Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

NT Volume 2 - Sự trở lại - Phần kết: Giờ giải lao, nhưng lại là hỗn hợp trong bóng tối. Birdway's_Speech.

“Có vẻ mục tiêu kế tiếp của Gremlin là Mỹ,” Birdway nói khi đám Kamijou đã trở về kí túc xá của cậu. “Tôi không biết chúng định làm gì, nhưng tôi đã nhận được thông tin về việc một vài pháp sư đã đến Quần đảo Hawaii. Dựa vào sự ồn ào do 'lời chào' của Gremlin gây ra, chúng có thể sẽ gây ra một hỗn loạn quy mô toàn cầu một khi chúng nghiêm túc bắt đầu hành động. Nếu chúng ta định dẹp tan chúng, thì phải là lúc này.”

Một lời chào.

Với Gremlin, sự kiện quy mô lớn mà có thể dễ dàng gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho loài người chẳng hơn gì một phương pháp nhằm để xác định xem liệu Kamijou Touma có còn sống hay không và một lời chào là để cho sự tồn tại của chúng được biết đến bởi những người cần biết.

Nếu Gremlin nghiêm túc, thì không một ai sẽ nói rằng đó không phải là vấn đề của họ.

Một tai họa ở cấp độ đó đang chờ đợi họ.

Có thể cảm nhận được cuộc khủng hoảng sắp xảy ra có lẽ là một chuyện may mắn với những người tình cờ ở trong cái kí túc xá này. …Nhưng còn tùy thuộc vào việc mỗi người bọn họ có nhận lấy lợi thế từ kiến thức đó hay không.

Tuy nhiên…

“Chờ đã nào,” Accelerator nói. “Dẹp chuyện đó đi. Tôi chỉ nghe những gì cô phải nói bởi vì có vài chuyện mà tôi muốn nghe, nhờ vào những gì mà tôi đã trải qua, tôi không có ý định làm con tốt cho cô từ bây giờ đâu.”

“Anh có vẻ đã hiểu lầm rồi đó,” Birdway vừa nói vừa lay nhẹ ngón trỏ của mình. “Chúng tôi không thực sự muốn anh giúp.”

“…”

“Ồ? Anh nói bị kéo vào chuyện này thì rất khó chịu, nhưng mà giờ anh lại trông khó chịu vì không được xem là một phần của lực lượng chiến đấu. Anh đúng là một tên khốn ích kỉ đấy," Birdway nói với một bên miệng nhếch lên chế giễu. “Tôi chỉ trả lời câu hỏi của anh vì anh muốn biết câu trả lời đến chết đi được, nhưng anh nói cứ như anh đang đứng giữa sân khấu và hành động như đó là chuyện tự nhiên vậy… Tôi đoán anh đã khá được chiều chuộng bởi những người xung quanh đến tận bây giờ. Anh là loại luôn kiếm được phần bánh Giáng Sinh có búp bê Santa bên trên à?”

“Tch,” Accelerator tặc lưỡi. “Được thôi. Tôi có cuộc sống riêng của mình. Giờ tôi sẽ biến đi đây.”

“…Được thôi. Nếu anh có thể lo liệu được nó.”

“Hả?”

Một tia sáng nguy hiểm hiện ra trong đôi mắt đỏ của hắn vì hắn nghĩ tới khả năng ai đó gần gũi với hắn sẽ bị dùng làm con tin để đàm phán với hắn.

Nhưng Birdway lắc đầu.

“Đừng lo. Tôi không phải là Thành Phố Học Viện. Tôi sẽ không buộc anh làm gì và tôi thấy không cần phải tìm bất cứ thứ gì để đàm phán với anh.”

“…”

“Nhưng hội của tôi đã phân tích những lãnh đạo và những người có uy tín trong những tổ chức khác nhau nhằm tìm ra con đường tốt nhất để nắm bắt cốt lõi của thế giới. Là một chuyên gia trong đó, tôi biết.”

“Biết gì?”

“Rằng có một sự khác biệt dứt khoát giữa những kẻ sống trong sự yên bình và những kẻ đã mất sự yên bình rồi lấy lại nó bằng sức mạnh của chính mình. Có rất nhiều kiểu người hùng khác nhau, nhưng hướng đi của anh đã được quyết định từ khi anh giơ tay ra để cứu Fremea Seivelun. …Vậy nên không may là, anh vẫn sẽ đi cho dù tôi rõ ràng bảo anh là không được đi. Và anh nghiêng vào con đường đó nhiều bao nhiêu, thì anh sẽ sống trong yên bình mà anh rất mong mỏi nhiều bấy nhiêu. Điều đó có thể nghe giống như kiểu bí ẩn nào đó, nhưng sau này anh sẽ hiểu ý của tôi nhiều hơn thôi.”

