung cảnh vĩ đại đến nõi những bánh răng cần thiết để hành động trong hiện tại nhằm thay đổi tương lai cũng dường như mất tích.
Tuy nhiên, ngay cả khi con người ta đọc một bộ báo cáo hay xem một bộ phim, họ đôi khi vẫn bật ra tiếng kêu khóc. Ngay cả khi họ biết nó sẽ chẳng đi đến đâu và nó sẽ không thay đổi được gì, những lời nói đó vẫn phát ra.
Ngồi trên sàn, Kumokawa Maria ép ra vài lời như vậy.
“Người thầy tôi tìm kiếm có thể đã biến mất từ lâu. Thầy ấy có thể không phải là kiểu người tôi hằng nghĩ.”
Lời nói của cô là những lời của kẻ ngoài cuộc.
Lời nói của cô sẽ không thay đổi được gì.
“Thầy ấy có thể đã làm việc với Gremlin dưới cái tên Bersi và đã thực hiện mọi kiểu công việc dơ bẩn. Thầy ấy có thể đã làm tổn thương nhiều người và mong muốn làm tổn thương nhiều người hơn nữa.”
Nhưng cô không dừng lại. Cô không dừng lại.
Miệng của Kumokawa cử động ngay cả khi cô biết nó là vô nghĩa.
“Nhưng đó không phải là tất cả về Kihara Kagun.”
Tiếng thì thầm của cô biến thành tiếng hét.
Cường độ gia tăng chẳng vì lí do nào cả.
“Thầy ấy không bắt đầu là Bersi. Gremlin không phải là thứ duy nhất trong quá khứ của thầy ấy. Cho dù thầy ấy ở bên phe của những kẻ muốn phá hủy thế giới và cho dù thầy ấy đã làm những điều khủng khiếp khi làm Kihara Kagun, thầy ấy vẫn là người thầy lắng nghe lo lắng của mọi người cùng một lúc!!”
Cô không còn quan tâm đến lòng tự hào của mình nữa.
Mặc dù hét lên như thế sẽ làm tổn thương lòng tự hào của cô, thế nhưng nó sẽ không tan vỡ.
Mặc dù nó vô ích, vô nghĩa, và sẽ không thay đổi được gì.
Thế nhưng cô vẫn không bị bóp méo đến mức nghĩ đó là điều đáng xấu hổ.
“Làm ơn. Làm ơn!” Kumokawa Maria hét lên. “Đừng bỏ từ thầy giáo ra khỏi bia mộ thầy ấy! Đừng để từ ấy bị chôn vùi bởi kẻ thù không rõ nào đó chỉ mong muốn giết chóc, hủy diệt và luôn an ủi bản thân bằng thanh kiếm đó!!”
Và thời điểm đó đến.
Hình dáng của Kamijou Touma đổ gục còn Marian Slingeneyer thì chuẩn bị cho cuộc tấn công của mình. Và tất nhiên, ả pháp sư da nâu đó không do dự. Cô ta lập tức hành động để chẻ đôi người thiếu niên đứng cản trở mục đích của cô ta.
Nhưng Kumokawa Maria lại nghe thấy nó.
Giữa hỗn loạn ở cái quy mô lớn đến nỗi cảm giác giống như một báo cáo của quá khứ mà Kumokawa không thể xen vào…
Cô nghe thấy lời đáp từ người thiếu niên mà khiến cô cảm thấy ít có liên quan gì cả.
“Hiểu rồi.”
Ngay sau một lời đáp đó, Kamijou Touma và Marian Slingeneyer đều di chuyển cùng lúc.
Phần 4
Hình dáng của Kamijou Touma gục đổ.
Cậu giờ không thể tránh nó. Cậu không thể đấm Marian mặc dù cô ta đang ở rất gần. Trong tình trạng nửa đứng đó, cậu không thể di chuyển trọng lượng cơ thể mình và do đó không thể thực hiện những động tác mạnh mẽ.
