Daihaseisai - Đại hội thể thao.
Một sự kiện kéo dài bảy ngày bắt đầu từ 19 đến 25 tháng Chín tại Thành phố Học viện, về căn bản nó là một cái hội thao khổng lồ. Cuộc hội ngộ tập trung tất cả các trường học trong thành phố lại với nhau, và ở nơi chuyên nghiên cứu về ESP nằm phía tây Tokyo với tám mươi phần trăm của gần 2.3 triệu người tổng số dân là học sinh này, nó không phải một sự kiện có thể bị coi nhẹ.
Lúc này là ngày 19, ngày đầu tiên của lễ hội.
Mặc dù mới chỉ là buổi sáng của một ngày không phải là cuối tuần, thành phố đã bị lấp đầy bởi gia đình những người tham gia. Nếu ban giám đốc không nghiêm cấm việc đi lại bằng xe hơi như một phần của kế hoạch đối phó với lượng khách thăm quan, tắc đường chắc chắn sẽ lan rộng ra tới cả chục kilômét trong thành phố. Vì ngược lại thà đi bộ còn nhanh hơn trong thời điểm thế này, họ đang tạm thời tăng lượng chuyến tàu điện và tàu điện ngầm cũng như chuẩn bị xe đưa đón không người lái trên toàn thành phố. Không có gì đáng ngạc nhiên vì với mức độ người đông nghìn nghịt thế này, đơn giản là không có đủ tài xế để lo liệu toàn bộ mọi việc.
Tuy nhìn thế nào trông chỗ này cũng như một cái sân ga vào giờ cao điểm, đó lại là một minh chứng khẳng định rằng Daihaseisai nổi tiếng là một trong những sự kiện lớn nhất quanh đây.
Vì Thành phố Học viện chỉ mở cửa cho công chúng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mỗi năm, đây là thời điểm đặc biệt, nhất là khi những người tham gia sẽ sử dụng ESP như người ta vẫn thấy trong phim để thi đấu với nhau. Trong khi sự kiện này cũng chỉ như những lần hội thao khác, đối với những người hay nói kiểu "Ừm, tôi có biết mấy cái đấy từ truyền hình, nhưng tôi chưa bao giờ được nhìn tận mắt", lần đầu được phép trải nghiệm cái sức mạnh bí ẩn được gọi là ESP này có lẽ sẽ là một sự phấn khích và hấp dẫn mà những người từ ngoài Thành phố Học viện có thể lấy làm tự hào.
Lẽ ra là như thế.
Ở giữa cái thành phố của tương lai ấy, một người đàn ông và một phụ nữ đang bước đi cùng nhau.
"Ồ, mẹ nó ơi,mẹ nó ơi. Không cần biết đây là lần thứ bao nhiêu anh trông thấy, nó vẫn quá khủng khiếp, cái Thành phố Học viện này. Cảm giác kiểu như đây là cái thế giới mà anh vẫn dùng bút màu vẽ ra khi anh còn nhỏ. Chỉ cần cho thêm tàu điện chạy trong các đường ống và ván trượt trên không thôi, chỗ này sẽ hoàn hảo..."
Người đang nói là Kamijou Touya, bố của một tên nhóc nào đó. Ông mặc một cái quần đơn giản cùng một cái áo sơ mi công sở với tay áo sắn lên tận vai. Cái cả vạt có vẻ như từng là một món quà trông rất thiếu thực tế được thắt lỏng lẻo và đôi giày kiểu doanh nhân của ông giậm xuống tạo ra một âm thanh không thương tiếc.
Đối lập với Touya,
"Ôi trời, ôi trời. Em không thấy chỗ này có gì giống với những điều em tưởng tượng về thế giới tương lai cả. Không có tàu chiến tuần dương vũ trụ, hay các cuộc chiến chống lại liên minh hoặc đế chế của các giống loài mang hình người, hay các tia laser xanh đỏ bay ngang qua không gian phát ra tiếng 'pyu pyu' cho dù chúng đang ở trong chân không, phải không? Mà em cũng muốn thấy mấy cái kiếm phát sáng như đèn neon..."
Người đáp lời là Kamijou Shiina, mẹ của một tên nhóc nào đó. Trông bà bằng khoảng nửa tuổi Touya và ngay từ quần áo của họ đã khiến họ có vẻ không ăn nhập. Bà mặc chiếc váy một mảnh, có lẽ được may bằng lụa hoặc một chất liệu tinh tế nào đó khác trông có vẻ cực kì mịn màng và chạm tới mắt cá chân. Bên ngoài bà mặc một chiếc áo len đan. Trong tay bà giữ quai của một cái giỏ có lẽ để chứa những hộp đồ ăn trưa. Trên đầu là một chiếc mũ rộng vành và dường như bà đang tỏa ra ánh hào quang của tầng lớp thượng thượng lưu.