Accelerator không đáp lại.

Hắn chỉ đơn thuần là mạnh bạo mở cửa trước rồi bỏ đi.

“…Ý cô là sao?” Hamazura ngây người nói.

Hamazura cảm thấy cuộc trao đổi đó không hoàn toàn không liên quan đến mình.

Sự khác biệt giữa những kẻ sống trong sự yên bình và những kẻ đã mất sự yên bình rồi lấy lại nó bằng sức mạnh của chính mình.

Càng nghiêng vào con đường chiến đấu nhiều bao nhiêu thì ta sẽ sống trong yên bình càng nhiều bấy nhiêu.

Nó thực sự không liên quan đến Hamazura, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng mình. Điều đó nghe như cậu ta giống như ai đó thực sự mong muốn chiến đấu và sẽ chết chìm trong máu bên trong bóng tối vậy.

Birdway tiến đến sau lưng Hamazura và nói.

“…Có muốn tôi nói trước cho anh biết không?”

“Wah!?”

“Nếu anh rời căn phòng này, anh sẽ dần dần tự mình tìm ra, nhưng có vài người sẽ cảm thấy phiền phức vì mọi thứ không được nói trước cho họ biết. Thời đại tìm kiếm trên internet đôi khi có thể là chuyện phiền phức đấy." Birdway thở dài. “Tôi không muốn anh hiểu lầm, nhưng tôi không đánh giá thấp tất cả các anh và tôi không có ác cảm gì với anh. Có rất nhiều kiểu người hùng khác nhau, nhưng có vài kẻ cuốn vào sự ích kỉ lớn của bản thân và đã lẫn lộn vài giá trị khiến chúng thấy việc tàn nhẫn giết phụ nữ và trẻ em là 'chuyện hay ho'. So với những kẻ như thế, những người sẽ cứu Fremea Seivelun và không mong được báo đáp là những cấp độ người hùng tốt hơn nhiều.”

“…Rồi…”

“Nhưng hình ảnh người hùng đó là một vấn đề. Anh đã Fremea Seivelun mà không nghĩ đến nguy hiểm xảy đến với bản thân. Tôi chắc anh có lí do của mình, nhưng anh có thể sẽ cứu những người khác theo cách tương tự cho dù những lí do đó không áp dụng được với người đó. Anh là loại người cứu một cá nhân hay thế giới mà không hề nghĩ tới việc điều đó có lợi cho mình hay không,” Birdway nói. “Chính vì thế mà anh không thể chạy trốn khỏi chuyện chiến đấu. Cho dù anh sống một cuộc sống may mắn trong yên bình mà anh đã liều mạng lấy lại, thì anh cũng sẽ nhận ra điều đó thôi. …Anh sẽ thấy rất hạnh phúc, nhưng những người xung quanh anh có hạnh phúc không? Anh có sức mạnh cần thiết để cứu một cá nhân hay thế giới, vậy thì chỉ ngồi yên và bỏ mặc họ có thực sự là điều đúng đắn không?”

“…”

“Anh có thể dùng lời để phản bác nó, nhưng khi đến thời điểm, thì anh sẽ hành động. Cũng giống như lúc anh cứu Fremea Seivelun vậy. Anh không phải là kẻ yếu sống trong yên bình. Anh là kẻ mạnh tự mình lấy lại sự yên bình đó sau khi đã mất nó. Những kẻ như thế sẽ phải chịu đựng cái số phận đau khổ liên tục về việc liệu có nên lựa chọn chiến đấu khi họ đã từng làm vậy hay không. …Cho dù việc làm vậy có nguy cơ gây ra những vết nứt trong sự yên bình mà người đó đã lấy lại.”

Điểm yếu được mang đến bởi sự xuất sắc.

Mối nguy hiểm ẩn bên trong chuyện tốt lành.

Birdway không thương tiếc bấu vào Hamazura bởi vì cô đã nhìn thấy nhiều người như vậy.

“Như tôi đã nói, có rất nhiều kiểu người hùng. Vài người đã dựng nên một kiểu mĩ thuật tuyệt vời về việc bảo vệ những người quan trọng với họ cho dù nó có nghĩa là bỏ rơi những người khác. Nhưng anh không thể lựa chọn con đường đó được đâu. Dù sao thì, anh đã hành động vì lợi ích của Fremea Seivelun mà. …Và anh biết nguy cơ mà điều đó sẽ mang lại.”

