Thanh Tâm Thảo là loại thiên tài địa bảo, ai lấy được thì là của người đó. Tống Hàn Thanh vốn tưởng đã chắc như đinh đóng cột, nào ngờ lại gặp phải đám tán tu không có mắt này.
Sắc mặt y âm trầm, một lúc sau không biết cảm nhận được điều gì, khóe miệng Tống Hàn Thanh liền nhếch lên một nụ cười hả hê.
“Đến rồi.”
Cái gì đến?
Đầu óc Diệp Kiều chưa kịp chuyển.
Ngoài Tống Hàn Thanh ra, mấy người khác ở đây cũng nhận ra, Mộc Trọng Hy sờ sờ cằm, “Yêu thú.”
—— Yêu thú?
Lúc lướt qua Tàng Thư Các, Diệp Kiều thỉnh thoảng có lật xem một vài quyển sách về những kiến thức cơ bản của Tu Chân Giới, trong đó có nhắc đến yêu thú thường xuất hiện ở những nơi ít người qua lại, trong bí cảnh có nhiều linh thực cũng sẽ có yêu thú tụ tập.
Một mảnh dược điền lớn như vậy, có yêu thú cũng là điều hoàn toàn bình thường.
“Hình như số lượng khá nhiều.” Giọng Tiết Dư ôn hòa: “Theo như ta thấy, có khoảng trăm con.”
Thần thức của Đan tu mạnh hơn các tu sĩ khác, y rất dễ dàng cảm nhận được có rất nhiều yêu thú đang không ngừng tiến lại gần dược điền.
Có lẽ vì cảm nhận được dược điền đã bị tu sĩ loài người chiếm giữ, con yêu thú đầu tiên chạy đến gầm lên một tiếng đầy đe dọa, nhanh chóng lao tới.
Thân hình ước chừng cao hai mét, da màu vàng, trông có vài phần giống châu chấu thời hiện đại, đôi cánh mỏng như cánh ve vỗ một cái, giây tiếp theo liền lao thẳng về phía Vân Thước.
“A ——” Thiếu nữ hét lên một tiếng chói tai, trong lúc hoảng loạn theo phản xạ chạy về phía người có thực lực cao nhất.
Đúng vậy, người nàng nhắm đến chính là Mộc Trọng Hy.
Trong bí cảnh, Kiếm tu vẫn là người mạnh nhất, huống chi còn là một Kiếm tu Kim Đan kỳ.
Vân Thước hoảng hốt trốn sau lưng Mộc Trọng Hy, đối diện với ánh mắt có phần kinh ngạc của thiếu niên, nàng đỏ mặt, không nói tiếng nào.
Trường kiếm trong tay Mộc Trọng Hy được ném lên không trung, kiếm khí như hồng thế như chẻ tre đâm vào đầu con châu chấu, “xẹt” một tiếng, âm thanh dao kiếm đâm vào da thịt vang lên, một đòn mất mạng, yêu thú ngã thẳng xuống đất.
Vân Thước khẽ thở phào một hơi, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Mộc Trọng Hy liếc nàng một cái, y không có thiện cảm gì với người của Nguyệt Thanh Tông, lười biếng nói: “Không cần cảm ơn, vốn dĩ cũng không phải muốn cứu ngươi.”
Thiếu niên lẩm bẩm: “Sức ngươi khỏe như trâu vậy.”
“Ngươi còn đẩy cả sư muội ta ra sau nữa.”
Vân Thước: “…”
Nàng từ nhỏ vì xinh đẹp nên nhận được rất nhiều ưu ái, lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông ăn nói không chút nể mặt với mình, hốc mắt thiếu nữ bất giác đỏ lên, rõ ràng không muốn khóc, nhưng lại không thể kiềm chế, “Xin, xin lỗi.”
“Ta không cố ý.”
Mộc Trọng Hy ngẩn người mấy giây, lúc Vân Thước định nói tiếp, y đã kéo Diệp Kiều nhanh chóng lùi về sau.
Đáng sợ quá.
Nữ tu bây giờ đáng sợ vậy sao?
Hễ nói không hợp là khóc, Mộc Trọng Hy không hiểu, nhưng lại vô cùng kinh ngạc.
Nước mắt chực trào của Vân Thước cũng đông cứng lại.
Nàng là virus sao? Sẽ lây nhiễm hay thế nào?
