Hai con bướm đen trắng đang quấn lấy nhau và nhảy múa trong không trung. Những di chuyển hóm hỉnh của chúng tưởng như chạm vào nhau nhưng thực chất thì không hề, thật là thú vị.
Mặc dù nắng khá gay gắt nhưng thời tiết lại mát mẻ và thỉnh thoảng còn có gió nhẹ, tạo nên một cái nóng còn sót lại của mùa hè một cách lý tưởng.
Tsukasa nhìn vào bức tường của hiệu ảnh. Dù anh có đi đến đâu, hiệu ảnh cũng đều thay đổi hình dạng của nó để phù hợp với thế giới. Bây giờ nó là một tòa nhà cổ kính xây bằng gạch.
Không còn dấu tích của hiệu ảnh đổ nát ban đầu, và nó hòa mình một cách tuyệt đẹp với cảnh quan thị trấn.
"Lần này trông anh giống như một bác sĩ vậy."
Hikari Natsumi bên cạnh anh nói với giọng vui vẻ.
Natsumi mặc đồng phục y tá và có mái tóc màu hạt dẻ dài đến eo, và ở trên đầu là một chiếc lưới tóc.
Phần gáy của cô vốn che kín nay lại lộ ra, toát lên dáng vẻ thuần khiết khỏe khoắn.
Ở một thế giới khác, anh luôn được giao một vai trò khác so với thực tế. Sĩ quan cảnh sát, nhân viên văn phòng hay là giáo viên. Anh cũng đã từng là một thầy bói. Giờ đây Tsukasa đang mặc một chiếc áo khoác trắng.
"Bác sĩ à? Không tệ. Nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên với chính mình như mọi khi. Mà trớ trêu thay bộ trang phục này trông lại hợp một cách kỳ lạ. Thấy sao nào? Chắc là cô vẫn chưa hoàn toàn bị khuất phục bởi chiếc áo khoác trắng, biểu tượng của dân tri thức này đâu nhỉ."
"Ừm, cũng không tệ, nhưng mà..."
Natsumi cười một cách mơ hồ. Nụ cười tô điểm đôi má tròn trông rất tự nhiên. Kiểu cười đáng yêu mang lại một cảm giác bình yên.
Natsumi là cô gái bị tấn công bởi con quái vật ở thế giới khác nơi Tsukasa đi qua lần đầu tiên.
Tsukasa đã biến thành Decade trước mặt cô ấy và đánh bại kẻ thù với sức mạnh vượt trội, cô đã nói rằng anh là vị cứu tinh.
Do tính cách hay lo chuyện bao đồng bẩm sinh của mình, cô muốn giúp sức cùng vị cứu tinh để khiến thế giới tốt đẹp hơn, vậy nên cô đã bắt đầu du hành cùng Tsukasa.
Đối với Tsukasa, Natsumi đến từ thế giới khác nên sẽ không can thiệp vào thực tại. Vậy nên cô là một nhân vật xuất hiện thường xuyên ở mỗi thế giới nơi hai người đến.
Dù vậy anh không hề thấy phiền phức khi có cô đi cùng, khi cô chỉ biết anh là một chiến binh đẹp trai đến từ thế giới khác và có sức mạnh đặc biệt Decade, cô ngưỡng mộ anh như một đấng cứu thế.
"Còn tôi thì sao? Trông có kì lạ lắm không?"
Natsumi hỏi khi cô dùng tay kéo thẳng vạt áo để che đi sự xấu hổ của mình.
"Trông Natsumikan cùng lắm là đang ở một bữa tiệc trò chơi thôi. Nhìn khá là giống mấy bộ đồ cosplay trong cửa hàng mờ ám nhỉ."
Tsukasa gọi Natsumi là Natsumikan.
Cặp má của Natsumi đang phồng ra như những trái quýt mùa hè.
Nhưng lần này không phải là nụ cười quyến rũ đó. Ngón tay cái bên phải nhô ra chứa đầy sự khát máu.
Ôi lỡ mồm... khi Tsukasa nghĩ vậy thì đã quá muộn.
"Bí Truyền Nhà Hikari, Điểm Huyệt Gây Cười!"
Ngón cái của Natsumi lún sâu vào cổ Tsukasa.
Một kỹ thuật đáng sợ đã được thi triển, cú điểm huyệt gây ra đau đớn và hổ thẹn đó sẽ khiến người ta cười như điên.
"Hahahaha! Dừng lại đi, xin lỗi... Hahahaha!"
“Cái gì mà biểu tượng của dân tri thức chứ! Anh cười lăn cười bò trông như thằng ngốc vậy.”
Khi Tsukasa cười xong sau vài phút, Natsumi đi thẳng vào vấn đề.
"Được rồi, mau đến bệnh viện thôi. Tên nó là... Bệnh viện Đại học Mitsuba."
Áo choàng trắng của Tsukasa và đồng phục y tá của Natsumi đều có huy hiệu giống nhau trên ngực.
Hình ảnh cỏ ba lá màu xanh lá cây trên nền màu xanh dương đậm, và tên của bệnh viện ở dưới nó.
Hai người nhìn xung quanh. Những hàng cây xanh tươi thẳng tắp dọc hai bên đường, nhiều quán cà phê và cửa hàng bách hóa với vẻ ngoài sành điệu xếp hàng dưới mái hiên.
Họ nhanh chóng tìm thấy bệnh viện Đại học Mitsuba. Ở phía trước hiệu ảnh là một dấu ba lá khổng lồ đang ở trước mặt Tsukasa.
Những gì hai người nhìn thấy khi đến bệnh viện là một cảnh tượng kỳ lạ.
Không hề có phụ nữ nào.
Chỉ có những người đàn ông lướt qua nhau một cách lờ đờ.
Bàn tiếp tân và trạm y tá đáng lẽ là nơi những người phụ nữ đang ngồi, giờ chỉ còn là những vị trí trống rỗng.
Anh thấy hoang mang và liền hỏi lí do từ một vài nhân viên nam. Tất cả bọn họ chỉ lắc đầu như thể đã bỏ cuộc.
Chẳng lẽ họ đã bị quái vật ở thế giới này tấn công?
Tsukasa và Natsumi lặng lẽ với vẻ đầy hoài nghi, rồi họ bỗng nhiên chạy nhanh hơn.
Nhưng khi họ đi đến một phòng bệnh, có một số lượng lớn phụ nữ ở bên trong.
Bệnh nhân và y tá ngồi cùng nhau trên một chiếc giường.
Những cô gái đang chen lấn và cố tiến gần đến người đàn ông trên giường hơn.
"Giả dụ như em là một chú cá mao tiên đi, chú cá đó sẽ giống như một bông hoa dưới biển với thân hình uốn lượn cùng hai màu trắng đỏ vậy, thật là xinh đẹp, nó sẽ nhảy múa với những chiếc vây ngực tựa như cánh quạt xếp. Tuy vậy những thứ xinh đẹp đều có độc. Kẻ nào cố bắt chú cá đó sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Em có một sự quyến rũ khó mà cưỡng lại trong đôi mắt này. Nào, vén tóc mái lên đi. Hãy giải phóng bản thân.”