Và nếu Hamazura mặc kệ những vấn đề của thế giới được mang lại bởi Gremlin, những thiệt hại và những hi sinh lớn hơn Fremea có thể sẽ đến.

Vì Hamazura đang sống trong những ngày yên bình không có nguy hiểm cùng với Takitsubo, Mugino, Kinuhata, Fremea, Hanzou, và Kuruwa, cậu ta sẽ bắt đầu có những suy nghĩ nhất định nảy sinh trong tim mình.

Nếu cậu ta có sức mạnh để xây dựng và bảo vệ những thứ như thế, có ổn không khi chỉ làm mỗi bản thân cậu ta hạnh phúc?

“…Kết luận của tôi là hạnh phúc thì có sao đâu. Chẳng có lí do gì để cảm thấy tội lỗi cả. Nhưng cho dù tôi có bảo anh thế, anh cũng sẽ không sống như thế. Cho dù anh có đồng ý với tôi lúc này, anh cũng sẽ không do dự xông tới khi thời điểm đó tới. Cách nghĩ đó có thể cao quý, nhưng tôi thấy đó là một cách sống buồn tẻ. Đó có thể là lí do mà vài người đã bị thu hút mạnh với những người như thế và cảm thấy cần phải đi theo những câu chuyện của những người hùng đó.”

“…”

Bản thân Hamazura không hiểu những gì cậu ta thực sự nghĩ, nhưng Birdway lại nói như thể tất cả đã được định rồi. Điều đó được dựa trên dữ liệu thống kê của cô từ việc quan sát rất nhiều người à?

(Đùa tôi đấy hả trời.)

Hamazura đã mạo hiểm mạng sống để cứu Takitsubo. Cậu ta không muốn bất cứ điều gì xảy ra chắc chắn sẽ gây hại đến Mugino hay Kinuhata. Cậu ta không có lí do gì để ra khỏi con đường của mình để đi đến nơi nguy hiểm nào đó. Có những tổ chức và những chuyên gia xử lí những khía cạnh nguy hiểm của thế giới và họ đã lo liệu để cho lịch sử loài người tiếp tục đến ngày nay. Vậy nên Hamazura không có lí do gì để phải chịu gánh nặng đó cả. Cậu ta không có lí do gì để thực hiện bất cứ hành động nào sẽ mang đến rủi ro cho những người cậu ta quan tâm.

Nhưng…

Nếu một người vô tội khác giống như Fremea Seivelun đang kêu khóc trước mắt Hamazura thì sao? Nếu ai đó đang cầm súng chĩa vào đầu người đó thì sao?

Cậu ta có thể giữ im lặng và mặc kệ điều đó không?

Cậu ta có thể để cho người đó chết chỉ vì nó có thể tổn hại đến những gì cậu ta đã có không?

Trong Skill-Out, yếu là tiêu chuẩn và mọi người đã tin rằng họ thực sự không thể thay đổi được điều gì. Nhưng cậu không còn giống như lúc đó nữa.

Hamazura đã thực sự chiến thắng những trận chiến vô lí và đã bảo vệ thành công những người mà cậu ta quan tâm khỏi cuộc chiến tranh toàn cầu.

Cậu ta vẫn có thể dùng cái cớ "Tôi không có sức mạnh, nên tôi không thể cứu anh" được sao?

Cậu ta sẽ chấp nhận cái cớ đó được nữa sao?

“Tôi không bảo anh nghĩ kĩ về chuyện này,” Birdway nói khi hạ giọng xuống thành giọng thương hại.

Có một sự chân thành hiếm có trong giọng cô.

“…Thực sự thì sẽ dễ dàng hơn với tôi nếu anh có thể phản bác điều đó. Tôi sẽ cầu mong anh có thể làm vậy…cho dù tôi biết nó là điều vô vọng.”

Theo sau Accelerator, Hamazura Shiage bước đi nặng nề ra khỏi kí túc xá.

Birdway khoanh hai tay trước bộ ngực nhỏ của mình và nhìn vào Kamijou.

“Như dự đoán, anh là người cuối cùng còn lại.”

“Thì đây là phòng tôi mà.”

