“A, ặc!!”
Marian Slingeneyer dùng một tay che một mắt và dựa vào bức tường bên đường. Chất lỏng đỏ thẫm tiếp tục chảy qua khe hở, và chất lỏng có màu tương tự được ho ra khỏi miệng cô ta. Marian không biết mức độ tổn thương, nhưng tác động mạnh gần như đã khiến cô ta mất ý thức. Lúc này, cô ta đang trải qua cơn đau như vậy.
Oumi Shuri.
Mình đã bất cẩn vì thấy cô ta không phải phe khoa học hay ma thuật à? Marian Slingeneyer đang bị truy đuổi như thế này. Vì có thể di chuyển trong khu vực rộng thế này, đúng là ngẫu nhiên khi cô ta gặp phải một 'tài năng'. Cô ta sửa đổi cái cưa và cây búa vàng thành vũ khí và thực hiện một đòn gió, rồi xoay sở để trốn thoát như vậy.
“…Chết tiệt. Thiệt là bực vì người hỗ trợ, Sigyn, của mình đã bị tiêu diệt. Đúng hơn là, sức mạnh của Dáinsleif. Một đòn có thể phá hủy toàn bộ nhỉ? Dù rằng mình không phải kẻ thiên về chiến đấu…”
Không rõ ai thực sự sửa đổi ai.
Đến cuối cùng, nó lại thành ra thế này. Cô ta phải chạy qua hỗn loạn để thoát thân, và cô ta thậm chí còn không tự tin rằng mình sẽ xoay sở thoát được.
Cô ta bước vào trung tâm mua sắm trong khu phố dưới lòng đất. Không rõ có phải là do hỗn loạn được gây ra bởi các Kihara và Thành Phố Học Viện không mà không có dấu hiệu của khách hàng hay người làm việc ở bên trong. Không rõ họ đã đi đâu, hay thậm chí còn không rõ liệu họ có còn sống hay không. Nhưng rõ ràng là, Marian Slingeneyer hoàn toàn ngó lơ chuyện này. Cô ta đi vào góc nhà thuốc và tìm bông băng với thuốc sát trùng.
May mắn là, mắt cô ta không bị mất đi thị lực. Cô ta lau máu chảy vào mắt, và xoay sở để lấy lại tầm nhìn một chút. Vì mí mắt bị tổn hại, máu cũng đã chảy vào trong. Dù vậy, thế còn tốt hơn là cô ta phải mang băng qua nó.
“…Chân phải mình… Có lẽ tốt hơn là nên băng bó lại nhỉ…?”
Cô ta thật liều lỉnh khi chịu đựng cơn đau được gây ra bởi những chuyển động đấu vật của Kumokawa Maria và thậm chí còn cố bỏ chạy. Cơn đau điếng phát ra từ chân phải cô ta. Và tệ nhất là, cô ta cảm thấy chân mình đã sưng tấy lên. Marian Slingeneyer lấy ra một ít băng gạc từ chiếc hộp, vụng về cuộn ống quần bộ yếm lên, để lộ phần đầu gối.
Marian nhăn mặt khi nhìn vào miếng băng và một lần nữa nhặt chiếc hộp được đặt ở một bên để nhìn vào hướng dẫn được viết ở mặt bên.
“Chết tiệt, mình nên làm gì bây giờ? Ừm, dùng thứ này để băng khớp nối bị đau ư…?”
Marian Slingeneyer có thể biến đổi một người hoàn toàn khỏe mạnh thành một cái bàn hay cây cột, nhưng cô ta không thể sửa đổi bản thân. Giống như người nấu ăn và người phê bình món ăn vậy. Kĩ năng họ cần hoàn toàn khác nhau.
Marian Slingeneyer vụng về dùng băng gạc để băng đầu gối trước khi thả ống quần bộ yếm xuống và thử cử động. Cơn đau ít nhiều đã giảm, nhưng cô ta không thể biết giờ nó có hiệu quả hay không.
Có vẻ không có loại thuốc nào có thể lập tức cắt cơn đau, vì Marian Slingeneyer quét qua kệ nhưng lại không tìm thấy thứ gì như thé. Cô ta tìm thấy vải ướt, nhưng lại không biết nên làm nóng hay làm lạnh nó bây giờ.
(…Bên mình có ba người bị ném vào tình hình này, gồm cả mình. Nhưng Útgarða-Loki đã bị hạ, còn Sigyn thì không dùng được lúc này. Trong tình hình này, bên mình phải thanh trừng bọn chúng cho dù là cá nhân hay tổ chức. Không biết còn lại bao nhiêu Kihara, nhưng tình hình thực sự tệ lắm rồi. Người sống sót cuối cùng là mình trong khi mình còn không phải là một chiến binh chính nữa ư?)
Vào thời điểm này,
Một tiếng sột soạt phát ra từ lối ra của quầy thuốc.
“…”
Marian Slingeneyer tuốt cái cưa vàng ra khỏi bộ quần áo công nhân của mình, nhưng khi thấy khuôn mặt của phe kia, cô ta lập tức thả lỏng.
Cô ta thực sự mỉm cười, và nói.
“Oi, gì vậy, Bersi? Anh không thấy hoạt động chính sắp bắt đầu sớm à?”