Ánh nắng dịu nhẹ khiến Tsukasa cảm thấy buồn ngủ.
Anh thả mình xuống chiếc ghế sofa.
Một làn gió mát thổi qua cửa lưới.
Nó có mùi hương như đám cỏ.
Đó là một bầu trời tháng chín đầy nắng.
Đã một tháng kể từ khi đó. Cuộc hành trình của Tsukasa kết thúc với cái nóng như thiêu như đốt mọi thứ.
Khi Narutaki bị đánh bại, những con quái vật xâm chiếm thế giới này đã biến mất, những điều dị thường của thế giới này bị hủy bỏ.
Gần đây Tsukasa đã bắt đầu làm trợ lý chụp ảnh tại một studio ảnh.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của anh sau năm ngày.
“Đã là trưa rồi đó, anh dừng nghỉ ngơi lại đi được không nào?”
Natsumi nhìn vào mặt Tsukasa.
“Em quá mệt mỏi khi phải đáp ứng những yêu cầu vô lý của khách hàng mỗi ngày rồi. Xin anh hãy chụp những bức ảnh đẹp hơn, nói gì đi nữa thì nếu từ đầu là một chú heo con, bức ảnh sẽ chỉ có heo con mà thôi.”
“Hì hì. Nhưng thật là tốt vì anh đã tìm thấy ước mơ của mình.”
Ước mơ của Tsukasa là một ngày nào đó sẽ có một studio ảnh của riêng anh.
Tsukasa đứng dậy khỏi ghế sofa và lấy chiếc máy ảnh Polaroid trên bàn.
Anh hướng máy ảnh về phía Natsumi và nhả cửa trập.
Hình vuông màu đen được bao quanh viền trắng dần dần biến mất và một hình ảnh xuất hiện.
Là một khuôn mặt ngốc nghếch mất cảnh giác của Natsumi.
Nó không còn biến dạng như những bức ảnh được chụp từ thế giới khác.
Tsukasa cũng giống như Narutaki, họ đã du hành đến thế giới khác để tìm kiếm một chốn lí tưởng, nơi cuộc sống dễ dàng hơn thế giới này.
Tuy nhiên cuối cùng thì nơi duy nhất có thể chấp nhận Tsukasa lại là thế giới của Kadoya Tsukasa.
Nhìn vào bức ảnh không bị biến dạng, Tsukasa tin tưởng vào nó.
“Nè, đừng chụp ảnh khi chưa xin phép chứ. Em còn phải làm mặt đẹp nữa mà.”
Tsukasa vội xua tay Natsumi đang phàn nàn.
“Ủa vừa nói rồi mà. Heo con là heo con, chụp Natsumikan thì vẫn chỉ là có Natsumikan thôi.”
“Xin đừng xếp em với heo con chứ.”
Cô cau mày vì bực bội, nhưng Natsumi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:
“Đúng rồi, vì Tsukasa đã luôn làm việc chăm chỉ đến giờ, tối nay em sẽ nấu nướng lần đầu tiên sau một thời gian dài.”
“Lạy cô đó, dừng lại đi mà.”
Khi án mạng ma cà rồng chấm dứt cùng lúc với cái chết của Narutaki, Natsumi gần như không nấu ăn nữa.
Mặc dù luôn tỏ ra vui tươi, nhưng cô cảm thấy chán nản và trở nên thụ động hơn trước.
Cô dành rất nhiều thời gian để ngắm nhìn bầu trời trong hư vô.
Không biết có phải là một kiểu hội chứng kiệt sức không nữa.
Natsumi rất nhiệt tình trong việc đưa ra các giải pháp cho vụ án ma cà rồng.
Người bình thường nếu chỉ thu thập thông tin hoặc xem xét các bài báo thì không thể giải quyết vụ việc. Dù vậy, Natsumi vẫn không ngừng điều tra vụ án vì cô ý thức về sứ mệnh của mình là giải quyết án mạng ma cà rồng.
Tính cách bao đồng của cô là luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn, có lẽ đó là ý nghĩa của chính bản thân cô chăng?
Tsukasa nghĩ ngợi.
Vào cái ngày anh đến thư viện để thu thập các bài báo về án mạng ma cà rồng, Tsukasa đã tìm thấy cáo phó của Natsumi.
Theo Narutaki, có bao nhiêu thế giới song song thì cũng có bấy nhiêu khả năng xảy ra, những người tìm đến hiệu ảnh Hikari có thể du hành qua các thế giới song song.
Những người muốn thoát khỏi thế giới của chính họ đều được dẫn đến hiệu ảnh Hikari.
Natsumi đã chết ở đây trong thế giới của Kadoya Tsukasa. Theo bài báo tìm được trong thư viện, cô ấy đã tự tử.
Người trước mặt Tsukasa bây giờ là Natsumi, người được sinh ra ở một nơi nào đó trong thế giới song song.
