Part 1
Nhờ thờ lớn Thánh George ở London.
Tòa nhà đó có phần quá lớn để được gọi là một nhà thờ, và quá nhỏ để được gọi là một Nhà thờ lớn. Bên trong cái công trình theo một cách nào đó không mấy ấn tượng ấy, lãnh đạo của Thuần Anh giáo hội, Tổng giám mục Laura Stuart, đang đứng một cách nhàn rỗi.
Ngay lúc này đang là 9 giờ sáng ở Nhật Bản, và tại Anh quốc nơi sử dụng hệ thống thời gian làm tiêu chuẩn cho thế giới, đang là nửa đêm. Cho dù là ở thủ đô của một quốc gia, lúc này lại có một vẻ yên tĩnh bao quanh Laura, hay còn có thể được miêu tả là nghiêm trọng. Dưới màn đêm dịu dàng và ngọn gió đêm mát mẻ, một ngày nữa đã kết thúc.
Cô gái ở một mình trong nhà thờ, với những ngọn nến đã bị thổi tắt.
Laura dịch một cái ghế ra trước bệ thờ và ngồi ở đó. Cô đang mặc một cái áo choàng nữ tu đơn giản cùng một màu trắng tinh khiết làm nền, với những đường chỉ nổi bật màu đen, đỏ, xanh lá cây, tím, vàng kim và bạc dệt thành những hình ảnh. Ngoài ra, bộ đồ của cô còn được bao phủ bởi một tấm vải trang trí sử dụng cho những giáo sĩ bậc cao. Đó là trang phục chính thức được mặc mỗi khi cô gặp mặt những người khác.
Hệ thống Thiên chúa giáo cũng giống như mọi nền văn hóa thông thường khác; trang phục là một cách thể hiện tên tuổi và vai vế của người mặc. Mặc dù nghe có vẻ nghiêm trọng, nó cũng chỉ giống với cách cái mũ bếp trưởng cao hơn hay như ở đồng phục học sinh, hay như bất kì thứ gì khác cho biết địa vị xã hội.
Với một người như Laura, khác với các nữ tu bình thường, cô phải chuẩn bị những bộ áo choàng nữ tu khác nhau cho phù hợp với thời tiết, thời gian, địa điểm, sự việc, vai trò trong tình huống cụ thể, và cả tham vọng. Đôi lúc cô cố tình mặc những bộ đồ thể hiện đẳng cấp thấp hơn để nâng cao vị thế của khách mời; đôi lúc cô cố tình mặc những bộ đồ thể hiện đẳng cấp cao hơn để tỏ thái độ không thỏa mãn... có rất nhiều cách quả thật rất phức tạp và phiền toái để thực hiện.
(Đứng trước Chúa, tất cả đều là huynh đệ bình đẳng... phải không? Đúng là một câu trích dẫn ấn tượng.)
Vị Tổng giám mục không thể ngừng chế giễu khi nghĩ tới những thứ như chỗ đứng hay địa vị. Laura cảm thấy thực hiện tất cả những việc đó quá rườm rà. Sự duyên dáng của cô đâu chỉ dựa vào mấy bộ quần áo.
Thứ đáng chú ý nhất về cô là mái tóc vàng kim dài gấp hai lần rưỡi cơ thể. Cô thường cặp mái tóc của mình lại, nhưng lần này cô không làm thế. Mái tóc mềm mượt được buông xuống vắt qua vai và thả dài, phần còn lại nằm trên sàn nhà.
Laura ngồi trên ghế, đặt một bộ lược bằng vàng và bạc lên đùi. Cô chọn lấy một cái trong đống lược có độ dài, chiều ngang và khoảng cách giữa các răng lược khác nhau, và cẩn thận lấy nó rẽ tóc ra như những sợi dây đàn hạc. Việc chạm được tới phía cuối mái tóc, thứ còn dài hơn cả chiều cao của cô, chỉ bằng cách vươn tay ra là điều không thể. Vậy nên Laura lấy tay kéo mái tóc về gần hơn một cách duyên dáng.
Đột nhiên, cô làm rơi chiếc lược. Mái tóc vàng óng trở nên nổi bật khi nó bồng bềnh như những cơn sóng bên bờ biển.
Sau khi đã chải tóc xong một lượt, cô chuyển sang dùng cái lược khác, và sau khi lần đó đã xong, lại chuyển sang cái khác. Cô tiếp tục làm việc ấy, như thể thứ tự của những chiếc lược được sử dụng cũng rất quan trọng.
Phản chiếu trên mái tóc cô là ánh trăng chiếu qua cửa sổ và một màn hình LCD hiển thị trên bệ thờ.
Bộ thiết bị gồm màn hình và những công cụ liên lạc nằm ở đây đã được gấp rút hoàn tất bởi một tổ chức đặt trụ sở tại Thành phố Học viện có đối tác ở London.
Lẽ ra đó là công việc của Stiyl, nhưng hắn không có mặt ở Anh lúc này.
Kanzaki Kaori đã nói đi nói lại rằng 'đây là một thứ gần giống với điện thoại di động', và đã thử kết nối đống thiết bị đời mới này. Nhưng sau khi ngồi xuống và nghiên cứu quyển hướng dẫn sử dụng, cô quay lại nhìn như một con cún bị bỏ rơi.
"Cô đang làm gì vậy?"
Một giọng nói khó chịu phát ra từ màn hình. Khó có thể nói là giọng nói đó thuộc về một người đàn ông hay một phụ nữ, một đứa trẻ hay một người trưởng thành, một vị thánh hay một tên tội phạm. Laura không quay sang để nhìn về phía giọng nói phát ra. Bên cạnh đó, người xuất hiện trên màn hình - có lẽ là một 'người đàn ông' đang lơ lửng ở tư thế lộn ngược trong một thứ chất lỏng.
Tổng Giám đốc của Thành phố Học viện, Aleister.
Laura, với mái tóc cực dài thả xuống từ vai, khẽ nói,
"Anh không thấy sao? Tôi đang chải tóc. Một người đàn ông không nên nhìn phụ nữ trang điểm chứ."
Cô gái cười khúc khích,
"Nhiều thế kỉ trước, giữa những phụ nữ Quý tộc ở Anh có các phương pháp để làm tóc đổi màu bằng ánh sáng của mặt trời hay mặt trăng. Mái tóc vàng đẹp mắt nhất được gọi là 'mái tóc của Mặt trời', và đó là phẩm hạnh vĩ đại nhất cho những ai đạt được nó. Chẳng phải là rất sành điệu khi có thể làm được điều đó mà không cần dùng tới thuốc nhuộm sao?"
Laura cố nín cười, nhưng không có lời đáp lại nào từ phía màn hình.
Cô quay đầu sang và nhìn vào màn hình LCD.
"Có chuyện gì vậy? Dám giữ im lặng trong khi tôi đang nói chuyện với anh à..."
Không có câu trả lời từ phía màn hình.
Đúng lúc Laura cảm thấy xấu hổ, một giọng nói phát ra từ phía bên kia.
"Không... thực ra, tôi muốn nói với cô một điều."
"Hm?"
"Thành thật mà nói, tiếng Nhật của cô nghe rất chối tai. Hay cô đang coi tôi như một tên ngốc khi nói năng kiểu đó? Lí do là gì?"
Laura ngừng việc đang làm lại.
Chiếc lược đang luồn qua mái tóc của cô khẽ run lên.
"Anh..... anh.... anh có biết mình đang nói gì không đấy!? Cần gì phải nói về phép xã giao với một gã còn không tin vào Chúa chứ, chỉ cần vài từ đơn giản là đủ với anh rồi!"
"Tôi hiểu rồi..... cô thích sử dụng cái phương ngữ quái đản ấy thì cũng được thôi. Thứ tôi đang muốn nói tới là nếu cô thấy thực sự thất vọng vì nó, tôi có thể điều một giáo viên tiếng Nhật sang để dạy cô. Sau cùng thì tôi cũng lẽ kẻ thống trị về mặt kiến thức!!"
"Ứứ! Tôi không bận tâm về việc đó! Sao tôi phải bận tâm vì cái thứ ngôn ngữ được sử dụng ở một quốc gia bé nhỏ vùng Viễn Đông chứ?"
Laura, đang vội vàng chải tóc, lớn tiếng tuyên bố.
Không có lời đáp lại từ phía màn hình, và không có người nào khác quanh đó trong khi âm thanh Laura vội vã chải tóc vang vọng khắp thánh đường.
Sau một lúc, có vẻ như Aleister muốn chuyển chủ đề, bèn nói,
"Mà này, tại sao cô lại muốn chải tóc trước mặt khách? Không phải cô nên hoàn thành việc đó từ trước khi bắt đầu cuộc đối thoại sao?"
Mặc dù cũng không hề thích chủ đề này, Laura cảm thấy như cuối cùng họ cũng thoát được khỏi chủ đề ban đầu, do giọng điệu và thái độ của cô có vẻ bình tĩnh hơn trước đấy.
"Không có thời gian. Thực ra, ban đêm mới là lúc phụ nữ ngồi trong phòng riêng để trang điểm. Làm ơn đừng bận tâm khi tôi làm việc này giữa cuộc đối thoại."
"Hmm, tôi đoán đó là kết quả của cái 'mái tóc của Mặt trời' mà cô vừa nhắc đến, phải không? Truyền thuyết về ánh trăng chắc phải là mê tín, nhưng cái thuyết về ánh mặt trời thì thật ra là vì những tia cực tím đã khiến cho tóc mất đi sắc tố. Đó có lẽ là ý tưởng thu được khi thấy những quyển sách bị phai màu khi phơi nắng quá lâu. Nhưng để tôi khuyên cô một điều.... cô sẽ bị rụng tóc cho xem!"
"..............Lời khuyên có phần hơi khiếm nhã trong khi chúng ta vẫn đang phát triển mối quan hệ ngoại giao đấy!"
Laura nhìn đi chỗ khác. Phần tóc trải trên sàn nhà như một tấm thảm đang phản chiếu ánh sáng từ màn hình LCD. Mái tóc đã được chải cẩn thận với những chiếc lược bằng vàng và bạc giờ đã phát ra những màu xanh đỏ.
Cô lại lẩm bẩm, "Rất là khiếm nhã đấy."
"Tôi đã thông báo cho anh biết trước lí do tôi muốn liên hệ với anh rồi, nên để tôi xác nhận lại lần nữa. Ngoài ra, tôi muốn cảm ơn anh vì đã chấp nhận yêu cầu vô lí của chúng tôi."
"Nếu cô đang nói về chuyện khác biệt múi giờ thì không có gì phải lo lắng. Dù sao giờ cũng là lúc chúng tôi bất đầu làm việc."
"Ý tôi muốn nói là chúng tôi đã bất lịch sự khi làm phiền lúc các anh đang làm việc."
Laura nhìn mái tóc đang phản chiếu ánh sáng của mình, và nói,
"Có vẻ như lễ khai mạc đang được tiến hành. Là lãnh đạo, không phải anh nên bước ra sân khấu và gửi lời chào tới chúng sao?"
".......Cô nghĩ là tôi có thể để người ta nhìn thấy tôi thế này à?"
"Hôhô, anh nói đúng, đúng là không hợp với dịp này chút nào."
Vào lúc đó, Laura quay sang để nhìn cái màn hình LCD trên bệ thờ.
Có một người lơ lửng với tư thế lộn ngược bên trong một bể hình trụ trong suốt chứa đầy chất lỏng màu đỏ. Không cần biết là nhìn kiểu gì, việc người này mặc một cái áo choàng phòng thí nghiệm, xuất hiện ở nơi công cộng trong tình trạng như vậy cũng là không hợp lí.
Hơn nữa, ông ta sẽ có thể duy trì trạng thái này hàng ngàn năm (có thể, vì Laura không biết rõ chi tiết). Người ta sẽ nhận thấy có điều không ổn nếu ông xuất hiện nơi công cộng thường xuyên. Dĩ nhiên, ông ta sẽ phải thay đổi diện mạo và tên gọi nếu làm như vậy.
Tuổi thật của Laura Stuart cũng không tương ứng với vẻ bề ngoài, nhưng cô ấy không phải dạng người sẽ ngồi nhìn những người đang phải học hỏi từ sai lầm và cười vào mặt họ.
"Nếu vậy tôi sẽ tiếp tục, nếu anh không phiền. Tôi sẽ nói một cách vắn tắt, vì tôi cũng không còn nhièu thời gian nữa."
Một tiếng thở dài phát ra từ màn hình LCD.
"......Liên quan tới việc có kẻ xâm nhập Thành phố Học viện à?"
Ừm.
Laura gật đầu.
"Ngay lúc này, anh không thể nhận diện được những kẻ xâm nhập trong số khách thăm quan. Cũng không thể nào thực hiện việc kiểm tra an ninh suôn sẻ được vì các anh phải làm yên lòng những cư dân bình thường."
Laura khá là quen với những việc này. Trong các cuộc họp mặt quy mô lớn như đi lễ hay tổ chức Giáng sinh, nếu họ muốn áp dụng an ninh chặt chẽ và công khai để bảo vệ người dân, hành động của họ sẽ bị giới hạn, và điều đó sẽ ảnh hưởng tới tiến trình của sự kiện một cách nghiêm trọng. Để không làm chậm trễ tiến trình, họ phải cho phép có một mức độ 'tự do' nhất định.
"Những pháp sư có vẻ như đã tận dụng cơ hội này để tấn công Thành phố Học viện khi có lỗ hổng để họ lách qua. Theo như báo cáo của chúng tôi, đã xác nhận có hai kẻ xâm nhập. Một người là thành viên quan trọng của Giáo hội Công giáo La mã, và còn lại là một người vận chuyển mà cô ta thuê được."
"Một người vận chuyển? Để tôi xác nhận lại, có phải cô ta đến đây để phá hoại và đánh nhau không?"
"Phải. Tên của người vận chuyển là Oriana Thomson, và kẻ đã thuê cô ta là Lidvia Lorenzetti. Họ đang tìm cách trao đổi một món hàng nào đó."
Laura nhặt lấy một đống ghi chép đặt bên cạnh màn hình LCD, và vung vẩy nó phía trước màn hình. Chữ rất nhỏ, nhưng vì phía bên kia là Thành phố Học viện tự hào vì việc sử dụng những công nghệ bí ẩn đối với bên ngoài, ông ta sẽ không nói những câu như 'Tôi không nhìn rõ' một cách quá dễ dàng.
"Đầu tiên, Oriana Thomson. Đúng như tên gọi của cô ta cho thấy, cô ta sinh ra ở Anh, nhưng có lẽ bây giờ cô ta là người Ý. Cô ta được biết tới với cái tên 'Route Disturb', một người vận chuyển hàng đầu trong giới ma thuật. Khả năng của cô ả là chạy và ẩn nấp, và cô ta có thể thoát khỏi những kẻ truy đuổi cho dù họ có tìm thấy cô ta."
Chính xác hơn, Oriana là một phụ nữ kẻ sẽ làm bất kì điều gì để thoát khỏi những kẻ truy đuổi. Ngoài ra, không ai có thể theo dấu được hành tung của cô ta. Cho dù họ có chuẩn bị kĩ, cô ta vẫn sẽ chạy thoát. Oriana Thomson là một pháp sư với rất nhiều bùa phép trong tay, và cô ta sẽ phá hủy cầu cống, tạo ra lửa, đặt bùa chú để cắt đuôi đối phương. Ngoài ra, cô ta là một người đẹp đôi khi sẽ lợi dụng dục vọng đó của con người..
Có thể tưởng tượng ra được từ nguồn gốc Anh quốc của cô bao nhiêu lần cô đã phải trạm trán với Thuần Anh giáo hội khi tới London. Trong khi 'Necessarius' truy đuổi Oriana, họ đã bị cản trở bởi rất nhiều người không có liên hệ với ma thuật, tự xưng là 'bạn thân nhất' của cô ta. Cô ta không chỉ là một kẻ điên cuồng trong chiến đấu, cô ta biết cách sử dụng 'bức tường con người' tạo ra từ đám đông và lẩn khuất trong đó.
"Tiếp tới, Lidvia Lorenzetti, một phần tử cấp tiến trong số những người Công giáo La mã, được biết tới là 'Mardi Gras'. Cô ta được nhắc đến bởi việc truyền bá Phúc âm cho những kẻ bị Giáo hội từ chối, và có được một số kẻ cải đạo đi theo để tiếp tục thực hiện việc truyền giáo rộng rãi hơn."
