Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6875

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19893

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 910

501-600 - Chương 534: Tiểu đáng thương chật vật cầu sinh giữa các Thân truyền

“...”

Nụ cười trên mặt Vân Thước chợt cứng lại, nàng hạ giọng: “Mộc sư huynh, huynh có chắc là muốn dùng giọng điệu này nói chuyện với ta không?”

Mộc Trọng Hy không đáp lời. Trong lòng hắn lại có một thôi thúc khó hiểu, muốn hỏi vặn lại nàng một câu: ‘Chứ sao nữa?’

Có lẽ vì hắn im lặng quá lâu, Vân Thước đành phải nén lại sự bất mãn với thái độ qua loa của hắn, đổi sang chuyện khác: “Ta nghe nói tông môn các huynh gần đây đã thu nhận một tiểu sư muội?”

Tin tức của Nguyệt Thanh Tông rất nhanh nhạy, chuyện này chỉ cần dò hỏi một chút là biết.

Mộc Trọng Hy trả lời qua quýt: “Ừm, sao vậy?”

Vân Thước: “Thiên phú của nàng ấy thế nào?”

“Không rõ.”

Cách trả lời cho có lệ này của Mộc Trọng Hy khiến vẻ mặt Vân Thước có chút cứng đờ, nàng hờn dỗi ngắt Ngọc giản, sau đó nhìn chằm chằm Ngọc giản trong tay một lúc, khẽ thở dài, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, một cảm giác bất an không nói nên lời dâng lên.

“Tiền bối.” Nàng suy đi nghĩ lại, liên lạc với một người rồi bước đến một trận pháp tương đối an toàn, sau khi đối phương nhận cuộc gọi, thiếu nữ dựa vào tường, ánh mắt u ám khó dò, khẽ hỏi, “Nghe nói tông môn các ngài gần đây mới thu nhận một đệ tử?”

“Phải.”

Vân Thước: “Vì sao… cách nhiều năm như vậy, lại đột nhiên thu nhận đệ tử?”

Chuyện này thật quá khó hiểu.

“Ai mà biết Tạ Sơ Tuyết đó nghĩ gì.” Vị trưởng lão gầy gò ở đầu kia Ngọc giản, sắc mặt khẽ trầm xuống một cách khó nhận ra, “Ngươi cũng không cần để ý đến sự tồn tại của bọn họ, dù sao sau này bọn họ cũng đều phải chết.”

Vân Thước cảm thấy lời của y có chút kỳ lạ, cái gì gọi là đều phải chết?

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, cũng nở một nụ cười ngọt ngào, “Điểm này ta không lo lắng đâu ạ, thưa tiền bối.”

Nàng vốn không phải loại mèo hoang chó dại nào cũng có thể so bì.

Vị trưởng lão hài lòng mỉm cười, gật đầu, nói tiếp, “Ngươi vốn không cần phải hạ mình đi so sánh với người khác.” Nàng chính là khí vận chi nữ của Thiên Đạo.

Vân Thước cười duyên, khiêm tốn cụp mắt xuống, “Tiền bối quá khen rồi.”

Nàng yên lòng lại, cũng không bận tâm đến sự khác thường của hai người Trường Minh Tông nữa.

Dù sao người ái mộ nàng nhiều như vậy, bây giờ nàng không có kiên nhẫn để đối phó với bọn họ.

Nhìn Ngọc giản đã bị ngắt, Mộc Trọng Hy hít sâu một hơi, tâm trạng có chút u uất, Vân Thước không phải người tốt, thật ra hắn hiểu rõ điều này.

Ngay cả tiểu sư thúc cũng đã nhiều lần nói với hắn đạo lý này.

Nên dứt khoát thì phải dứt khoát, hắn cũng hiểu, đệ tử Vấn Tâm Đạo trước nay đều thuận theo lòng mình, đôi khi nói chuyện có thể khiến người khác tức chết, hắn cảm nhận được Vân Thước dường như bị mình chọc cho tức không nhẹ, nhưng cũng không thể trách hắn được nhỉ…?

Hắn bất an mím môi, vai đột nhiên bị vỗ một cái.

“Hey?”

Diệp Kiều khó khăn lắm mới tóm được người, nàng nhún chân một cái, đáp xuống sau lưng hắn, nhiệt tình như lửa mà chào một tiếng.

“Tiểu sư muội?” Mộc Trọng Hy nghiêng đầu, có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Muội cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Nàng ở trong phòng một tháng trời, thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp nàng một lần thật khó.

