Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19745

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

1-50 - Chương 16: Kia chính là Thiên Sinh Kiếm Cốt

Trong Tiểu bí cảnh, mức độ nguy hiểm không cao, Tiết Dư đã từng đến những nơi tương tự không dưới hai mươi lần, y thành thạo dẫn các sư huynh muội đi vào trong, nơi nào linh khí càng nồng đậm thì càng có nhiều đồ tốt, cùng với việc đến gần đích, Diệp Kiều có thể cảm nhận được linh khí đang chạy tán loạn trong cơ thể.

“Trong bí cảnh này e là có không ít đồ tốt.” Người đến đây không chỉ có bọn họ, đám người Nguyệt Thanh Tông cũng ở đây, Tiết Dư lo bị người khác nhanh chân đến trước.

Vị trí trung tâm nhất của bí cảnh, một mảng linh thực lớn chiếm trọn tầm mắt mọi người, lá cây màu xanh biếc, tỏa ra hương thơm thấm đẫm lòng người, chỉ ngửi thấy mùi thôi đã cảm thấy linh đài một trận trong sáng.

“Là Thanh Tâm Thảo.”

Tiết Dư trước đây may mắn ngồi canh được một cây, sau đó bị đám người Nguyệt Thanh Tông cướp mất.

Vì chuyện này mà y đã tiếc nuối một thời gian rất dài, không ngờ nơi này lại có cả một mảng lớn như vậy.

Y thật sự phấn khích hẳn lên.

Diệp Kiều thì đang điên cuồng tính toán trong lòng, nếu đem số cỏ này luyện thành đan dược thì có thể bán được bao nhiêu tiền.

“Mau hái đi. Nếu không lát nữa sẽ có người đến.” Tiết Dư rút kinh nghiệm từ lần bị hớt tay trên trước đó, vội vàng dặn dò: “Cố gắng giữ lại phần rễ, đến lúc đó có thể cấy sang Đan phong.”

Bốn người chia nhau hành động, Diệp Kiều và Minh Huyền hái ở một khu khác, nàng vừa ngồi xổm xuống, duỗi tay định hái, giây tiếp theo một lá phù sắc bén đã xé gió bay tới, lao thẳng về phía nàng, thấy sắp đánh trúng Diệp Kiều, Minh Huyền nhanh tay lẹ mắt ném ra Kim Cang Phù chặn lại đòn tấn công.

Cùng lúc đó, đợi đến khi phù chỉ nhẹ nhàng rơi xuống đất, sắc mặt Minh Huyền lạnh đi, “Bạo Tạc Phù.”

Nếu không phải y phản ứng nhanh, rơi trúng người tiểu sư muội mới Luyện Khí đỉnh phong, không chết cũng chắc chắn bị nổ bay.

Tống Hàn Thanh chắp tay sau lưng, không chút áy náy mà lắc lắc phù lục trong đầu ngón tay, “Tốc độ phản ứng không tệ.”

Sắc mặt Minh Huyền biến đổi, cảnh giác nhìn chằm chằm y, duỗi tay che chắn cho Diệp Kiều ở sau lưng, y xem như đã hiểu rõ đám thân truyền của Nguyệt Thanh Tông này chẳng ai là thứ tốt đẹp.

Sự đối đầu giữa hai người đã thành công thu hút những tán tu ở gần đó, hóng chuyện là bản tính của con người, vốn dĩ không có ai, lúc này xung quanh đã dần bị vây kín.

Sắc mặt Minh Huyền sa sầm.

Tống Hàn Thanh thấy vậy không chút khách sáo bày trận, không cho phép tán tu vào trong.

Theo y thấy, nếu mình đã nhìn thấy, thì mảng dược điền này hợp lẽ phải thuộc về Nguyệt Thanh Tông bọn họ, những người khác đừng hòng mang đi một cây nào.

Cảnh tượng này khiến Diệp Kiều cảm thán một tiếng: “Cũng biết giữ đồ ăn ghê.”

Minh Huyền nhếch mép, bị cách ví von này của nàng chọc cười: “Còn không phải sao? Ngươi xem bộ dạng của y kìa, y như một con chó.”