“Tôi đã cứu anh khỏi Bắc Băng Dương với giả thuyết anh sẽ bị kéo vào chuyện này, nhưng anh lại giữ thứ lạ đến nỗi làm cho hai người kia chẳng trông ra gì,” Birdway vừa nói vừa mở tủ lạnh của Kamijou mà không thèm hỏi han và bắt đầu ngấu nghiến món xúc xích cá. “Dù sao thì, tôi đã có thể cảnh báo chính xác cho hai người kia là do những nghiên cứu liên tục về các kiểu nhà lãnh đạo và người có uy tín khác nhau, nhưng anh có một bản chất khiến cho ngay cả tôi cũng vô thức nghĩ tới việc khiến anh phải tham gia vào chuyện này.

“Tôi không làm chuyện này vì tôi muốn vậy.”

“Nhưng anh không bỏ cuộc giữa chừng.”

“Những kẻ gây ra náo loạn này đang tìm đến tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác cả.”

“Chính vì thế mới không cần phải đưa anh vào. Anh đứng ngay giữa trung tâm mà không cần cố thu thập thông tin gì hay tạo ra điểm liên hệ mà.” Birdway mỉm cười nhẹ. “...Trong thực tế, khoảng một nửa số người trên thế giới có một phần bản chất đó. Thế nhưng hầu hết bọn họ hoặc là mặc kệ những điểm liên hệ và tiếp tục sống cuộc sống của mình, hoặc là làm ăn dở tệ khi tham gia vào và rồi ngã bên đường trước khi chạm đích. Về vấn đề đó, có vẻ như là anh sẽ không tỏa sáng ở điểm bắt đầu hay điểm kết thúc, mà là quá trình ở giữa.”

“?”

“Xui xẻo không phải là đặc tính xác định của anh. Anh xuất sắc vì đã chuyển sự xui xẻo đó thành sức mạnh của chính mình.”

Birdway lấy thêm vài miếng xúc xích cá như đồ lưu niệm và đi đến lối vào kí túc xá cùng với những người đàn ông mặc toàn đồ đen.

Cô nói mà không quay lại.

“Ừm, tôi sẽ dựa vào cái bản chất đó của anh thêm một chút nữa. Tiếp theo là Hawaii. Lúc này Gremlin đã xác định được là anh còn sống, chúng sẽ lên kế hoạch hành động cùng với một biện pháp đối phó với cánh tay phải của anh. Chuyện này rất có thể sẽ biến thành một cuộc chiến sinh tử còn lớn hơn cả những gì mà anh đã trải nghiệm trước đây...và tôi cần anh tham gia vào giống như mọi khi.

Kamijou nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.

Kamijou và Index là hai người duy nhất còn lại.

“Touma,” Index lặng lẽ gọi tên cậu. “Touma, anh sẽ đi đâu đó lần nữa sao?”

Index hỏi Touma câu sau vì cô bé biết cậu rất rõ, và vì cô bé lo lắng về những chuyện sẽ xảy đến với cậu.

“Em đã rất lo. Em đã rất lo sợ. Touma, anh không có con bài tẩy sẽ đảm bảo chiến thắng của anh đâu. Không có nguyên tắc nào nói anh sẽ quay lại cả. Nếu anh tiếp tục những trận chiến mà anh không biết liệu mình có thắng hay không, thì tỉ lệ anh quay lại sẽ thấp hơn nữa. Anh vẫn sẽ đi bất chấp điều đó ư?”

“Ừm…” Kamijou vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay phải của mình và nhẹ nhàng đóng mở những ngón tay. “Nếu có thể, anh không muốn tiếp tục làm chuyện thế này nữa. Nhưng lần này, anh phải tham gia vào chuyện này. Anh nghĩ cái cách mà anh liên quan đến vụ việc này có thể khác với những cách trước đây.”

“?”

“Cuối Đệ Tam Thế Chiến, Fiamma Cánh Hữu nói rằng một trong các mục tiêu của hắn trong cuộc chiến tranh ấy là chiếm hữu tay phải anh.” Kamijou siết nắm tay mình. “Và lần này, 'chúng'…Gremlin đã biết đến cánh tay phải của anh. Chúng thậm chí còn gửi cái pháo đài khổng lồ nực cười đó chỉ để tìm ra chỗ của anh. Anh không biết là chúng muốn cánh tay phải của anh hay là chúng chỉ đang thận trọng với nó, nhưng có thể anh đang đứng ở một ngã tư đường khác. Giống như anh trong Đệ Tam Thế Chiến vậy.”

“Touma…”

“Anh muốn biết sự thật đằng sau cánh tay phải anh.”

Cuối Thế Chiến III, cánh tay phải của Kamijou đã bị cắt đứt. Cánh tay phải bị cắt đứt ấy đã không được gắn lại.

Nó đã mọc ra từ hư vô.

