Tiết kiệm 80000 đồng vàng ở thế giới khác để an dưỡng tuổi già.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7464

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Tập 01 (Hoàn thành) - Chương 16 - Công việc béo bở

Chương 16: Công việc béo bở.

-----------------------------------------

‘Tối nay chúng ta sẽ ăn thử luôn. Chú hãy dẫn thêm ba người tới, kể cả những người có quyền quyết định nhé. À mà, mọi người nhớ để trống bụng’, sau khi nghe lời nói của Mitsuha, Marcel trở về nhà trong khi không quên mang theo những thứ mình đã mua.

Dựa theo câu chuyện của Marcel, thì nhân vật chính của buổi tiệc ra mắt, trước hết sẽ đơn giản có màn giới thiệu đại loại kiểu ‘thiếu nữ này cũng đã đến tuổi lập gia đình’, còn sau đó thì chủ yếu là sự giao lưu giữa các quý tộc. Chủ tiệc sẽ cùng những người trẻ tuổi khác chào hỏi lẫn nhau, trong khi người trưởng thành thì bàn ‘chuyện người lớn’.

Vì vậy, nếu không có gì nổi bật, thì buổi ra mắt sẽ được tính điểm theo các tiêu chí này: ‘50% ẩm thực, 20% trang phục, 20% bản thân cô gái và 10% là những thứ còn lại’. Hừm, khâu nấu nướng đúng là gánh vác nhiều thật.

Ngay khi Marcel vừa đi, Mitsuha liền dịch chuyển về thế giới hiện đại. Cô ra khỏi nhà ngay khi vừa thay đồ xong. Địa điểm cần đến chính là cửa hàng rượu nhà Mi-chan, bạn thuở nhỏ của Mitsuha từ hồi mẫu giáo. Thế nhưng mục đích đến đây cũng không phải là để gặp Mi-chan, Mi-chan đã lên thành phố để học đại học trước đấy rồi.

Vừa đến trước cửa nhà Mi-chan, Mitsuha liền hô to.

“Cháu xin phép ạ!~”

À thì, lần này tôi không có tự hét trong đầu, dù có hét ra tiếng thật thì cũng không sao. Vì tôi đã luôn làm vậy từ hồi mẫu giáo nên chủ nhà và hàng xóm cũng quen rồi.

Như thường lệ, ba của Mi-chan ra đón tôi.

“Michiko không có nhà đâu cháu.”

Vâng, cháu biết.

“Không phải ạ, bữa nay cháu đến tìm chú.”

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

“Chú bán rượu cho cháu nha.”

“Hả?”

Cuối cùng thì, bằng một cách nào đó tôi đã thuyết phục được người chú đang lưỡng lự này và thành công lấy được chỗ rượu cần thiết. Tôi sẽ nhờ chú chuyển chúng về nhà sau.

Tôi thuyết phục thế nào á? Như là, tôi có thể kiếm được việc làm từ một buổi tiệc của người ngoại quốc, nên tôi cần vài món ăn và rượu để họ dùng thử trước, à thì, nó gần như là sự thật mà. Không không, chú ấy giỏi phát hiện nói dối lắm. Có lẽ sẽ được hơn nếu tôi nói nhỏ vào tai chú mấy câu như ‘nếu làm tốt thì có thể sẽ kiếm được một món tiền lớn’. Không, thật đấy, cháu sẽ không uống chúng đâu.

Kế đó, tôi đã mua một số loại đồ ăn dễ bảo quản, cụ thể là đồ đóng gói, đóng hộp, và trái cây. Tôi cũng mua một ít kem rồi ném chúng vào tủ lạnh. Như vậy, tôi sẽ có thêm vài món để ăn kèm cho bữa tối.

Tôi đặt thêm một phần sushi. Cũng như nhờ đầu bếp của một nhà hàng Pháp mà tôi quen chuẩn bị giúp chỗ súp mang về và một vài món khác.