Hai sư huynh muội ngươi một lời ta một câu, khiến mặt Tống Hàn Thanh đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

Vân Thước khẽ nhíu mày: “Sao các ngươi có thể nói chuyện như vậy?”

Mấy tên tán tu này sao lại vô lễ như vậy? Trong lòng nàng ít nhiều có chút tức giận.

Minh Huyền nhàn nhạt liếc nàng một cái, giọng điệu kỳ quái: “Bọn ta có nói chuyện với ngươi đâu mà ngươi lại chen vào?”

Diệp Kiều bật cười, miệng Nhị sư huynh đúng là độc thật, nhưng nếu không phải nhằm vào người mình, thì nghe y mắng người cũng sướng tai ghê.

Vân Thước từ nhỏ đến lớn đều được ngàn vạn cưng chiều, cho dù vào tiên môn cũng thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị người khác làm mất mặt như vậy, nàng lộ vẻ khó xử, cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe.

Minh Huyền kinh ngạc: “… Khóc rồi?”

Thế mà đã khóc rồi?

Y nhớ ngày nào mình cũng đè đầu tiểu sư muội, nói nàng là củ khoai tây mìn, Diệp Kiều cũng chỉ im lặng không nói, trở tay đấm cho mình một phát thôi mà.

Tô Trọc đau lòng chết đi được, vội vàng lau nước mắt cho nàng, đồng thời không quên cảnh cáo hai người: “Bọn ta là thân truyền đệ tử của Nguyệt Thanh Tông. Đây là tiểu sư muội của bọn ta.”

Y cố gắng khiến bốn người này biết điều một chút.

“Oa —— Thân truyền?” Mộc Trọng Hy nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy đến, vừa đến đã nghe thấy lời Tô Trọc, y nhướng cao mày, bật cười: “Lợi hại vậy sao?”

Tiết Dư ngẩng đầu liếc thấy ngoài kết giới đã có một đám tán tu vây xem.

Thậm chí còn có tiếng bàn tán.

“Nguyệt Thanh Tông? Chẳng trách lại dám kiêu ngạo như vậy.”

“Thảm rồi thảm rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc thân truyền của Nguyệt Thanh Tông.”

“Bọn họ không biết tiểu sư muội của Nguyệt Thanh Tông là mạng sống của họ sao? Còn dám chọc khóc Vân Thước, nghĩ gì vậy trời.”

“Tiểu sư muội người ta là một cô nương yếu đuối mỏng manh, tên tán tu kia nghĩ gì vậy, miệng mồm bẩn thỉu thế.”

Thân truyền đệ tử của mỗi tông môn gần như ai cũng biết mặt, chỉ cần thiên phú đủ cao, phần lớn tu sĩ trong Tu Chân Giới đều sẽ tò mò về thiên tài.

Tư chất của Vân Thước càng là vạn người có một, có tán tu nhận ra nàng cũng không có gì lạ.

Chỉ là điều khiến Tiết Dư có chút không vui là, chẳng lẽ chỉ có Vân Thước là người thôi sao? Tiểu sư muội của bọn họ vừa rồi còn bị Tống Hàn Thanh đánh lén, sao không thấy ai lên tiếng bất bình.

Y đè nén sự khó chịu đó, bất động thanh sắc nhẹ giọng nói: “Thì ra là các đạo hữu của Nguyệt Thanh Tông.”

Tiết Dư nói rồi, giọng điệu thay đổi, “Nhưng vừa rồi ngươi vừa đến đã ra tay với tiểu sư muội của bọn ta, e là không thích hợp lắm nhỉ.”

“Nếu không phải Nhị sư huynh phản ứng nhanh, tiểu sư muội của bọn ta đã bị thương rồi.”

Tống Hàn Thanh nghe lời y nói, vẻ mặt càng thêm khinh thường, một đệ tử của tiểu môn phái, dù có làm bị thương thì sao chứ?

Giọng y lạnh đi: “Thương thì thương rồi, huống chi còn chưa thành công, cho dù có thành công các ngươi còn muốn ta bồi lễ xin lỗi sao?”

“Các ngươi chỉ là một tiểu môn phái, sao dám?”

Các tán tu xung quanh cũng gật đầu theo.

“Thôi đi. Nguyệt Thanh Tông không tính toán với các ngươi, sao còn được đằng chân lân đằng đầu vậy.”

“A a a Tống Hàn Thanh đẹp trai quá.”

“Lần đầu tiên thấy thân truyền trong Tiểu bí cảnh thế này, đúng là may mắn.”

Diệp Kiều nghe vậy, thôi được.

Toàn là một đám liếm cẩu của Nguyệt Thanh Tông.

Tống Hàn Thanh nói xong, khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó bước vào dược điền bắt đầu cho linh thực vào Giới Tử Đại của mình, Tô Trọc thấy vậy cũng nhanh chóng tham gia, bắt đầu cẩn thận cấy Thanh Tâm Thảo.

Mộc Trọng Hy thấy cảnh này tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định xông vào lý luận với họ, Diệp Kiều đã nắm lấy y.

“Tứ sư huynh.” Giọng nàng trầm trầm, không biết nghĩ đến gì, đôi mắt to tròn khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông vô cùng vô tội: “Huynh có đánh lại Tống Hàn Thanh không?”

Câu hỏi này tương đương với việc hỏi một người đàn ông có được không.

Mộc Trọng Hy lập tức mở miệng nói: “Ta có thể đánh ba tên Tống Hàn Thanh.”

Phù tu sức chiến đấu rất yếu, một khi bị áp sát chỉ có nước chịu đòn, lời này của Mộc Trọng Hy không hề khoa trương.

Mắt Diệp Kiều sáng lên: “Vậy huynh có thể đánh y ra ngoài không?”

Mộc Trọng Hy sững sờ: “Như, như vậy không tốt lắm nhỉ?”

Trường Minh Tông trước nay nổi tiếng thích giúp đỡ người nghèo, các trưởng lão bên trong cũng đều là những người tính tình thẳng thắn nóng nảy.

Trong nhận thức của Mộc Trọng Hy, đuổi người khác đi để độc chiếm có vi phạm với lý niệm của đệ tử chính đạo.

Diệp Kiều đẩy y đi vào trong: “Có gì mà không tốt?”

Giọng Diệp Kiều thành khẩn: “Ta năm đó đọc sách là để có thể bình tĩnh nói chuyện với lũ ngốc.”

“Còn bây giờ học kiếm, là để lũ ngốc phải bình tĩnh nói chuyện với ta.”

“Ngươi chưa nghe qua câu này sao? Có ngày kiếm trong tay, chém hết lũ chó thích nói đạo lý trên đời.”

Kiếm tu học kiếm không phải để nói đạo lý.

Mộc Trọng Hy lý trí cảm thấy lời này của nàng không đúng, nhưng nội tâm lại bị thuyết phục một cách kỳ lạ, thậm chí còn cảm thấy: Có lý thật.

Bọn họ là Kiếm tu mạnh như vậy rồi tại sao còn phải nói đạo lý gì chứ?

“Trông cậy vào huynh đó Tứ sư huynh.” Diệp Kiều đẩy y qua, “Ta biết, Tứ sư huynh nhất định có thể làm được phải không?”

Tiểu sư muội cứ thế dùng đôi mắt đầy hy vọng và tin tưởng nhìn y, khiến chút do dự cuối cùng của Mộc Trọng Hy cũng tan biến.

“Được.”

Mộc Trọng Hy gật đầu, không còn do dự duỗi tay rút kiếm, linh khí bùng nổ trong nháy mắt, kiếm ảnh màu trắng lóe lên, trong khoảnh khắc cả tán tu ngoài kết giới, hay Huyền kiếm bên hông Diệp Kiều đều đồng loạt run rẩy.

Kia chính là Thiên Sinh Kiếm Cốt.

Thiên tài kiếm đạo đếm trên đầu ngón tay trong toàn Tu Chân Giới.

Ngay khoảnh khắc kiếm khí lan ra, Diệp Kiều thừa nhận mình đã bị vị sư huynh thường ngày không đứng đắn này làm cho oai phong lẫm liệt.

Một giây trước khi Mộc Trọng Hy rút kiếm, Tống Hàn Thanh cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả linh thực trong tay cũng không kịp lấy, vội vàng lùi lại một bước.

Nhưng vẫn chậm một bước, Kim Cang Phù trên người bị chấn vỡ.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Tô Trọc khó tin: “Vỡ rồi?”

Đó là lá bùa mà Tống sư huynh đã luyện chế rất lâu, nghe nói có thể chống lại một đòn toàn lực của Kim Đan, kết quả lại vỡ một cách nhẹ nhàng như vậy?

Chỉ là một đạo kiếm khí, sao có thể làm được chứ?!

Tống Hàn Thanh nghiến chặt răng.

Nếu không có đạo Kim Cang Phù này, có thể tưởng tượng được khi rơi trúng người mình, không bị chấn bay cũng sẽ bị thương.

Đám tán tu chết tiệt này rốt cuộc từ đâu ra vậy?

Tống Hàn Thanh không dám manh động nữa, nén giận, nhìn chằm chằm mấy người, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống những kẻ khiến mình mất mặt này.

“Mau đến đây, Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Diệp Kiều không quan tâm đến người của Nguyệt Thanh Tông nữa, vui vẻ vẫy tay với hai vị sư huynh cũng chưa kịp phản ứng.

Minh Huyền nhìn tiểu sư muội và Mộc Trọng Hy đã nhanh chóng thu hoạch linh thực ở đây, lương tâm y cuối cùng cũng không chịu nổi, “Chúng ta không chừa lại cho người khác một chút sao?”

“Tại sao phải chừa cho họ?” Diệp Kiều hận rèn sắt không thành thép, nàng xem như đã hiểu tại sao Trường Minh Tông nhiều năm thi đấu đều thua rồi, tâm hồn thánh mẫu, ngốc bạch ngọt là không được đâu!!

“Huynh đừng có nghe Triệu trưởng lão và Đoàn trưởng lão nói bậy.” Nàng điên cuồng tẩy não họ, làm công tác tư tưởng: “Cái gì mà đi đường của mình, mặc kệ người khác nói chứ?”

Nàng nhếch môi, “Chúng ta phải đi đường của người khác, để người khác không còn đường mà đi.”

Nguyệt Thanh Tông không biết xấu hổ, Trường Minh Tông bọn họ cũng có thể!

“Tục ngữ có câu, người cần mặt, cây cần vỏ, người không cần mặt, thiên hạ vô địch. Chỉ cần chúng ta đủ không biết xấu hổ, không ai có thể đánh bại chúng ta.”

“Mau lên đi Nhị sư huynh, Tam sư huynh, nếu không sẽ bị họ cướp mất thật đó.”

Sau một hồi tẩy não của Diệp Kiều, Tiết Dư và Minh Huyền như được khai sáng mà tỉnh ngộ.

Đúng vậy.

Tại sao nhất định phải nhường nhịn?

Nhường nhịn có lợi gì cho họ không? Không, chỉ có thể bị bắt nạt mãi thôi.

Sau khi được Diệp Kiều khuyên nhủ, mấy người Trường Minh Tông cuối cùng cũng tập thể buông thả bản thân, cứ thế đường hoàng chiếm trọn một mảng dược điền, khiến Tô Trọc tức đến run cả người: “Sao các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?!”

“Bọn ta dựa vào thực lực cướp được, các ngươi dựa vào đâu mà mắng bọn ta không biết xấu hổ?” Tiết Dư quay đầu lại, giọng điệu dịu dàng nhưng nghe kỹ lại vô cùng hùng hồn.

Tiết Dư phát hiện, hành vi này tuy đúng là không có tố chất, nhưng mà sướng thật.

Trước đây y ngày nào cũng bị đủ loại quy tắc ràng buộc, mỗi lần ra ngoài lịch luyện đều sống như một con chó.

Bây giờ ngày nào cũng theo sư muội đi cướp bóc, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.