Cậu không biết nó được làm từ nguyên liệu gì, sức mạnh đã được sử dụng là gì, hay phương pháp đã được sử dụng là gì.

Nhưng cậu biết nó đã làm cho cậu có lại Imagine Breaker.

“Anh phải biết. Nếu hành động của Gremlin có thể lan ra quy mô toàn cầu, anh phải biết anh có liên quan đến cơ sở của mọi việc như thế nào và anh phải làm những gì có thể để gây ảnh hưởng đến kế hoạch của Gremlin.”

“…”

“Nhưng Imagine Breaker đã vượt ra khỏi danh mục sức mạnh đơn thuần của phe khoa học. Anh rất có thể sẽ cần thông tin từ cả phe khoa học lẫn ma thuật để biết bản chất thực sự của nó. Anh cần thông tin từ một nơi sâu hơn nhiều những gì được ghi lại trong mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư trong đầu em. …Cũng vì lí do đó, anh không thể để cho bản thân bị bỏ lại đằng sau dòng chảy của những sự kiện đó. Nếu anh không nhận lấy tấm vé mà Birdway đã giới thiệu cho anh, thì anh sẽ không bao giờ có thể nắm bắt được thông tin về bản thân.”

Kamijou sau đó im lặng một lúc.

Cậu siết chặt tay mình mạnh tới mức nó bắt đầu đau đớn.

“…Đến cuối cùng, anh lại đang tham gia vào một chiến sinh tử vì lợi ích của anh. Ha ha. Anh chẳng khác gì một thằng điên loạn cả.”

Kamijou cười tự chế giễu mình, nhưng nó có vẻ như cậu sẽ không thể chịu đựng lâu thêm nữa.

Tuy nhiên, Index cảm thấy Kamijou Touma có thể vẫn sẽ đi đến trung tâm náo loạn ấy ngay cả khi tất cả những chuyện đó không xảy ra.

Một sự kiện ma thuật quy mô lớn sẽ xảy ra ở Quần đảo Hawaii.

Nhiều người đang sống ở đó, và những người đó chắc chắn sẽ bị tổn hại khi sự kiện đó xảy ra. Từ cái cách mà mọi chuyện đang diễn ra, có khả năng nhiều người sẽ chết.

Cậu vẫn sẽ hành động cho dù cậu chỉ biết đến thế.

Kamijou Touma chưa bao giờ cần phải có lí do lớn lao nào đó để hành động. Dù không làm gì, cậu cũng sẽ bị cuốn vào tình hình, cậu sẽ không từ bỏ tình hình nguy hiểm giữa chừng, và cậu có sức mạnh cần thiết để giải quyết chuyện đó. Cậu đã cứu rất nhiều người theo cách đó và bản thân Index là một trong số họ.

Có thể có người hỏi cậu tại sao.

Cậu có thể không nhận ra những hành động mà cậu đang làm nguy hiểm thế nào, nhưng câu trả lời của cậu thì lại đơn giản.

Vì bản thân.

Accelerator băng qua thành phố về đêm với cây gậy hiện đại của mình.

Last Order và Misaka Worst đang bước đi với hắn.

“Ồồồ! Đi qua thành phố lấp lánh về đêm có cảm giác giống người lớn thật đó, Misaka Misaka vừa nói vừa nhìn quanh không ngừng.”

“Chị nói vậy, nhưng Misaka thì lại thấy như chị chỉ đang tìm nhà hàng thôi.”

“Em gái mà coi thường chị gái là hỗn láo lắm đấy!! Misaka Misaka vừa nói vừa kiểm tra kết cấu kim tự tháp!!”

“Chị gái thì có giá trị gì khi thua em gái về kích thước ngực chứ?”

Last Order cố tấn công Misaka Worst, nhưng Misaka Worst dễ dàng tránh được cô gái nhỏ hơn. Accelerator vừa quan sát họ vừa nghĩ.

Hắn đã từ bỏ con đường xấu xa để lấy lại chuyện này.

Hắn quyết tâm làm bất cứ điều gì cho dù nó không giống với hắn.

Kết quả là, hắn đã mãn nguyện và ít nhất đã thành công trong việc bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ.

Nhưng có một chuyện mà hắn chưa từng nhận ra trước đây vì hắn đã quá tập trung vào việc đạt được mục đích trước mắt.

Vẫn có một con đường vượt xa điểm đó.

Accelerator lặng lẽ nghĩ về ý nghĩa của con đường đó và nó sẽ dẫn đến đâu.

Hamazura Shiage cũng đang đi qua thành phố về đêm.

