Tiểu Thuyết Kamen Rider Ryuki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Novel: Kamen Rider Ryuki - Chương 16

“Sao okonomiyaki lại là hình tròn nhỉ?” Shinji lẩm bẩm.

“Thì nếu là hình vuông thì sẽ nguy hiểm chứ sao?” Miho trả lời.

"Đúng đúng, lỡ va đầu vào góc của okonomiyaki thì nguy lắm đây... ủa, ý của anh không phải thế!"

Shinji và Miho đang ăn okonomiyaki. Trước đây Miho đã từng chiêu đãi anh ở quán này.

Ba ngày sau đêm đó tại công trường, Shinji do dự không biết có nên liên lạc với Miho hay không.

Có nên gặp lại không đây? Hay là sẽ lại đối mặt với nhau với tư cách là Rider, anh cũng không chắc nữa.

Khi Shinji đang loay hoay với chiếc điện thoại của mình hết lần này đến lần khác, anh nhận được một cuộc gọi từ Miho.

"Đừng ngần ngại liên lạc với em nhé. Dù sao thì anh cũng muốn gặp em phải không? Chẳng ra dáng đàn ông chút nào.”

Anh lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

Khi Miho ăn bốn miếng okonomiyaki và Shinji ăn ba miếng, chủ quán đã nói: “Hai bạn có nhiều đồ ăn ngon lắm đây.” Ông mang đến một chiếc monjayaki.

Shinji cũng rắc rong biển xanh lên món monjayaki. Cả hai thưởng thức món monjayaki đã được bao phủ đầy ắp một màu đen nhánh.

Không có mô tả.

Không có mô tả.

“Không tệ lắm.”

“Chứ còn gì nữa.”

Miho nói và Shinji đáp lại.

Miho uống bia trong khi nhấm nháp món gừng ngâm đỏ. Shinji thì bị buộc phải uống đến mức sưng đỏ đôi tai.

Sau khi uống xong cốc bia thì anh chuyển qua ăn kem. Hai lần Shinji đều nói thay cho Miho đang ngạc nhiên “Nếu ăn quá nhiều thì sẽ lại bị đau bụng đấy.”

"Ừm, vậy cũng được. Em sẽ xoa bụng cho anh lần nữa."

Sau khi rời khỏi quán ăn, cả hai cùng đi lang thang dạo quanh đường phố.

Bầu trời hoàng hôn thật đẹp, vì mùa hè sắp đến nên thi thoảng có vài cơn gió nóng thổi nhẹ giữa hai người.

Gần đây trời không mưa. Tin tức thường nhật đã thông báo rằng sẽ có tình trạng thiếu nước vào mùa hè này.

“Vậy em định sẽ làm gì?”

Miho bèn nắm lấy tay của Shinji khi anh hỏi.

“Ừm. Em đang cân nhắc đến việc từ bỏ làm Kamen Rider.”

“Thật sao?”

Hai người cùng ngồi xuống một chiếc ghế vỉa hè.

"Nhưng em có một điều kiện."

"Đó là gì? Nói anh biết đi."

Miho khoanh tay ra sau đầu và nhìn lên bầu trời. Vị trí ngôi sao sáng nhất cũng chính là hướng Miho đang ngồi, cả hai kết nối với nhau bằng một đường thẳng đứng.

Miho nghĩ rằng đó là một điềm tốt. Có lẽ hôm nay là ngày bắt đầu một cuộc đời mới.

"Đừng lãng phí thời gian nữa mà, nói đi."

"Ừ. Shinji cũng dừng lại cùng em đi. Đó chính là điều kiện."

"...Anh cũng...từ bỏ sao.....?"

"Đúng."

Miho thành thật với cảm xúc của bản thân hơn Shinji rất nhiều.

Vào ngày đó, Yui nói rằng Miho đã yêu Shinji, và ngày hôm sau, cô nhận ra đó là sự thật trong những lời đó.

Ở bên Shinji thật là vui. Niềm vui đó có nghĩa là hạnh phúc. Nếu như cảm thấy được niềm hạnh phúc mỗi khi ở bên cạnh nhau, chắc hẳn cô phải rất yêu điều đó.

