Part 1
Fukiyose Seiri là một thành viên của hội đồng ban tổ chức Daihaseisai.
Mặc dù thành viên hội đồng không có bất kì quyền lợi đặc biệt nào như của nhân viên an ninh hay những thành viên ban kỉ luật, họ phải phụ trách việc chuẩn bị và làm trọng tài cho các trận thi đấu, một công việc không có chỗ cho sự nhầm lẫn. Với bất kì người bình thưòng nào, có thể Daihaseisai chỉ là một cuộc giao lưu thể thao quy mô lớn, nhưng nó lại cho phép người ta dễ dàng đánh giá được chương trình phát triển siêu năng lực của mỗi trường học, và vì vậy ảnh hưởng tới ngân quỹ mà mỗi trường sẽ nhận được.
Dĩ nhiên, các thành viên ban tổ chức cũng phải tham gia vào các trận đấu.
Vì vậy, họ phải sắp xếp thời gian biểu sao cho công việc không làm ảnh hưởng đến các trận đấu của mỗi người. Nghe có vẻ đơn ngản, nhưng bản thân Thành phố Học viện đã to bằng một phần ba diện tích Tokyo. Khoảng cách giữa các đấu trường có thể khác nhau tùy theo địa điểm, và đôi khi, khoảng cách đó có thể không quá xa. Không thể nào hoàn thành xuất sắc công việc này nếu không thể lên kế hoạch một cách rối rắm như trong những cuốn tiểu thuyết gay gấn, hay thích ứng được với tình hình ngay lập tức mỗi khi thời gian bắt đầu và kết thúc của một trấn đấu bị thay đổi một chút. Đó là một cuộc chạy đua với thời gian.
(Mình phải tới được đấu trường nơi diễn ra 'cuộc thi ném bóng', nên sẽ tốt hơn nếu sử dụng xe bus tự động thay vì tàu điện ngầm nếu.......không không, vậy cũng không được. Vẫn còn một cuộc chạy đua đường dài trên đường này, nên chắc đường đã bị chắn. Nếu vậy, tốt hơn là nên đi tàu điện ngầm.......à kệ đi, vì ở trong cùng một quận, có thể sẽ nhanh hơn nếu mình chạy tới đó!)
Fukiyose đang mang một két chứa đầy nước uống bằng cả hai tay trong khi tiếp tục tính toán. Là một thành viên ban quản trị, việc cô ấy phải ghi nhớ bản đồ và thời gian biểu trong đầu là dễ hiểu. Nếu không làm vậy, cô ấy sẽ không thể thích ứng được với những tình huống bất ngờ xảy ra.
Ngay bây giờ, cô ấy đang hướng về phía đấu trường mà cô sẽ làm trọng tài. Cô ấy cố tình bỏ con đường ngắn nhất và đi con đường vòng dài hơn. Lí do rất đơn giản, cách tối ưu để giảm thiểu thời gian là tránh không đi vào đám đông.
Vì vậy, Fukiyose lựa chọn việc di chuyển nhanh chóng trên con đường mà cô ấy đã lôi Kamijou đi cùng trước đó một lúc.
(Nếu mình đi ra từ tàu điện ngầm hay bến xe bus, sẽ vẫn còn một quãng mới tới được đấu trường. Mình cũng sẽ phải băng qua khu vực đám đông. Nói tóm lại, có lẽ sẽ nhanh hơn nếu đi qua các ngõ hẻm ít người đi lại......nhưng không phải sẽ rất đáng lo nếu mình chạy trước khi kịp khởi động sao?)
Fukiyose, đang lẩm nhẩm một mình, đột ngột ngừng lộ trình lại và cau mày.
Cách đó vài trăm mét, Fukiyose nhìn thấy cô bé với mái tóc màu bạc trong bộ trang phục hoạt náo viên đang phủ phục trên mặt đường. Không phải là tay cô bé sẽ rất nóng nếu chạm vào mặt đường nhựa giữa trời này sao? Fukiyose nghĩ. Có một trung tâm thí nghiệm thực vật ở gần đó, như vậy không phải sẽ tốt hơn nếu cô bé nghỉ ngơi dưới tán cây râm mát sao?
"Ưưưư........ưưưưư........Cuối cùng mình cũng thay được đồ, và vì thế muốn khoe nó với Touma, nhưng anh ấy lại bỏ đi đâu đó mà không thèm đợi người ta........"
"Sister........Sister-san, đừng tuyệt vọng. Cô đoán là có thể Kamijou đang có chút khó khăn mà em ấy không muốn nói ra thôi?"
Bên cạnh cô bé hoạt náo viên thiếu sức sống là một cô gái còn bé nhỏ hơn với vẻ cảm thông trên mặt. Cô ấy là giáo viên ở lớp của Fukiyose, Tsukuyomi Komoe, và giống như cô bé người nước ngoài, cô ấy đang mặc một bộ đồng phục hoạt náo viên sáng màu.
Fukiyose cau mày.
"Vấn đề mà em nói với sensei thế nào rồi? Mọi người đang làm gì giữa ban ngày ban mặt vậy? Nếu chỉ là một vấn đề nhỏ về rối loạn tâm lí, có thể con bé sẽ cần lấp đầy dạ dày với chút sữa ấm hay một số loại đồ uống nóng khác? Hay là em dùng một loại chất kích thích nào đó để đánh lạc hướng con bé nhé, như là bột ớt ấy? Em có đem một ít bột ớt theo người này, cô có cần không? Nhận lấy này!"
"Không.......không cần đâu, Fukyose-san---thật đấy! Mọi thứ đều ổn! Em không cần phải nhét bột ớt vào mũi Sister-san đâu! Cứ như là một hình phạt quái đản nào đó dùng trên phụ nữ vào thời Edo vây!"
"Thật vậy sao?"
Fukiyose nhét cái tuýp hạt tiêu nhiều hương vị nhỏ trở lại vào túi áo.
Komoe-sensei hoảng sợ tới nỗi mặt xanh ngắt lại. Tuy nhiên, cô bé hoạt náo viên ngồi phủ phục trên mật đất đang thất vọng tới nỗi còn không để ý đến bất kì chuyện gì diễn ra xung quanh. Mông cô bé đang chìa ra, và những gì phía sau váy trông như sắp sửa bị lộ ra. Tuy nhiên, không có gì bị nhìn thấy.
Cô bé nói,
"Tou...Touma? Touma đang ở chỗ quái nào?"
Về việc đó....Fukiyose nghiêng đầu trong khi suy nghĩ.
Tên đó đang làm cái gì vậy nhỉ?
Part 2
Stiyl Magnus đang nằm bất động trên mặt đất.
Ngọn gió thu nhè nhẹ thổi qua bãi đỗ xe, luồn qua cái áo choàng của Stiyl. Tuy nhiên, hắn đang nằm bất động trên mặt đất. Hắn vẫn còn thở, nhưng trông tình hình lúc này không có vẻ gì là tốt đẹp.
Tsuchimikado Motoharu nói,
"Phản hồi......à, hiểu rồi. Có một phản hồi từ 'trận pháp vòng tròn Tiên đoán'. Kia.......theo như sự biến đổi này.......là từ phía tây bắc?"
Tsuchimikado còn không thèm nhìn tên đồng đội đang nằm trên mặt đất ngay phía trước mặt cậu. Cậu cứ thế tiếp tục nhìn chằm chằm vào trận pháp ma thuật màu đỏ đường kính 2m xung quanh Stiyl.
"Từ phản hồi này, địa điểm của 'bản tốc kí gốc' là ở.......từ sắc độ này, là cách đây 302m. Không ngờ là nó lại được để ở gần như vậy, và tín hiệu phản hồi chẳng di chuyển gì cả. Đúng như đã dự đoán, nó là loại cố định cần phải được sắp đặt nya. Nếu vậy, Oriana không thể nào ở cách đây quá xa. Thay vì chạy lung tung, sẽ dễ dàng hơn cho cô ta nếu lẫn vào với đám đông và từ từ bỏ đi. Oi, Kami-yan, cậu có đem theo cái bản đồ nào nya? Tớ muốn biết cách đây 302m có những gì."
"Tsu...chimikado......"
Kamijou đang đứng đó, choáng váng, và hơi run rẩy, nhưng Tsuchimikado có vẻ như không để ý. Khi cậu nhận ra rằng Kamijou không trả lời, cậu lặp lại mà không thèm nhìn Kamijou.
"Kami-yan, bản đồ, bản đồ. Hoặc là thế hoặc là sách hướng dẫn du lịch Daihaseisai cũng được. À đúng rồi, có bản đồ GPS trên điện thoại. Tớ tự tìm vậy."
"TSUCHIMIKADO---!!"
Kamijou đột ngột tóm lấy ngực cái áo phông thể thao của Tsuchimikado. Cái vòng vàng đeo trên cổ Tsuchimikado bung ra, tạo nên một âm thanh ồn ào. Kamijou, quá tức giận, thực sự đã muốn phá hủy trận pháp trên mặt đất với bàn tay phải của mình trước khi nhận thấy Stiyl, kẻ đã bị bỏ mặc cho nằm trên mặt đất, chắn không cho cậu làm vậy.
Tsuchimikado đang bị tóm áo, bình tĩnh nhìn vào mặt Kamijou.
"Kami-yan, cậu không phải lo cho Stiyl. Cậu ta là cũng là một pháp sư chuyên nghiệp; cậu ta sẽ phải có đủ sức chịu đựng để nhận những đòn tấn công ma thuật như này. Mặt khác, những thần chú mà Oriana thiết lập chủ yếu là để 'cản trở', chứ không phải để 'tấn công'."
Cậu thản nhiên nói vậy với Kamijou, người đang vô cùng tức giận.
"Loại thần chú phản công này về căn bản là 'tinh chỉnh vá sửa đổi ma thuật của Stiyl'. Ma thuật được tạo ra từ sinh lực, nếu nó tiếp tục biến đổi, nó sẽ gây ra biến đổi trong cơ thể người giống như một cái động cơ bị cháy, chỉ có vậy thôi. Kami-yan, nó cũng chỉ như bị say nắng thôi, không cần thiết phải làm om sòm lên vì chuyện đó."
"Đừng có nói với tớ cái kiểu đấy nữa! Cậu không thấy ai đang phải chủ động nhận thương tích vì cậu sao? Sao cậu có thể lạnh lùng như thế!!"
Ngay khi Kamijou quyết định tăng thêm sức lực vào kéo Tsuchimikado lại gần mình,
(Tiếng gãy vỡ)
Thái dương Tsuchimikado hơi nứt ra.
Trong khi máu chảy ra, phần sườn của cậu được che bởi bộ đồ thể dục bắt đầu chuyển sang màu đỏ từ bên trong. Thứ màu đỏ bắt đầu phun ra, tạo thành một vết thương trông như thể cậu đã bị đâm bởi một vật có lưỡi sắc.
"Tsu....chimikado......."
Kamijou cuống cuồng bỏ tay nắm áo phông Tsuchimikado của cậu ra. Tuy nhiên, biểu cảm của Tsuchimikado không thay đổi.
"Cái 'trận pháp vòng tròn tiên đoán' này là một thần chú có thể phản ứng lại với ma thuật được sử dụng bởi kẻ địch và gửi về những thông tin như khoảng cách và phương hướng. Không thể nào khiến một thứ tiện lợi như thế được kích hoạt mà không dùng tới ma thuật, phải không, Kami-yan........"