Cô ta khác với Oriana, và là một tín đồ Công giáo La mã sinh ra ở Vatican. Cô ta có một vị trí rất cao, nhưng chưa bao giờ 'tìm cách để leo lên cao hơn'. Thay vào đó, cô ta nhận thấy việc truyền bá phúc âm tới thế giới còn có ý nghĩa hơn nhiều. Cô là 'kẻ sẽ làm bất kì thứ gì để truyền dạy Lời của Chúa'. Như một phần thưởng, Giáo hoàng đã đích thân đặc biệt giao cho cô một quyền trượng bằng bạch kim được trang trí với lụa, nhưng cô ấy đã lập tức bán nó đi không cần suy nghĩ để phục vụ cho hành trình của mình.
Những kẻ được 'cứu rỗi' bởi Lidvia, và những kẻ còn muốn 'cứu nhiều người hơn thế', đều là những thiên tài chưa bao giờ được cho nhìn thấy ánh dương, và phần lớn bọn họ là những kẻ như tội phạm hay tín đồ tôn giáo. Tài năng của Lidvia là phát hiện ra những năng khiếu thường bị bỏ qua đó.
Cô ta không chỉ có năng lực để tìm ra những tài năng ẩn nấp, cô ta còn có thể điều khiển và quản lí những kẻ rắc rối.
Cho dù là các tín đồ Công giáo, những người sẽ giết bất kì tội nhân nào họ gặp và thiêu sống những kẻ dị giáo, họ cũng không công khai tấn công bất kì ai được nhận biết là đã cải đạo. Lãnh đạo cấp cao, những kẻ rất ghét đám người rắc rối coi Lidvia như một cái gai ở phía họ. Và đối với Tổng giám mục Laura, cô ta là một đối thủ đáng nể.
Nếu cô ta chỉ nuôi dưỡng các pháp sư một cách trơ tráo, các tín đồ Thanh giáo Anh quốc vẫn có thể ngăn cản họ, nhưng họ sẽ bị coi như ác quỷ nếu cô ta cũng đã dạy các pháp sư về Kinh thánh và Phúc âm.
"Họ là những kẻ xuất chúng trong thế giới của các người, phải không? Tôi chưa bao giờ nghe danh họ. Ai là kẻ mà họ đang muốn giao dịch?"
"Hiện giờ vẫn là ẩn số. Ngay lúc này, nghi phạm lớn nhất là Giám mục Nikolai Tolstoy của Giáo hội Nga quốc."
Mặc dù Nikolai không cực đoan như các tín đồ Công giáo La mã tới mức bỏ rơi 'những kẻ dị giáo', ông ta được biết tới như một gã xảo quyệt kẻ sẽ đắc lợi khi xảy ra xung đột giữa hai thế lực.
"Thế, món hàng mà họ đang vận chuyển... cô có thể cho tôi biết đó là gì không?"
"Tôi mà không cho biết tên và món hàng chắc các người sẽ không đời nào tìm ra được đấy nhỉ?"
Ánh mắt của Laura rời khỏi màn hình khi cô nói 'Tới đây!" Cô lượm 'thứ gì đó' được đặt trên mặt đất.
"Đấy là một thanh kiếm à?"
"Đây chỉ là một bản sao tôi mượn dược từ Bảo tàng Anh. Đúng như anh thấy đấy, tuy nhiên, nó không có tác dụng ma thuật."
Thanh kiếm Laura đang giữ được làm bằng cẩm thạch. Nó dài 1.5m, và chiều rộng... của quai kiếm là 35cm về cả hai phía, tổng cộng là 70cm. Nó dày khoảng 10cm. Vì đây chỉ là bản sao, nó không có lưỡi. Thay vào đó, cạnh của thanh kiếm sắc như một cái bút chì được vót nhọn.
"Nó được gọi là 'Stab Sword'. Tôi không thể giải thích được tác dụng của nó, nhưng nó được cho là có thể chém đôi một con rồng rồi găm nó xuống mặt đất. Giá trị ma thuật và tác dụng của nó là rất lớn. Nếu nó được chuyển giao thành công, chúng tôi sẽ ngay lập tức gặp rắc rối to. Bản thân nước Anh cũng có thể sẽ phải tham gia vào một cuộc chiến tranh."
Thanh 'Stab Sword' là một vũ khí tâm linh có thể phá hủy cả 'trụ cột' cực kì quan trọng đối với một phân nhánh Thiên Chúa giáo. Một khi họ đã phá bỏ 'trụ cột', những kẻ thù xung quanh sẽ lợi dụng lúc phân nhánh đã yếu thế và tấn công họ cùng một lúc.
'Trụ cột' ám chỉ tới 'Thánh' trong Thiên Chúa.
Thanh 'Stab Sword' có thể hoàn toàn phá hủy những vị 'Thánh', những kẻ có khả năng và sức mạnh ngang với một quả bom nguyên tử.
"Mm, nó cũng giống với cái vũ khí chiến lược mà phía các anh đã phát triển."
Aleister nhìn vào thanh kiếm đang được nhắc tới trên màn hình, và nói,
"Liệu cô có phiền giải thích cho tôi rủi ro nào nếu thanh kiếm được sử dụng trong Thành phố Học viện không? Dựa theo tình hình, có vẻ như chúng tôi phải cho di tản những cư dân bình thường."
"Anh không cần phải lo lắng. Đây là một vũ khí chỉ có thể được sử dụng lên phía ma thuật. Nó không có hiệu quả nào nếu sử dụng lên phía các anh."
"Tôi hiểu rồi. Nếu cô có thể cho chúng tôi biết cấu trúc và nguồn gốc của nó, chúng tôi sẽ nghĩ ra được một số chiến thuật."
"Ồ, những cư dân của thế giới khoa học có thể lên kế hoạch chống lại ma thuật sao? Đừng có nói với tôi là có một pháp sư giấu mặt trong số các anh đấy nhé?"
"........"
"........"
Cả hai bên đều giữ yên lặng. Áp lực như thể những sợi chỉ mỏng mà sắc vừa được chăng khắp xung quanh, như thể chúng sẽ bung ra ngay khi có một cử động nhẹ nhất, như hít thở. Nhưng không hề có dấu hiệu của sự căng thẳng, và thậm chí còn có thể nghĩ rằng họ đang tận hưởng điều đó.
Như thể giật tung những sợi chỉ kéo căng ấy với một tiếng 'pụp', Laura bắt đầu nói với giọng điệu vui vẻ.
"Bỏ qua những giới hạn vô dụng ấy nào, thời gian là vàng bạc đấy."
Cô lắc đầu, và mái tóc trải dài tới mặt đất như một tấm thảm bắt đầu rung lên nhẹ nhàng.
"Vấn đề lớn nhất là cuộc giao dịch liên quan tới 'Stab Sword' đó lại diễn ra trong Thành phố Học viện."
"Kẻ địch hẳn cũng phải biết rõ chuyện đó. Để những pháp sư Anh quốc Thanh giáo tiến vào lãnh địa của bọn tôi.... chúng tôi không thể cho phép ngoại lệ ấy xảy ra."
Nếu họ tạo ngoại lệ cho những tín đồ Anh quốc Thanh giáo và để họ vào, những nhóm khác sẽ yêu cầu để 'được cho phép'. Không phải ai cũng có thiện chí. Trong số họ, một số còn có thể đột nhập vào Thành phố Học viện và thực hiện đủ mọi hành vi phá hoại.
Hoàn cảnh ban đầu đã khá là rắc rối rồi. Nếu họ cho thêm đám gây rối vào, không ai biết mọi chuyện sẽ còn diễn ra theo hướng nào. Đặc biệt là vì lúc này đang có Daihaseisai, với rất nhiều người dân và các phương tiện truyền thông xung quanh, Aleister muốn ngăn chặn bất kì sự hỗn loạn nào khỏi xảy ra, chứ chưa nói đến một thảm kịch.
Một tình thế tương tự đã xảy ra khi một giả kim thuật gia xâm chiếm 'Trường Dạy thêm Misawa'. Lần đó, Thành phố Học viện đã thuê những tín đồ Thuần Anh và Công giáo La mã để ngăn chặn Aureolus Izzard không vượt quá tầm kiểm soát.
Nhưng hoàn cảnh lúc này lại khác.
Lúc này đang là Daihaseisai, có rất nhiều cư dân từ 'bên ngoài' Thành phố Học viện. Nếu Aleister đề nghị rằng 'chúng tôi sẽ quyết định xem ai là người giải quyết những vấn đề xảy ra trong thành phố của chúng tôi', và những nhóm khác lại đề xuất rằng 'có những du khách từ đất nước chúng tôi, vậy nên chúng tôi sẽ bảo vệ cư dân của mình', điều đó sẽ tạo ra rất rất nhiều hỗn loạn.
Dĩ nhiên, có một sự khác biệt trong sức mạnh giữa các tổ chức ấy.
Thành phố Học viện, như một nhóm dẫn đầu thế giới khoa học, có một sự khác biệt về căn bản trong quyền năng khi so với những thế lực nhỏ lẻ của giới ma thuật. Vậy nên sẽ có những cách biệt trong tầm ảnh hưởng, nhưng họ không thể chỉ nhờ thế mà đàn áp những nhóm khác.
Một khi họ đã từ chối đề xuất của các nhóm nhỏ trong giới ma thuật, những nhóm lớn hơn sẽ ra mặt và lấy cớ để đưa ra yêu sách của mình. Cho dù nếu họ có thể từ chối các đề nghị ấy, những nhóm lớn hơn nữa sẽ lên tiếng. Nếu việc đó tiếp diễn, vấn đề sẽ như một cục tuyết lăn, kết thúc với việc phía ma thuật đối đầu với phía khoa học.
Daihaseisai đã là một sự kiện được toàn thé giới chú ý.
Chắc chắn sẽ không tốn tới một ngày để vấn đề phát triển.
"Cho dù vậy, nếu bất kì cư dân nào của Thành phố Học viện đánh bại một pháp sư, điều đó cũng sẽ gây ra rắc rối."
Cả phía khoa học lẫn ma thuật đều có những mối quan tâm và trách nhiệm riêng của mình. Nếu lực lượng phòng vệ của Thành phố Học viện không cẩn trọng khi họ bắt giữ các pháp sư, điều đó sẽ tạo ra rủi ro thâm nhập trái phép vào phía bên kia.
"Đám người này đúng là đã lường được mọi thứ. Cho dù chúng ta có nhận thấy có điều gì không ổn, chúng ta cũng không thể cứ thế tấn công đối phương mà không phải nghĩ tới những hạn chế. Như vậy, họ có thể chỉ việc tập trung vào cuộc giao dịch."
"Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bỏ cuộc? Chúng ta không thể làm gì được chúng sao?"
Laura đứng dậy.
Mái tóc dài quá sức của cô ấy sẽ không rời khỏi sàn nhà chỉ vì thế.
Bộ lược bằng vàng và bạc trên đùi cô rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Laura còn không bận nhìn chúng.
"Nếu anh đang chào đón những cư dân bình thường, tôi cho rằng cũng không vấn đề gì nếu người của phía chúng tôi tổ chức một kì nghỉ, phải không?"
Nghe thấy giọng nói nghiêm trọng của cô, người đàn ông trên màn hình cười khằng khặc,
"Xem nào... kể cả nếu chúng ta cải trang thành một tour du lịch, nếu toàn bộ thành viên đều đến từ Giáo hội Anh quốc Thanh giáo, mọi chuyện sẽ rất đau đầu. Một khi có ai phát hiện ra đấy là hành động đã được lên kế hoạch trước bởi một tổ chức nào đó, chúng ta sẽ phải chấp nhận những lời đồn rằng 'Giáo hội đã xâm nhập vào Thành phố Học viện'. Nhưng nếu chúng ta giới hạn xuống còn một người... và người đó lại tình cờ có những mối liên hệ mật thiết với một số cư dân của Thành phố Học viện, chúng ta có thể sẽ đánh lạc hướng được chúng."
Aleister huýt sáo một cách vui vẻ, và đùa cợt,
"..........Ồ, vậy bây giờ, chúng ta chỉ việc để tên nhóc đó làm hướng dẫn viên du lịch."
Part 2
Lúc này là 10giờ 30phút sáng.
Lễ khai mạc cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Nóng quá đi......."
Cậu học sinh trung học bình thường Kamijou Touma đang ngồi trên một sân bóng đá. Có vẻ như đây là cơ sở trực thuộc một trường thể thao được dành riêng cho các hoạt động xã hội. Ngay cả mặt cỏ được làm bằng nhựa cây nhân tạo cũng sắp chảy ra dưới cái cái nóng không ngừng của mùa hè. Những học sinh mặc các bộ trang phục thể thao khác nhau phân tán ra thành các nhóm hai hay ba người ngay khi họ bước khỏi lối ra.
Có 1.8 triệu người tham gia vào Daihaseisai. Mặc dù sân vận động đạt tiêu chuẩn dành cho vận động viên chuyên nghiệp, nó cũng không thể nào chứa được tất cả mọi người.
"......Không phải là có quá nhiều hiệu trưởng trong thành phố sao?"
Kamijou nói một cách mệt mỏi. Ai cũng sẽ thấy bực mình sau khi phải nghe quá nhiều 'thông điệp của hiệu trưởng' liên tiếp trong cái mùa hè nóng nực này. Kamijou, người vì một lí do nào đó đã mất trí nhớ, vô tình phải trải qua chuyện đó lần thứ hai mà không nhận thức được.
Thực ra, Ban Giám đốc đã cẩn thận chọn ra những người phát biểu. Nếu tất cả những hiệu trưởng đều bước lên sân khấu và đọc thông điệp của mình sẽ làm tốn mất cả một ngày.
Xung quanh Kamijou có những học sinh từ trường cấp một, cấp hai, cấp ba và cả đại học. Biểu cảm của mọi người không khác gì với của cậu. Họ đều đang mặc áo phông ngắn tay với quần soọc. Vì họ đến từ các trường học khác nhau, một số người đi bọc giày hay trang phục điền kinh. Một số học sinh từ những trường đặc biệt còn mặc cả võ phục aikido, quần rằn ri , hay những bộ đồ bọc thép (không người lái) được làm từ những chất liệu đặc biệt.
Điểm chung giữa các học sinh là họ đều đang thắt những tấm khăn màu đỏ hoặc trắng trên đầu.
Về căn bản, Daihaseisai là một cuộc thi liên trường nơi số lần thắng và thua sẽ được tính thành điểm. Mỗi trường chia học sinh của minh ra làm đội trắng và đội đỏ, và với số lần thắng mỗi màu đạt được, điểm nhận được sẽ được cộng vào kết quả của trường. Trắng đấu với đỏ, trường đấu với trường. Họ sẽ lấy tổng điểm cuối cùng để quyết định thứ hạng của các trường.
Điều kiện chiến thắng mà Kamijou và Mikoto đã tranh luận lúc trước lễ khai mạc sử dụng hệ thống này. Ở Thành phố Học viện, một khi thứ hạng của một trường cao hơn các trường khác, nó sẽ 'chiến thắng'. Những lời nói gay gắt mà Mikoto đã bỏ lại phía sau là kiểu như, "Anh... anh cứ đợi mà xem.......! Tôi đảm bảo sẽ làm cho anh phải hối hận vì đã nói ra là kẻ thua cuộc phải chơi trò chơi trừng phạt và nghe lời kẻ thắng!"
".......Cô ta định làm gì với mình.......? Khoan.... đợi chút đã. Đừng có nói là cô ta định chơi trò bắt railgun với mình ( và mình làm người bắt) cho tới lúc mặt trời lặn đấy nhé? Mình không muốn phải chơi cái thể loại game bắt bóng ấy với cô ta đâu.......!!"
Kamijou chỉ còn biết hét lên một mình. Tất cả những học sinh gần lối ra của sân vận động đều nhìn cậu cảnh giác. Sau khi cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh, Kamijou lặng lẽ rời khỏi điểm dừng xe bus phía trước hội trường.
(Nhưng mình cũng hơi quá lo lắng rồi.)
Cho tới lúc này, mặc dù Kamijou đang run lên vì sợ hãi khi dự đoán những gì sẽ xảy ra, cậu cũng hiểu rằng cậu sẽ ổn nếu cậu không thua cuộc. Mặc dù đối phương là một trường danh tiếng, cô nhóc vẫn chỉ là một học sinh cấp hai. Cho dù siêu năng lực được cho phép trong thi đấu, chắc cũng phải có những hoạt động thể thao mở rộng (chắc vậy). Nói một cách thành thật, Kamijou cảm thấy như các cô thiếu nữ hẳn phải được nâng niu quá mức như vậy sẽ không thể nào thắng được một nhóm những học sinh cấp ba trẻ trâu. Cho dù Kamijou thua trong một trận đấu cặp với Tokiwadai, vẫn còn có cách khác. Một khi trường Kamijou đánh bại những trường khác, còn Tokiwadai thua những trường khác, sự chênh lệch sẽ bị loại bỏ.
