Một con bướm đậu trên đường ray.
Đó là một con bướm kỳ lạ, trên đôi cánh trắng của nó chằng chịt những đường vân đen như mạch máu.
Dưới cái nóng 35 độ, vào một ngày mà bầu không khí nặng nề chứa lượng lớn hơi ẩm đọng lại trên đầu mọi người, có lẽ họ sẽ chết đuối ngay cả khi không ở dưới nước.
Có thể thấy ánh nắng mặt trời oi bức và mặt đất nóng nực đang nhấp nháy. Đường ray sắt chắc đã đủ nóng để nướng thịt.
Con bướm từ từ mở và đóng đôi cánh. Những đường vân đen dường như đang di chuyển và hít thở.
Kadoya Tsukasa đang quan sát tình hình từ sân ga, anh đã chụp một tấm hình con bướm trên đường ray bằng một chiếc máy ảnh Polaroid màu magenta đeo trên cổ.
Tiếng chuông của nhà ga reo lên, một chuyến tàu đang đến gần.
Một tấm ảnh được xuất ra từ máy cùng với tiếng cạch vẫn hoàn toàn là màu đen. Trong khi nhìn chằm chằm vào phần tối của nó, Tsukasa đã bị lóa mắt.
Phối cảnh trông thật điên rồ. Bước chân từ đằng xa thì đã thấy cánh bướm bay phấp phới. Cơ thể anh chợt mất sức và loạng choạng.
Anh dừng lại ngay trước khi chạm xuống đường ray.
Đoàn tàu chạy qua con bướm và tiến đến sân ga. Anh bước vào toa và nhanh chóng ổn định chỗ ngồi của mình.
"Nếu chết đi thì tốt biết mấy nhỉ."
Hai người phụ nữ ngồi cạnh Tsukasa đang nói đùa về một người quen đã gây tai nạn.
"Mặc dù đang còn sống, nhưng mà tôi cũng cảm thấy như mình đã chết rồi. Tôi chẳng có bất kỳ người bạn hay người yêu nào, tôi luôn cảm thấy như trái tim mình không ở đây..."
Điều hòa trên toa thật thoải mái.
Tsukasa luồn tay vào mái tóc ngắn nhuộm nâu của mình và gãi đầu. Điệu bộ này khiến anh trông trẻ hơn so với tuổi thật nhờ hàng lông mày rậm và đôi mắt to.
Tsukasa 20 tuổi và là một nhiếp ảnh gia.
Tuy vậy anh không hề thích chụp ảnh. Nhưng anh lại thích nhìn ngắm qua ống kính của máy ảnh.
Kể từ khi anh tìm thấy một chiếc máy ảnh cũ ở phía sau nhà kho khi còn nhỏ, anh đã bị mê hoặc bởi thế giới hình vuông trong ô cửa sổ đó.
Không có chửi thề, không sự ầm ĩ, không nỗi đau đớn, mọi thứ đều trôi dạt và xa vời. Đó là một thế giới thay thế nhỏ bé không bao giờ làm tổn thương Tsukasa.
Thật buồn cười và thú vị khi nhìn những người có kích thước bằng hạt đậu dần dần to lên và đi xuống trong một khu vườn thu nhỏ méo mó qua ống kính.
Đồng thời, niềm vui và nỗi buồn của cư dân ở thế giới khác không đến được với Tsukasa bằng cảm xúc thực, mà là bằng ống kính, cảm xúc chỉ trở thành những kí hiệu.
Vào mùa xuân năm thứ hai trung học, cha mẹ anh đi công tác nước ngoài, và kể từ khi bắt đầu sống một mình, xu hướng này càng trở nên rõ rệt.
Thực chất bản thân anh đang ở đâu? Có nhiều lúc anh không biết mình đang làm gì. Nhìn đống mì ly ngổn ngang bừa bộn, anh kinh hoàng khi nghĩ rằng sẽ phải ăn chúng vào buổi sáng.
Đó là lý do tại sao công việc của một nhiếp ảnh gia không phải là thiên chức của anh.
Thậm chí anh còn chẳng mơ kiếm được xu nào bằng việc chụp những bức ảnh mờ ám cho quảng cáo trên tạp chí, hay là xuất bản cuốn sách ảnh của riêng mình. Đó là chuỗi ngày tẻ nhạt.
Cho đến khi chuyện xảy ra cách đây vài tháng.
