Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19814

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

1-50 - Chương 6: Đánh lên nào, đánh lên nào, đánh lên nào

Rời khỏi Chủ phong, Diệp Kiều nằm trên giường, dáng vẻ không còn gì luyến tiếc cõi đời, nàng nghĩ mãi không ra tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này.

Thân truyền, nội môn, ngoại môn.

Nhiệm vụ của đệ tử thân truyền là nặng nề nhất, ngoài việc tham gia Đại Bỉ, còn phải cùng nhau lên lớp huấn luyện, theo lời Mộc Trọng Hy, còn có một trưởng lão nội môn đích thân huấn luyện tốc độ phản ứng của y, ngày nào cũng bị đánh trên lớp.

Lúc đó Diệp Kiều còn giả nhân giả nghĩa đồng cảm với y mấy câu, không ngờ bây giờ lại đến lượt mình.

Khi biết tin Diệp Kiều sắp chuyển đến Chủ phong ở, những đệ tử ngoại môn quen biết nàng là kinh ngạc nhất.

Diệp Kiều trở thành thân truyền? Mẹ nó chứ, ai đi cửa sau cho nàng vậy?

“Trước đây ở trên lớp nàng còn không bằng ta nữa là.” Có người không phục lẩm bẩm.

“Đúng vậy.”

“Thiên phú không cao, thành tích khảo hạch cũng kém, cho dù có chọn thân truyền thì cũng nên chọn trong nội môn chứ.”

“Ninh sư tỷ không phải hợp hơn nàng sao?”

Ninh Tình là đệ tử nội môn của Trường Minh Tông, thượng phẩm Hỏa linh căn, mười sáu tuổi Trúc Cơ, cho dù ở đại tông môn cũng là một tiểu thiên tài có thiên phú không tệ.

Nàng ta vốn tưởng vị trí đệ tử thân truyền thứ năm đã chắc mười phần, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một đệ tử ngoại môn.

Nếu đối phương ưu tú hơn nàng ta thì thôi đi.

Nhưng Ninh Tình vừa hỏi thăm mới biết, nàng không chỉ có thiên phú kém, mà ngay cả thành tích khảo hạch mỗi tháng cũng tầm thường đến cực điểm.

Dựa vào đâu mà một người như vậy lại có thể trở thành thân truyền?

Đỗ Thuần ở trong viện giúp nàng thu dọn đồ đạc, hai người quen nhau hai tháng, sống với nhau khá ổn, đột nhiên nghe tin nàng sắp đi, hắn cũng có chút không nỡ.

“Nhóc con nhà ngươi được lắm.” Hắn vỗ vai nàng, “Im hơi lặng tiếng đã thành đệ tử thân truyền rồi.”

Đó là thân phận mà biết bao người cầu mà không được.

Nhưng Diệp Kiều lại mặt mày đưa đám, như cha mẹ chết.

Đỗ Thuần hận rèn sắt không thành thép: “Cười lên đi chứ, mặt mày đưa đám làm gì?”

Diệp Kiều nở một nụ cười thảm thương.

Đỗ Thuần: “…” Thôi được.

Vẫn là đừng cười nữa.

Hắn giúp nàng thu dọn đồ đạc trong viện, Diệp Kiều sống rất tằn tiện, ngoài thanh kiếm rách ra, linh thạch đã được nàng cất vào Giới Tử Đại, trên tường dán bốn tấm phù lục, không biết dùng để làm gì.

Diệp Kiều hít sâu một hơi, vực lại tinh thần, nàng xé phù lục xuống, sau đó gọi Đỗ Thuần lại.

“Ngươi đợi một chút.” Nàng nghĩ có lẽ trong thời gian ngắn mình sẽ không xuống khỏi Chủ phong, dù sao cũng hơn chín trăm bậc thang đá, chỉ nghĩ thôi đã thấy mềm chân.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Thuần, Diệp Kiều cúi đầu lục lọi trong Giới Tử Đại.

Tối qua nàng buồn đến mức cả đêm không ngủ được, thức trắng đêm vẽ mấy chục tấm phù lục.