"Touma!"
Giọng nói của một cô bé phát ra từ phía sau cậu.
Nhìn về hướng giọng nói phát ra giữa đám đông đang mặc đồ thể thao, có một cô bé trong bộ đồ nữ tu màu trắng được thêu trang trí màu vàng kim. Tên cô bé là Index. Cô bé là người Anh với mái tóc dài màu trắng, đồng tử màu xanh, và một cơ thể mảnh dẻ. Cô bé còn là người có trí nhớ hoàn hảo với 103,000 cuốn sách phép trong đầu. Nói một cách thành thật ra thì, cô bé còn được việc hơn nhiều đám esper yếu ớt.
Index bế một con mèo calico trước người, nói lơ đãng,
"Touma.... Em đói."
"Em đói giờ này á? Vẫn đang là buổi sáng đấy. Không phải em vừa mới ăn sáng hai tiếng trước rồi à?"
"Ưưưư. Nhưng em ngửi thấy mùi hương hấp dẫn không thể tả được ở khắp mọi nơi. Em không chịu được."
Con mèo calico trong tay cô bé lắc đầu và kêu lên một tiếng vui vẻ, kết hợp với giọng nói của Index.
Mặc dù đây là một sự kiện thể thao tầm cỡ, học sinh không phải lúc nào cũng bị bó buộc với sự kiện. Họ chỉ cần tuân theo quy tắc đến điểm tập kết vào đúng giờ đã định, còn những lúc khác họ được tự do. Có thể là đi cổ vũ cho các trường khác, mua quà cho gia đình, hay chỉ là đứng ở tiệm tạp hóa đọc tạp chí, thế nào cũng được. Một số thậm chí còn mở quầy hàng kiếm thêm thu nhập, như những trường quản trị hay kinh tế gia đình mà Tsuchimikado Maika đang theo học.
Số lượng trường mà tất cả số học sinh đều tham gia vào thi đấu lại thấp không ngờ. Do thời gian của học kì và các sự kiện thể thao là khác nhau, thường sẽ có những người không biết làm gì. Họ có thể đi cổ vũ cho trường mình học, nhưng bữa tiệc chiến thắng có thể sẽ sang trọng hơn nếu quầy hàng của họ kiếm được thêm tiền. Chỉ việc ngồi bán hàng cho 1.8 triệu học sinh cùng phụ huynh là có thể đem về một khoản tiền lớn rồi.
"À.......ừm.....có thể ẩm thực Nhật bản cũng hấp dẫn khi ăn như lúc nghe kể."
Cô bé nữ tu đang ôm con mèo calico buột miệng.
Index là kiểu người sẽ làm bất kì việc gì để lấy được món đồ ăn ở trước mặt mình. Mặc dù chỉ là một mùi hương từ đằng xa, người ta cũng sẽ phải chảy nước dãi nếu ngửi thấy nó quá lâu. Mặt khác, cậu nên thưởng cho cô nhóc vì đã không cướp phá các quầy hàng, Kamijou suy nghĩ nghiêm túc.
"À, anh biết rồi. Em cũng không có gì để làm cả ngày hôm nay, nên anh sẽ dành thời gian đưa em đi sau."
Index gật đầu, trước khi cô bé ngừng lại và hỏi,
".......Sau?"
"Ờ, trận đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu rồi, anh phải đi đây. Em có thể xem thử sách hướng dẫn cho du khách. Những địa điểm anh lấy bút đánh dấu là chỗ ngồi để xem những sự kiện anh tham gia."
"Oa-Oaoaoa! To-Touma hôm nay lạnh nhạt quá!"
Index dường như đang định hét lên cái gì đó, nhưng Kamijou không còn nhiều thời gian. Cậu muốn đưa cô bé đi xem vài cửa tiệm, nhưng nó sẽ không bao giờ kết thúc với Index, người lúc này đang rất đói bụng. Cô bé sẽ không thỏa mãn nếu không được vào từng cửa tiệm một và ăn tất cả mọi thứ.
Kamijou đã mặc cả với Maika, vừa tình cờ đi ngang qua, trước khi mua một xuất bento hầu gái với nửa giá (giá niêm yết là 1,200 yên, đắt đỏ quá thể). Index vẫn tiếp tục rên rỉ, nói rằng cô bé muốn được 'ăn' trong khi năn nỉ Kamijou trên đường tới đấu trường. Bên lề một chút, mặc dù cái tên bento hầu gái nghe có vẻ rất Tây, thành phần của nó lại đều là từ Nhật Bản. Trong khi Kamijou phàn nàn về thành phần và giá cả, Maika giải thích,
"Vì Nhật Bản là mảnh đất của bento, trong khi những quốc gia khác không coi bento như một nét văn hóa. Ở Anh người ta dùng 'lunch' để miêu tả bữa ăn vào giữa ban ngày, và dù sao trong văn hóa phương Tây, người ta vẫn thường đem bánh bích quy theo người. Đó là lí do vì sao bọn em dùng nguyên liệu bản xứ. Có thể anh thấy nó đắt, nhưng người ta vẫn bán những hộp bento cao cấp này với giá đắt gấp mười lần udon bán cho khán giả trong rạp hát. Bọn em theo đuổi các phương thức truyền thống bằng cách sử dụng nguyên liệu và kĩ thuật hàng đầu để tạo ra những hộp bento Daihaseisai này, anh biết đấy."
Mặc dù nghe có vẻ ngạo mạn, cô nhóc nói có lí.
Cầm hộp bento hầu gái trên tay, Kamijou hướng tới đấu trường, là sân trường cấp ba cậu học. Đáng lẽ cậu phải đưa Index đến chỗ khán giả, nhưng lối vào cho khán giả lại khác với lối vào cho vận động viên. Sau khi tách khỏi cô bé, cậu bước vào khu vực thi đấu. Sân chơi vẫn đang được chuẩn bị, các nhân viên đang phun nước lên mặt sân để ngăn không cho bụi bốc lên.
Có một quả khinh khí cầu được điều khiển từ xa trên bầu trời trong xanh, treo một màn hình mỏng để dọc chạy dòng chữ : 'Quận 7. Khu vực Trung học phổ thông. Sự kiện đầu tiên, Thi đấu Xô Cột. 10phút 23giây cho tới lúc trận đấu bắt đầu.'
(Nếu trường mình thua Tokiwadai về mặt xếp hạng, ai mà biết Mikoto sẽ nghĩ ra trò gì cho trò chơi trừng phạt chứ. Chúng ta phải chiến thắng ngay từ trận khởi đầu!)
Trong suốt Daihaseisai, kéo dài trong bảy ngày, bao nhiêu điểm trường học giành được phần lớn sẽ phụ thuộc vào cách họ điều tiết nhịp độ. Nó tùy thuộc hoàn toàn vào chiến thuật trường đó sử dụng, liệu họ sẽ gắng sức ngay từ đầu, hay sẽ bảo toàn lực lượng để bắt kịp những đội đã mệt mỏi về cuối. Có rất nhiều lựa chọn.
Do việc mất trí nhớ, Kamijou cẩm thấy như đây là lần đầu tiên cậu tham gia một cuộc thi của Daihaseisai.
Tuy nhiên, vì cậu không phải là học sinh của trường thể thao, Kamijou không có khả năng quan sát trận đấu một cách bình tĩnh và bảo toàn sức mạnh thân thể của mình. Mặc dù cậu không có khả năng đặc biệt, nó vẫn là một trận đấu giữa các học sinh. Kết quả cuộc cuộc thi cũng sẽ ảnh hưởng tới tinh thần thi đấu. Nói cách khác, có thể việc thắng cuộc là bất khả thi, nhưng nếu cách biệt quá lớn, họ sẽ không thể tập trung và lật ngược thế trận khi đã bỏ cuộc.
Chỉ dựa vào lí lẽ đó, Kamijou lựa chọn việc tung hết sức ngay từ đầu và dẫn trước đối thủ.
(Nghĩ tới đó, lúc trước lớp mình có vẻ rất ồn ào chuẩn bị cho trận đấu. Hay đúng hơn, cả cái trường này đều như thế. Hừm, bọn này chắc phải khá là năng động. Có một số đứa rất ghét thua cuộc, mà mình sợ bọn nó sẽ sử dụng những trò gian lận để thắng hơn.)
Kamijou nghĩ tới cuộc tập trung vô nghĩa với đám bạn cùng lớp, trong khi cậu bước về phía phòng nghỉ cho vận động viên trong trường để gặp họ.
Như mọi khi, Aogami Pierce, kẻ ham vui bậc nhất, sẽ quay đầu lại,
"Oa--cố gắng làm cái gì bạn ê........."
Kamijou ngã ra đất trong vô thức.
Khi cậu lấy lại được ý thức, cậu đang nằm ườn xác trên mặt đất.
Cậu nhìn xung quanh và nhận thấy những học sinh khác cũng vậy. Trông họ như thể vừa bị say nắng.
"Đợi.... đợi chút đã, mọi người làm sao vậy? Tại sao ai cũng có vẻ mệt mỏi trước cả khi trận đấu đầu tiên kịp bắt đầu thế hả?"
Kamijou run lên với đôi chút bực tức trong khi hỏi, và Aogami Pierce gắng sức quay đầu lại nói.
"Tại sao ấy hả? Vì mọi người đều đã thức cả đêm qua để chơi bời! Và trước lễ khai mạc, cả lớp ta đã phải cãi nhau xem nên dùng chiến thuật nào. Phần năng lượng còn lại đã bị sử dụng hết!"
"Vì cái lí do đấy á!? Tất cả mọi người!? Khởi đầu và kết thúc của Daihaseisai đã đổi chỗ cho nhau rồi à? Cơ mà, Himegami, xin chúc mừng! Trông thấy cậu đã có thể hòa đồng với lớp, tớ rất am tâm."
Himegami Aisa đang đứng cách Kamijou một khoảng. Cô gái da trắng, tóc đen với năng lực hấp dẫn và giết ma cà rồng. Để ngăn không cho sức mạnh đó hoạt động, cô đeo một cây Thánh giá trước cổ, lúc này đã được giấu đi dưới cái áo phông thể thao ngắn tay.
Cô ấy chỉ vừa chuyển tới lớp Kamijou từ đầu tháng.
Himegami nhẹ nhàng lắc mái tóc đen, dài của mình, thứ ngày nay trở nên càng lúc càng hiếm thấy, và nói,
"Không phải là một cuộc thi đấu giữa các học sinh sẽ trông giống như thế này sao? Có huấn luyện viên vừa là giáo viên."
"Gư, đến cậu cũng nói là 'không phải nó trông giống thế này sao' à!?"
Có vẻ như chúng ta sẽ thua! Kamijou lấy tay ôm đầu.
Như thể muốn cổ vũ Kamijou,
"Nya! Kami-yan, mọi người mệt thế này cũng là không thể tránh được. Không có ai ngờ được là lễ khai mạc lại bao gồm liên tiếp 15 cuộc nói chuyện với hiệu trưởng, kèm theo 50 cuộc điện tín chúc mừng được gửi sang. Tớ phải có lời khen cậu vì vẫn còn đứng được dậy sau tất cả những chuyện đó đấy......"
Người vừa nói vậy là Tsuchimikado Motoharu -- trông cậu có vẻ giống một học sinh, nhưng thực ra lại là một gián điệp hai mang cho cả phe ma thuật và khoa học -- mái tóc ngắn màu vàng đâm ra tua tủa, với cặp kính râm sáng màu trước mắt và vòng vàng trước cổ. Ai nhìn vào cũng chỉ nói được là cái áo phông thể thao ngắn tay không phù hợp với những phụ kiện khác.
"Ng-ngay cả bọn trẻ trâu Aogami và Tsuchimikado còn như thế này... khoan... đợi đã, nếu đối phương cũng mất hết sức sống thế này, chúng ta có thể vẫn còn cơ hội........!!"
Kamijou tóm lấy tia hi vọng cuối cùng của mình.
"Chuyện đó là không thể, Kami-yan. Đối phương có vẻ như là một trường tư thục thể thao ưu tú, cậu thấy đấy."
OAAAAA! Kamijou hoàn toàn nằm ườn ra trên mặt đất. Ý nghĩ về việc phải thua Misaka Mikoto và để cô nhóc đưa ra một trò chơi trừng phạt đáng sợ giờ đã hiện ra rõ nét trong đầu cậu. Ngay khi Kamijou cảm thấy da cậu nổi gai ốc, một cô bạn cùng lớp khác, người tới muộn, bước vào căn phòng.
"Khoan... khoan đã nào, chuyện gì xảy ra với mọi người thế này? Tại sao ai cũng mệt mỏi thế?"
Hừm? Kamijou, đang nằm trên sàn, nhìn lên.
Cô gái trước mặt cậu mặc một cái áo ngắn cùng một chiếc quần soọc, và còn cả một cái áo hoody bên ngoài. Cái băng trên tay cô viết dòng chữ 'Ban Quản trị Daihaseisai, Nhóm Trung học phổ thông.' Chắc phía sau cũng có dòng chữ tương tự. Cô thuộc diện khá là cao trong lớp và có một cơ thể đẹp mắt. Có thể thấy qua bộ ngực đầy tình thương của cô phía sau trang phục thể thao. Mái tóc đen dài được vắt ra sau tai, khiến cho trán cô trông có vẻ rộng hơn nhiều.
Fukiyose Seiri.
Tương phản với vẻ đẹp của mình, biệt danh của cô là 'cô gái bức tường sắt'.
Cô nhìn quanh một cách lơ đãng, trước khi ánh mắt cô dừng lại ở Kamijou, người đang nằm trên mặt đất.
"A!? Không thể nào, Kamijou! Là vì sự thờ ơ của cậu mà cả lớp bị ảnh hưởng. Cậu........ giờ cậu tính sao đây?"
"Ế? Không...... không phải lỗi của tớ! Tớ mới vừa đến nơi thôi mà!"
"Nói cách khác, vì cậu đến muộn, mọi người đã mất hết ý chí?"
"Cậu có cần phải tìm mọi cách đổ lỗi cho tớ thế không? Mà không phải cậu cũng đến muộn à?"
"Tớ tới muộn vì có công việc quản lí phải làm, đồ ngốc!"
Giờ thì cậu phải tìm mọi cách để khiến tớ trông như một thằng ngốc à? Kamijou thực sự muốn hét lên,
"Đừng quấy rầy tớ! Tớ không thể làm được đâu! Kamijou đang ở trong một hiện thực xui xẻo, Kamijou không thể đứng dậy được nữa!!"
"Cậu trông đúng là rất thảm hại. Đây không phải là một vấn đề về tâm lí; đây là chứng thiếu máu cấp vì cậu chưa ăn sáng. Chỉ cần uống ít đồ uống đẳng áp để bổ sung nước và khoáng chất là cậu sẽ ổn thôi. Kamijou Touma, đứng dậy nào!"
Ngạc nhiên chưa! Một loạt những chai nhựa 500ml bay ra từ túi áo khoác của Fukiyose.
"Oa! Tại sao cậu phải phun ra cái đống vô nghĩa chỉ có đám cuồng sức khỏe mới nghe được thế? Ngoài ra, vừa rồi là ảo ảnh phải không? Tại sao tớ lại có cảm giác là cậu không bị thiếu nước và khoáng chất, mà là thiếu canxi nhỉ?"
"Cậu đang nói cái gì vậy? Lúc nào mà tớ chẳng ăn đủ cá cơm!"
Fukiyose lườm Kamijou, và nói,
"Tớ ghét nhất là lũ lôi sự xui xẻo của mình ra làm cái cớ để sống một cách tùy tiện. Vì trông cậu quá thờ ơ, những người khác cũng sẽ mất hết động lực. Vậy nên cậu phải cố gắng lên, vì tất cả mọi người."
Đối mặt với cuộc tấn công dữ dội của Fukiyose Seiri, Kamijou lùi lại trong vô thức. Cô thành viên ban quản trị tiếp tục lại gần cậu con trai bỏ trốn. Kamijou vẫn muốn lùi lại nữa, nhưng đã lùi ra tới vườn hoa.
Trông thấy thế, đám học sinh có vẻ vô cùng sung sướng.
"Quá.......quá mạnh. Fukiyose, cậu mạnh thật đấy! Cậu đúng là đứa con gái duy nhất có thể đỡ lại được tên Kamijou đó!"
