Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

NT Volume 2 - Sự trở lại - Chương 1: Lĩnh vực mới, ma thuật sau đó. Lecture_One.

Phần 1

Kamijou Touma, Accelerator, và Hamazura Shiage đã đánh bại nhóm Freshmen và cứu được Fremea Seivelun. Họ giờ đang so điện thoại với nhau.

“Được rồi, trao đổi địa chỉ nào.”

“Phiền phức…”

“Đó, đó, rồi xong.”

Lúc Hamazura vận hành điện thoại của mình thì cậu ta đã thay bộ powered suit mỏng và đang mặc bộ trang phục bình thường. Có vẻ Hamazura đã liên lạc với ai đó bằng thiết bị liên lạc của bộ powered suit, và người đó sẽ đến thu hồi bộ đồ tại nơi Hamazura đã giấu nó sau khi cởi bỏ nó ra.

“…Này, sao điện thoại của mày lại có sợi dây đứt thế?”

“Toi rồi… Sợi dây đeo rớt mất rồi. Ư, thật xui xẻo…”

“Anh đã rớt xuống Bắc Băng Dương. Còn đầy đủ tay chân đã là một phép màu rồi,” Birdway nói với giọng bực tức. “Tôi biết anh muốn đi vào lĩnh vực phía trước, nhưng anh sẽ không thể bắt kịp nếu anh chỉ nhìn một mặt của thế giới. Để tìm hiểu về ‘chúng’, anh cần phải nhìn vào mặt khác của thế giới trước đã.”

“Chúng” dường như là một vấn đề nghiêm trọng ở phần đen tối của thế giới.

Mục đích đằng sau nỗ lực giết Accelerator và Hamazura Shiage thông qua Fremea của Kuroyoru Umidori và Silver Cross Alpha là để chuẩn bị hệ thống cần thiết nhằm chiến đấu với “chúng”.

Và có một mặt khác của thế giới mà Birdway đã đề cập tới.

Nếu ta xem xét mọi chuyện từ góc nhìn Thành Phố Học Viện và phe khoa học, thì nó là một mặt đối nghịch.

Đó là ma thuật.

“…Tôi không ngại việc thu thập thông tin cần thiết,” Accelerator gần như nhổ ra. “Nhưng tôi không định nói chuyện dài dòng nhàn hạ ở đây. Chúng ta đã đánh bại những kẻ không ít thì nhiều cũng đã lãnh đạo Freshmen, nhưng như thế không có nghĩa là 100% mối đe dọa đã biến mất.”

“Đúng vậy.” Birdway gật đầu. “Hai người… tên gì ấy nhỉ? Dù sao thì, vì hai người đã bị Freshmen trực tiếp nhắm vào, tốt nhất là cứ nghĩ việc đó là một rủi ro đi. Và tôi muốn tới đâu đó mà chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, vậy nên chúng ta sẽ tìm đến nơi khác.”

“Thực sự có nơi thuận tiện như thế sao?” Hamazura hỏi.

Birdway chỉ bằng ngón cái của mình.

Cô chỉ vào mặt Kamijou.

“Chỗ của anh ta. …Đó là một nơi hoàn hảo để một tên ngốc cúi đầu trước một cô gái.”

Phần 2

Và thế là, Kamijou, Accelerator, Hamazura, Fremea, Birdway, cùng những thuộc hạ mặc toàn đồ đen của cô tiến tới kí túc xá trường trung học nọ.

Khi đang bước dọc trên con đường sáng lờ mờ, vai của Kamijou có vẻ rũ xuống.

Hamazura nhìn qua với biểu hiện khó hiểu.

“…Sao thế?”

“Ừm thì…” Lời nói của Kamijou không có nhiều năng lượng đằng sau chúng. “Sau mọi rắc rối của Đệ Tam Thế Chiến, có vẻ như tao đã được xem như là đã chết. Vậy nên… tao chỉ đang nghĩ là rất nhiều người hẳn đã rất lo cho tao. Và tao không chắc gặp và xin lỗi họ thế nào mới là tốt nhất. Lần này, tao sẽ không được yên chỉ với dấu cắn đầu đâu.”

Hamazura không chắc câu cuối của Kamijou có nghĩa là gì.

Birdway mỉm cười một cách khôi hài và nói.

“Nhưng nếu anh còn sống, thì anh chẳng có lí do gì để không quay về cả. Cho dù anh có chọn con đường nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ dần đi đến con đường đó, vậy nên anh nên đi nhanh đến đó luôn đi.”

“Có lẽ tôi nên nghĩ nó giống như việc đi gặp nha sĩ…”

Thấy Kamijou trông rầu rĩ như thế, Hamazura đưa ra một đề nghị.

“Nếu buộc phải làm vậy, thì mày cũng có thể hỗ trợ đôi chút cho bản thân theo đúng hướng đấy, mày có nghĩ vậy không?”

“Ý mày là sao?”

“Uống chút rượu sẽ mang lại tinh thần cho mày thôi.”

Một sự thay đổi dần dần đã đi qua trạng thái tinh thần của Misaka Mikoto trong vài ngày qua.

Một cảm giác thiếu kiên nhẫn đã trào dâng từ sâu thẳm sự chán nản.

Cuối Đệ Tam Thế Chiến, Kamijou Touma đã biến mất vào Bắc Băng Dương cùng với một pháo đài khổng lồ.

Vì chàng trai đó đã ở tại trung tâm cuộc chiến ấy, Mikoto nghĩ cậu ta hẳn đã bị ép buộc bởi quyền lực của một lực lượng nào đó làm khuynh đảo cả thế giới. Ngay cả khi đó không phải là lí do thực sự, Mikoto vẫn cảm thấy cô cần phải thu thập những thông tin chính xác, rất nhiều là đằng khác.

Thành Phố Học Viện.

Bóng tối ở đó.

Cô không muốn tiếp cận nó, nhưng mạng lưới thu thập thông tin khắp thế giới của chúng có lẽ sẽ không bị bất cứ ai nhìn thấy.

Mikoto không có điểm liên hệ rõ ràng nào với bóng tối.

Nhưng cô vẫn có một cách mà không cần nó.

Tất nhiên là cách làm đó có rủi ro. Bọn chúng có thể nhận ra nỗ lực xâm nhập của cô, và nếu bọn chúng phát hiện ra, bọn chúng nhất định sẽ đưa ra kế đánh chặn. Thậm chí còn có khả năng bóng tối sẽ hành động ngay khi cô đang nghĩ tới việc làm như thế.

Nhưng…

Cô muốn biết liệu Kamijou Touma còn sống hay là đã chết.

Cô không muốn những hi vọng đơn thuần.

Cô muốn thông tin thực sự. Nếu không có được thông tin đó, Misaka Mikoto sẽ không thể biết được cô nên đi theo con đường nào kể từ lúc này.

Sau khi lo lắng tất cả những điều đó, Mikoto bắt đầu nghĩ tới những phương pháp hack thực sự, nhưng…

“Nèèè… Có phải Miko-chan ở đằng ấy không vậy?”

Tại sao cô lại đang thấy ảo ảnh của một thiếu niên say rượu bắt chuyện với mình?

Cái ảo ảnh đầu nhím ấy có một cái cà vạt quấn quanh đầu mình, có một hộp sushi treo ở sợi dây được cầm bởi ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải, và đang bước đi chao đảo xiêu vẹo say rượu về phía cô.

Không…

Đó…

Đó không phảo là một ảo ảnh được tạo bởi ai đó giống như Level 5 Số 5…

“Ểể!? Tại sao!? Tại sao anh lại ở đây!? Thế Chiến III… Bắc Băng Dương… A-anh đã chết… Ch-chuyện gì đang diễn ra vậy chứ…!?”

“Mhh… Ồ, phải rồi. Tôi quên mất một chuyện quan trọng.”

“Đúng, đúng, như thế, như thế!! Đúng đấy, kể hết cho Mikoto-san đi. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Trong thực tế, tại sao anh lại rời Thành Phố Học Viện rồi lao vào trung tâm cuộc chiến đó ngay từ lúc đầu…!?”

“Đây, Miko-chan, quà lưu niệm của cô nè...”

“Đó không phải là quà lưu niệm!! Món sushi này giống với thứ từ kịch ngắn Showa hoài cổ!!”

“Gâu gâu.”

“Tôi không thể theo kịp chuỗi suy nghĩ của anh, và giờ anh thậm chí còn không nói tiếng người nữa!! …Chuyện này là sao chứ? Ngay cả khi Mama ở trong tình trạng tệ nhất, mình vẫn có thể qua được, nhưng chẳng có kinh nghiệm nào với bà ấy lại có tác dụng ở đây…!!”