Kamijou thở dốc.
Đúng là như thế. Nếu chỉ là vẽ một pháp trận và sử dụng thần chú mà không cần dùng tới ma lực, ngay cả Index cũng có thể làm được. Đối với những người như cô bé không có chút ma lực nào, đó là một kĩ năng phù hợp với cô. Nhưng Kamijou chưa từng thấy Index sử dụng bất kì thứ gì giống như thế trước đó, cũng như chưa từng thấy cô bé vui vẻ giải thích về loại ma pháp tên là 'pháp trận vòng tròn Tiên đoán'.
Tsuchimikado dường như có chút rối loạn trong nhịp thở, nhưng cậu vẫn tiếp tục,
"So sánh với......ma thuật tìm kiếm mà Stiyl sử dụng, ma thuật của tớ không có gì đáng nói......thế đấy, tớ vừa mới nhạo báng bản thân mình."
Cậu ép một tay vào mạn sườn đã nhuốm máu, và nói,
"Nghe kĩ này, Kami-yan. Đúng như cậu nói, là do lỗi của tớ mà Stiyl bị đánh gục. Nếu tớ có thể sử dụng được ma thuật tốt hơn, chuyện đó sẽ không xảy ra. Tớ phải thừa nhận như thế. Vậy nên cậu có ghét tớ tới mức nào cũng được."
Hai chân cậu tiếp tục chống xuống đất, nâng đỡ cái cơ thể sắp sửa đổ xuống bất cứ lúc nào của mình.
"Nhưng, tớ đã thành công. Tớ sẽ tìm ra cái thần chú phản công mà Oriana thiết lập, và phá hủy nó. Hơn nữa, với cánh tay này, tớ sẽ ngăn chặn cuộc trao đổi thanh 'Stab Sword'. Như vậy, món nợ của bọn tớ sẽ ngang nhau. Còn về phần lãi, khi mọi chuyện đã kết thúc.....tớ sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho Stiyl."
Cậu không thể nào có chuyện không lo lắng cho vết thương của Stiyl.
Vì cậu nhận thức được điều đó, Tsuchimikado đã lựa chọn việc giữ thái độ lạnh lùng để bù đắp cho người đồng đội đã gục ngã. Họ kết thúc cuộc chiến này càng nhanh, gánh nặng Stiyl phải mang sẽ càng nhẹ đi.
Đối mặt với Kamijou, đã tê cứng trước mặt cậu, Tsuchimikado mỉm cười.
Dường như cậu đang nói: Sự thật là tớ đã khiến Stiyl bị thương không hề thay đổi, nên đừng có thay đổi thái độ nhanh thế chứ.
"Kami-yan, bản đồ. Tớ muốn biết có thứ gì cách đây 302m về phía tây bắc. Thần chú phản công 'bản tốc kí gốc' mà Oriana thiết lập chắc chắn nằm ở đó."
"À......Ờ......"
Do cẩm nang du lịch Daihaseisai cực kì dày, việc nhét nó vào túi quần thể dục là không thể. Kamijou sử dụng chức năng GPS trong điện thoại của cậu để tìm ra nơi Tsuchimikado chỉ tới.
Sau cùng.
Cậu bắt đầu nghi ngờ chính mắt mình.
"Cái này.......Tsuchimikado, có đúng là về phía tây bắc không đấy? Khoảng cách là 302m, phải không?"
"Chính xác hơn, với 0 độ đặt ở hướng bắc, góc quay là 318 độ tính từ đó, nên để hướng tây bắc cũng được. Khoảng cách cũng chỉ xấp xỉ thôi, nhưng nhìn chung là không có gì nhầm lẫn cả."
".......Khốn kiếp thật."
Kamijou cho Tsuchimikado thấy địa điểm được chỉ tới.
Gương mặt Tsuchimikado cứng đơ lại vì sốc.
Kamijou nghĩ cậu ta có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
Vì địa điểm hiện ra là ở chính giữa của một trường cấp hai nào đó.
Cái khí cầu đang bay là là trên bầu trời mùa thu đang phát bài chỉ dẫn cho cuộc thi đấu tiếp theo. Chỉ còn mười phút nữa trước khi cuộc thi đấu trong trường bắt đầu.
Part 3
Kamijou và Tsuchimikado không thể làm được gì cho Stiyl đang nằm trên mặt đất. Nếu có thể, họ không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tsuchimikado lại một lần nữa đứng bên cạnh Stiyl, sắp đặt những mảnh giấy màu và pháp trận của 'trận pháp hiện thực vòng quanh' dùng để tìm ra Oriana. Tsuchimikado lưu ý là ngay khi họ phá vỡ thần chú phản công, cậu sẽ liên lạc với Stiyl qua điện thoại để kích hoạt 'trận pháp hiện thực vòng quanh'.
Stiyl, đang nằm trên mặt đất, khẽ gật đầu. Chỉ biểu hiện đó thôi cũng đủ để cho người khác thấy là 'hắn còn sống'. Kamijou cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tsuchimikado dường như đã lường trước được việc mình bị thương, trong khi cậu rút ra vài cái băng gạc từ túi quần thể thao, và cầm máu chảy ra từ bên sườn một cách gọn ghẽ. Tuy nhiên, việc giấu đi vết máu trên quần áo là không thể, và nó sẽ gây ra hoảng loạn nếu cậu cứ thế đi ra ngoài.
"Tớ sẽ nghĩ cách xử lí bộ đồ này sau, cậu nhanh lên thì hơn," Tsuchimikado nói. Mặt khác, hai người họ cũng chẳng thể làm gì nếu cứ đứng nguyên tại chỗ, nên Kamijou chạy về phía ngôi trường gặp vấn đề trước.
Đó là lí do tại sao, ngay lúc này, Kamijou phải chạy trên con phố đi bộ trong một ngày thu quang đãng như thế này với tốc độ cực đại. Mọi người nhìn cậu chăm chú, từ một ông già đang dắt tay đứa trẻ nhỏ, cho tới những người đang cầm quyển cẩm nang du lịch trong tay.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian để nhìn lại họ. Chạy ngang qua những cái cối xay gió với những cánh quạt đang quay từ từ, Kamijou tăng nhịp chạy trong khi đang cầm cái điện thoại trong tay.
Người gọi là Tsuchimikado.
"Để có thể niêm phong ma thuật của Stiyl, và có thể đặt được một thần chú tinh ma như vậy để phản lại thần chú tìm kiếm cá nhân, mụ Oriana chắc đã phải nắm bắt được một số thứ bên phe ta nya. Đặt cái thần chú đó ở đấu trường nơi mọi thứ đều lộ thiên thế này, cô ta đúng là một kẻ phiền phức."
"Nhưng, cho dù là từ trước cuộc thi, cô ta thực sự có thể làm vậy ngay giữa sân trường sao? Mụ Oriana đó có thể sử dụng loại thần chú nào đấy để tàng hình à?"
"Nếu cô ta thực sự có thể làm thế, chúng ta đã phải thấy trong lần đụng độ đầu tiên rồi. À phải, Kami-yan. Còn bao lâu nữa đến cuộc thi đấu tiếp theo?"
"7 phút. Chắc nó phải hiện ở cái bảng điện tử chỗ các cậu chứ."
Kamijou nhìn vào cái màn hình khổng lồ trên tường của khu thương mại trong khi tiếp tục chạy theo con đường thẳng.
"Nếu vậy, phần chuẩn bị cho cuộc thi đấu chắc phải kết thúc rồi. Khán giả và đội quay phim cũng phải ở trong rồi phải không? Có vẻ như sẽ rất khó để lẻn vào trong trường và xử lí 'bản tốc kí gốc' của Oriana."
Thời lượng một trận đấu tùy thuộc vào đó là hoạt động nào. Thông thường, nó sẽ kéo dài ba mươi phút, nhưng thi thoảng, nó có thể kéo dài tới một tiếng.
Xét tới việc phạm vi của 'trận pháp hiện thực vòng quanh' chỉ là 3km, nếu họ đợi cho tới khi trận đấu kết thúc, thi cho dù Oriana có đi một cách rề rà, cô ta cũng sẽ chạy thoát.
"Thế chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta không thể để mặc cái thần chú phản công đó trong trường được."
"Đương nhiên rồi, Kami-yan. Trận đấu trong cái trường đó là gì?"
"Hả? Để tớ xem--"
Quay đầu ở một ngã rẽ, Kamijou bắt đầu nhìn quanh để tìm một cái bảng điện tử. Một con robot an ninh hình trụ đang di chuyển chầm chậm về phía trước, và sử dụng loa phóng thanh để thông báo về những đấu trường ở gần đó cùng với những thông tin mới nhất. Trong khi lắng tai nghe, Kamijou nói,
"--Có vẻ như là.....một 'cuộc thi ném bóng'. Đó là một cuộc thi tổ chức trong trường, và hình như tất cả các học sinh đều tham gia."
"Tớ hiểu rồi. À, tớ cũng vừa nhìn thấy hướng dẫn trên cái khí cầu. Mặc dù tớ không biết 'bản tốc kí gốc' trông như thế nào, nhưng nó chắc chắn có ở đó. Nếu thế, chỉ còn một cách, Kami-yan.....tham gia vào trận đấu này như một người chơi."
Nghe thấy thế, Kamijou trượt chân và suýt nữa ngã xuống đất.
"Cậu nghiêm túc đấy à?"
"Trong tình thế này, đó là cách duy nhất để vào được trường mà trông không đáng nghi nya. Đó là một cuộc thi liên trường, lượng người tham gia chắc phải tới ba con số, nên chắc chẳng có vấn đề gì nếu một hai người lẻn vào đâu."
"Nhưng chúng ta là học sinh cấp ba rồi, làm gì có chuyện trà trộn vào được một nhóm học sinh cấp hai chứ phải không? Cậu có kế nào không?"
"Kami-yan, đó là cảm nhận của tuổi trẻ. Một khi cậu loại bỏ được suy nghĩ non nớt ấy, cậu sẽ không bị nghi ngờ đâu."
Nhìn thế nào thì cũng là không thể mà? Kamijou chỉ còn biết thở dài chán nản. Có camera truyền hình phát sóng giữa trận đấu, và chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ làm cậu xấu mặt trên ti vi.
Vào khoảnh khắc đó, Tsuchimikado nói với giọng mềm mỏng hơn bình thường.
"Không, Kami-yan. Chúng ta không thể dừng lại ở đây được. Ngoài tìm kiếm Oriana, vẫn còn một lí do đáng ngại hơn."
"Ế?"
Kamijou tiếp tục chạy trong khi nghe điện thoại.
"Cái thần chú phản công đó có thể không chỉ được sử dụng để nhắm vào ma thuật của Stiyl. Dưới một số điều kiện nhất định, những người bình thường hơn chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm."
".......Cậu bảo sao cơ?"
Có thể vì đấu trường ở gần đó, có rất nhiều người xung quanh cậu. Nếu đây thực ra là một cuộc thi, họ đã phải hoàn thành các thủ tục đăng kí từ 10phút trước. Nhưng vì đây chỉ là một cuộc 'giao hữu thể thao', và vì những thủ tục được thả lỏng hơn nhiều, có rất nhiều nhân viên an ninh quanh đây.
"Nghe kĩ đây, Kami-yan, bình tĩnh mà nghe cho thật kĩ. Những gì mà thần chú phản công của Orian làm là 'đọc các bước chuẩn bị để niệm phép, và ngăn chặn kẻ niệm phép sử dụng nó'. Đến đoạn này cậu vẫn hiểu hả?"
