Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 13: Lần đầu giao tranh với nữ chính vạn nhân mê

“Là thân truyền của Ngũ Đại Tông. A a a, nhìn trang phục có vẻ là người của Nguyệt Thanh Tông.”

“Ghen tị thật, đó chính là tiểu sư muội mới nhận của Nguyệt Thanh Tông nhỉ, quả nhiên là chúng tinh củng nguyệt, haiz. Lần đầu tiên thấy đệ tử thân truyền bằng xương bằng thịt.”

“Thôi thôi, ngươi không thấy mấy vị sư huynh của nàng vây quanh nàng như coi như tròng mắt sao? Không thể chọc vào, chúng ta nên tránh xa một chút.”

Diệp Kiều nghe thấy tiếng bàn tán trong đám đông, bèn nhón gót chân nhìn sang.

Trang phục màu xanh nhạt thêu tên độc nhất của thân truyền, trông rất oai phong, cũng rất bắt mắt.

Nàng vội vàng chọc chọc Mộc Trọng Hy đang hóng chuyện, thoáng cái đã bắt được bóng dáng của Vân Thước, “Thấy cô nương kia không?”

Trong số mấy nam phụ, người sa ngã nhanh nhất chính là Mộc Trọng Hy, tên ngốc này không có tâm cơ, bị nữ chính chơi đùa trong lòng bàn tay.

Có lẽ Vân Thước cảm thấy hủy diệt một thiên kiêu có thiên sinh kiếm cốt sẽ có cảm giác thành tựu hơn, nên về sau Mộc Trọng Hy bị ngược thảm thương.

Lúc đọc tiểu thuyết, Diệp Kiều đã không chỉ một lần thương cảm cho chàng cún con này.

Mộc Trọng Hy vô thức nhìn theo hướng nàng chỉ.

Trang phục màu xanh, lại còn là nữ.

Sao vậy?

Diệp Kiều rút Huyền kiếm bên hông ra, hất cằm, mày mắt trong veo: “Tứ sư huynh. Huynh có từng nghe câu này chưa?”

“Hả?” Lần đầu được Diệp Kiều gọi là sư huynh, Mộc Trọng Hy có chút ngơ ngác.

“Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần.”

“Kiếm phổ trang đầu tiên. Trước chém người trong lòng.”

Nàng chỉ về hướng Vân Thước, vẻ mặt sâu xa: “Chém loạn!”

Mộc Trọng Hy: “…” Điên rồi sao?

Y cạn lời ấn đầu Diệp Kiều xuống, “Đừng nói bậy bạ nữa, mau lên đi Diệp Kiều, không đến khách điếm là hết phòng bây giờ.”

“Khách điếm ở Vân Trung Thành cũng biết hét giá trên trời lắm, đến càng muộn giá càng đắt.”

Diệp Kiều lập tức thu kiếm: “Gì cơ? Vậy các huynh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xông vào trong đi.”

Nàng không có tiền!

Sau khi chen vào, bốn người tìm một chỗ để đứng, Diệp Kiều được bảo vệ ở giữa, mấy vị sư huynh cũng khá chu đáo, không để nàng bị người khác chen lấn.

Vân Thước đang được chúng tinh củng nguyệt dường như cảm nhận được điều gì, bèn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Kiều, rồi khẽ ngẩn người.

Diệp, Diệp Kiều sư tỷ?

…Không.

Trong ấn tượng của nàng, Diệp Kiều luôn là một dáng vẻ trầm lặng, ngốc nghếch và không có gì nổi bật.

Nếu phải ví von, lúc đó nàng nhìn Diệp Kiều chỉ thấy đối phương thật đáng thương, rõ ràng là đệ tử tiên môn, nhưng lại giống như một con chim sẻ xám xịt không ai chú ý.

Chứ không phải như bây giờ, lúc thiếu nữ tra kiếm vào vỏ, mang theo một vẻ sống động và linh hoạt chưa từng có.

Nhưng dung mạo của đối phương, lại đúng là Diệp Kiều sư tỷ.