Mikoto ôm đầu bằng hai tay trong khi vẫn đang cầm hộp sushi đã được giao cho cô, nhưng chàng trai được đề cập trên đây dường như thực sự nghĩ cậu đã hoàn thành việc mình cần làm khi đến đó. Cậu bắt đầu rời đi nơi khác, bỏ lại Mikoto.

Nếu cô để cậu bỏ đi, mọi chuyện sẽ trở nên rất tệ.

Trong những điều kiện cụ thể, có khả năng cô sẽ không có cảnh nào trong ba tập tiếp theo.

Misaka Mikoto bằng trực giác xác định cái thực tế ấy, và điên cuồng đuổi theo chàng trai đó.

“Chờ đã, dừng lại!! Anh thực sự nghĩ tôi có thể chấp nhận chuyện này sao!? Không đời nào! Anh vừa mới bỏ đi rồi biến mất đấy! Hôm nay, tôi sẽ bắt anh phải giải thích hết mọi chuyện cho tôi nghe!”

“Tháng mười một có ba mươi lăm ngày à…?”

“Đủ... Rồi. Đó. Nghe. Chưưưưưưưưưưưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Vô tình, Mikoto phóng những tia điện trắng xanh bay từ tóc mái mình.

Cô là Level 5 Số 3 Thành Phố Học Viện và có năng lực dạng điện năng cấp cao nhất. Dựa vào cơ sở thực tế của biệt danh Railgun của cô, cô có thể thao tác dòng điện cao áp với mức tối đa là 1.000.000.000 vôn.

Vì vậy, tia sét mà cô vô tình phóng ra là một đòn tấn công có sức hủy diệt khá lớn.

Nhưng…

“Funyari…”

“C-cái gì!?”

Mặt Mikoto tái đi khi Kamijou tránh đòn tấn công đó bằng những cử động bất thường đặc trưng của một tên say rượu.

Chàng trai đầu nhím đó có sức mạnh dễ dàng vô hiệu hóa siêu năng lực mà Mikoto sử dụng (nhưng cô lại không biết chính xác nó hoạt động như thế nào). Cậu đã chặn đứng những đòn tấn công của cô bằng sức mạnh ấy vài lần trong quá khứ, nhưng…

Cậu không còn cần sức mạnh ấy nữa.

Vậy đấy.

Cô khó khăn lắm mới đuổi theo được cậu, vậy mà cậu lại đang nói tất cả những nỗ lực đó chẳng là gì cả - một lời tuyên bố không thể dễ dàng xử lí.

“Giờ thì chuyện này thú vị rồi đây…”

Khi Mikoto cúi đầu xuống, cảm giác sục sôi dâng lên trong người cô.

Cô chưa từng cảm thấy hiếu chiến đến thế trong suốt một thời gian dài.

Có thể đó là do thứ hạng của cô là Số 3, nhưng cô cũng không có nhiều cơ hội để dùng hết sức. Đó là cảm xúc mà cô có được khi một trong những cơ hội đó xuất hiện.

Chàng Kamijou say xỉn nhìn vào mặt Mikoto.

“Cô cười gì dzợ, Miko-chan. Chuyện gì tốt xảy ra à?”

“T-tôi không có cười!! Và đừng có gọi tôi là Miko-chan!!”

“Nhưng đó lè balabala, phải hông?”

“Aa!! Tôi không biết anh mới nói gì, nhưng dựa vào cách nói của anh, tôi cược là tôi nên phủ nhận nó!!” Mikoto bắt đầu xoay hai cánh tay. “Năng lực của tôi có giá trị vì nó có sức mạnh lớn và phạm vi ứng dụng cực kì rộng!! Tôi sẽ cho anh tận mắt thấy tôi có thể thực hiện bao nhiêu kiểu tấn cô… ủa!?”

Ngay khi Mikoto cố chỉ vào cậu bằng ngón tay lửa điện, chàng trai đầu nhím đã bỏ đi mất.

Cô vội vàng nhìn quanh, và thấy cậu đang bước lảo đảo cách đó không xa.

Nhưng tình hình thay đổi theo từng khoảnh khắc.

Suy nghĩ của cô đơn giản là không thể theo kịp những thay đổi.

“Ủa? Cậu đang làm gì ở đây vậy?” một cô gái tóc đen vừa tiếp cận chàng trai đầu nhím vừa nói và có vẻ bộ trang phục vu nữ đền thờ sẽ hợp với cô gái ấy.

“Ủaa!? Kamijou-chan, em có gan lắm mới dám trốn học và đi lại như thế đấy nhá!!” một cô bé(?) cao 135 cm vừa bắt đầu chộp lấy cậu vừa nói.

“Kamijou, sao mà cậu dám làm chuyện như thế này trong khi bọn tôi phải bận rộn chuẩn bị cho kì Ichihanaransai hả… chờ đã, cậu bốc mùi rượu sao!? Thật không thể tin nổi mà! Tại sao cậu lại đi làm cái chuyện rút ngắn tuổi thọ của chính mình như vậy hả!?” một nữ sinh trung học có bộ ngực cực khủng cũng vừa tiếp cận cậu vừa nói.

“Ồồ, Kamijou Touma. Là Kamijou Touma. Tôi không thực sự quan tâm đến anh, nhưng tạo tiếng mèo kêu nào!”

Rất nhanh chóng, họ có mặt ở khắp mọi hướng.

“Ồ, cậu là anh chàng đã gọi cấp cứu trong vụ Remnant, đúng không?” Musujime Awaki, người mà Mikoto đã từng giao chiến và có bộ ngực chuẩn, lên tiếng.

“Ừ-ừm, nếu cậu đã trở về, mình mong cậu nói với mình một tiếng,” một nữ sinh trung học đeo kính và có bộ ngực lớn đang mặc đồng phục mùa đông của Học Viện Kirigaoka nói.

“Ồ, Kamijou. Tôi không nghĩ cậu sẽ trở về lúc này đâu,” một nữ sinh trung học đang mặc bộ đồng phục thủy thủ màu xanh hải quân với bộ ngực còn to hơn nữa lên tiếng.

“Chờ đã! Chờ chút đã nào!! Đây là cảnh của tôi mà! Nếu mấy người định làm điều này, thì làm sau đi!! Chết tiệt, tỉ lệ nam-nữ ở đây hoàn toàn mất cân bằng rồi. Và cái nhóm ngực bự này đang đặc biệt nhắm vào tôi hay sao thế!? C-cứ thế này, mình sẽ bị thất thế mất…!! Họ tạo rừng để giấu lá hay sao vậy hả!?”

Khi cô nàng Biri Biri hét lên, Kamijou thậm chí còn không có vẻ nhận ra ngần này người đang tập trung quanh cậu.

Phần 3

Có một cô bé tên Index.

Cô bé có máu tóc bạch kim dài ngang thắt lưng và có đôi mắt màu xanh lục. Nước da trắng của cô dường như phản chiếu được ánh sáng. Cô có hơi thấp hơn bình thường so với độ tuổi, và cô có thể đưa ra ấn tượng trẻ hơn độ tuổi. Cô đang mặc bộ trang phục nữ tu làm bằng vải trắng, với đồ trang trí màu vàng tạo cho nó màu sắc của một tách trà. Tuy nhiên, những mũi khâu quan trọng đã bị đứt, và nó đang được gắn tạm với nhau bằng kim băng lớn.

Cô đang đứng trong một kí túc xá học sinh ở Quận 7 Thành Phố Học Viện.

Đây không phải là phòng của Index.

Trong thực tế, cô còn không phải là một học sinh.

Căn phòng ấy thuộc về một chàng trai nọ. Index đã ăn bám ở đó, nhưng chàng trai lẽ ra là chủ nhà của cô lại không có ở đó. Không có bằng chứng nào cho thấy cậu ta đã trở về. Theo tổ chức mà Index thuộc về, để cô ở lại thành phố ấy và sống trong căn phòng đó chính xác không phải là một chuyện tốt đẹp. Index tự hỏi liệu cô có nên tuân theo tổ chức đó và trở lại Anh không…

Tuy rằng cô không hề muốn làm vậy cho dù có thế nào đi chăng nữa.

Cô cảm thấy nếu cô ở lại đây, chàng trai ấy cuối cùng cũng sẽ xuất hiện. Index cảm thấy nếu cô bỏ cuộc hay bỏ đi, cô sẽ cắt đứt khả năng điều đó sẽ xảy ra cho dù cái khả năng ấy có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa. …Index đã đi đến điểm suy nghĩ về mọi việc theo hướng xui xẻo như vậy.

Cô đang hành động ích kỉ.

Tổ chức mà cô thuộc về đang cho phép cô ích kỉ như thế.