Người đàn ông trên giường nhẹ nhàng vén mái tóc mái dài của cô y tá.
"Xem này, em có thể giết chết bất kì ai với thứ độc được gọi là sắc đẹp này."
Một giọng nói the thé vang lên khi người đàn ông mỉm cười.
Cô gái vừa được vén tóc mái đã ngất xỉu, và một giọng chói tai vang lên.
"Kyaa~ Em nữa, em nữa."
"Em là gì nào? San hô? Hay là ngọc trai?"
"Nói xem em là gì đi nào! Ngài Ryotaro....”
Những người phụ nữ đang thốt ra những lời nũng nịu. Bên dưới họ đang diễn ra một cuộc chiến đá vào chân nhau.
Nogami Ryotaro. Đó là những gì được viết trên bảng tên ở lối vào phòng.
"Ôi chao. Nếu tôi độc chiếm các em quá nhiều thì bác sĩ sẽ ghen tị với tôi mất. Phải rồi, tất cả chúng ta sẽ ở bên nhau... Đêm nay, các em sẽ để tôi câu lên chứ?"
Những tiếng hét sung sướng lại trỗi dậy.
Tsukasa bịt tai và bực tức nói.
"Cái quái gì thế này?"
Người đàn ông nghe thấy giọng nói đó, rồi anh nhận ra Tsukasa và Natsumi.
Anh xuống giường và đẩy hai y tá ra, tiến về phía hai người họ.
Rồi anh ta nâng cằm Natsumi lên bằng một cử chỉ ngạo mạn.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc như đáy biển sau cặp kính, Natsumi cảm thấy tim mình khẽ nhói lên.
Mái tóc đen dài vừa phải, đan lưới và có màu xanh giống mắt, chỉ có phần tóc bên trái là vắt qua tai. Một sức hấp dẫn giới tính thầm lặng xung quanh tai anh, và chắc chắn có thứ gì đó giống như ma lực quyến rũ đối phương.
Đôi môi mỏng thanh lịch của anh nằm gọn trong một đường viền nhỏ và mịn màng, và đôi môi liền di chuyển.
"Thật là dễ thương. Em đúng là một thiên thần trong bộ đồ trắng này. Nhưng chẳng phải sẽ rất nguy hiểm nếu một người như em ở trong bệnh viện sao? Sẽ có nhiều bệnh nhân giả chui vào đây mất.”
"Không, không thể được đâu. Mặt tôi hơi tròn còn mũi thì không được cao lắm. Đôi mắt của tôi có thể to hơn bình thường một chút xíu, tôi còn có cả làn da trắng và đôi chân thon thả, nhưng mà chúng hoàn toàn chẳng dễ thương chút nào."
"Này này, sao giống khoe khoang vậy? Còn cả tính cách cục súc và vóc dáng hình cái nồi nữa chứ.”
Tsukasa nói xen vào và bị Natsumi lườm lại.
Ôi, thật đáng sợ, Tsukasa lẩm bẩm và anh dường như không tồn tại trong mắt người đàn ông kia. Người đó chỉ vào tấm bảng tên và nói.
"Em là Natsumi nhỉ. Tôi rất thích biển đấy. Đặc biệt là vào mùa hè, tôi nghĩ biển là thứ châu báu duy nhất trong khắp vũ trụ này.”
Ánh mắt của Natsumi bối rối khi nghe những lời ngọt ngào và gần gũi như vậy.
Hào quang của những cô gái đằng sau người đàn ông đó thật đáng sợ.
"Không sao đâu. Đừng lo lắng về họ. Bây giờ em là người duy nhất tôi đang ngắm nhìn."
Người đàn ông thì thầm bằng một giọng nhỏ mà những cô gái phía sau không thể nghe thấy.
"Cô ta rất là lắm mồm đấy. Phải nói rằng Natsumikan thật phiền phức. Cô ta là kiểu người sướt mướt và sẽ bám đuôi đến cùng khi bị đá. Nếu cậu định chơi bời thì nên tìm một cô khác hiểu chuyện hơn.”
Tsukasa nói vậy và chắn ngang Natsumi.
Người đàn ông nhướn mày tỏ vẻ ghê tởm.
"Hừ. Ngươi đang phá đám đấy. Vừa lúc nãy ngươi còn nói xấu Natsumi. Nghe y hệt giọng của mấy tên trẻ trâu.”
"Chịu thôi. Đầu tôi sẽ nổ tung mất nếu còn nghe mấy lời lảm nhảm của cậu."
Tsukasa nhìn chỗ phồng nhẹ ở hông bên phải bộ đồng phục của người đàn ông.
"Nhân tiện tôi có một điều muốn hỏi cậu. Den-O, Nogami Ryotaro."
"Ơ, anh ấy là Kamen Rider sao?"
Natsumi thò đầu ra từ sau lưng Tsukasa.
Người đàn ông hiện rõ vẻ ngờ vực.
"Làm sao ngươi biết Den-O? Ngươi là tên nào?"
"Tôi chỉ là một Kamen Rider qua đường thôi. Thật không may từ lúc sinh ra là tôi đã khác người thường rồi. Tôi biết hầu hết mọi thứ đấy.”
"Một gã kỳ lạ. Mà thôi, nếu muốn biết thêm về Den-O thì cách này nhanh hơn nhiều này. Ta sẽ cho ngươi biết ai là kẻ tầm thường ở đây."
Từ chỗ phồng trên đồng phục bệnh nhân, có thấp thoáng cái gì đó giống như một chiếc hộp đựng thẻ.
Đó là thiết bị biến thân của Den-O, Rider Pass.
"Nhưng mà ta không thích đánh nhau vô ích. Nếu ta thắng thì có thể hẹn hò với cô bé Natsumi được chứ?"
"Hừm. Muốn câu được cá to thì phải chuẩn bị loại mồi thích hợp."
Tsukasa cười trước đề nghị của người đàn ông, rồi gọi những cô gái đang theo dõi mọi chuyện.
"Ê, anh chàng này đang tìm người để ăn trưa cùng. Ai đến trước sẽ được phục vụ trước."
Bỗng chốc căn phòng tràn ngập những tiếng la hét sung sướng.
Gần 20 phụ nữ lao tới, túm lấy nhiều bộ phận trên người đàn ông như muốn chiếm hữu.
"Oái, ui da"
Những cô gái bắt đầu tranh dành lẫn nhau, bất chấp người đàn ông bị tra tấn.
"Là tôi! Tôi đã xà vào lòng ngài Ryotaro trước."
"Không. Đó phải là tôi. Ngài Ryotaro đã nói rằng tôi là người hạnh phúc nhất.”
"Đồ hèn nhát. Tại sao ngài lại nói dối như vậy? Em mới là người được hẹn đi ăn trưa nhiều nhất mà.”
Mỗi lần các cô gái khăng khăng muốn mình là số một, họ sẽ kéo cơ thể của người đàn ông về phía mình.
Natsumi chất đống gậy cổ vũ từ hội thể thao trước cảnh tượng ngoạn mục.
“Natsumikan không tham gia à?”
"Xin được phép chê."