"Ừm, tớ vẫn."
Thực ra, Kamijou không hiểu rõ lắm.
Về căn bản, cậu biết là 'bản tốc kí gốc' mà Oriana đã thiết lập có thể định danh Stiyl bằng một cách nào đó, và ngăn không cho hắn dùng ma thuật.
"Nhưng sao?"
"Thế có nghĩa là nya........có một số vấn đề. 'Các bước chuẩn bị để niệm phép', cậu có biết nghĩa là gì không?"
".......Hả? Về cái đó, tớ đoán là.....đó chỉ là lẩm nhẩm một đoạn kinh kì cục nào đó, và vẽ ra vài cái ma pháp mà không ai hiểu nổi?"
Ngay cả khi Kamijou được hỏi về tiến trình chuẩn bị, vì cậu không thể nắm bắt được 'ma thuật là cái thứ gì', cậu không thể trả lời nó một cách rõ ràng.
Giọng nói của Tsuchimikado càng trở nên ngậm ngùi hơn.
"Tuy nhiên, nó vẫn ổn nếu chỉ là như vậy.....Kami-yan. Lấy ví dụ, có một số thần chú được gọi là.......'đối thoại tâm linh'. Đó là một thần chú sử dụng ý nghĩa của lời nói để xác định sức mạnh. Nếu là bước chuẩn bị cho loại ma thuật như vậy, không phải chỉ phát ra tiếng động thôi cũng đủ để kích hoạt nó sao?"
Kamijou giật mình.
Nhưng, vì cậu sắp tới được ngôi trường cấp hai gặp rắc rối, cậu không ngừng lại.
"Đây hoàn toàn chỉ là suy đoán của tớ, nhưng nếu nó thực sự có thể phản ứng lại với điều đó, chúng ta sẽ có một vấn đề khá là phiền toái trong tay. Một khi Oriana còn ở gần cái 'bản tốc kí gốc' ấy, cô ta sẽ có thể thêm vào những lệnh bổ sung cho thần chú phản công, và phía bên kia sẽ ngã xuống giống như Stiyl.....nếu chỉ là gây ra tiếng động, cậu nghĩ sẽ còn điểm nào khác biệt giữa một pháp sư và một người bình thường chứ? Những học sinh thông thường đó cũng sẽ gặp nguy hiểm, cậu biết đấy."
"Nhưng có thể như vậy sao? Lúc Stiyl gục, chúng ta vẫn nói chuyện bình thường mà."
Kamijou phóng qua khán giả và hướng về phía đấu trường, và tới được lối vào ngôi trường.
Sau khi đã trả phí vào cửa lúc mới bước vào Thành phố Học viện, họ sẽ không cần có vé để vào đấu trường nữa.
"Cậu nói đúng nya. Có một số thứ tự dùng cho đối thoại tâm linh, và cũng có một giới hạn về số lượng từ ngữ được sử dụng, như một bản ballad hay thơ haiku. Vì vậy chỉ phát ra âm thanh thôi sẽ không làm nó phản ứng....nếu vậy, cậu có biết nghi lễ ma thuật đơn giản nhất trên thế giới là gì không??"
"Ế??"
Ở lối vào đấu trường, hay trường học, có vài nhóm đang chen lấn tìm cách đi vào. Kamijou nghĩ, mình phải làm sao để chen qua đó một cách khôn ngoan.
"Là 'chạm'. Ý nghĩa của việc 'chạm bằng tay' là đặc biệt rộng. Trong rất nhiều tôn giáo, giá trị của tay bên phải và bên trái là khác nhau, vì tay trái và tay phải đều có tác dụng của riêng nó. Trong Tân Ước, 'Đứa con của Chúa', người đặc biệt vượt bậc', có thể chữa lành vết thương hay hồi sinh người chết chỉ bằng cách chạm vào bằng tay phải. Nếu 'bản tốc kí gốc' của Oriana có thể phản ứng với cái đó thì sao?"
"Khoan.....khoan đã nào."
Kamijou dừng lại.
Tsuchimikado tiếp tục,
"Phải nói nếu đấy là một pháp sư thật, chỉ 'chạm' thôi sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì. 'Chạm' là một hành động ma thuật mà nhiều phân khúc tôn giáo sử dụng, và không chỉ Thiên Chúa giáo. Như vậy, 'những điều kiện được phân tích' sử dụng sinh lực người niệm chú có thể hơi mơ hồ. Nếu là một pháp sư chuyên nghiệp sở hữu một dạng phòng thủ nào đó, họ vẫn có thể phản hồi đòn tấn công của 'bản tốc kí gốc' --nhưng,"
Cậu ngưng lại,
"Với một kẻ nghiệp dư hoàn toàn không có chút phòng vệ nào, ngay cả khi chỉ là một chút mơ hồ, nó sẽ buộc phải phân tích sinh lực và tấn công. Hơn nữa, không có khả năng phòng thủ của pháp sư, những triệu chứng sẽ còn tệ hơn cả Stiyl. Giống như cách ai đó bị say nắng quá nghiêm trọng có thể chết, họ sẽ bị nguy hiểm tính mạng."
"Nhưng.....nhưng thần chú được dùng để tấn công Stiyl là một thần chú để ngăn chặn ma thuật, phải không? Cái đó cũng phản ứng với những người không phải pháp sư hay với esper sao?"
Chạy tiếp sau khi đã ngừng lại, chuyển động của Kamijou chậm chạp hơn trước. Đó là để ngăn không cho chân cậu bị vấp ngã do căng thẳng.
"Nói một cách chặt chẽ, mục tiêu cho bất kì phản ứng nào là 'sinh lực' của ai đó đang chuẩn bị dùng ma thuật, nên ngay cả người bình thường cũng gặp nguy hiểm. Điều đó không liên quan tới việc nó có thể niêm phong được ma thuật hay không, và nhiều khả năng là cũng không quan trọng việc người đó có bất kì kiến thức nào về ma thuật không. Không phải là thần chú tìm kiếm 'trận pháp hiện thực vòng quanh' mà Stiyl sử dụng đã nhận ra những gì tớ vẽ sao?"
Kamijou nghĩ, đây là kịch bản tồi tệ nhất.
Từ phía trước cổng vào, có thể nhìn thấy ngôi trường với sân nền đất.
Trong ngôi trường này, có vẻ như cái thứ giống như mìn ấy đã được chôn đâu đó. Và vì họ không biết là có mìn chôn ở đây, rất nhiều con người không chút nghi ngờ đang hướng tới đấu trường nơi diễn ra cuộc thi đấu. Cuộc thi ném bóng không có đường đua cố định như thi chạy 100m, nhưng thay vào đó, họ sẽ sử dụng toàn bộ chỗ này. Vì vậy, khả năng dính mìn là khá cao.
"Dù sao đi nữa Kami-yan, chúng ta phải giải quyết chuyện này trước khi có bất kì vật hi sinh nào. Sẽ rất tệ nếu có dấu hiệu của ma thuật bị camera bắt được -- mà tóm lại, tớ không muốn làm người thường bị thương."
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Kamijou đặt cái điện thoại vào túi quần và rời khỏi cổng chính. Cậu sẽ không vào kịp nếu phải xếp hàng. Kamijou bước dọc theo hàng rào dây thép ngăn cách giữa cậu vào ngôi trường. Hàng rào cao khoảng hai mét, và nếu cậu cố trèo qua nó, cái trực thăng trinh sát không người lái trên trời sẽ bắt đầu hành động. Một khi chuyện bé xé ra to, trực thăng chiến đấu từ những chỗ khác có thể sẽ bay tới.
Cậu bước đi quanh trường, và tới được phía sau của quần thể trường học, giữa đường tìm thấy cái cổng sau dẫn vào trường.
Có nhân viên an ninh ở phía sau. Nếu cậu có trang phục thể thao và thẻ ID của cái trường cấp hai này thì không sao, nhưng nếu cậu đi vào như thế này, cậu sẽ bị cản lại cho dù chỉ là một cư dân bình thường của Thành phố Học viện.
(Giờ thì sao.......)
Kamijou dựa vào cái máy bán nước tự động trong khi suy nghĩ. Còn năm phút nữa trước khi trận đấu bắt đầu, và không có thời gian để tìm lối vào khác.
Đột nhiên, có một số biến động gần cửa sau. Một học sinh nữ đang mang một thùng đá đầy nước uống thể dục vào khuôn viên trường. Một cái áo khoác mỏng bên ngoài cái áo phông thể thao, và phía dưới cái áo, có thể thấy cặp mông được che bởi quần soọc.
Đó là thành viên ban quản trị, Fukiyose Seiri.
"Không thể nào!?"
Từ phía trước máy bán hàng tự động, Kamijou cuống cuồng di chuyển sang bên để ẩn nấp.
"......?"
Fukiyose, đang bê thùng nước đá, bất chợt quay sang nhìn về hướng đó. Cô liền nghiêng đầu rồi biến mất vào trong khuôn viên trường.
Chắc là mình chưa bị nhìn thấy.....Kamijou nghĩ. Nếu cô ấy tìm ra, cô ấy sẽ quát tháo, "SAO CẬU CÒN KHÔNG ĐI CỔ VŨ CHO BẠN CÙNG LỚP ĐI!? SAO CẬU CÒN LẢNG VẢNG Ở ĐÂY!? KAMIJOU TOUMA!! NẾU NÃO CẬU VẪN CHƯA PHÁT TRIỂN ĐẦY ĐỦ THÌ ĐI NẠP THÊM DHA ĐI!! ĂN MẮT CÁ NGỪ ẤY!!"
"Ôi......không.........thằng Tsuchimikado muốn mình lẻn vào trong đấu trường, nhưng nếu Fukiyose đang làm giám khảo, cô ấy sẽ nhận ra ngay lập tức........khốn kiếp, cái kế hoạch này đã là không thể ngay từ lúc bắt đầu sao?"
"........Cái gì mà không thể nya?"
Nghe thấy giọng nói trầm của con trai phía sau cậu, Kamijou nhảy dựng lên.
"Tớ bắt kịp cậu rồi hả yo!?"
Kamijou cuống cuồng quay lại, và phía trước cậu là Tsuchimikado, trong một bộ đồ thể dục mới. Vết thương có vẻ như đã hoàn toàn bình phục, và không có dấu hiệu của thương tật ở đâu cả.
"Cậu.........cậu vẫn định vào từ cửa sau sao?"
"Phải. Ít nhất nó vẫn dễ hơn là vào từ cổng chính."
Tsuchimikado thản nhiên nói. Kamijou nhìn về phía cổng sau lần nữa. Có ba nhân viên an ninh vũ khí đầy mình ở đó, và có cả máy bay trực thăng trinh sát không người lái trên trời. Làm thế nào mà họ lẻn vào được bên trong chứ?
Trông thấy vẻ mặt đầy suy nghĩ của Kamijou, Tsuchimikado mỉm cười,
"Đơn giản thôi. Nhìn kìa Kami-yan, ở kia có một vũng nước. Trước đó không có mưa, nên chắc là thành viên ban quản trị vừa mới phun nước ra xung quanh."
"Hm. Rồi....tiếp theo là gì?"
"Thế này này!"
Sau khi nói xong, Tsuchimikado đột ngột đẩy ngã Kamijou.
"Oa!?"
Trong khi la hét, người cậu lăn vào vũng nước.
Tsuchimikado nhăn nhở, "Không ngờ là chúng ta vẫn còn đánh nhau bằng bùn ở cái tuổi này nya!!" trong khi cậu thình lình bay người về phía Kamijou.
Bịch! Với cái âm thanh còn chưa từng được nghe thấy trong phim hoạt hình, cơ thể Kamijou lại lún xuống sâu hơn nữa. Nhân viên an ninh ở cổng sau nhìn họ đầy nghi ngờ.
"Ế......OAAAAA........!Cậu.....tự dưng lại làm cái quái gì thế hả......!?"
Kamijou bị ấn xuống bởi trọng lượng của Tsuchimikado. Tsuchimikado, đeo một cặp kính râm màu xanh, nói nhỏ,
"(........Kami-yan, quần áo cậu đã bị dính đầy bùn chưa? Chúng ta phải làm nó bẩn đến mức họ không thể nhận ra được chúng ta ở trường nào dựa vào thiết kế áo.)"
Cái gì?
Đúng lúc Kamijou chuẩn bị tỏ ra nghi ngờ, Tsuchimikado, lấm đầy bùn, đứng dậy. Cậu vươn tay ra cho Kamijou, hay phải nói là, cậu tóm lấy tay Kamijou như thể đang chuẩn bị kéo Kamijou dậy, và nói với nhân viên an ninh ở gần đó đang đứng canh,
"Oa, tôi xin lỗi! Làm sao bọn tôi tham gia vào cuộc thi đấu bây giờ! Liệu có nên tham gia với bộ dạng như thế này không? Có cả máy quay phim xung quanh chuẩn bị phỏng vấn bọn tôi nữa, anh biết đấy!"
Nghe thấy yêu cầu đó, người nhân viên an ninh có vẻ bất ngờ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào quần áo của Kamijou và Tsuchimikado, đã dính đầy bùn đất, từ trên xuống dưới. Không thể đoán được họ ở trường nào, do những đặc điểm đặc trưng của bộ đồng phục đã hoàn toàn bị bùn che phủ.
"Cá.....cái gì? Mấy cậu có chuẩn bị bộ đồ dự phòng nào không?"
"À, có. Nhưng mà nó ở trong lớp học cơ."
"Thế sao mấy cậu còn chưa mau chạy đến đấy đi? Còn có bốn phút nữa là thi đấu rồi. À xin lỗi, để tôi kiểm tra thẻ ID của các cậu đã, thủ tục ấy mà. Cũng nhanh thôi."
Kamijou hốt hoảng.
Viên cảnh vệ rút ra một cái ống trụ trông như cái bút bi. Bằng cách ấn vào cái nút phía trên cùng, một bảng trong suốt sẽ mở ra từ mặt bên hình trụ như một cuộn giấy được trải ra. Nó dài khoảng 15cm, và bằng cách đặt tay lên đó, người ta có thể đọc được dấu vân tay, mạch máu, tín hiệu điện từ để phân tích trạng thái cơ thể, vv. Đó là một cái máy nhận diện ID đơn giản của Thành phố Học viện.
(.........Khoan......oi, Tsuchimikado, làm sao chúng ta qua được cái này bây giờ........!?)
Kamijou căng thẳng tới mức cậu suýt nữa nói hẳn ra, nhưng Tsuchimikado chỉ đơn thuẩn là chìa cái tay dính đầy bùn ra.
"Được rồi, đặt lên đấy phải không......ế!? Có vẻ như tín hiệu có gì đó không đúng!!"
"Cái gì! Cậu không lau sạch tay trước khi ấn vào à!!"
Viên cảnh vệ cuống cuồng khởi động cái máy nhận dạng, nhưng không có phản hồi nào từ phần bị dính bùn. Anh ta quay sang phía đồng nghiệp, nhưng cả hai người đều lắc đầu. Có vẻ như anh ta là người duy nhất đem máy nhận dạng.
"Chết tiệt, giờ chúng ta lại phải cử ai đó đi lấy cái khác ở cổng trước."
"Làm gì có thời gian! Chúng tôi còn phải vào phòng câu lạc bộ thay đồ rồi ra sân đấu mà ya!?"
Nghe thấy giọng nói cuống quýt của Tsuchimikado, viên cảnh vệ lại một lần nữa quay sang phía đồng nghiệp. Trong số hai người kia, một người ra hiệu cho họ đi vào, trong khi người còn lại xua tay trước mặt, ra hiệu là họ không nên.
Sau khi xem xét một hồi, viên cảnh vệ gật đầu. Đa số thắng thiểu số, các viên cảnh vệ cho phép họ đi vào.
"Nếu muốn vào thì mau lên! Mấy cậu không được tham gia vào trận đấu đâu nếu không đến đúng giờ!"
"Cảm ơn--"
Tsuchimikado kéo tay Kamijou và bước qua cổng sau một cách đường hoàng. Kamijou cảm thấy không thể làm gì khác, nhưng cậu vẫn không quên vấn đề chính,
"Oi, Tsuchimikado! Còn quần áo dự phòng của chúng thì sao!? Không phải là sẽ rất khó để 'trà trộn' với đống bùn đất đầy người này sao?"
"Cậu đang nói cái gì đấy, họ có quần áo trong phòng y tế! Để chữa cho những người bị chấn thương, chỗ đó chắc vẫn mở hôm nay! Mau đi thay đồ thôi, sau đó chúng ta sẽ lẻn vào!!"
Kamijou và Tsuchimikado tiếp tục nói chuyện trong khi phóng vào khu đất bụi bặm của trường hướng về phía khuôn viên phủ xi măng.
Vẫn còn ba phút nữa trước khi trận thi đấu bắt đầu.
Part 4
Trận thi đấu tiếp theo sẽ là 'cuộc thi ném bóng'.
Misaka Mikoto đang đứng trên sân đất trong khuôn viên trường.
Đối với cô nhóc, đã quen với trang thiết bị đời mới của Trường Cấp hai Tokiwadai, cảm rất khá là mới mẻ khi đứng trên đấu trường với mặt đất không bằng phẳng gây ra sự khác biệt trong việc hấp thụ chấn động. Với một chút gió, bụi cũng có thể bốc lên. Ai có thể thực hiện những bài kiểm tra chính xác ở cái nơi trông như lấy ra từ trong các bộ phim miền viễn Tây này chứ? Hay đúng là họ sắp đặt cái địa hình thiếu chuẩn này làm sân tập thực tế?
Chỉ có khoảng 200 học sinh ở phía bên Tokiwadai, và tất cả đều là các tiểu thư, nên trông họ thanh lịch, duyên dáng và nhỏ bé. Lí do họ nhận được quá nhiều sự chú ý của khán giả là vì, bên cạnh sức mạnh của họ, những cô gái này lên ống kính trông không khác gì một bức tranh tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, đó là cách nhìn 'từ phía ngoài' Thành phố Học viện.
Cái nhìn 'từ bên trong' Thành phố Học viện lại khác hoàn toàn.
Khi những cô tiểu thư của Tokiwadai tham gia vào một trận đấu, có nghĩa là những người yếu nhất trong số họ, những Level 3, cho tới người mạnh nhất, Level 5, đều sẽ có mặt. Cho dù số lượng và thể chất có chênh lệch, đối phương sẽ chỉ cảm thấy đầy bi quan khi đối đầu với nhóm những cô tiểu thư có thể đánh chìm chiến hạm Aegis với nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt.
Trong thực tế, ở phía bên kia sân trường.....phía sau các cột rổ được sử dụng cho cuộc thi đang ngăn cách họ, là trường đối phương. Mặc dù có tới hơn 2000 người, có thể thấy từ xa cảm giác chấp nhận, được bao trùm bởi không khí bi thương. Trong mắt hội Tokiwadai, những người đó đang toát ra vẻ bại trận. Những cô tiểu thư kiêu hãnh nhanh chóng nhận ra điều đó trong khí phát ra những tràng cười Ohohohoho sắc lạnh.
Nhưng Misaka Mikoto không thấy hài lòng với tình hình này chút nào.
Hai tay đặt trên hông, Biri Biri, cô nhóc bắt đầu phóng ra những tia lửa điện xanh và trắng.
(......CÁI QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA THẾ NÀY!)
Trong đội của đối phương, cách đó 100m, giữa 2,000+ học sinh cấp hai, là kẻ lẽ ra không nên ở đây. Và không thể tin được là tên đó còn chuẩn bị cẩn thận tới mức mặc trang phục thể dục do trường này thiết kế.
Cô nhóc chưa từng đánh bại được hắn ta trước đó.
Thanh niên duy nhất mà cô nhóc từng để cho nhìn thấy gương mặt lúc khóc của mình.
(ANH-ĐANG-LÀM-CÁI-QUÁI-GÌ-Ở ĐÓ THẾ!! OI.......!?)
Đám đàn em xung quanh Mikoto thấy hơi sợ phải hỏi xem có chuyện gì không ổn, nhưng Mikoto, đang cúi đầu xuống và nở một nụ cười ma quái, không nhận ra bầu không khí xung quanh mình đang rạn nứt.
Sau khi các vận động viên đều đã ở trong đấu trường, Kamijou Touma, nghe thấy tên của đội đối phương, lập tức tái xanh mặt.
"(Ế......!? Đối thủ là Trường Cấp hai Tokiwadai! Đỡ.....đỡ đi, Tsuchimikado! Nếu mấy cô tiểu thư kia mà giận lên, họ chắc chắn sẽ bắn một quả railgun có thể cắt đôi Tháp Tokyo đấy!)"
"(.......Nya. Tớ nghe nói với năng lực và cấp độ của họ kết hợp lại, họ thậm chí còn có thể tay không đánh sập Nhà Trắng. Kami-yan, chúng ta phải cẩn thận đạn lạc đây.)"
Sau khi nói về những chuyện chắc chắn sẽ khiến họ bị các cô tiểu thư kia tấn công nếu nghe được, hai người bắt đầu bàn về kế hoạch tác chiến.
"'Bản tốc kí gốc' chỉ là mật danh thôi. Thực chất, đặt một quyển sách dày như vậy xuống đây là không thể nya. Trận pháp vòng tròn tiên đoán chỉ về phía cái trường này, cậu có thấy gì lạ lúc mới vào không?"
Đúng như Tsuchimikado nói, không hề có 'vật dụng ma thuật' nào có thể thấy trong ngôi trường này.
Trên mặt sân đất, mười cái cột rổ được xếp thành hàng. Đặt xung quanh đó là những quả bóng đỏ và trắng. Do có hơn 2,000 người tham gia vào cuộc thi, không chỉ có cột rổ rất lớn, mà cũng có rất nhiều bóng được sử dụng.
Nếu cô ta muốn sắp đặt nó, cô ta sẽ để ở đâu?
"Thiệt tình, nó mà có hình như một quyển sách cũ thì tốt."
"Đó là mục tiêu của kẻ địch. Mặc dù chúng ta không biết về modus operandi của Oriana, vì nó là dạng phải sắp đặt, sẽ phải có thần chú được thiết lập. Nó có thể được cải trang thành hình graffiti, những vết xước, màu nhuộm hay thậm chí là vết bẩn. Cô ta nghĩ là tớ không thể tìm ra sao? Kami-yan, những kĩ thuật Onmyoji mà tớ đã học bao gồm cả kĩ thuật Phong thủy cảnh quan và kiến trúc. 'Đọc' những dấu hiệu ma thuật đó là chuyên môn của tớ.