Có lẽ họ làm vậy vì sự quan tâm dành cho bản thân Index. Hoặc có lẽ họ làm vậy vì sự quan tâm chàng trai đã biến mất giữa Đệ Tam Thế Chiến nhằm ngăn chặn nó.

“Touma…”

Cô thầm gọi tên chàng trai.

Cư dân ăn bám khác của căn phòng kí túc xá– ừm, cư dân này thực ra là một thú nuôi– là một con mèo hoa tên Sphinx. Con mèo đút đầu nó vào trong cái túi từng là đồ lưu niệm ở Anh và đang ăn phần bên trong. Con mèo có vẻ đang nói là, “Tôi đã nghe rất nhiều về đồ ăn Anh, nhưng đồ ăn thú nuôi thực sự cũng như vậy thôi.”

Thứ duy nhất đã trôi ra khỏi trái tim cô là có thể mỉm cười với cảnh tượng không thay đổi ấy.

Cô đã vượt qua cái điểm đó và thay vào đó cảm thấy bứt rứt khó chịu khi nhìn thấy chuyện tiếp tục không đổi thay mặc dù đã mất đi một thứ gì đó.

Chàng trai đó có quay lại không?

Cô nên tiếp tục chờ đợi ở đây trong bao lâu?

Làm vậy có ý nghĩa nào không?

Phải có ý nghĩa nào mới làm vậy sao?

Cô không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Những suy nghĩ lẽ ra phải tập trung tại một nơi lại đang rải khắp mặt cô. Những suy nghĩ rời rạc ấy mang đến nhiều ý kiến khác nhau giống như những đoạn mạch ngắn của dây điện, tạo ra tia lửa điện; thế nhưng không có sự thống nhất nào với những hình ảnh ngẫu nhiên ấy. Nếu cô tập hợp hết chúng lại, nó chắc chắn sẽ có vài mâu thuẫn.

Nếu có cơ hội, mọi chuyện sẽ nghiêng đi rất nhiều.

Nó giống như việc một cái bảng lớn được đặt thăng bằng trên cái cọc nhọn vậy. Dù cho ta có đặt ngón tay mình lên chỗ nào, thì nó cũng sẽ đổ sụp xuống theo hướng này hay hướng khác.

Cô đã có thể hoàn toàn đứng yên được là vì cô đang vô thức cố gắng duy trì sự cân bằng nguy hiểm ấy.

Index tạm thời đóng băng như thế trong khi đang kiềm giữ những kí ức vẫn còn quá mới của mình, nhưng sau đó động lực nhẹ cuối cùng đã được thêm vào.

“…Đây là…?”

Đó là chiếc điện thoại mà Kamijou Touma đã đưa cho cô. Nó là một trong những thiết bị điện tử mà cô vẫn chưa dùng thành thạo và vẫn còn cần sự giúp đỡ của Kamijou mặc dù đã có trí nhớ hoàn hảo. Và nó là một thiết bị liên lạc mà có thể kết nối cô với chàng trai ấy nếu như cô biết cách sử dụng nó.

Khi thấy được điều này, trái tim Index nghiêng đi rất nhiều.

Ngay cả cô cũng không biết nó nghiêng theo hướng nào.

Index nắm lấy con mèo vẫn còn chui đầu vào túi thức ăn thú nuôi, và đi tới cánh cửa căn phòng kí túc xá. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu cô chỉ đứng đợi. Cho dù cô có manh mối nào hay không cũng không quan trọng. Khi Index sắp lao ra thế giới bên ngoài để tìm chàng trai ấy thì…

“Ư-ưưư… X-x-xin lỗi đã để em đợi…”

Kamijou Touma mở cánh cửa và bước vào khi kéo theo mười cô gái bên cạnh mình, khiến cậu trông giống như nam châm hút bụi sắt sau khi chúng bị rơi xuống hố cát.

Lúc đầu, Index chỉ chớp mắt vài lần.

Ngay sau đó, cô nắm bắt được tình hình.

“T-Touma!! Anh biến mất suốt thời gian qua làm em lo lắng lắm đó! Anh đang làm cái gì vậy hả!?”

“Hic… Ể? Ý em là seo dzợ?”

“Em muốn nói anh thế này là hơi quá so với bình thường đấy, Touma, nhưng mà có ai đó mà em rõ ràng là không biết cũng đang bon chen vào kia kìa!!”

“Xin chào, tôi là nhân vật nữ thú mới. Tôi mới gặp anh ta ở ngoài kia.”

Tình hình đã trở nên hỗn loạn tới cùng cực và Kamijou, người bình thường sẽ giải thích chuyện đang xảy ra, đã bị đánh gục hoàn toàn, vậy nên Index không có cách nào giải quyết chuyện này.

Và…

Phần 4

Accelerator và Hamazura Shiage đang quan sát vụ náo động đó từ xa.

Ngay khi chàng trai đó đã xỉn, cậu ta đã tự mình bỏ đi đâu đó. Điều tiếp theo mà họ biết, cậu ta đã bị rất nhiều cô gái bu quanh.

“Cảm ơn đã dẫn đường… chờ đã, thế quái nào mà Musujime cũng ở đó luôn vậy?”

Tuy không còn liên quan gì tới tổ chức mặt tối Group nữa, nhưng Accelerator vẫn chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt một cựu thành viên ở đây.

Số 1 lẩm bẩm một cách bực tức (nhưng cũng vẫn ngưỡng mộ cái thực tế rằng Kamijou Touma có một mặt khác ngoài chuyện chiến đấu và rằng Kamijou đã xoay sở để giữ cho cả hai mặt cùng tồn tại).

“Mình sẽ gọi tên đó là ‘sư phụ’.”

Hamazura không hề suy nghĩ nhiều, và không nói điều đó với một người cụ thể.

Phần 5

Khi Takitsubo Rikou, một cô gái trong bộ đồ thể thao, đang ăn một cái bánh xúc xích bắp mà cô đã mua ở một cửa hàng tiện lợi thì đôi mắt lim dim của cô bỗng nhiên mở to ra.

“…Hamazura đang đi vào ma đạo!!”

Phần 6

Đám con gái bụi sắt bám vào cái nam châm tên Kamijou Touma đã được lịch sự thuyết phục rời khỏi kí túc xá bởi Mark Space cùng những cấp dưới mặc toàn đồ đen khác của Birdway (nhưng vài người đã bị giật xoăn tóc bởi dòng điện cao áp và bị buộc phải hứa sẽ giải thích mọi chi tiết sau).

Trong khi cắn sau đầu Kamijou, Index bắt gặp Accelerator và ngây người nhìn chằm chằm vào Accelerator.

“Cái anh lạc trẻ nè.”

“…Cái kiểu nhớ người gì thế hả?” Accelerator càu nhàu.

Nhưng Accelerator không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện ấy. Đó là do cái tính cách lẫn cái thực tế rằng Accelerator không muốn nhớ đến sự kiện 0930.

Birdway vui vẻ đút hai chân mình xuống dưới cái kotatsu giữa phòng.

“Nhanh ngồi xuống đi. Đây không phải là lớp gốm nào đó dành cho mấy bà nội trợ. Tôi không định nhìn qua vai mấy người để chắc rằng mấy người đang làm đúng mọi chuyện đâu.”

Và thế là, Kamijou Touma, Accelerator, và Hamazura Shiage ngồi xuống ba mặt còn lại của cái kotatsu hình vuông.

“Nyaahh,” Fremea lẩm bẩm.

Vì lí do nào đó, cô bé ngồi vào lòng Hamazura khi cậu ta ngồi xuống kotatsu.

“Chỗ của em,” là tất cả những gì cô bé nói, nhưng hẳn là do đã mệt mỏi vì bị Freshmen truy đuổi mà cô bé đã ngủ thiếp đi mười lăm giây sau đó.

Birdway thở dài.

“Giờ mấy người sẵn sàng nghe chưa?”

“…Chắc rồi, mặc dù tôi không biết mình phải sẵn sàng cho cái gì,” Hamazura vừa đáp vừa nhẹ nhàng giữ Fremea khi cô bé trông như sắp trượt khỏi người cậu ta.

Birdway không hề để tâm đến Hamazura.

“Vậy thì lời giải thích dài dòng này bắt đầu.”

Khi nói, Birdway liếc qua Index.

Index Librorum Prohibitorum.

Birdway biết vai trò của Index, nhưng giờ Birdway mới là người nói.

“Tôi sẽ giải thích về ‘chúng’, những kẻ không còn là chuyện mà các anh không cần phải lo lắng… và về ma thuật, một tập hợp những quy luật khác là cơ sở của vấn đề.”

