Cấm địa có thể nói là nơi linh khí dồi dào nhất ngoài Chủ phong, vậy nên không chỉ dùng để trừng trị đệ tử thân truyền phạm lỗi mà còn có ích cho việc tu luyện.
Bốn người lại bị nhốt trong cấm địa, buồn bực đến mức muốn cào tường.
Tuyết Dư và Minh Huyền còn khá hơn, tính cách hai người có thể giữ lòng an tĩnh, Phù tu và Đan tu vốn đã hiếm có trong Tu Chân Giới, họ tự nhiên phải gắng sức gấp bội mới không phụ kỳ vọng của tông môn, nhưng hai Kiếm tu Diệp Kiều và Mộc Trọng Hy thì lại không chịu được sự cô độc.
Nàng ngồi xếp bằng trên đất, “Các trưởng lão chắc không đến mức rảnh rỗi ngày nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta đâu nhỉ?”
“Chúng ta lén ra ngoài được không?”
Minh Huyền bị Diệp Kiều níu lấy tay áo, y liếc nàng một cái, “Được.”
“Nhưng muốn giấu các trưởng lão thì phải dùng Truyền Tống Phù mới ra ngoài được.”
Mắt Diệp Kiều khẽ đảo, thuận thế nói tiếp, “Vậy sư huynh có Truyền Tống Phù không?”
Minh Huyền ưỡn cằm: “Đương nhiên.”
“Minh gia của ta là thế gia Phù tu hàng đầu Tu Chân Giới đó.”
Diệp Kiều rất biết phối hợp mà “oa” một tiếng, “Nhị sư huynh lợi hại quá đi~”
Minh Huyền đối diện với ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều, y hắng giọng hưởng thụ vô cùng, không nghĩ ngợi gì mà rút ra mấy lá Truyền Tống Phù duy nhất mình có ném cho nàng, “Ta chỉ có hai lá này, hai người đến lúc đó xem tình hình mà dùng.”
Mắt Diệp Kiều sáng lên, lập tức nhận lấy, vui vẻ khen ngợi: “Muội biết ngay Nhị sư huynh là tuyệt nhất mà.”
“…”
Minh Huyền đắc ý nhướn mày.
Đó là đương nhiên!
Nhưng mà…
Sao y cứ cảm thấy lời này của tiểu sư muội nghe quen tai thế nhỉ.
Tuyết Dư đang ngồi đả tọa bên cạnh mở mắt, y ít nhiều cũng biết hai vị sư đệ sư muội này thuộc loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, bảo họ ngồi yên có lẽ còn khó hơn cả Tu Chân Giới bị hủy diệt.
Y thở dài, không yên tâm dặn dò bên cạnh: “Hai người ra ngoài cũng đừng gây chuyện, tình hình không ổn thì xé Phù lục chạy ngay.”
“Nếu gặp được cơ duyên gì, cướp được thì cướp, đánh không lại cũng đừng tham lam, sau này tham gia Đại bỉ sẽ có Đại bí cảnh để vào, đến lúc đó năm người chúng ta cùng đi sẽ an toàn hơn, muội muốn gì bọn ta có thể giúp muội lấy.”
Tuyết Dư lải nhải dặn dò nửa ngày, Diệp Kiều gật đầu như gà mổ thóc, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi Tam sư huynh, bọn muội đều là người thật thà, lần này xuống núi tuyệt đối không gây chuyện.”
“À đúng rồi.” Diệp Kiều cúi đầu lấy Thối Linh Đan trong Giới Tử Đại ra, đây là số còn lại sau lần luyện chế trước, “Linh đan này có thể giúp các huynh hấp thu nhanh hơn một chút.”
Nếu hai vị sư huynh đã định tu luyện, nàng chắc chắn có thể giúp thì sẽ giúp.
Thối Linh Đan có thể giúp người ta nhanh chóng thanh lọc linh khí có tạp chất trong cơ thể, lúc hấp thu linh khí ăn một viên hiệu quả cực tốt.
Ngửi thấy mùi bún ốc quen thuộc, mặt Minh Huyền xanh mét tức thì.
Mấy tháng đã trôi qua mà y vẫn không quên được mùi vị của viên đan dược này.
Diệp Kiều không hay mấy vị sư huynh lại khó chịu với mùi vị đan dược của mình đến vậy, nàng vội vàng đặt Thối Linh Đan xuống, cùng Mộc Trọng Hy liếc nhìn nhau, không chút do dự xé Truyền Tống Phù, rời khỏi cấm địa.