"Nếu là một người bình thường, người đó có thể cuối cùng đã vì thương cảm mà nói 'Ka-Kamijou-san, cậu có sao không?'"
"Nó lúc nào cũng nói là mình xui xẻo, nhưng lại luôn giành được vị trí tốt nhất!!"
"Ồ, cậu đúng là cứu tinh của nhân loại. Hãy thử phân tích Fukiyose Seiri, và biết đâu chúng ta có thể điều khiển được Kami-yan!!"
(Trong mắt các người, tôi là cái thể loại cặn bã gì thế hả!?)
Kamijou uể oải lùi lại.
Tại thời điểm đó,
Chân Kamijou dẫm lên một thứ gì đó trơn trượt. Đó là một ống nước bằng cao su. Họ phải phun nước lên mặt đất trước khi cuộc thi bắt đầu để ngăn không cho bụi bốc lên (mặc dù họ không thể ngăn chặn việc đó hoàn toàn).
Cách xa chỗ đó, một thầy giáo đang làm việc nhìn một cách đầy nghi ngờ vào cái ống đã ngừng phun nước.
Vào khoảnh khắc ấy,
Phần nước đã bị chặn lại do chân Kamijou bung ra từ chỗ nối lỏng lẻo giữa ống và vòi nước, bắn nước ra tung tóe.
Người đứng gần vòi nước nhất là...
"Fu... Fukiyose!? Kamijou, đồ khốn, sao cậu dám làm thế với thành trì cuối cùng của bọn tới hả!!"
"Ôi không, khi Kamijou ở bên, ngay cả bà chằn ấy cũng bị ướt hết cả."
"Và không thể ngờ được, chúng ta phải nhìn thấy cái áo trong sặc sỡ của cậu ấy. Đừng có nói đây là khởi đầu cho một câu chuyện hài tình cảm đấy nhé...."
"Đây đúng là nỗi thất vọng của nhân loại--nếu Fukiyose không thể sống sót thì còn ai có thể?"
(Trong mắt các người, tôi là cái giống cặn bã gì thế!? Ngoài ra, xin lỗi, Fukiyose-san!)
Kamijou lặp đi lặp lại vẻ giận dữ và hối lỗi của mình.
Chuyện bên lề, Fukiyose bị dính ướt hết cả và bộ đồ thể thao của cô ấy bám chặt vào người. Da, và ngay cả đồ lót của cô có thể được nhìn thấy rõ ràng. Và thật không ngờ, cô ấy đang mặc một bộ đồ lót hoàn toàn khác với hình tượng của mình; thiết kế kiểu bàn cờ với hai màu vàng và cam thực sự rất dễ thương.
"......Cậu còn gì chưa thỏa mãn à?"
(Không, em không dám ạ!!)
Kamijou nhanh chóng cúi đầu xuống xin lỗi. Fukiyose 'hừm' một tiếng, quay đầu đi, kéo dây khóa của cái áo khoác và lôi ra một hộp sữa nhỏ rồi uống nó. Cô chắc hẳn muốn dùng canxi để làm dịu đi sự tức giận của mình.
Đám con trai gần đó lấy ngón tay để che vòi nước, và bắt đầu nghịch với những cột nước phun ra như súng laze. Thực ra, chúng đều đã thấy chán. Nhưng có vẻ như chúng nhận thấy Fukiyose đã bị ướt cả người và muốn thể hiện tinh thần của một quý ông, nên phải giả bộ như không để ý. Trông chúng có vẻ vô tư, nhưng ánh mắt chúng không hề mỉm cười trong khi tiếp tục chơi trò phun nước trong tuyệt vọng.
Kamijou nhìn một cách vô hồn về phía đám bạn cùng lớp đã hoàn toàn mất đi sự thống nhất và nghĩ,
(Không còn ai nghĩ tới cuộc thi Xô Cột sao!? Chúng ta tiêu rồi! Cái lớp này đúng là lắm vấn đề, ở mọi mức độ.)
Đúng lúc Kamijou đang lắc đầu ngao ngán ở phía bức tường gần lối vào cho vận động viên, cậu nghe thấy tiếng một người đàn ông và một phụ nữ đang tranh luận. Có vẻ như có người đang tranh cãi phía sau hội trường.
"Chuyện đó.... chắc chắn sẽ--"
"........Thật ngớ ngẩn----chắc chắn.... hả?"
Chuyện gì đang xảy ra.......? Kamijou giữ nguyên người ở sát hội trường và nhòm vào.
Người đang ở phía cuối hội trường tối tăm là giáo viên chủ nhiệm của Kamijou, Tsukuyomi Komoe. Cô ấy cao 135 cm, một giáo viên không hề bị chế giễu mặc dù cô ấy vẫn mang ba lô cho học sinh tiểu học. Cô mặc một cái váy ngắn màu trắng, đi kèm với một cái áo vét không tay màu xanh sáng. Có vẻ như cô ăn mặc như vậy để đi cổ vũ cho học sinh.
Đối mặt với cô là một người đàn ông mà Kamijou chưa từng gặp trước đó. Ông ta hẳn phải là giáo viên của trường kia. Ở Daihaseíai, trong khi dàn nhân viên phải mặc đồ thể thao có thể được mua bên ngoài, người đàn ông này lại mặc một bộ đồ như doanh nhân trong khi trời đang nóng như vậy.
Komoe-sensei đang tranh luận với ông thầy ấy.
Hay chính xác hơn, có vẻ như ông thầy giáo, người đang chế giễu Komoe-sensei, sắp sửa bị cô ăn thịt.
"Tôi thừa nhận là cơ sở vật chất và nội dung giảng dạy của trường chúng tôi chưa được thích đáng! Nhưng đó là lỗi của chúng tôi chứ không phải của học sinh!"
Komoe-sensei vung vẩy tay trong khi la lên. Ông thầy tuy vậy không hề bận tâm, nói,
"Hừm, không phải sự thiếu thích đáng của cơ sở vật chất là vì học sinh của cô không đủ năng lực sao? Nếu có thành quả, Ban Giám đốc đã phải cấp thêm trợ phí, phải không? Hôhô. Những trường học vứt đi như của cô chắc không thể yêu cầu trợ cấp được, đúng không? À, sensei, tôi nghe nói là lớp cô làm bài cuối kì vừa rồi rất kém, phải không? Quản lí một đám thất bại như vậy ắt phải cực nhọc lắm."
"Là-Làm gì có thành công hay thất bại đối với những học sinh chứ! Chúng chỉ là có những cá tính khác nhau thôi. Mọi người đều đang rất cố gắng! Làm sao.......làm sao tôi có thể bỏ rơi chúng chỉ vì lợi ích của mình chứ?"
"Đó là một cái cớ để che giấu sự thiếu khả năng của chính cô sao? Hahaha. Giấc mơ của cô quá là viển vông. Có cần tôi phải kéo cô trở về với thực tại không? Hãy để những học sinh ưu tú tôi nuôi dưỡng nghiền nát đám rác rưởi của cô ra thành bột. Hừm, chúng ta chuẩn bị có cuộc thi 'Xô Cột' ở đây, đúng không? Là một thành viên của trường đối phương, hãy để tôi cho cô một lời khuyên. Khởi động đi, các người sẽ phải tránh để không bị chấn thương."
"Anh......."
"Cô đã làm tôi phải xấu mặt trong lần cuối cùng chúng ta có cuộc họp giữa các trường, nên lần này, trước mặt truyền thông toàn cầu, tôi sẽ trả lại món nợ đó cho cô. Chúng tôi sẽ buông lỏng một chút trong những đòn tấn công của mình, nhưng tôi không chắc nếu như đám bại trận của cô quá yếu đuối."
Hahaha-- ông thầy cười lớn trong khi bỏ đi.
Thầy giáo đó chắc phải là của trường đối phương, Kamijou nghĩ. Nói một cách thành thật, đối với Kamijou, một Level 0, cho dù nếu cậu bị gọi là đồ bại trận hay rác rưởi, nó cũng không làm cậu tổn thương cho lắm.
"......Không phải như thế."
Vào khoảnh khắc đó, Komoe-sensei cất lời.
Cô ấy chỉ còn đứng đó một mình, và cô ấy không nói với cụ thể một ai cả.
Cô cúi đầu và nói với giọng run run.
"Chúng không phải là rác rưởi, phải không......?"
Đôi vai vốn đã gầy và nhỏ nhắn của cô còn run hơn nữa.
Như thể cô ấy muốn nói rằng tất cả là vì cô mà những học sinh của mình bị người ngoài khinh thường.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên trời, và giữ im lặng, giống như đang cố chịu đựng điều gì đó.
"........."
Kamijou nín lặng.
Cậu quay đầu lại.
Toàn bộ những học sinh đều đang đứng đó không nói gì.
Như thể để xác nhận lại, Kamijou Touma hỏi,
"Được rồi, mấy cậu nghe thấy chưa? Vừa mới đây, những người vẫn còn ca thán về việc thiếu động lực, năng lượng đã cạn kiệt........"
Kamijou nhắm một mắt lại.
"--Để tớ hỏi mấy cậu lại lần nữa, mấy cậu có chắc là mình không muốn chiến thắng không?"
Part 3
Misaka Mikoto đang đứng ở khán đài dành cho học sinh.
So sánh với những khán đài thông thường, ở đây còn không có mái che nắng. Chỉ có một tấm nhựa xanh da trời đặt trên mặt đất, không có cái ghế ngồi nào. Mikoto thở dài trong khi nghĩ: Chỗ này cứ như một bữa tiệc để họ ngồi thưởng hoa vậy. Đúng là rất thô sơ, nhưng lại đem lại một cảm giác tự nhiên và mát mẻ.
Xét tới việc cô nhóc đang chuẩn bị tham gia vào một cuộc thi, ngồi xem trận đấu của Kamijou từ đầu đến cuối có phần hơi nguy hiểm. Nhưng cô đã thực sự rất căng thẳng, và trước khi nhận ra điều đó, cô nhóc đã đứng ở đây mất rồi.
Không có học sinh nào khác mặc trang phục thể thao tiêu chuẩn của Tokiwadai ở đây.
(Mặc dù anh ta không thể nào thắng được trường mình........)
Mikoto khẽ thở dài. Trường Cấp hai Tokiwadai bao gồm hai Level 5, bốn mươi bảy Level 4, và còn lại đều Level 3; một trường rất mạnh hội tụ các anh tài. Tuy nhiên họ chỉ xếp hạng 2 trong Daihaseisai năm trước, quán quân năm ngoái là một trường thuộc top 5, Học viện Nagatenjouki. Đến cuối cùng, những trường thực sự chiến đấu giành ngôi vô địch là những trường thuộc 'top 5'. Nếu tình thế thay đổi, nó sẽ chỉ làm thay đổi vị trí giữa các trường top 5 ấy.
Đó hẳn phải là một điều mà bất kì cư dân nào của Thành phố Học viện cũng biết, vậy tại sao anh ta lại đánh cược vào chuyện đó một cách liều lĩnh như vậy? Mikoto ngờ vực. Nhưng tên ngốc đó chắc chắn sẽ không có kế hoạch gì đặc biệt.
(Nhưng......)
Nếu là anh ta, có thể một kẻ chiến thắng không được ngờ tới sẽ xuất hiện.
Anh ta sẽ bỏ qua bất kì nhìn nhận khách quan nào về khoảng cách giữa những Level 0 và Level 5. Đúng thế, giống như cách ảnh đã đánh bại Level 5 mạnh nhất của Thành phố Học viện với cánh tay phải của mình.
Vào lúc đó, anh ấy đã nghiến chặt răng và đứng lên vì mình không biết bao nhiêu lần.
(......)
Tâm trí Mikoto trở nên trống rỗng trong chốc lát.
(Ahhhh, khó chịu quá đi, tại sao tự dưng mình lại thấy xấu hổ thế này!?)
Bựt bựt bựt bựt!! Cô nhóc kéo tấm bảng phía dưới được dùng làm ghế ngồi ra, và vội vã dùng nó để quạt vào khuôn mặt đỏ bừng của mình. Mình đúng là may mắn khi không có ai cùng trường ngồi ở đây, Mikoto nghĩ trong khi nhìn xung quanh.
Và rồi,
Một cô bé nữ tu với mái tóc màu bạc và đôi mắt màu xanh lá đang nằm trên mặt đất.
"!?"
Vai Mikoto giật bắn. Đây là con bé ở cùng tên ngốc đó kể từ lúc học kì bắt đầu. Có vẻ như con bé được gọi là Index -- đó là biệt danh à? Khó có thể tưởng tượng lại có người có cái tên như thế. Tại sao con bé lại ở đây? Mikoto có vài câu hỏi, nhưng cô nhóc lập tức nhận ra rằng cô bé hẳn phải ở đây để cổ vũ đối phương.
Cô bé đang cầm một đôi đũa trên tay phải và có một hộp bento trống rỗng đặt gần đó. Dường như đó là hộp bento cho học sinh mà Tsuchimikado Maiko đang bán.
Cô bé, đang nằm phủ phục trên mặt đất, chầm chậm nói,
".......Mình...mình đói......."
"Không phải em vừa ăn xong bento à?"
Mikoto la lên theo bản năng. Cô nhóc lập tức nghĩ ra rằng lí do cô bé ủ rũ như vậy không phải là vì đói, mà là vì bị say nắng, nên cô đưa cho cô bé một chai nhựa có chứa nước uống đẳng áp được đặt một cách thuận tiện lên tấm nhựa.
Cô bé lập tức đứng dậy. Khoảnh khắc cô bé nói "Cả...cảm ơn." chai nước đã trở nên rỗng không, và bụng cô bé lại réo lên. Sau đó, cô bé lại ủ rũ như trước.
".......Cố....cố gắng dùng đồ uống để đàn áp cơn đói đúng là hơi quá sức....."
"Em chẳng qua chỉ là đói thôi, phải không......"
Mikoto đưa tay lên trán và thở dài.
Một con mèo calico chui ra từ chỗ trống trước bụng cô bé nằm trên mặt đất. Có vẻ như nó muốn nói, "Cô gái, thay mặt cho cô bé này, tôi xin gửi tới lời xin lỗi vì đã làm phiền cô. A, tôi đang chảy ra, móng vuốt của tôi đang bốc cháy. Hm?.....Cái cảm giác kì lạ này là sao?" trong khi nhìn quanh một cách bất an.
Khả năng của Mikoto được mệnh danh là Railgun, vì cô nhóc có thể điều khiển và thao tác với dòng điện. Cho dù nếu cô không cử động, cũng sẽ có một điện trường yếu xung quanh, nên động vật thường sẽ không muốn lại gần cô.
Cô nhóc nhìn cô bé nữ tu uể oải trong chiếc áo choàng trắng, và nói,
"Oi, em có gặp hắn ta hôm nay không? Em có thấy hắn ta có gì khác lạ không?"
"Hm? Hắn ta? Chị muốn nói Touma hả? Touma không có vẻ gì khác so với mọi khi cả."
Em lúc nào cũng ở cùng với tên đó chắc? Mikoto thực sự muốn hỏi lại, nhưng quyết định nín. Nếu tên đó không có gì khác so với mọi khi, tức là hắn không quan tâm lắm tới chuyện thắng hay thua à?
(Thế tức là trường mình cuối cùng vẫn sẽ thắng... ế? Nếu mình thắng, chuyện gì sẽ xảy ra?)
Mikoto nghĩ, trước khi lắc đầu quầy quậy. Cô bé nằm trên mặt đất có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Mikoto hành động như vậy.
"Oi, tóc ngắn."
"... ...Oi, em hơi quá đáng rồi đấy. Đấy là cách em đối xử với người vừa cho em nước uống sao?"
"Oi, tóc ngắn với một cái bụng lớn."
"Không có đứa con gái nào có thể vui vẻ khi được gọi như vậy đâu!!"
Mikoto cau mày trong khi nói vậy. Cô bé nữ tu, tuy vậy, không hề bận tâm khi nói tiếp,
"Tóc ngắn làm gì ở đây vậy?"
"Cái gì? Là-làm gì á? Không, chị không......."
"Chị ở đây là để cổ vũ cho Touma hả?"
"Cái-cái gì? Vớ-vớ vẩn, em nói cái gì đấy? Sao chị lại phải cổ vũ cho tên đó chứ?"
Cô bé nữ tu màu trắng không hỏi gì thêm trong khi Mikoto tiếp tục quạt mạnh tay hơn.
Vào lúc đó, dàn loa trường phát ra tín hiệu rằng trận thi đấu sắp bắt đầu.