Phần 7

Unabara Mitsuki đang ở trong một bệnh viện của Thành Phố Học Viện.

Bản thân Unabara không phải là bệnh nhân; Unabara đang đến thăm một người quen.

“…Trời khá tối rồi. Anh nghĩ là anh nên kết thúc chuyến viếng thăm này thôi,” Unabara nói.

Căn phòng trông giống một phòng bệnh bình thường, nhưng người có kinh nghiệm nhập viện có thể nhận ra có gì đó không hoàn toàn đúng. Nó không phải là một căn phòng lớn dành cho 4-6 bệnh nhân, nó cũng không phải là phòng riêng được dùng bởi một người bệnh.

Nó là một căn phòng lớn chỉ có hai giường ở bên trong.

Chỉ kẻ lập dị mới có thể sắp xếp cái kiểu bố trí bất thường đó.

Cô gái nằm trên một trong hai chiếc giường lên tiếng.

“…Em không nhớ đã nhờ anh đến đây. Anh cứ đến thăm mỗi ngày mặc cho em có nói gì đấy chứ.”

Tên cô gái là Xochitl.

Rõ ràng theo như cái tên, cô không phải là người Nhật. Cô có nước da ngăm đen và mái tóc đen gợn sóng. Cô thuộc về một tổ chức ma thuật có nguồn gốc từ Aztec Trung Mĩ. Như ta sẽ dự kiến từ một người như thế, cô đã được trang bị bằng những thứ vũ khí thần bí kì lạ, nhưng chúng đã bị tịch thu bởi anh chàng Unabara.

Và trên chiếc giường kia là một cô gái khác đến từ cùng một nền văn hóa tương tự như Xochitl. Tên cô gái là Tochtli. Hai cái tên Xochitl và Tochtli là những cái tên nổi tiếng trong ngôn ngữ của họ.

Tochtli nói, “Phải đấy, nhưng nếu anh không ghé thăm một ngày nào đó, em khá chắc cô ấy ít nhất cũng sẽ xé cái gối của mình ra thành từng mảnh. Để giúp cho lần nhập viện này của em yên bình, hãy chắc rằng anh cứ tiếp tục đến thăm nhé, onii-chan.”

“Cậu hiểu lầm rồi đấy. Tôi là một Tử Thi Nghệ Nhân, vậy nên ở tại một nơi như thế này khiến tôi cảm thấy như mình đang bị bỏ lại đằng sau. Đó là lí do khiến tôi khó chịu đấy.”

“Nói cách khác, cô ấy đang nói rằng anh có năng lực làm giảm sự khó chịu ấy đấy.”

Unabara vừa mỉm cười vừa quan sát cảnh Tochtli quay đi tránh ánh liếc của Xochitl.

Và cùng lúc đó, Unabara suy nghĩ.

Ban đầu, Unabara Mitsuki đã từng là người làm việc trong bóng tối của Thành Phố Học Viện. Nhằm xóa bỏ bóng tối của cái thành phố ấy, Unabara đã lao vào bóng tối và đã liên tục chiến đấu cùng với tập hợp những kẻ đáng nghi như Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, và Musujime Awaki với danh nghĩa là Group.

Tất nhiên, cái bóng tối ấy đã liên tục cản trở để cướp đi sự tự do của Unabara, nhưng Unabara đã cảm thấy bản thân mình đã đột nhiên thoát khỏi những ràng buộc đó vài ngày trước.

Chẳng hạn như căn phòng bệnh này.

Bình thường, sẽ có ít nhất hai gã rác rưởi bám trụ ở đó để quan sát những cô gái ấy nhằm dùng họ làm con tin chống lại Unabara, nhưng những kẻ đó đã biến mất vào một lúc nào đó.

Unabara chưa liên lạc với những thành viên khác của Group.

Unabara chưa liên lạc với họ, và họ chưa liên lạc với Unabara.

Từ những gì mà Unabara đã tự mình điều tra, có vẻ như không chỉ có mỗi mình Group. Bóng tối đã rút khỏi nhiều lĩnh vực khác nhau trong Thành Phố Học Viện.

Chuyện gì đó đã thay đổi trong Thế Chiến III.

Unabara cược rằng Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, và Musujime Awaki cũng đã bị nó ảnh hưởng.

Unabara tự hỏi họ đang phản ứng thế nào với sự thay đổi đó trong thế giới.

Bây giờ các thành viên của bóng tối không còn bị trói buộc với bóng tối nữa, chuyện gì đã xảy đến với môi trường xung quanh cô gái đã trói buộc Unabara Mitsuki nhiều hơn bất cứ thứ gì khác?

Unabara có nên bước vào sự yên bình đó không?

Hay là Unabara nên lao trở lại bóng tối?

Trong khi đang suy nghĩ cẩn thận về hướng mình nên đi tiếp, Unabara nghe thấy một trong hai cô gái ở trong phòng bệnh nói.

“Nhân tiện, em có câu hỏi cho anh đây.”

“Gì vậy?”

“…Etzali. Em hiểu cái khuôn mặt Unabara Mitsuki ấy rất thuận tiện khi anh xâm nhập vào Thành Phố Học Viện, nhưng tại sao anh vẫn dùng cái bộ mặt giả tạo ấy trong cái phòng bệnh chỉ toàn đồng đội của mình hả?”

“À…” Unabara định nói, nhưng Tochtli lại lên tiếng với giọng khó chịu.

“Nhận ra đi chứ, Xochitl. Đẹp mang lại lợi thế trong cái thế giới này mà. Đó là cách anh ấy kiếm được thông tin mình cần từ những phụ nữ ở những nơi anh ấy xâm nhập đấy.”

Unabara nghe thấy một tiếng gãy nhẹ.

Xochitl đã bẻ miếng xếp hình ba chiều mà cô đã chơi khi buồn chán thành một hình dạng kì lạ.

“K-không, không phải thế đâu, Xochitl! Khuôn mặt này là khuôn mặt phù hợp nhất để tiếp cận mục tiêu. Anh không chọn nó bởi vì nó đẹp hay không. Và cái phép thuật kinh khủng của chúng ta cần da người, nên anh đã dùng khuôn mặt đã có sẵn để anh không cần phải gây ra thêm tổn hại không cần thiết nào nữa."

“Và cái kiểu nói năng lịch sự tởm lợm đó là sao chứ!! Etzali, đó không phải là cái cách anh thường nói mà!!”

“…Này, đừng có đứng lên đột ngột như thế chứ, Xochitl. Nó là một công việc quan trọng, nên đừng có tức giận như thế chỉ vì người bạn cũ của cậu đã trở thành một kẻ sát gái chứ. Cứ gọi anh ấy là Etzali-oniichan như trước kia đi.”

Nụ cười toe toét của Tochtli chỉ rõ cô nàng này đã nhận ra gì đó và vui sướng đổ thêm dầu vào lửa.

“Etzali…” Xochitl nói với giọng thấp. “Nếu anh không muốn cái khuôn mặt đó bị xé rách mà không cần dùng phép hóa giải, thì hãy làm gì với nó ngay lập tức đi.”

Unabara nở một nụ cười mập mờ khi Xochitl cào khuôn mặt của Unabara như một con mèo.

Phần 8

“Nếu tôi cứ đột ngột giải thích về ‘chúng’, tôi không nghĩ các anh sẽ hiểu, vậy nên trước tiên tôi cần phải giải thích về ma thuật và pháp sư, nguồn gốc mà ‘chúng’ phát triển,” Birdway nói.

Đó chắc hẳn phải là cái thế giới mà Kamijou Touma đã hiểu biết, bởi vì cậu không biểu hiện ngạc nhiên khi nghe điều Birdway nói.

Đối tượng chính nghe lời giải thích đó là Accelerator và Hamazura Shiage.

“Tôi chắc các anh đã đoán được rồi, ma thuật không có liên quan đến các quy luật khoa học. Nó là thứ được gọi là điều huyền bí. Những người sử dụng nó có thể bắn ra lửa từ tay, bắn ra nước, chữa lành vết thương, hay làm vết thương thối rữa.”

Hamazura cảm thấy nếu như cái thứ ma thuật ấy tiện lợi đến thế thì nó có thể lan truyền còn nhiều hơn cả siêu năng lực của khoa học.

Như thể để giải đáp cho những nghi vấn của Hamazura, Birdway liếc qua Index.

Index nói từ một vị trí cách cái kotatsu không xa.

“Nhưng ma thuât không có tiện lợi đến thế. Nếu ta trừ đi một vài ngoại lệ, ma thuật về cơ bản tồn tại nhằm cho phép những ai không có tài năng bắt kịp những người có tài năng.”

“Đơn giản là, những người không có tài năng sử dụng nó để bổ sung cho những gì họ không thể tự mình làm được,” Birdway chốt lại.