Tsuchimikado mỉm cười trong khi trả lời.
Kamijou bắt đầu suy nghĩ.
"À phải, Tsuchimikado. Nhắc tới vị trí 'bản tốc kí gốc' của Oriana, không phải đó cũng là một quyển sách phép.....ngoài ra, nó vẫn còn là bản gốc, phải không? Tớ nghe nói người ta sẽ bị vỡ tim nếu đọc nó, nên không phải những người tham gia vào cuộc thi ném bóng này sẽ tiêu tùng cả sao?"
"Không, tớ không nghĩ thế. 'Bản tốc kí gốc' là một quyển sách phép không cho phép bất kì người đọc nào hiểu được nó. Vì đó là một quyển sách tốc kí không thể đọc nổi, sẽ không có kiến thức lệch lạc nào được truyền lại. Nên cậu không phải lo về việc đó."
Hiểu rồi. Kamijou cuối cùng cũng có thể thở phào.
Tuy nhiên, gương mặt Tsuchimikado trông vẫn nghiêm nghị.
"Việc quan trọng là cách Oriana sắp đặt cuốn sách phép nya. Nếu nó được khắc lên một bảng đá, bảng đá đó tự nó sẽ trở thành một cuốn sách phép. Mặc dù tớ không biết phạm vi của nó rộng thế nào, hi vọng là cô ta không đặt nó lên một thứ gì đó quá lớn, vì khả năng chạm vào đó sẽ rất cao."
Kamijou nhìn qua đầu các học sinh, về phía trường học. Những gì cậu nhìn thấy là một hàng mười cái cột rổ được dùng cho cuộc thi, với những quả bóng đỏ và trắng vương vãi xung quanh đó.
"Nếu là mấy cái rổ đó thì không sao.....lấy ví dụ, sẽ là một tai họa nếu một trong những quả bóng này là cuốn sách phép. Có tổng cộng khoảng 2,500 người tính cả hai bên, phải không? Nếu thế, số lượng bóng được chuẩn bị sẽ gấp đôi số đó. Quan trọng hơn, khả năng chạm phải rất lớn."
Không chỉ việc tìm kiếm nó sẽ khó khăn, những người tham gia sẽ còn ném bóng đi. Cho dù nếu nó được đặt trong số đó, họ không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.
"Không, bóng chỉ mới được cho thêm vào thôi. Lúc Stiyl bị tấn công bởi thần chú phản công, đống bóng này vẫn còn ở trong kho. Nếu thế, sẽ rất kì lạ nếu 'trận pháp hiện thực vòng quanh' không chỉ về phía nhà kho."
"Thế giờ sao?"
Kamijou quay sang nhìn Tsuchimikado, trước khi quay lại về phía khuôn viên trường, rồi lại về phía Tsuchimikado.
"Đống rổ có vẻ đáng ngờ nya. Có vẻ như chúng đã được để ở đây lâu rồi. Người ta phải quyết định xem đặt rổ ở đâu vì còn phải 'rải bóng ra xung quanh'. Nếu vậy, có khả năng là cô ta đặt thần chú ở rổ."
"Nhưng, chúng ta phải làm sao.....? Mặc dù mới chỉ là chuẩn bị, giờ là lúc khán giả tập trung lại. Không phải chúng ta sẽ bị để ý nếu cứ vô tư lại gần đó sao?"
Chỗ này nhìn rất rõ, vì không có gì cản trở tầm mắt. Hay là cô ấy đã cải trang như những gì Kamijou nghĩ?
"Không. Nhiều khả năng là mụ Oriana đó không lại gần trường học. Kami-yan, cậu không thấy bảo vệ đứng ở cửa sau à? Tìm cách xông qua đó trong lúc đang chạy trốn là phí phạm sức lực.... Đống rổ này có lẽ đã được mượn từ những chỗ khác nya. Có thể cô ta đã sắp đặt pháp trận trong khi người ta đưa chúng đến đây."
"Nhưng, chỉ chạm vào thôi cũng sẽ tạo ra nạn nhân. Vậy làm sao người vận chuyển lại không bị gì cả?"
"Có khả năng là Oriana thiết lập nó lúc sự kiện bắt đầu và kết thúc. Diễn biến trận đấu sẽ được phát trên truyền hình. Bằng cách nhìn vào bảng điện tử, có thể nắm bắt được tình hình cần thiết để cô ta chuẩn bị nya."
"Kết thúc.....?"
Kamijou ngờ vực, nhưng Tsuchimikado mỉm cười.
"Oriana sẽ cố hết sức tránh bất kì sự hỗn loạn nào để cho phép cuộc trao đổi diễn ra trơn tru. Khả năng là cô ta sẽ dừng nó lại khi cuộc thi đấu đã kết thúc và ban tổ chức hoàn thành việc dọn dẹp. Dĩ nhiên, khi đó cô ta đã lặn mất tăm."
Nhưng một khi có ai đó chạm vào quyển sách phép 'bản tốc kí gốc' ấy, thứ hình dạng và tung tích chưa được biết, đó sẽ là một thảm họa.
"Mụ Oriana đó......đã nghĩ tới những việc này ngay từ đầu sao?"
"Tớ không biết nya. Có thể cô ta không nghĩ xa tới mức đó. Mặt khác, có lịch thi đấu trong quyển cẩm nang du lịch. Nghiên cứu hành động của các thành viên ban tổ chức không phải là không thể."
Trong khi Tsuchimikado trả lời, tiếng loa phát thanh của trường vang lên.
"Tất cả vào vị trí."
Một giọng nói phát ra.
Cuộc chiến chống lại kẻ địch không có mặt chuẩn bị bắt đầu.
Ở một phía sân trường, trong trại của thành viên ban tổ chức, Fukiyose Seiri đang cầm một cái mic.
"Tất cả, vào vị trí."
Giọng nói phát ra từ cổ họng cô bị đè lên bởi tiếng ồn loa phóng thanh. Công việc của một thành viên ban tổ chức có phần đa dạng, bao trùm từ đưa người bị chấn thương vào hay ra hiệu lệnh bắt đầu và kết thúc cuộc thi đấu. Ban truyền thanh đã rời đến trại riêng, nên thành viên ban tổ chức chỉ còn cần phải ra hiệu lệnh bắt đầu.
Có cả công việc phiền phức khác như đếm số lượng bóng được ném vào rổ. Vì có quá nhiều người tham gia, số lượng bóng được ném không thể bị xem nhẹ. Trong 'Cuộc thi Ném Bóng' này, 1/3 thời lượng dự kiến được dùng để đếm số bóng.
"Chuẩn bị."
Fukiyose chỉ chịu trách nhiệm phát hiệu lệnh bắt đầu, trong khi những hiệu lệnh khác do các thành viên còn lại phụ trách. Sau khi đã xong việc, cô sẽ phải đi đếm số bóng. Những người khác có thể thấy thật phiền phúc, nhưng cô ấy có những suy nghĩ khác trong đầu.
(Mình có cảm giác là có ai đó ở trong nhóm kia......là do mệt mỏi à? Hay do thiếu vitamin? Mình nhớ là đậu nành có thể chữa được mệt mỏi về tinh thần. Nhưng không phải là cái chương trình quảng cáo đó nói là tinh dầu đậu nành có hiệu quả đối với mọi thứ từ béo phì cho đến nhiễm trùng máu cho đến mất trí nhớ rồi thì lão hóa da sao?)
Trong khi những nghi ngờ đó vẫn chưa được giải đáp, Fukiyose cất giọng,
"BẮT ĐẦU!!"
Bíp!! Với tiếng còi, 'Cuộc thi Ném Bóng' bắt đầu. Dàn loa phóng thanh của trường phát bài hát vẫn thường được nghe thấy trong các sự kiện thể thao.
Học sinh từ cả hai trường bỏ qua tiếng nhạc dồn dập trong khi họ tiến vào giữa từ hai bên đấu trường. Mục tiêu của họ là những cột rổ cao xấp xỉ 3m.
"Oa! Kami-yan, cúi xuống!!"
Tsuchimikado hét. Đúng lúc Kamijou thụp xuống đất, những tia sáng đủ màu và ánh chớp đỏ, xanh và vàng bay tới từ phía Trường Cấp hai Tokiwadai phía sau cột rổ vài mét. Những tia chớp phóng tới tạo ra sóng xung kích. Với loạt tấn công đó, hàng tá những tên con trai bị đánh bay đi.
"Oa, đám kia liệu có bị bật đi tới 10m không nhỉ!?"
Một phần đám đông đã biến mất. Trong cuộc thi Xô Cột Kamijou đã tham gia vào cũng có những đòn tấn công của esper, nhưng đây lại thuộc về một đẳng cấp khác hoàn toàn. Một hố rộng đường kính nhiều mét, có thể được so sánh với những miệng núi lửa trên mặt trăng, được tạo ra. Ngay cả bụi trôi nổi trong không khí cũng bị quạt bay đi bởi chấn động.
Kamijou kinh hoàng và quay lại nhìn phía sau. Tuy những học sinh bị thổi bay đi vẫn còn đứng loạng choạng, có vẻ như không có ai bị thương. Dường như trong khi vụ nổ xảy ra, những esper khác của Tokiwadai đã thêm vào vài lớp phòng vệ kiểu 'bong bóng không khí' hay 'tấm phản chấn'. Đúng như kì vọng ở các tiểu thư thích quan tâm tới an sinh của đối phương.
Tuy nhiên cánh tay phải của Kamijou, chứa đựng sức mạnh Imagine Breaker, có thể sẽ phá hủy loại năng lực bảo vệ đó. Vể thương bên sườn Tsuchimikado có khả năng sẽ lại bung ra nếu như có chấn động.
"......."
"......."
Kamijou và Tsuchimikado bất giác trao đổi với nhau mà không dùng lời nói.
Tiếp đó, những ánh chớp đỏ, xanh và vàng phóng về phía hai người họ. Những quả bóng lửa, súng điện và đạn chân không đang phóng về phía họ.
"Cá.......cái quái gì đang diễn ra....! Không phải lịch nói đây là một cuộc thi Ném Bóng à?"
"Thay vì bóng, chúng ta nên gọi chúng là đạn đại bác mới đúng nya!!"
Vì những đợt đại bác đó, vài phần của nhóm học sinh đã lần lượt bay mất. Kamijou và Tsuchimikado chạy vào đám đông, tìm mọi cách để tới được giữa sân trường, tới chỗ những cột rổ được xếp thành hàng. Những cái cột trụ không được người giữ, mà được đỡ bởi chân đế kim loại trên mặt đất.
"...(Nghe kĩ này, Kami-yan. Tớ sẽ đi kiểm tra từng cái cột một.)"
"...(A, tớ có giúp gì được không?)"
"...(Nếu có gì tớ sẽ bảo. Được rồi, đứng ở đấy nya. Sau khi tớ tìm thấy 'bản tốc kí gốc' sẽ tới phiên cậu.)"
"...(Rõ rồi, nhưng mà...)"
Kamijou nghĩ, trong lúc đấy mình làm cái gì? Dù thế nào, để tránh bị nghi ngờ cậu ném một quả bóng màu trắng trên mặt đất và nghĩ rằng nếu cậu, một người ngoài cuộc thực sự tham gia vào cuộc thi này, nó có thể sẽ thực sự thay đổi kết quả chung cuộc nên cậu không lấy làm tích cực lắm.