“Đây là Tụ Linh Phù.” Diệp Kiều nói cho hắn biết cụ thể phải dán ở đâu, “Đến lúc đó nằm ngủ cũng có thể tu luyện.”

Đỗ Thuần nghi ngờ nhìn mấy tấm phù lục trong tay: “Thật hay giả vậy?”

Cũng không phải là không tin Diệp Kiều, chỉ là nằm ngủ cũng có thể tu luyện, thứ tốt như vậy thật sự tồn tại sao?

Diệp Kiều nói: “Ngươi có thể thử xem. Ta đã dùng qua rồi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Diệp Kiều liền vác túi đồ lên đường.

Kết quả vừa ra khỏi viện, một ánh kiếm trắng như tuyết chĩa thẳng vào nàng, Diệp Kiều không chút gợn sóng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của một thiếu nữ.

Diệp Kiều thở dài, thử đẩy kiếm ra, “Vị sư tỷ này, có gì từ từ nói, Trường Minh Tông cấm rút kiếm.”

Ninh Tình bị thái độ không chút gợn sóng của nàng làm cho tức đến mức sắc mặt càng lạnh hơn.

Sáng nay sau khi hỏi thăm được nơi ở của Diệp Kiều, nàng ta liền hùng hổ xông tới.

“Ngươi dựa vào đâu mà có thể làm thân truyền.” Ninh Tình hung hăng nhìn chằm chằm nàng, “Chỉ vì ngươi có quan hệ tốt với Mộc sư huynh?”

“Nếu không thì một phế vật trung phẩm linh căn như ngươi dựa vào đâu mà có thể vào ở Chủ phong, cùng tu luyện với Minh Huyền sư huynh.”

Diệp Kiều bị ánh mắt ghen tị của nàng ta nhìn chằm chằm, một lúc sau mới chậm rãi thốt ra: “Ngươi không biết ta ngưỡng mộ ngươi đến nhường nào đâu.”

Ninh Tình: “?”

Nàng ta nhìn dáng vẻ đau buồn của Diệp Kiều không giống giả, trên đầu không khỏi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

“Ngươi ngưỡng mộ ta cái gì? Ngưỡng mộ ta không được làm thân truyền?” Nếu không phải vẻ mặt đau buồn của nàng quá chân thật, Ninh Tình thậm chí còn nghi ngờ nàng đang chế nhạo mình.

Diệp Kiều im lặng một lát, chậm rãi thốt ra: “Ta ngưỡng mộ tất cả những người không cần nỗ lực như các ngươi.”

Ninh Tình: “…” Có bệnh à?

Trong lúc hai người đang đối đầu, một thanh niên bước vào trong viện, “Đi thôi.”

Giọng điệu uể oải, thân hình xiêu vẹo, áo bào xám xịt, hoàn toàn không có dáng vẻ của một đệ tử thân truyền.

Diệp Kiều thu lại ánh mắt đang trừng nhau với Ninh Tình, cầm lấy túi đồ nhỏ của mình, đi đến bên cạnh thanh niên.

“Đại sư huynh?” Nàng gọi thử một tiếng.

Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hy, cả ba người nàng đều đã gặp, chỉ có Chu Hành Vân là chưa từng lộ diện.

Trong tiểu thuyết, vị Đại đệ tử này là một soái ca chán đời, mỗi ngày đều nhảy qua nhảy lại bên bờ vực muốn chết, cuối cùng được nữ chính vạn nhân mê dịu dàng lương thiện cứu rỗi.

Từ đó, Chu Hành Vân cũng cần mẫn gia nhập hậu cung của nữ chính.

Chu Hành Vân lười biếng ừ một tiếng.

Sau đó không động thanh sắc đánh giá nàng một lượt, đưa tay vỗ vỗ chỏm tóc ngố dựng đứng của cô gái, đè nó xuống.

Diệp Kiều nghiêng đầu khó hiểu, sờ sờ chỏm tóc ngố lại bướng bỉnh dựng lên trên đầu mình.

Chu Hành Vân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chỏm tóc ngố của Diệp Kiều.

Đưa tay, lại đè nó xuống.

Diệp Kiều khẽ suy tư: … Vị đại sư huynh này của nàng, không phải là mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế chứ?