Đúng như dự đoán, người đàn ông này có vẻ là dân chơi, trán anh ta đổ mồ hôi và lộ rõ vẻ bối rối trước cuộc tấn công này.
Ngay cả khi anh cố gắng ré lên bằng từ ngữ dẻo quẹo của mình, các cô gái cũng chẳng nghe thấy gì từ anh ta.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn thôi. Em muốn đi đâu nào? Ui dadadada."
Người đàn ông tiếp tục kháng cự trong vô vọng, rồi cuối cùng anh cũng kiệt sức.
Anh ta cúi đầu chán nản.
"Thật không nghĩ là mình lại thảm thương đến mức này."
Hai bàn tay Tsukasa đút vào túi áo khoác trắng, anh nhìn thẳng vào mặt người đàn ông.
Anh bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu.
"Úi chaaa!"
Người đàn ông ngẩng đầu thét to.
Tsukasa và Natsumi cứng họng.
Như thể có phép màu, trong phút chốc mặt anh ta dường như đã biến thành người khác.
Biểu cảm lạnh lùng giả nai bỗng tan biến, một tia sáng man rợ ánh lên rực rỡ.
Màu mắt và tóc chuyển từ xanh sang đỏ, giọng nói trở nên hung bạo. Cặp kính cũng đã biến mất, và cơ bắp siết chặt lấy bộ quần áo rộng thùng thình.
"Hôi quá, hôi quá. Tên này hôi chết đi được.”
Mắt Đỏ thách thức Tsukasa bằng một giọng nói cục súc.
“Thật không may khi mũi tao quá thính. Trông mày khác với thằng Urataros tào lao kia nhỉ. Mày không ở thế giới này phải không? Mày là thằng nào?”
"Đừng đưa cái mặt bẩn thỉu của cậu lại gần tôi. Mồm cậu còn hôi hơn nhiều."
Tsukasa đẩy người đàn ông ra và vỗ mạnh vào áo khoác trắng của mình để phủi bụi.
Người đàn ông tím tái mặt mày, trông như thể đang bị vẽ bậy lên mặt.
Một y tá duy nhất tỉnh bơ trong bầu không khí căng thẳng, cô vẫn bám lấy cánh tay Mắt Đỏ.
"Đột nhiên ngài bị làm sao vậy? Ngài thấy xấu hổ sao? Em đã làm cơm hộp cho ngài Ryotaro đấy. Có cả xúc xích hình bé mực nè.”
“Im ngay con mụ này!”
Cánh tay cô y tá bị hất ra rồi cô bị đánh vào mông.
“Mấy đứa khác cũng vậy, trời nóng quá không ai muốn ra ngoài nữa. Thật đáng tiếc nếu cứ ở mãi trong cái chỗ này!”
Đám y tá nhận ra sự thay đổi đó và im lặng ngay lập tức.
Cô khác đang ngồi liền đứng lên và chộp lấy một cuốn sách trên kệ. Cô liền đập vào sau đầu Mắt Đỏ.
“Úi cha!”
Cả đám y tá cau có và bỏ đi sau khi bàn tán những lời không hay về Ryotaro.
Mắt Đỏ rên rỉ và xoa gáy chỗ góc sách đập thẳng vào.
"Chết tiệt, tại sao ta phải ‘đổ vỏ’ hộ cho Urataros chứ?"
Chỉ còn lại ba người trong phòng.
Có lẽ do bầu không khí đông đúc lúc nãy nên giờ phòng đã trở nên trống trải đến bất ngờ.
Những bông hoa màu hồng nằm bên cạnh giường.
Kế bên là một chai nhựa chứa chất nhờn màu xanh tím bí ẩn, nó khá giống nước.
“Thằng kia, mày là ác quỷ Decade đúng không hả?”
Mắt Đỏ đưa tay ra sau đầu và nói.
Tsukasa mở nắp chai nhựa chứa chất lỏng lạ và ngửi. Nó có mùi như rau ôi thiu với cá chết.
Anh nghĩ rằng mình thường hay uống mấy thứ như thế này. Nhưng khi nhìn vào nó, bên trong vẫn còn đầy và dường như không vơi chút nào.
“Một lão già tên Narutaki đã nói rằng Decade sẽ hủy diệt thế giới."
"Làm người nổi tiếng thật khó quá. Đi đâu cũng thấy ồn ào. Tôi sẽ cho cậu chữ ký nên là hãy im lặng đi."
Tsukasa lấy ra cây bút hiệu Magic từ túi ngực, anh ký bừa vào bìa trong của cuốn sách ảnh chòm sao, cuốn đã đánh Mắt Đỏ.
"Tsukasa không phải là ác quỷ. Anh ấy đã cứu nhiều thế giới rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với thế giới này, bọn tôi cũng sẽ hợp tác."
Đừng hành xử tùy tiện vậy chứ. Ngay khi Tsukasa định phản đối, tiếng cười đau đớn lại bắt đầu rồi anh ngậm miệng lại.
Natsumi thường thích đâm đầu vào rắc rối.
Cô sẽ không bỏ rơi những người cần được giúp đỡ. Vì tinh thần tình nguyện đó mà Tsukasa hay gặp phiền phức theo.
Kết quả là nó đã trở thành thói quen giải cứu thế giới thường xuyên và nhiều người đã cảm ơn anh.
"Tôi thấy mệt mỏi khi được cảm tạ lắm rồi."
Tsukasa thở dài kiêu căng, rồi than thở rằng có sức mạnh thật là rắc rối.
Mắt Đỏ nhìn chằm chằm vào anh như đang đánh giá.
"Ha ha, một gã hèn nhát, đến cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc mình mà lại còn giả vờ làm đấng cứu tinh nữa. Rất vớ vẩn."
"Nói cái gì vậy hả? Phát ngôn ngu như vậy kẻo người ta phát hiện ra cậu là thằng ngốc đấy.”
"Tao đã nói rồi, mũi tao thính lắm. Thế giới này chỉ cần Ryotaro làm Rider là đủ. Nói chung là tao ghét mấy thằng lính mới. Bọn chúng đều chiếm lấy thân xác mà tao đã thấy trước. Dù sao cũng không cần mày giúp. Về nhà mà ngủ đi."
Một đám mây khổng lồ bay qua bệnh viện, đột nhiên căn phòng trở nên tối om.
Chỉ có đôi mắt đỏ của người đàn ông là sáng rực trong bóng tối.
Đó là ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Sâu trong Tsukasa là cảm giác trống rỗng mơ hồ và không còn mục đích sống, Tsukasa vô tình tránh ánh mắt đó đi. Dường như Mắt Đỏ đã nhìn thấu những ngày uể oải của Tsukasa ở thế giới thực.
"Về nhà thôi, Natsumikan. Có lẽ nơi này vẫn yên bình mà không cần chúng ta xía vào.”
"Đúng vậy, về đi. Không thể để một kẻ như mày làm vị cứu tinh chỉ vì mày biết mõm được."
Tsukasa kéo cánh cửa trượt phòng bệnh rồi bước ra hành lang.
Khi Natsumi nắm lấy vạt áo nhằm giữ anh lại, cô nghe thấy tiếng xì xầm từ cuối hành lang.
Natsumi vội vã chạy về phía đó, trông có vẻ không bình thường chút nào.