Hôm ấy khi cơn mưa lạnh buốt đổ xuống hàng cây xanh tươi, anh tình cờ lạc vào ngõ và tìm thấy một studio bỏ hoang. Một tấm biển ghi "Hiệu ảnh Hikari" đã được đóng đinh vào bức tường đổ nát. Đó là một studio ảnh buồn tẻ, sẽ không có gì lạ nếu một con quái vật xuất hiện ở đó.
Ở đây, Tsukasa đã có được thú vui tuyệt đỉnh.
Đó là chuyến đi đến một thế giới khác. Khi anh bước vào Hiệu ảnh Hikari đổ nát, có một chiếc máy ảnh cũ ở giữa studio.
Tsukasa giật mình khi nhìn vào nó trên chiếc giá ba chân.
Những gì anh nhìn thấy qua ống kính ngắm không phải là phía đằng trước studio, mà là một quán cà phê lớn.
Quán có nhiều chỗ ngồi ngoài hiên, bàn ghế bằng nhựa trắng xếp trên vỉa hè lát đá. Có thể thấy rõ nhiều người trò chuyện ở đó, và trên quán cà phê là mái nhà màu đỏ.
Khi anh rời khỏi chiếc máy ảnh, sẽ lại là hiệu ảnh Hikari. Tuy nhiên khi nhìn trong ống ngắm, một buổi trà chiều êm đềm đang diễn ra dưới bầu trời xanh ngắt.
Tsukasa nhìn chăm chú vào trong ống kính. Anh quên đi dòng chảy thời gian và cứ nhìn chằm chằm vào nó.
Đột nhiên anh bừng tỉnh, chiếc máy ảnh đã biến mất.
Thay vào đó, khung cảnh vốn đang nhìn thấy qua ống kính đột nhiên bao quanh anh.
Tsukasa đang ngồi trên một chiếc ghế trong quán cà phê có mái nhà đỏ, nó tồn tại bên trong khung nhìn của máy ảnh.
Tsukasa không hề ngạc nhiên. Những gì đã xảy ra với anh quá điên rồ đến nỗi anh nghĩ đó là một giấc mơ.
Và khi đã ngồi trong quán cà phê này, ngửi thấy mùi hương của hoa và nghe tiếng chim hót líu lo, đây không còn là mơ nữa. Thế giới anh từng sống mới là giấc mơ. Anh đã bị thôi thúc nghĩ rằng thế giới này mới là thế giới thực của mình.
Tsukasa đã ra lệnh cho một người phục vụ mặc tạp dề trắng bất động.
Sau đó, với chiếc máy ảnh Polaroid đeo trên cổ, anh chụp bầu trời xanh với những vệt sáng kéo dài. Tấm ảnh hiện ra ngay lập tức vẫn là màu đen và chưa thể nhìn thấy gì.
Anh đặt nó trên bàn và chờ hình ảnh xuất hiện. Chỗ ngồi trên sân thượng nơi Tsukasa đang ngồi quay mặt ra đường, nhưng hầu như không có chiếc xe nào chạy qua. Anh có thể thấy trẻ em đang nô đùa trong công viên phía bên kia.
Đó là một ngày hoàn hảo. Đối với Tsukasa, anh luôn bị kích động bởi những điều nhỏ nhặt và sống trong sự thất vọng và lười biếng, đây là lần đầu tiên anh tìm được một không gian thoải mái như vậy.
Cuối cùng anh đã tìm thấy thế giới của mình. Nghĩ vậy, anh chuyển sự chú ý sang bức ảnh trên bàn. Một hoa văn kỳ lạ xuất hiện ở đó.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy những vệt đen nhấp nhô như ruột trên bầu trời đã chuyển sang màu đỏ.
Nó thậm chí không giống bầu trời thực. Đó là một khung cảnh đáng sợ. Có điều gì đó đang kêu gọi trái tim thiếu kiên nhẫn của Tsukasa.
......Đây không phải là thế giới của ngươi.
Cùng lúc đó, người khách ngồi ở ghế bên cạnh đứng dậy.
Đó là một người khách hàng đã hòa nhập với những người xung quanh và đang đọc sách, đột nhiên lột da người và lộ ra hình dáng xấu xí của một con quái vật.
Sự hoảng loạn bùng lên ngay khi con quái vật phá hủy một góc quán cà phê, nó làm vậy bằng cách phun ra một quả cầu lửa từ trong miệng.
Khung cảnh tuyệt đẹp sụp đổ, tiếng la hét và mùi khét lẹt tràn ngập khắp không gian.