Không thể giết Shinji được, Miho nghĩ. Em không hề muốn anh phải chết.

Cho dù có là người chiến thắng cuối cùng trong Cuộc chiến Rider, cô chắc rằng mình sẽ không còn mong cha mẹ được sống lại lúc này. Cô mong muốn được gặp Shinji. Vậy nên việc chiến đấu đã không còn ý nghĩa gì nữa.

"Sao hả? Anh không muốn à?"

Miho hỏi khi nhìn vào khuôn mặt trầm tư của Shinji.

Shinji tỏ ra bối rối trước điều kiện bất ngờ của Miho.

"Anh không ngại điều đó. Nếu được thì anh cũng muốn từ bỏ làm Rider. Nhưng dù có nói dừng lại thì người kế nhiệm nó sẽ ra sao? Anh không thể để người khác liên lụy được."

"Vậy anh nên chọn Ren làm người kế nhiệm. Giao biểu tượng cho anh ta đi. Chẳng phải Shinji cũng đã nói vậy sao? Điều đó không hề vi phạm quy tắc. Em không nghĩ anh ta sẽ từ chối đâu. Có thể nhận tổng cộng ba biểu tượng, vì thế anh ấy có lẽ sẽ mạnh hơn."

"........."

Shinji nghĩ rằng có lẽ Ren sẽ không từ chối.

Ngược lại anh chắc rằng Ren sẽ rất vui khi nhận được những biểu tượng. Anh ta sẽ dùng sức mạnh của Knight, Ryuki và Femme để đánh bại Kitaoka Shuichi và Asakura Takeshi.

Nhưng điều đó có thực sự ổn không?

Nếu như có thể cùng Shinji từ bỏ làm người lập hợp đồng, thì Miho đã có một giấc mơ. Đó là một giấc mơ xấu hổ và đột ngột đến nỗi cô chưa thể nói với Shinji, nhưng khung cảnh của giấc mơ đó đã che đi cảm xúc của cô dành cho cha mẹ và lòng căm thù đối với Asakura.

Miho muốn đến quê hương của Shinji, điều mà cô đã từng được nghe trước đây.

Cô muốn nhìn thấy những vườn táo dài bất tận. Như Shinji đã nói, giờ đây tất cả đã khô héo, nhưng nếu vậy thì có thể trồng lại những cây táo non khác. Cho dù có phải mất nhiều năm.

Không được rồi, Shinji nghĩ. Không thể giao phó mọi thứ cho Ren.

Điều đó vẫn không giải quyết được gì cả.

Shinji nhớ đến lời nói của bà mình.

Những vòng xoáy bất hạnh đang hiện hữu trong thế giới này. Hãy sử dụng sức mạnh của cháu để cứu lấy những người bất hạnh.

 

Đúng vậy, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu mình là người duy nhất hạnh phúc, việc phải làm bây giờ là đóng Thế Giới Gương lại, dừng cuộc chiến của những Rider.

Khi Shinji và Miho chuẩn bị nói điều gì đó cùng lúc, hai người nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa.

Những tiếng còi kêu nhiều gấp đôi, gấp ba và âm thanh chồng chất lên nhau, làm rung chuyển không khí của buổi tối.

Đột nhiên, cả thành phố bắt đầu xì xầm.

TV từ các cửa hàng điện tử tiêu dùng đều đồng loạt chuyển sang tin tức mới được cập nhật.

Họ đưa tin rằng Asakura Takeshi đã bắt giữ con tin và cố thủ trong một cửa hàng tiện lợi.

Nơi đó cách đây không xa.

(Sensei, ngài có muốn một ly cà phê khác không ạ?)

Yura Goro giao tiếp với Kitaoka Shuichi bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"........."

Shuichi không trả lời rõ ràng, anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình TV đang tường thuật hành tung của Asakura Takeshi.

(Quả nhiên là điên thật, tên Asakura Takeshi này)

"...À, đúng vậy đó.”