Ở đâu đó trên thế gian ấy, Natsumi muốn trốn sang một thế giới khác vì cô muốn chối bỏ bản thân, và rồi cô đến hiệu ảnh Hikari.
Cô đã gặp được Tsukasa và cùng anh du hành qua các thế giới.
Bằng việc giúp đỡ mọi người, cô chìm đắm trong niềm vui để khẳng định chính mình.
Nỗ lực phá giải vụ án ma cà rồng là chỗ dựa tinh thần to lớn cho Natsumi.
Cho nên sau khi vụ ma cà rồng kết thúc, chắc hẳn Natsumi đang cảm thấy mình như mất đi mục đích sống vậy.
Có lẽ Natsumi du hành với mục đích riêng của mình. Cô không hề biết về sự hủy diệt của các thế giới hay việc tìm kiếm xứ thiên đường.
Natsumi đã đồng hành cùng Tsukasa - người đã là Decade trong một thời gian dài, và sau khi hoàn tất chuyến du hành qua chín thế giới, cô đã có được quyền năng ban ước nguyện dưới dạng Rider Card. Đó là tấm Rider Card đã triệu hồi chín Kamen Rider khi chiến đấu với Narutaki. Tấm thẻ đó có quyền năng tiềm ẩn mạnh mẽ hơn bất kỳ tấm thẻ nào khác của Tsukasa.
Nếu cô trao sức mạnh đó cho Narutaki, mọi thế giới sẽ bị hủy diệt và tái sinh. Nhưng Natsumi đã không làm thế. Cô quyết định giao phó sức mạnh của mình cho Tsukasa và chấp nhận thế giới hiện tại.
“Nhưng mà, quả thật Tsukasa có tài chụp ảnh nhỉ. Anh sẽ nhanh chóng được thuê ngay thôi.”
Natsumi nói với giọng đầy ghen tị.
“Natsumikan......”
Natsumikan sẽ làm gì từ bây giờ?
Nói xong, Tsukasa im lặng.
Nếu tiếp tục lang bạt khắp các thế giới và quên đi nơi ban đầu của mình, bản chất của con người sẽ mất đi và trở thành quái vật. Cũng giống như Narutaki vậy.
Tsukasa lo lắng cho Natsumi.
Đối với Tsukasa, đây là thế giới gốc của anh, nhưng đối với Natsumi thì chỉ là một trong nhiều thế giới khác.
Sẽ rất nguy hiểm nếu ở đây quá lâu.
Nhưng nếu Natsumi trở lại chốn ban đầu của cô, anh sẽ rất buồn khi không thể gặp cô nữa. Nên là tình trạng này vẫn như vậy cho đến giờ.
“Natsumikan chắc chắn là nấu ăn rất dở, hơi chút tự cao tự đại, và chẳng thông minh chút nào.”
“Sao vậy, sao tự nhiên lại nói xấu người ta thế?”
“Im lặng và nghe nào. Ai trong chúng ta cũng đều có khuyết điểm mà. Đó là điều tự nhiên. Đừng tự trách mình nhé. Natsumikan là một người tốt. Dù lý do có là gì thì cũng cần tài năng để hành động vì người khác. Natsumikan có tài năng đó. Một tài năng đáng tự hào.”
Khi Tsukasa nói với Natsumi, cô tỏ ra kinh ngạc. Rồi lại vội vàng cúi gằm mặt, lấy tay quệt nước mắt.
“Anh lạ thật đó Tsukasa, toàn nói năng phô trương thôi à.”
Natsumi run run nói, và hai người im lặng một lúc.
Thôi dẹp đi đã, Natsumi đứng dậy.
“Hôm nay ăn cơm trứng omlet nhé. Nhà không có trứng nên em sẽ mua một ít. Em sẽ chứng minh cho anh thấy là tài nấu nướng của em không tệ đâu.”
Gương mặt Natsumi rạng rỡ như thể trút bỏ được nỗi ám ảnh.
Rồi khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Tsukasa vội vàng ngăn Natsumi lại.
“Chờ đã”
Mặc dù đã đứng trước Natsumi ở phía lối vào, nhưng Tsukasa vẫn không thể nói nên lời. Bản thân anh cũng không chắc mình muốn nói điều gì nữa.
Natsumi ngước nhìn Tsukasa với vẻ thắc mắc.
“...Đi cẩn thận nha.”
Rốt cuộc thì vẫn là câu nói đánh trống lảng xưa như trái đất ấy, anh rút lui trước mặt Natsumi.
“Vâng! Em sẽ đi cẩn thận mà.”
Natsumi lấy chiếc cặp và đi giày. Một lần nữa cô chào Tsukasa, anh đã ra tiễn cô.
“Vậy thì, em đi nhé.”
Cô nói.
Tsukasa trông theo Natsumi mở cánh cửa, và cô bước ra thế giới bên ngoài tràn ngập ánh sáng.
Kể từ đó, Natsumi đã không còn quay lại nữa.
Hết