Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19744

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 3: Trên trời hình như có thứ gì đó rơi xuống rồi

“Vấn Kiếm Tông?” Mộc Trọng Hy khó tin nhìn nàng, “Ngươi ở Vấn Kiếm Tông mà còn muốn ngủ à? Trời chưa sáng đã phải đả tọa, rồi luyện kiếm.”

“Buổi trưa học tâm pháp, buổi tối còn phải thực chiến một chọi một.”

“Thiên hạ đệ nhất tông, họ không nỗ lực sẽ bị vượt mặt.”

Diệp Kiều: Thế này cũng quá khắc nghiệt rồi.

Nàng mang vẻ mặt phức tạp khó mà hình dung nổi, “Vậy Thành Phong Tông và Bích Thủy Tông thì sao?”

Mộc Trọng Hy bẻ ngón tay đếm, “Thành Phong Tông toàn là một đám yêu nhân. Ngày nào cũng tôn thờ suy nghĩ rằng kẻ xấu xí không xứng vào tông môn. Yêu cầu về ngoại hình rất hà khắc.”

Y đánh giá Diệp Kiều: “Ngươi trông cũng xinh đẹp đó, nhưng họ chỉ nhận nam đệ tử thôi.”

“Còn có trò phân biệt nam nữ nữa à?”

Đã là Tu Chân Giới rồi đó hỡi.

“Cũng không hẳn, chỉ là tâm pháp tông môn của họ đặc thù, nữ đệ tử không phù hợp.”

“Còn về chuyện ăn uống, Bích Thủy Tông không ăn cơm. Đệ tử Đan tu của họ chiếm đa số, vì phải chuẩn bị cho Đại Bỉ, ngày thường tu luyện là quan trọng nhất, nên chỉ cần ăn Tích Cốc Đan là đủ rồi.”

Diệp Kiều: “…”

Tu Chân Giới này cạnh tranh đến điên rồi sao?

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng, bèn hỏi một câu mấu chốt nhất: “Vậy tông môn nào có thể ăn no, lại còn được ngủ?”

Nhắc đến chuyện này, Mộc Trọng Hy liền phấn chấn hẳn lên: “Vậy thì chắc chắn là Trường Minh Tông của chúng ta rồi, cơm nước của bọn ta là tốt nhất.”

“Mỗi bữa đều có năm cái màn thầu đó.”

Môn phái của họ không có gì nhiều, chỉ có màn thầu là nhiều, năm xưa Mộc Trọng Hy mới vào tông môn chính vì gặm màn thầu đến tuyệt vọng, mới xúi giục Nhị sư huynh và Tam sư huynh cùng nhau phản bội sư môn.

Diệp Kiều vỗ tay, quyết định: “Ta sẽ đến Trường Minh Tông.”

Đây không phải là chuyện năm cái màn thầu, chủ yếu là con người nàng thích đến những tông môn gà bay chó sủa... thôi bỏ đi! náo nhiệt như Trường Minh Tông.

“Tông môn của các huynh khi nào thì nhận đăng ký?”

Mộc Trọng Hy gãi gãi sau gáy, lờ mờ nhớ ra lúc xuống núi Tông chủ còn thở dài nói, hôm nay ngoại môn tuyển người hy vọng có thể nhặt được vài hạt giống tốt.

“Hôm nay.”

“Hình như đăng ký sẽ kết thúc vào tối nay.”

Vẻ mặt y có chút kinh ngạc, “Lẽ nào ngươi không biết sao?”

Trường Minh Tông dẫu sao cũng là một trong Ngũ Đại Tông của Tu Chân Giới, chuyện ngoại môn tuyển người lớn như vậy, cho dù là tán tu ít hiểu biết đến đâu cũng phải biết chứ?

Diệp Kiều thật sự không biết, nàng im lặng vài giây, hỏi: “Vậy bây giờ là giờ gì rồi?”

Nàng còn cơ hội không?

Mộc Trọng Hy cũng đột nhiên phản ứng lại, y hét lớn một tiếng: “Còn nửa canh giờ nữa là kết thúc tuyển người rồi, ngươi mà chậm nữa là không kịp đâu.”

Trường kiếm trong tay được ném ra, đột nhiên phóng lớn trước mắt, y là người đầu tiên nhảy lên, đưa tay về phía Diệp Kiều:

“Lên đi.”

Người có thể ngự kiếm, tu vi phải trên Trúc Cơ.

Nhưng thiếu niên trước mắt này trông cũng chỉ trạc tuổi mình, vậy mà đã Trúc Cơ rồi.

Nàng không làm màu, đưa tay ra để y kéo lên kiếm.

Trường kiếm lơ lửng giữa không trung rồi lao vào tầng mây, Diệp Kiều thuận lợi trải nghiệm cảm giác phi thăng, cảnh vật xung quanh hoàn toàn không nhìn rõ, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Mộc Trọng Hy phải về tông môn trước khi đóng cửa, nếu không chắc chắn sẽ bị Triệu trưởng lão đánh cho một trận, thấy sắp không kịp, y vội vàng thúc giục kiếm quyết, tăng tốc một lần nữa.

