Lúc hai người đến nhà ăn thì chẳng còn lại gì nhiều. Sau khi Trúc Cơ đã có thể Tích Cốc, nhưng có lẽ do thói quen ăn uống từ trước, Minh Huyền vẫn thường đến nhà ăn ăn chực.
Diệp Kiều không kén ăn, có gì ăn nấy, nàng một hơi lấy năm cái màn thầu, khiến Minh Huyền nhìn mà nhíu chặt mày.
Tiểu cô nương bây giờ ăn khỏe vậy sao?
Sao trong ấn tượng của y, mấy vị sư muội nội môn đều ăn hai miếng là đã no rồi?
Ăn tối xong, hai người bèn cùng nhau đến Tàng Thư Các. Trời đã hơi tối, sau một buổi chiều nỗ lực, Diệp Kiều và Minh Huyền đã quét xong hai tầng.
Còn lại hai tầng, quét sạch là có thể về ngủ.
Vừa nghĩ đến ngủ là Diệp Kiều lại tràn trề động lực, nàng cầm chổi lên, gọi người bên cạnh: “Đi thôi, quét tầng ba trước.”
Minh Huyền lười biếng nhặt chổi lên.
Tầng ba chất đầy các loại phù thư, được xếp ngay ngắn gọn gàng. Bên ngoài có lời đồn, Tàng Thư Các của Ngũ Đại Tông chứa đựng phần lớn sách của Tu Chân Giới. Diệp Kiều cầm một quyển lên, lật xem qua loa rồi hỏi: “Những sách này từ đâu mà có vậy?”
Minh Huyền liếc nhìn quyển sách trong tay nàng, thản nhiên giải thích: “Nghe nói đều là từ đời Tổ sư truyền lại.”
“Mỗi quyển sách trong Tàng Thư Các đều là cô bản độc nhất vô nhị.”
“Tàng Thư Các của mỗi tông môn chỉ có thân truyền đệ tử mới được vào, ngoại môn và nội môn muốn đến đây quét rác còn không có tư cách.”
Diệp Kiều thấy y nói trên trời dưới đất, bèn duỗi tay, tò mò chỉ vào một trang trong sách, “Vậy Ngự Hỏa Phù dùng để làm gì?” Trông có vẻ khá đáng tiền.
Minh Huyền nhíu mày, nhìn phù văn trên đó, nghi ngờ: “Ngươi là Kiếm tu mà hỏi chuyện này làm gì.”
Diệp Kiều mắt không chớp, mở miệng nói ngay: “Tuy ta là Kiếm tu, nhưng ta có một niềm khao khát bẩm sinh đối với Phù tu, đặc biệt là sau khi nghe nói Tu Chân Giới lại có một thiên tài như Nhị sư huynh, ta lại càng hứng thú hơn.”
Nghe nàng tâng bốc một hồi, vẻ mặt lạnh lùng của Minh Huyền cũng không giữ được nữa.
Dù sao cũng là lần đầu làm sư huynh, ai lại không thích cảm giác được sư muội sùng bái chứ. Dưới ánh mắt ‘ngưỡng mộ’ của Diệp Kiều, y không khỏi hắng giọng, “Vậy ngươi nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy một lần thôi.”
Minh Huyền tìm một cây bút, đặt bút lên giấy tuyên trắng như tuyết.
Tốc độ vẽ phù của y không chậm, may mà Diệp Kiều có trí nhớ tốt, nếu không thật sự rất khó nhìn ra manh mối gì từ những nét phù văn phóng khoáng kia.
“Đây chính là Ngự Hỏa Phù.” Phù lục trên đầu ngón tay thiếu niên bùng lên một ngọn lửa leo lét, như đang làm ảo thuật, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Diệp Kiều nhìn chằm chằm, cảm thán: “Thật thần kỳ.”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một Phù tu chính thống vẽ phù.
“Đó là đương nhiên.” Minh Huyền vô cùng đắc ý, linh hỏa trên đầu ngón tay không ngừng lay động, dáng vẻ lúc này hệt như một đứa trẻ đang cố gắng biểu diễn, chờ người lớn khen ngợi.
Diệp Kiều quả nhiên rất biết phối hợp: “Oa, lợi hại quá.”
Minh Huyền được tâng bốc đến mức có chút lâng lâng, “Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi.”
Chỉ vài câu của Diệp Kiều đã lừa y đến mức không còn manh quần.
Đừng hỏi, hỏi chính là ba câu khiến thiên tài Phù tu dạy ta vẽ phù.
Diệp Kiều: “Cảm ơn sư huynh, nhưng chắc là không cần đâu.”
Nàng đã nhớ kỹ rồi.
Diệp Kiều cầm bút lên, lặp lại theo cách y đã dạy, linh hỏa bùng lên trên trang giấy, ngọn lửa yếu ớt run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ tắt ngấm.
Minh Huyền giật mình, không ngờ nàng lại thành công ngay lần đầu, y hoảng hốt ngăn lại: “Đợi đã… linh hỏa sẽ di chuyển đó.”