Tsukasa cũng đành chạy theo.
Nguồn cơn tiếng ồn đã được tìm thấy.
Những người phụ nữ vây quanh Nogami Ryotaro nô đùa ở góc hành lang.
Tất cả khuôn mặt họ đều có vẻ bối rối và đứng chết lặng.
Không biết vì sao mà cầu thang lẽ ra phải dẫn theo hành lang đã hoàn toàn biến mất.
Nó không bị đòn tấn công nào phá hoại.
Bức tường đối diện cầu thang tầng một đã hoàn toàn bốc hơi.
Tsukasa và Natsumi lên tầng hai bằng cầu thang này. Thay vì là cầu thang bình thường chỉ tồn tại vài phút trước, khung cảnh thế giới bên ngoài giờ đây trải ra trước mắt họ.
Một nhân viên nhìn lên từ tầng một liên tục kêu la nguy hiểm.
"Cuối cùng thì cũng có thiệt hại rồi nhỉ."
"Ừm, cũng tốt, nếu chỉ là cầu thang thôi thì không sao. Dùng thang máy đi lại cũng không có vấn đề gì."
Phản ứng của cư dân của thế giới này bình tĩnh đến đáng thất vọng.
Khi một phần của tòa nhà bỗng dưng biến mất, những cơn hoảng loạn thường xảy ra. Từ phản ứng của họ, Tsukasa suy đoán rằng hiện tượng bí ẩn này đang diễn ra hàng ngày.
"Đây là vấn đề của thế giới này nhỉ."
Anh nhìn về phía Natsumi đang đắm mình trong cơn gió.
Thế giới mà họ đến luôn xảy ra chuyện. Có nhiều kiểu khác nhau như mất tích hàng loạt, dịch bệnh lạ nhưng nguyên nhân luôn là do lũ quái nhân, kẻ thù của loài người.
"Tôi sẽ hỏi các y tá xem có gì đang xảy ra trên thế giới này. Tsukasa hãy lấy thông tin từ Den-O nhé."
"Tôi không có nghĩa vụ phải giúp tên đó. Hắn sẽ tự mình giải quyết vấn đề của thế giới này."
"Đừng nhỏ nhen vậy chứ. Tsukasa đến đây vì thế giới này đang cần anh. Nếu ai đó gặp khó khăn thì anh phải giúp họ."
Natsumi giống như một cô giáo tiểu học đang dạy bảo Tsukasa.
Tsukasa biết rằng ngay cả khi phản đối, nó vẫn sẽ khiến anh gặp nhiều rắc rối về sau.
Đánh giá từ tính cách của Natsumi, anh chắc chắn rằng cô sẽ xông pha tình nguyện.
"Cô liệu mà sửa lại cái nết đó đi, trước giờ tôi toàn gặp xui xẻo vì nó thôi.”
Natsumi phớt lờ lời phàn nàn của Tsukasa và nhập hội với nhóm y tá đang đi về phía thang máy.
"Đừng đánh nhau nhé."
Tsukasa chào tạm biệt Natsumi đang vẫy tay.
Khi Tsukasa trở lại phòng bệnh của Nogami Ryotaro, có một người đàn ông lạ mặt ở đó.
"Xin lỗi"
Người đàn ông nhìn Tsukasa và nói với giọng điềm tĩnh.
Nếu nhìn kỹ thì ngoại hình về cơ bản giống với Mắt Xanh Dân Chơi và Mắt Đỏ Mồm Thô Lỗ.
Tuy nhiên, tóc và mắt của anh ta màu đen, vóc dáng đã gầy đi một cỡ.
"Lại có gì mới xuất hiện sao?"
“Tên tôi là Nogami Ryotaro. Mắt đỏ lúc nãy là Momotaros, còn màu xanh lam là Urataros. Ngoài ra còn có Kintaros và Ryutaros nữa. Tôi cho họ mượn cơ thể vì nhiều lý do, và đôi khi chỉ mình tôi xuất hiện.”
Để mà nói thì anh ta trông nhút nhát hơn là điềm tĩnh.
"Cậu chính là bản gốc của cơ thể này hả?"
Ryotaro khẳng định lại và nói thêm rằng thứ chiếm hữu thân xác anh ta là Imagin, linh hồn của loài người đến từ tương lai xa xôi.
Anh nói rằng nếu những linh hồn đó lập giao ước với một người sống ở hiện tại, chúng sẽ có được cơ thể vật chất sinh ra từ hình ảnh của người đó.
Tsukasa không hề ngạc nhiên trước lời giải thích ngớ ngẩn này.
Đến nay anh đã du hành qua sáu thế giới, nhưng chúng đều xảy ra những hiện tượng mà lẽ thường không thể có. Mặt khác lại có những câu chuyện tưởng chừng rất thật, nhưng rồi chúng lại là giả dối.
Đôi mắt của Tsukasa rất giỏi trong việc xác thực vấn đề, anh tin rằng Ryotaro nói thật.
"Tôi xin lỗi vì những lời thô lỗ từ Urataros và Momotaros. Hãy cho tôi mượn sức mạnh của anh."
Ryotaro bật TV cạnh giường.
Anh chuyển kênh hai ba lần và dừng ở chương trình thời sự.
Tin tức có vẻ như là một hiện tượng huyền bí.
Một số tòa nhà, những ngân hàng và nhà hàng đã biến mất không dấu vết chỉ sau một đêm.
Chiếc thang mà người thợ mộc đang đứng đột nhiên tan biến, khiến người thợ mộc bị thương.
Ôtô có người đang lái bỗng bốc hơi và tài xế đã bị văng ra đường cao tốc.
Nhiều vụ tai nạn tương tự khác đã xảy ra. Các nạn nhân trên màn hình mang vẻ mặt bối rối, hoảng loạn và sợ hãi.
"Đây là do Imagin gây ra."
Ryotaro tắt TV và quay sang Tsukasa.
"Imagin trong tôi có hơi khác xíu, nhưng về cơ bản thì chúng đáp ứng mong muốn của con người rồi lập giao ước với họ.
Nếu thực hiện xong điều ước, chúng sẽ có được sức mạnh để bay về quá khứ của người lập giao ước. Imagin sẽ ghi đè hoàn toàn quá khứ ở đó.
Những thứ bị Imagin phá hủy trong quá khứ sẽ biến mất ở hiện tại, đó là hiện tượng đang xảy ra ở đây.
Chúng ta phải quay về quá khứ càng sớm càng tốt và đánh bại Imagin, nhưng phải tìm ra người lập giao kèo trước, cũng là con đường dẫn đến quá khứ. Tôi đến bệnh viện này để tìm người đó.”
Có lẽ tôi đã cho nhóm Momotaros mượn cơ thể mình quá nhiều và kiệt sức rồi nhỉ. Ryotaro dường như không quá lo lắng và chỉ cười.
"Imagin được tạo thành từ cát thời gian. Vậy nên chủ giao ước với Imagin sẽ có cát tràn ra từ cơ thể. Đặc điểm của họ là cát sẽ rơi ra từ gấu quần áo. Nhưng nếu có nhiều Imagin quá thì khó mà để mắt đến từng cá nhân được, do Urataros cư xử như vậy nên anh ta đã bị bao vây."