Kamijou Touma lập tức cử động tay trái thay vì tay phải.
Cậu với tới một trong những tia sáng vàng trôi nổi trong không khí.
Đó là một trong các mảnh vỡ của công cụ sửa đổi người mà Marian Slingeneyer đã sử dụng. Nó đã vỡ tan do Imagine Breaker và mất hết công dụng của một món linh cụ. Kamijou chộp lấy nó và dùng nó để cắt quần áo của mình. Cậu nắm lấy phần ống tay áo mà cậu đã cắt ra.
Cậu ném nó.
Tốc độ không quan trọng.
Thứ quan trọng là điều khiển chính xác.
Cậu chỉ ném mảnh vải bằng sức mạnh của người đùa giỡn ném một cục tẩy và nó không đi đến chỗ Marian Slingeneyer.
Nó đi đến cái bao của thanh ma kiếm.
Chính xác hơn, nó đi đến khối cầu trong suốt mở rộng ra dưới đáy bao kiếm.
Biện pháp đối phó Imagine Breaker mà Marian đã chuẩn bị là một hiện tượng vật lí thuần túy. Theo đó, những thanh kiếm lớn tạo ra từ trọng lực có thể cắt đứt cánh tay phải chỉ kích hoạt khi đối mặt với sức mạnh siêu nhiên của Kamijou.
Nói cách khác, những thanh kiếm lớn đó là những hiện tượng vật lí thuần túy và do đó ả pháp sư Marian Slingeneyer không thể hoàn toàn kiểm soát vũ khí tối thượng đó. Dù sao thì, cô ta chỉ có thể kiểm soát ma thuật thôi.
Bằng cách kiểm soát kích thước quả bóng và vị trí lỗ mở, cô ta kiểm soát kích cỡ, lực, và hướng của những thanh kiếm khổng lồ, thế nhưng đó là tất cả những gì mà cô ta có thể kiểm soát. Cô ta kiểm soát lỗ, thế nên cô ta không thể hoàn toàn làm lệch hướng đi mà những phần tử phát ra từ cái lỗ do trọng lực.
Trong trường hợp đó, chuyện gì sẽ xảy ra nếu sự kiểm soát lỗ mở của cô ta bị can thiệp?
Đó không phải vấn đề về sức mạnh. Nếu cái lỗ chỉ bị che phủ nhẹ, hình dạng của đường ra sẽ thay đổi.
Nếu Marian kích hoạt thanh kiếm xám trong tình trạng đó, nó sẽ giống như đặt một cái vòi hoa sen lên vòi nước.
Nói cách khác, thanh kiếm áp đảo được tạo ra sẽ không thể giữ nguyên hình dạng và sẽ gây ra sự tàn phá lớn khác với mong muốn của Marian.
“…Hả?”
Trong khoảnh khắc khi Marian Slingeneyer chắc chắn về chiến thắng của mình, cô ta nhìn về phía bao kiếm của thanh ma kiếm trong sự bối rối.
Đó có thể là sai lầm của cô ta. Nếu cô ta có thời gian để làm thế, tốt hơn là cô ta có thể hủy kích hoạt khối cầu trong suốt.
Nó sẽ thành ra như giữ ngón cái ở đầu ống nước.
Khối lượng phần tử như bụi đất đã mất đường ra bình thường và bị buộc phải đi ra ngoài theo nhiều khe hở quanh các mép cạnh.
Một vụ nổ.
Từ ngữ đó thể hiện nó tốt nhất.
Với một tiếng nổ, cơ thể thấp bé của Marian Slingeneyer bị thổi bay về sau vài mét trước khi đáp xuống.
“Gahh!?”
Lưng cô ta đánh vào sàn bê tông và cô ta bắt đầu gặp khó khăn trong việc thở. Dù vậy, cô ta vẫn không buông bao kiếm của Dáinsleif ra.