Đường về nhà của tất cả bọn họ đều là đi đến một nơi, nên Takitsubo, Mugino, và Kinuhata đang ở với cậu ta. Fremea đang ngủ say trên lưng cậu ta và có dấu hiệu ánh sáng nguy hiểm trong đôi mắt vô cảm của Takitsubo.

“Nhưng bóng tối của Thành Phố Học Viện có vẻ như vẫn siêu lảng vảng xung quanh. Có vẻ như nhiều nhóm hơn sẽ siêu xuất hiện giống như bọn Freshmen đó.”

“Ừm, đó là tập hợp những người đã quay lưng và từ bỏ cuộc sống bình thường. Sẽ có vài kẻ sẽ không thể thích ứng được. Và đó là cách nhanh nhất để hỗ trợ tốc độ tiến bộ công nghệ kì lạ của Thành Phố Học Viện. Chỉ cần không ai có ý tưởng tốt hơn, thì những chuyện tương tự sẽ xảy ra.”

“Nhưng chuyện này đã đó một siêu kết quả bởi vì nó đã tạo ra một sự phân chia giữa những kẻ bước vào bóng tối vì chúng siêu muốn và những kẻ bị ném vào bóng tối mặc dù siêu không muốn.”

“…Sự phân chia đó có thể được dựa trên quy mô số lượng những kẻ chỉ muốn ở một mình.”

Hamazura nghĩ.

Bóng tối vẫn còn tồn tại trong cái thành phố này. Có nguy cơ thứ gì mới sẽ xuất hiện. Nhưng có vẻ như một trong những lí do khiến bóng tối tăng tốc nằm ở bên ngoài Thành Phố Học Viện.

Trong trường hợp đó, việc chiến đấu với cái nguyên nhân bên ngoài đó thì có ý nghĩa gì?

Hamazura không thể ngăn cản những kẻ lao vào bóng tối vì ý muốn tự do của chúng, nhưng còn việc ngăn bọn Gremlin đang hành động bí mật bên ngoài và đang tạo ra thứ cần thiết để dẫn những kẻ đó lao vào bóng tối thì sao?

Đó thực sự là một tình huống thuộc về vấn đề của ai khác à?

Họ không phải là một bên liên quan chỉ vì đang ở trong Thành Phố Học Viện à?

Hamazura Shiage thầm nghĩ trong khi được bao quanh bởi những đồng đội mà cậu ta đã lấy lại bằng chính tay mình.

Thành phố ban đêm đang được ẩn trong bóng tối im lặng.

Ba người họ có cùng một suy nghĩ.

Con đường này sẽ dẫn đến đâu?

Kamijou Touma thức dậy vào lúc nửa đêm do điện thoại của cậu đổ chuông. Cậu đi đến địa điểm được chỉ định trong email.

Đó là một cây cầu sắt ở Quận 7.

Khi Kamijou đến nơi, cậu thấy người gửi email đang đợi.

“Misaka…?”

“Anh làm mất thứ này,” cô nói và ném thứ gì đó cho cậu.

Kamijou bắt lấy nó bằng một tay và rồi nhận ra nó là một sợi dây đeo ếch. Nó là cái mà Kamijou đã làm mất khi cậu chìm xuống Bắc Băng Dương. Sợi dây gắn với di động của cậu đã bị đứt, nhưng nó giờ đã có một sợi dây mới với màu khác trên nó.

“Vì trận đấu của chúng ta, đừng có làm mất nó dễ dàng như thế.”

“Xin lỗi.”

Sau khi xin lỗi, Kamijou gắn sợi dây đeo vào điện thoại của cậu một lần nữa.

Khi Mikoto thấy thế, cô khẽ mỉm cười.

Biểu hiện của cô dường như đang nói rằng chuyện gì đó cuối cùng cũng đã trở lại bình thường.

“Với anh, tôi biết sẽ là vô vọng khi mong anh ở lại một chỗ…nhưng anh định sẽ đi đâu đó bằng bất cứ giá nào à?”

“Có vẻ là vậy." Kamijou thở dài. “Thành thật mà nói, mặc dù tôi trông như biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi thực sự không biết gì nhiều về chuyện đang diễn ra lần này. Tất cả những gì tôi biết về nhóm gây ra nó là tên của chúng. Nhưng ảnh hưởng đã chạm đến Thành Phố Học Viện rồi. Lần này, tôi không bị kéo vào chuyện này bởi vì Thành Phố Học Viện bị nhắm vào. Mà đó là Thành Phố Học Viện bị kéo vào bởi vì tôi bị nhắm đến. …Vậy nên tôi không thể mặc kệ chuyện này được.”