Con người dĩ nhiên là không thể bay mà không sử dụng công cụ.

Điều đó có thể là điều khả thi đối với các siêu năng lực gia mà Thành Phố Học Viện tạo ra, nhưng đó vẫn là một phương pháp được hỗ trợ bởi sự tiếp cận khoa học.

Và điều đó vẫn đúng cho dù người đó là một siêu năng lực gia được tạo ra một cách nhân tạo bằng cách sử dụng thuốc và kích thích điện hay người đó là một trong số những người được gọi là Nguyên Thạch, những siêu năng lực gia được tình cờ tạo ra do sự kết hợp của những sự việc trong môi trường tự nhiên.

“Ai đó đã ghen tị với họ.”

Birdway mỉm cười.

Nụ cười đó không mang theo chút ấm áp nào bên trong và sẽ đóng băng bất cứ ai nhìn thấy nó.

“Vào thời gian trước khi có sự phân biệt giữa khoa học và điều huyền bí, ai đó đã ghen tị với những phép màu tôn giáo hay những sức mạnh mà người đó thấy ở một siêu năng lực gia tự nhiên do môi trường tình cờ tạo ra. Người này không hiểu những gì mình thấy, nhưng lại khao khát có được nó. Người này muốn bản thân trở thành người đặc biệt, và bắt đầu cảm thấy việc mình là người bình thường là điều không thể chấp nhận được. Nó đã bắt đầu như vậy đấy.”

Đó là lí do ma thuật và tôn giáo được phân chia nghiêm ngặt như vậy.

Thông thường, cái ý tưởng con người cố gắng bắt kịp phép màu thực sự được coi là sự kiêu ngạo.

Cô nữ tu trắng thuần khiết nói, “…Ma thuật nói chung khởi sắc được là bởi vì ngay cả khi thế giới tràn ngập những điều bí ẩn, nó vẫn không nhất thiết phải có lợi cho con người.”

Birdway cười toe toét.

“Nhưng cái thứ ma thuật được tạo ra bởi mặc cảm bất lực của kẻ không có tài lại khá tiện lợi. Ví dụ như, các sức mạnh khoa học mà các anh sử dụng thì chỉ có một sức mạnh dành cho mỗi người, đúng không?”

“Ừm, ừ,” Hamazura nói.

Tuy nhiên, vì là một Level 0 nên Hamazura không dựa vào sức mạnh của mình, vì vậy Hamazura không rõ liệu nó có tiện lợi hay không.

Accelerator cắt ngang bằng một lời giải thích bổ sung.

“…Nếu muốn thay đổi lối tấn công, vấn đề chính là cách áp dụng sức mạnh cơ bản của mình và liệu ta thực sự có thể thực hiện cách làm như vậy được hay không thôi. Ví dụ, một siêu năng lực gia tạo lửa có thể sử dụng ngọn lửa để tạo khói và cướp đi oxi của đối thủ. Hỏi vậy là sao?”

Thay cho Birdway, Kamijou trả lời.

“Ma thuật không có hạn chế ấy.”

"Chính xác. Chính vì thế mà chúng tôi có thể tự do tạo ra lửa.”

Birdway búng tay, và một ngọn lửa kích thước cái bật lửa xuất hiện ở đầu ngón trỏ của cô.

“Và nước.”

Birdway búng tay một lần nữa, và một khối nước kích thước một quả bóng golf dập tắt ngọn lửa.

“Tất nhiên, có một tập hợp quy tắc làm cơ sở cho chúng. Ví dụ, nó có thể là Celtic hay Bắc Âu. Nhưng cho dù có vậy thì vẫn không có sự phân biệt nghiêm ngặt nào. Những thứ từ một cơ sở có thể được rút ra từ một cơ sở khác, giống như thần thoại Bắc Âu bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa Celtic vậy.”

“…Như thế nghe tiện lợi hơn nhiều khi so sánh với những người chẳng thể làm gì khác một khi biết được loại sức mạnh và Level thông qua System Scan như siêu năng lực gia chúng tôi,” Hamazura lẩm bẩm.

Birdway một cách vô nghĩa ưỡn ngực tự hào.

“Phải, nó rất tiện lợi. Muốn bay hay muốn trở nên nổi tiếng với các cô gái cũng đều được hết. Một khi có mục đích rõ ràng, ta chỉ cần phải tạo ra một thiết lập siêu nhiên để mọi chuyện kết thúc theo cách mình muốn. So với những người chỉ phụ thuộc vào tài năng vốn có của mình như các anh, thì đó là một lợi thế lớn. Tất nhiên, những điều chỉnh tinh tế là khó khăn không thể thiếu được.”

Nếu điều đó là sự thật… Hamazura nghĩ, thì có lẽ ngay cả một kẻ bất tài như mình cũng có thể có được sức mạnh cần thiết để bảo vệ Takitsubo, Mugino, Kinuhata, và Fremea khỏi bất cứ mối đe dọa nào sắp tới.

Nhưng sau đó Index bắt đầu nói.

“Nhưng tất cả các anh đều không được sử dụng ma thuật.”

“Hả? Ý nhóc là sao?”

“…”

Hamazura thốt ra một tiếng kêu khó hiểu, nhưng Accelerator lại không thực sự phản ứng gì, như thể đã biết được điều gì đó.

Birdway nói, “Anh không nghe sao? Ma thuật là kĩ thuật được tạo ra nhằm cho phép những kẻ không có tài năng bắp kịp những người có tài năng. Đó là vấn đề định sẵn rồi. Ma thuật ngay từ đầu đã không được tạo ra dành cho những người có tài năng. Nếu anh ép bản thân sử dụng ma thuật, nó sẽ đặt một gánh nặng to lớn lên mạch máu và dây thần kinh của anh.”

Kamijou Touma chen vào ở đó.

“Nhân tiện, dù mày có là Level 0, thì trong đầu mày vẫn đã bị thay đổi bởi công nghệ của Thành Phố Học Viện. Do vậy, tao cũng không thể sử dụng ma thuật. …Những người trong Skill-Out nhiều khả năng cũng vậy.”

“Ma thuật chỉ là một tập hợp những kĩ năng và kiến thức đặc biệt như khoa học. Thiết lập siêu nhiên cần thời gian và nỗ lực. Để anh trau chuốt những kĩ năng đang có hiệu quả hơn nhiều việc dành mười năm chuẩn bị thứ gì đó sẽ gửi anh vào nấm mồ đẫm máu ngay lần đầu tiên anh sử dụng nó.”

“Vậy thì tại sao cô lại giảng cho chúng tôi cái bài học dài lê thê này?”

“Bởi vì ‘chúng’ đang giương nanh bằng cách sử dụng thiết lập đó,” Birdway đáp lại câu hỏi của Accelerator. “Cho dù anh không thể sử dụng nó, biết được quy tắc đằng sau nó vẫn là một điều tốt nếu như anh định tạo ra phương pháp chống trả. Hay bộ anh định tiếp tục mò mẫm xung quanh khi đối đầu với một kẻ thù bí ẩn sử dụng tập hợp quy tắc không rõ nào đó à?”

“Tiến trình thực tế được sử dụng là gì?” Accelerator hỏi với giọng trầm.

Tại sân khấu cuối cùng của cuộc chiến ở Nga, Accelerator đã tạo ra một hiện tượng có vẻ tương tự bằng cách sử dụng thông tin từ vài mảnh giấy da làm cơ sở và chuyển đổi vài thao tác thứ cấp.

Thế nhưng cái giọng nói và cái ánh liếc có thể khiến cho ngay cả bóng tối của cái thành phố này phải run sợ lại không ảnh hưởng đến cô gái ấy.

“Dĩ nhiên điều đó thay đổi tùy thuộc vào giáo phái và trường phái tư tưởng.” Birdway xua con mèo hoa rắc rối đã nhảy lên bàn. “Về cơ bản, tất cả bắt đầu bằng cách tinh chỉnh sinh lực của một người thành ma lực. Ngay cả ở phe ma thuật, vẫn có một dòng các lí thuyết khác biệt dùng để định nghĩa linh hồn, vậy nên phần này khá khó giải thích… Nếu anh nghĩ năng lượng chảy trong cơ thể người là dầu thô, thì việc điều chế nó thành xăng dầu là một việc làm cần thiết trước khi sử dụng ma thuật.”

Index tiếp tục giải thích từ đó.

“Một phương pháp đơn giản là sử dụng vài kĩ thuật thở. Nhưng đó chỉ là một ví dụ của việc kiểm soát cơ thể của một người thôi. Nó cũng có thể là ngồi thiền, bài thể dục làm ấm người, hay ăn chay. Về cơ bản, ta chỉ cần phải điều khiển các chức năng cơ thể như dòng máu và nhịp điệu của các cơ quan nhằm mang chúng tới giá trị mình muốn.”