Trong khi đó, Kamijou không cố đuổi theo cô ta.
Chạy đến chỗ cô ta mà không có vũ khí sẽ dẫn đến sự lặp lại tình huống lúc trước. Để đảm bảo cuộc tấn công thành công lúc trước có tác dụng với Marian, cậu phải làm gì đó trước.
“Khi biết được thủ thuật thì cũng đơn giản thôi.” Kamijou Touma vừa nói vừa cắt vài mảnh vải từ quần áo của mình bằng mảnh vỡ vàng. “Cô bắn rồi vung. Những cuộc tấn công của cô đều trải qua hai giai đoạn đó. Làm thế để hạn chế độ giật nhỉ? Đó là lí do cô dừng lại ngay trước khi mở nó. Cô, cái bao kiếm đó, và khối cầu phình ra từ cái bao kiếm đều dừng lại. Làm thế để dễ nhắm. Dù tôi mang tay không, tôi vẫn có thể ném trúng bằng mảnh vải không trọng lượng đó. Nếu tôi sử dụng toàn bộ cơ thể và tay phải, thì độ chính xác của tôi sẽ tăng lên. Hơn nữa, nó hút bụi bẩn nó cần giống như máy hút bụi à? Nếu vậy, tôi chỉ cần phải ném nó ngẫu nhiên và nó sẽ bị hút vào cái lỗ. Đó là lí do cái lỗ luôn được bịt kín. Tôi không tài nào biết được thanh kiếm nổ sẽ có hình dạng gì, thế nên sẽ có nguy hiểm khi làm vậy, nhưng đó là giới hạn của cô rồi. Nếu đây là trò bao-búa-kéo, thì cô sẽ chỉ hòa hoặc thua thôi. Không đời nào cô thắng được đâu.”
“Đó…mới…" Cào bao kiếm trên sàn bê tông, Marian từ từ đứng dậy. “Đó mới là bao kiếm thôi. Ta vẫn chưa rút ma kiếm ra đâu. Dáinsleif là thanh ma kiếm gây ra cuộc chiến phá hủy thế giới. Nó được tạo ra để tiêu diệt toàn bộ nhân loại, vậy nên nó không thể thua một người.”
Cô ta dùng ngón cái để nâng cái thanh chắn bảo vệ tay lên.
Một vài centimet của lưỡi kiếm đáng ngại chạm vào không khí.
Nếu cô ta rút nó ra hết một lần, có khả năng nó sẽ thực sự kích hoạt.
Mọi thứ lúc trước chỉ đơn thuần là chuẩn bị. Nỗi sợ hãi dừng tim người và cái bao kiếm tạo ra những thanh kiếm cắt sàn đấu thành từng mảnh chẳng hơn gì những vành đai Sao Thổ xung quanh thanh ma kiếm.
Nếu cô ta sử dụng nó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Nó có thể là thứ vượt xa những gì Kamijou Touma có thể tưởng tượng.
Dù vậy, người thiếu niên vẫn nói thẳng với cô ta.
“Cô sẽ không rút nó ra đâu.”
“Cái gì…?”
“Nếu cô có thể sử dụng sức mạnh lớn đến thế bất kì lúc nào, cô đã rút thanh kiếm đó ra ngay từ đầu. Cô sẽ làm vậy trước khi gửi Lâu Đài Thám Không hay tiết lộ Gremlin với thế giới. Nếu cô có thể sử dụng nó, thì cô đã có thể kết thúc toàn bộ những trận chiến này trước khi cuộc chiến bắt đầu và giành mọi chiến thắng cho bản thân. Cô có thể đã làm thế nếu cô có thể hi sinh mọi thứ trừ bản thân cô.”