“Ừm, tôi biết anh không phải là loại người sẽ lắng nghe tôi nếu tôi thử làm vậy, thế nên tôi sẽ không ngăn anh.”

Có vẻ công việc duy nhất của Mikoto với cậu là sợi dây đeo.

Kamijou đặt điện thoại trở lại túi.

Hành động này dường như đang nói rằng cậu đang cắt kết nối của họ lúc này vì họ không còn gì để nói thêm nữa.

“Ừm, gặp lại cô sau.” Kamijou nói.

Cậu quay lưng với Mikoto.

Cậu bắt đầu đi xa khỏi cây cầu sắt.

Cậu bắt đầu đi xa khỏi kiến thức khoa học được sắp xếp bởi Thành Phố Học Viện và đi vào mặt bên kia lĩnh vực đó.

Mikoto nắm lấy tay người thiếu niên.

Cô giữ chắc người thiếu niên sắp rời xa cô.

Những lời của Mikoto chạm đến tai Kamijou khi chuyển động của cậu dừng lại.

"Nhưng lần này, anh không chỉ có một mình đâu."

Và…

Khi ba người thiếu niên đó đang chuẩn bị tinh thần để tiến tới trước, Birdway cũng lặng lẽ bước ra ngoài.

Cô đang đi theo con đường trở lại khách sạn cao cấp ở Quận 3 Thành Phố Học Viện.

Cô đang đi bộ thay vì đi xe và cô đang kiểm tra với những cấp dưới mặc toàn đồ đen khác về nhiều chuyện mà họ đã được tiếp xúc. Chủ đề chủ yếu là về những cánh tay vàng khổng lồ đã xuất hiện ở cuối Đệ Tam Thế Chiến và chuyện xử lí những vật thể được làm từ cùng loại nguyên liệu đã xuất hiện khi những cánh tay vàng đó phát nổ. Cũng nằm trong cuộc thảo luận là quá trình phục hồi và hoàn lại những bộ phận nhà thờ và giáo đường từ khắp nơi trên thế giới đã được sử dụng để dựng nên Ngôi sao Bethlehem, cái pháo đài khổng lồ có thể được coi là biểu tượng thực sự của Đệ Tam Thế Chiến.

Tuy nhiên, đám người Birdway lại không tiến hành những chuyện đó. Họ chủ yếu là lấy cắp thông tin công việc được tiến hành bởi những tổ chức tôn giáo lớn hơn họ như Giáo hội Công Giáo La Mã và Thuần Anh Giáo hội.

Sau khi cuộc thảo luận của họ ít nhiều đã kết thúc, Birdway đột nhiên nói.

“…Chắc hẳn phải khó khăn cho ông lắm, Aleister.”

Cô không nói với những người đàn ông quanh cô. Cô chỉ đang nói với chính mình. Tuy nhiên, Birdway biết. Cô không hiểu những nguyên tắc đằng sau nó, nhưng cô biết một người đàn ông nọ có thể nghe thấy những gì cô nói ở đó.

“Tôi đã đoán được điều đó từ xáo trộn với Freshmen, nhưng sự cố Lâu Đài Thám Không đã xác nhận điều đó. Và tôi chắc Gremlin cũng đã đưa ra kết luận như vậy. …Ông không thể di chuyển tự do. Ông không nghĩ hành động của bọn Freshmen đó đã cản trở mục đích của ông và tôi đã không bỏ sót cái thực tế rằng ông đã không ngăn cản chúng. Và chẳng có lí do gì để cho phép Lâu Đài Thám Không đi qua Thành Phố Học Viện cả.”

Leivinia Birdway đã điều tra các nhà lãnh đạo và những người có uy tín cả xưa lẫn nay, cả đông lẫn tây và cô sẽ dùng thông tin đó để nắm bắt một cách hiệu quả cốt lõi của xã hội.

Cô đã theo đuổi một con người nọ như là một mẫu vật của cuộc nghiên cứu ấy.

Người đó là một pháp sư gọi là Aleister Crowley.

“Vậy là lỗi trong kế hoạch của ông đã vượt quá phạm vi có thể chấp nhận được rồi, đúng không?” cô nói. “Tôi không biết chi tiết ông đang cố làm gì…nhưng tôi đã nghiên cứu kĩ lưỡng về những gì ông đã cố làm hồi những năm 1900 trước khi ông được cho là đã chết. Từ quan điểm đó, tình hình này chắc chắn đã bỏ xa mục đích của ông rồi. Tôi nói có sai không?”

