Đó là một nam sinh trong bộ đồng phục.
Đôi chân của cậu ta vẫn đang mang giày. Có lẽ cậu ta đã chạy ra ngoài ngay khi thấy hai người xảy ra tranh cãi.
「Còn nhớ mặt bố mày không?」
Gương mặt đỏ bừng của cậu học sinh đó đối với anh có chút quen mắt.
Lúc anh còn đi học, cậu ta mới chỉ là học sinh năm nhất, mới đó đã là học sinh năm ba rồi. Nhưng anh chẳng thể nhớ nổi tên cậu học sinh này. Hoặc có lẽ ngay từ đầu, anh còn chẳng biết tên cậu ta là gì.
Nam sinh kia bất ngờ phanh gấp ngay khi cách Yuuto đúng ba mét.
Từ biểu cảm trên khuôn mặt, có vẻ như cậu ta đang kiềm chế hết sức để không lao vào đánh cho anh một trận hoặc đơn giản là cậu không muốn đến gần Yuuto dưới khoảng cách đó. Dù thế nào, người này dường như không chào đón sự xuất hiện của Yuuto.
Nam sinh kia hét lên.
「Mày còn định làm khổ Saki đến bao giờ nữa!」
Saki? Là tên của ai đó sao?
Anh lục lại trong ký ức suốt hai mươi năm cuộc đời xem liệu mình đã từng gặp người nào tên Saki chưa, nhưng tiếng thét của nam sinh kia đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
「Saki đã bật khóc khi nhìn thấy cái bản mặt của mày. Sau tất cả những đau khổ đã gây ra cho cậu ấy, mày còn dám vác mặt đến đây à」
Người đó đang nhìn anh?
Yuuto nhìn lên, từ một trong các lớp học, một bóng người đã nhanh chóng bỏ vào trong. Hành động đó hiện lên nổi bật giữa đám học sinh đang tụ tập bên khung cửa sổ.
Thoáng chốc, hình ảnh về cô nữ sinh đó đã gợi lên một đoạn ký ức mờ nhạt trong tâm trí của Yuuto.
Đồng thời, anh cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi lúc trước.
Tên này là thích đụng chạm đây mà.
Cứ dây dưa thế này chỉ tổ mệt thân. Đã vậy, anh sẽ giúp tên nhãi này tiết kiệm chút thời gian. Yuuto quyết định như vậy.
Anh nói bằng giọng khiêu khích.
「Này nhóc, xem ra cậu có vẻ thích cô gái tên Saki đó nhỉ? Sao không bảo với cô ấy: thay vì nhìn thằng Sakurai Yuuto này, sao không tự ngắm lại mình trong gương đi」
「......SAKURAI!」
Đúng như dự đoán, nam sinh gầm lên giận dữ, lao tới tính động thủ với anh.
「......Mày còn chẳng nhớ nổi tên của Saki!」
(.......Ể)
Một cảm giác kỳ lạ chợt xuất hiện.
Một khi bị chọc tức, tên kia chắc chắn sẽ nổi khùng lên ―― Đúng như anh đã nghĩ, nhưng diễn biến lại không theo những gì anh đã dự liệu.
Khác biệt nằm ở chỗ nào đây?
Trong khi tìm kiếm nguyên nhân của sự sai lệch, Yuuto đã điều chỉnh lại tư thế.
Tên này trông thì có vẻ cục súc nhưng xem ra chỉ được cái mã thôi. Những cú đấm mà tên nhóc này tung ra trong mắt anh vừa chậm vừa không có lực. Cứ đà này, trận chiến sẽ còn kéo dài thêm nữa. Tốt hơn hết, cứ cho nó một cú nốc ao.
Giống như trong những bộ phim học đường, hãy kết thúc tất cả trong một đòn duy nhất.
Nghĩ vậy, anh định lao đầu vào nắm đấm của nam sinh kia, cũng định là như vậy ――
「Nói trước cho cậu biết!」
Miệng anh tự mấp máy, cánh tay cũng tự động đưa ra chặn lại nắm đấm của nam sinh kia.
「Đừng hòng động vào Yuuto!」
(Deneb!)
Không biết từ khi nào, giọng nói trong đầu đã thay thế anh.
Deneb đã thay anh tiếp quản cơ thể.
Yuuto ―― lúc này giống như một con hình nhân nằm dưới sự điều khiển của Deneb, bắt lấy nắm đấm của nam sinh kia, không nghĩ nhiều, ném cậu ta đi như ném rác.