Minh Huyền vừa dứt lời, Diệp Kiều còn chưa kịp vui mừng vì đã thành công, đã trơ mắt nhìn linh hỏa trên phù lục đột nhiên văng ra ngoài.
Minh Huyền vội nghiêng người né đi, nhưng giá sách sau lưng y thì không may mắn như vậy.
Linh hỏa bùng lên như lửa cháy lan, mặt Diệp Kiều cũng bị hun đen một mảng.
Ngay lúc ngọn lửa lan ra, Minh Huyền nhanh tay lẹ mắt ngưng tụ một quả cầu nước lớn, ném tới, nhanh chóng dập tắt linh hỏa.
“DIỆP KIỀU! MINH HUYỀN!!!”
Vừa dập tắt lửa, còn chưa kịp thở phào, sau lưng đã vang lên tiếng gầm giận dữ của quản sự.
Xong rồi.
Tiêu đời rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hai người lúc này.
Quản sự vội vã chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt, khí huyết dâng trào, râu cũng dựng cả lên.
Ông ta gầm lên giận dữ: “Hai đứa bây tại sao lại chơi lửa trong Tàng Thư Các? Điên rồi hả?”
“Hay là hai đứa có ý kiến gì với lão phu?”
Quản sự suýt nữa tức đến ngất đi, một đứa ông đã nhịn rồi, không ngờ đây còn là gây án có tổ chức?
Minh Huyền chột dạ: “Không có.”
Kẻ đầu sỏ càng khúm núm hơn: “Không dám.”
“Không dám?” Quản sự tức đến bật cười: “Vậy mà ngươi còn dám đốt Tàng Thư Các à?”
Lửa lan ra chỉ trong nháy mắt, mười mấy quyển phù thư đã bị đốt mất một nửa, một số bị nước dập tắt làm dính vào nhau, không cần nghĩ cũng biết đều đã hỏng cả rồi.
Thấy cảnh này, tim quản sự như rỉ máu.
Diệp Kiều cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, trước đó Minh Huyền đã nhấn mạnh nhiều lần rằng những quyển sách này đều là cô bản, bây giờ bị đốt thành ra thế này, không bị đánh cho nửa sống nửa chết đã là quản sự tốt tính lắm rồi.
Cuối cùng vẫn là lương tâm cắn rứt, nàng ấp úng một lúc rồi mới hỏi: “Trưởng lão, xin hỏi có Lưu Ảnh Thạch không ạ?”
Đã là cô bản thì không thể không có gì ghi lại được, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chẳng phải sẽ đau lòng chết đi được sao.
Quản sự tức đến chống nạnh, “Cần Lưu Ảnh Thạch thì có ích gì?”
Lưu Ảnh Thạch chỉ xem được một lần, mở lần thứ hai sẽ hỏng hoàn toàn, hơn nữa thứ này còn đắt cắt cổ, ai mà xem một lần đã nhớ được chứ?
Diệp Kiều biết mình gây họa thì không có lý nào để người khác gánh, nàng dè dặt đưa tay ra: “Hay là thế này, nếu ngài tin tưởng ta, có thể đưa Lưu Ảnh Thạch của mười mấy quyển phù thư này cho ta không?”
Nàng đảm bảo: “Ta sẽ chép lại đầy đủ cho ngài.”
Minh Huyền tâm trạng phức tạp.
Nghĩa khí đến vậy sao?
Không đúng…
Đợi đã.
Chép lại toàn bộ?
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Kiều.
Gương mặt đỏ bừng vì tức giận của quản sự cũng dịu đi đôi chút, kinh ngạc: “Thật sao?”
Nàng đáp: “Vâng.”
Quản sự nhìn cô gái với mày mắt nghiêm túc, không có chút dáng vẻ lười biếng cợt nhả thường ngày, giọng điệu cứng rắn của ông cũng bất giác dịu đi vài phần, chợt nhớ ra Đoàn Dự từng nói nha đầu này dường như có bản lĩnh xem qua là nhớ.
Giọng quản sự chậm lại: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ thử xem.”
Ông lục lọi một hồi, lôi ra mười mấy khối Lưu Ảnh Thạch, trừng mắt: “Đến cấm địa mà chép, chép không xong thì đừng hòng ra ngoài.”
Diệp Kiều lập tức vâng lời, co cẳng chạy.
“Còn ngươi nữa.” Quản sự biết chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Minh Huyền, “Hai đứa bây cùng đi, khi nào nó chép xong, hai đứa mới được ra ngoài.”
Minh Huyền tưởng mình đã thoát nạn: “…”
*
“Tiểu sư muội của huynh, lại giở trò rồi.”
Chu Hành Vân thở dài: “Diệp Kiều?”
“Nàng ấy sao rồi?”
Đối phương nháy mắt đầy ẩn ý: “Đốt Tàng Thư Các của quản sự rồi, mà còn đốt cùng với Minh Huyền nữa chứ. Lợi hại không.”
Chu Hành Vân: “…”
Chỉ trong một buổi tối, chuyện Diệp Kiều và Minh Huyền đốt Tàng Thư Các đã lan khắp tông môn.
Có thể nói, tuy nàng không ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn đầy rẫy truyền thuyết về nàng.