Mang theo vài phần thăm dò và tâm tư không rõ tên, Vân Thước chủ động bước lên trước, “Không biết vị đạo hữu này là tiểu sư muội của tông môn nào?”

Diệp Kiều đang cùng Mộc Trọng Hy bàn bạc tối nay ngủ ở phòng khách nào rẻ hơn, nghe thấy tiếng, bèn ngẩng đầu, tùy ý liếc nhìn nàng một cái, quả không hổ là nữ chính vạn nhân mê.

Trông xinh đẹp thật.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vân Thước, sắc mặt Diệp Kiều không đổi, “Môn phái nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Vân Thước nghe ra sự qua loa của nàng, khẽ mím môi, có cảm giác ấm ức khó hiểu.

“Ngươi…” Nàng vừa mở miệng đã bị một giọng nói cắt ngang.

“Tiểu sư muội.” Thiếu niên mặc trang phục màu xanh nhạt lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Vân Thước chỉ có thể ngậm miệng.

Đợi hai người rời đi, Minh Huyền đăm chiêu sờ cằm: “Tiểu cô nương kia, chính là người mà Nguyệt Thanh Tông mới nhận, nghe nói là thiên tài cực phẩm Thủy linh căn nhỉ.”

“Đúng vậy, nhưng người bên cạnh nàng là ai thế? Còn ra vẻ hơn cả ngươi nữa.” Mộc Trọng Hy tò mò hỏi.

Thái dương Minh Huyền giật một cái, cố nhịn: “Là thủ tịch thân truyền đệ tử của Nguyệt Thanh Tông.”

“Cùng cấp bậc với Đại sư huynh của chúng ta, tự nhiên sẽ có chút kiêu ngạo.”

Diệp Kiều thầm nghĩ.

Vậy là tính sai rồi.

Thủ tịch thân truyền đều đã đến, mà nàng lại không gọi Đại sư huynh theo.

Đến lúc giành linh thực mà đánh nhau, bên mình không có ưu thế rồi.

Bên kia mấy người của Nguyệt Thanh Tông cũng đang bàn tán.

“Bốn người vừa rồi, hai Kim Đan, một bán bộ Kim Đan, tiểu cô nương còn lại là Luyện Khí.”

Vân Thước nghe lời sư huynh nói, vô thức mím chặt môi, “Nhiều đệ tử Kim Đan như vậy. Lẽ nào thân truyền của đại tông môn nào đó cũng đến sao?”

Kim Đan à…

Mấy sư huynh bên cạnh cô nương kia, tu vi lại cao như vậy sao?

Đều là tiểu sư muội của tông môn, Vân Thước khó tránh khỏi có chút tâm lý so bì.

“Thưa các vị đạo hữu.” Lúc này lão bản khách điếm cao giọng nói: “Các phòng khác đã có người ở, bây giờ chỉ còn lại phòng thượng hạng thôi.”

Mọi người ở Nguyệt Thanh Tông không có phản ứng gì đặc biệt, họ là thân truyền đệ tử, tự nhiên sẽ ở phòng thượng hạng.

Chỉ có phòng thượng hạng mới xứng với thân phận của họ.

Thế nhưng Mộc Trọng Hy lại nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Một trăm thượng phẩm linh thạch, các ngươi là hắc điếm ở đâu ra vậy?”

Tiết Dư che mặt.

Minh Huyền vốn không ưa y cũng dùng cùi chỏ huých: “Im miệng.”

Thân truyền nhà nào lại có bộ dạng này chứ.

Sư huynh bên cạnh Vân Thước nghe vậy, liền khinh thường cười khẩy: “Thôi đi. Đừng nghĩ nhiều nữa, nghèo nàn đến cái bộ dạng này, sao có thể là thân truyền của đại tông môn nào được? Ta thấy không chừng là mấy tán tu mấy trăm tuổi mới đến Kim Đan thôi.”

Đúng vậy.

Thân truyền nhà nào lại mất mặt như vậy chứ?

Sau khi biết đối phương không sống tốt bằng mình, Vân Thước lại không hiểu sao mà thở phào nhẹ nhõm.