Được rồi, vậy thì trước khi mua nốt đống thức ăn với đi lấy những món đã đặt về, nằm ì ở nhà một lúc thôi chứ nhỉ?

+++++++

“Chào mừng!”

Tôi mở cửa và chào đón các vị khách, ông chú Marcel thực sự dẫn theo ba người như đã hẹn.

Hai trong số đó chính là ngài Tử tước và phu nhân. Cuối cùng là một người phụ nữ khoảng hơn 25 gần 30 tuổi, cô là phụ tá của Marcel và hình như cũng là bếp phó luôn. Nữ đầu bếp đúng là khá hiếm, nhưng nếu đã được chọn làm bếp phó, thì cô chắc chắn phải có năng lực.

Sau khi dẫn các vị khách đến bàn ăn trong nhà bếp, Mitsuha liền tự giới thiệu:

“Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây hôm nay, cháu là chủ sở hữu cửa hàng tạp hóa Mitsuha, Yamano Mitsuha.”

Phía các vị khách thì sẽ không có phần chào hỏi này. Đây chỉ là một bữa cơm gia đình.

Marcel thì chỉ đang ăn tối với vài người bạn ở một cửa hàng quen thuộc mà thôi. Chẳng ai ở đây biết gì về những vấn đề nhạy cảm mà một quý tộc nào đó đang gặp phải cả. Chỉ khi nào thỏa thuận có thể tiến thêm một bước, chủ đề chính mới bắt đầu.

À mà, tôi nhận ra ông bà Tử tước nhờ vào trang phục của họ. Chú Marcel đã bí mật dạy tôi về lễ nghi của phụ nữ.

“Cháu đã chuẩn bị rất nhiều món ăn với đủ loại mùi vị. Vì vậy, không giống với một buổi tiệc hoàn chỉnh, chúng sẽ không được phục vụ theo một nguyên tắc nào cả. Nói chung là, cháu sẽ cho mọi người thử rất nhiều món. Và bởi vì mỗi món được chuẩn bị rất ít, vậy nên sẽ chỉ có một phần ăn cho mỗi loại, cháu mong mọi người thông cảm. Phiền mọi người chia sẻ bữa ăn với nhau nhé. Nhớ là chỉ nếm thử thôi, xin đừng cố ăn hết chúng. Nếu không mọi người sẽ không thể thưởng thức các món sau đâu ạ.”

Cả bốn người gật đầu trong yên lặng.

Vậy, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?

“Đầu tiên là món súp Consommé.”

Như dự đoán, món súp được phục vụ mà không có món dùng chung nào.

Bát súp tỏa ra màu vàng rực rỡ. Các đầu bếp ở nhà hàng Pháp đã dồn hết tâm huyết vào nó.

Vẻ mặt của bốn vị khách thay đổi ngay khi mùi hương của món ăn chạm vào sống mũi họ. Húp một ngụm, những thực khách không khỏi bị nhấn chìm trước hương vị đậm đà của nó.

“.…”

Không ai nói một lời nào.

Tay họ vung vẩy chiếc muỗng liên tục như không hề có điểm dừng.

“Cháu sẽ mang lên nhiều món nữa, mời mọi người cứ tự nhiên nếm thử.”

Món ăn cứ thế lần lượt nối đuôi nhau dọn lên.

Các món ăn Pháp, Trung Hoa, Nhật, những món không rõ khởi nguồn, vâng vâng…

Nếu nói về những thứ có thể mua trong một cửa hàng đúng nghĩa, thì phải kể đến các loại thực phẩm bán trong siêu thị, như đồ đóng gói, đóng hộp, vâng vâng... Những thứ ngon và hiếm bán trong đó đều đã được đảm bảo chất lượng. Và tất nhiên là, không thể thiếu được các món cá và sushi.

Còn về đồ uống có cồn, tôi đã chuẩn bị bia, rượu vang, Whiskey, Brandy và Sake. Mà, tôi đã bỏ qua Shochu cũng như cốc tai đóng chai. Tôi đã được nhắc nhở là phải cẩn thận với mấy loại rượu nồng độ cao này, không thể phớt lờ những lời khuyên được.