Tô Trọc nhận ra sự nhút nhát của thiếu nữ khi đối mặt với yêu thú lúc nãy, khẽ thở dài một tiếng, “Đừng sợ, muội không cần tìm mấy Kiếm tu đó bảo vệ đâu.”
“Tống sư huynh rất lợi hại, hơn nữa ta còn vẽ mấy lá Kim Cang Phù, đám yêu thú đó căn bản không thể đến gần muội được.”
Vân Thước nghe y nói lải nhải, không những không cảm thấy được an ủi, ngược lại còn cho rằng Tô Trọc đang vòng vo châm chọc mình nhát gan, thấy một con yêu thú đã sợ đến vậy.
Bản thân nàng vốn đã tự ti vì mình đến từ Phàm gian, lúc đối mặt với Diệp Kiều trước đây, lại càng cảm thấy số phận bất công.
Cùng đến từ Phàm gian, Diệp Kiều lại may mắn được Tông chủ của Nguyệt Thanh Tông nhặt về, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió.
Bên tai là những lời lải nhải không dứt của Tô Trọc, Vân Thước cắn chặt môi, mặt đỏ bừng, lần này hoàn toàn là vì tức giận, giọng nàng đột nhiên cao lên: “Im miệng!”
Giọng nói mềm mại đột nhiên có chút chói tai, Tô Trọc sững sờ, vẻ mặt có chút mờ mịt: “… Tiểu, tiểu sư muội?”
“Muội sao vậy?”
Vân Thước nhận ra cảm xúc của mình không đúng, lý trí nhanh chóng được kéo về, nàng gượng cười: “Không, không sao.”
“Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng có chút không tốt.”
*
Bên kia, Diệp Kiều thấy Tứ sư huynh một bộ dạng tránh không kịp, trong lòng lại khá vui vẻ, ít nhất không giống như trong tiểu thuyết mà yêu nữ chính, đây là chuyện tốt.
“Tứ sư huynh.” Nàng chạm vào cánh tay y, “Huynh thấy Vân Thước khóc có cảm nhận gì không?”
Trong tiểu thuyết không chỉ một lần nhắc đến, dáng vẻ nữ chính khi khóc lóc thê lương như hoa lê đẫm mưa, mười phần đáng thương, khiến người ta nảy sinh ảo giác muốn bắt nạt nàng.
Mộc Trọng Hy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Cảm nhận được.”
Tim Diệp Kiều khẽ thót một cái, “Cảm nhận được gì?”
Y vẻ mặt thâm trầm đưa ra kết luận: “Nàng ta muốn ăn vạ ta.”
Mình còn chưa nói gì, nước mắt nàng ta đã chảy ròng ròng như vòi nước, ngoài ăn vạ ra Mộc Trọng Hy tạm thời không nghĩ ra được lý do nào khác.
Diệp Kiều: “…?”
Nàng nghiêm túc nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, tiểu thuyết vạn nhân mê Mary Sue mà, nữ chính đều là những mỹ nhân yếu đuối ngốc nghếch, không cần làm gì cũng có người cam tâm tình nguyện vì nàng mà vào sinh ra tử.
Trong nguyên tác, Mộc Trọng Hy sẽ cùng một đám người theo đuổi nữ chính đánh nhau túi bụi, tranh giành tình cảm, tạo ra Tu La Tràng.
Thế nhưng bây giờ hai người không những không nảy sinh chút tia lửa nào, ngược lại Mộc Trọng Hy còn một mực cho rằng người phụ nữ này muốn ăn vạ tiền của mình.
Diệp Kiều khẽ vỗ vai y, thành khẩn nói: “Tứ sư huynh, huynh cứ tiếp tục giữ vững lối suy nghĩ này nhé.”
Chỉ cần lối suy nghĩ của y đủ không bình thường, sau này Tu La Tràng trong hậu cung của nữ chính sẽ không đuổi kịp y.
Lúc hai người đang nói chuyện, mấy trăm con yêu thú đã lặng lẽ vây họ thành một vòng, là một đám yêu thú cấp thấp chưa mở linh trí, giết thì nhanh, chỉ là số lượng có hơi nhiều.
Nếu tu vi của đám yêu thú này cao hơn một chút, cảnh tượng trước mắt chính là yêu thú triều khiến vô số tu sĩ nghe danh đã sợ mất mật.
