Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

501-600 - Chương 533: Lần sau nhất định

Diệp Kiều: “…”

Không ngờ lại có thể thuần phục một Tam sư huynh nhanh đến vậy.

Nàng không lập tức đồng ý, nhìn hắn mấy giây, ngay lúc tâm trạng Tiết Dư dần trở nên thấp thỏm, Diệp Kiều toe toét cười, vui vẻ nói: “Ta đã nói mà. Ta dẫn huynh bay. Làm thiểm cẩu cho Vân Thước không có tương lai đâu.”

Tiết Dư nói: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Diệp Kiều nhấn mạnh một lần nữa, “Ở chỗ chúng ta…” hai chữ ‘thế giới’ bị nàng nuốt xuống, sờ cằm, “Ở làng ta, ta chính là đỉnh lưu.”

“Hơn nữa còn là đỉnh lưu duy nhất của làng.”

Tiết Dư chỉ cười một tiếng, dường như đã hiểu câu nói này của Diệp Kiều có nghĩa là ở làng nàng, nàng rất lợi hại, hắn có chút bất đắc dĩ, chưa từng tiếp xúc với tu sĩ có tính cách thế này, giọng nói dịu dàng, “Được, ta hiểu rồi.”

Hắn khá thích vị tiểu sư muội có tính cách như Diệp Kiều, giọng nói không khỏi mang theo vài phần yêu thương sư muội.

Vân Thước và Diệp Kiều có lẽ là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Tính cách của Vân Thước dịu dàng hơn, văn có thể vẽ phù, võ có thể múa kiếm.

Năm đó trong trận Tông Môn Đại Bỉ, hắn mới mười tám tuổi, thiếu niên ái mộ, chưa từng thấy qua cô gái nào thanh lệ thoát tục, hoàn toàn khác biệt với những nữ tu khác như vậy, tự nhiên không tránh khỏi việc sa vào lưới tình.

Diệp Kiều thật ra cũng từng suy ngẫm, tại sao vị Tam sư huynh dịu dàng của nàng lại sa ngã thành một tên thiểm cẩu, Đan tu thường có xu hướng mộ cường, họ khá có cảm tình với Kiếm tu, ví như Miểu Miểu đối với nàng cũng nồng nhiệt như lửa.

Tạo nghiệt mà.

Nàng lau mặt, hít sâu một hơi, nhét đan dược vào lòng hắn, “Tháng này huynh cứ ở trong tông từ từ luyện đan đi. Luyện xong nhớ đưa cho ta.”

Tiết Dư lập tức nắm chặt bình ngọc trong tay, mắt hơi sáng lên, có chút căng thẳng gật đầu: “Được.”

Hắn không ngờ Diệp Kiều lại dễ nói chuyện như vậy, bất giác theo phản xạ lấy ra một bình đan dược từ trong Giới Tử Đại, hoàn toàn không cần mở nắp, ngay khoảnh khắc lấy ra, cả người đã cảm thấy khoan khoái, Diệp Kiều nhìn chằm chằm đan dược trong tay hắn một lúc, u uất: “Không phải huynh hết rồi sao?”

Tiết Dư: “Đan tự luyện thì hết rồi, đây là ta mang từ nhà đến.”

Hắn để ý thấy Diệp Kiều dường như thích để Thần thức cạn kiệt, mỗi lần đều lặp đi lặp lại bên bờ vực sụp đổ, vị sư muội này dường như đang dùng cách này để tôi luyện độ mạnh của Thức hải.

… Cách rèn luyện Thức hải này, quá kinh hồn bạt vía rồi.

Hắn khuyên nhủ, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, “Tiểu sư muội, Thức hải của muội đã rất mạnh rồi, thật ra không cần phải làm vậy đâu.”

Diệp Kiều nhận lấy đan dược, ước chừng phẩm cấp ít nhất cũng là Thiên phẩm.

Bây giờ thì không cần thiết, đến lúc tình tiết bắt đầu thì sẽ cần thiết.

Bất kể là Lĩnh vực hay các kiếm quyết khác, đều phải đảm bảo dung lượng của Thức hải có thể chống đỡ, Thức hải cạn kiệt mà không được bổ sung, mỗi lần đều có cảm giác cả người trống rỗng, khó chịu như bị cào tim cào gan, sức chịu đựng của Diệp Kiều không tệ, gắng gượng đến lúc không chống đỡ nổi mới bổ sung Thần thức.

“Huynh không hiểu đâu.”

Diệp Kiều nói: “Ta đều là vì cái nhà này.”

“Ý gì?”

“Không có gì.” Diệp Kiều đẩy hắn, đưa hắn vào phòng luyện đan, dù sao đến lúc đó hắn sẽ biết tình hình thế nào, bây giờ nhân lúc tình tiết chưa bắt đầu, mau chóng nhốt Tiết Dư lại để hắn phấn đấu vươn lên, “Huynh luyện đan của huynh đi.”

*

“Thiên Đạo Chúc Phúc sao lại rơi xuống Trường Minh Tông?”

Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên rơi xuống một tông môn khác ngoài Nguyệt Thanh Tông.

Đúng vậy, kể từ khi Nguyệt Thanh Tông thu nhận đệ tử Vân Thước, Thiên Đạo Chúc Phúc trăm năm khó gặp liền chưa từng rơi xuống các môn phái khác.

Hầu như tất cả mọi người đều mặc định Thiên Đạo Chúc Phúc sẽ không rơi xuống người nào khác ngoài Vân Thước.

Tin tức truyền đi rất nhanh, lúc Vân Thước nhận được tin này cũng cảm thấy có chút khó tin, nàng bất an xoay xoay ngón tay, khẽ cắn môi, nghĩ đến có lẽ có thể liên lạc với đội quân dự phòng của mình…

Nàng nhanh chóng đi tìm Tiết Dư trước.

Kết quả đối phương không biết đang bận gì, ngọc giản mãi không có hồi âm.

Vân Thước không nói ra được sự bất an, đây là lần đầu tiên Tiết Dư không trả lời mình, nàng đành phải quay sang tìm Mộc Trọng Hy.

Mộc Trọng Hy không biết đang bận gì, giọng nói trong ngọc giản đứt quãng, qua loa với nàng hai tiếng, “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ là Tam sư huynh của ta luyện đan đột phá, vài đạo chúc phúc thôi mà.”

Sắc mặt Vân Thước hơi tối lại.

Vài đạo? Thôi mà?

Hắn có biết điều đó có nghĩa là gì không?

Những Thân truyền đã nhận được chúc phúc đó cũng chỉ một lần duy nhất.

Mà kể từ khi nàng đến, Thiên Đạo Chúc Phúc chưa từng rơi xuống người nào khác ngoài nàng.

Nàng gượng gạo: “Vậy được rồi.”

“Vậy khi nào huynh đến Nguyệt Thanh Tông tìm ta, ta hơi nhớ huynh rồi…” Giọng nàng mềm đi, nũng nịu khẽ hỏi.

Mộc Trọng Hy hơi sững người, lấp lửng, “Đợi mấy ngày nữa.”

Vân Thước cũng cảm nhận được thái độ của hắn khác với ngày thường, nàng cắn môi, mím ra một nụ cười, giọng nói vui vẻ như một chú chim líu lo, “Vậy Mộc sư huynh sẽ đến, đúng không?”

Mộc Trọng Hy: “Lần sau nhất định.”