Cuộc thi đầu tiên là 'thi Xô Cột'-- đó là cuộc thi trong đó cả hai bên đều được cho một cái cột cao 7m. Trong khi phải phòng thủ cột của mình, vận động viên phải đẩy đổ cột của đối phương. Đó là chỗ liên quan tới tính thi đấu.
Người xuất hiện và giải thích luật lệ là một học sinh trung học năm nhất, trong khi giọng của cậu vang lên om sòm qua dàn loa.
Mặc dù có những đội phát thanh đến từ nhiều công ty khác nhau, về căn bản đây vẫn chỉ là Olympic giữa các trường. Những bình luận viên sẽ làm việc trong các phòng khác, nên chắc không có nhiều thay đổi. Tuy nhiên, chỉ riêng sự thật rằng 'chúng sẽ được chiếu trên truyền hình' đã tạo ra một sự khác biệt to lớn trong không khí và cảm nhận so với trước đó.
Dù vậy trong thực tế, tuy không thể nào chiếu hết cả 1.8 triệu học sinh, họ vẫn thấy căng thẳng.
Tuy những học sinh đều đang trò chuyện ồn ào xung quanh, Mikoto vẫn cảm thấy một sự hồi hộp không thể giải thích được. Vào thời điểm đó, người ta có thể thực sự thấy rằng đây là một hoạt động chính thức được nhìn vào bởi cả thế giới.
"E.... em đói......."
Cô bé đang nằm ườn trên mặt đất phá vỡ sự căng thẳng trong không khí một cách không thương tiếc. Mikoto nhìn cô bé đầy thương hại, và rút ra vài miếng lương khô hình bánh bích quy (vị sôcôla) từ trong túi. Cô bé uể oải chỉ có thể ngẩng đầu lên và há cái miệng nhỏ nhắn ra. Mikoto nhét đồ ăn vào miệng Index, nên tất cả những gì Index có thể làm chỉ là ngoan ngoãn mà gặm chúng.
(Mà kệ đi, đám người này chắc cũng chẳng thấy căng thẳng đâu........ họ có khi còn bỏ qua cuộc thi này và làm như là không biết nó sẽ diễn ra.)
Mikoto trông như thể cô nhóc đã bị đài phát thanh thúc giục để nhìn xuống đội hình các trường. Đối thủ mà trường Kamijou phải đối mặt có vẻ như là một trường ưu tú nào đó chủ yếu tập trung vào các môn thể thao, đến mức ngay cả màn khởi động của họ cũng làm người ta cảm nhận được sự chuyên nghiệp. Bằng cách điều phối một lượng căng thẳng thích hợp vào vẻ ngoài năng động, có vẻ như họ đã tập trung vào một trận quyết đấu thực sự. Họ tập trung về lớp của mình, với mỗi lớp đều đang tham gia cắm cột. Đúng là thảm khốc khi đối phương nghiêm túc thế này, Mikoto nghĩ, lắc đầu trong khi cô nhóc nhìn xem Kamijou ở đâu. Đúng như quyển cẩm nang nói, trường của cậu không hề có đặc điểm gì đặc biệt, vẫn được xem là một 'trường học vô cùng bình thường'.
Nhưng đang đứng ở đó... là những chiến binh thực sự.
Ế? Mikoto không thể không băn khoăn liệu cô nhóc có đang nhìn nhầm hay không.
Cả nhóm ấy đều tỏa ra một sự nghiêm túc không thể giải thích được, không có ai cợt nhả cả.
Với Kamijou Touma ở chính giữa, họ dàn thành một hàng ngang. Quên cuộc thi Xô Cột đi, bầu không khí dữ dội cứ như khúc dạo đầu cho một trận chiến từ thời Sengoku. Những cây cột đã được dựng lên trông như một cây giáo lớn được giữ bởi một trung đoàn. Sự căng thẳng khác hoàn toàn so những gì các công ty truyền thông đem lại. Cảm giác như thể không còn một ai khác ngoài họ và kẻ thù.
DONG KAKAKA! Họ bị bao quanh bởi một hiệu hứng âm thanh kì cục.
Tiếng động được tạo ra bởi dư chấn do sức mạnh của ba đội esper xung đột với nhau, khiến cho không khí rung lên.
(Ế.....)
Trông thấy bầu không khí căng thẳng đến vậy, Mikoto la lên.
(........Cái cảm giác như được giác ngộ này là sao vậy!? Tên đó, không thể tin là hắn ta lại có thể thể hiện khả năng lãnh đạo như vậy vào một thời điểm như thế này. Đừng- đừng có bảo là họ thực sự nghiêm túc về việc chiến thắng đấy nhé!? Tên đó muốn làm gì nếu chiến thắng chứ?)
Thực ra, đó là vì câu chuyện về Komoe-sensei đã được lan truyền khắp trường, nhưng dĩ nhiên Mikoto không biết điều đó.
Trước mặt Mikoto, người tái xanh mặt mũi, tiếng thông báo rằng cuộc thi bắt đầu. Kamijou và đồng đội đạp tung bụi lên không trung trong khi họ lao về phía đối phương, những người bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy cách họ lấy đà.
Part 4
Những người tham gia vào cuộc thi Xô Cột được chia làm hai nhóm.
Một nhóm dựng cột của mình lên, giữ vững và bảo vệ nó.
Nhóm còn lại đi xô đổ cột của đối phương.
Kamijou nằm trong nhóm thứ hai.
Vậy nên một khi hiệu lệnh đã phát ra, cậu tiên phong lao về phía lãnh địa của địch.
“YYYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHH!!”
Kamijou hét lên trong khi phóng về phía trước.
Bất kì một người bình thường nào cũng sẽ nghĩ... rằng đây là một trò chơi bình thường trong sự kiện thể thao này, nhưng trong Thành phố Học viện, hơn một nửa số học sinh là những người đã phát hiện ra được sức mạnh của mình, được gọi là esper. Năng lực của họ có thể bao gồm lửa, nước, đất, gió, điện, băng, và còn nhiều nữa, bao gồm cả một số năng lực cho phép esper bay lượn. Trong một trận đấu với khoảng 100 esper, bầu không khí căng thẳng là không thể coi thường.
Lúc này, khoảng cách giữa hai căn cứ là khoảng 80 m.
Đối phương, xếp thành một hàng dọc, liên tục bắn ra những tia sáng. Trông chúng như những ánh đèn flash nhìn từ phía khán đài, nhưng không phải.
Đó là những đòn tấn công tầm xa được bắn ra bởi các esper.
Có vẻ như một esper có thể tạo ra lửa và kích nổ tạo ra áp lực lớn. Để giữ cho áp lực được định hình thành một viên đạn, những quả bom lửa được bọc lại bởi một trường lực vô hình tạo ra bởi một esper có thể thao tác với áp suất. Khi viên đạn bom đã được tạo ra, nó sẽ làm gia tăng sự khúc xạ ánh sáng của không khí, phản chiếu ánh mặt trời như khi nó chiếu qua một quả bóng trong suốt.
Chỉ có duy nhất ở Daihaseisai người ta mới có thể thấy nhiều esper như vậy cùng hợp tác với nhau để tạo ra một đòn tấn công duy nhất.
Kamijou giả thiết rằng họ sẽ loại bỏ lớp vỏ áp suất, giải phóng áp lực bên trong ra xung quanh.
Đối diện với đòn tấn công từ đơn vị đối phương, đồng đội của Kamijou, đứng sau bảo vệ cậu, bắn những viên đạn cát về phía địch. Đó là một đòn đánh dựa trên telekinesis, và cũng không quá cường điệu khi gọi nó là một đòn tấn công không có hình dạng và màu sắc. Nó phản ứng với bụi lơ lửng trong không khí và thao tác những đường sức từ để tạo thành những khẩu súng bắn đạn sắt.
Những viên đạn phát nổ và những khẩu súng telekinesis va vào nhau nổ tung giữa sân đấu.
Trông thấy cơn bão vừa xuất hiện, khán giả bắt đầu la hét như thể họ đang ngồi trên một cái tàu lượn trên cao.
(Những người đang xem chắc sẽ nghĩ rằng chuyện này rất thú vị!!)
Chuyển động của Kamijou có đôi phần chậm lại bởi những vụ nổ, trong khi cậu tiếp tục chạy về phía trước.
Trường đối phương có vẻ như rất chuyên nghiệp về thể thao, có thể thấy họ dành một sự cố gắng đáng kể để nâng cao năng lực của mình. Mặc dù tính sát thương nhỏ hơn rất nhiều khi so với những người như Railgun hay Accelerator.... những thứ đáng sợ thì vẫn đáng sợ.
Tay phải của Kamijou có khả năng Imagine Breaker. Không cần biết là ma thuật, siêu năng lực hay thậm chí là phép màu, Imagine Breaker trong tay cậu mang một sức mạnh phi thường có thể vô hiệu hóa tất cả một khi nó chạm vào những sức mạnh đó... Tuy nhiên, nó bị giới hạn chỉ trong bàn tay phải của cậu. Việc phòng thủ trước những đòn tấn công tới từ mọi hướng là bất khả thi.
Cùng lúc Kamijou suy nghĩ trong khi cậu chạy về phía căn cứ của đối phương, ai đó đang chạy phía sau cậu.
Aogami Pierce.
"Tớ sẽ lên trước, Kami-yan. Hãy chờ xem danh hài này nghiền nát cái ánh hào quang khó chịu của cái đám ưu tú thối nát kia như thế nào! OAHAHAHAHA!!"
Đội hình đánh chặn vẫn tiếp tục bắn ra rất nhiều viên đạn, và Aogami Pierce tiếp tục né chúng một cách nhàn hạ bằng cách quay người như một vũ công ballet.
Vẫn còn tới 20m trước khi hai bên đụng nhau. Trong tình thế này không nên lo lắng cho người khác, nhưng Kamijou vẫn thấy ngạc nhiên khi cậu còn chạy được cùng Aogami Pierce, nói,
"Giờ nghĩ lại, sao cậu có vẻ sung sướng thế?"
"A!? Kami-yan, tất cả là vì tình yêu. Cảm nhận được tình yêu yếu ớt đó của một cô gái đang gắng sức để gửi tới tớ qua mồ hôi và nước mắt, lẫn với chút nhục dục, đang được phát sóng trên truyền hình toàn quốc.... không, đang được phát sóng trên rất nhiều đất nước! Cho dù tớ phải đối mặt với cái tình yêu vĩ đại không ngần ngại đó, cho dù nếu tớ không thể chấp nhận nó, tớ cũng sẽ mở ra một con đường tới những vùng đất thánh!"
A ha a ha a ha---!! Hành động của Aogami Pierce trở nên càng nhanh hơn cùng với sự thăng hoa trong cảm xúc của cậu.
"Vậy cho tớ hỏi... cái gã hói cơ bắp kia cũng nằm trong số những người hâm mộ cậu sao? Gã đấy có vẻ như đã nhìn cậu được một lúc lâu rồi, đang gọi tên cậu đầy thương mến kia kìa."
"Cậu đang nói cái gì đấy--GYYYAAAAAAAAAAHHHHHHHHH!?"
Nghe thấy lời nhận xét lạnh lùng của Kamijou, Aogami Pierce choáng váng khi nhận ra chân tướng thực sự của người thể hiện tình yêu tới cậu. Cậu bị trúng một loạt những viên đạn áp suất và bay về phía sau. Kamijou quay lại nhìn, vô cùng sửng sốt. Aogami Pierce đã được bắt lại bởi một đồng đội sử dụng trường lực vô hình.
Phía trên khán đài, những người dân bình thường đang gào lên với những tiếng cổ vũ kèm theo tràng vỗ tay.
(A, chúng ta sẽ bị bắn ra xa nếu trúng đòn. Mình không muốn phải hành động trong cái màn chơi đáng sợ này chút nào! Mà ngoài ra, cái không khí 'Thế này mới là Daihaseisai chứ!' này là sao vậy?)
Kamijou rời mắt khỏi Aogami Pierce, người ở phía sau cậu, và nhìn về phía trước.
Căn cứ địch ở ngay trước mặt.
Vẫn còn 10 m nữa là họ đụng độ.
Kamijou nắm chặt bàn tay phải của mình.
Và xông vào cứ địa của kẻ địch.
Part 5
Tổng kết lại, Kamijou và đồng đội đã thắng trận đấu.
Họ đã hiểu ngay từ đầu rằng họ sẽ thua trong một trận đánh trực diện. Vậy nên khi hai bên va chạm, họ sử dụng toàn bộ sức mạnh xuống mặt đất, đánh tung bụi lên, che mờ tầm nhìn đối phương và sử dụng chiến thuật du kích thần tốc. Trước đó, những nhân viên đã phun nước lên mặt sân để tránh cho bụi không bay lên, nhưng sẽ không thể tránh được chuyện đó khi mặt đất bị tấn công quá nhiều lần.
Người đã đề xuất sử dụng chiến thuật này, Fukiyose Seiri, giữ mặt trước cái áo khoác của mình vào đúng vị trí trong khi cô nhóm các học sinh vào thành 'những người đánh tung bụi', 'những người đánh đổ cây cột gỗ của đối phương' và 'nhóm telepathy - những người có thể phát lệnh đánh tung bụi và phát lệnh cho những người đứng trong đống bụi rút lui' và cô giữ nhiệm vụ chỉ huy tổng thể.
Giữa trận đấu, do những bức thông điệp telepathy không thể truyền tới được cậu trong cơn bão cát, Kamijou không những bị trúng những viên đạn từ chính đồng đội của mình, cậu còn bị đối phương nghiền cho như bột, nhưng họ vẫn chiến thắng.
Những chiến binh người đầy vết bầm tím và chấn thương đã hoàn toàn quên mất chiến thắng của họ trong khi bước khỏi đấu trường qua lối ra hướng tới khuôn viên trường. Komoe-sensei, sắp sửa khóc, đang đợi họ cùng vài hộp dụng cụ sơ cứu.
"Tại sao... tại sao mọi người phải ép bản thân mình làm việc quá sức như thế!? Daihaseisai sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu mọi người không được vui vẻ! Không cần quan trọng chuyện chúng ta thắng hay thua! Sen... sensei rất buồn vì mọi người bị chấn thương thế này......!!"
Đối diện với tiếng khóc của Komoe-sensei, đám học sinh có vẻ như đã quyết định rằng họ không nên giải thích lí do cho cô biết, và tản đi thành từng nhóm. Sau khi đã bước khỏi khu vực nghỉ ngơi cho vận động viên, Kamijou bắt đầu tìm kiếm Index trên khán đài.
Index hẳn phải ở trên chỗ khán đài dành cho học sinh.
Thông thường, đây là khu vực cấm những ai không phải học sinh, nhưng Kamijou không dám để Index ngồi ở ghế cho khán giả bình thường. Cô bé là người ngoài Thành phố Học viện với kiến thức của 103,000 cuốn sách phép trong đầu, và vì vậy còn giá trị hơn nhiều so với bất kì cư dân Thành phố Học viên nào.
"Index? Ế, con bé đi đâu rồi?"
Kamijou nhìn về chỗ ngồi nơi cô bé đúng ra phải ở đó, nhưng không thấy. Mặc dù nó được gọi là ghế cho khán giả, nó thực ra chỉ là một tấm nhựa màu xanh da trời đặt trên mặt đất, và không có gì để che nắng.... Những học sinh gần đó đang tụ tập lại tạo thành một bức tường người, nên quan sát khá khó khăn.
Kamijou tiến vào đám đông, đi từ đầu này đến đầu kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể tìm thấy cô bé.
(Hm... lẽ ra phải rất dễ tìm vì con bé mặc cái áo choàng nữ tu trắng nổi bật như thế.)
Cậu thọc hai tay vào chiếc quần soọc thể thao, nhìn về phía khuôn viên trường cách đó không xa.
(Trước đấy mình đã đưa cho Index một cái điện thoại 0-yên, đó sẽ là cách nhanh nhất để liên lạc với con bé. Đáng tiếc là điện thoại của mình lại để trong lớp.)
Kamijou chưa từng thấy Index sử dụng điện thoại cầm tay trước đó. Mặc dù cậu hơi lo lắng, Kamijou cảm thấy như đó là cách tốt nhất trong hoàn cảnh hiện giờ.
Trong lúc diễn ra Daihaseisai, rất nhiều trường học cấm không cho vào các khu nhà trong trường. Họ không thể để cho người khác trông thấy những cơ sở vật chất có liên quan đến phát triển sức mạnh. Ngoại lệ duy nhất là chính những học sinh của họ, giống như Kamijou. Trong trường hợp ai đó bị thương, bác sĩ của trường sẽ sẵn sàng trong phòng y tế, và phòng tắm cũng được mở cửa.
Vì vậy, Kamijou bước lên cầu thang.
Có hai nhân viên an ninh mặc đồng phục đen tại dãy tủ giày. Những giáo viên, bình thường sẽ dạy lịch sử và toán học trước tấm bảng đen, lại đang cầm súng, và cảnh tượng này có gì đó không ổn.
"A, em đang tìm một người bị lạc trong đám đông, em vào lớp lấy điện thoại được không?"
"Kamijou, lí do của em quá trực tiếp. Nếu em không thể liên hệ với người đó do giao thoa sóng điện từ, cứ báo cho các cô biết khi nào em cần dùng tới hệ thống P.A. Giờ thì chúc em có một khoảng thời gian vui vẻ với Daihaseisai."
Giáo viên môn toán có vẻ như thấy việc này thật phiền toái. Tuy nhiên, cô ấy vẫn nhắc được những điểm quan trọng, đúng như kì vọng ở một người được đào tạo chuyên nghiệp.
Cậu bước qua các nhân viên an ninh và đi về phía cầu thang. Sau khi để dép lê vào tủ giày, cậu bước lên cầu thang. Quả là rất yên ắng khi không có ai còn ở trường--khoảng khắc cậu nghĩ đến đó, dàn loa bắt đầu phát ra những tiếng vang lớn, và nó thực sự ồn ào.
Cậu bước lên cầu thang. Sau khi đi được một lúc, cậu đã tới được lớp học của mình. Trong khi kéo cánh cửa sang một bên, Kamijou nghĩ.
(Himegami có vẻ như đã hòa đồng được với lớp, thế là tốt rồi. À phải, mình phải liên lạc với Index ngay khi lấy được điện thoại. Nếu Himegami rảnh, để cậu ấy đi cùng sẽ vui hơn--)
Tuy nhiên, cậu lập tức đóng băng tại chỗ.
Vì một số lí do, thành viên Ban Điều hành Fukiyose Seiri đã cởi bỏ quần áo của mình.
Trước khi cậu mở cửa, cậu không để ý là rèm cửa sổ đã được kéo xuống, trong lớp học tối tăm, Fukiyose Seiri, người đang ngồi trên cài bàn đối diện với Kamijou, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần lót. Chỉ một chiếc quần lót, cô ấy còn không mặc áo lót. Có vẻ như cô đang chuẩn bị thay bộ đồ đã bị ướt do nước bắn ra từ vòi. Ngay cả chiếc quần lót cô mặc trông cũng mới, trong cái túi nhựa đặt gần dưới chân cô đựng bộ quần áo ướt và đồ lót. Có vẻ những bộ quần áo khác được đặt trong một cái túi thể thao.
Fukiyose Seiri nhìn vào kẻ xâm nhập một cách bình thản.
Cô vẫn giữ được vẻ vô cảm trong khi tiến tới một cái ghế đặt gần đó.
Vai Kamijou run bắn lên.
"Khoan... đợi chút đã, Fukiyose-san! Tớ tới đây là để lấy điện thoại di động để tìm người. Không có ý đồ gì xấu xa ở đây đâu!! Với lại, làm ơn hãy đọc hướng dẫn sử dụng trên cái ghế trước khi dùng nó đã! Tớ sẽ chết nếu bị nó đập trúng đấy!!"
Kamijou thụp xuống và bắt đầu lạy lục chỉ trong 0.2 giây. Trông thấy tên con trai trước mặt, Fukiyose thở dài chán nản, và bỏ tay ra khỏi cái ghế. Cô rút ra vài thứ quần áo từ trong túi đồ thể thao đặt bên cạnh, và phủ nó lên cơ thể trần trụi của mình.
"Thôi quên đi. Làm ơn hãy rời khỏi lớp học."
"........ Cậu không giận sao?"
"Biết làm sao được, vì cậu đang phải tìm người lạc. Cậu không cần phải quỳ xuống cầu xin đâu, nhưng cậu còn chưa quay đầu đi hả, Kamijou Touma!?"
Trông thấy cô thành viên ban điều hành mặc chiếc áo khoác của mình, và thấy cô chỉ mặc duy nhất một cái quần lót, nó khiến người ta phải tự hỏi là liệu cô đã kéo dây khóa lên chưa. Kamijou, cũng kinh ngạc không kém gì cô, không để ý rằng cánh tay Fukiyose Seiri đang run lên.
Yes Madam!! Như một thuộc hạ đang từ biệt vị chúa tể, Kamijou cúi xuống và lùi về phía sau. Đúng lúc cậu chuẩn bị rời khỏi phòng học--
"........Cậu không giận à?"
"BIẾN ĐI!!"
Fukiyose tóm lấy cái hộp các tông trên bàn và quẳng nó vào Kamijou. Kamijou cuống cuồng chạy khỏi lớp và lấy tay trái đóng sập của lại. Sau đó cậu ngồi xuống hành lang và hít một hơi dài.
(A- đáng sợ thật đấy......)
Kamijou lắc đầu và nhìn xuống. Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy một cái hộp to bằng hộp thuốc lá trên hành lang. Đó là cái hộp mà Fukiyose vừa ném sao? Kamijou nhặt cái hộp lên phân tích.
'Bleater', một thiết bị trị liệu bằng hồng ngoại. Gắn nó vào phía dưới điện thoại di động. Cho dù là để giảm đau mỏi vai hay để giảm căng thẳng, nó cũng rất hiệu quả!!'
Đó là những gì được viết phía trên chiếc hộp.
Nhìn phía bên ngoài cái hộp, thiết kế của vật dụng trông giống như một con cừu có thể thay đổi hình dạng. Chắc nó cũng cùng một loại hàng hóa giống như cái bùa may mắn hình con ếch được gắn vào túi của Mikoto.
".......Vậy đây là một món đồ trang trí để gắn vào điện thoại. Giảm đau mỏi vai và căng thẳng, số lượng giá trị sử dụng ít thật. Không thể tin được lại có ai trên thế giới có thể bị thu hút bởi cái thứ kì quặc này... ế? Đây không phải là thứ sẽ được phát trên kênh quảng cáo về đêm sao?"
Vì Index đang ngủ ngon trong phòng để tivi, Kamijou chỉ có thể sử dụng chức năng ti vi trên điện thoại để xem các chương trình chiếu muộn.
Mặt khác, Fukiyose, người đang ở trong lớp học, có vẻ như không để ý thấy Kamijou đang thở dài,
"Kamijou, cậu để điện thoại trong ngăn bàn hả?"
"À, không phải là túi của tớ để trên bàn à? Điện thoại tớ bỏ trong đấy."
"Tớ sẽ mang ra cho cậu sau khi thay đồ xong. Cứ đợi ở đấy."
"Cảm ơn Fukiyose. Tớ sẽ đổi nó với cái thứ kì cục mà cậu vừa ném ra ngoài. Tớ thực sự không đoán được cậu lại là kiểu người sẽ sử dụng cách mua hàng bằng mail."
Nghe thấy Kamijou nói thế, một tiếng "OA!?" luống cuống phát ra từ trong phòng học. Có vẻ như Fukiyose đã nhận ra cô vừa ném thứ gì đi.
Sau một lúc, giọng của Fukiyose vang ra từ trong lớp.
"Cái đó.... không có gì là lạ cả, đúng không? Cho dù nếu tớ có cầm theo một cái laptop trong khi xem kênh quảng cáo, và đọc tạp chí mua bán trong khi lăn lộn trên giường, như thế cũng có gì không đúng chứ!?"
"Không... không có gì. Tớ không bảo như thế là xấu, tớ chỉ thấy ngạc nhiên thôi."
Mặc dù Fukiyose đúng là có khả năng phản biện, nhưng có vẻ như cô không thể trả lời khi có ai đó phản bác lại. Kamijou quả thực đang cố gắng nghĩ ra thứ gì đó để nói mà không xúc phạm đến cô, trong khi Fukiyose tiếp tục lắp bắp phía trong phòng học như thể cô đang đọc một câu văn gây líu lưỡi.
"Thếthìsao? Chodùnếutớcómộtđốngnhữngthứtạpdụngthìcósaochứ? Tớlúcnàocũngthấychúngcóvẻhữudụngkhinhìnthấytrêntạpchívàkhimuarồilạithấynóbìnhthường. Chodùtớcóchỉdùngnóđượchaibalầnrồibỏđithìviệcđócũngkhôngquantrọngđốivớicậuchứ?"
"Thì ra là như thế à! Tớ nghĩ cậu nên bình tĩnh lại trước khi lấy hộ tớ điện thoại, Seiri!"
Bản thân Kamijou cảm thấy đó là một lời khuyên mà bạn cùng lớp nên đưa ra cho nhau, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục,
"Đấylàdocáimặtđáyrăngcưacủacáichảotrôngrấtlàhấpdẫn. Quảngcáobảolànócóthểtáisửdụng30%lượngmỡdùngđểnấuthịt, nhưngnóchẳngbằngphẳnggìcảlàmtớcònkhôngránđượccảtrứng!"
Nghe thấy những lời kêu khóc đầy bi kịch của bạn, Kamijou quyết định không phản bác lại nữa.
Cậu nhìn xuống cái hộp đựng món đồ trang trí hồng ngoại hình con cừu.
"Hữu dụng dành cho vai đau mỏi, hả......"
"Có gì đáng ngạc nhiên sao? Không có gì là lạ cả nếu tớ bị đau nhức vai ở tuổi này, phải không?"
"Không, không phải như thế."
Kamijou ngồi trên hành lang và nhìn lên trần nhà.
"........Lí do mà vai cậu bị đau chắc hẳn là vị ngực cậu quá lớn--Ô CH--!?"
Vào lúc đó cái túi đồ thể thao phá tung cánh cửa lớp học khi nó bay ra ngoài, kèm theo cái điện thoại di động, bay thẳng vào Kamijou. Đúng như kì vọng vào cô thành viên ban quản trị chân thành và chu đáo, Fukiyose Seiri.
Part 6
"Touma... ế, có chuyện gì vậy? Sao trông anh như kiểu sắp khóc thế?"
"Chẳng có gì cả........"
Đối diện với cô bé nữ tu trắng dễ thương đang khẽ nghiêng đầu, Kamijou đáp lại với một giọng run run. Cậu nghĩ, có thể sẽ tốt hơn nếu cậu không kể lại cuộc hành trình cậu đã trải qua trong khi đi tìm cô bé. Đến cuối cùng, vì điện thoại của Index đã hết pin (quên không sạc, Index còn không biết nguồn điện nằm ở đâu), Kamijou phải đi tìm cô bé dựa vào cái áo choàng nữ tu đẹp mắt của cô.
Cậu quay trở lại khán đài dành cho học sinh, Index đi vòng ra sau đám đông để đến chỗ Kamijou, và vì một số lí do, cô bé đang mang theo con mèo calico và một cái chai nhựa đã được dùng để được nước điện giải. Con mèo calico, được ôm cùng với chai PET, không có vẻ gì phản ứng lại trong khi nó ngáp một cái ngao ngán, như thể đang nói, "Ai bảo là mèo thì phải sợ chai PET chứ? Đúng là mê tín!"
".....Chuyện đó không quan trọng. Em đói, nên dẫn em đi ăn cái gì đi... Touma."
"Ế, thế còn bento thì sao? Sao trông em giống một linh hồn báo thù đang thèm khát năng lượng tinh thần thế này!?"
"Tóc-ngắn vừa đây có đưa cho em nước uống với vài cái bánh bích quy sô cô la... nhưng em chưa no......"
"Em chưa no ấy hả!? Em đã ăn một hộp bento và cả đống thứ khác, thế mà vẫn vậy sao? Mà ai là tóc-ngắn mà em nhắc đến thế!! À, quên đi, không cần biết cô ấy là ai, nhưng em có lễ phép cảm ơn người ta không đấy? Index!?"
Index không phản ứng lại tiếng la của Kamijou chút nào. Nghe nói là con gái có một cái dạ dày khác dành cho đồ ngọt, nhưng có vẻ như cô bé trước mặt cậu có khả năng phân chia mỗi loại thức ăn vào một cái dạ dày khác nhau.
Vì cô bé vẫn chưa thỏa mãn chỉ với một hộp bento, họ phải tới các cửa tiệm, Kamijou suy nghĩ một cách rộng lượng. Cậu lật mở cuốn sách hướng dẫn du lịch Index mang theo, và thấy rằng vẫn còn một chút thời gian trước sự kiện tiếp theo, 'Cuộc thi Lăn Bóng'.
"Được rồi, rời khỏi khán đài thôi. Nếu chúng ta quay trở lại chỗ quán hàng ngay bây giờ, chúng ta vẫn còn có thể tìm thấy cả đống đồ ăn đủ để dễ dàng chất lên cao như núi."
Nghe thấy vậy, Index nhanh nhẹn quay đầu lại,
"Cao như núi!!"
"Không... không hẳn. Mặc dù số lượng đồ ăn có thể tạo thành một ngọn núi khi dồn lại, anh cũng không có đủ tiền để mua hết đâu! Đừng có nhìn anh với ánh mắt phát sáng ấy! Anh sẽ thấy tội lỗi mất!!"
Kamijou thở dài trong khi thọc tay vào túi quần, cố gắng xác nhận lại xem cậu còn bao nhiêu tiền trong ví. Vẫn còn ít tiền bên trong, nhưng đó là tất cả những gì cậu có cho toàn bộ giải đấu Daihaseisai, sẽ kéo dài trong 7 ngày. Nếu cậu tiêu hết ngay trong một lần, thứ chờ đợi cậu sẽ là bi kịch.
Kamijou tìm cách kiềm chế Index trong vô vọng, và quyết định hướng về phía quán hàng trước. Index, ở bên cạnh cậu, bắt đầu mơ tưởng về thiên đường đồ ăn mà cô bé chưa từng được thấy. Đôi mắt, mái tóc, và bao gồm cả làn da, mà về căn bản là toàn bộ cơ thể cô bé đang tỏa sáng. Lý thuyết tâm lí học nói rằng bất kì hoạt động tâm lí nào cũng sẽ gây ra hiệu ứng vật lí trên cơ thể con người có vẻ đúng.
Kamijou và Index bước về phía đường lớn.
Trông thấy đèn đường chuyển sang màu đỏ, họ dừng lại. Một cách căn bản trong khuôn khổ Daihaseisai, những phương tiện bình thường bị cấm trên các con đường của Thành phố Học viện, nhưng các phương tiện thương mại như bus, taxi và xe tải chở hàng thì được. Vì điều đó, mặc dù có rất nhiều người, họ cũng không thể cứ thể biến Thành phố Học viện thành một thiên đường đi bộ.
Một khi họ đã băng qua con đường, các cửa tiệm sẽ ở ngay trước mắt. Họ có thể thoáng ngửi thấy mùi nước sốt và nước tương cháy xém từ phía đối diện con đường. Khi đèn đường chuyển sang xanh, Index bắt đầu phát sáng rực rỡ ở mức cao nhất trong năm.
Clap Clap Clap Clap
Những nhân viên an ninh, người giữ gìn trật tự cho Thành phố Học viện, dựng những cái biển 'Cấm lại gần' lên phía trước mặt họ.
"A, tôi xin lỗi. Nhưng sẽ có rất nhiều trường học thực hiện một cuộc diễu hành tập thể qua đây. Chúng ta sẽ không thể tiến hành được nếu không di chuyển đám đông."
Nhân viên an ninh là người phụ nữ đã giúp đỡ cậu đợt lễ khai giảng hai tuần trước. Cô ấy là một giáo viên xinh đẹp với mái tóc đen nhánh buộc lại phía sau. Ngay lúc này, cô không mặc bộ quần áo điền kinh màu xanh bình thường, mà là một bộ đồng phục màu đen đúng chuẩn. Nguyên nhân cô ấy không đội mũ bảo hiểm có lẽ là để không gây ấn tượng xấu cho khách thăm quan, Kamijou nghĩ, bên cạnh đồ điền kinh hay đồng phục chuẩn, không phải mặc một bộ quần áo chỉnh tề sẽ tốt hơn nhiều sao?
Trong thời gian diễn ra Daihaseisai, những cư dân của Thành phố Học viện tập trung sự chú ý nhiều nhất vào việc đem lại ấn tượng tốt cho công chúng. Nói cách khác, một nửa số nguyên nhân họ tổ chức sự kiện này là để gây ấn tượng tốt với công chúng.