Sau lần bị Diệp Kiều đầu độc trước, lần này Tuyết Dư đã có chút chuẩn bị tâm lý, y lắc lắc bình thuốc, cẩn thận ngửi mùi, kinh ngạc phát hiện lời tiểu sư muội nói hình như đều là thật, “Linh khí chứa trong viên đan dược này rất đậm đặc, lẽ nào tiểu sư muội thật sự biết luyện đan?”
Lúc Diệp Kiều cho y ăn, Tuyết Dư chỉ tưởng nàng đang đùa giỡn, hơn nữa mùi vị quá kinh khủng, y ăn một miếng đã nôn ra, nào biết được linh khí bên trong lại thuần túy như vậy.
Minh Huyền nghe vậy âm thầm rùng mình, bản thân Tuyết Dư đã có một sự si mê đối với đan dược, Diệp Kiều cũng chẳng bình thường gì cho cam, luyện đan mà cứ như chế tạo vũ khí sinh hóa.
Sau này hai người này mà hợp lại luyện đan, y và Mộc Trọng Hy còn có ngày lành không?
“Ờm… nói không chừng đan dược này là mua từ Bích Thủy Tông đó.” Giọng Minh Huyền khô khốc, “Ta nghe sư phụ nói, đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông gần đây không phải đã xuống núi rồi sao? Mấy tháng nữa Đại bí cảnh sẽ mở, có lẽ là sư muội và sư đệ xuống núi tình cờ gặp được, mua mấy viên đan dược về thôi.”
Tuyết Dư chớp mắt, “Vậy sao?”
Minh Huyền điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, người song tu hai đạo, ở Tu Chân Giới chúng ta đếm trên đầu ngón tay. Tiểu sư muội còn là một đứa trẻ mà!!”
Tuyết Dư nghĩ lại cũng thấy đúng, y có chút tiếc nuối, còn tưởng sau này có thể cùng tiểu sư muội nghiên cứu phương thuốc.
Dù sao một mình thật sự rất buồn chán.
…
Diệp Kiều đã gửi gắm không ít đan dược cho một tiệm thuốc tên Tứ Quý Đường ở Vân Trung Thành, vị chưởng quỹ lúc này đang thao thao bất tuyệt quảng cáo đan dược với hai nữ tu trông có vẻ rất giàu có.
“Nữ tiên, cô đừng nhìn nó xấu xí, nhưng cái cốt cách nó đẹp.”
Đối phương mắt đẹp mở to, khoanh tay, tức đến bật cười: “Ngươi chắc chứ?”
Thứ này mà là cốt cách đẹp?
“Thật đó vị nữ tiên này, có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, đan dược cũng vậy thôi.” Vị chưởng quỹ khổ sở khuyên nhủ, mấy ngày nay có biết bao Đan tu tìm mình hợp tác, thật ra lúc đầu lão cũng không để mắt đến mấy viên đan dược có hình thù kỳ lạ này.
Nhưng ai bảo giá lại rẻ hơn so với các Đan tu khác chứ.
Mấu chốt là ăn vào ngoài tướng mạo khó coi ra, vậy mà lại không thua kém gì đồ do đại tông môn luyện chế.
“Không phải ta khoác lác. Đan dược này thật ra so với của Bích Thủy Tông cũng không kém là bao.”
Hai người vốn không hứng thú với thứ xấu xí này khẽ dừng bước, “So với Bích Thủy Tông cũng không kém là bao?”
Thiếu nữ bật cười tức thì, “Ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Thật sự cho rằng đan dược của Bích Thủy Tông là thứ mà mấy kẻ không ra gì có thể so sánh được sao?”
Nàng vừa mở miệng đã là lời châm chọc lạnh lùng, người phụ nữ bên cạnh ngăn nàng lại, không đồng tình mà khẽ nói: “Miểu Miểu, cẩn trọng lời nói.”
Cô gái tên Miểu Miểu bĩu môi, không phục mà lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà… xấu quá.”
Người phụ nữ mày liễu khẽ nhíu, đổ ra một viên đan dược màu vàng nâu, bóp nát: “Ngươi xem.”
“Linh khí bên trong rất đậm đặc.”
“Phẩm chất cũng không tệ, chỉ là hình dạng tại sao lại lạ lùng đến thế?”
Đây là vị thần nhân nào luyện đan mà có thể luyện xấu đến vậy? Hơn nữa giá cả còn thấp đến mức đáng sợ, chẳng lẽ không sợ lúc đó thị trường đan dược sẽ tranh giành gay gắt sao?
Là tông môn có nhiều Đan tu nhất, đây là cảnh tượng mà họ tuyệt đối không muốn thấy.
Miểu Miểu cẩn thận cảm nhận linh khí lan tỏa trong không trung, giọng nói bất mãn lúc đầu dần nhỏ lại, mắt khẽ mở to, “A, người luyện đan này sao vậy? Hắn không biết định giá đan dược hay sao vậy?”
