Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

501-600 - Chương 535: Phùng loạn tất xuất

Diệp Kiều là kẻ đáng thương ư?

Những Thân truyền từng chịu khổ vì nàng mà biết được chuyện này, chắc chết cũng không nhắm mắt.

“Được thôi.” Diệp Kiều cười híp mắt đáp lại một cách không biết xấu hổ, “Vậy huynh nhớ phải bảo vệ ta thật tốt nhé.”

Mộc Trọng Hy gật đầu lia lịa: “Được.”

Diệp Kiều: “…”

Nàng suy nghĩ.

Rốt cuộc thì, tên này đã tự mình bịa ra cái câu chuyện vớ vẩn gì vậy?

Mộc Trọng Hy cậy mình cao hơn, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, “Ta tuy không có kiếm ý của riêng mình, nhưng thật ra cũng rất lợi hại.”

Diệp Kiều nhanh nhẹn né đi, gạt bàn tay ngứa ngáy của hắn ra, thấp giọng: “Ta đoán, kiếm ý của huynh, phải là một đường tiến thẳng.”

Thật ra, nàng có lẽ có thể học được bốn năm phần tương tự, bắt chước lại tình hình chung cho Mộc Trọng Hy xem, vấn đề là, ở thế giới của nàng, kiếm ý của Mộc Trọng Hy cũng không mãnh liệt bằng các Thân truyền khác.

Có người kiếm phong thanh thoát tinh tế, có người kiếm phong oai hùng bá đạo, kiếm ý của nàng thì nghiêng về sự dẻo dai bất khuất.

Vậy còn Mộc Trọng Hy thì sao?

Hắn và Sở Hành Chi ở một mức độ nào đó rất giống nhau, không phải là ở mức độ ngốc nghếch, mà là sự kiên định một kiếm đương đầu, một đường tiến thẳng.

“Sở Hành Chi dù sao cũng có Diệp Thanh Hàn làm tín ngưỡng…” Lấy Đại sư huynh của hắn ra để kích thích Sở Hành Chi một chút, kiếm khí của tên ngốc đó cực kỳ mạnh mẽ, không dây dưa mà đỡ thẳng mấy kiếm của hắn, e là tay cũng phải phế.

Mộc Trọng Hy này thì phải làm sao đây.

Diệp Kiều nhìn hắn, không nhịn được mà thở dài.

“Ta sẽ cố gắng.” Mộc Trọng Hy có chút chột dạ, rồi nói ngay: “Thật đó.”

*

Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, theo tình tiết truyện gốc, tất cả tai họa ập đến đều lặng lẽ không một tiếng động, Diệp Kiều mím môi, trong lòng rất căng thẳng.

Nhưng nàng căng thẳng cũng vô dụng, cái gì đến rồi sẽ đến.

Đêm đến, nàng trằn trọc không ngủ được, Diệp Kiều dứt khoát ngồi dậy vẽ phù, bình thường một nét là thành, bây giờ vẽ đi vẽ lại nửa ngày làm hỏng mất mấy tờ phù chỉ, nàng dứt khoát không vẽ nữa, ngồi dậy chuẩn bị đi dạo Trường Minh Tông.

“Trường Minh Tông cấm đi dạo đêm.”

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đi được mấy bước, sau lưng là giọng nói của Đại sư huynh.

Diệp Kiều khựng lại, chắp tay sau lưng, cười hì hì: “Đại sư huynh, chào buổi tối.”

“Về đi.”

Diệp Kiều: “Đi dạo đêm thôi mà, quy củ này đối với Thân truyền không có hiệu lực đâu nhỉ?”

“Bây giờ có hiệu lực rồi.”

Diệp Kiều: “Ta không ngủ được.”

Nàng vừa nhắm mắt là đủ loại suy nghĩ quay cuồng, về việc cuộc thí luyện Độ kiếp lần này có thể thành công hay không, sau khi thành công, nàng rốt cuộc có đủ năng lực để dẹp yên mọi hỗn loạn ở thế giới của mình không, và, cuộc thí luyện lần này, trong truyện rốt cuộc tại sao lại chết nhiều người như vậy?

Vân Thước là một hải vương, nhưng nàng ta hẳn là sẽ không dễ dàng lật thuyền như vậy.