Cơ thể nam sinh kia bị ném lên cả trăm mét trên không trung.
(Cái tên ngốc này, còn không mau đỡ lấy nó!)
「Ế, là nói đối thủ của Yuuto sao?」
(Nhanh cái tay lên!)
Deneb ―― hay là nói cái người đang nhập vào cơ thể của Yuuto, miễn cưỡng đỡ lấy nam sinh kia trước khi cơ thể cậu ta rơi xuống đất.
Cậu học sinh kia lúc này đã hồn siêu phách lạc.
(Phắn qua một bên đi, Deneb!)
「Nhưng mà........」
Hết cách, Deneb chỉ đành ủy khuất rời khỏi cơ thể Yuuto.
Ngay lập tức, trọng lượng của nam sinh đè nặng lên cánh tay Yuuto. Anh đặt cậu ta xuống đất sau đó tiến hành kiểm tra sơ bộ. Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ bị chấn động nhẹ thôi.
Nam sinh tỉnh dậy, cậu từ từ mở mắt.
「Cậu tên gì?」
「K-Kobayashi........」
「Vậy à」
Nghe thấy lời ấy, Yuuto bỗng cảm thấy hối hận.
「Mà thôi, sớm muộn gì cậu cũng chẳng còn nhớ tôi là ai đâu. Tôi chẳng cần phải nhớ tên cậu để làm gì」
Yuuto nhẹ nhàng đặt cơ thể đã rã rời của chàng trai kia xuống nền đất, sau đó quay người rời đi.
Giọng của Deneb rụt rè vang lên bên tai. Sự hào hứng lúc trước đã không còn.
(Yuuto. Có phải tôi đã làm sai rồi không?)
「Như thế này là được rồi」
Đây không phải là đang động viên Deneb mà Yuuto thực sự cảm thấy như vậy.
Anh vẫn chưa hiểu rõ bản chất cảm giác khó chịu trong lòng lúc trước. Tính toán sai lầm có thể sẽ khiến họ bị cuốn vào một cuộc chiến không cần thiết. Dù sao, mọi chuyện cũng đã ổn thỏa.
Đôi chân đang cất bước của Yuuto chợt dừng lại.
Hình như có ánh mắt đang dõi theo anh từ phía sau.
Không phải của cậu học sinh ban nãy. Có lẽ đó là ánh mắt của cô gái tên Saki đang lặng lẽ nhìn anh qua khung cửa sổ. Như muốn lảng tránh đi ánh mắt ấy, anh nói một câu vô thưởng vô phạt.
「......Cô ấy đã từng gửi cho tôi một lá thư」
(Cái cô gái tên Saki đó hả?)
「Tôi đã từ chối nhận lá thư ấy. Sau đó, cái cậu thanh niên ban nãy đã tìm đến để sỉ vả tôi. Ép tôi phải nhận lấy lá thư đó. Đúng là một chuỗi phản ứng kỳ lạ nhỉ? Tôi vẫn nhớ như in chuyện đó. Dù chuyện cũng cách đây hai năm rồi」
(Thế sao cậu không nhận lấy lá thư đó? Đổi lại là tôi, ai mà gửi thư cho tôi, tôi thích lắm á)
「Dù sao đó cũng là một bức thư tình. Nhận rồi sau đó thì sao」
(Thì tất nhiên là viết thư phản hồi người ấy rồi)
「Thế cậu định viết gì cho một người cậu chẳng quen biết. Không lẽ mở đầu bằng câu『Xin lỗi, cậu là ai vậy?』sao? Cậu không thấy điều đó thật vô nghĩa à」
(Đôi khi tình bạn bắt nguồn từ những điều như vậy mà)
「Đừng bao giờ mong chờ tình bạn ở một người gửi thư tình cho cậu!」
Yuuto thở dài mệt mỏi, anh lại nghĩ.
Quả nhiên, thư từ đúng là tai họa. Sự vụ ngày hôm nay cũng từ một bức thư tình mà ra. Cả đời này, Yuuto không muốn nhìn thấy thêm bất kỳ bức thư nào nữa.
Đương lúc anh nghĩ như vậy, Deneb lên tiếng nhắc nhở.
(À còn chuyện này nữa, tôi mới nhận được thông báo từ Denliner. Họ nói có một bức thư mới được chuyển đến đó)
「Hả? Một bức thư?」
Chính bức thư đó sẽ kéo Yuuto vào một cuộc phiêu lưu trải dài cả ngàn năm.
Đối với Yuuto mà nói, thư từ chính là điềm gở.