Dưới một cái cột, Tsuchimikado cố tình ném một quả bóng chắc chắn sẽ không rơi vào trong rổ, và phân tích nó từ trên xuống dưới. Cái cột rổ cao 3m, nên chỉ ngẩng đầu lên quan sát thực sự rất tẻ nhạt.
Bên cạnh việc kiểm tra xem có tấm thẻ ghi nhớ nào Oriana có thể sử dụng, Tsuchimikado còn kiểm tra những khu vực khác, như có chữ viết bất thường nào được khắc lên cột không, hay có dấu hiệu kì lạ nào trên chân đế không.
"(...Tsuchimikado?)"
"(...Không phải cái này, Kami-yan.)"
Cậu lắc đầu, nhặt lên một quả bóng trắng khác, và hướng về phía cái cột tiếp theo.
Sau đó, cậu kiểm tra cái thứ hai bên cạnh đó, rồi cái thứ ba, nhưng không thu được gì. Thấy thế, Kamijou có cảm giác như sắp hết thời gian.
Vẫn còn bảy cái nữa.
Đúng lúc Kamijou chuẩn bị chạy theo sau Tsuchimikado, một tia chớp màu trắng được bắn ra từ phía sau cậu.
"Oa!?"
Cậu lập tức lấy tay phải ra đỡ. Viên đạn ánh sáng bay tới, và chạm vào tay Kamijou. Xìì! Một âm thanh phát ra khi nó nhẹ nhàng bật trở lại. Đâu đó từ phía xa, cậu có thể thấy các cô tiểu thư Tokiwadai đang nhìn chằm chằm, miệng há hốc, nhưng Kamijou không quan tâm. Sẽ rất tệ nếu cậu bị để ý. Vì vậy, cậu thúc cùi chỏ vào một nam sinh đang đứng run rẩy gần đó, giả bộ như đã được cậu ta cứu.
"(...Kami-yan, cái thứ tư cũng không phải. Cái tiếp theo.)"
Những cô tiểu thư Trường Cấp hai Tokiwadai giận dữ chuyển hướng sang nhắm vào cậu nam sinh. Tsuchimikado và Kamijou liền tiếp tục chạy tới cái cột thứ năm.
Bức tường người phía trước mặt đang lung lay.
Một nhóm con trai đang tập trung vào duy nhất việc ném bóng vào rổ bị thổi bay đi như một hàng domino. Họ vướng vào nhau trong khi va vào cái cột rổ thứ năm.
Đang! Với âm thanh kim loại vang lên, cái rổ bắt đầu rung chuyển.
Nếu Oriana đặt 'bản tốc kí gốc' ở cái cột thứ năm--rất nhiều người đã phải trở thành vật hi sinh.
Giống với khi Stiyl trông như đang chịu đựng một cơn say nắng nghiêm trọng.
Những người không có khả năng ma thuật có thể chết dưới tay cái thần chú phản công này.
"Chết tiệt!!"
Tsuchimikado điên cuồng phóng về phía nhóm người. Kamijou muốn theo sau cậu, nhưng phải dừng lại giữa chừng.
Cái cột thứ năm đang rung lắc dữ dội.
Nó đổ sang bên, va đập mạnh vào cái có thứ sau để bên cạnh.
Cái thứ sáu cũng bắt đầu lắc lư.
Đối diện với khối kim loại đang đổ là một nữ sinh của Tokiwadai.
Cô nhóc, đang giữ một quả bóng đỏ bằng cả hai tay, há hốc miệng nhìn vào khối thiết bị nặng nề trọng lượng hơn 30kg đang rơi lên người mình.
Kamijou định chạy tới, nhưng nhóm con trai ngã vào cái cột thứ năm đang chắn đường cậu.
"Chết tiệt! Tsuchimikado!!"
Kamijou hét. Cậu đạp lên lưng Tsuchimikado, đang lao về phía cái cột thứ năm, và nhảy qua nhóm con trai trên mặt đất. Cậu mất thăng bằng giữa không trung, nhưng vẫn tóm được vào cổ áo phông điền kinh của cô nhóc và sử dụng động lực để kéo cô sang một bên. Ít nhất cậu cũng đã thoát đuộc khỏi đường rơi của cái cột.
Vào khoảnh khắc đó, từ phía xa, một vụ nổ được tạo ra do va chạm giữa siêu năng lực.
Cái cột thứ sáu, đang đổ xuống, bị ảnh hưởng bởi cơn lốc vừa được tạo ra. Cây cột kim loại lúc này đang rơi về phía Kamijou, với sức nặng và động lực tăng lên nhiều lần.
(Chết tiệt, phải chạy khỏi đây trước!)
Trong tư thế này, khi cậu đang nằm trên mặt đất, Kamijou không thể nhảy đi được. Do chấn động khi cậu ngã xuống, cơ thể Kamijou vẫn còn ê ẩm khắp nơi. Cậu lách cái thân thể đau đớn của mình sang và đẩy cô nhóc đang không thể cử động đi. Cô nhóc trông có vẻ ngạc nhiên, và dường như cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra quanh mình.
(...Thiệt tình!!)
Kamijou nghiến chặt răng.
Cái cột rổ nặng hơn 30kg đang đổ lên người cậu.
Vào khoảnh khắc đó.
Đang!! Như tiếng chuông Nhà thờ rung, cái cột thứ sáu bị đẩy sang một bên. Nó bị cắt đôi bởi một tia sáng màu da cam, tiếp tục va đập xuống đất, và lăn đi vài mét. Những học sinh xung quanh đó lập tức cúi xuống, nhưng vài giây sau đó, tất cả lại quay trở lại chế độ chiến đấu hỗn loạn. Trong thời gian đó, những gì còn lại của cái cột tiếp tục va đập trên mặt đất.
Railgun.
Một trong những siêu năng lực, viên đạn có thể di chuyển với vận tốc gấp ba lần của âm thanh.
Kamijou Touma run rẩy quay đầu lại. Trước mặt cậu là cô nhóc đã búng đồng xu bằng ngón cái của mình, át chủ bài của Trường Cấp hai Tokiwadai đang phóng những tia lửa điện ra từ khắp cơ thể, Misaka Mikoto.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt.
"Hehehe..."
Kamijou cười yếu ớt.
"Thiệt tình....anh...ANH-MUỐN-TÔI-CHƠI-TRÒ-TRỪNG-PHẠT-THẾ-CƠ-À!??"
Cùng lúc đó, Mikoto tiếp tục bắn ra một dòng điẹn.
"Oa....oaaaaaaa!! Em gì đằng kia ơi, chạy đi trước khi trúng phải cái đòn tấn công diện rộng này!! Anh sẽ chặn nó, nên mau chạy đi!!"
Kamijou điên cuồng vung tay phải ra để phản hồi đòn điện.
Cô gái hô lên từ phía sau, "Cảm ơn anh nhiều! Xin lỗi nhé!!" và cúi đầu một cách lễ phép, rồi chạy khỏi chiến trường với một tốc độ đáng kinh ngạc. Trong chớp mắt, cô nhóc đã biến mất vào đám đông những người tham gia cuộc thi.
Kamijou không quay lại nhìn trong khi nói một cách nhẹ nhõm,
"...Phù, trông con bé năng động như vậy, chắc là không sao rồi."
"Anh....lẻn vào cuộc thi đấu của người ta đã đủ tệ hại rồi, sao anh còn có thể tỏ ra ngầu như thế...?"
Đang cãi vã, Mikoto cảm thấy có phần mệt mỏi trong khi cô nhóc đặt một tay lên trán. Sau đó cô nhóc vươn cánh tay nhỏ nhắn sang bên cạnh---về phía cái cột số bảy.
"KHOAN! Đợi chút đã, Misaka-san!!"
"Cái....anh làm cái gì đấy?"
Mikoto dừng tay lại, giữ nó giữa không trung.
Kamijou không nhìn vào mặt Mikoto. Cậu đang quan sát cái cột thứ bảy. Ở độ cao mà Mikoto đang chuẩn bị đặt tay lên, có vẻ như có một thứ gì đó.
Một mảnh giấy hình chữ nhật...to bằng giấy gói kẹo cao su.
Mặc dù cậu không nhìn rõ từ chỗ này, nhưng dường như có vài dòng chữ nhỏ được viết lên đó.
(Một thẻ ghi nhớ!? Đừng có nói là 'bản tốc kí gốc' đấy nhé?)
Lưng Kamijou đột nhiên đông cứng.
Một linh cảm chạy xuyên qua người cậu, khiến cậu cứng đờ.
(Mình hiểu rồi...có khả năng đó là 'bản tốc kí gốc' mà Tsuchimikado đã nói tới, thứ tạo ra thần chú phản công. Đừng có bảo là mọi tờ giấy nhớ của Oriana đều là một 'bản tốc kí gốc' đấy nhé?)
Kamijou nghĩ, đúng là tệ hại.
Kamijou và Mikoto đang đứng cách nhau 1.5m.
Tuy họ đang đứng gần nhau, đó cũng không phải khoảng cách có thể đạt được chỉ bằng cách dang tay ra.
Mảnh giấy dày chỉ được dán vào ở phần trên.
Khi cơn gió thu thổi qua, mảnh giấy sẽ phấp phới đôi chút.
Bàn tay của Misaka Mikoto chỉ cách cái cột 3cm.
Một cơn gió mạnh thổi tới---và mảnh giấy có thể sẽ chạm vào cô nhóc.
Nghĩ tới cách Stiyl lúc này đang nằm gục mặt trên mặt đất, Kamijou bất giác thở gấp.
Cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ, và bình tĩnh nói với cô nhóc đang gặp nguy hiểm,
"Nghe này, Misaka-san. Tôi sẽ giải thích cho cô sau. Nghe tôi này, rời khỏi chỗ đó đi. Những gì tôi đang nói rất quan trọng."
"Hả??? Anh đang nói cái gì thế? Tự dưng lại nói kiểu đấy?"
Đúng như dự đoán, Mikoto cau mày. Tay cô nhóc....tiếp tục giữ tại vị trí đó. Không đưa tới, cũng không rút về, mà giữ một khoảng cách 3cm.
Mảnh giấy dày đột nhiên lay động.
Mikoto không nhận thấy nguy hiểm tiềm ẩn trong tình thế này.
"Tôi nói này. Giờ anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả? Mà sao anh lại ở đây? Bọn tôi không thể tiếp tục cuộc thi nếu cột bị đổ, nên tốt hơn hết là anh hãy giải thích cho rõ ràng--"
Vào khoảnh khắc đó, có âm thanh của không khí bị chém đứt phát ra.
Tiếng động tới từ sau lưng Kamijou. Những nam sinh của trường đối thủ của Tokiwadai đã bắn đạn bụi về phía Mikoto. Nhờ siêu năng lực, bụi đất được gia tốc và xuyên qua không trung như một viên đạn. Nếu có ai bị nó đánh trúng, người đó có thể sẽ gãy xương.
Trông thấy tình huống bất ngờ này, Mikoto ngạc nhiên và phóng ra những tia lửa điện màu xanh, sẵn sàng đánh trả.
"Đừng có xen vào!!"
Trước khi cô nhóc kịp hành động, cánh tay phải của Kamijou vươn sang bên.
Tay cậu chắn giữa đòn tấn công và Mikoto, đánh tan viên đạn bụi ngay khi va chạm.