Huống hồ Vân Thước trêu chọc một đám Đại năng tà ma ngoại đạo, bọn họ cho dù tức giận đến mức tàn sát tông môn, thì cũng nên tàn sát Nguyệt Thanh Tông mới phải, sao lại liên lụy đến Trường Minh Tông?

Trong truyện gốc chỉ viết qua loa rằng Trường Minh Tông thương vong hàng nghìn hàng vạn, rốt cuộc là vì sao?

Những điều này trong truyện gốc đều bị lướt qua bằng vài nét bút, mà những dòng chảy ngầm trong đó, nàng cũng khó mà nhận ra, có lẽ nội bộ Trường Minh Tông thật sự có vấn đề, nhưng trừ khi đối phương tự mình đứng ra, nếu không nàng hoàn toàn không thể tóm được bất kỳ cái đuôi nào của đối phương.

Diệp Kiều càng nghĩ càng bực, chỉ muốn đấm một quyền xuyên thủng cái Tu Chân Giới này.

Hai người đối mặt nhìn nhau, Diệp Kiều nghĩ đây là thí luyện của mình, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể loại trừ mình ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ bị cuốn vào trung tâm của hỗn loạn, suy đi nghĩ lại một lúc, nàng níu lấy tay áo Đại sư huynh, “Đại sư huynh, nếu Trường Minh Tông gặp phải chuyện gì, huynh cứ đi tìm Diệp Thanh Hàn, bảo hắn đến.”

Nàng và Tần Hoài, Diệp Thanh Hàn tuy đã hẹn trước, nhưng vấn đề là khó tránh khỏi việc xảy ra sai lệch về thời gian.

Với tư cách là một trong những nhân vật chính, Diệp Thanh Hàn bắt buộc phải có mặt.

“Được.” Chu Hành Vân đồng ý, hắn nhìn nàng, khẽ mím môi, “Tiểu sư muội. Có phải muội biết chuyện gì không?”

Diệp Kiều im lặng.

“Không muốn nói sao?”

Diệp Kiều vò rối mái tóc, do dự một lát, vẫn nói ra: “Cũng không phải. Vài ngày nữa Trường Minh Tông có thể sẽ loạn, có lẽ sẽ chết rất nhiều người, huynh tin hay không thì tùy, ta đến là để cứu các huynh.”

Cho dù đây không phải là thí luyện của nàng, nàng cũng sẽ cứu bọn họ, Trường Minh Tông đối với nàng mà nói, so với tông môn thì càng giống nhà hơn.

“Ta tin.”

Thiện cảm của Chu Hành Vân đối với nàng vốn đã rất cao.

Dù là do sự chuyển giao tình cảm hay là cảm giác mà nàng mang lại sau thời gian tiếp xúc, đều khiến độ thiện cảm của hắn tăng vùn vụt.

Tình hình của Tu Chân Giới hiện tại chính là từng người một đều lấy Diệp Thanh Hàn và Vân Thước làm đầu, trong trận Đại Bỉ, hai người này đã chứng minh đầy đủ bản thân, cộng thêm sự thiên vị của Thiên Đạo, dẫn đến tin đồn hai người là Khí vận chi tử vẫn luôn lưu truyền, và tất cả mọi người đều tin chắc vào điều đó, cũng tin rằng hai người họ là cứu thế chủ của Tu Chân Giới.

Từ xưa đến nay, Khí vận chi tử vốn đã rất khác với Tu sĩ bình thường, gánh nặng trên vai họ, chính là cứu Tu Chân Giới khỏi nước sôi lửa bỏng.

Mấy nghìn năm qua cũng chỉ xuất hiện vài vị Khí vận chi tử, mỗi lần xuất hiện đều báo hiệu Tu Chân Giới sẽ có tai họa.

Diệp Kiều thầm nghĩ, đám Khí vận chi tử này cũng xui xẻo thật.

Mộ Lịch hứng thú: “Ngươi nghĩ vậy sao?” Thật ra, Diệp Kiều mới là Khí vận chi tử đúng nghĩa của thế giới này, là vị cứu thế chủ đúng với tên gọi được Thiên Đạo kéo vào, lâm nguy nhận lệnh, nhưng Diệp Kiều dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Kiều nhướng mày: “Chứ sao nữa? Vị cứu thế phùng loạn tất xuất ư? Sao chổi thì có.”

Mộ Lịch: “… Ngươi nói đúng.”