Tôi tưởng rằng mình sẽ bị dìm ngập bởi đủ thứ câu hỏi chứ, nhưng họ chỉ yên lặng ngồi đó ăn rồi lại uống. Nó có chút hụt hẫng…và rờn rợn.

Sau đó, có lẽ họ đã bắt đầu no, tốc độ ăn của bốn người chậm lại, các câu hỏi bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều.

“...Đây không phải đồ ăn và rượu của đất nước này phải không?”

Quào, quý ngài Tử tước khởi đầu bằng một cú ném nhanh luôn!  

“Vâng ạ, chúng đến từ quê hương của cháu, cũng như các đất nước lân cận.”

“Cháu đã nấu chúng sao?”

Phải vậy chứ, họ vào tròng rồi!

“Chúng đến từ quê hương của cháu.”

À thì, đây đâu phải là nói dối.

“Và cháu là ai?”

“Hiện tại thì cháu là một cư dân bình thường, với một cuộc sống yên ổn trên đất nước này thôi. Bữa ăn hôm nay chỉ là để thử nghiệm, cháu đã có yêu cầu quá phận và họ chỉ có thể sắp xếp đưa chúng tới đây một lần duy nhất.”

“Ưm…”

“N-Nhưng còn việc cháu dạy chú nấu chúng thì sao!”

Marcel liền đau khổ hét lên. Mhm, nếu vậy thì mọi thứ đều vô nghĩa.

“Cháu có thể cung cấp công thức của những món này. Mọi người chỉ cần luyện tập nhiều lần cho đến khi chúng giống mùi vị thôi. Nhưng trước hết, chú cần phải nhớ rõ mùi vị gốc của chúng đã.”

Khuôn mặt của Marcel và nữ phụ tá hơi co giật.

“Vậy còn nguyên liệu thì sao? Nhất là những thứ như cá tươi ấy. Như là, cháu có thể cho bọn ta biết cháu bảo quản chúng như thế nào không?”

À~, phải rồi nhỉ.

“Xin hãy để việc đó cho cháu. ‘Cửa hàng tạp hóa Mitsuha’ với góc tư vấn, nơi có thể giúp mọi người giải quyết tất cả vấn đề, từ tư vấn tình yêu đến quản lý lãnh thổ, sẽ thực hiện nó. Lần này, cửa hàng sẽ nhận công việc dưới hình thức một giải pháp hỗ trợ cho yêu cầu tư vấn của quý khách thay vì một vụ giao dịch. Tất nhiên, mọi chi phí phát sinh đều sẽ được tính riêng.”

“Phù, hahaha, hahahahahaha.”

Vị Tử tước liền cười lớn.

“Cô Mitsuha, bằng mọi giá ta phải ký hợp đồng với cô. Hợp đồng sẽ bao gồm nguyên liệu và các hướng dẫn nấu ăn, cũng như những thứ ta sẽ yêu cầu thêm sau này.”

Hừm, có vẻ như mình đậu rồi nhỉ. Không, đó là điều hiển nhiên. Mình vốn đã thành công kể từ lúc đặt bát súp lên bàn rồi. Giờ thì mình có thể kiếm bộn. Nhưng mà…

“Cháu xin từ chối!”

Và nhờ câu nói này của Mitsuha, vị Tử tước mở to miệng với nụ cười vẫn còn đọng lại trên mặt.

“Không, không phải ạ, cháu ổn với vụ nấu nướng. Ý cháu là, chỉ vậy thôi thì sẽ không thú vị.”

“Cô có ý tưởng gì sao?”

“Trang phục và cả việc lên kịch bản cho bữa tiệc, ngài để cháu lo tất được không ạ? Hồi tiểu học cháu từng được mệnh danh là ‘Nước Tiểu Đỏ Thắm’ đấy!”  