Bụi đất bay ra và dính vào mặt Kamijou, nhưng cậu còn không thèm lau nó đi.
Có vẻ như cậu không có thời gian để làm vậy, trong khi ánh mắt cậu đang dính chặt vào Misaka Mikoto.
"Ngốc...."
Mikoto nhìn vào những gì còn sót lại của cú bắn bụi, và rồi quay sang nhìn Kamijou.
"Anh có bị ngốc không vậy? Sao lại chặn đòn tấn công của chính đồng đội mình? Cho...cho dù không có anh giúp, tôi vẫn có thể xử lí nó một mình. Mà cái việc quan trọng anh muốn nói là việc gì? Anh không thể nói sau trận đấu được à? Sao cứ nhất thiết phải lẻn vào đây vào đây để nói với tôi mới được chứ!?"
"Tôi sẽ giải thích cho cô sau, Misaka-san. Dù thế nào đi nữa, cứ tránh ra khỏi đó đi đã !!"
"Thiệt tình!! Sao anh không nghe lời người khác nói một chút được nhỉ! Người phải rời khỏi đây là anh mới phải, đúng không!!"
Mikoto tức giận vung tay về phía cây cột thể hiện sự bực tức.
Cuống cuồng, Kamijou bất giác hét lên.
"Đợi chút đã, Misaka-san! Tạm thời giờ đừng nói gì cả, và lại gần đây!! Chỗ đấy rất nguy hiểm! Tôi không muốn cô bị thương!!"
Mikoto ngừng việc đang làm lại.
Vì một lí do nào đó, gương mặt cô nhóc đỏ lựng. Đầu cô nhóc không cử động, nhưng đôi mắt có vẻ như đang lảng tránh Kamijou.
"Anh không cần phải lo lắng cho tôi vì cái cuộc thi nhỏ nhặt này chứ. Không cần biết là ai tấn công tôi, tôi sẽ không sao chừng nào còn sử dụng sức mạnh...."
Kamijou không nghe được những gì cô nhóc nói, và lúc này cũng không còn thời gian cho việc đó. Mắt cậu đang quan sát từng cử động nhỏ của Mikoto. Mồ hôi rỏ xuống mặt cậu, nên cậu nhanh chóng lấy tay phải lau đi và có thể thấy có gì đó gai gai trên mặt.
Mặt khác, Mikoto, đang bị Kamijou quan sát, tạo ra tiếng động trong khi đứng thẳng lưng lại. Bàn tay chuẩn bị chạm vào cây cột từ từ rụt lại ra phía trước mặt. Sau một lúc, cô nhóc lắc đầu quầy quậy.
(Cuối cùng cũng.... không còn vấn đề gì phải không? Mà sao cô ta lại đỏ mặt???)
Kamijou còn nghi vấn đó trong đầu, nhưng đúng là sau cùng tay Mikoto đã rời khỏi cây cột.
Ngay khi Kamijou thấy nhẹ nhõm,
"Cái quái gì, đừng có nói những thứ làm tôi giật mình như thế nữa."
Mikoto chùng tấm lưng mà cô nhóc vừa mới ưỡn ra trước đó, và uể oải lấy tay phải tóm vào cây cột.
"Chết tiệt!!"
Kamijou phóng hết sức bình sinh về phía trước. Mảnh giấy dày bị gió lay đang chuẩn bị chạm vào lòng bàn tay Mikoto. Trước khi chuyện đó xảy ra, Kamijou nhảy về phía cô nhóc và sử dụng động lực đó để thụp xuống. Cậu bám vào eo Mikoto bằng cả hai tay, và đẩy cô nhóc xuống mặt đất.
"Ế? Ế?"
Mikoto nằm trên mặt đất và nhìn lên cái thân thể đang che lấy người mình. Hai cánh tay đặt trước ngực đông cứng.
"Oa...oa...tạ...tạisaotạisaotạisaotạisaotạisao....?"
Như một vụ nổ lớn, gương mặt Mikoto đã hoàn toàn đỏ bừng, và cô nhóc không thể nào hoàn thành câu nói. Khuôn mặt Kamijou lại càng tỏ ra nghiêm túc hơn.
"Yên nào, đừng cử động."
Sau khi nói thế, với Mikoto vẫn đang nằm trên mặt đất, Kamijou quan sát gương mặt cô nhóc. Vì cậu không biết chút gì về ma thuật, cậu không thể đưa ra được kết luận nào. Tuy nhiên, chỉ từ góc nhìn của một người bình thường, gương mặt của cô nhóc lúc này đã đỏ rực, như thể cô nhóc đang bị sốt kiểu gì đó.
(Nó có nhắc tới những triệu chứng như bị say nắng nghiêm trọng....)
Để phân tích được kĩ hơn, Kamijou đưa mặt lại gần.
"Ế....cái gì...?"
Mikoto chớp mắt. Có vẻ như nhận ra điều gì đó, cô nhóc từ từ nhắm mắt lại.
Trông thấy vậy, Kamijou tặc lưỡi, và cuống cuồng đặt tay phải cậu lên trán cô nhóc.
"Chết tiệt, đúng là cô thấy không khỏe à Misaka-san!? Thân nhiệt tăng...khỉ thật, sao mặt cô lại đỏ hết lên thế này!!?"
Nghe thấy Kamijou hét, Mikoto quay trở lại với thực tế, và cuống cuồng tìm cách phản biện lại,
"Cái....cái gì! Nó đỏ là vì nó đỏ là vì nó đỏ là vì nó đỏ! Tôi có bị sốt đâu!"
Ế? Kamijou thu mặt về. Nếu bất kì người bình thường nào cũng sẽ gặp những triệu chứng nghiêm trọng hơn Stiyl, thì có nghĩa là Mikoto vẫn chưa chạm vào cột rổ.
Tuy nhiên, họ đã tìm được nơi Orian sắp đặt thẻ ghi nhớ của mình--vị trí của thần chú phản công.
Kamijou rời khỏi chỗ Mikoto, và nhìn quanh.
"Tsuchimikado, ở đây! Cái thứ bảy---!!"
Đúng lúc cậu chuẩn bị hô lên, cậu ngừng lại.
Cậu trong thấy nó.
Mảnh giấy dày được dán trên cái cột thứ bảy bằng băng dính có dòng chữ 'tài sản của trường Cấp hai Noyi'. Cái cột này được mượn từ trường khác sao?
Tsuchimikado đã nói vậy.
Đây là nhãn dùng để ngăn không cho họ làm mất.
(Không phải cái này!? Nếu vậy, 'bản tốc kí gốc thật' ở đâu!?)
Kamijou cuống cuồng nhìn xung quanh.
Ngay lúc đó, có tiếng còi vang lên. Nhạc hiệu phát ra từ dàn loa phát thanh của trường đã ngừng lại.
Sau đó, một cánh tay khác vươn ra và tóm vào cây cột thứ tám.
"Thiệt tình. Kamijou Touma, cậu đang làm cái gì ở đây thế?"
Một giọng cảnh cáo vang lên.
"Tớ sẽ hỏi cậu lí do sau, giờ thì im lặng mà rời khỏi đây. Trận đấu phải ngừng lại, vì không thể có một cuộc chơi công bằng khi mà có nhiều cột bị đổ như thế."
Thành viên ban tổ chức, Fukiyose Seiri, nhìn cậu một cách ngạc nhiên.
Cô gái đang mặc một cái áo khoác mỏng bên ngoài trang phục thể thao.
"Cậu có nghe thấy không đấy? Vẫn muốn tớ ép cậu phải ăn canxi à?"
Nhưng Kamijou không nhìn vào cô, cũng không nghe thấy những gì cô ấy nói.
Ở tay Fukiyose...
Có một mảnh giấy nằm giữa cây cột kim loại và lòng bàn tay mềm mại của cô.
Đó là một mảnh giấy được dán lên cột.
Kamijou hi vọng mảnh giấy dày đó chỉ là một mảnh giấy bình thường giống như trên cái cột số bảy.
Có một dòng chữ màu xanh nước biển được viết trên đó, và có vẻ như là bằng tiếng Anh.
Pặc!! Đột nhiên, một âm thanh kì quái phát ra.
Cơ thể Fukiyose giật lên.
"Fuki...."
Tay trái cô ấy rời khỏi cây cột một cách thiếu sức sống.
Ở chỗ cô ấy vừa tựa vào, có một dòng chữ 'Wind Symbol' viết bằng bút mực xanh.
"Fukiyose-san--!!"
Kamijou chỉ còn biết hét lên, nhưng Fukiyose không đáp lại.
Cứ như vậy, bàn tay Fukiyose rời khỏi cây cột trong khi cô ấy ngã xuống đất. Bịch. Một cách ngã thiếu sức sống. Cô ấy nằm trên mặt đất và không thể cử động tay chân. Có thể so sánh biểu hiện của cô ấy với một cái túi da mềm đang xẹp xuống.
ParaPara, xung quanh Fuikiyose, có thể nghe thấy tiếng không khí bị nén lại.
"Cái....cái gì?"
Mikoto kinh ngạc thốt lên. Nhưng giữa những vận động viên, có vẻ như chỉ có Mikoto nhận ra có điều gì đó không ổn đang diễn ra. Mặc dù những học sinh khác có nhìn một cách ngờ vực, không ai có thể nghĩ rằng đó là một đòn tấn công bí ẩn từ phía ma thuật. Do có quá nhiều esper tham gia vào trận đấu, sẽ không có ai cảm thấy lạ cho dù nếu có chuyện gì đó khó tin xảy ra.
Vào khoảnh khắc đó, Tsuchimikado đã chạy được tới bên cạnh Kamijou.
"(...Kami-yan, mau chạm vào Fukyose đi! Cô ấy không phải pháp sư. Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ tiếp tục như vậy!!)"
Nghe thấy tiếng Tsuchimikado, Kamijou trấn tĩnh lại. Cậu lao về phía Fukiyose Seiri, đang nằm trên mặt đất, đỡ cô ấy dậy, và đặt tay phải ra sau lưng cô.
Pụp, một tiếng động như tháo hơi phát ra.
Cho dù vậy.
Cho dù vậy, Fukiyose Seiri cũng không hồi phục lại.
"Chết tiệt..."
Cậu biết lí do. Giữa Stiyl Magnus và Fukiyose Seiri, có một sự khác biệt giữa khả năng kháng phép. Ngay cả chuyên gia về ma thuật như Stiyl cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Fukiyose Seiri, một con người bình thường, bị tấn công không báo trước. Bất kì ai cũng có thể đoán được cái kết nào sẽ xảy ra.
Nhưng.
Không cần biết có suy nghĩ thế nào, sự nghi ngờ trong đầu cũng không thể bị ngừng lại.
Tại sao?
"Tsuchimikado!!"
"Bình tĩnh nào, Kami-yan. Đó chỉ là sự mệt mỏi về thể chất do mất đi chút sinh lực--không phải tớ đã nói là nó cũng giống như cảm nắng nặng sao? Phòng y tế...chắc sẽ không cứu được cô ấy. Nếu chúng ta gọi cấp cứu bây giờ, có thể vẫn còn kịp. Ít nhất vẫn tốt hơn là để cô ấy nằm dưới nắng."
Cậu bình tĩnh nói ra những gì họ phải làm.
Nhưng, nói ra một điều như vậy không thuyết phục. Vì cậu là một chuyên gia, biết được sự nghiêm trọng của sự việc, cậu sẽ không nói bất kì điều gì khiến Kamijou bi quan.