Diệp Kiều hơi sợ độ cao, sợ mình bị rơi xuống, nắm chặt tóc Mộc Trọng Hy, thành công gào lên: “A a a, ngươi có bằng lái không vậy!”

Nàng suýt nữa thì bị lắc cho nôn ra.

Mộc Trọng Hy đau đến mức la oai oái, “Đừng có giật tóc của tiểu gia.”

Hai người giằng co như vậy, thân kiếm cũng có chút không vững mà bắt đầu lảo đảo, đúng lúc này có một chiếc phi thuyền lái tới,

“Chết tiệt, mau tránh ra a a a!!”

Trường Minh Tông.

“Còn nửa canh giờ nữa là kết thúc rồi.” Thiếu niên khẽ thở dài, “Biết đi đâu tìm thiên tài cho ngài đây, Triệu trưởng lão.”

“Năm nay hễ ai có tư chất tốt một chút, chẳng phải đều đến các tông môn khác rồi sao.”

Trường Minh Tông trăm năm nay Đại Bỉ luôn đứng chót bảng, tài nguyên không theo kịp, tự nhiên đệ tử nhận vào cũng đều là những kẻ tư chất tầm thường.

Nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, mười năm tuyển chọn một lần, cũng phải thay máu mới.

Triệu trưởng lão cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thấy Đại Bỉ còn chưa đầy một năm nữa, muốn đến ngoại môn tuyển người thử vận may, biết đâu có thể tìm được vài người có thiên phú xuất chúng.

“Tên nhóc Mộc Trọng Hy kia vẫn chưa về à?”

Thiếu niên lắc đầu, “Chắc lại đi chơi rồi.”

“Suốt ngày không làm việc đàng hoàng.” Triệu trưởng lão hừ lạnh, mấy tên thân truyền lông bông này, trông cậy vào họ giành được chiến thắng trong Tông Môn Đại Bỉ năm sau, thà trông mong trên trời rơi xuống một hạt giống tốt còn dễ hơn.

Thấy sắc trời ngày càng tối, lại mãi không có đệ tử nào đến đăng ký, Triệu trưởng lão xua tay, đang định dẫn đám ngoại môn này quay về thì thiếu niên đột nhiên nói: “Trưởng lão, trên trời hình như có thứ gì đó rơi xuống thì phải?”

Triệu trưởng lão: “Hả?”

Ông ta hơi ngơ ngác, giây tiếp theo liền thấy hai người từ trên trời rơi xuống, còn kèm theo tiếng hét thất thanh và tiếng chửi thề.

Cảm giác mất trọng lượng khiến Diệp Kiều nhanh chóng xoay người khi sắp chạm đất, sau đó tiếp đất một cách cực ngầu.

Mộc Trọng Hy cũng điều chỉnh tư thế một giây trước khi tiếp đất.

Động tĩnh khi hai người tiếp đất quá lớn, thành công đập mặt đất thành một cái hố to.

Mộc Trọng Hy từ từ đứng dậy từ trong hố, y vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, có chút phấn khích: “Chết tiệt, kích thích quá, ngươi có thấy tư thế tiếp đất của ta vừa rồi không? Ta đặt cho nó một cái tên là Kim Kê Độc Lập.”

Diệp Kiều: “Tuyệt diệu~”

Hai người bò ra khỏi hố, kết quả ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt chết chóc của một lão giả tiên phong đạo cốt.

Triệu trưởng lão nhìn cái hố hình người trên mặt đất, tim đập nhanh hơn, tay chỉ vào hai người run run, nổi trận lôi đình: “Ai cho các ngươi phá hậu sơn thành một cái hố thế hả? Ngươi có biết vá lại mặt đất tốn kém lắm không?”

Diệp Kiều do dự một lát: “…Vậy ta lấp hố lại cho ngài nhé?”

Mộc Trọng Hy khoác vai Diệp Kiều, “Không sao đâu, chỉ là một cái hố thôi. Triệu trưởng lão không phải là người nhỏ nhen như vậy.”

Triệu trưởng lão hít sâu một hơi, không muốn nhìn tên của nợ Mộc Trọng Hy này nữa, quay sang hỏi Diệp Kiều: “Ngươi đến đây làm gì?”

Diệp Kiều thành khẩn nói: “Muốn bái nhập Trường Minh Tông.”

Triệu trưởng lão: “…” Ta thấy ngươi cố ý chọc tức ta thì có.

Một đám đệ tử ngoại môn vừa đăng ký xong kính sợ nhìn Diệp Kiều.

Ngầu thật.

Ngũ Đại Tông, chỉ riêng ngoại môn đã có hàng nghìn đệ tử mới nhập môn.

Muốn được trưởng lão nội môn nhớ mặt trong hơn một nghìn người khó đến mức nào?

Nhưng Diệp Kiều đã làm được.