“Cô muốn đạo diễn cả bữa tiệc?”

Sau khi bàn bạc kĩ càng, phần lớn nội dung của buổi tiệc sẽ được ủy thác cho tôi, với rất nhiều điều kiện như: phải báo cáo thường xuyên, trình bày về các nội dung sẽ xuất hiện, và tổ chức các buổi tập thử. Thì đúng rồi, đối với một sự kiện quan trọng như vậy, hoàn toàn phủi tay cho một người ngoài lo liệu hay cứ triển khai mà không có diễn tập là không thể nào. Nếu khách hàng thật sự là những kẻ ngốc như vậy, tôi đã chẳng bao giờ nhận đơn hàng này.

Sau đó, trước sự nài nỉ của Marcel và nữ phụ tá, tôi đã phải sang một căn phòng khác rồi dịch chuyển đi một lúc để mang về một mớ túi ni lông. Họ muốn mang chỗ đồ ăn thừa về…

À ừm, nhớ ăn trước khi chúng hư nhé. Cháu không muốn lại phải mua lại tất cả lần nữa đâu. Các chú cũng không cần phải biết nấu hết. Chúng ta cũng sẽ chuẩn bị những món ăn bản địa của đất nước này mà nhỉ, với cả cháu còn mang thêm vài món tráng miệng nữa mà. Các chú chỉ cần lựa vài món có khả năng tạo ấn tượng tốt là được… Ể, nãy giờ mọi người không nghe gì à?

Ngài Tử tước đã mang chỗ rượu còn dư về. Tôi cũng đã nhận được một đơn hàng bổ sung. Tôi sẽ nhờ ba của Mi-chan chuẩn bị thêm và trong lúc đó tôi sẽ báo cáo lại với ngài Tử tước về việc xác nhận đơn hàng.

Hừm, họ bảo số lượng những thứ cần thiết cho bữa tiệc phải được chuẩn bị nhiều hơn một chút, do một bữa tiệc của quý tộc không bao giờ được phép gặp tình trạng ‘thiếu thốn đồ ăn thức uống’ nhỉ. Đây là một vụ làm ăn lớn đấy. Chú nhớ tăng trợ cấp cho Mi-chan nhá.

Và, khi tôi nghĩ rằng đã đến lúc họ trở về, Tử tước phu nhân đột nhiên giữ chặt vai tôi với một vẻ mặt đáng sợ.

Ế, dầu gội và sữa tắm ạ?

Tôi đã bán cho phu nhân một loại dầu gội và sữa tắm khác với loại thường bán, trong khi bảo rằng chúng là hàng xa xỉ dành cho quý tộc. Tôi đã thu về kha khá.

Không đâu, để những cô gái thường dân có thể mua chúng, nhu yếu phẩm của phụ nữ được bán với lợi nhuận thấp hơn. Bởi vì giá cả sản phẩm ở đây cao gấp bốn lần Nhật Bản, nói cách khác, nếu một món đồ có giá 1.000 yên, thì theo quan niệm giá trị của thế giới này, có thể bán món đó với giá 4.000 yên hay 4 đồng bạc. Nếu bán chúng với giá cao cho giai cấp quý tộc để đền bù vào mức chênh lệch này thì sẽ ổn thôi. Và các quý tộc cũng sẽ cảm thấy ưa thích chúng hơn nếu đó là những sản phẩm cao cấp khác biệt với loại mà thường dân mua, dành riêng cho tầng lớp thượng lưu. Ừm, vậy thì mọi người đều vui.

Ê khoan, chẳng phải cô bán chỗ dầu gội đó cho thường dân với giá 8 đồng bạc à?