“…Là người có chút kiến thức khoa học, các anh có thể biết điều này, nhưng hầu hết các nội tạng không thể nào kiểm soát bằng ý thức được. Buộc chúng thay đổi là việc làm cho phép ta điều chỉnh nguồn năng lượng thường không thể chạm tới ấy. Nhưng việc thay đổi hoạt động tự động của nội tạng là việc làm rất nguy hiểm. Các tập tin hệ thống của máy tính được ẩn đi mặc định cũng là vì lí do tương tự. Nếu ai đó không có kiến thức thích hợp mà lại đi làm rối chúng, thì người đó có nguy cơ bị chúng quay lại táp mông liền. Trong quá khứ, chuyện như thế có vẻ đã bị nhầm lẫn là trời phạt hay lời nguyền,” Birdway nói. “Một khi anh có được ma lực cần thiết để sử dụng ma thuật, anh chỉ cần phải điều khiển nguồn ma lực ấy thành dạng hợp với mong muốn của anh. Có rất nhiều loại phương tiện, như xe hơi, xe máy, tàu, và máy bay, nhưng chúng vẫn đều chạy động cơ bằng nhiệt lượng nổ. …Nếu muốn vượt đại dương, anh trước tiên cần phải nghĩ tới loại phương tiện anh cần, và anh cần phải tạo ra loại nhiên liệu phù hợp nhất bằng cách điều chế dầu thô.”

Birdway chỉnh chân mình bên trong cái kotatsu.

“Ma lực được tạo ra từ năng lượng mà con người tự nhiên có, vì vậy nó có thể được kiểm soát tương đối dễ dàng bởi ý muốn của con người. Nhưng cần phải có những câu lệnh cho ý định đó. Ta có thể tạo dựng chúng từ con số không, nhưng làm thế rất kém hiệu quả. Tham chiếu một truyền thuyết hay một câu chuyện đã tồn tại dễ hơn nhiều. Dù sao thì, những truyền thuyết vẫn được biết đến rộng rãi ngày nay và chưa bị đào thải là những cái có câu trả lời phù hợp mà.”

“'Chưa bị đào thải'? 'Câu trả lời phù hợp'?” Kamijou hỏi mặc dù đã chứng kiến ma thuật tới một mức độ nhất định.

Index làm điệu bộ cầm một cây bút ở tay phải.

“Viết bằng tay dễ hơn bằng chân. Và thường thì viết bằng tay phải dễ hơn bằng tay trái. …Đó là kiến thức thông thường đã truyền hầu khắp thế giới. Anh có theo kịp em không?”

“Tàm tạm…”

“Nhưng viết bằng tay phải dễ dàng hơn vì người ta đã viết bằng tay phải từ đời này sang đời khác. Cha mẹ dạy cho con, và con dạy cho cháu. Nó cứ tiếp tục truyền đời như thế. Vì nhiều người tiếp tục viết bằng tay phải, nên nếp viết đã tự nhiên hình thành quanh đó. …Nếu người ta bắt đầu viết bằng chân trái ngay từ lúc đầu, thì nền văn hóa viết bằng chân trái sẽ được tạo ra.”

“Vậy là, việc tạo ra câu lệnh từ con số không cũng giống như việc bắt đầu tập viết bằng chân trái lúc này à?” Kamijou lẩm bẩm.

Birdway gật đầu.

“Nhưng dù vậy, ứng dụng mới của ma lực không phải là không có khả năng xảy ra. Nếu anh chăm chỉ và làm chủ con đường đó, anh thậm chí có thể bắt kịp tay phải. Nhưng làm thế thì có ý nghĩa gì chứ? Có thể có nếu đó là khi anh không thể sử dụng tay phải, nhưng khi anh có thể sử dụng tay phải, thì sử dụng nó sẽ hiệu quả hơn nhiều. Và điểm tối ưu của văn hóa thời này là đi theo con đường đó. Và tình hình sẽ thay đổi nhiều hơn phụ thuộc vào việc anh đang sử dụng hệ thống tôn giáo để tạo ra hiện tượng anh muốn hay là đang cố tạo ra một hiện tượng nằm trong niềm tin của anh vào một hệ thống tôn giáo,” Birdway nói. “Ta có thể sử dụng ma thuật bằng cách đưa ma lực vào mạch máu và dây thần kinh, và bằng cách tạo ra những biểu tượng bằng cử chỉ của mình. Tuy nhiên, khi thực hiện những nghi lễ chính xác hơn, người ta thường sử dụng những công cụ chuyên biệt. Ví dụ, khi tham chiếu một câu chuyện liên quan đến một ngọn giáo huyền thoại, thực sự vung một ngọn giáo sẽ hiệu quả hơn nhiều. Cứ nghĩ nó như sự khác nhau giữa việc vẽ một đường thẳng chỉ bằng một cây bút hay vẽ nó bằng thước thẳng đi."

Birdway nói vậy, nhưng những công cụ huyền thoại kiểu cũ không nhất thiết là phải có.

Hình dáng và chức năng là tất cả những gì cần phải có, vậy nên một cây dù nhựa hay cây phơi đồ có thể được dùng để thay cho ngọn giáo. Nhưng việc thêm chi tiết sẽ làm giảm tỉ lệ thất bại, vì vậy những thứ bổ sung khác nhau có thể được thêm vào, chẳng hạn như gắn một con dao vào đầu chiếc dù nhựa.

Những thứ như thế có thể sẽ trông như những vật thể bí ẩn thực sự không có ý nghĩa gì đằng sau đối với người thường.

“Những công cụ đó được gọi là linh cụ. Với vài ngoại lệ, những linh cụ không khác gì công cụ. Chúng là thứ được trang bị cho nhà máy lọc dầu, tức các pháp sư. Khi một pháp sư cầm linh cụ, linh cụ sẽ trở thành một phần cơ thể của pháp sư, và một phần ma lực chảy trong huyết quản của pháp sư sẽ luân chuyển qua nó. Một cây gậy bắn ra lửa sẽ chỉ hoạt động một khi việc luân chuyển đó được thực hiện xong. Nhưng ma lực cũng có thể được cung cấp từ xa, và ở một vài linh cụ, ma lực sẽ luân chuyển trong nó thêm một khoảng thời gian sau khi vị pháp sư bỏ nó ra,” Birdway giải thích. “Ngày nay, những thiết bị an toàn đã được tích hợp vào chúng, nhưng trong quá khứ, việc phá hủy một linh cụ sẽ cắt đứt vòng tuần hoàn và gây tổn hại đến pháp sư. Vũ khí biểu tượng là ví dụ đại diện cho các linh cụ. Chúng được tạo ra và được dâng cho người sử dụng và không ai khác được phép chạm vào chúng, nhưng làm thế chỉ là do họ sợ việc ai khác sẽ can thiệp vào nó có thể khiến cho sự tuần hoàn không hoàn thiện.”

Với kiến thức ma thuật của mình, Birdway có thể biết những ví dụ của những thất bại như vậy.

Thế nhưng Birdway chỉ giữ nụ cười mỏng và tiếp tục mà không đề cập sâu thêm.

“Nếu chúng ta nghĩ linh cụ như là những vật trong rạp hát, thì chúng sẽ bao gồm mọi thứ từ những đạo cụ nhỏ mang trong tay các diễn viên đến những đạo cụ lớn được bố trí trên sân khấu. Những phương tiện hỗ trợ lớn hơn sẽ là một ngôi đền mà tôi đoán có thể nói nó tương đương với chính rạp hát. Tất nhiên, việc phân chia mọi thứ sẽ làm tăng tính hiệu quả của chúng.”

“…”

“Nhân tiện, tôi chỉ mới giải thích về ma thuật dựa vào ma lực được điều chỉnh bởi một cá nhân. Tuy nhiên, còn có những loại năng lượng khác. Có những đường ley tạo dựng mọi thứ trong lòng đất và Telesma, thứ sức mạnh được tích lũy ở quy trình khác của thế giới này. Loại sức mạnh này chứa đựng nguồn năng lượng to lớn, nhưng không giống như ma lực, nó thường được gắn liền với một nguyên tố ngay từ lúc đầu.”

Để sử dụng nó, ta cần phải lựa chọn ma thuật phù hợp với bản chất năng lượng thay vì tạo ra năng lượng để sử dụng ma thuật.

“Có lẽ thực sự không có lí do gì để giải thích xa đến thế này,” Birdway mở đầu phần giải thích tiếp theo của mình. “Nhưng loại sức mạnh đó được kích hoạt bằng cách triệu tập nó thông qua việc sử dụng ma lực mà con người có. Tôi nghĩ nó tương tự như mối quan hệ giữa một quả bom và ngòi nổ vậy. Ngòi nổ tạo ra một vụ nổ nhỏ gây ra phản ứng có lực nổ khổng lồ. …Dĩ nhiên việc này cho phép ta sử dụng những phép thuật ở cái cấp độ mà sẽ là điều không thể đối với ma lực của một cá nhân, nhưng sự thay đổi lớn trong quy mô ‘vụ nổ’ sẽ tăng thêm các rủi ro. …Dù sao thì, cứ nhớ rằng người không thể sử dụng ma lực cá nhân của mình thì cũng không thể sử dụng thứ quy mô lớn như Telesma được.”

Index sau đó bắt đầu nói.

“Có vài người có thể trực tiếp kiểm soát Telesma bằng cách sử dụng sự tương đồng trong ma lực của mình với năng lượng Telesma, nhưng đó chỉ là trường hợp khá hiếm, vậy nên các anh biết về nó thì cũng không quan trọng lắm. …Và do lượng sức mạnh mà những người đó sử dụng quá lớn, họ bị giới hạn đáng kể bởi các thiên thần tương ứng với thuộc tính của họ. Vì vậy, họ không thể sử dụng ma thuật bình thường và mức độ tự do tổng thể của họ giảm xuống.”

Birdway hoàn toàn mặc kệ con mèo nằm ngửa ngay trước mặt khi cô bắt đầu nói một lần nữa.

“Giờ thì, tất cả những điều này là phần giải thích cho cấu trúc làm cơ sở cho pháp sư, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất mà các anh cần phải biết để hiểu rõ về các pháp sư.”

“…Ý cô là sao?”

“Là vấn đề bản sắc. Các pháp sư nắm giữ ma thuật vì mục đích gì? Nếu các anh không biết điều đó, các anh không thể nói về các pháp sư.”

“Vậy ra đây là về cấu trúc tổ chức của họ à? Họ đứng đối lập với Thành Phố Học Viện, đúng không? Họ chắc phải kiểm soát những tổ chức thực sự chẳng tốt lành gì.”

“Tôi sẽ giải thích về điều đó thêm một chút, nhưng trước tiên tôi sẽ giảng cho các anh thứ cơ bản hơn về các pháp sư.” Birdway cười toe toét. “Các tôn giáo quốc gia, hội pháp thuật, các chi phái… Dĩ nhiên các pháp sư xuất thân từ các tổ chức đó, nhưng rất ít pháp sư sẽ hi sinh bản thân vì những tổ chức ấy. Họ chỉ nắm giữ sức mạnh vì bản thân họ. Ừm, có vài nhóm được dựng lên bởi những người sử dụng ma thuật tuyên bố rằng việc hi sinh bản thân vì tổ chức là mục đích cá nhân của họ, nhưng khía cạnh cá nhân thì vẫn còn đó.”

“…?”

Accelerator trông bối rối vì không thể tưởng tượng được điều đó.

Đó có thể là vì Accelerator đã từng nằm trong một tổ chức lớn và không ngừng bị nó trói buộc.

“Như đã nói, pháp sư là những người không có tài năng.”

“Ý cô là sao?”

“Có những thăng trầm trong cuộc sống mà. Anh có thể thất bại trong việc cứu sống người thân yêu khỏi một căn bệnh nan y, hoặc anh có thể sẽ chiến đấu và giết bạn bè của mình trong một nạn đói. …Thậm chí không ai sẽ nghĩ tới việc vượt qua những định luật vật lí nếu họ không có kinh nghiệm như thế. Những người đã mãn nguyện sẽ ở nguyên tại chỗ. Những người dựa dẫm vào sức mạnh siêu nhiên của ma thuật có những lí do dẫn họ đến việc làm như vậy.”

Nói xong, Birdway đâm ngón trỏ vào giữa bộ ngực nhỏ của mình.

“Các pháp sư khắc mục đích đó vào người mình bằng tiếng Latin. Chúng được gọi là ma pháp danh. Của tôi là Regnum771, và tên Mark đằng kia là Armare091. Những con số ở cuối là để ngăn bản sao. …Chúng tôi quyết định rõ ràng mục đích của mình và kết hợp các phép thuật lại nhằm đạt mục đích đó, vậy nên với chúng tôi, tổ chức chẳng khác gì một vật đẩy được sử dụng để nhận thức ma pháp danh của mình. Nếu chúng tôi có thể sử dụng tổ chức, chúng tôi sẽ làm vinh danh tổ chức và thề trung thành với tổ chức, nhưng nếu tổ chức không thực hiện vai trò đó, chúng tôi sẽ dần vỡ mộng và không thương tiếc cắt bản thân ra khỏi tổ chức. Chỉ riêng Thành Phố Học Viện là tạo ra và quản lí toàn bộ các siêu năng lực gia như là dự án một tổ chức khổng lồ. So với các anh, cách nghĩ của chúng tôi khác ở điểm cốt lõi.”

“…Làm thế có được không chứ?” Accelerator nghi ngờ hỏi. “Nếu mọi người cứ dùng sức mạnh của mình tùy thích, những tổ chức kiểm soát sẽ không thể tiến hành mong muốn của mình bằng những kẻ nằm ở ngoài rìa. Làm thế không phải sẽ khiến nó tự sụp đổ sao?”

“Tất nhiên, các tổ chức bên phe ma thuật đã chuẩn bị những phần thưởng và những hình phạt của riêng mình,” Index đáp. “Có những nghi lễ lớn không thể tiến hành bởi một cá nhân, và có những đơn vị truy đuổi thường trực nhằm xử lí những kẻ phản bội. Nhưng mấy cái đó chẳng có nghĩa lí gì khi đối mặt với một ma pháp danh."

“…”

Mọi người rơi vào im lặng, và Birdway tiếp tục.

“Đó là lí do tại sao pháp sư tên Sherry Cromwell tự mình xâm nhập vào thành phố này nhằm gây ra một cuộc chiến giữa phe ma thuật và phe khoa học. Đó cũng là lí do Lidvia Lorenzetti lấy Croce di Pietro khi chưa được phép nhằm thống trị Thành Phố Học Viện. …Dù cho tổ chức họ thuộc về lớn đến thế nào, những ai muốn làm gì đó thì sẽ thực hiện nó. Cho dù ma pháp danh của ta sẽ đập tan hệ thống thế giới ra thành từng mảnh, thì một pháp sư chân chính vẫn sẽ không do dự tiến hành nó. Và điều đó vẫn đúng ngay cả khi nó vượt xa phe ma thuật mà họ đang sống và liên quan đến thế giới khác.”

“…Vậy là 'chúng' cũng như thế à?” Accelerator lẩm bẩm.

Ngay cả Số 1, người biết bóng tối khá rõ, cũng không biết quá nhiều thứ. Số 1 hình dung tập hợp những hệ thống ẩn bên dưới bề mặt sẽ quyết định việc Thành Phố Học Viện sẽ tồn tại hay bị phá hủy.

"'Chúng' mà các người đang chiến đấu ấy, bọn chúng cũng có ma pháp danh à?”

Birdway nhe răng cười câu hỏi ấy.

“Chính vì vậy mà tôi mới cần phải giải thích những điều cơ bản của ma thuật trước khi giải thích về 'chúng' đấy.”

Im lặng trùm lên căn phòng kí túc xá.

Ba chàng trai đã được nhuộm bởi các quy tắc của Thành Phố Học Viện suy ngẫm đôi chút.

Kamijou Touma thì hẳn đã biết về tình hình tới một mức độ nhất định, vì vậy cậu rất có thể đang nghĩ thông suốt về tất cả những điều đó một lần nữa sau khi nghe phần giải thích của Birdway.

…Vấn đề là tập hợp quy tắc nào sẽ thành công nếu khoa học và ma thuật chạm trán- không, về cơ bản điều đó là không được. Nếu mọi chuyện nghiêng về bất cứ phe nào, tình hình sẽ không còn là tình hình mà cả hai bên sẽ chấp nhận bên kia. Nếu chúng ta thực sự muốn giải quyết chuyện này, chúng ta cần phải tạo ra một bên thứ ba không thuộc về hai phe kia.

Accelerator thì sắp xếp những thông tin về cái thế giới mà mình đã từng chạm vào trong quá khứ và tiến một bước lớn vào trong.

…Tôi không có hứng thú với ma thuật hay thế giới không rõ, nhưng nếu hậu quả của vài tên làm những chuyện mà tôi không hay biết chạm đến những khu vực mà tôi biết, thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Tôi vẫn không biết chính xác thì 'chúng' là những kẻ nào, nhưng có vẻ tôi cần phải biết thêm vài thông tin chi tiết.

Còn Hamazura Shiage thì ngây người như thể đang chìm sâu vào trong suy nghĩ.

…Giờ nghĩ tới nó, 'omanma' đúng là một từ của Nhật.

Tầm nhìn của Hamazura là con mèo đang ngấu nghiến phần thức ăn trên chiếc đĩa mà Index đã đặt xuống.

Hamazura Shiage là loại người rất tệ trong việc chú tâm vào những gì hiệu trưởng trường đang nói. Leivinia Birdway tạo vẻ mặt vô cảm, và tát mạnh vào má của Hamazura bằng bàn tay nhỏ nhắn của cô.

“Obh!? Obhah!!”

“…Anh ngủ gật trong khi tôi đang giải thích tất cả mọi chuyện, đúng không?”

“Không phải, không phải! Tôi có nghe mà!!”

“Vậy thì nói xem tôi đang nói về cái gì!!”

“À… Ừmm… 'nếu uống sữa, ngực cô sẽ to hơn'…?”

“…Tôi nghĩ tôi có thể xem đó như là anh đang thách đấu tôi.”

“Vậy thì là 'nếu uống ngực, sữa sẽ-'?”

“Nhảm nhí hết sức!! Aa, đi rửa mặt đi!!”

Giữa dòng 1

Tây nam nước Anh, gần Land’s End, Kanzaki Kaori nhẹ nhàng hít hơi biển qua mũi mình. Cô cố tình nhìn quanh để tăng thêm tập trung.

Đại dương bao lấy 360 độ quanh cô.

Vị trí đứng của cô khẽ nhấp nhô lên xuống, khớp với nhịp sóng biển.

Tuy nhiên, cô không phải đang ở trên thuyền.

Cô đang đứng trên một chiếc tàu ngầm màu đen nhô lên khỏi mặt biển.

“…Tôi chưa bao giờ nghĩ một pháp sư như tôi lại sẽ được nhận hỗ trợ từ thứ này,” cô lẩm bẩm.

Một giọng nói quen thuộc chạm đến cô từ món linh cụ hình thẻ bài đặt cạnh tai cô. Đầu kia của món linh cụ liên lạc là Sherry Cromwell từ Thuần Anh Giáo Hội.

“Đó là vì nước Anh hiện chưa có cơ sở phóng tên lửa đạn đạo từ mặt đất. Tất nhiên, những cơ sở hỏa tiễn sử dụng công nghệ tên lửa vì mục đích hòa bình cũng như vậy.”

Trong đất nước này, tên lửa đạn đạo chủ yếu là SLBM- tức là tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm.

Việc phóng một hỏa tiễn có người lái từ tàu ngầm là việc làm chưa từng thấy, nhưng công nghệ đó không phải là không thể. Lí do nhiều cơ sở không làm vậy là vì họ không có lí do để làm vậy. Không như tên lửa đạn đạo, chẳng có lí do gì để giấu địa điểm phóng hỏa tiễn có người lái được dùng vì mục đích (được cho là) hòa bình. Trong thực tế, nếu nó không được thông báo trước, nó có thể bị nhầm thành tên lửa và bị bắn hạ, và thậm chí một quả tên lửa đạn đạo có thể được phóng ra nhằm trả đũa.

Lí do Kanzaki dùng một phương pháp vòng vo như vậy rất đơn giản.

Như Sherry đã nói, nước Anh không có cơ sở phóng từ mặt đất.

“Kiểm tra lại đã. Chúng ta đang dùng cái hỏa tiễn này làm phương tiện can thiệp vào Lâu Đài Thám Không ở độ cao 52.000 mét, đúng không?”

“Phải,” Sherry đáp. “Máy bay hay hỏa tiễn đều không phù hợp để sử dụng cho cái độ cao đó. Chúng có thể ở nguyên tại chỗ vì lí do đấy. Cho nên chúng ta sẽ gửi một chiếc hỏa tiễn lên không gian trước rồi đưa nó trở lại bầu khí quyển để đáp lên Lâu Đài Thám Không.”

“…Đó đúng là một kế hoạch khái quát.”

“Vậy cho nên chúng tôi mới gọi cô. Một vị Thánh có thể làm cho kế hoạch khái quát đó thành công. Cô sẽ lên đó rồi rơi ngược xuống. …Nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng có nhiều thách thức lắm đấy. Phải có biện pháp chống lại tia vũ trụ và sức nóng khí quyển, có cả vấn đề về áp suất và oxi, và phải có công nghệ động lực bay giúp cho việc hạ cánh chính xác lên Lâu Đài Thám Không.”

“Vậy tức là cô đang nói chỉ việc thả chiếc hỏa tiễn xuống cái pháo đài đó từ trên cao là chưa đủ.”

“Phép bay có thể bị ngăn cản, nhưng một chiếc hỏa tiễn làm bởi công nghệ khoa học lại thực sự không thể chống lại ma thuật. Để đề phòng, tốt nhất là duy trì một môi trường bằng phép bảo vệ khi trở lại bầu khí quyển.”

“…Chúng ta vẫn chưa biết Lâu Đài Thám Không đến từ phe ma thuật hay khoa học à?”

“Orsola và những người khác đang điều tra về nó, nhưng tôi nghi ngờ việc họ sẽ tìm ra câu trả lời trước lúc cô phóng đi,” Sherry cay đắng trả lời. “Chúng ta không biết nó sử dụng kĩ thuật gì. Tất nhiên, chúng ta cũng không biết vì sao nó lại nổi ở đó. Nó nổi ở đó có ý nghĩa gì không? Hạ nó xuống có ý nghĩa gì không? Chúng ta thậm chí còn không biết về điều đó. Chúng ta chưa nghe bất cứ ai nói họ định làm gì với nó. Nó là sự im lặng hoàn toàn. Chúng ta thậm chí còn không thể chắc chắn việc chúng ta có bao giờ tìm được kẻ đứng đằng sau tình hình phát triển này không.”

Kanzaki thở dài.

“Tôi hiểu là tôi nên sử dụng phép bảo vệ, nhưng còn ma thuật cản trở chuyến bay thì sao?”

“Ồ, nó chỉ thành vấn đề khi cô cố giữ cho chuyến bay ổn định thôi. Về chuyện này, cho đến khi cô tới quỹ đạo thì mọi thứ sẽ được tiến hành bởi hỏa tiễn khoa học. Sau đó, cô chỉ cần phải rơi xuống thôi. Phép của Thánh Peter chỉ đánh hạ những thứ đang bay thực sự. Nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến thứ chỉ đơn giản là đang rơi.”

Tìm kiếm kẽ hở là điều cơ bản của ma thuật.

Những kẽ hở đó sẽ bị đóng lại sau mỗi lần, nhưng sau đó ta chỉ cần phải tìm ra kẽ hở mới được mở ra bởi sự thay đổi đó. Vòng lặp cấu trúc đó khiến cho toàn bộ phe ma thuật phải bức bối như sinh vật sống.

Tại thời điểm đó, nắp cửa chiếc tàu ngầm mở ra, và một thuyền viên ngó ra ngoài. Anh ta ra hiệu để thu hút sự chú ý của Kanzaki. Khi đã chắc chắn Kanzaki đang nhìn mình, người thuyền viên nói.

“Gần đến giờ rồi!! Xin hãy vào bên trong và đi đến khoang tên lửa. Đi qua hành lang hỗ trợ, và trèo vào trong hỏa tiễn.”

“Hiểu rồi.”

“Và…” người thuyền viên nói, nghe có vẻ khó khăn.

Chiếc tàu ngầm đã được thuê theo lệnh của Nữ hoàng Elizard, nhưng người thuyền viên không hiểu ma thuật cho lắm. Nhiều hiện tượng huyền bí đã xảy ra vào ngày Halloween của Anh Quốc và Thế Chiến III, nhưng như thế vẫn không đủ để nắm bắt toàn bộ cách hoạt động của nó.

“Chúng tôi không có bộ đồ phi hành gia. Cô có mang theo thứ đó không?”

“Không,” Kanzaki đơn giản đáp lại.

Cô không nhận ra cách nói trơn tru của mình lại khiến cho người thuyền viên phải bối rối.

“K-không lẽ cô định lên đó với bộ đồ jeans như thế sao!?”

“Ờ. Chuyện này không giống một sự cố mà bộ đồ phi hành gia bình thường có tác dụng.”

Ghi chú

 tiếng lóng chỉ cơm

 mũi đá ở tây nam Cornwall, điểm cực tây nước Anh

 viết tắt của Submarine-Launched Ballistic Missiles