Một viên đan dược chỉ cần mười trung phẩm linh thạch.
Điên rồi sao?
“Có lẽ là vì ngoại hình quá xấu, giá cao sẽ không bán được?” Người phụ nữ như có điều suy nghĩ, dù sao chi phí luyện đan thật ra rất thấp, cao là phí nhân công.
“Hoặc là đối phương không màng kiếm tiền, chỉ muốn tạo phúc cho tán tu?” Giọng Miểu Miểu mềm mại, “Ta nghe sư phụ nói năm nay Đại bí cảnh mở sớm. Gần đây tu sĩ tề tựu ở đây rất nhiều.”
Người phụ nữ gật đầu đồng tình, “Loại tán tu ẩn mình này tự nhiên cũng có, có lẽ chúng ta đã gặp được rồi.”
…
Sau khi xé Phù lục, vị trí rơi xuống là một nơi ở trung tâm Vân Trung Thành, người qua lại đều là tán tu, Diệp Kiều thở phào một hơi, nghe nói Truyền Tống Phù này là dịch chuyển ngẫu nhiên, may mà không bị truyền đến nơi kỳ lạ nào.
Lỡ bị truyền vào bụng yêu thú, hay là mộ nhà ai đó, đáng sợ biết bao.
Mộc Trọng Hy chú ý đến thanh Huyền kiếm bên hông Diệp Kiều, không khỏi khuyên nhủ, “Tiểu sư muội à, muội nên đến Kiếm quật chọn một thanh bản mệnh kiếm đi.”
“Kiếm quật ở ngay Vấn Kiếm Tông đó, đến lúc Đại bỉ, chỉ cần muội lọt vào top mười bảng xếp hạng Kiếm tu, là có tư cách vào Kiếm quật của Vấn Kiếm Tông.”
“Nơi đó ngay cả linh kiếm Thượng Cổ cũng có đó.”
Diệp Kiều: Gắt thật.
“Thôi bỏ đi, Huyền kiếm của ta cũng tốt mà.” Nàng âm thầm nói, hỏng còn có thể đổi cái mới, quan trọng là không cần lọt vào top mười.
Mộc Trọng Hy: “…” Thôi được.
Dù sao ai mà bảo Diệp Kiều tự mình gắng sức thì quả là chuyện không thể.
Chính cái gọi là có người là có chốn hiểm ác, nơi ăn uống luôn là nơi có nguồn tin tức tốt nhất, thế là hai người quyết chí đi ăn trước.
Phòng riêng trên lầu đã kín chỗ, chỉ còn lại mấy bàn trống ở dưới lầu, Diệp Kiều gọi hai bát mì, không quên đá đá Mộc Trọng Hy nhắc nhở, “Đến lúc đó trả tiền.”
Mộc Trọng Hy rất sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Trong lúc chờ đợi, một nhóm người hùng hổ đi vào, Diệp Kiều để ý trang phục của đối phương đều nhất quán, bên hông còn treo bội kiếm, hệt như đệ tử của một tông môn nào đó.
Người đàn ông đi đầu mặt dài như mặt ngựa, y quét mắt một vòng xung quanh, đột nhiên kêu lên một tiếng, “Yo, đây không phải là người của Trường Minh Tông sao?”
Diệp Kiều ngẩn người, suýt tưởng là đang nói mình và Mộc Trọng Hy.
Kết quả là hai người ở một bàn khác đứng dậy.
Đối phương không mặc trang phục của đệ tử, nếu không phải cái mặt ngựa này lên tiếng, Diệp Kiều thật sự không biết hai người đó cũng là người của Trường Minh Tông.
Mộc Trọng Hy sờ sờ cằm: “Nếu không nhìn lầm, đó hẳn là nội môn của Vấn Kiếm Tông.”
Vấn Kiếm Tông?
Diệp Kiều chớp mắt, “Vấn Kiếm Tông mà có lời đồn năm nay có hy vọng trở thành tông môn đệ nhất đó à?”
Mộc Trọng Hy gật đầu, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung vào mấy người cách đó không xa.
Người đàn ông mặt ngựa hình như có thù oán gì với hai đệ tử Trường Minh Tông kia, không khí dần trở nên căng thẳng.
Đệ tử Trường Minh Tông cao giọng: “Tống Kiến, ngươi đừng quá đáng.”
“Đây là Vân Trung Thành, cấm rút kiếm.”
Người đàn ông tên Tống Kiến kia cười nói: “Vội gì chứ? Ta đã làm gì đâu.”