Không phải vậy, cửa hàng chúng tôi theo tiêu chí giá cao bán ít, treo giá cao gấp 10, 20 lần là được rồi. Còn 2,3 lần thì…

Ể, các công ty sản xuất xà phòng sẽ bị đả kích nặng nề hả? Nhưng tôi có bán xà phòng đâu. Chỉ có dầu gội với sữa tắm thôi. Xà phòng mềm vẫn có thể sống sót, chúng vẫn được dùng để giặt đồ, rửa tay, rửa mặt, vâng vâng…

Và, niềm hạnh phúc của những người phụ nữ trên khắp thế giới còn quan trọng hơn lợi nhuận kinh doanh của mấy ông chủ tiệm xà phòng. Hãy nghĩ chúng theo lẽ thường thôi, theo lẽ thường tình…

Những ngày tiếp theo, tôi đã phải chạy đôn chạy đáo ở Nhật Bản.

Tại tiệm may của chị quản lý hủ nữ , người đã thiết kế váy cho tôi trước đó.  

Dù đã ở một độ tuổi đáng kể, chị ấy vẫn chơi hóa trang nhập vai , a hèm, và bây giờ thậm chí còn làm chúng cho những người trẻ tuổi nữa, a hèm, chị ấy nhận làm trang phục theo yêu cầu từ các cô gái trẻ. Không, đấy là điều đương nhiên bởi đấy là một phần trong công việc kinh doanh của chị ấy. À thì, lúc đầu bà chị này chỉ cố gắng mở rộng công việc may trang phục của mình thôi, xong tự nhiên thành chuyên nghiệp rồi mở cửa hàng luôn, đó là việc chính của bà chị này… Tuy vậy, chị ấy cũng kiếm được kha khá tiền từ nó.

Khi tôi đến để cảm ơn chị và bảo rằng bộ đồ trước đó rất hữu ích và nó đã giúp tôi tìm được chỗ dựa. Chị ấy rất thỏa mãn. Thế là, về đơn hàng tiếp theo. Trang phục cho cô bé Adelaide, con gái của Tử tước Liner. Khi tôi giải thích rằng đây là trang phục cho ‘buổi ra mắt của một tiểu thư quý tộc ngoại quốc’, bà chị này đã ôm tôi.

“T-T-Thật là một vinh dự! Một niềm hạnh phúc lớn lao!!”

Khi tôi hứa rằng sẽ ghi lại hình ảnh của buổi tiệc, tôi đã được giảm giá. Và còn, ‘số đo cơ thể, nếu được thì chị muốn gặp trực tiếp’. Nó kiểu như là, nếu gặp trực tiếp thì bà chị có thể mường tượng ra một bộ trang phục phù hợp với phong thái của người đó, đại loại vậy. Mà khoan, thật sự là chỉ vậy thôi chứ? Chị không có ý đồ gì khác đúng chứ?

Và, ‘nếu có thể thì chị muốn xem qua vài mẫu quần áo của đất nước đó’. Chà, sẽ rất khó nếu chị không biết các quy chuẩn nhỉ. Phải nghĩ cách thôi.

Sau khi thảo luận, đơn hàng này sẽ gồm 3 bộ trang phục. Tôi cũng đã nhận được vài lời khuyên trong việc biên đạo.

Phải rồi… Vậy thì, em nhờ chị chuẩn bị giúp mấy thanh kiếm luôn nhé. Nhớ là nó phải là hàng thật.

Ghé sang một cửa hàng điện dụng bán lẻ, tôi tự hỏi họ có còn bán thứ đó không. A, phải đặt ạ? Vậy nhờ mọi người rồi.

Đèn LED, dây cáp, và nhiều thứ khác…

Pin thì, tôi sẽ mua sau vậy. Máy quay, loa không dây, đèn sân khấu,…

Không, tôi đâu có làm mọi thứ lộn xộn lên đâu? Tôi phải chuẩn bị hết mức có thể vì thất bại là không thể chấp nhận được. Này nhé, nó cũng giống với việc chuẩn bị thức ăn nước uống với số lượng khổng lồ thôi. Đây là một cách làm cao sang.

Ví tiền của tôi lại đang xẹp đi nhanh chóng. Nhưng khi làm xong việc này thì tôi sẽ được thanh toán! Giờ thì, thay vì dùng lỗ tiết kiệm , hãy nhờ thủ trưởng đổi tiền yên quen thuộc thành đô-la rồi chuyển khoản qua đây thôi...

Và một khi tôi bổ sung xong chỗ tiền đầu tư trả trước, sẽ đến lượt dùng lỗ tiết kiệm!

+++++++

“Vậy, từ giờ em sẽ chăm sóc cho chị, tiểu thư.”

Tôi hộ tống Adelaide lên xe ngựa.

Những người ngồi trên xe là Adelaide, Mitsuha và hai vệ sĩ. Chiếc xe khởi hành đến căn cứ của tôi, cửa hàng tạp hóa Mitsuha.

Bởi vì vị trí của cửa hàng nằm gần với khu quý tộc, chỉ một lúc sau mọi người đã đến nơi. Chiếc xe thì đỗ ngoài cửa, hai người vệ sĩ thì ngồi nghỉ tại bàn tiếp khách dưới lầu 1. Vì phải lấy số đo cơ thể cho Adelaide nên những người vệ sĩ không thể nói thêm lời nào về vụ cấm đàn ông. Mà, dù sao hai người Mitsuha cũng sẽ không rời khỏi tòa nhà. Và Mitsuha cũng không thể tay không chiến thắng Adelaide, dù họ có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa.

Tôi mời hai người vệ sĩ uống nước rồi dẫn Adelaide lên tầng 2. Tôi đã bịt mắt em ấy lại trước khi vào phòng. Cô bé cảm thấy lạ, nhưng tôi đã lách qua vấn đề bằng cách bảo nó là một thứ gì đó nghe hợp lý như bùa chú.

Và rồi dịch chuyển đi ngay khi vừa bước vào căn phòng.

“Xin chào~”

Chúng tôi đã đến cửa tiệm của bà chị hủ nữ.

“Bé ấy tới rồi bé ấy tới rồi bé ấy tới rồi!”

Quản lý, chị căng thẳng quá rồi đó. Này chị quản lý, à thôi, không có gì.  

Tôi gỡ khăn bịt mắt của Adelaide ra.

“Một cô bé cực kỳ xinh đẹp đang ở đây!”

Đừng mà, đủ rồi đấy…

Adelaide nghĩ rằng tụi mình vẫn còn ở trong cửa hàng, nên vẻ mặt ngạc nhiên đó chắc là dành cho thứ sinh vật không biết xấu hổ này rồi. 

“Chị đo nhanh lên nhé. Và nếu chị có hành động vô lễ nào với vị tiểu thư đây, chị sẽ bay đầu đó. Không phải ẩn dụ đâu, đúng nghĩa đen luôn.”

Dù có là người quản lý hủ nữ này thì cũng biết sợ khi nghe vậy. Sau đó thông qua Mitsuha phiên dịch, cô ấy đã trao đổi vài thứ với Adelaide. Trong khi cô bé Adelaide vẫn ở trong trạng thái ‘???’ thì bà chị này lại hoàn toàn tỉnh táo. Chị ấy đã rất thỏa mãn với màn giới thiệu này.

Trước khi trở về, Mitsuha đã gửi cho người quản lý một thẻ nhớ. Trong đó có chứa rất nhiều hình ảnh, từ những bộ trang phục mà tiểu thư Adelaide và phu nhân Amalia sở hữu, cho đến những bộ váy được trưng bày trong cửa hàng quần áo quý tộc, kể cả bộ trang phục mà bạn của Adelaide đã mặc trong tiệc ra mắt của người đó. Tôi không thấy nó có vấn đề gì vì họ bảo rằng đó là một bộ váy rất đẹp nên muốn cho tôi xem. Và cũng vì họ đã vui vẻ bày chúng ra trước mặt tôi, tôi cũng vô tình chụp vài bức ảnh luôn. Giữa chừng, có một vài người bạn của Adelaide tham gia vào và diện lên những chiếc váy cho tôi xem. Khi người quản lý xem những tấm ảnh này thì bà chị đó đã phát điên.

Như cái cách mà chúng tôi rời đi, hai người quay trở lại hành lang tầng 2. Khi xuống tầng 1, Adelaide đã bắt tôi dẫn em ấy đi dạo một vòng quanh cửa hàng, một việc rất phiền não. Tôi không thể không cho em ấy vài món trang sức. Tôi sẽ tính chúng vào phần chi phí phát sinh.

Khi tôi lấy từ tủ lạnh một phần bánh để tiếp đãi họ, em ấy lại nói đúng chỗ phiền phức.

A, mặc dù bánh rất ngon, nhưng thứ chị thắc mắc lại là cái tủ lạnh này á? Nó là một chiếc hộp thần kỳ, đừng kể với ai nhé. À, mấy ông vệ sĩ đang lườm á?

Tạm thời thì, tôi sẽ mua chuộc họ bằng vài miếng bánh, hiệu quả mà việc này mang lại là không rõ.

+++++++

Mỗi sáng Mitsuha đều ghé sang dinh thự của Tử tước Liner. Nhưng không phải ở phòng dành cho khách, mà là đứng trong bếp.

Không, thật sự thì cô ấy đã cung cấp cho Tử tước rất nhiều sách dạy nấu ăn cũng như những thứ khác, nhưng vấn đề là chỉ có mỗi Mitsuha đọc được chúng. Vậy nên các đầu bếp phải ghi chú lại những gì Mitsuha đọc. Chưa kể, Mitsuha cũng có thiên phú trong việc nấu nướng, cô ấy có thể làm gần như mọi món với một quyển sách hướng dẫn bên cạnh mình, và cô cũng có đủ hiểu biết nền tảng cũng như những thủ thuật chế biến của nền ẩm thực hiện đại. Nên việc cô được nhờ đứng đây để có thể liên tục đưa ra chỉ dẫn là hiển nhiên.

Ngoài những món từ Trái Đất, ông Marcel cũng đã chọn một vài loại món ăn dễ làm số lượng lớn, ngon miệng và tạo ấn tượng tốt; để ông tiếp tục luyện tập.

Mặc dù lúc luyện tập họ chỉ làm từng phần ăn nhỏ lẻ, nhưng thế giới ẩm thực không phải là nơi mà, khi bạn muốn làm một thứ gì đó 100 lần, thì chỉ cần đơn giản nhân công sức vốn liếng mỗi lần làm với 100 thôi đâu. Điều chỉnh độ lửa tùy lúc, phương pháp phối chế, phân loại từng nguyên liệu, v.v…, mỗi cái đều có điều kiện khác nhau. Nhưng các đầu bếp đã vượt qua nó. Để làm được vậy, họ phải học cách ‘ghi nhớ bằng cơ thể’ thay vì học thuộc lòng công thức.

…... Đúng là rắc rối thật.

Và rồi trước khi tôi kịp nhận ra, bắt đầu từ Marcel, những đầu bếp ở đây đã gọi tôi là ‘sư phụ’.

…... Nghe cũng vui tai, nhỉ?

-------------------------------------------------

Dịch: Vô Ưu Túy. Edit: M1903.

Ngày đăng: 14/3/2020.

Bản dịch thực hiện bởi nhóm Wibu Laifu và đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.

rượu gạo rượu trắng Nhật đây một câu đùa theo kiểu bóng chày <(“) Kurenai ken’nyou. Ý mẻ là Nữ Thần Đỏ Thắm =)), một câu đùa trong Glass Mask. gốc là fujoshi, gái thích yaoi BL, dùng từ này có dính quy định tiếng lóng không vậy các bạn .-. đoạn gặp Bá tước Bozes cosplay cái mẻ làm ở ch.12 căng thẳng quá (high tension - haitenshon), này chị quản lý (hai tenchou)