“…”
Có thể sức hủy diệt của nó lớn đến nỗi bản thân Marian cũng không tự tin rằng cô ta có thể kiểm soát nó. Hoặc có lẽ nó là nỗi sợ thuần túy. Chỉ lộ ra vài centimet từ cái bao kiếm là đủ dừng tim kẻ thù, vậy nên có lẽ bản cô ta cũng sẽ bị ràng buộc bởi nỗi sợ đó nếu cô ta rút toàn bộ thanh ma kiếm ra.
Nhưng…
Còn có một chuyện nữa.
“Cô không muốn rút nó ra.”
“Cái gì?”
“Cô không muốn rút thanh ma kiếm được gọi là Dáinsleif đó. Cô không muốn rút món linh cụ chỉ đơn giản là có sức hủy diệt quá lớn.”
“Sao ngươi lại nghĩ thế hả!?”
“Tôi không biết nó sẽ phá hủy thế giới nhiều bao nhiêu, nhưng nó nhất định sẽ phá hủy nhiều hơn cô muốn.” Kamijou vừa nói vừa chủ ý điều chỉnh hơi thở và nắm chặt mảnh vải trong tay mình. “Khi gã Bersi hay Kihara Kagun hay mặc xác tên đó là ai kia chết, vài người có thể cảm thấy mọi thứ đã mất hết. Nhưng cô thì khác. Tuy cô mang thanh Dáinsleif đó ra, thế nhưng cô vẫn không rút nó. Cho dù người đồng đội của cô đã chết, cô vẫn không muốn phá hủy nơi hai người đã dành thời gian cùng nhau.”
Một tiếng động chói tai át đi giọng nói của Kamijou.
Đó là âm thanh đáy cái bao kiếm của thanh ma kiếm cào qua sàn bê tông.
Bàn tay kia của Marian Slingeneyer lần đầu tiên chạm vào chuôi thanh ma kiếm.
Cô ta siết chặt nó.
“Nạp.”
Ngay sai khi cô ta nói điều đó, một ánh sáng khổng lồ rơi từ trên trời xuống, phá vỡ mái của cơ sở hình vòm. Sóng xung kích thổi ra khắp mọi hướng. Những bức tường bên ngoài mái vòm kêu cót két. Một lượng lớn năng lượng lấp đầy bao kiếm của thanh ma kiếm và nguồn sức mạnh đã được dùng từng chút một được bổ sung thêm.
Cô ta đang chuẩn bị sử dụng nó.
Cô ta đang chuẩn bị sức mạnh sẽ phá hủy thế giới.
“Ta sẽ rút nó.”
“Vậy thì làm đi.”
“Ít nhất, ta sẽ có chiến thắng này.”
“Cho dù cô làm vậy, nó cũng không phải là chiến thắng dành cho cô.”
Kamijou Touma không nói thêm nữa.
Cậu tiến tới một bước. Và một bước nữa. Với cái đà đó, cậu lao tới trước. Cậu lao thẳng về phía Marian Slingeneyer.
Cô ta lẽ ra có thời gian.
Marian Slingeneyer lẽ ra có thể rút Dáinsleif.
Vậy mà…
“Gh…kh…!!”
“Thấy không, cô không thể làm được.” Kamijou Touma nhổ ra.
Cậu siết chặt nắm tay phải của mình.
“Đó là vì cô mạnh mẽ. Cô không cảm thấy mắc nợ. Nếu như, sau cuộc báo thù của cô, cô hay toàn bộ thế giới biến mất thì ai sẽ khóc thương cho Bersi?”
Không còn cần thêm điều gì nữa.
Bao kiếm vàng và nắm đấm của người thiếu niên giao nhau.
Với một tiếng rầm, mọi chuyện kết thúc.
Phần 5
“Kết thúc rồi ư…?” Kumokawa Maria lẩm bẩm khi ngồi trên sàn.
Sàn đấu hình tròn đã bị cắt nát và mái của cơ sở hình vòm cũng đã bị xé tan. Nó đã được hỗ trợ bởi áp suất không khí tăng lên một cách nhân tạo, nhưng phần khung dường như chỉ vừa đủ giữ tạm bợ nó lúc này. Tất nhiên, họ không biết điều đó sẽ kéo dài trong bao lâu nữa.