Shuichi chuyển sự chú ý của mình từ TV sang chiếc lò sưởi trên tường. Lò sưởi không có lửa trông như được khoét rỗng từ bức tường bằng đá cẩm thạch, bên trong được trang trí những thanh củi.

"Lửa đã tắt mất rồi"

(Sensei, mùa đông thì lò sưởi mới cháy. Bây giờ là mùa hè ạ.)

"Ồ, đúng rồi nhỉ."

Shuichi thở dài khi vùi người vào chiếc ghế sofa.

(Sensei, ngài có nghỉ làm hôm nay không? Hôm nay chắc ngài đã mệt rồi.)

Hôm nay Shuichi đã khỏe mạnh từ sáng. Shuichi tỏ ra hoạt bát như thể đã trở lại hồi còn chưa bị bệnh.

Anh chơi tennis với Goro, vui vẻ khi đạp xe leo núi, đánh bạc ở một casino đêm tối và đi ăn nhà hàng.

Khi đang dùng món vi cá mập tại một nhà hàng Trung Hoa, Shuichi đã kể cho Goro nghe về ước mơ của mình trong tương lai.

Nếu tôi thắng trong Cuộc chiến Rider và khỏi bệnh, Shuichi nói.

Đầu tiên, hãy cùng nhau đi du lịch một chuyến, đi vòng quanh thế giới trên một chiếc du thuyền sang trọng thì sao nhỉ?

Rồi sau đó tôi sẽ trở lại với công việc, tôi sẽ vươn lên một lần nữa.

(Nếu là sensei thì ngài sẽ làm được thôi ạ.)

Shuichi cố uống ly cà phê trong khi đang nhìn vào lò sưởi. Nhưng khi nhận ra ly đã cạn, anh đã gọi thêm một ly khác. Goro sẽ mang nó đến sớm thôi.

996033a46e1c2dda49ca83268237e3fc.jpg

Tại sao lò sưởi không được thắp sáng, Shuichi nghĩ.

Từ khi còn nhỏ, anh đã thích lò sưởi. Nhìn ngọn lửa cháy tí tách khiến mình cảm thấy bình yên.

Đột nhiên, Shuichi làm rơi bát cơm. Kể từ khi bị bệnh, Shuichi luôn phải chịu đựng những cơn đau râm ran trong đầu. Cứ như thể có vô số con côn trùng nhỏ bé đang gặm nhấm trong đầu anh.

Cơn đau đó ngày càng nặng nề hơn.

Shuichi với lấy cái điều khiển từ xa trên bàn để tắt TV. Nhưng anh không biết cái nào trong ba cái là dành cho TV.

Đó là một tin tức khủng khiếp. Người ta nói rằng tên tội phạm tự rào mình trong cửa hàng tiện lợi đã giết nhiều nhân viên và khách hàng.

Cái tên Asakura Takeshi nghe quen quen.

Không biết đó là ai nhỉ. Hay đó là tên một người bạn cùng lớp tiểu học chăng.

Shuichi há to miệng và nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần nhà.

(Sensei?)

Goro hỏi.

Shuichi vẫn mở miệng. Nếu làm như vậy những con bọ ở trong đầu có thể thoát ra. Chúng có lẽ sẽ bay ra ngoài vì ánh sáng của chiếc đèn chùm.

Phải rồi, côn trùng thích ánh sáng mà, Shuichi nghĩ. Cho đến giờ mình vẫn là ánh sáng, vì vậy lũ bọ mới xuất hiện.

Nhưng thế là quá đủ, bọn mày đã gặm nhấm tao rất nhiều rồi đúng chứ, mau mau cút hết đi!

(Sensei, ngài không sao chứ?)

Goro hỏi.

Shuichi quay mặt lại về phía Goro.

Tên này là ai? Ngươi cũng là con bọ đó sao? Ngươi muốn gặm nhấm ta sao? Đừng có giỡn mặt với ta!

 

Shuichi đánh vào đầu Goro bằng dụng cụ gắp lửa trong lò sưởi.

Đôi mắt của Goro thấm đẫm nước mắt.

Goro đã phá vỡ lời thề im lặng và anh khóc.

Tiếng gào thét từ tận đáy lòng xé toạc đôi môi, sợi chỉ vàng khâu trên môi đã bị bung ra.

Khi Shinji và Miho chạy đến hiện trường, nơi đó đã đầy cảnh sát vũ trang và các nhà báo tập trung.

Bốn chiếc xe tuần tra đã rào chắn cửa hàng tiện lợi, những cảnh sát đang cố gào thét với người ngoài tò mò tiếp cận.

Từ phía kính cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi, nhiều người đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Bóng đen của Asakura Takeshi đang vùng vẫy ở phía xa.

Tên khốn đó thật kinh khủng.

Shinji đứng yên giữa đám đông hỗn loạn.

Khi Shinji đang nhìn vào phía trong, một cục máu đã bắn vào kính cửa sổ, nó che khuất tầm nhìn của anh giống như tấm rèm màu đỏ đã được kéo ra.

Takeshi tiếp tục giết người ngay cả sau khi trở thành người lập hợp đồng.

8383337de9d6145258a21dc6d439787f.jpg

Mỗi lần như vậy, cảnh sát đều cử lực lượng vũ trang và lập hàng rào bao vây, nhưng họ không thể nào bắt được hắn.

Takeshi biến mất như thể đang chế nhạo cảnh sát.

Sàn nhà bên trong cửa hàng tiện lợi đều đầy ắp máu me và ruột.

Không thể đếm nổi số lượng xác chết nằm rải rác xung quanh cửa hàng, ngay cả khi thu thập những phần thi thể tay và chân lại với nhau.

Takeshi xuất hiện trong cửa hàng một cách ngẫu nhiên, hắn đã cắt cổ nhân viên bán hàng trước khi người đó kịp cất lời chào đón khách.

"Thối quá. Là đứa nào? Đứa nào đã vãi cứt ra?"

Không ai nghe rõ Takeshi đang lẩm bẩm điều đó. Giọng nói của Takeshi trầm và nhỏ.

Takeshi lần lượt băm vằm nhiều nhân viên và khách hàng.

Bỗng nhiên Shinji nhận thấy hơi ấm từ bàn tay mình đã biến mất.

Miho lẽ ra phải nắm tay anh nãy giờ, nhưng anh không còn thấy cô nữa.

"Miho!"

Tiếng hét của Shinji bị nhấn chìm bởi tiếng kêu gào của dòng người.

Một linh cảm tồi tệ chợt lướt qua tâm trí anh.

Miho đã tách khỏi Shinji, lẩn trốn sau xe cảnh sát. Cô đuổi theo bóng đen từ Takeshi đang hiện ra rồi biến mất qua ô cửa kính.

Ngay từ giây phút nhìn thấy Asakura Takeshi, ngọn lửa hận thù đã bùng lên trong Miho.

Nụ cười của Shinji vụt tắt. Ngọn lửa hận thù đã thiêu rụi giấc mơ về một khu vườn trái cây xinh đẹp của Miho.

Khi Takeshi đang cố bắt lấy khách hàng cuối cùng,

Anh dừng lại được rồi đấy.

Ai đó vừa lên tiếng từ phía sau.

"Đứa nào đây? Mày là ai?"

Giống như một chiếc ô bị bỏ lại, chỉ có mình Yui là đang đứng đó.

Picture of Yui Kanzaki

Hãy mau giết tôi đi, và sau đó mọi thứ sẽ kết thúc.

Takeshi nhìn chằm chằm vào Yui.

"Không, mày không hề có mùi gì cả. Có giết cũng vô nghĩa thôi."

Anh thú vị thật đấy. Yui nói cùng với một nụ cười.

"Mau cút ngay!"

Takeshi sụt sịt trong miệng và phun máu về phía Yui.

Cùng lúc đó, cảnh sát vũ trang túc trực đồng loạt xông vào cửa hàng. Tiếng kính vỡ, tiếng la hét giận dữ của cảnh sát và tiếng hơi cay nổ vang dội ầm ĩ.

Takeshi lao đến chiếc gương trong cửa hàng để tiến vào Thế Giới Gương.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage