“Shouichi! Hãy tỉnh lại đi mà, Shouichi! Đừng ngủ nữa, dậy làm bữa trưa cho tớ đi! Dọn dẹp phòng giúp tớ! Giặt quần áo giúp tớ đi! Tớ sẽ không giận khi cậu giặt đồ lót của tớ nữa mà! Tớ sẽ cười trò chơi chữ ngớ ngẩn của cậu! Hôm nay là sinh nhật tớ đấy! Cậu không định tổ chức tiệc cho tớ sao?! Tớ muốn một món quà! Tớ từng nói là không muốn gì cả khi cậu hỏi tớ, nhưng thực sự tớ rất muốn vài bộ đồ mới! Tỉnh dậy đi Shouichi! Shouichi! Đừng làm vậy với tớ mà, Shouichi!”
Mana, với hai tay và đầu gối chống xuống đường, tiếp tục gào thét vào mặt Shouichi đang nhắm mắt.
Mình không muốn mất cậu ấy!
Mình muốn ở bên cạnh cậu ấy!
Mình muốn cậu ấy luôn ở bên mình…
Đã lâu rồi cô không hiểu được cảm xúc của chính mình đối với Shouichi.
Giờ đây cô mới nhận ra đó là tình yêu.
Mình sẽ không để cậu ấy chết!
Mana đặt tay lên cái bụng đỏ thẫm của Shouichi.
Rồi cô sử dụng sức mạnh của mình. Cô tập trung vào việc hồi phục vết thương.
Nhưng chẳng có gì xảy ra. Siêu năng lực không hoạt động.
"Tại sao?! Tại sao?! Tại sao nó không hoạt động ngay bây giờ khi mình cần nó hơn bao giờ hết?! Tại sao nó không làm những gì mình muốn?!”
Mí mắt của Shouichi khẽ cử động.
“Shouichi…!”
Khuôn mặt của Mana tràn đầy hy vọng.
Shouichi cố gắng nói dưới sức nặng của vết thương chí mạng.
“Đ-Đúng rồi… tớ nhớ… mọi thứ rồi…! Tớ… tớ…!”
Vừa định nói xong, anh đau đớn đưa tay ôm đầu.
Mạch máu ở thái dương phồng lên khi chúng bắt đầu bơm máu.
“Shouichi…? Chuyện gì vậy…?"
Mana không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Shouichi vặn vẹo và ngã xuống mặt đất trong đau đớn.
Khuôn mặt anh bây giờ chằng chịt những mạch máu căng phồng.
Một tiếng thét kinh hoàng phát ra khi cơ thể anh co giật dữ dội, rồi anh ngã gục xuống đất lần nữa.
Bất chợt Shouichi biến thành Agito.
Agito bình tĩnh đứng dậy.
“Shouichi…?”
Mana gọi anh trong sự bối rối.
Nhưng đôi mắt của Agito không hướng về Mana mà là Hedgehog Lord đằng sau.
Hedgehog Lord nhìn lại rồi cúi đầu xuống để thể hiện lòng trung thành.
Agito nhận ra Hedgehog Lord và bắt đầu đi về phía Mana.
“Ngươi không phải Shouichi…! Ngươi là ai?!"
“Con người vẫn chỉ nên là con người.”
Agito nhấc tay lên để tấn công.
Khuôn mặt của Mana đầy sợ hãi.
Bàn tay vung xuống.
Và rồi…
Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!
Giọng nói giận dữ của Shouichi vang lên từ bên trong Agito.
Tại sao ngươi lại cố giết Mana?!
Con bé đó nắm giữ sức mạnh vượt trội hơn con người.
Sức mạnh vượt trội hơn con người.…? Mana sao?
Sức mạnh đó con người không thể sở hữu. Bọn ta là thế lực đưa ra phán quyết cho những kẻ dám vượt trội hơn con người. Vai trò của bọn ta là diệt trừ sức mạnh tà ác đó.
Sức mạnh tà ác? Sai rồi! Sức mạnh của Mana có thể cứu người. Ngay cả anh Ashihara cũng đang đấu tranh với sức mạnh của mình, anh ấy đang làm mọi thứ có thể để chấp nhận số phận… Không ai có quyền lấy đi tương lai của người khác!
Đột nhiên Agito bắt đầu hành động kỳ lạ.
Y cào vào ngực, ôm lấy đầu và loạng choạng như thể đang cố gắng chống trả một thứ gì đó.
Sau khi nghiền nát nhựa đường bằng nắm đấm của mình, y hất Hedgehog Lord lên không trung và tông sầm vào bức tường dày của một tòa nhà bỏ hoang.
Ý thức của Shouichi và Agito đang chiến đấu với nhau bên trong Agito.
Ta sẽ không để ngươi lấy đi tương lai của bất kỳ ai!
Suy nghĩ đó vẫn tồn tại bất chấp những ký ức đã mất.
Đó là ý nghĩ hiện ra trong đầu anh mỗi khi lao ra đối đầu với Unknown.
Shouichi không hiểu tại sao mình luôn chiến đấu với tư cách là Agito, nhưng mong muốn bảo vệ người dân đầy mạnh mẽ đó luôn nằm sâu thẳm trong trái tim anh.
Khi Mana bàng hoàng nhìn Agito vật lộn với chính mình, sức mạnh của cô được kích hoạt trong tiềm thức, cô có thể cảm nhận được ý chí của Shouichi.
Đồng thời, những ký ức hồi sinh của anh chảy vào trong cô giống như khi chạm vào anh trước đây.
Mana đã chứng kiến cảnh hồi tưởng tương tự của Tetsuya ở làng Akatsuki.
Cô liền hiểu ra ai là thủ phạm thực sự đằng sau sự tàn sát của dân làng và cha cô.
Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt cô.
“Trời ạ… Thật là phức tạp quá đi… Tớ đúng là đồ ngốc khi hiểu nhầm cậu… Tớ đã xếp rất nhiều những chiếc hộp ngớ ngẩn đó… tận 556 cái! Một kỷ lục mới đấy! Thậm chí ngón tay tớ còn bị phồng rộp hết lên… Shouichi, cậu là đồ ngốc… Đồ khờ khạo… Đồ ngốc nghếch… Rồi cậu sẽ chết vì bị cà chua đập vào đầu!”
Bỗng nhiên ý thức của Shouichi phát ra một tiếng kêu đau đớn.
“Shouichi!”
Mana cảm thấy ý chí của Shouichi đang bị Agito nuốt chửng.
Mana muốn cứu lấy Shouichi.
Như thể đáp lại mong muốn đó, sức mạnh của Shouichi được kích hoạt.
“…!”
Mana biến thành một quả cầu ánh sáng.
Cô bay vào cơ thể của Agito ngay lập tức.
Ngay sau đó, Agito nhìn lên bầu trời và ngừng di chuyển.
Và rồi y đổ gục xuống đất như một con rối bị đứt dây.
Sự im lặng tràn ngập không khí tựa như thời gian đã ngừng trôi.
“Ừm…”
Mana mở mắt ra.
Cô đã trở lại cơ thể của mình mặc dù trước đó đã biến thành một quả cầu ánh sáng.
Cô đang nằm cạnh Agito.
Cô cảm thấy rằng ngay trước đó mình đã gặp Shouichi bên trong Agito, nhưng cô không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
Mana đứng dậy và nhìn vào cơ thể của Agito, cầu nguyện rằng nó thuộc về Shouichi.
“Cậu đã thắng đúng không, Shouichi…? Cậu đã thắng rồi mà, phải chứ…”
Agito tỉnh lại và từ từ đứng dậy, nắm đấm siết chặt lại.
Năng lượng bắt đầu tích tụ trong cơ thể y.
Nắm đấm của y cuối cùng được bao trùm trong ngọn lửa.
“Shouichi…?”
Ngay sau đó, y tung nắm đấm lửa về phía Mana.
Mana nhắm nghiền mắt vì choáng váng.
Cô nghe thấy âm thanh va chạm dữ dội của cú đấm.
Khi mở mắt ra, cô thấy Hedgehog Lord bay thẳng về phía bức tường của tòa nhà bỏ hoang.
Sau đó, cô cảm nhận được rõ ý thức của Shouichi từ bên trong Agito.
Cô biết rằng Shouichi đã bảo vệ cô.
Nguồn năng lượng va chạm vào cơ thể của Hedgehog Lord bùng phát sau đó và phát nổ tại năm vị trí, khiến cơ thể nó bốc cháy.
Nhờ việc tạm thời mượn được sức mạnh của Mana, Shouichi đã có thể phong ấn hoàn toàn Agito và kiểm soát sức mạnh của nó.
Những vệt khói mờ bốc lên từ nắm tay của Agito sau cú đấm.
Khi thu nắm đấm lại, Agito mất đi sức mạnh và trở lại hình dạng Shouichi, anh gục xuống đất.
Mana đỡ lấy đầu anh và đưa lên đùi.
“Mana… tớ…”
Giọng Shouichi ré lên khi cố gắng nói thành câu.
Mana ngắt lời để anh không phải cố gắng nói chuyện nữa.
“Tớ biết… Tớ tin cậu, Shouichi à.”
Nghe được những lời đó, một nụ cười dịu dàng trở lại trên khuôn mặt anh.
Đó cũng là nụ cười mà cô luôn nhìn thấy.
Shouichi một lần nữa nhắm mắt lại…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage