“Tay cầm của con dao này cũng được làm từ Mithril. Thông thường Mithril chỉ được dùng để làm lưỡi dao nhưng với kỹ năng của ta, có thể tạo ra mọi thứ, từ lưỡi dao cho đến tay cầm, cán, tất cả đều được làm bởi Mithril. Hahaha! Hãy nhìn xem số Mithril mà ta đã sử dụng, ta cũng dùng kỹ thuật đấy để làm một con dao găm khác nhưng vật liệu là Damascus. Về cây quyền trượng, nó sẽ trở nên hơi nặng nếu như nó chỉ được làm bởi Mithril.”
Sau khi rời khỏi toàn nhà Guild, Yu tới chỗ của Woods để lấy trang bị mà cậu đã yêu cầu. Khi cậu vừa bước vào, Woods chào đón cậu với một nụ cười và ngay lập tức lấy ra vũ khí và trang bị, những thứ độc nhất vô nhị, không chỉ ở kiểu dáng mà còn ở nguyên liệu nữa.
Vũ khí được đặt xuống bàn và Woods bắt đầu giải thích từng cái một. Yu, Lena và Marifa không hiểu ông ta đang giải thích cái gì nhưng đó có lẽ là một điều gì đó tốt do mặt của Woods đang cực kỳ tươi và đầy sự thỏa mãn. Nina đang đứng ở đằng sau thì vẫn còn đang như người mất hồn, có lẽ là đang nghĩ điều gì đó về Mussu.
“Những thứ này khá tốt nhưng tôi đang mong một thứ nào đó khác biệt cơ.”
“Ah, thứ đó là … Tôi đã trộn Thép Xanh để làm phần chính. Chỉ có một lượng nhỏ và chỉ có thể tìm thấy ở mỏ Urumi. Nó có một hiệu ứng đặc biệt, một khi quyết định được ai làm chủ, nó chỉ có thể được sử dụng bởi chính người đó và gia tăng chỉ số của người dùng. Bây giờ tôi nghĩ rằng cậu đã có thể tiến tới tầng cao hơn trong hầm ngục Golgo hay thậm chí là đi sâu hơn vào trong khu rừng lớn “Enrio Woods”. Ở bên trong Enrio Woods, lũ quái vật là thây ma và quen với bóng đêm. Thanh kiếm này sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu.”
“Oh, thanh kiếm này thực sự có hiệu ứng phụ này. Cảm ơn ông. Tôi cũng nghe nói rằng ông kiếm được một chiếc cung và một vài bộ giáp trong hầm ngục.”
“Ah, thứ đó hả. Đây, chờ chút.”
Woods đi vào trong rồi mang ra một chiếc cung và giáp.
“Đây là chiếc cung tốt nhất mà cậu có thể kiếm được quanh đây. Nó được thiết kế cho tiên nhân nhưng một tiên bóng đêm cũng không khác họ mấy. Tính tương thích chắc hẳn phải cùng một cấp độ. Giáp thì nhẹ, được làm từ da thuộc. Áo khoác da, giày, găng tay, chỉ dành cho tân binh nhưng chúng rất bền.”
Yu kiểm tra số vật phẩm và quyết định mua chúng.
“Ông bác, như thường ngày, sao không hề có khách hàng khác nào ở đây vậy.”
“Eh, cậu đang hiểu nhầm rồi. Không có khách là bởi vì không phải khách hàng chọn cửa hàng của ta mà chính ta là người chọn khách hàng. Do đó mà ta có nhiều thời gian hơn để nhận những đơn hàng đặc biệt như của cậu và có nhiều thời gian hơn để kiếm nguyên liệu quý hiếm.”
“Thế, giống như kiểu thợ rèn làm riêng ấy nhỉ? Thế thì bắt ông làm thợ rèn riêng thì có hơi quá nhỉ nhưng tôi đoán có lẽ tôi vẫn sẽ mang cho ông nguyên liệu tốt và quý.”
Tai của Woods bỗng ửng đỏ, có lẽ là bởi vì ông ấy ngượng và nghĩ rằng Yu đang trêu mình. Yu sau đó liếc nhìn Lena người đang nhìn chằm chằm vào chiếc quyền trượng Mithril. Marifa thì đang thử dây cung. Nina như thường lệ vẫn nhìn xung quanh để canh gác. Yu sau đó nhìn ra phía sau quầy hàng và nhìn thấy một thứ. “Nè ông ơi, thứ kia là gì?”
“Ph, thứ đó? Đó là một chiếc búa Mithril và cái đe.”
Trong quá trình chế tạo trang bị được làm từ Mithril, cần phải có một chiếc búa Mithril và một cái đe.
“Nè ông có bán mấy cái đó không?”
“Tất nhiên là không!”
Woods kêu lên như thể ông vừa bị cắt tiết vậy. Tất nhiên là không ai biết chúng đắt như thế nào và nếu như ai đó lấy chúng từ ông ấy, ông ấy sẽ cần phải mua một bộ mới để có thể chế tạo ra trang bị được làm từ Mithril.
Sau đó, Yu trả tiền cho số trang bị và đi về nhà để chuẩn bị bữa tối. Nina ngồi vào bàn và không động đậy ngay cả một inch. Lena đang thử chiếc trượng Mithril và Marifa thì giúp Yu.
Không lâu sau đó, mùi thơm của súp và bánh mỳ tràn ngập căn phòng và rồi bữa ăn được dọn ra bàn.
Sau đó Marifa và Yu ngồi xuống bàn ăn. Có cả một cái chảo ở trên bàn. Ở trong đó, có thể thấy được một thứ gì đó như phô mai được nấu chảy. Có thể thấy được súp có chứa rất nhiều thịt và rau khi bạn xúc một thìa. Phần thịt kia chính là xúc xích Heo chiến mà gần đây cậu mới làm. Tuy nhiên Nina vẫn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Nina, có phải là tại vì chúng ta không có cơm không?”
“Ah, không phải .. chỉ là bởi vì chị vẫn đang giận cái tên quý tộc kia thôi.”
“Ừm, thứ này ngon tuyệt.”
Lena nói trong khi đang ăn một chiếc bánh mỳ.
Mặt khác, Marifa đang chờ Yu ăn miếng đầu tiên để rồi sau đó cô mới bắt đầu ăn. “Không sao đâu, tôi sẽ ăn. Tôi sẽ không để phí thức ăn đâu.”
Nina cũng bắt đầu ăn một miếng nhỉ và khi cô ấy thử món phô mai kia, vị của nó ngon tuyệt.”
“Thứ này … Ngon quá ..”
“Đừng có nói khi thức ăn đang đầy mồm như vậy.”
Khi Nina cắn một miếng bánh, mắt cô ấy bắt đầu ngấn nước.
“Yu, em biết rằng chị đã từng sống ở thành phố Imperial và sau đó cố đi sang Hameln bởi vì ở đó không có sự phân biệt chủng tộc, đó là một nơi tốt để sống đó.”
“Ngu nguốc, chị đang nói gì thế. Em vừa mới mua căn nhà này xong.”
“Uuu, chị chỉ nói thế thôi mà.”
“Chị vẫn đang bận tâm đến cái tên quý tộc ngu ngốc kia à? Ah, nhắc mới nhớ, Marifa, tôi đã hứa là sẽ chữa cổ họng cho cô mà nhỉ.”
Sau đó Marifa quỳ xuống sàn nhà và Yu đặt tay lên cổ cô ấy. Cậu từ từ thi triển “Trị thương” và vết sẹo trên cổ cô ấy mờ dần đi.
“Cô có thể nói được chưa?”
“Ah, vâng, em nói được rồi ạ.”
“Mari-chan! Giọng của em đáng yêu quá.”
“Ah .. tốt quá.”
Nina thì đang vui sướng như một đứa trẻ, khóc trong niềm vui trong khi Lena đang lo lắng vì Marifa thành thạo kỹ thuật dùng phép không cần niệm chú nhanh hơn em ấy.
Sau đó Marifa xác nhận rằng cổ họng của cô đã thực sự được chữa khỏi, cô ấy di chuyển lên phía trước và định hôn chân Yu khiến cho cậu phải lùi lại.
“Cô đang làm gì thế?”
“Có vấn đề gì sao thưa chủ nhân? Đó là nụ hôn tượng trưng cho lòng trung thành, là sự kính trọng của tôi dành cho Chúa.”
“Chúa? Ai là Chúa cơ?”
“Mari-chan, Yu không phải là Chúa.”
“Có lẽ đó là một thứ gì đó kiểu như là phong tục của tiên bóng đêm chẳng hạn.”
“Nina, Lena, làm sao mà hai người không nhận ra chứ? Anh ấy có thể chữa vết thương như sẹo mà không để lại dấu vết, anh còn có thể thi triển ma thuật mà không cần niệm chú, nếu như anh ấy không phải là Chúa thì anh ấy là ai?”
Thấy vậy, Yu không biết làm gì khác ngoài việc cốc đầu Mari.
“Dừng ngay việc đó lại!”
Sau đó Marifa đứng dậy và bước tới chỗ Nina và Lena.
“Tôi có điều muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì thế Mari-chan? Mặt em trông đáng sợ quá.”
“..Cô có thể nói với bọn tôi…”
“Hai người không thấy xấu hổ khi để mọi việc như nấu ăn, giặt giũ, lau dọn cho Chúa à? Tôi thấy khá là ngạc nhiên khi biết rằng khu biệt thự này được giữ gìn bởi Chúa. Ngay cả bồn tắm cũng là anh ấy chuẩn bị. Mấy người phải thấy xấu hổ khi chỉ biết ăn và ngủ. Và hai người thích chui vào giường của anh ấy vào ban đêm và làm phiền giấc ngủ của anh. Trong tương lai tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
“C-chị không biết làm mấy việc như dọn dẹp và nấu ăn.”
“Tôi thì .. tôi cũng không làm được.”
“Thấy chưa, hai người chỉ là kẻ bóc lột thôi. Liệu hai người có trả tiền thuê nhà và tiền ăn không?”
“Tất nhiên rồi, tất cả số tiền thưởng nhiệm vụ đều được đưa cho Yu mà.”
Nina và Lena nói đồng thanh. Tuy nhiên Mari nhìn họ với ánh mắt hình viên đạn.
“Hai người biết đấy, từ khi trở thành nô lệ của Chúa, tôi tới đây còn chưa được tròn hai tuần và thậm chí tôi còn biết được rằng thức ăn của anh ấy phục vụ xa hoa như thế nào. Thậm chí ở trong căn biệt thự rộng lớn này, ai cũng có thể đếm được số phòng có cả phòng tắm. Nina, Lena, hai người đều là thám hiểm gia hạng D. Cuộc sống này không phải là thứ mà một thám hiểm gia hạng D có được. Trang bị của mấy người cũng đều là đồ xịn hết. Cái vòng cổ Gorudoba mà Lena có, cô không biết được rằng có bao nhiêu tiên nhân và tiên bóng đêm mong muốn có nó đến nhường nào đâu. Tất cả trang bị của hai người phải có giá hơn 3000 đồng vàng. Lần này, số trang bị Mithril mà Chúa đã mua: dao găm Mithril, dao găm Damascus, áo Mithril, găng tay da Long Xà, tất cả đều tốn hết hơn 20 đồng vàng trắng (200 đồng vàng).”
Nina và Lena bỗng trở nên buồn bã sau khi nghe thấy vậy. Yu thì kiểu nào Marifa, nói tiếp cho họ thấy đi. Kuro, người nãy giờ im lặng, bỗng thấy giật mình khi thấy Marifa đáng sợ đến nhường nào.
“Và Kuro! Cậu biết rằng Chúa đã nhờ cậu canh gác phòng ngủ của anh ấy. Tại sao lần nào cậu cũng thất bại thế? Hãy biết việc của mình và thực hiện thật cẩn thận.”
“Ugh.”
Nhìn nét mặt của Kuro, người không làm gì sai, có thể thấy được rằng cậu ta như thể vừa bị ai đó đâm vào tim vậy.
“Marifa.”
“Dạ vâng thưa Chúa, xin hãy cho chỉ thị của ngài.”
Khi Yu gọi tên cô ấy, biểu cảm trên khuôn mặt của cậu khác với mọi lần. “Vâng, thưa Chúa.”
Tai của Marifa đang vung vẩy, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Yu.