“Có chuyện tìm huynh, ta hỏi huynh một câu.”

Nụ cười của Diệp Kiều vụt tắt, nàng hiếm khi nghiêm túc, “Giữa ta và Vân Thước của Nguyệt Thanh Tông, huynh chọn ai?”

Diệp Kiều không phải đang làm khó Mộc Trọng Hy, nàng cần phải đánh giá vị trí của Vân Thước trong lòng hắn, nếu lúc Vân Thước bị truy sát đến cầu xin Mộc Trọng Hy, hắn nhất quyết muốn giúp Vân Thước, Diệp Kiều không thể không cân nhắc, ra tay trước đánh ngất hắn, để hắn ngủ một giấc trong Lĩnh vực của mình.

“Muội hỏi chuyện này làm gì?” Hắn hơi sững người, cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh.

“Đừng quan tâm, huynh chọn ai?”

Mộc Trọng Hy không chút do dự: “Ta chắc chắn chọn muội rồi.”

Dù sao hắn cũng phải bảo vệ nàng, để nàng an toàn rời khỏi nơi này.

Tuy Mộc Trọng Hy không hiểu mục đích nàng đến đây là gì, nhưng ít nhất, trước khi nàng trở về thế giới của mình, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

“Vậy đến lúc gặp nguy hiểm, huynh đừng có chạy lung tung.” Nàng vẫn có chút không yên tâm.

Mộc Trọng Hy vui vẻ chắp tay sau lưng cười với nàng, thanh kiếm bên hông khẽ đung đưa, giọng nói trong trẻo nghe chân thành đặc biệt, “Gặp nguy hiểm ta tự nhiên sẽ không chạy, ta sẽ bảo vệ muội trước.”

Diệp Kiều nghe vậy, không khỏi im lặng nhìn hắn, rốt cuộc là ai đã cho Mộc Trọng Hy ảo giác rằng, nàng yếu đến mức cần người khác bảo vệ?

Vì kiếm pháp nát bét của nàng sao?

Nhưng hắn nghĩ vậy cũng tốt. Ít nhất hắn sẽ không chạy lung tung.

“Tiểu sư muội.” Hắn do dự một lát, “Có thể hỏi một chút, ở thế giới của muội, muội đã vào Trường Minh Tông chúng ta như thế nào không?”

Nếu nhớ không lầm, Trường Minh Tông của bọn họ quanh năm không tuyển được đệ tử.

“Ta từ nhỏ đã là người mồ côi.” Diệp Kiều kể sơ qua cho hắn về thân thế của nguyên chủ, và những trải nghiệm ngắn ngủi nhưng đặc sắc ở Nguyệt Thanh Tông, sau đó nhắc đến việc hắn đưa mình vào tông môn, nàng thấy hắn nghe rất chăm chú, bèn giải thích, “Lúc đó ta nghĩ dù sao mấy cuộc thi đấu đó cũng không liên quan đến mình, ở tông môn lớn quét rác, kiếm được một chén cơm ăn cũng không tệ.”

Mộc Trọng Hy nghe mà ngây người.

Ở Nguyệt Thanh Tông làm đệ tử nội môn, vậy có nghĩa là linh căn của nàng hẳn thuộc loại trung hạ phẩm, linh căn phẩm cấp không đạt tiêu chuẩn mà được thu nhận làm đệ tử Thân truyền, vậy thì chắc chắn sẽ bị tẩy chay, Mộc Trọng Hy rất rõ những Thân truyền đó thích kết bè kết phái, thỉnh thoảng còn hợp tác giả tạo với nhau.

Mà Thân truyền kéo chân cả đội, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ.

Mộc Trọng Hy có thể tưởng tượng ra, những Thân truyền độc địa đó đã kết bè kết phái bắt nạt sư muội lương thiện vô tội, hoạt bát vui vẻ của hắn như thế nào.

Ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống vài phần, vậy là ở thế giới của nàng, nàng là một kẻ đáng thương bé nhỏ bị các Thân truyền khác châm chọc mỉa mai, phải vật lộn cầu sinh giữa bọn họ, vẻ mặt thiếu niên trở nên nghiêm nghị, hắn trịnh trọng nói: “Muội yên tâm đi, tiểu sư muội. Nụ cười của muội sau này sẽ do ta bảo vệ, ta nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt.”

*

Tiểu sư muội: ???