Nhằm mục đích ngăn chặn bất kì người ngoài nào xâm nhập vào những khu vực bí mật liên quan tới việc phát triển sức mạnh esper, những nhân viên an ninh ở khu vực nghiên cứu rất nghiêm khắc. Chỉ có chuyên gia mới có thể dựa vào kĩ năng của mình để đem lại cảm nhận về sự nghiêm trọng mà 'không để người bình thường nhận thấy'.
Chị gái nhân viên an ninh cũng đem lại một ấn tượng như vậy. Bên cạnh việc cô đang mặc một bộ giáp toàn thân che kín thân thể, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp có khả năng sẽ gây được ấn tượng tốt với bất kì ai.
Kamijou nhìn vào cái biển báo 'Cấm lại gần', rồi nhìn về phía bên kia con đường, trước khi hỏi,
"Xin lỗi, em hỏi một chút, em muốn đi qua đường thì làm thế nào là tốt nhất?"
"Ái chà, vì đây là cuộc diễu hành chính yếu, nên trong vòng 8 km dọc theo đường này không thể được sử dụng. Em thấy đấy, nó được viết trên quyển hướng dẫn du lịch. Ừm--"
Chị gái nhân viên an ninh lật mở quyển sách, và nói,
"Không có cái cầu đi bộ nào gần đây.....vậy địa điểm gần đây nhất thì sao? Một đường hầm đi bộ cách đây 3 km. Từ lối ra U40 tới lối ra V01, em có thể qua được đường........"
3 km..........!? Kamijou câm lặng.
Nhìn sang bên cạnh cậu, Index đã không thể chịu đựng được cơn đói trong dạ dày và lặng lẽ ngồi xuống đất, với vẻ 'em không thể nào đi xa thế được......."
Part 7
Misaka Mikouto đang chạy trên phố.
Cô nhóc không ở trên sân chơi, mà là trên những con phố đông đúc. Không những người ta không bị cấm đi xuống phố mà còn không hề có việc giải tán đám đông.
Dù vậy, Mikoto lúc này đang phải thi đấu. Quan sát xung quanh, cũng thấy có rất nhiều người đang chạy trên những con đường mòn gần đó. Khán giả được phép đi lại khắp nơi--thực chất, đây là cuộc thi duy nhất mà khán giả được yêu cầu phải tham gia.
Cuộc săn Đồ vật.
Khu vực thi đấu là vùng Ô dù thứ 7, thứ 8 và thứ 9 của Thành phố Học viện. Dĩ nhiên, vận động viên không được phép sử dụng bất kì hình thức vận chuyển nào như bus hay tàu điện ngầm. Họ bắt đầu từ điểm xuất phát, và phải tìm một đồ vật cụ thể trước khi trở lại điểm ban đầu. Cảm giác thực sự giống với một cuộc chạy marathon được phức tạp hóa lên nhiều lần. Điểm khác biệt ở đây là không hề có đường chạy cố định, và các vận động viên phải nghĩ ra con đường ngắn nhất. Kiểu luyện tập trí não này rất quan trọng, và nó cũng khác với việc ngồi tại chỗ nghĩ ngợi. Chạy loanh quanh như vậy sẽ gây mệt mỏi về thể chất. Cùng với khu vực thi đấu rộng lớn, cuộc thi này còn nổi tiếng vì độ khó cao trong việc tìm đồ vật.
(Xì, đây chính là lúc Kuroko có thể vượt trội với khả năng teleport! Thiệt tình, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu người ta gom hết mọi người trong Thành phố Học viện lại chỗ này!)
Năng lực của Mikoto rất mạnh, nhưng nó không được hữu dụng khi không liên quan gì tới đánh nhau. Vì lợi ích của những người bình thường, ban giám đốc Thành phố Học viện đã ra quyết định rằng bất kì sức mạnh nào ở mức 'Level 5' đều bị cấm. Với năng lực của mình, nó sẽ vượt mức cho dù cô nhóc có cố gắng điều chỉnh sức mạnh.
Mikoto băng qua gian hàng đồ nước, và tiếp tục chạy mà không quan tâm đến những đồ uống điện giải. Trong một cuộc chạy marathon đường dài, quá nhiều nước sẽ làm cô nhóc chậm lại.
Cô nhóc một lần nữa giở mẩu giấy ra.
Cô xác nhận lại tên của món đồ được yêu cầu.
(Có vẻ như mình sẽ phải làm một việc rất rắc rối... A!!)
Trong khi chạy qua đám đông, cô nhóc đã chấm được 'món đồ' trước mặt mình.
Các điều kiện là,
'Khi một người bên thứ ba có món đồ được chỉ định, bạn phải có được sự cho phép của người đó và đưa cả người đó cùng về khu vực bắt đầu.'
(Xem ta đây!!)
Mikoto dậm đôi giày, được làm bằng chất liệu đàn hồi cao, xuống mặt đất, và cô nhóc phóng vào giữa đám đông.
Kamijou đặt tay lên vai Index, người đang thở dài trong khi nhìn cái biển hiệu 'cấm lại gần'.
"Được rồi Index, chúng ta sẽ chỉ được ngửi mùi thức ăn nếu tiếp tục ngồi ở đây. Không phải cuốn sách hướng dẫn có nói là vẫn còn những cửa hàng bán rong khác sao? Chúng ta sẽ đi tìm xem thế nào."
"Ứừừừừừ, nó ở ngay trước mặt em rồi, tại sao em lại không được ăn chứ!?"
Index rên rỉ một cách đầy chất thơ. Dù cô nhân viên an ninh đã dựng cái biển có nhìn thương cảm, quy tắc vẫn là quy tắc.
"To... Touma, 'cửa hàng' gần nhất ở đây là ở đâu?"
"Hửm? Để anh xem....... chắc nó phải ở ngay đây, nhỉ?"
Kamijou lật trang sách hướng dẫn.
"Đi bộ về phía Tây 3km. Khoan, đó không phải cũng là lối vào hầm đi bộ mà chúng ta phải qua đế sang đường sao?"
"......Ưưư......oaaaaaa!"
"Hừm, tuy nhiên, nếu anh đi tới đó, anh sẽ không tham gia cuộc thi tiếp theo kịp giờ. Tuyến xe bus..... ái chà, có vẻ như nó sẽ không đi qua đây trong lúc diễu hành. Đành chịu thôi, Index. em sẽ phải chịu đựng cho đến lúc kết thúc cuộc thi Lăn Bóng."
".........(Cáu tiết!)"
"Ế! Đợi chút đã! Tại sao em lại cáu anh!? Địa điểm của các quán bán rong và tuyến xe bus đâu có phải tại anh đâu!?"
Index, không còn nghe thấy gì nữa, mở cái miệng dễ thương ra như một con thú dữ, và nhảy về phía trước. Sự việc xảy ra quá nhanh đến mức chị gái nhân viên an ninh cũng không thể phản ứng kịp thời. Mình sẽ bị ăn thịt sao!? Kamijou lấy tay che đầu.
Cơ thể cậu bắt đầu di chuyển với tốc độ cao.
Hàm răng của Index đã cạp trượt mục tiêu.
Ế? Cô bé để lộ vẻ bối rối. Lẽ ra tỉ lệ trúng phải đảm bảo bằng 100% mỗi lần cô bé nhảy tới để cạp đầu ai đó.
Tuy nhiên, có một nguyên nhân khiến cô bé cạp hụt.
Đó là vì Misaka Mikoto, chạy tới từ phía bên phải, đã tóm lấy cổ áo Kamijou và chạy sang bên trái.
"Tuyệt! Mình đã lấy được điều kiện chiến thắng! OAHAHAHA!!"
Trước mặt Index, đang choáng váng, hai người biến mất vào đám đông. Trông thấy cô nữ tu ngồi vô hồn trên mặt đất, chị gái nhân viên an ninh chỉ còn biết đưa cho cô nhóc phần ăn được làm giống bánh bích quy của mình.
Part 8
Kamijou, bị giẫm đạp lên như một tấm thảm chùi chân, bước vào khu vực thi đấu cùng Misaka Mikoto qua dải băng trắng ở vạch đích.
Khu vực thi đấu này như nằm hoàn toàn ở một chiều không gian khác so với chỗ tổ chức 'Cuộc thi Xô Cột'. Có vẻ nơi này thuộc về một trường đại học thể thao nào đó, với nền đất xi măng màu cam và những vạch màu trắng phía trên như thể một đường chạy đua tiêu chuẩn. Chỗ ngồi cho khán giả thuộc dạng thang như một sân vận động chuyên nghiệp, và có rất nhiều camera video dùng cho truyền hình và bảo đảm an ninh.
Những thành viên ban chấp hành dựng trại ở đây phủ một cái khăn lớn lên người Mikoto sau khi cô nhóc hoàn thành cuộc chạy marathon. Cách họ ra hiệu lấy nước uống và bình oxy mini được thực hiện đẹp mắt. Không chỉ là về tính hiệu quả, có vẻ như họ cũng tính đến chuyện mình đang được chiếu trên truyền hình. Sau đó, sẽ có một buổi lễ trao giải và một bài phỏng vấn đơn giản. Trước khi một số vận động viên khác đến nơi, một số đến trước sẽ phải đợi ở một khu vực khác.
(Hoàn toàn khác biệt... ngay cả những thành viên ban chấp hành trông cũng như kiểu đã được huấn luyện chuyên sâu.)
Cô nữ thành viên ban quả trị trường trung học đang chăm sóc cho Mikoto nhìn chằm chằm vào gương mặt Kamijou. Thế giờ là chuyện gì, Kamijou nghĩ trong lúc nâng cao cảnh giác. Vào lúc đó, thành viên ban chấp hành thì thầm,
"......(Kamijou Touma, 'vật được chỉ định' không có vấn đề gì cả, nhưng không phải là cậu dính vào đám con gái hơi bị thường xuyên à?)"
".....(Giọng nói này, oa! Fukiyose-san!?)"
Kamijou nhìn kĩ, người đang đứng trước mặt cậu là Fukiyose Seiri. Cô ấy đang mặc một cái áo phông ngắn tay, quần soọc và một cái áo jacket mỏng. Cô ngừng mọi việc đang làm lại, nhưng vì đang là giờ làm việc, cô không thể thoải mái quát cậu như mọi khi. Hai người thì thầm với nhau,
".....(Tớ rất xin lỗi vì những chuyện xảy ra lúc này, là do tớ, do sự cẩu thả của Kamijou Touma mà tớ đã nhìn thấy cậu thay đồ...)"
".....(Tớ đang phải cố hết sức để quên chuyện đó đi đây, nên đừng có nhắc lại nữa, Kamijou Touma!)"
".....(Ừừừ, tớ rất xin lỗi. Hừm, giờ nghĩ lại, Fukiyose, cái thiết bị hồng ngoại hình con cừu ấy tốt lắm à?)"
".....(--Cậu muốn có một cái à?)"
".....(Không... không có hề, tớ chỉ tò mò thôi. Tớ có nói là tớ muốn có đâu!)"
".....(Yên nào. Mọi người đều đang rất nghiêm túc! Mà thôi, đừng có làm cản trở cuộc đua hay quấy rầy vận động viên đấy!)"
Fukiyose không nghe Kamijou nói. Cô nhặt tấm bảng kết quả đặt dưới đất lên cùng với hộp các tông đựng đầy nước uống và viết lại kết quả cuộc thi bằng một cái bút bi. Ngoài ra, cả hai người đều không để ý thấy chuyện Mikoto, đang ở ngay bên cạnh họ, tỏ vẻ hờn dỗi.
Qua không khí cuộc nói chuyện, Kamijou nhận thấy Fukiyose không muốn tiếp tục nữa, nên cậu quay sang Mikoto, người đã lôi cậu theo cùng.
"Giờ nghĩ lại chuyện đó, Mikoto. Tôi đang đổ mồ hôi đầm đìa, bắp chân thì đau mỏi đây này. Tôi có nhớ là trong cuộc thi này, bên thứ ba phải đồng ý cơ mà; hay là tôi nhìn nhầm nhỉ?"
"Aaa---anh nhìn nhầm đấy. Nhưng luật không có nói là anh không thể đồng ý sau đó."
"....."
"Được rồi, đừng có ngồi như một cái cục gì đấy vô dụng nữa đi. Thiệt tình, trông chán quá đi mất."
Mikoto phủ lên đầu Kamijou cái khăn lau đã được để lên người cô và ra sức lau mồ hôi trên mặt cậu.
Kamijou thấy hơi ngượng do cậu thấy giống như khi một người lớn lau khô tóc cho trẻ con. Nhưng Mikoto quá gắng sức, và cậu không thể gạt đi được. Cậu nghĩ sẽ còn trẻ con hơn nhiều nếu lấy tay gạt đi, nên cậu ngồi im chịu đựng.
Sau đó, Mikoto định lấy cho cậu đồ uống cùng một cái ống hút, nhưng cô nhóc ngừng lại sau khi trông thấy cái ống hút. Mikoto nhìn Fukiyose, và lắc nhẹ chai nước điện giải trong tay. Fukiyose đang chuẩn bị viết cái gì đó lên bảng kết quả, nhìn lên và lắc đầu. Có vẻ như vận động viên không thể lấy nhiều hơn một chai nước.
“………………………………………………………………”
Mikoto đông cứng một lúc, cô nhóc ngượng ngùng nhìn cát bay vào miệng Kamijou, người đang ho khù khụ không dứt, và thấy hơi sợ. Cô run lên trong vài giây.
"Oi! Anh đúng là đồ vô dụng! Thật là chẳng biết phải làm sao với anh nữa! Nhận lấy này!!"
"Oa!!"
Mikoto ấn phía cuối chai nước vào mặt Kamijou, không ngờ được lại làm nước uống phọt ra khỏi ống hút. Cô nhóc đỏ bừng mặt trong khi quay lưng về phía Kamijou và biến mất khỏi đấu trường. Vì số lượng người tham gia, những luật dành cho thi đấu giữa các lớp và giữa những người cùng khối có phần lỏng lẻo, nhưng ba cá nhân về đầu sẽ được khen thưởng. Mikoto, người về đầu tiên, chắc chắn sẽ được tuyên dương.
Fukiyose đang đứng một bên, chợt tặc lưỡi khinh bỉ. Do cuộc thi vẫn đang tiếp diễn, cô đang đứng chờ để chuẩn bị cho người tiếp theo.
Người được tuyên dương chỉ có Mikoto. Sự hiện diện của Kamijou cũng giống với cái bánh bao trong cuộc thi ăn bánh, không còn được dùng để làm gì sau khi cuộc thi kết thúc, nên cậu chỉ có việc bước về phía lối ra.
(Bị giẫm đạp rồi bị đá... vậy là trong cuộc thi này, một cư dân bình thường còn khổ hơn vận động viên nhiều sao? Không phải cuộc thi này lẽ ra phải để vận động viên tương tác với khán giả và không thể sử dụng khả năng của mình sao?)
Kamijou nghĩ về việc đó, nhưng không có ai cho cậu câu trả lời. Cậu uống một ngụm nước mà Mikoto đã đưa cho, nghĩ rằng Index vẫn đang ở chỗ 'miễn sử dụng'.
Đột nhiên, một mảnh giấy được gió đưa đến chỗ cậu.
Có vẻ như đó là hướng dẫn cho Cuộc đi săn Đồ vật. Không có vận động viên nào khác ở đây ngoài Mikoto, đang đứng cách xa chỗ đó, nên mảnh giấy này hẳn phải của cô nhóc. Nhân viên vệ sinh sẽ dọn nó đi nếu mình bỏ mặc nó, Kamijou nghĩ trong khi nhặt mảnh rác dễ cháy đó lên.
(Cái gì...)
Những gì được viết trên mảnh giấy là,
"Một học sinh trung học đã tham gia vào trận thi đấu đầu tiên."
(Cái gì, thế này là thế nào? Cuộc thi 'Xô Cột' đúng là diễn ra ngay sau lễ khai mạc. Nhưng ngoài mình ra, còn có hàng trăm nghìn người khác thỏa mãn điều kiện này... thế tại sao mình... lại bị bắt... chạy nhiều như thế chứ?)
Kamijou, cảm thấy sự mệt mỏi đang dâng lên nhanh chóng, sụm vai xuống trong khi khập khiễng tiến về phía lối ra. Trong khi bước qua đó, cậu nghĩ, ế? Sao Misaka lại biết là mình tham gia vào cuộc thi Xô Cột? Và thấy khó hiểu.
Part 9
Khu vực thi đấu khá là xa chỗ Index.