Sau khi lên đến Chủ phong, linh khí dồi dào lập tức tràn ngập toàn thân, mọi lỗ chân lông trên người như giãn ra, Diệp Kiều khẽ thở ra một hơi khoan khoái, khó trách tu sĩ ở Tu Chân Giới đều đua nhau chen chúc để được làm thân truyền.

Chỉ riêng linh khí ở Chủ phong đã nồng đậm đến mức khiến nàng không dời bước nổi.

Chu Hành Vân đưa người đến Chủ phong xong liền phủi tay làm chưởng quỹ, xách tiểu sư muội như xách một con gà con từ trên kiếm xuống, đi đến trước mặt Tiết Dư rồi ném cho đối phương.

“Tiểu sư muội của ngươi.”

Giọng y chậm rãi.

Không chút lưu luyến quay người rời đi, Chu Hành Vân sợ nếu mình không đi ngay, sẽ không nhịn được mà một kiếm chém bay chỏm tóc ngố dựng đứng trên đầu nàng.

Tốc độ của Chu Hành Vân quá nhanh, Diệp Kiều có chút choáng kiếm, nàng mất một lúc mới định thần rồi được Tiết Dư dẫn đi lòng vòng đến một rừng trúc yên tĩnh.

Diệp Kiều không rõ quy trình, suốt quãng đường đi theo sau Tiết Dư, thỉnh thoảng lại thắc mắc hỏi: “Sư huynh, Trường Minh Tông nhận đệ tử, không có điển lễ nhận đồ sao?”

Tiết Dư khẽ dừng bước, “Không có.”

Nói xong có lẽ cảm thấy như vậy có vẻ quá lạnh lùng, thiếu niên lại bổ sung một câu: “Bốn người bọn ta trước đây cũng không có.”

Diệp Kiều khó hiểu: “Tại sao các tông môn khác lại có?”

Nàng nhớ trong nguyên tác, lúc nữ chính được Nguyệt Thanh Tông nhận làm thân truyền, thanh thế vô cùng lớn, tám phương đến chúc mừng, sao đến Trường Minh Tông bọn họ, lại sơ sài như vậy.

Tiết Dư nghe vậy khẽ ho một tiếng, nắm tay che miệng: “Có lẽ là vì, kinh phí của chúng ta không đủ?”

Diệp Kiều khô khan “ồ” một tiếng.

Nói trắng ra là nghèo.

Nghề kiếm tiền nhất Tu Chân Giới không gì khác ngoài Phù tu và Đan tu.

Đan tu và Phù tu của tông môn bọn họ chỉ có vài người, tự nhiên cũng không có tiền bằng mấy tông khác.

Tiết Dư liếc thấy vẻ mặt khổ sở của nàng, không khỏi mỉm cười, vừa đi vừa giải thích với nàng, “Chúng ta chỉ có hai buổi học cần lên lớp.”

“Lần lượt là lớp tâm pháp, và lớp huấn luyện.”

“Cả hai buổi học đều sẽ có trưởng lão ở bên cạnh chỉ dạy chúng ta…” Tiết Dư liếc nhìn Diệp Kiều, biết có lẽ nàng sẽ không theo kịp tiến độ, bèn dịu dàng an ủi, “Nếu có gì không hiểu, có thể đi hỏi trưởng lão, hoặc là tìm ta.”

Cách nói y hệt như ở trường học, khiến Diệp Kiều không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Nàng đã tạo nghiệp gì thế này.

Mới tốt nghiệp cấp ba ra tù chưa được mấy năm, xuyên không rồi lại vào một cái tù khác.

Vừa vào rừng trúc, linh khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi, cuộn trào ập đến, Diệp Kiều suýt nữa bị những linh khí này đè đến không thở nổi.

Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao tu vi của đệ tử thân truyền lại có thể bỏ xa người thường một khoảng lớn như vậy.

Chỉ riêng linh khí điên cuồng tán loạn này, đã là nguồn linh khí dồi dào vô tận.

Tiết Dư nhận ra sự khó chịu của nàng, khẽ thở dài, ném cho Diệp Kiều một bình sứ ngọc trắng, “Nuốt đi, đây là Cố Linh Đan, lát nữa có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Nói cho cùng tu vi của nàng vẫn quá kém, độ tinh khiết của linh căn quá thấp, không thể hấp thụ quá nhiều linh khí.