Từ phía trại nằm ở góc sân trường, một số thành viên ban tổ chức đang chạy ra ngoài. Họ chắc đã nhận ra có gì đó không ổn. Có thể thấy cả giáo viên trong số họ. Trong mắt những người đó, có vẻ như Kamijou và bạn đang chần chừ, không biết phải làm gì với cô gái đột ngột ngã xuống.
Ban tổ chức và các nhân viên nhanh chóng nhận lấy Fukiyose từ tay Kamijou, và di chuyển ra chỗ khác để bắt đầu liên hệ.
Kamijou Touma, bị bỏ lại tại chỗ, chầm chậm đứng dậy.
Cậu cúi đầu xuống và vung mạnh nắm đấm sang bên. ĐANG!! Với tiếng kim loại vang lên, mảnh giấy Oriana đã dán lên cây cột rung chuyển. Mikoto nhìn Kamijou chăm chú, trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng Kamijou không để ý. Trên mảnh giấy bị Kamijou chạm vào bằng tay phải, dòng chữ đã biến mất như thể bị tan chảy.
"Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, hả, Oriana Thomson..."
Đôi môi run rẩy của cậu bắt đầu di chuyển.
"Nếu đây là cách cô làm việc, nếu cô muốn lôi cả những người vô tội vào chuyện này mà không thấy tội lỗi---"
Cậu ngầng đầu lên, nhìn về phía trước, và tuyên bố.
"--THÌ TÔI SẼ DÙNG NẮM ĐẤM NÀY CỦA MÌNH, VÀ ĐẬP NÁT CÁI ẢO TƯỞNG NHẢM NHÍ ẤY CỦA CÔ!!!"
Giữa dòng 2
Đau quá.
Trong tiềm thức cùa Fukiyose Seiri, đó là những gì cô ấy nghĩ.
Cô ấy biết là mình đang nằm trên cáng, cô ấy biết là mình đang được đưa đi bởi một cái xe cứu thương tới cổng khoa cấp cứu của bệnh viện.
Nhưng ở đây không hề có cảm nhận về thực tại.
Ngay lúc này, cô ấy đang ở trong trạng thái không thể phân biệt được đâu là trên dưới trái phải, một cảm giác chệnh choạng. Có thể vì cô ấy đang nằm trên cáng, hay có thể vì có gì đó không ổn xảy ra với tiềm thức của cô. Dường như những người lớn xung quanh cô đang hét lên để xác nhận xem cô có tỉnh hay không, nhưng cô ấy không nghe được những gì họ nói. Trong tai cô ấy, những lời đó cũng như những lời vô nghĩa của một kẻ say rượu, không ai có thể tìm ra ý nghĩa trong đó. Trong số chúng, chỉ có từ 'say nắng' là còn lưu lại trong tai cô một cách không thể giải thích được.
Say nắng.
Đó là một căn bệnh thường thấy trong giờ học giáo dục thể chất hay các cuộc giao lưu thể thao, nên nó thường bị bỏ qua. Lí do là vì mất nước cấp, và nếu nghiêm trọng, sẽ có nguy cơ gây tử vong.
Dĩ nhiên, đây không phải lần đầu tiên Fukiyose bị say nắng nên cô ấy có thể tưởng tượng được mình cảm thấy thế nào.
Nhưng lần này, có một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Thông thường khi bị say nắng, cơn đau đầu sẽ biến mất sau một chốc. Lần này, cơn đau không lặn đì, mà còn trở nên tệ hơn.
(....Ư....)
Là một thành viên của Ban Tổ chức Daihaseisai, Fukiyose đã được hướng dẫn các bước sơ cứu cơ bản. Vì vậy, cô nhận thức rõ hơn một học sinh bình thường rằng không thể nào coi nhẹ say nắng.
Nhưng lúc này có gì đó không đúng? Cô ấy nghĩ.
Cô ấy đã uống đủ nước, nhiệt độ cơ thể bình thường. Đó không thể là mệt mỏi, thiếu ngủ, hay bệnh tật. Cô ấy đã làm đủ các bước chuẩn bị để giữ cho mình khỏe mạnh, nhưng không thể tin được là chuyện này có thể xảy ra.
(Nếu vậy...thứ duy nhất mình có thể nghĩ tới là...)
Sự căng thẳng. Có lẽ thế?
Fukiyose nghĩ, mình thực sự căng thẳng tới mức đó sao?
Như một vấn đề tâm lí, phần lớn mọi người không cảm nhận được nó. Nếu vậy....Fukiyose nghĩ, cô ấy đã làm việc tích cực để chuẩn bị cho ngày này. Nếu cô ấy thất bại, tất cả sẽ trở thành lãng phí. Những tràng cười trong lúc chuẩn bị cùng các thành viên khác, những cố gắng cô ấy đã bỏ ra để ghi nhớ hiệu lệnh của trọng tài, việc rẽ vào quán cà phê trên đường về để xác nhận lại lịch thi đấu, tất cả những nỗ lực đó sẽ bị rửa trôi đi bởi 'thất bại'. Vì vậy, trong tiềm thức cô ấy đã trở nên căng thẳng.
(...Mình cứ như một kẻ ngốc vậy....)
Làm việc chăm chỉ một cách bốc đồng, đột nhiên ngã xuống một cách bốc đồng, làm hỏng cuộc thi một cách bốc đồng.
Fukiyose nghĩ, đó đều là lỗi của mình, mình đã mang lại quá nhiều rắc rối cho mọi người. Để không tăng thêm gánh nặng cho những người khác, có lẽ mình nên từ bỏ việc tham gia vào Daihaseisai.
(Đó hoàn toàn là lỗi của mình.)
Nhưng, tại sao?
Tại sao tên con trai đó lại hét lên với cô cùng một biểu hiện méo mó như vậy.
Đó không phải là phản ứng người ta sẽ có khi thấy ai đó bị say nắng.
Đó là một thứ gì đó đã vượt ra khỏi dự đoán. Cảm giác giống như tình huống này hoàn toàn nằm ngoài những gì cậu trông đợi. Thay vì nói rằng đó là một phản ứng bất ngờ trước những gì đã xảy ra, nó giống như việc cậu ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng và phòng vệ, nhưng vẫn để cái gì đó tuột khỏi tay.
Cậu ấy đã biết những gì?
Cậu ấy hối tiếc điều gì?
(Mình muốn biết.)
Cô ấy nghĩ.
Nhưng cô ấy còn bận tâm hơn về việc....
(Thật bực mình...)
Fukiyose Seiri khẽ cử động môi.
Những gì khiến Fukiyose thấy ngạc nhiên là tên con trai đó, lúc nào cũng có vẻ thản nhiên và luôn luôn gây ấn tượng là cậu sẽ không nghiêm túc với bất kì chuyện gì, lại có thể có một biểu cảm như vậy.
Nghĩ tới cách cậu ta sẽ tiếp tục sống với cái biểu hiện đó trong vài ngày tới của Daihaseisai, Fukiyose bất giác cau mày.
(...Mình-thực sự ghét-những kẻ như thế...)
Cô ấy không thực sự thích hay ghét Kamijou Touma.
Một cách thẳng thắn, đối với cô ấy, cậu chỉ là một kẻ xa lạ.
Nhưng tới lúc này, Fukiyose Seiri đã là một thành viên ban tổ chức làm việc hết mình để chuẩn bị cho Daihaseisai, tất cả là để cho mọi người có thể tận hưởng. Việc đó hoàn toàn không liên quan tới sự yêu hay ghét của cá nhân cô.
Vì vậy, cô ấy thực sự không muốn cậu là người duy nhất tiếp tục như vậy trong sự kiện này.
Vì đây là một sự kiện mà cô ấy tham gia vào.
Vì điều đó, cô ấy đã tiếp tục gắng sức cho tới ngày hôm nay.
Việc nghe có thể hơi đồng bóng.
Nhưng cô ấy vẫn mong rằng sự kiện này sẽ là một thành công cho tất cả mọi người.
Cái cáng đang mang Fukiyose đi qua cổng tới khu cấp cứu, vào trong tòa nhà. Một vị bác sĩ mặt áo choàng thí nghiệm trắng đang đợi cô ở đó. Vị bác sĩ với khuôn mặt như một con nhái, khiến Fukiyose suýt bật cười.
Vị bác sĩ mặt nhái tỏa ra một vẻ hoàn toàn khác với những người khác, trong khi ông nhanh chóng đưa ra những yêu cầu rõ ràng.
Fuikyose, vẫn còn chệnh choạng, không thể nghe rõ được nội dung của những lời nói đó. Đầu cô ấy đau một cách nghiêm trọng, dường như rất nhiều bánh răng trong dòng suy nghĩ của cô ấy đã tuột ra. Ngay cả nếu cô ấy cố liên kết những suy nghĩ lại với nhau, nhận thức của cô ấy chỉ tiếp tục trở nên tệ hơn.
Chỉ có những từ 'say nắng nghiêm trọng' là còn tiếp tục vang vọng trong đầu cô. Đó là một căn bệnh gây ra bởi thiếu nước, và nếu nghiêm trọng, nó sẽ gây ảnh hưởng xấu tới hệ tuần hoàn. Một khi cân bằng oxy và dinh dưỡng đã mất đi, nó có thể sẽ gây ra rối loạn hoạt động của các cơ quan, và trong kịch bản xấu nhất, có thể gây tử vong.
Biến chứng của một cơn say nắng có thể dẫn tới nguy cơ lớn.
Nếu đủ nghiêm trọng, nó có thể gây tổn thương cho những phần khác của cơ thể, giống như một cái công tắc bị gạt lên và xuống.
Nghĩ tới đó, răng Fukiyose bắt đầu va vào nhau.
(Mình không muốn chết.)
Cô ấy nghĩ.
Bản thân Fukiyose không thể hiểu nỗi sợ đến từ đâu. Đó là vì cô ấy ghét cơn đau đầu bất chợt này, hay là vì cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể? Hay đó là vì cô ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, khiến cô ấy cảm thấy rất bất an? Cô ấy không thể thoát khỏi cảm giác này, trong khi tâm trí tiếp tục bị hành hạ bởi những cảm nhận phức tạp.
Cô ấy không biết những người xung quanh cô đang nói gì.
Và cô ấy không thể đoán được trạng thái cơ thể hiện giờ của cô ấy tệ đến mức nào.
Vì thế, cô ấy không quan tâm tới bất kì điều gì, và chỉ có một câu hỏi duy nhất.
"....Tôi...có thể...được chữa khỏi...không...?"
Cô ấy không biết liệu giọng nói của cô ấy có thể được nghe thấy không, và cô ấy không chắc là môi của mình có cử động không.
Nhưng vị bác sĩ mặt nhái đã nghe thấy, lập tức ngừng việc đưa ra yêu cầu, và nhìn về phía gương mặt Fukiyose.
Trong trạng thái chệnh choạng này, khi mà cô ấy không thể nghe được những gì người khác nói, giọng của vị bác sĩ đã chạm được đến tai Fukiyose một cách rõ ràng.
Với cô gái đang nằm trên cáng, ông chỉ nói duy nhất một điều.
Trên khuôn mặt ông nở một nụ cười hoàn hảo có thể khiến bất kì ai thấy tin tưởng hoàn toàn, và nói,
"--Cháu nghĩ tôi là ai chứ?"