Kumokawa chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Trần nhà hình vòm bị phá hủy đã để cho cái thời tiết -20 độ xâm nhập vào, nhưng cũng có khả năng giác quan của Kumokawa Maria cuối cùng cũng trở lại với cô.
Trận chiến đó khiến cô nghi ngờ rằng liệu cô có đang thực sự cảm nhận đúng đắn không.
Trận chiến vượt xa tiêu chuẩn của Thành Phố Học Viện và ngay cả những người ở ngoài Thành Phố Học Viện cũng có thể nhận ra nó rất khác biệt. Kamijou Touma, người đã gây ra nó, băng qua cái sàn đấu đã bị cắt nát một cách ngẫu nhiên. Cậu tiến đến chỗ thanh Dáinsleif đã rơi khỏi tay Marian Slingeneyer.
“A-anh định làm gì vậy?”
“Tôi có thể phá hủy cả thứ này.” Kamijou nói mà không quay lại. “Marian không thể rút nó, nhưng người khác thì có thể. Họ có thể có khả năng kìm hãm nỗi sợ hãi và kiểm soát nó. Trong trường hợp đó, tôi không thể để nó lọt ra ngoài được. Ai biết sức hủy diệt của nó lớn thế nào chứ.”
Vừa trả lời cậu vừa bước tới thanh ma kiếm, nguồn gốc của mọi nỗi sợ hãi ấy.
Kumokawa Maria cảm thấy mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ kết thúc khi cậu phá hủy nó.
Chuỗi trận chiến siêu phàm giữa Kihara và Gremlin tại Baggage City cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Kamijou cúi xuống trước thanh ma kiếm và Kumokawa Maria hỏi cậu một câu.
“Sao anh đến đây được vậy? Sao anh tìm ra Gremlin làm gì ở đây? Có vẻ nó là một thuyết khác với thuyết mà Thành Phố Học Viện sử dụng.”
“Là Bersi.”
Câu trả lời nhanh chóng của cậu gửi cơn đau vào lồng ngực Kumokawa.
Kamijou tiếp tục.
“Tôi chưa bao giờ thực sự gặp ông ta mặt đối mặt, nhưng ông ta đã để lại nhiều gợi ý khác nhau quanh Baggage City đã dẫn tôi tới đây. Ngoài ra, tôi cũng thấy nó đáng nghi rằng một học sinh trung học bình thường như tôi lại có thể đến đây từ Hawaii mà không nhận được sự giúp đỡ.”
Người đàn ông đó đã trù liệu bao nhiêu chứ?
Có thể đúng thật là sự xâm nhập của Kamijou Touma đã cứu Baggage City khỏi cái kết tệ nhất có thể. Thoạt nhìn, mọi chuyện giống như một phần kế hoạch của gã pháp sư đó và hắn đã để lại mọi chuyện cho Kamijou Touma giải quyết vào phút cuối.
Tuy nhiên, lỡ như Kamijou Touma kết thúc mọi chuyện sớm hơn thì sao?
Lỡ như cậu đập tan ảo tưởng sớm hơn thì sao?
Mọi thứ có thể đã kết thúc khác. Mục đích của Bersi có thể đã bị phá hủy và mọi bi kịch đó có thể đã tránh được.
Kamijou Touma đã bị Leivinia Birdway thao túng và cậu muốn xóa bản thân khỏi điều đó.
Tuy nhiên, cậu có làm đúng không?
Lần này cậu không bị ai thao túng, nhưng cậu vẫn không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Bersi hoàn hảo như vậy đấy.
Nếu Kamijou Touma thành công thì tốt. Nếu cậu thất bại, Bersi đã chuẩn bị cái kết cho riêng mình.
Hắn dọn dẹp sau bản thân hắn.