Mộc Trọng Hy vừa định ra tay giải quyết đám yêu thú này, giây tiếp theo đã bị Tiết Dư ngăn lại.
“Ngươi còn nhớ lần này Tông chủ để ai xuống núi lịch luyện không?”
Ý định ban đầu của Tần Phạn Phạn là muốn đuổi đám đệ tử thích gây chuyện này đi, đồng thời cũng muốn để tiểu nha đầu Diệp Kiều này ra ngoài mở mang tầm mắt, rèn luyện lá gan.
Mộc Trọng Hy có chút không yên tâm nắm chặt rồi lại buông vỏ kiếm ra, “Nhưng tiểu sư muội mới xuống núi lần đầu…”
Theo suy nghĩ của y, nên để tiểu sư muội giết một hai con yêu thú luyện gan là đủ rồi, chứ không phải để nàng một mình đối mặt với mấy trăm con yêu thú.
Tiết Dư không động, khẽ nở nụ cười, “Sợ không?”
Lời này là nói với Diệp Kiều.
Nàng nói: “Cũng tạm.”
Đánh giá đám châu chấu khổng lồ đang dần tụ lại xung quanh, nói thật, tuy không sợ, nhưng thứ này cũng khá ghê.
Xét đến việc Diệp Kiều đến giờ cũng chỉ biết vài kiếm thức cơ bản, sợ nàng gặp nguy hiểm, Mộc Trọng Hy lo lắng định giúp nàng tiêu hao bớt số lượng yêu thú này trước.
Làm vậy vừa có thể rèn luyện lá gan của Diệp Kiều, cũng không xảy ra nguy hiểm quá lớn.
“Tiểu sư muội.” Giọng Mộc Trọng Hy trong trẻo, nháy mắt với nàng, “Ta dạy muội một chiêu.”
“Nhìn cho kỹ.”
“Đây là Thanh Phong Quyết đệ nhất thức.”
Cùng với tiếng nói, Triêu Tịch Kiếm trong tay y ra khỏi vỏ, kiếm ảnh trắng như tuyết lướt qua trước mắt, với tốc độ mắt thường khó mà bắt kịp, vô số kiếm khí trong nháy mắt hóa thành lưỡi đao sắc bén.
Bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù lướt qua, giây tiếp theo đầu của những con yêu thú hung tợn đồng loạt bị chém đứt, lăn xuống đất làm tung lên một trận bụi mù.
Diệp Kiều đứng phía sau thấy cảnh này, mắt hơi mở to, cố gắng bắt kịp thủ thế lúc Mộc Trọng Hy ra kiếm, âm thầm ghi nhớ chiêu này, chuẩn bị sau này dùng để ra vẻ.
“Đó là kiếm pháp gì vậy?” Tô Trọc bên cạnh nhìn mà ngây người. Tốc độ nhanh quá, kiếm ý mạnh quá.
Không chỉ có y, Tống Hàn Thanh cũng nhíu chặt mày.
“Nếu ta không nhìn lầm…” Y nhìn chằm chằm cảnh này, “Đó có chút giống, kiếm ý của Trường Minh Tông.”
Trường Minh Tông, một trong Ngũ Tông?
Tô Trọc vẻ mặt ngạc nhiên, “Sao có thể chứ? Huynh nhìn lầm rồi phải không Tống sư huynh.”
Đám tán tu kia, sao có thể là người của Trường Minh Tông.
Vân Thước cũng cảm thấy có chút khó tin, nàng không nói rõ được tâm tư của mình, chỉ theo phản xạ phủ nhận khả năng này, “Đúng vậy, trước đây nàng ta không phải đã nói sao, bọn họ là tiểu môn tiểu phái, sao có thể là đệ tử của Trường Minh Tông chứ?”
Sắc mặt Tống Hàn Thanh hơi lạnh đi: “Ta cũng mong là mình nhìn lầm. Nhưng đó thật sự là kiếm ý của Trường Minh Tông.”
Kiếm khí như gió, như đao, tốc độ nhanh đến khó mà bắt kịp.
Nếu chỉ là một đám tán tu, cho dù đánh không lại cũng có thể liều tài nguyên, nhưng ai mà ngờ được mấy tên thổ phỉ này lại là thân truyền đệ tử chính thống của Trường Minh Tông chứ?