Tất nhiên, cô không nhận được câu trả lời vì cô đang nói với chính mình.

Dù vậy, Birdway vẫn tiếp tục.

“Trong Đệ Tam Thế Chiến và lần tiếp xúc của ông với Fiamma Cánh Hữu, một sự sai lệch lớn đã xảy ra trong kế hoạch của ông tập trung vào Kamijou Touma. Ông đang cố khắc phục điều đó, nhưng không lại không biết phải áp dụng sức mạnh vào hướng nào để mang mọi thứ trở lại bình thường. Trừ khi ông có thể tháo gỡ tất cả các tình trạng phức tạp đan xen nhau, còn không thì ông không thể thực hiện hành động thực sự nào. Chính vì thế cho nên ông không kéo Kamijou ra khỏi Bắc Băng Dương dù biết anh ta đã bị chìm xuống đó, và chính vì thế cho nên ông đã không hành động để giữ chặt anh ta lại mặc dù biết anh ta đã trở lại Thành Phố Học Viện.”

Kamijou Touma, Accelerator, và Hamazura Shiage.

Họ đều có cuộc sống xã hội và những mối quan hệ riêng với những người khác, vậy nên sẽ không khó để tìm ai đó có thể dễ dàng bị sử dụng làm con tin với một người trong số họ. Và trong số ba người họ, thì Kamijou có quen biết với nhóm người rộng nhất và tính cách của cậu khiến cho cậu dễ dàng bị thao túng nhất thông qua việc sử dụng một con tin.

Thế nhưng Aleister đã không làm vậy.

Không.

Ông ta đã không thể làm vậy.

Về mặt kĩ thuật, ông ta có thể làm được điều đó nếu ông ta thử, nhưng bản thân người pháp sư ấy thì lại không còn có thể tính toán được một hành động đơn giản như vậy sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta.

“Osiris và Horus. Từ bỏ thế giới cũ bị trói buộc bởi quy tắc Cơ Đốc Giáo và thức tỉnh một thế giới mới tràn đầy những quy tắc mới và tự do. Đó là lí thuyết của ông, đúng không? …Ừm, tôi nghĩ có thứ còn hơn cả cái lí luận đơn giản đó. Tôi có cảm giác rằng lịch sử của ông đã để ông nhìn thấy bộ mặt xấu xí của các tín đồ thuộc một giáo phái Cơ Đốc Giáo nghiêm khắc và của xã hội ma thuật hiện đại tuyên bố đã từ bỏ những mong muốn trần tục có liên quan đến việc đó.” Trong khi cô nhìn lên khung cảnh ban đêm tỏa sáng còn sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời, một nụ cười hiểm độc xuất hiện trên mặt của Birdway.

“…Đúng vậy, Aleister. Trong Đệ Tam Thế Chiến, những quy tắc cũ đã bị loại bỏ khỏi thế giới này. Và điều đó bao gồm cả những quy tắc mà ông đã kiểm soát. Cái chết thứ hai. Sai số lỗi của Kamijou Touma. Những mong đợi không thể kiểm soát được của những việc sẽ xảy ra trong tương lai. Không phải thế giới hôm nay trông vui lắm sao? Ông cũng nên hài lòng với chuyện này mới phải. Hãy hài lòng với sự lộn xộn mà mọi người đi lại xung quanh tự do và do đó ông không thể chắc chắn mọi chuyện sẽ đi về đâu này đi.”

Một âm thanh khô khốc vang lên.

Ngay cạnh má của Birdway, hai hay ba sợi tóc đã bị cắt đứt không tự nhiên.

Nhìn thấy những sợi màu vàng trôi nổi trong gió, những người đàn ông bao quanh cô cuối cùng cũng bắt đầu đi vào tình trạng báo động, nhưng Birdway lại ngăn cản họ bằng cử động của một bàn tay.

Đó là một lời chào từ Aleister.

Vì ông ta dùng khoa học tiên tiến ở mức độ cao đến vậy, nên Birdway không hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù vậy, nụ cười của cô vẫn không biến mất.

Nó không phải là vấn đề về nguyên tắc chi tiết được sử dụng.

Cô đã đưa ra câu trả lời ở cấp độ cơ bản hơn nhiều.

“…Thực sự chẳng có lí do gì mà đòn tấn công đó chỉ là một lời cảnh báo cả,” Birdway nói mà không thay đổi giọng điệu trong khi vẫn mỉm cười. “Tôi có thể nhìn thấy sự hoảng loạn của ông về cái thực tế rằng ông đơn giản không thể lấy được đầu tôi đấy, Aleister.”