Thay vì là vợ chồng, họ trông có vẻ giống kiểu một cô con gái nhà quý tộc đi cùng lái xe của mình hơn. Họ đang dạo bước tới khu vực diễn ra sự kiện nơi con trai họ chuẩn bị tham dự lễ khai mạc.
"Mẹ nó ơi, anh nghĩ thay vì là tương lai 'gần', em nên gọi nó là tương lai 'xa tít' thì đúng hơn. Cơ mà nếu em định tìm những thứ như kiểu kiếm ánh sáng, chắc em sẽ tìm được nó ở đây đấy... Mà thôi ngừng cuộc nói chuyện này ở đây được rồi! Em thấy có đúng không? Không khí thì đang vui vẻ thế này, đừng có làm hỏng nó bằng cách nói những chuyện như về lãng phí hay phá hoại chứ?"
Trên trời, những chùm pháo hoa bùng nổ tạo ra một lớp khói trắng. Những thứ trông như trực thăng kiểu mới bay lượn khắp nơi. Trong lúc thành phố mở cửa nói chung là suốt Daihaseisai, ngay cả các trạm chuyển tiếp truyền hình cũng được phê duyệt. Ghế ngồi cho bình luận viên đã được sắp xếp, và cả các xưởng phim tạm thời cũng đã được dựng lên đây đó trong thành phố. Rating tiềm năng có thể so với cả World Cup, nên chắc họ phải phát cuồng hết lên với nhau rồi, Touya nghĩ như một doanh nhân.
Ngay sau đó, một người bước qua phía trước họ.
Ngồi trên con robot tuần tra tự động trông như một cái trống là một cô nhóc mặc đồng phục hầu gái. Cũng tương tự như cô gái bán hàng ở sân thi đấu bóng chày, cô nhóc này có một cái khay để trước bụng được giữ bằng một sợi dây vòng ra sau cổ,
"Đây~. Bữa trưa hầu gái, các cô các bác có muốn đồ ăn trưa hầu gái nổi tiếng của Thành phố Học viện không~? Ai cơm hộp của Viện Nghiên cứu Hộ gia đình Ryouran cho Nữ sinh, ừm, và được làm bởi một hầu gái học việc không~?"
Trong khi hai vợ chồng đang nhìn đầy sững sờ vào quầy bán hàng kì quặc, con robot tuần tra cõng cô nhóc hầu gái đã chạy mất trong im lặng. Hơn nữa, mặc dù cô nhóc gọi đó là đồ ăn trưa hầu gái, trông nó giống một bữa trưa kiểu toshikazu hơn.
Thốt lên "Ôi trời", Shiina đưa tay lên má,
"...Đúng là có rất nhiều trường học khác nhau trong Thành phố Học viện nhỉ."
Trong khi tiếp tục bước đi, Touya quan sát cô nhóc hầu gái (chính xác là học việc) đến lúc cô nhóc biến mất khỏi tầm nhìn.
"Ừm, sau cùng nó cũng là nơi thống nhất đủ loại viện nghiên cứu trên thế giới vào một khu vực. Anh đoán là sẽ có những thứ như viện nghiên cứu hộ gia đình ở nhiều quốc gia trên thế giới. Nhưng cái thành phố này đúng là cũng rất được khi để hầu gái chạy loăng quăng trên đường như chuyện thường ngày ở hu-- A, oaa?!"
Không chú ý, Touya va phải ai đó.
"Kyah! A, xin lỗi đã tông vào anh."
Người đang xin lỗi trông như là một nữ sinh viên đại học. Cô gái mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt kiểu công sở và một chiếc quần dài màu đen. Chúng có thiết kế đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng thấy là hàng hiệu mà cho dù có được mặc bởi một tổng giám đốc để đi họp thì cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, đối nghịch với trang phục của cô, cũng không phải là quá khó chịu, nhưng cô gái mang tới ấn tượng có phần như của một tên côn đồ bị buộc phải đóng bộ vì công chuyện. Cô ấy hoàn toàn đối lập với Touya người mặc đồ công sở từ ngày này sang tháng khác để làm việc.
Người phụ nữ Touya va phải nở một nụ cười thân thiện,
"A, hình như tôi bị lạc rồi. Ừmm, xin lỗi nhưng anh có biết Trường Cấp hai Tokiwadai ở hướng nào không?"
"Hm... Ừm, cô đợi một chút thôi."
Touya lục lọi một lúc trước khi rút ra một cẩm nang. Thành phố Học viện rất rộng lớn và số lượng những trường trường học khác nhau tham dự cũng rất đáng kể, nên nó dày như một quyển sách hướng dẫn mà người ta vẫn phải xem khi định đi du lịch nước ngoài. Chịu không thể tìm được hướng đi trên bản đồ, ông quay ra phần mục lục ở phía sau quyển sách,
"Toki, Toki... Tôi không tìm thấy. Có vẻ như Trường Cấp hai Tokiwadai không xuất hiện trong danh sách. Có lẽ đây là những gì người ta ám chỉ trong phần giới thiệu khi nói là cẩm nang bản chính thức không được tự do viết về tất cả mọi thứ?"
"Ưoa! Thật vậy sao? Thế thì Mikoto có thể ở đâu được cơ chứ~! Mình đã bảo nó là mình sẽ xin nghỉ ở trường đại học để tới đây rồi!"
Có thể Mikoto là tên em gái của cô ấy chăng! Touya thắc mắc trong khi xem lại cuốn sách hướng dẫn thì đột nhiên cô gái tiến lại gần. Chạm vai vào Touya, cô ấy nhìn vào trang giấy mà ông đã mở ra.
"To, To, To, Toki, Toki, Toki-- Ưoa! Đúng là không có ở đây! Tôi phải làm sao bây giờ?!!"
Có vẻ như không hẹn gặp mặt trước (Và lúc này là ngay trước lễ khai mạc, có lẽ điện thoại di động của cô ấy cũng hết pin rồi), người phụ nữ rên rỉ trong tuyệt vọng. Bên má không trang điểm của cô gái có vẻ như sắp chạm vào khuôn mặt râu ria của Touya. Mái tóc mềm mại của cô dịu dàng quét qua tai ông. Một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ những sợi tóc.
Touya nhanh chóng quay mặt đi, đúng lúc đó,
"Ôi trời, ôi trời, Touya-san. Lại nữa à?"
"M, mẹ nó ê? Ý-ý em là sao mà bảo 'lại nữa' hả?"
Trong lúc Touya tìm cách chống chế, Shiina đưa một tay lên má và thở ra từ tận đáy lòng một hơi dài đầy buồn bã. Cho dù vậy, ông có thể cảm nhận được bóng tối đang trào ra phía sau vẻ mặt của bà.
"Gừ, Touya-san. Kết bạn với một cô gái anh va phải trên đường, rồi gây thiện cảm bằng mấy lời nói và cử chỉ đầy khiêm tốn kiểu đấy. Chuyện như thế đã xảy ra bao nhiêu lần rồi không biết? Nhiều quá không thể đếm được. Ôi trời ôi trời, trời ôi. Khiến em phải tức giận thế này, liệu có phải Touya-san là dân M không?"
Trong khi khuôn mặt của Shiina bắt đầu đạt tới độ chi tiết như của những bức chân dung phía sau tờ tiền 1000 hay 5000 yên, người phụ nữ đứng cạnh Touya tiếp tục tóm lấy cánh tay ông mà không để ý đến sự thay đổi của Shiina gì cả và nói những điều như "Này, anh có biết chỗ ban tổ chức họp mặt là ở đâu không? Này, anh biết không?". Về phía Touya,
'Mẹ nó đáng sợ thật~! Như-nhưng, nhưng những cơn ghen nho nhỏ của mẹ nó cũng có phần dễ thương nữa, mình phải làm gì đây?!', ông tự hỏi trong khi không chắc là nên xoa dịu tình hình hay cứ thế tận hưởng nó,
"Ôi trời. Không phải kia là Touma-san sao?"
Trông thấy sự chú ý của Shiina bị hướng đi chỗ khác, Touya khẽ thở phào. 'Mình thoát rồi. Nhưng, tại sao mình lại thấy thất vọng thế này?', Touma tự hỏi trong lúc quay ra phía Shiina đang nhìn. Bên cạnh đó, người phụ nữ vẫn đang bám vào tay ông và nhìn vào cuốn cẩm nang.
Có một đám đông phía trước họ. Phần lớn những người trong số đó dĩ nhiên đều là học sinh mặc đồ thể thao. Họ có thể được tập hợp lại nhờ đặc điểm của bộ đồ, mỗi trường đều có đồng phục của riêng mình; tuy nhiên, họ đều đeo những băng đô hoặc đỏ hoặc trắng.
