"…Cái gì?"
Gã bảo vệ Science Guardian phản đối Thành Phố Học Viện, con tốt Shar Berylan, vừa tiếp tục phà ra hơi trắng vừa nhìn quanh.
Hắn thu mình bên ngoài căn nhà, nơi máy bán hàng tự động bị đóng băng. Hắn đã ngụy trang bản thân như chỗ tuyết rơi từ trên mái, và rồi dựng kính chắn gió quanh mình khi cố hết sức chịu đựng cơn lạnh. Hắn không cố làm giống như túp lều tuyết, nhưng giữa vùng tuyết thoáng đãng này, rõ ràng là việc làm thế có thể tạo ra được một mức độ cách nhiệt nhất định.
Trong cái môi trường -20 độ C như vậy, cấp độ chăm chỉ này là việc cần phải làm ngay cả khi đang mặc bộ quân phục tiêu chuẩn.
Nếu hắn thể hiện dấu hiệu lười biếng, thứ chờ đợi hắn sẽ là địa ngục băng giá.
Con đường có thiết bị sưởi ấm để làm tuyết tan chảy, nhưng đường liên lạc với sở chỉ huy đã bị cắt đứt. Trong tình hình này, hắn không thể tin tưởng an ninh của Baggage City. Đây sẽ là cách đảm bảo sự an toàn của hắn đáng tin cậy hơn khi hắn cho rằng vô số máy quay được lắp đặt ở nhiều khu vực với mục đích phòng chống tội phạm, và hành động của hắn có thể bị quan sát bởi kẻ thù.
…Tất nhiên, nghĩ đến điều này tức là hắn đã quên sạch ưu tiên bảo vệ Baggage City tối quan trọng. Bất cứ ai cũng có thể hiểu được từ tình hình này là hắn chỉ đơn thuần đang nghĩ tới cách sống sót trong cái môi trường như vậy.
Tại thời điểm này, Shar đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sự chú ý của hắn được chia cho thứ gì đó bên ngoài.
(…Sao lại yên tĩnh thế này? Lạ quá.)
Âm thanh trận chiến đã biến mất từ lâu. Đây rất có thể là bằng chứng một bên có được thế áp đảo. Tuy nhiên, tất cả không phải chỉ có thế. Thành phố này đã mất đi tiếng ù ù tối quan trọng đáng lẽ là một phần của thành phố. Không có không gian cho con người sống sót. Nó giống như những di tích cổ trên Sao Hỏa vậy.
Nó hoàn toàn trống rỗng.
Và do đó, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh.
Shar cau mày, và sớm có nghi ngờ.
Hàng triệu cư dân trong Baggage City đi đâu mất rồi?
(…Mọi người thoát ra ngoài rồi à? Không, nơi có người sinh sống gần nhất cũng cách hơn 100km. Và không thể không tạo ra náo động khi nhiều người thế di chuyển. Bên mình không cố chơi mấy trò đạo đức hay nhảm nhí hay thậm chí là chạy khỏi những khẩu súng của Thành Phố Học Viện.)
Shar phủ nhận những suy nghĩ của mình.
(Chẳng lẽ Thành Phố Học Viện đã giết hết mọi người rồi sao? Không, chuyện đó là không thể. Ta đang nói đến hàng triệu người ở đây. Cho dù là giết những công dân bình thường không thể bảo vệ mình thì cũng sẽ tốn rất nhiều công sức. Thành phố này lại yên tĩnh quá nhanh chóng. Điều này chứng minh kẻ thù không thể tiến hành trừ khử một nhóm được.)
Hắn không thể chắc chắn liệu đây có phải là chuyện tốt hay không, nhưng hắn không nhận được hồi đáp nào vào lúc này. Cũng giống như những nhà phê bình đang quan sát từ phía bên kia sông, chỉ lời phê bình không thôi thì sẽ chẳng có ý kiến xây dựng nào.
Shar Berylan suy ngẫm một hồi, và cuối cùng bò ra khỏi chỗ ẩn nấp tự tạo của mình.
Hắn không biết chuyện gì xảy ra với cư dân của Baggage City, nhưng thực tế thì lo lắng cho sự an toàn của họ là sai lầm.
Nếu ta không thể hiểu gì trên chiến trường, thì sẽ gặp phải một mức độ rối loạn tâm thần nhất định. Đi lại xung quanh khi tình hình bất ổn như thế này thì sẽ khá đáng sợ.
"…Mệnh lệnh từ thượng cấp. Di tản mọi người và phá hủy mọi vũ khí hủy diệt lớn trong thành phố; đó không thể là mệnh lệnh, đúng không?"
Shar đưa ra mọi kiểu dự đoán phần nào hợp lí, và rồi bò về phía trước một cách lặng lẽ trên con đường trắng yên tĩnh này. Không có dấu hiệu của kẻ địch, đồng minh, hay thậm chí là khách du lịch. Có lẽ vô số xác chết bị chôn vùi dưới tuyết trong cái ngày tuyết rơi này.
Sau khi bò tới chỗ cách nơi ẩn nấp tự tạo khoảng 50 mét, hắn nhận được thông tin quân sự mới.