"Làm sao cậu biết chủ giao ước đang ở đây?"
"Có một vụ mà Imagin chỉ xé toạc cánh tay trái của một số người đàn ông.
Ngay sau đó, hiện tượng đồ vật đột nhiên biến mất đã xảy ra.
Nói cách khác, Imagin đã chặt đứt những cánh tay trái, đưa cho chủ điều ước để hoàn thành giao kèo và bay về quá khứ.
Chủ giao ước đang giữ những cánh tay bị chặt.
Nhưng sau đó cảnh sát đã tìm ra đống tay đã bị bỏ rơi trên núi.
Manh mối duy nhất có được gần đó là huy hiệu Bệnh viện Đại học Mitsuba.
Thật không may, mưa dường như đã xóa sạch hết dấu vân tay, nhưng tôi nghĩ người không có huy hiệu là chủ giao kèo."
Imagin lợi dụng điểm yếu được gọi là mong ước để phá hủy quá khứ và thay đổi hiện tại. Tsukasa nghĩ rằng đó là một giao kèo với quỷ dữ.
Rõ ràng là ngay cả người ngay thẳng nhất cũng sẽ khó cưỡng lại nếu một sinh vật có sức mạnh dị thường đề nghị ban điều ước cho họ.
Trong thâm tâm, anh tự hỏi mình sẽ làm gì nếu Imagin hỏi anh một điều ước.
"Có phải chủ giao kèo muốn Imagin sưu tầm tay trái không? Điều ước thật kỳ quặc."
"Tại sao giao kèo lại liên quan tới tay trái, hay thậm chí là chi tiết của giao kèo, tôi vẫn chưa biết được. Imagin ban điều ước cho mọi người theo cách riêng của nó, vì vậy việc săn lùng những cánh tay không hẳn là một điều ước trực tiếp.
Chẳng hạn nếu anh muốn được đá chính cho đội bóng, thay vì cố gắng cải thiện bản thân, anh sẽ làm các cầu thủ chính bị thương để họ không thể tham gia trận đấu.
Lần này có lẽ chủ giao ước cũng không sẵn lòng cầm một cánh tay người thật đâu. Nhưng tôi khá chắc là nó có liên quan đến tay trái."
Ryotaro lấy một chiếc cốc trước bồn rửa mặt và đổ thứ chất lỏng đáng sợ ra từ chai nhựa. Anh uống một hơi hết sạch.
À, anh lẩm bẩm một cách khó nghe và ngồi xuống.
Từng chuyển động của Ryotaro đều loạng choạng.
Thật đáng khen ngợi vì uống hết được thứ ấy, nhưng Tsukasa cảm giác như Ryotaro đang bị bắt nạt vì lý do nào đó.
Tsukasa thấy khó chịu một cách kì lạ.
“Đây là nước ép gan bào ngư và bắp cải tím mà chị gái tôi làm đấy. Tôi rất cảm kích vì chị chế ra nhiều món khác nhau để tẩm bổ cho tôi, nhưng hương vị thì có hơi khác thường xíu."
Ryotaro hiểu sai ánh nhìn Tsukasa và giải thích về loại nước ép này. Trực giác tồi tệ khiến Tsukasa cảm thấy khó chịu.
"Tôi không chắc là sẽ cho một kẻ khó ưa như cậu mượn sức mạnh. Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi phát cáu và chỉ muốn đấm một phát. Thế giới của cậu có bị gì thì tôi cũng không quan tâm đâu."
Sắc mặt của Ryotaro không thay đổi dù chỉ một chút.
Anh không nao núng trước lời nói của Tsukasa. Không hề tỏ ra thách thức, anh nói với một nụ cười bẽn lẽn, nhỏ nhẹ.
"Vậy xin anh hãy đấm tôi rồi giúp tôi đi. Bệnh viện này có rất nhiều người, nếu chỉ mình tôi thì sẽ mất thời gian và thương vong sẽ tăng lên. Tôi rất ghét khi có người bị thương."
Giọng nói vẫn nhỏ nhẹ và yếu ớt.
Nhưng dù Ryotaro có gục ngã bao nhiêu lần đi nữa, rõ ràng là anh vẫn sẽ không từ bỏ.
Ryotaro lại uống nước ép gan bào ngư và bắp cải tím, và lẩm bẩm chê bai dở tệ.
Natsumi giăng một sợi dây Cấm Đi trước phần cầu thang đã biến mất, sau đó cô được giao nhiệm vụ phân loại hồ sơ bệnh án và đang làm việc phía sau trạm y tá.
Cô trả lại các bệnh án lên giá sách tài liệu y khoa, chúng được xếp theo thứ tự của âm tiết tiếng Nhật.
Không có ai làm ầm lên về sự biến mất của cầu thang trong khi cô chăng dây.
Họ đã trở lại sinh hoạt bình thường.
Trong khi vội vàng tìm hiểu lý do vì sao, cô lo lắng cho Tsukasa khi bỏ anh lại trong phòng bệnh của Ryotaro.
Tsukasa ăn nói khá thô lỗ. Với thái độ bất cần đó, đôi khi anh cố tình nói năng khó nghe và biến người khác thành kẻ thù.
Tuy nhiên, Natsumi biết rằng đó chỉ là lớp vỏ bọc để bảo vệ bản ngã mỏng manh của anh.
"....Thế giới này không muốn tôi chụp nó."
Những bức ảnh của Tsukasa luôn méo mó như vậy.
Tsukasa lẩm bẩm vài lời tiêu cực khi nhìn thấy bức ảnh hiện lên.
Đối với Tsukasa, anh không chỉ si mê sức mạnh của Decade, mà anh còn muốn dùng nó để du hành và tìm kiếm một thế giới nơi anh có thể sống.
Tuy nhiên, những bức ảnh anh chụp trên đường đi đều bị bóp méo, nó chứng tỏ đây không phải là thế giới dành cho anh.
Anh không thể tìm thấy nơi mà mình muốn sống. Thật là buồn khi cứ phải lang thang hết thế giới này đến thế giới khác.
Natsumi ước mình sẽ sớm tìm thấy một thế giới chấp nhận Tsukasa.
"Hikari nhỉ."
Cô bị vỗ vai từ phía sau khi đang tìm bệnh án của “Ninagawa”.
Nhìn lại thì là một y tá cao ráo, xinh đẹp với đường nét khuôn mặt sắc sảo. Vì lý do nào đó mà cô mặc một chiếc áo len dài tay dù đang là mùa hè.
"Em là người mới phải không? Rất vui được gặp em, chị là Kitajima Aya. Có gì không hiểu thì cứ thoải mái hỏi chị nhé. Tuy trông như này thôi nhưng chị cũng khá là chuyên gia đấy."
Kitajima Aya nói một cách thẳng thắn và rõ ràng, có vẻ như cô ấy đang luyện giọng.
Đôi mắt mở to và nụ cười tạo nên một bầu không khí tươi sáng và tích cực, nhưng cô vẫn có vẻ hơi ngại ngùng.
"Nhờ chị giúp đỡ em ạ."