Diệp Kiều nhận lấy, khẽ sững sờ.

Tuy không hiểu rõ về Đan tu, nhưng Cố Linh Đan thì nàng biết.

Trong nguyên tác từng đề cập đến công dụng của loại linh đan này, tu luyện chú trọng từng bước một, vững chắc, nếu căn cơ không ổn, tuy cảnh giới có tăng lên, nhưng so với những người cùng cảnh giới sẽ yếu hơn rất nhiều.

Cố Linh Đan có thể khiến linh khí ổn định lại, một số người cảnh giới không ổn định, dựa vào thiên linh địa bảo mà tăng lên, sau khi nuốt vào đều có thể nhanh chóng đặt nền móng vững chắc.

Ngay cả một thiên tài như Tiết Dư, trong ba năm ở Trường Minh Tông cũng chỉ luyện được ba phần.

Trong tiểu thuyết, Tiết Dư không hổ với hình tượng nam phụ ấm áp lốp dự phòng, đan dược luyện chế ra đều cần mẫn dâng hiến cho nữ chính.

Vì thế còn bị nữ chính mang ra ngoài tặng người, khiến y không ít lần bị lộ.

Bây giờ, lại có một phần của nàng sao?

Diệp Kiều có chút thụ sủng nhược kinh.

“Tam sư huynh.” Nàng nắm chặt bình ngọc trắng, mím môi, lúc thiếu niên nghiêng đầu khó hiểu, nàng trịnh trọng nói: “Huynh tốt thật.”

Tiết Dư đối diện với đôi mắt lấp lánh của cô gái, y khẽ sững sờ, sau đó bật cười.

Đáng yêu thật.

Tiểu sư muội quả nhiên có lễ phép.

Hoàn toàn không giống tên ngốc Mộc Trọng Hy chỉ biết mở miệng đòi hỏi.

Lúc hai người một trước một sau đi vào sân huấn luyện, cách một khoảng xa đã có thể nghe thấy tiếng gào thét của Mộc Trọng Hy, và tiếng Minh Huyền cười trên nỗi đau của người khác.

Diệp Kiều đang ngậm Cố Linh Đan, giây tiếp theo liền thấy một ngôi sao băng vụt qua giữa không trung, sau đó bị ném mạnh xuống đất.

Diệp Kiều kinh ngạc lên tiếng: “Người chim bay nhanh thật.”

Sau đó ‘người chim’ khó khăn bò dậy từ dưới đất, lúc này nàng mới chú ý, đó không phải người chim gì, đó là Mộc Trọng Hy.

Mộc Trọng Hy nhe răng trợn mắt bò dậy từ dưới đất, hùng hổ hét lớn: “Minh Huyền, ngươi muốn đánh nhau phải không?”

“Ta sợ ngươi à?” Nụ cười của Minh Huyền biến mất, trong tay siết chặt mấy tấm phù lục.

Bầu không khí trở nên kiếm cung bạt nỏ.

Diệp Kiều khóe miệng co giật: “Các huynh bình thường toàn ở với nhau thế này à?”

Chỉ hận không thể cho đối phương hai nhát dao.

Tiết Dư giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng đã thấy lạ mà không lạ với chuyện này, “Đúng vậy. Đợi bọn họ đánh xong là được, không cần lo lắng.”

Diệp Kiều thích hóng chuyện nhất, mắt nàng khẽ sáng lên, giọng điệu kích động: “Thật sao!”

Đánh lên nào, đánh lên nào, đánh lên nào!

Nàng chưa từng thấy người ta đánh nhau.

Tiết Dư quay đầu, sao ta lại có ảo giác rằng tiểu sư muội rất phấn khích nhỉ?

Diệp Kiều cũng nhận ra vẻ mặt mình không đúng, nàng lập tức đổi sang vẻ mặt đau buồn khôn xiết, “Thật sao?”

Tiết Dư: “…”

Đừng tưởng ngươi đổi vẻ mặt là ta không nhìn ra ngươi đang háo hức muốn thử.