Shar bắt gặp kẻ địch, và rồi nhảy vào một con hẻm giữa những tòa nhà có khá ít tuyết chất đống hơn, sử dụng phương tiện đậu ở đó. Hắn đang trốn sau lưng chiếc xe tải sử dụng khí tự nhiên, tức nguy hiểm sẽ ở mức tối đa, nhưng trong tình hình này, hắn không thể thay đổi vị trí của mình.
Ngay trước mặt hắn là một ngã tư không có phương tiện đang di chuyển, và 4,5 tên binh sĩ đang đứng ở đó.
Sau khi kiểm tra thấy súng và quần áo của bọn chúng không phải là trang bị hắn từng nhìn thấy, Shar kết luận bọn chúng là binh sĩ bên phe Thành Phố Học Viện. Nói cách khác, kẻ địch.
Bọn chúng đang cầm thứ trông như bóng bãi biển, và phần đáy trông như keo xịt tóc.
(…Support Balloon ư?)
Shar, người từng mượn (đúng hơn là cướp nhỉ?) vũ khí chế tạo của Thành Phố Học Viện, có ấn tượng về thứ này. Nói cách khác nó là vũ khí thông tin quân sự có thiết kế khá đơn giản. Nó không giống một khối cầu nhỏ đầy công nghệ gì mấy, nó giống ý tưởng của sản phẩm sẽ thu hút nhiều hơn.
Bề ngoài trông như quả bóng heli được thả ra cùng với máy quay gắn cùng, và nó được giữ trong không khí để thu giữ hình ảnh; về cơ bản thì nó là vũ khí như thế. Nó là thứ được dùng để bù đắp cho những điểm yếu trong những khu vực mà vệ tinh và máy bay trinh sát không thể chạm đến. Hiệu quả sẽ kéo dài khoảng 30 phút. Nó sẽ tiếp tục bay lên một khi được thả ra. Và cho dù nó bị bỏ không, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ vỡ tung do áp suất không khí. Tuy nhiên, nó cũng chỉ là thứ như thế.
Có một bộ đếm giờ được gắn vào vật thể hình trụ dạng keo xịt tóc ở phần đáy nhằm phát hiện vị trí của những binh sĩ trên mặt đất nơi chúng sẽ trôi đến. Thời gian dự kiến trên bộ đếm sẽ khiến nó phát nổ tại một thời điểm nhất định… Nhưng Shar lại có thể nói Thành Phố Học Viện dự định đàn áp Baggage City từ việc Thành Phố Học Viện đang sử dụng thứ như vậy.
Shar không còn lòng kiêu hãnh để nghiến răng đau khổ.
Còn về chuyện hắn lo…
(Bọn chúng đã tuyên bố rằng cuộc đàn áp đã kết thúc, nhưng chính xác thì bọn chúng đang tìm thứ gì?)
Support Balloon ban đầu là thứ từng được dùng làm đồ hỗ trợ bù đắp cho những điểm yếu trong khu vực không có vệ tinh hay máy bay trinh sát. Nhưng từ cái thực tế Baggage City bị Thành Phố Học Viện kiểm soát, Thành Phố Học Viện sẽ không cần phải cố tình thiết lập Support Balloon.
Tuy nhiên, lực lượng của Thành Phố Học Viện lại đang sử dụng Support Balloon.
Có vẻ Thành Phố Học Viện đang tìm kiếm thứ gì đó mà vệ tinh và máy bay trinh sát không thể tìm thấy, và thậm chí còn lắp đặt thêm nhiều máy quay và cảm biến vào phần đáy của nó.
Chính xác thì Thành Phố Học Viện đang theo đuổi thứ gì mà phải cần đến những phương pháp như vậy…?
"Phải chăng có thứ gì đó mà ngay cả lũ này cũng không thể tìm được? Bọn chúng thậm chí còn không thể tìm thấy hàng triệu người trong Baggage City nữa là."
Hắn kinh ngạc, nhưng chỉ có thế.
Số máy quay và cảm biến tiếp tục tăng lên. Sớm muộn gì, những kẻ này cũng sẽ có thể phát hiện ra vị trí của Shar.
Hắn chầm chậm rời khỏi chiếc xe tải khí tự nhiên, bỏ lại chỗ ẩn nấp cũ của mình và đi tìm chỗ trốn tiếp theo.
Thứ gì đó dường như đang chế giễu Thành Phố Học Viện gần như hoàn hảo.
Và mục tiêu không phải là những binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, mà là hàng triệu cư dân bình thường.
Shar phần nào ấn tượng về chúng.
"…Nếu là vậy, mình thực sự hi vọng chúng sẽ chia sẻ chút ân huệ này cho mình."
Shar dẫm lên đống tuyết, và hình bóng của hắn dần biến mất vào góc con đường.
Đống tuyết trên đường tiếp tục tích tụ, chứng tỏ ảnh hưởng nhiệt đang dần yếu đi. Nhưng lúc này đây, hắn không có thời gian để nghĩ quá nhiều về điều đó.
Đường phố hoàn toàn yên tĩnh, và sự yên tĩnh này mang đến luồng khí đáng sợ hơn.