“Trước đây ta không phải đã nói sao? Người của Trường Minh Tông các ngươi trong mắt ta chỉ là một đám rác rưởi.”
“Sau này thấy bọn ta, thì đi đường vòng, nghe rõ chưa?” Y một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt đối phương, vô cùng nhục nhã.
Thấy mắt đệ tử Trường Minh Tông kia đỏ lên, Tống Kiến cười càng đắc ý, “Sao? Ta nói sai à?”
Mộc Trọng Hy nghiến răng, cố nén ý muốn ra tay, y hít sâu một hơi, Vân Trung Thành có quy định cấm ẩu đả, rút kiếm, y chỉ có thể cố giữ bình tĩnh.
Diệp Kiều bưng bát mì nước trong trước mặt, cụp mắt xuống, giọng điệu không rõ ràng, “Tứ sư huynh, người của Vấn Kiếm Tông đều kiêu ngạo như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy loại người kiêu ngạo như vậy.
Mộc Trọng Hy ừ một tiếng, giọng điệu chán ghét, “Tông của họ là tông môn đệ nhất Tu Chân Giới, xem thường bọn ta lâu rồi. Hơn nữa tông chúng ta và họ có thù oán, mỗi lần ra ngoài gặp nhau đều sẽ xảy ra tranh chấp.”
“Trăm năm Đại bỉ lần trước, Vấn Kiếm Tông đệ nhất, Nguyệt Thanh Tông đệ nhị, Thành Phong Tông đệ tam, Bích Thủy Tông đệ tứ.”
“Chúng ta đệ ngũ.”
“Đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông phần lớn là nữ tử và Đan tu, không giỏi đánh đấm, nên hạng tư cũng không thấp.”
Huống chi Bích Thủy Tông có tiền, nhiều Đan tu. Không ai muốn đắc tội với họ, nếu không đến lúc vào danh sách đen của Bích Thủy Tông, bị thương rồi thật sự là bó tay không lối thoát.
Diệp Kiều: “Nói cách khác, Trường Minh Tông chúng ta là kém cỏi nhất.”
Mộc Trọng Hy: “… Ý là vậy không sai.” Nhưng tiểu sư muội này có cần phải thẳng thắn như vậy không?
Tranh chấp bên kia vẫn tiếp tục, Diệp Kiều như không có chuyện gì xảy ra mà ăn thêm mấy miếng mì, rồi bưng bát lên, hỏi: “Tứ sư huynh, huynh ăn no chưa?”
Mì nước trong thật ra cũng không có gì ngon, Mộc Trọng Hy gật đầu, không hiểu nàng hỏi vậy làm gì, “Sao vậy tiểu sư muội?”
Y vừa dứt lời, đã thấy Diệp Kiều đi thẳng đến trước mặt Tống Kiến.
“Ngươi là Tống Kiến?” Nàng khẽ cười.
Tống Kiến đột nhiên bị ngắt lời, quay đầu hung hăng nói: “Làm gì?”
Nàng trở tay úp bát lên mặt hắn: “Đồ con bất hiếu, sao lại nói chuyện với cha ngươi như vậy?”
Toàn bộ động tác liền mạch, không chút do dự, quay đầu hét lớn với Mộc Trọng Hy: “Mau chạy!”
Hai người đã bị Trường Minh Tông đuổi bắt đến có kinh nghiệm rồi, chạy nhanh như thỏ, chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ để lại Tống Kiến đứng ngẩn người trong gió, nước mì trên cằm tí tách rơi xuống, trên đầu còn vương mấy sợi mì chưa ăn hết, dáng vẻ vừa thảm hại vừa nực cười.
Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong, không quay đầu lại.
Nàng cũng không lo đối phương sẽ đuổi kịp, mấy tên nội môn kia tu vi cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ, một mình Mộc Trọng Hy là có thể giải quyết.
Huống chi Vân Trung Thành không cho phép đánh nhau.
Nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của đối phương, Diệp Kiều cười đến cong cả mắt, tâm trạng tốt hơn nhiều, “Từ lúc hắn bước vào cửa, ta đã muốn làm vậy rồi.”
“Tiểu sư muội.” Mộc Trọng Hy đuổi kịp, đạp Triêu Tịch Kiếm, tiện tay đưa ngón cái lên khen ngợi nàng, hít sâu một hơi: “Muội đúng là, bò con mới sinh không sợ cọp ——”
Y chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Lợi hại thật sự.”
Mộc Trọng Hy nhìn người của Vấn Kiếm Tông không vừa mắt lâu rồi, nhưng vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của trưởng lão, trước nay đều nhẫn nhịn không dám gây chuyện, hành động gọn gàng dứt khoát này của Diệp Kiều khiến y sướng điên người.