Natsumi vội vàng cúi đầu.
Một trong những điều cô học được khi du hành xuyên thế giới cùng Tsukasa là mối quan hệ của con người nên được duy trì suôn sẻ.
Hai người đã nhiều lần tự đào hố chôn mình khi hành động ích kỷ, chỉ vì đó không phải là thế giới của bản thân.
Mặc dù vậy, những nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt của Natsumi luôn bị Tsukasa phá hoại.
"Ồ, không cần phải sợ sệt đâu. Nếu em không phiền thì mình cùng ăn trưa nhé? Chị đã làm bento cho Ngài Ryotaro, nhưng vừa rồi thật kỳ quặc. Giờ ăn hết một mình thì nhiều quá nên em ăn cùng nha."
Hóa ra Kitajima Aya là người phụ nữ đã đánh Ryotaro trước đó bằng cuốn sách chòm sao.
Cô nắm tay Natsumi khi nói chuyện. Mặc dù đang tỏ ra bình thường, nhưng động tác của cô cũng giống hệt như cách nói chuyện và nét mặt của cô.
"Vâng. Em đồng ý ạ."
"Tốt quá. Vậy thế nhé. Buổi trưa chị chờ em ở phòng ăn."
Kitajima Aya khẽ vẫy tay và quay trở lại vị trí của mình.
Khi Natsumi chuẩn bị tiếp tục công việc sắp xếp biểu đồ của mình, lại có người gọi cô.
Natsumi quay lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là cái tai của một phụ nữ.
Cô ta đã tập judo trong nhiều năm và có đôi tai vểnh lên như há cảo gyoza.
Tai cô có độ uốn cong hoàn hảo để không cho ai nhìn thấy lỗ tai từ bên ngoài.
Vì tóc đã được buộc bằng lưới nên toàn bộ phần tóc đều bị lộ và trông khá xộc xệch.
Natsumi giật mình trong giây lát khi nhìn thấy đôi tai gyoza hiếm phụ nữ nào có.
Đôi tai gyoza của cô ta chẳng ăn nhập gì với chiếc áo khoác trắng y tá, cảm giác khá kỳ lạ.
"Cô Hikari, đừng nên quá dính dáng đến cô Kitajima."
Tai Gyoza nói nhỏ. Lông mày cô ta nhăn lại như thể đang nhìn vào một thứ bẩn thỉu.
"Tại sao ạ?"
"Không chỉ Kitajima, còn cả Ando và Hizu nữa. Cô cũng biết mà, sự cố đáng sợ khi một con quái vật đã chặt đứt những cánh tay. Huy hiệu của bệnh viện này được tìm thấy ở nơi đống tay bị vứt bỏ."
Bên trong huy hiệu tròn trên ngực của Natsumi và những người khác, một hình tam giác cách điệu bằng nét vẽ màu xanh đơn giản.
"Cảnh sát nghi ngờ rằng người bị mất huy hiệu có thể liên quan đến vụ án. Cả Kitajima và hai người kia đều bị mất huy hiệu vào lúc đó. Chắc chắn một trong ba người là thủ phạm, vì vậy đừng xía vào. Ngay cả cô cũng sẽ bị tấn công đấy."
Người phụ nữ sợ hãi và xua tay. Một cử chỉ cho thấy rõ ba người bị mất phù hiệu đang được đối xử tại bệnh viện như thế nào.
Natsumi tạm ngưng công việc và ngay lập tức đến phòng bệnh của Ryotaro.
Đến giờ nghỉ trưa, Ryotaro, Tsukasa và Natsumi đang chờ Aya ở phòng ăn.
Để đi về thời điểm Imagin đang quậy phá, trước tiên phải tìm được chủ giao ước là con đường dẫn đến quá khứ. Chủ giao ước là một người đã làm mất huy hiệu của Bệnh viện Đại học Mitsuba. Đó là Kitajima Aya, và hai y tá Ando và Hizu.
Nhóm Tsukasa quyết định liên lạc với ba người để tìm chủ giao ước. Mục tiêu đầu tiên là Kitajima Aya, người mà Natsumi đã hứa sẽ ăn trưa cùng.
"Có ổn không khi hỏi thẳng cô ta về việc chủ giao ước? Nếu cô ấy phát hiện ra mình đang tìm kiếm chủ giao ước, thì ta có thể bị lừa."
Tsukasa ngồi ở giữa, một lần nữa quay mặt về phía Urataros đã chiếm xác của Ryotaro.
"Không sao, trừ khi cô ấy không ưa ngươi thôi."
Urataros nheo đôi mắt xanh và mỉm cười.
"Cho ngươi biết nhé, ta là người thích hợp cho việc này, đặc biệt nếu liên quan đến phụ nữ. Vì Momo chỉ là một thằng ngốc, Ryutaros là một đứa con nít, còn Kintaros thì khỏi nói làm gì.
Về mặt đó, ta có thể hỏi han cô em kia thật khéo léo, rồi cô ấy sẽ bỏ lớp vỏ nghi ngờ mà nghe ta. Phụ nữ muốn một người hiểu chuyện và không chỉ trích."
Kitajima Aya xuất hiện ở lối vào phòng ăn.
Cô vẫn đang mặc áo len dài tay nên có thể nhận ra từ xa.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cát rơi ra từ gấu quần áo là bằng chứng cho thấy một chủ giao ước.”
Khi Tsukasa hỏi, Urataros khẳng định.
“Ờ, nhưng cát không chảy ra cả ngày đâu, mà nó xuất hiện ngẫu nhiên. Vậy nên đừng mong đợi quá nhiều vào biểu hiện đấy. Cách nhanh và dễ hơn là khiến kẻ đáng ngờ thú nhận là chủ giao ước, bằng cách đặt những câu hỏi dẫn dắt thông minh."
Kitajima Aya mang theo một hộp bento khổng lồ được bọc trong khăn xếp.
Sau khi nhìn thấy Urataros, cô ta làm vẻ mặt khó hiểu.
"Đợi đã Natsumi, không phải chỉ có hai chúng ta sao? Tôi sẽ không bị cậu lừa dối nữa, một kẻ chà đạp trái tim thiếu nữ ngây thơ."
Kitajima Aya nhìn chằm chằm vào Urataros.
Thái độ đột ngột thay đổi của Urataros trong phòng bệnh là do Momotaros gây ra, nhưng cô ấy không hề biết điều đó.
"Ha, một thiếu nữ thì phải chưa già chứ nhỉ?"
"Tsukasa! Xin đừng nói những câu chọc tức tôi."
Natsumi giơ ngón tay cái đằng đằng sát khí.
Tsukasa nhanh chóng ôm gáy mình, anh không thể chịu nổi việc bị chọc cười lần nữa.
"Xin lỗi em về lúc nãy."
Urataros nói với giọng buồn bã.
"Em sẽ ngạc nhiên cho coi, tôi khá là nhút nhát đấy. Thật sự tôi chỉ nhút nhát với mình em thôi. Tại sao với những cô gái khác tôi lại không thấy như vậy? Bản thân tôi cũng bối rối trước xúc cảm đó của mình, nhưng rồi lại lỡ nói ra những điều tàn nhẫn với em."