Ngày đầu tiên tân sinh báo danh, đã nổi tiếng nhanh chóng bằng một cách không ai bì kịp, đồng thời cũng khiến Triệu trưởng lão nhớ kỹ cái tên Diệp Kiều.

Thiếu niên nãy giờ không nói tiếng nào cũng không nhịn được cười, ở đâu ra một cây hài thế này?

Sợ Triệu trưởng lão tức giận đến mức xảy ra chuyện, y thu lại vẻ mặt hóng chuyện, nở một nụ cười dịu dàng, liếc nhẹ Diệp Kiều một cái: “Tên.”

“Diệp Kiều.”

Thiếu niên gật đầu, khắc tên nàng vào một miếng ngọc bội trắng, “Cầm lấy, một tháng sau sẽ tiến hành kiểm tra thiên phú.”

Diệp Kiều nói một tiếng cảm ơn, quan sát một vòng xung quanh rồi cảm thán: “Nơi này của các huynh đẹp thật.”

Nơi này dù nhìn ngang nhìn dọc, hay nhìn từ góc độ phát triển của nhân loại, đều không thể chê vào đâu được.

“Ta tên là Tiết Dư.” Tiết Dư thấy nàng khá thú vị, y khẽ mỉm cười: “Một trong những thân truyền của Trường Minh Tông.”

Diệp Kiều hơi sững sờ.

…Tiết Dư?

Đó không phải là nam phụ ấm áp dự phòng trong tiểu thuyết sao?

Nàng mãi không trả lời, Tiết Dư cũng không để tâm, y thu lại nụ cười, liếc nhìn sư đệ nhà mình, “Ngươi nhặt đệ tử này ở đâu về vậy?”

Mộc Trọng Hy không nghe ra ý đùa cợt của y, gãi gãi sau gáy, “Gặp ở Hắc thị, nàng nói muốn đến Trường Minh Tông của chúng ta, nên ta đưa nàng đến.”

Thiếu niên im lặng vài giây, liếc nhìn Diệp Kiều một cái, sau đó truyền âm trong lòng: “Ngươi chắc là không bị người khác lợi dụng đấy chứ?”

Áo bào thân truyền của Mộc Trọng Hy nổi bật như vậy mà.

Tuy y cũng không muốn dùng ác ý để suy đoán một tiểu cô nương, nhưng làm sao biết được nàng không phải nhắm vào thân phận thân truyền của Mộc Trọng Hy, lợi dụng tên sư đệ ngốc bạch ngọt này của y?

Mộc Trọng Hy bất mãn: "Ngươi đó là do tâm địa của mình đen tối, nên mới nhìn người ta đen tối giống mình phải không?"

Tiết Dư: “…” Tên đầu gỗ này.

Hai người đang truyền âm riêng, Diệp Kiều hoàn toàn không nghe thấy.

Nàng hoàn hồn lại, nhìn về phía Mộc Trọng Hy, muốn cảm ơn đối phương: “Vừa rồi cảm ơn huynh đã chở ta một đoạn đường, đưa ta đến Trường Minh Tông.”

Câu nói này của nàng vừa hay chứng thực cho suy nghĩ của Tiết Dư, y dùng vẻ mặt quả nhiên là vậy nhìn Mộc Trọng Hy.

——Đây không phải là đến để bắt thân sao?

Diệp Kiều đúng là đến để cảm ơn Mộc Trọng Hy, nhưng nàng chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, bèn mặt dày nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, vậy ta không cảm ơn nữa.”

“Mộc sư huynh, hẹn gặp lại sau.”

Nàng nói xong liền co cẳng chạy, bỏ lại Mộc Trọng Hy ngơ ngác trong gió.

Y phản ứng lại, tóm lấy Diệp Kiều: “Không phải ngươi đã kiếm được ít tiền ở Hắc thị sao? Thấy ngươi nghèo như vậy, linh thạch kiếm được ta ba ngươi bảy.”

Mắt Diệp Kiều hơi mở to, không ngờ y ngay cả chút linh thạch này cũng tham, nàng lắc đầu: “Ngươi hai ta tám.”

Mộc Trọng Hy cũng không thể tin nổi: “Chút linh thạch này mà ngươi cũng tham?”

Diệp Kiều nghiêm mặt: “Đây không phải là chuyện linh thạch.”

Sắc mặt y dịu đi một chút, lại nghe Diệp Kiều nói: “Đây là mạng sống của ta.”

Khóe miệng Mộc Trọng Hy co giật dữ dội, “Thôi được rồi, ta không cần nữa.” Y cũng không đến mức phải tính toán từng chút linh thạch.

Nếu là tu sĩ khác thì sớm đã xấu hổ vô cùng rồi, nhưng Diệp Kiều không biết xấu hổ, “Ồ, vậy ta không đưa nữa.”

“Dù sao phù chỉ cũng khá đắt.”

Mộc Trọng Hy: “…”

Tiết Dư: “…”

Sự phát triển này y thật sự không ngờ tới.