Đó là lí tưởng thuần khiết hay cái kết quá thuần khiết và nên bực bội?
“Cô có biết gã pháp sư tên Bersi…hay Kihara Kagun là kiểu người gì không?”
“Biết.” Kumokawa Maria đáp sau khi lấy lại kiểm soát hơi thở của mình.
Như đã nói lúc trước, Kamijou Touma lần này là một người ngoài. Có thể cậu chỉ đơn giản là muốn biết người đàn ông đã giúp cậu là ai và ai đã thúc đẩy Marian.
“Tôi không biết nhiều, nhưng tôi vẫn biết. Có thể tôi còn không biết liệu thầy ấy là người tốt hay người xấu vào phút cuối, nhưng tôi biết thầy ấy. Thầy ấy là người đã cứu vài cuộc sống bao gồm cả tôi và – ít nhất là với tôi – thầy ấy là người thầy có bí ẩn đáng theo đuổi.”
“Vậy à…”
Kamijou dừng di chuyển trong một lúc.
Bằng giọng nhỏ, cậu nói cái sự thật vẫn không thay đổi.
Cậu chỉ đơn giản là không hét nó ra.
Giọng nói trầm của cậu dường như khắc nó vào người cậu.
“Tôi đã không thể cứu được ông ta.”
Cậu học một bài học trong thất bại.
Như thể nguyền rủa để tiếp thu càng nhiều càng tốt, cậu nói nó một lần nữa.
“Tôi đã không thể cứu được ông ta.”
“Không sao đâu.” Kumokawa Maria quả quyết đáp. Cô dường như hiểu được gì đó. “Nó là cái chết lố bịch như vậy đấy. Thầy ấy đã có vẻ mãn nguyện trên khuôn mặt. Tôi đoán nó là tốt nhất cho thầy ấy. Nếu nó kéo dài lâu hơn nữa thì nó chỉ làm giảm độ thuần khiết trong sự hạnh phúc của thầy ấy thôi.”
Tất nhiên, nó không thực sự đơn giản đến thế.
Tất nhiên, nó không phải là thứ có lời giải thích rõ ràng.
Trong một lúc, Kamijou không cử động.
Nhưng đứng yên sẽ không thay đổi được gì. Nếu cậu không tiến tới trước, trận chiến bắt đầu ở Baggage City sẽ không bao giờ chấm dứt. Đó là lí do Kamijou tiến tới trước. Cậu vươn cánh tay phải của mình ra. Về phía Dáinsleif. Cậu sẽ đưa nó đến kết thúc bằng việc phá hủy sức mạnh to lớn đó.
Nhưng…
Một bàn tay nữ mảnh khảnh chộp lấy cổ tay của Kamijou để ngăn cậu.
Kamijou không biết người đó xuất hiện lúc nào.
“Sao—?”
Cậu thốt ra giọng khó hiểu.
Một cô gái khoảng 13 hay 14 tuổi đứng gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở của cô ta. Cô gái có nước da trắng và mặc chiếc áo choàng lông thú hở ra ở mặt trước và bộ trang phục da màu đen. Tuy nhiên, hai thứ khác mà cô ta mặc còn thu hút mắt nhiều hơn.
Đầu tiên là cái mũ rộng vành có đỉnh nhọn giống như phù thủy đội.
Thứ hai là miếng băng mắt hoành tráng che mắt phải cô ta.
Mặc kệ cô ta là ai, Kamijou kết luận cô ta đến từ phe ma thuật và cậu đề cao cảnh giác vì cô ta đã chộp lấy cổ tay phải của cậu.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo vượt xa những gì cậu có thể dự kiến.
Cô gái đeo băng bịt mắt thì thầm với cậu.
“…Chuyện này chưa kết thúc đâu.”
Ngay sau đó…
Không hề ngần ngại…
Cô gái siết nắm tay của mình, nghiền nát cổ tay phải của Kamijou và cắt đứt bàn tay cậu.