Vậy nên Kamijou quyết định bắt xe bus trở lại.
Trong số những cái xe bus đang hoạt động, 70% là xe tự động không có ai điều khiển. Cái xe bus chạy bằng điện lướt về phía trước mà không tạo ra chút tiếng động.
Trong việc phát triển công nghệ không người điều khiển, như máy bay, tàu điện hay tàu thủy thương mại, nghe nói thứ khó phát triển nhất là ô tô. Trong mọi hình thức chuyên chở, đường không, đường thủy và đường bộ, những thao tác cần thiết và quá trình ra quyết định là phức tạp nhất. Vậy nên lúc này, những phương tiện đó chỉ được phép sử dụng trong lúc diễn ra Daihaseisai dưới những điều kiện hạn chế.
Kamijou bước qua cánh cửa tự động vào xe bus. Do những phương tiện bình thường đã bị cấm, xe bus có phần đông đúc. Mặc dù có ghế cho tài xế, nó đã bị bao quanh và cách li bằng kính chịu lực, như một trạm điện thoại. Chỉ trông thấy cách cái xe bus hoạt động như quay đầu hay tăng tốc thôi cũng đủ làm kinh ngạc mọi người.
Không cần dùng tới xăng, cái xe bus siêu yên tĩnh dừng lại một vài lần trước khi nó tới được điểm dừng của Kamijou.
Vẫn còn một khoảng nữa tới chỗ cậu bị chia cắt khỏi Index. Vì một phần của con đường không thể được sử dụng do cuộc diễu hành tập thể, lộ trình xe bus đã bị thay đổi theo một cách nào đó.
Kamijou bước nhanh trên đường, trong khi những bản tin liên quan phát ra từ mọi phía, cho dù nó đã bị lẫn vào tiếng ồn ào của đám đông. Bên cạnh việc sử dụng những thiết bị âm thanh để phát sóng, họ còn dùng những màn hình lớn trên các tòa nhà thương mại và khinh khí cầu để phát sóng truyền hình trực tiếp và những bản tin khác qua các studio tạm thời và những phương tiện truyền thông khác.
"Về kết cuộc đua vượt chướng ngại vật của nam vừa mới đây, sau một vài quyết định--"
"Những cuộc thi trong vòng một tiếng đồng hồ tới sẽ diễn ra theo thứ tự sau. Không thể tham gia vào sau khi cuộc thi đã bắt đầu, tất cả làm ơn lưu ý--"
"Trong Cuộc đi săn Đồ vật tổ chức bởi bốn trường khác nhau, Trường Trung học cơ sở Tokiwadai đã có một chiến thắng ngoạn mục đúng như kì vọng. Vị trí đầu tiên về đích sớm hơn bảy phút so với những vận động viên khác--"
"Bản tin chung, chúng tôi đang tìm một đứa trẻ đi lạc. Will Charles Goncourt-sama tới từ St Tropez, Pháp, làm ơn hãy đi về phía robot camera an ninh gần nhất sau khi nghe được tin nhắn này, và ghi lại gương mặt cùng với thẻ tham dự Daihaseisai đã được phát bởi Thành phố Học viện. Chúng tôi sẽ gửi con anh chị tới nơi anh chị muốn đón cháu. Veuillez l'entendre. Nous vous annoncons un enfant manquant--"
Nghe thấy những bản tin âm tần cao có, Kamijou nhìn quanh.
(Mà, hay Index đi loanh quanh rồi bị lạc rồi?)
Sẽ ổn thôi nếu cậu có thể liên lạc với cô bé bằng điện thoại -- đáng tiếc cái điện thoại 0 yên của Index đã hết pin. Mặc dù cô bé có trí nhớ hình ảnh và có thể ghi nhớ bất kì nơi nào cô bé đã đi qua, Kamijou vẫn lo lắng. Đi bộ dưới trời nắng thế này, cậu nghĩ,
(Đáng lẽ phải mua cho con bé một món quà lúc đi ngang qua cửa tiệm vừa rồi.)
Nhưng đã quá muộn để vòng lại. Cuộc thi đấu tiếp theo của Kamijou sắp bắt đầu. Dù sao cậu cũng phải tìm Index rồi đi tới đấu trường chỗ các bạn cùng lớp của cậu. Nghĩ tới đó, cậu bước nhanh chân hơn.
Cậu đột ngột dừng lại.
Cậu nhìn thấy một gương mặt thân quen trong đám đông.
Tóc nhuộm đỏ, đeo khuyên tai. Nhẫn trên từng ngón tay, hút thuốc lá, hình xăm phía dưới mắt phải. Đó là một tu sĩ trông không hề giống một tu sĩ.
Stiyl Magnus.
Một pháp sư thực sự từ trụ sở Necessarius của Thuần Anh giáo hội.
(??? Nó có việc gì vậy, nó ở đây để gặp Index à?)
Rất khó để tượng tượng ra việc Stiyl của thế giới ma thuật lại có hứng thú với một thứ như Daihaseisai. Hắn hẳn phải ở đây để tìm lại người đồng hành cũ Index mà hắn bình thường không thể gặp.
Với Kamijou, cậu không có lí do gì để phản đối. Thậm chí sẽ tốt hơn nếu có ai đó quen Index ở quanh, vì người đó có thể giúp cậu để mắt tới Index trong lúc cậu thi đấu. Kamijou tiến tới gần hắn hơn.
Có vẻ như hắn đang nói chuyện vói ai đó.
"......Vậy......ra là như thế -- khả năng có vẻ cao, phải không?"
Cậu có thể nghe thấy những giọng nói.
Hắn đang nói chuyện với ai? Kamijou muốn biết, và tiến tới trước. Đứng ở đó là bạn cùng lớp với cậu, Tsuchimikado Motoharu.
Cậu là gián điệp hai mang cho cả Thành phố Học viện và Thuần Anh giáo hội.
Tsuchimikado có vẻ rất dễ để tiếp cận, nhưng cậu đang nói với một giọng rất khẽ mà không có ai xung quanh cậu có thể nghe được.
"Phải. Đó là... Tôi nghe nói-- Đúng rồi, đối với đám người đó, không còn cơ hội nào tốt hơn là... bây giờ."
Kamijou có một linh cảm xấu về chuyện này.
Mặc dù trông có vẻ giống như họ đang đùa cợt, và mới nhìn qua, dường như họ đã lẫn vào đám đông tham dự Daihaseisai... nhưng có gì đó không đúng. Họ trông không vui vẻ chút nào cả. Đó không phải là một nụ cười được hình thành bởi những cảm xúc tích cực thực sự, mà là một nụ cười giả được tạo ra bởi những cảm xúc tiêu cực. Cái kiểu cười đó không ăn nhập với Daihaseisai.
Để thoát khỏi suy nghĩ đó, Kamijou tiến tới trước.
Stiyl Magnus lặng lẽ nói,
"Vậy, nhiệm vụ tùy vào việc chúng ta có loại bỏ được đám pháp sư trong thành phố này không."
Thế giới mà Kamijou Touma đang sống, nơi khoa học hình thành nên thế giới...
Đã biến thành một thế giới tràn ngập ma thuật chỉ vì một câu phát biểu đó.
Giữa dòng 1
Shirai Kuroko.
Một học sinh của trường phát triển sức mạnh nổi tiếng, Trường Cấp hai Tokiwadai, một cô nhóc bé nhỏ với hai búi tóc đuôi ngựa buộc ra sau. Cô nhóc là một Level 4 có năng lực Teleport, nên khả năng của cô nhóc được xem như vượt trội ở Tokiwadai. Nhưng cô nhóc không thể tham gia vào Daihaseisai năm nay.
Vì một sự kiện đã diễn ra vài ngày trước đó, chấn thương của cô nhóc vẫn chưa lành, và cô nhóc vẫn phải quấn băng gạc khắp người.
Mặc dù đáng lẽ phải nghỉ dưỡng, cô nhóc đã lẩn khỏi bệnh viện, và lúc này đang ở trên những con đường của Thành phố Học viện. Tuy vẫn đang mặc bộ đồng phục chuẩn của Tokiwadai, cô nhóc phải ngồi trên một cái xe lăn. Một cái xe lăn hoạt động khác với những cái xe lăn khác, điểm đặc biệt của nó là bánh xe kiểu chéo như một cái xe đua F1.
Người làm cái xe lăn di chuyển không phải Shirai Kuroko.
Mà là người đằng sau cô nhóc, giữ tay cầm của cái xe lăn, Uiharu Kazari. Cả hai đều là thành viên của Judgment, một tổ chức được tạo nên bởi những esper có công việc là duy trì luật pháp và trật tự trong Thành phố Học viện.
Uiharu mặc một cái áo phông ngắn tay và quần soọc đen, như một cô nhóc chơi thể thao; tuy nhiên, điều đó không ăn nhập với cái vòng hoa kết bằng hoa hồng và hoa dâm bụt Trung quốc. Những bông hoa nhân tạo nở rộ khiến cô nhóc trông như thể đang đội một cái lọ hoa khổng lớn trên đầu.
Uiharu mỉm cười trong khi đẩy cái xe lăn.
"Chỉ nghĩ tới việc mình đang làm việc cực nhọc giữa trời nóng thế này trong khi Shirai-san thì được nằm nghỉ một mình trong phòng có điều hòa đã thấy khó chịu rồi. Tớ muốn gọi Shirai-san đến giúp đỡ lắm đấy, hehehe."
"... Tớ vô cùng cảm kích vì cái tình bạn hoàn hảo của cậu. Trong khi chờ tớ hồi phục, hay là để tớ teleport quần áo cậu đi cho cậu trần như nhộng nhỉ? Cứ chờ đấy."
Shirai đáp lại yếu ớt. Trong lúc diễn ra Daihaseisai, cô nhóc cảm thấy chán với việc nằm một mình trong phòng, nên thực ra rất vui khi Uiharu bắt mình đi ra, nhưng cô nhóc sẽ không để bạn mình biết chuyện đó kể cả tới lúc chết.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cô nhóc trải nghiệm Daihaseisai, không khí của những sự kiện tầm cỡ thế này mỗi năm lại một khác. Bước đi trên những con phố mà mọi khi cô nhóc vẫn đi qua, có thể cảm thấy chúng đã hoàn toàn bị thay đổi bởi tất cả những bản tin thể thao và tiếng pháo hoa.
Mặc dù Shirai cảm thấy những biểu cảm bất ngờ của những người này -- những người không phải cư dân của Thành phố Học viện -- có phần hơi khó chịu, nhưng đối với cô nhóc, người hiểu rõ sức mạnh của mình, cô nhóc hiểu rằng chuyện đó là không thể tránh khỏi.
Shirai ngồi trên xe lăn, nhìn xung quanh.
"Daihaseisai năm nay có gì bất trắc không?"
"Cho tới lúc này thì vẫn chưa có vấn đề thực sự nào. Trường hợp xấu nhất là vụ có gián điệp của một công ty ngụy trang thành người bán mực chiên tìm cách trích xuất bản đồ DNA từ mẫu nước bọt của học sinh thôi. Đó là năm đầu tiên mà tớ tham dự Daihaseisai với tư cách một thành viên của Judgment, nên tớ không cảm nhận được gì nghiêm trọng. Thấy sempai nee-san bảo tình hình năm nay khá hơn nhiều so với những năm trước."
"Hừm, so với những vụ việc không giải quyết được như lần AI phủ nhận giả thiết máy bay trực thăng không người lái đã bị bắn rơi, hay vụ đấu trường chỗ các nhà hoạt động văn hóa và tinh thần phát nổ thì lần này vẫn tốt chán."
Nghe thấy Shirai nói vậy một cách thản nhiên, gương mặt Uiharu cứng đơ lại. Vì những vấn đề đó vẫn chưa leo thang nên cô nhóc không hề biết là chúng đã xảy ra. Đối với Shirai, làm một thành viên của Judgment tham dự Daihaseisai, cô nhóc biết rằng dính vào những rắc rối kiểu đó là chuyện bình thường.
Vào lúc đó, Shirai nghe thấy tin phát sóng từ một đấu trường.
Nó phát ra từ một cái màn hình lớn trên bức tường của một tòa nhà thương mại. Trông nó không giống như chương trình truyền hình trực tiếp, mà là một bản tin phát lại những gì nổi bật vừa xảy ra.
Người phát thanh viên nam giải thích rõ ràng,
"Trong Cuộc săn tìm Đồ vật được tổ chức bởi bốn trường khác nhau, Trường Trung học cơ sở Tokiwadai đã dành được chiến thắng ngoạn mục đúng như được kì vọng. Vị trí đầu tiên về đích nhanh hơn bảy phút so với những vận động viên khác--"
Hình ảnh trên màn hình là một sân vận động nằm ở đâu đó.
Họ đã ghi lại gương mặt của các vận động viên và thông báo tên họ. Người thường sẽ nghĩ rằng danh hiệu của vận động viên sẽ được tăng lên khi họ được chiếu lên ti vi... thực ra thì không phải như thế. Có 1.8 triệu người tham gia. Cho dù có đạt được vị trí quán quân, tên tuổi họ sẽ không được ghi lại vào lịch sử như ở Olympics. Không có chuyện giải đấu lớn đến thăm dò ở các giải đấu nhỏ. Trong trường hợp này, không thể nào ghi nhớ được toàn bộ tên tuổi và mặt mũi tất cả. Cho dù đó có là một chuyện gây chấn động, họ cũng sẽ bị lãng quên ngay sau đó. Đây chính là luật khán giả nói chung.
Vì như thế, Shirai Kuroko không quan tâm tới hình ảnh được chiếu trên màn hình lớn.
"--Vị trí đầu tiên, chúng ta có Misaka Mikoto-senshu . Cô ấy vẫn năng động ngay cả sau khi vừa chạm vạch đích, và có thể nhận thấy là cô ấy vô cùng hào hứng."
Shirai nhanh chóng quay đầu về phía màn hình lớn.
Cú shock ghê gớm tới mức ngay cả Uiharu, người đang đẩy xe lăn, cũng phải vô thức giật nảy người.
"Ah ah Onee-sama
Woo hoo Onee-sama yêu vấu của em
Ah ah Onee-sama!
Cuối cùng thì chị cũng đã giành được thắng lợi tuyệt đối, để cả thế giới thấy cơ thể vô cùng năng động của chị! Đáng tiếc em không thể tham dự và ghi hình lại; làm ơn hãy tha thứ cho sự vô dụng của emmmm!!"
Mắt Shirai chói sáng. Nhưng--
"Chăm sóc cho người đã đồng hành cùng cô, điều này thực sự để lại ấn tượng tốt. Đây có phải là thói quen của những học sinh ngôi Trường Trung học cơ sở Tokiwadai có được?"
Cái quái gì? Shirai choáng váng.
(Cái....!?)
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhóc nhìn thấy.
Misaka Mikoto lôi một tên con trai vào đấu trường.
Misaka Mikoto dùng khăn lau người cho tên con trai một cách cẩn thận.
Misaka Mikoto đưa chai nước cô nhóc đã uống cho tên con trai.
(Tên đó dám...!! Hắn dám... dám để onee-sama nắm tay, và còn cho phép chị ấy lau mồ hôi cho. Ag....AGhhhhh, và thậm chí hắn còn uống chai nước mà onee-sama đã uống nữa AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!)
Shirai Kuroko khẽ run lên trong khi nhìn vào tên nhóc vô cùng may mắn trước mặt mình.
Tên này trông quen quen.
Hắn ta là tên mà cô nhóc đã gặp mấy ngày trước.
Shirai Kuroko sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng để ép mình đứng dậy khỏi cái xe lăn.
"TA.... TA PHẢI GIẾT NGƯƠI! ĐỪNG HÒNG NGHĨ TỚI CHUYỆN NGƯƠI CÓ THỂ SỐNG SÓT MÀ TRỞ VỀ!! Onee-sama nữa, dám đỏ mặt trước toàn thể khán giả như thế! EM THẤY VÔ CÙNG ĐAU KHỔ!"
"Khoan... khoan đã nào, Shirai-san!! Bình tĩnh lại đi!! Cậu bị thương nghiêm trọng thế rồi, sao cậu có thể đứng dậy được!? Đâu đâu phải lúc để giải phóng sức mạnh như nhân vật chính trong shounen manga chứ!!!"
Trong lúc Shirai Kuroko, người đang cực kì giận dữ, và Uiharu Kazari, người sắp sửa khóc, gây ra một cuộc náo động, Daihaseisai lúc này đang trở nên càng lúc càng thú vị hơn.
Ghi chú
1. 選手, thường dùng để chỉ vận động viên điền kinh.