Xuyên qua đám đông, hai người nhận ra con trai mình đang để lộ một vẻ mặt khó chịu đầy u ám. Vì cậu tham gia vào Daihaseisai, dĩ nhiên là cậu cũng mặc một bộ đồng phục thể thao áo ngắn tay và quần lửng. Bên cạnh cậu, có một cô nhóc mặc quần soóc và một cái áo đồng phục vô cùng phù hợp với môn điền kinh. Ngẩng lên từ chỗ cuốn cẩm nang đang mở, người phụ nữ chỉ tay về phía cô nhóc với mái tóc nâu dài ngang vai, "A. Kia là Mikoto của tôi. Mừng rơi nước mắt. Trường đại học quá bận rộn, mà chúng tôi lại không hẹn trước xem gặp nhau ở đâu cả.", cô bắt đầu giải thích.
Có vẻ như, với đám tắc đường chắn giữa họ, đám trẻ ở phía bên kia vẫn chưa nhìn thấy cha mẹ mình.
Tuy nhiên, với cái cách chúng hét vào mặt nhau, những gì chúng đang nói có thể được nghe thấy rất rõ.
"Oi nói cho tôi biết, đỏ với trắng, rốt cuộc thì cô ở phía nào?"
"Hả? Ờ tôi màu đỏ. Hử, hay là anh cũng là màu đỏ hả?"
"Ph-phải."
"Ờờ, thế được rồi. Vậy hãy cùng nhau cố gắng--"
"Được rồi, ừmm, nếu như có cuộc thi nào mà tất cả những thành viên đội đỏ đều tập trung lại--"
"Khoan đã! Sự thật là tôi ở đội trắng!!"
"...?!"
"Nhìn cái băng đô màu trắng của tôi đây này! Nó cho thấy sự quyết tâm của bọn tôi không buông tha một ai trong đội đối phương cả!! Mà, dù sao thì việc hợp sức cũng là không thể. Nghĩ tới sự khác nhau giữa một học sinh cấp hai và một học sinh cấp ba mà xem! Bọn tôi sẽ giành được hết số điểm, nên các người cứ chuẩn bị đi!!"
"Anh nói sao cơ! Hừm, coi thường bọn tôi chỉ vì bọn tôi nhỏ tuổi hơn. Chúng tôi sẽ thổi bay cái đội trắng yếu xìu của anh cho xem!"
"Ờ phải rồi~, như đúng rồi ấy! Khoan, nếu bằng cách nào đấy mà tôi lại thua được cô thì sao chúng ta không chơi một trò chơi trừng phạt nhỉ! Tôi sẽ nghe theo tất cả những gì cô bảo!"
"A-anh nói rồi đấy nhé. Nhất trí nhé... Bất kì cái gì, phải không? Được rồi."
"Thế thì tốt, Tiểu thư Tokiwadai! Cô chưa bao giờ hạ được tôi mà lại mơ mộng hơi quá đà rồi đấy! Vậy đổi lại, nếu cô thua, cũng sẽ có một trò chơi trừng phạt."
"Cái gì! Th-thế, nói cách khác, thế tức là b-bất kì điều gì anh nói..."
"Hmm? Có vẻ như cô đang run sợ, Misaka-sa~n. Đó là tất cả sự tự tin mà cô có sau khi vừa mới ăn to nói lớn như vậy sao, hảảảả?"
"...Được thôi. Cứ thế đi. Sau này đừng có mà tìm cách thoái thác đấy!"
"Tôi hiểu rồi, hiểu rồi. Với câu nói đó, lễ hội trừng phạt sẽ bắt đầu ngay lúc này!!"
"Anh nói cái gì!!"
Biri biri* Với những tia lửa điện kèm theo trong khi hai đứa hét vào mặt nhau, các bậc cha mẹ đờ người ra nhìn. Có vẻ như có chút khoảng cách so với những kì vọng lí tưởng họ có về con mình.
Kamijou Shiina đặt cả hai tay lên má.
"Ôi trời, ôi trời... Nói chuyện một cách đầy khôn khéo rồi đưa ra một yêu cầu vô lí như vậy với một cô gái trẻ như thế, nó di truyền từ ai thế không biết? Ôi trời, nhắc đến chuyện ấy lại làm mình nhớ lại hồi còn trẻ."
Kamijou Touya để lộ vẻ kinh ngạc.
"Cái-cái quái gì. Nói ra những thứ kiểu chơi một trò chơi trừng phạt với một nữ sinh cấp hai, mày định bất con bé phải làm cái gì thế hả Touma!!"
Về phần người phụ nữ đứng cạnh ông, "Là do ảnh hưởng của họ sao? Mà, mình sẽ nói chuyện với Mikoto về việc đó sau vậy. Nó còn trẻ và ngây thơ quá...', đó là những gì cô ấy nghĩ trong khi thở dài và đặt một tay lên trán.
Và như vậy, hội thao có một không hai kéo dài bảy ngày của Thành phố Học viện hay còn được biết tới với cái tên Daihaseisai bắt đầu.