Khuôn mặt đó là của một người đàn ông tuyệt vọng đang giải thích hiểu lầm cho cô gái mình yêu. Thậm chí nó có thể đồng cảm được nỗi buồn và khiến bản năng làm mẹ trỗi dậy.
Tên bịp bợm. Tsukasa và Natsumi thầm nghĩ như vậy trong lòng.
"Ý ngài là vậy sao? Em không hề biết..."
"Không sao đâu, tôi đáng bị hiểu lầm như thế. Thay vào đó, tôi muốn biết nhiều hơn về em. Để tôi có thể chắc chắn về cảm xúc này."
Kitajima Aya nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Giống như cô đã cười với Natsumi ở trạm y tá.
Cô ngồi xuống trước mặt Urataros và mở hộp cơm trưa. Bên trong có bò shigureni, bít tết, cá ngừ saikyoyaki.
Đó là một hộp cơm lộng lẫy giống như ở một bữa tiệc ngắm hoa anh đào.
“Chà, chị Kitajima nấu ăn giỏi nhỉ?”
Natsumi khen ngợi cô. Cả ba người đều đã nếm thử món ăn.
"Thật sự rất ngon đấy. Bây giờ tôi lại biết thêm một điều về em. Em là đầu bếp giỏi và là một người phụ nữ giản dị. Em còn thích gì nữa không?"
“Dạ... em đoán là may vá, đọc sách và đi làm tình nguyện.”
"Ha ha"
Tsukasa há hốc mồm trước câu trả lời quá là mẫu mực.
"Sở thích đọc sách nói lên sự thật về một con người. Tôi thích cuốn Never Beat a Full House của William Kuhns, còn em thì sao?"
Kitajima Aya mím môi lại khi được hỏi về điều đó.
Thoáng im lặng ngắn ngủi nhưng nặng nề trôi qua trong giây lát, bầu không khí thay đổi.
"Tôi thích nhất là Cánh Tay của Kawabata Yasunari."
Giọng nói của cô trầm xuống như vừa thức dậy từ một giấc mơ.
Natsumi và Tsukasa liếc nhìn từ khóa “Cánh Tay".
"Tại sao cô thích Cánh Tay?"
Tsukasa hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ ước mình có thể dễ dàng thay thế cánh tay như vậy."
Thay thế cánh tay.
Sắc thái bí ẩn đó đủ làm tăng thêm sự nghi ngờ vào Kitajima Aya. Tsukasa dõng dạc lên tiếng đầy tự tin.
"Có lẽ nó liên quan đến việc cô bị mất huy hiệu bệnh viện?"
Khuôn mặt của Kitajima Aya tối sầm lại. Khóe miệng cô rũ xuống rồi mỉm cười, để lộ ra nếp nhăn trên lớp phấn nền.
Trên đôi má nhợt nhạt của cô hiện ra những vệt sẫm màu, dường như cô già đi đột ngột.
Natsumi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi thấy nụ cười rạng rỡ bỗng chốc biến thành một cái hang động trống hoác.
"Tôi hiểu ý anh. Anh cũng nghĩ tôi là thủ phạm của vụ đó à?"
"Bình tĩnh nào, tôi không nghi ngờ gì đâu."
"Ngài Ryotaro cũng vậy phải không? Dù sao ngài cũng là kẻ nói dối tệ nhất. Không nói chuyện gì nữa hết. Thật quá ngu ngốc khi bị lừa hai lần bởi cùng một người, tôi khóc mất."
Kitajima Aya làm ầm lên và đóng nắp hộp cơm lại.
Hầu hết món ăn vẫn còn đó. Rõ ràng là cô sắp rời khỏi đây.
Sẽ rất tệ nếu cô ta trốn thoát.
Tsukasa liếc ngang Urataros và ngạc nhiên.
Đó là vì má của Urataros đang co giật, không phải là diễn xuất nhưng thực sự trông anh như thể đang mất bình tĩnh.
"Ai đó vừa nói sắp khóc sao?"
"Không có đâu, đừng hỏi lung tung."
Urataros ôm đầu đau đớn, và cổ anh đột nhiên khụy xuống yếu ớt.
Hình như mình đã thấy cảnh tượng này trước đây rồi.
Tsukasa nhận ra điều đó cũng giống lúc Urataros bị Momotaros thay thế trong phòng bệnh, đôi mắt xanh của anh chuyển sang màu vàng.
"Sức mạnh của ta làm ngươi phải khóc!"
Một giọng nói lớn từ bên trong vang lên trong phòng ăn. Tsukasa và Natsumi bịt tai lại.
Mái tóc lưới vàng và dài được cột lại, một kiểu tóc gợi nhớ đến ronin trong các bộ phim truyền hình cổ trang.
Một dáng người khoanh tay trước ngực thật uy nghiêm.
Dù vẫn là cơ thể nhỏ nhắn của Ryotaro, nhưng kỳ lạ thay anh ta có cảm giác nặng nề đến mức không thể bị xô đẩy bởi bất kì ai khác.
Không giống như vẻ bạo lực cục súc của Momotaros, tên này sở hữu dáng vẻ nặng nề và uy lực.
Đó chính là Kintaros, hiện thân của chú gấu xuất hiện trong truyện Kintaro núi Ashigara.
Trong số bốn Imagin sống bên trong Ryotaro, đây là Imagin thứ ba. Tên này có tính cách kỳ quặc là luôn xuất hiện để đáp lại từ "khóc" bất kể lúc nào.
"Khiến phụ nữ rơi lệ không phải sở thích của ta. Xin cô hãy lau nước mắt đi."
Kintaros đưa chiếc khăn tay cho Kitajima Aya.
"Tôi không có khóc."
"Ta hiểu, ta hiểu, không cần nói gì hết. Cô đang thấy ấn tượng trước sức mạnh của ta."
Kitajima Aya bực bội đẩy chiếc khăn tay ra, nhưng Kintaros còn đẩy mạnh hơn nữa.
"Cậu nên suy nghĩ xem khi nào thì nên ra tay đi, càng lúc càng phức tạp. Nên biết đọc bầu không khí một chút."
"Đến cả Tsukasa còn nói rằng anh nên đọc bầu không khí đi, anh thật không bình thường."
Kintaros hiểu nhầm Natsumi đang khen mình và gật đầu hả hê.
"Không phải là ta chưa định ra tay. Này cô, cô còn đang che giấu điều gì sao? Một người tinh thông karate như ta có thể thấy cử động của cô không tự nhiên chút nào."
Kitajima Aya bị ánh mắt của cả ba người săm soi, cô nắm chặt tay áo len của mình.
"Dừng lại"
Kitajima Aya dùng tay phải giữ chặt cánh tay trái giống như đang bảo vệ nó. Cơ thể cô run lên vì sợ hãi.
Kintaros nắm lấy tay trái của cô với một động tác nhanh đến nỗi mắt không thể thấy, anh xắn tay áo len lên đến bắp tay.
Có những vết sẹo bỏng trông thật kinh hoàng.
Mảng màu da thịt nhăn nheo lại, có chỗ thừa, chỗ không đủ da nên bị căng ra. Chỉ cần nhìn thôi là có thể tưởng tượng được độ mềm nhũn, phồng phồng như đang tan chảy.
Đó là những vết sẹo đầy đau đớn.
"Ta xin lỗi nhé. Ryotaro đang tìm người lập giao ước. Nếu là cô thì có thể cho ta biết chính xác được không?"
Kitajima Aya tát vào má Kintaros.
Đồ tồi, cô nói và rời khỏi phòng ăn.
Cách cư xử lạc quan như vậy của cô trước giờ là để che giấu vết thương trong lòng.
Vậy nên khi Natsumi nói chuyện lần đầu với cô ấy tại trạm y tá, Natsumi mơ hồ nhận thấy một cảm giác khó chịu nào đó.
Những vết sẹo bỏng chỉ là vết thương của cô ta, chắc hẳn còn có phần nào đó mà cô không muốn ai chạm vào.
Natsumi thở dài và nghĩ về cảm xúc của Aya.
"Sao anh lại làm vậy? Cho dù có là tìm chủ giao ước thì cũng quá tàn nhẫn."
"Dừng việc thương xót lại đi. Điều đó là tốt nhất rồi. Giờ tôi đã biết Kitajima Aya gần như chắc chắn là chủ giao kèo."
Tsukasa giải thích thêm cho Natsumi có vẻ vẫn chưa hiểu.
"Imagin phải hoàn thành giao kèo bằng cách chặt tay trái của người khác rồi đưa cho chủ giao ước. Tôi chắc rằng Kitajima Aya đã ước kiểu như ‘tôi muốn có cánh tay đẹp’.
Cô ta chỉ định chữa lành cánh tay của mình, nhưng Imagin đã thực hiện điều ước theo cách riêng của nó. Giờ thì cô ấy đã có cánh tay đẹp đẽ rồi. Vậy nên chắc chắn đây là chủ giao ước.”
Hộp bento để lại trên bàn. Kintaros gắp miếng gà rán và ăn thử.
"Bản thân ta không thể tự mình làm điều đó. Imagin luôn nhắm mục tiêu vào những người có sự trống rỗng trong trái tim. Nếu không thì phải thắc mắc tại sao lại có một Imagin đến ban tặng điều ước cho mình chứ?”
Sau món gà rán, anh lần lượt ném từng miếng cá vào miệng. Ngon quá, anh lẩm bẩm và gật đầu.
"Ta cũng là một phần nho nhỏ của Imagin. Nhưng ta sẽ không nhắm vào một người có thể làm bento ngon tuyệt cho người khác như vậy."
Tsukasa ăn một miếng trứng rán. Vị ngọt và mềm tan chảy ra từ trong miệng anh.
Ở sân trong bệnh viện, một người đàn ông đang cắt cỏ rồi vứt bừa, chúng tung bay mỗi khi gió thổi qua.
Lọn tóc uốn dưới mũ và được nhuộm tím một phần.
Ryotaro đã bị bốn Imagin nhập vào người.
Tính cách, màu tóc và màu mắt của Ryotaro thay đổi mỗi khi Imagin chính được kiểm soát. Urataros màu xanh lam, Momotaros màu đỏ, Kintaros màu vàng, giờ đây chính là Imagin thứ tư, Ryutaros màu tím, đã bị Ryotaro kiểm soát.
"Haiz, chán ơi là chán. Bệnh viện chả có gì thú vị cả."
Cậu ngáp dài trong khi ngồi xổm và nhổ cỏ.
Ryutaros luôn như vậy.
Cậu ngồi xổm không nhích một li nào, rõ ràng cậu chẳng hề thích đi tìm chủ giao ước.
"Đừng có than thở nữa, nếu không tìm được chủ giao kèo thì thế giới của nhóc sẽ bị hủy diệt đấy."
“Không phiền đâu. Tui chỉ làm những gì mình thích thôi nha. Nếu có ai đó lạ hoắc mà chết ở một nơi lạ hoắc thì cũng chẳng khiến tui buồn đâu.”
Ryutaros nói với giọng hờn dỗi.
Cậu ta nói năng và cư xử như một đứa trẻ. Natsumi ngồi xổm bên cạnh và nhìn vào mắt cậu.
"Này, nhóc có biết máy ảnh Polaroid là gì không?"
"Tui không biết."
Natsumi thì thầm với Tsukasa bảo anh chụp ảnh Ryutaros.
Ngay khi nhả cửa trập, tấm hình sẽ ra khỏi máy ảnh.
Ban đầu tấm hình mờ mờ ảo ảo, nhưng dần dần nó sẽ hiện lên rõ nét.
........Đây không phải là thế giới của ngươi.
Lần đầu tiên du hành đến thế giới khác, giọng nói tương tự vang lên trong đầu Tsukasa khi anh chụp một bức ảnh méo mó.
Trong tấm hình Ryutaros vẫn méo xẹo một cách kỳ lạ.
"Đây cũng không phải thế giới của mình rồi."
Tsukasa đưa bức ảnh cho Ryutaros.
"Oái! Ông anh này chụp ảnh xấu kinh.”
"Đây không phải là xấu nhé. Nghệ thuật chính là sự biến dạng."
Đôi mắt của Ryutaros lấp lánh khi thấy quá trình từ lúc nhấn nút chụp đến khi bức ảnh xuất hiện.
Máy ảnh Polaroid dường như đã quyến rũ trái tim của cậu nhóc này.
"Chị sẽ cho nhóc mượn chiếc máy Polaroid nếu nhóc giúp bọn chị tìm chủ giao kèo. Sao nào?"
"Đừng tùy tiện quyết định. Nó là của tôi. Làm sao có thể cho thằng nhóc này mượn được? Nếu tìm được chủ giao kèo và đánh bại Imagin, ta sẽ không thể ở lại thế giới này mà lấy lại nó nữa."
"Suỵt, con nít thôi mà, nếu được dụ dỗ bằng đồ chơi thì nó sẽ rất phấn khích. Mà trẻ con thì cả thèm chóng chán, mình có thể lấy lại nó trước khi rời khỏi thế giới này.”
Natsumi thì thầm với Tsukasa.
Ryutaros cướp lời Tsukasa.
"Được thôiii. Vậy thì mau chuẩn bị đi. Tui sẽ chụp một bức ảnh cho chị gái nè."
Ryutaros đứng dậy khỏi chỗ ngồi với động tác chân nhẹ nhàng.
Cậu bước nhẹ tại chỗ. Đó là một bước nhảy tuyệt vời khiến ai cũng muốn bắt chước khi nhìn thấy nó.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Chữ hán của Natsumi là Hạ Hải (biển mùa hè) "Cánh Tay" là truyện ngắn của nhà văn Kawabata Yasunari. Nội dung kể về một cô gái trao lại cánh tay phải của mình cho người đàn ông (nhân vật chính) trong một đêm. Câu chuyện miêu tả những suy nghĩ và hành động của anh khi mang nó về nhà. Anh trò chuyện và nâng niu cánh tay đó, cuối cùng anh quyết định nối nó vào cánh tay mình. "Mối quan hệ" của người đàn ông và cánh tay đã mở ra một khung cảnh đầy hoài niệm và xúc cảm.