Tsukasa vừa chạy thoát được vài bước thì bắt gặp ánh mắt của một cô gái sắp bị quái vật tấn công.
Con quái vật khóa chặt cô gái và từ từ rút ngắn khoảng cách.
Tsukasa dừng lại. Có chạy trốn hay không thì quyết định cuối cùng vẫn là bắt buộc. Trong khi do dự, đôi mắt của cô gái nhìn Tsukasa ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Đôi chân của Tsukasa ngày càng nặng nề hơn.
Khi cuộc xung đột khiến tính mạng của mọi người bị đe dọa đã lên đến đỉnh điểm, cô gái nói.
"Decade!"
Anh không biết từ đó nghĩa là gì.
Nhưng ngay khi nhận ra từ Decade, anh cảm thấy có gì đó thức tỉnh trong mình.
Nguồn năng lượng mãnh liệt được đánh thức bao phủ cơ thể Tsukasa và biến anh thành Kamen Rider Decade với sức mạnh siêu phàm.
Tsukasa đã đánh bại con quái vật với sức mạnh áp đảo.
Nhiều người bị choáng ngợp bởi sức mạnh đó. Tsukasa cũng bị mê hoặc bởi thứ sức mạnh tràn trề mà anh chưa từng có trước đây.
Tsukasa đang có quyền năng mà người khác không có, có thể anh là một người mạnh mẽ. Anh theo đuổi thế giới thực mà đáng ra anh nên sống chứ không phải là một thế giới thực nhàm chán, và anh bắt đầu du hành đến nhiều thế giới khác nhau.
Nếu nhìn vào camera của Hiệu ảnh Hikari, thì anh có thể đi đến một thế giới khác vào mỗi lần nhìn.
Tsukasa đã thoát khỏi chuỗi ngày u ám của thực tại, và cho đến giờ anh đã du hành qua sáu thế giới.
Cửa sổ bị vỡ, tường ố đen xì trần trụi dưới mưa, thiết bị chụp ảnh bị lật úp. Sàn nhà rải rác những bức ảnh được đóng khung. Những gương mặt người cười lặng lẽ đều hướng lên trần nhà.
Hiệu ảnh Hikari là một studio nhỏ dường như do tư nhân quản lí.
Giữa bầu không khí ẩm mốc và cảm giác ngột ngạt do những thứ bỏ lại tạo ra, Tsukasa đứng một mình.
Trước mặt anh là một chiếc máy ảnh có chân máy. Phần khác ngoài ống kính được che bằng tấm vải đen và nó khá cũ.
Trong một căn phòng nơi mọi thứ đều hỗn loạn và phân tán, chỉ có chiếc máy ảnh đứng trên đôi chân thẳng tắp. Tsukasa vuốt tấm vải che máy ảnh.
Anh luôn thích nhìn thế giới khác qua khung nhìn. Nhưng khi đến đây, anh phát hiện ra rằng đó là một trò lừa bịp.
Nếu nhìn qua camera này, thì có thể đến một thế giới thực khác. Không chỉ nhìn thấy được mà thực sự còn có thể chạm vào và tồn tại trong thế giới kỳ lạ đó.
Điều tuyệt vời nhất là khả năng biến hình. Ở thế giới khác, Tsukasa có được sức mạnh siêu phàm của Decade và đánh bại một con quái vật kỳ dị.
Tsukasa cảm thấy một niềm vui sướng không thể cưỡng lại khi cơ thể anh được bao phủ bởi lớp vỏ cứng của Decade.
Một khả năng đặc biệt mà không ai khác có được đã ảnh hưởng đến tâm trí của Tsukasa.
Khi ở thế giới khác, Tsukasa có thể quên đi con người trước đây của mình. Anh tràn đầy tự tin và nói những câu hoa mĩ mà anh sẽ không bao giờ nghĩ đến trong cuộc sống thực.
Sự trống vắng và nỗi lo lan man luôn nép vào một góc trái tim giờ đây đã bị chôn vùi vào nơi xa xăm. Tsukasa đã du hành đến sáu thế giới khác, nhưng tất cả chúng đều thật hơn nhiều so với thực tại của anh.
Tsukasa nhìn vào camera. Anh chui đầu vào trong tấm vải đen và nhìn thế giới qua ống kính.
Ở đó không phải là một hiệu ảnh cổ lỗ sĩ mà là một bệnh viện lộng lẫy.
Bệnh viện ngày càng to ra và gần hơn. Trước khi kịp nhận ra, Tsukasa đã đứng trước cổng bệnh viện.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage