Chương 18: Tôi đã nghĩ rằng một việc như thế sẽ xảy ra.
Bản dịch tham khảo: Amiya Là Lừa.
Edit: Vô Ưu Túy.
-------------------------------------
Mình làm quá tay rồi à?
Các tiết mục mở màn đã được đón nhận quá tốt, chẳng có vị khách nào rời đi sau khi trò chuyện xong cả. Thậm chí họ còn đang hi vọng rằng ‘sẽ còn nhiều thứ hay ho nữa’. Họ đã được thưởng thức một bữa ăn ngon miệng được tạo nên từ những món ăn mà chưa ai thấy qua bao giờ, mà trong đó, rượu vang hảo hạng đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Ah~~
Cần phải làm gì đó thôi...
“Chú Bá tước, dì Iris, con xin phép đi một lát ạ!”
Rời khỏi vợ chồng nhà Boses rồi tiến thẳng vào bếp, đập vào mắt tôi là cái khung cảnh các đầu bếp trông như đều sắp chết cả rồi vậy. May là chúng ta vẫn còn thời gian. Nó vẫn kiểu ‘cứ với cái tốc độ này thì mọi thứ sẽ sớm cạn kiệt thôi’, dù vậy vẫn còn vài thứ sót lại.
“Dầu đang sôi à?”
Đáp lại câu hỏi của tôi là một lời xác nhận với giọng điệu như không còn một tí sức sống nào. Những việc xảy đến này để sự yếu đuối của ông chú Marcel bắt đầu trỗi dậy sao? Cố gắng lên đi chứ!
“Được rồi, nhanh gọt vỏ khoai tây đi rồi cắt nó như thế này. Sau đó thì đem chúng chiên với dầu. Có một món mà chúng ta đã bỏ qua không làm mà, chú nhớ không, giờ chúng ta sẽ làm nó. Nó rất dễ làm số lượng lớn mà lại tốn ít thời gian. Chú vẫn nhớ công thức của nó đúng chứ, chú Marcel!”
“Ah, ahh…”
“Chú đang lề mề cái quái gì vậy! Chẳng phải chú đã thề rằng sẽ không làm ông chủ và tiểu thư của chú mất mặt hay sao!!”
Sức sống dần trở lại trong đôi mắt của Marcel.
“Cháu không thể ngay lập tức biến ra chỗ nguyên liệu được. Chúng ta cần nhanh chóng làm gì đó với những thứ còn lại. Mang hết mọi thứ lên đây, cháu sẽ cố gắng câu thời gian cho, nhớ chuẩn bị mấy cái đĩa cỡ lớn!”
Sau khi nói vậy, Mitsuha mang những thùng các tông đặt ở góc bếp ra, các cạnh của những cái thùng này cao tới 1 mét.
“Cháu vốn định chuẩn bị những thứ này cho buổi liên hoan với mọi người sau khi xong việc, cơ mà, giờ mang nó ra và câu giờ thôi!”
Rất nhiều gói thức ăn được lấy ra từ những cái thùng đó. Mực khô, lạc rang, hạnh nhân nướng, hạt hồng khô, cơm cay, nước chấm katsu , sô cô la, khoai tây chiên… Từng gói lần lượt được mở ra và bày biện trên mấy cái đĩa lớn rồi mang ra phục vụ.
“Thay đổi kế hoạch! Mang toàn bộ món tráng miệng lên, ngay đi!”
Những vị khách đi cùng với con trẻ thường sẽ ở lại tới gần cuối bữa tiệc. Vậy nên những món tráng miệng cho mấy đứa trẻ vẫn chưa được mang ra. Nếu làm thế quá sớm thì đám trẻ sẽ đổ xô vào chúng ngay từ đầu bữa tiệc, khiến cho số người quan tâm tới Adelaide ít đi, cũng như chúng sẽ chỉ ăn những món tráng miệng đó thay vì những món khác.
Cơ mà kệ, cứ mang ra đi!
Hầu hết các món tráng miệng đều do Mitsuha chuẩn bị. Với mục đích chính là khiến cho thế hệ trẻ tuổi ủng hộ nhà Liner bằng cách chinh phục trái tim và cái dạ dạy của chúng, cô không tiếc gì cả. Hãy đón lấy vũ khí tối thượng của ta!!
Mitsuha trở lại hội trường với chiếc micro trên tay.
“Các vị khách quý, xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của các vị. Phần thực đơn thứ hai của các món ăn ngoại quốc, những món dùng chung với rượu vang, và các món tráng miệng xin được phép bắt đầu phục vụ.”
Những vị khách tỏ ra vô cùng mong đợi sau khi nghe Mitsuha nói.
“Đồ ăn nhẹ sẽ tuyệt vời hơn khi quý vị dùng với rượu. Hãy thử và chọn cho mình loại rượu phù hợp với từng loại nhất. Ngoài ra, các vị cũng có thể thưởng thức món tráng miệng với nước ép trái cây. Chúng tôi tin rằng không chỉ các quý bà và những người trẻ tuổi, mà ngay cả các quý ông cũng sẽ thích chúng.”
Những vị khách lần lượt tiến tới chỗ đặt các món tráng miệng và đồ ăn nhẹ. Tốt rồi. Uống thêm cả rượu vào nữa thì sẽ ăn ít thức ăn hơn. Nếu say rồi thì họ cũng không ăn mấy nữa đâu. Mà ngoài ra thì ăn đồ tráng miệng với uống nước ép hoa quả thì bạn sẽ nhanh cảm thấy no thôi.
Về các món tráng miệng, có cả núi các loại như bánh kem, bánh quy, hoa quả, sô cô la ngọt, pudding, bánh mousse, bánh su kem và đủ thứ khác. Biểu cảm của các vị phu nhân và lũ trẻ thay đổi ngay khi họ vừa cho nó vào miệng.
Khoai tây chiên cũng vừa mới chuẩn bị xong và được mang ra phục vụ, đi kèm với một vài món ăn đặc biệt khác sau đó. Các món theo kế hoạch từ trước vẫn tiếp tục được mang ra. Và bằng một cách nào đó thì các món ăn luôn được chuẩn bị kịp lúc cho tới cuối buổi tiệc. Bữa tiệc thành công chưa nhỉ? Mà khoan, cô nghiêm túc khi hỏi câu đó à?
+++++++
Thực sự là một buổi tối hoành tráng.
Bá Tước Burder hồi tưởng lại buổi tiệc trong lúc đi xe ngựa về nhà. Các tiết mục mở màn có hơi ngắn nhưng đúng là vô cùng ảo diệu. Họ dùng cách gì để thay đổi mấy bức tranh đó nhỉ…
Và cả cô bé vô cùng dễ thương với những bộ trang phục lộng lẫy nữa, chúng thực sự tôn lên vẻ đẹp của cô. Những bộ trang phục đó không biết đã ngốn bao tiền cho cả chất liệu và thiết kế như vậy nhỉ?
Hơn cả thế, thức ăn và đồ uống tuyệt vời tới không thứ gì sánh nổi!
Mặc dù họ đã có thể chuẩn bị tất cả, nhưng nhà Tử tước đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền lẫn các mối quan hệ đây?
Ngay cả khi chỉ là buổi ra mắt của con gái thôi, gia đình Tử Tước Liner có thực sự đủ sức mạnh để có thể nhẹ nhàng vung tay vào những việc như vậy?
Umu, có lẽ chúng ta nên tăng cường mối quan hệ với nhà Liner. Bên cạnh đó thì… Có được đứa con dâu thế này thì tuyệt vời quá~, khuyến khích cậu nhóc nhà ta nào…
Cỗ xe ngựa đang đưa ngài Bá Tước tràn đầy suy tư trở về nhà mình ở thủ đô.
Những vị khách khác cũng có chung cảm nhận với Bá Tước Burder.
Các quý tộc có con gái sắp có buổi ra mắt chắc sẽ lo lắng lắm đây.
Liệu tôi có sánh nổi với họ không? Liệu buổi ra mắt của con gái tôi có làm được đến như thế này không? Giúp với! Ai đó giúp chúng tôi chuyện này với...
Sau đó, có rất nhiều quý tộc đã hạ thấp đầu hỏi xin gia đình Tử Tước Liner giúp đỡ, cửa hàng tạp hóa Mitsuha ngày càng thu được nhiều lợi nhuận.
Tuy nhiên, tôi chỉ giúp phần nguyên liệu thực phẩm thôi, không có phần tổ chức hay hỗ trợ thiết bị nào hết. Với ngần đấy thứ rắc rối đã trải qua và trách nhiệm là quá lớn, nếu tôi thất bại thì tiêu đời. Các tiết mục cũng cần rất cầu kỳ để phù hợp với ngôi sao của buổi tiệc. Vậy nên là, các vị tự làm đi.
Nhà Tử tước Liner là trường hợp đặc biệt thôi. Họ là khách hàng đầu tiên của tôi, vợ chồng Tử tước và chú Marcel cũng tốt nữa. Tôi đã từng lo về việc cửa hàng được quá ít người biết tới, nhưng giờ thì không sao rồi.
Eh, còn việc dạy cho đầu bếp của các quý tộc khác nấu ăn ấy à? Có thể ông chú Marcel sẽ dạy được đấy.
Ah, sau khi buổi tiệc kết thúc à? Un, một vài món ăn thông thường còn dư lại, họ chiên rau củ và chế biến theo nhiều kiểu khác nhau với những thứ còn thừa, tôi đã có một buổi liên hoan vui vẻ với các gia nhân. Tất nhiên là Tử tước với Adelaide cũng tham gia nữa.
Các gia nhân có vẻ khá thất vọng vì không được thưởng thức những món ngoại quốc cũng như mấy gói đồ ăn vốn chuẩn bị cho tiệc ăn mừng mà tôi mang tới, nhưng mọi người vẫn rất vui vì buổi ra mắt của tiểu thư thành công rực rỡ. Những người làm việc phía sau cánh gà lẫn trong nhà bếp cũng khá thất vọng vì không được xem các tiết mục được chuẩn bị kỳ công.
Các người đã được xem nó khi diễn tập rồi mà!
Rượu vẫn còn nhiều, vậy nên tôi uống cùng với mọi người. Eh, ở đây chẳng có giới hạn độ tuổi nào cả. Nhập gia tùy tục, lội sông tùy khúc mà, đúng không.
Cô bé Adelaide cũng uống chung luôn.
...Tôi không muốn uống với con bé lần nào nữa đâu. Im hết đi, đừng có hỏi gì cả!
Ngoài ra, tôi kiếm được 260 đồng vàng.
Không, thường thì nó cũng phải ngốn tới hơn 300 đồng đấy.
Xem nào, bộ Kimono nếu tính đắt thì cũng ngốn tới vài triệu yên lận, các trang phục khác cũng vậy. Hình như có vài cha thợ gắn thêm đá quý lên trang phục. Tùy vào chất lượng cũng như số lượng đá quý, giá một bộ có thể bay đến tận mây xanh.
Thêm nữa là đồ ăn, kể cả đó có là mấy món ăn bản địa bình thường thì nó cũng phải là loại đắt nhất theo một cách ngớ ngẩn. Trong khi đó vẫn phải chuẩn bị một vài món ăn cao cấp khác cho những quý tộc đã cảm thấy chán những món kia, ở cái đẳng cấp đủ để đánh bật sự tỉnh táo của họ. Cũng chẳng thể nói gì khi xét cả vấn đề vận chuyển và bảo quản nữa. Hoặc là tôi, người mà chẳng làm gì liên quan tới vận chuyển và bảo quản cả, lại đang cố gắng chê bai họ.
260 đồng vàng. Nó tương đương với 26 triệu yên ở đây, nhưng khi đổi về trái đất thì chỉ còn 6.5 triệu yên thôi.
Yup, sau khi trừ bớt các chi phí về thiết bị và nguyên liệu rồi, tôi vẫn lời được kha khá. Thức ăn cho buổi tiệc không hoàn toàn do tôi chuẩn bị hết, trừ cá và một số đồ ăn đóng gói ra thì phần lớn nguyên liệu đều do nhà Tử tước chuẩn bị.
Ah, cá được sử dụng cho buổi ăn thử thì được mua riêng. Nhà Tử tước ăn chúng khá là ngon lành.
Tuy nhiên, khoản thanh toán cho chú thủ trưởng cũng khá lớn, vậy nên tôi sẽ để yên lỗ tiết kiệm ở đó cho lần tới vậy.
Mấy tấm hình thì vô cùng hoàn hảo. Hai người hầu được hướng dẫn kỹ càng từ trước đã chụp ảnh và quay phim lại toàn bộ buổi tiệc ngày hôm đó. Nó khá rắc rối nên cứ vứt hết cho bà chị quản lý là được. Kiểu gì thì chị ấy chẳng chỉnh sửa lại và tự sao lưu một bản cho riêng mình.
In một vài tấm rồi đóng khung nó nào. Tất nhiên là tôi sẽ bán chúng lại cho nhà Tử tước với giá cao rồi.
Chị quản lý? Tất nhiên là chị đây sẽ đích thân làm chúng. Mà làm ảnh theo kích thước người thật sẽ hơi khó đây.
Ah, tôi sẽ nhờ làm thêm một cái cho Tử tước trong lúc đó luôn, và nó miễn phí.
Như dự đoán, tôi đã kiệt sức ngay ngày hôm sau của buổi tiệc, tôi vật vờ trong cửa hàng suốt cả ngày. Phòng riêng trong cửa hàng của tôi vô cùng đầy đủ tiện nghi, tôi có thể nghỉ ngơi ở đây mà không cần về nhà cũng được. Tôi cũng có phòng tắm luôn. Mà không, có lẽ tắm ở nhà sẽ tiện hơn.
Nhà vệ sinh thì…
Nếu đủ nhỏ thì tôi vẫn làm được. Tôi mua và lắp lấy một nhà vệ sinh kiểu Tây. Nước chảy thoải mái vì tôi có sử dụng máy bơm để bơm nước từ giếng lên bể chứa. Nhưng cái lớn hơn thì… cũng có thể cho khách vào cửa hàng sử dụng chúng, mà, thực sự không ổn… Vậy nên là mọi lần tôi đều dịch chuyển về để sử dụng cái ở nhà.
Đã được vài ngày kể từ sau buổi tiệc hôm đó. Sau một kì nghỉ dài, rất dài, tôi mở cửa hàng và buôn bán trở lại. Tôi nghỉ đủ lâu để mà cụ bà hàng xóm còn phải sang hỏi han tình hình. Lòng tốt của bà ấy đã làm tôi xúc động. Tôi đã tặng bà một chiếc khăn tắm.
Và giờ cửa hàng đóng cửa sẽ sớm hơn một tí, là 15:00.
Lengkeng
Một vị khách đã ghé thăm cửa hàng sau cả quãng thời gian dài.
Không, không phải một người đâu. Có rất nhiều người tới và tôi đã bán được khá nhiều thứ. Như là dầu gội, dầu gội và dầu gội!
Không, những món khác cũng bán được luôn ấy chứ. Khách hàng mua dầu gội thường là phụ nữ không à. Lượng khách hàng đang tăng trưởng một cách ổn định. Tôi ít nhất cũng đã đạt đủ doanh số để không phải lo nghĩ về việc kiếm sống. Lợi nhuận thu về rất cao. Phần lớn là do tôi sở hữu luôn cả cửa hàng này chứ không phải trả tiền đi thuê.
Còn giờ, vị khách hàng đang ở cửa hàng tôi hiện tại.
Ông ta đột nhiên đi thẳng tới chỗ tôi và gây sự.
“MANG CÁ RA ĐÂY!”
Hả?
“TA BẢO NGƯƠI NHANH MANG CÁ RA ĐÂY!”
“Erm~, đây chỉ là cửa hàng tạp hóa thôi. Nếu quý khách muốn mua cá thì nên tới mấy hàng bán cá.”
Tôi còn chẳng biết có chỗ nào bán cá trong cái thành phố này không. Chắc là không rồi.
Tôi chẳng có tí hảo cảm nào với những người có thái độ không ra gì như thế này.
“ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT TA! TA ĐÃ ĐIỀU TRA RẰNG NƠI NÀY CÓ BÁN CÁ ĐẤY! NGƯƠI CÓ BIẾT CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA NẾU NGƯƠI KHÔNG NHANH MANG CHÚNG RA ĐÂY KHÔNG!”
“Ehh, chuyện gì sẽ xảy ra vậy nhỉ?”
“NGƯƠI, NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI CÓ THỂ CHỐNG LẠI NAM TƯỚC TURKIC MÀ TOÀN THÂN Ở ĐÂY TIẾP À?”
“Eh, vậy ngài là Nam tước sao?”
“Cái…”
Ông ta ngậm miệng lại khi nghe câu hỏi của Mitsuha.
“Không phải thế! Ta là bếp trưởng của gia đình Nam tước Turkic!”
Không, tôi biết chắc ông ta không phải quý tộc. Chỉ cần nhìn qua là biết.
“Vậy bếp trưởng của một gia đình Nam tước cần gì ở cửa hàng của tôi?”
Mitsuha không dùng nụ cười chào khách nữa mà trả lời bằng một khuôn mặt vô cảm.
“Khi trở về từ bữa tiệc hôm trước, ông chủ của ta luôn chê đồ ăn không ngon và muốn ăn lại các món ăn hôm đó. Khi nghe ông ấy kể thì ta biết rằng những món ngoại quốc đó có sử dụng cá… Nếu ta có những nguyên liệu chất lượng thì ta cũng nấu ngon được như vậy, CHỈ CẦN TA CÓ NGUYÊN LIỆU THÔI!”
Ah~......
“Erm, chúng tôi không có bán lẻ cá, chúng tôi chỉ chấp nhận yêu cầu vì nó nằm trong hợp đồng thôi, chỉ đơn giản là ‘cung cấp nguyên liệu cần thiết để thực hiện hợp đồng’ thôi. Nói cách khác thì ở đây chúng tôi không bán cá.”
“CÁI GÌ! ĐỪNG CÓ ĐÁNH LẠC HƯỚNG TA BẰNG MẤY THỨ KHÓ HIỂU ĐÓ! NẾU NGƯƠI KHÔNG NGẬM MIỆNG LẠI VÀ LÀM THEO NHỮNG GÌ TA NÓI THÌ…”
“Ồn ào quá đấy.”
Oh, dì Iris tới kìa.
Hự, mình quên béng mất.
“Mitsuha, sao con lại không đến!”
“Ah, dạ không, con đang còn một vài việc bận nên…”
“Cả người này nữa? Ông ta là ai? Khách hàng của con à?”
Bếp trưởng nhà Nam tước bủn rủn cả người khi thấy người phụ nữ 'rõ ràng là quý tộc' đang đứng ở cửa vào.
“Ah, không, không phải khách hàng, chắc chắn không. Ông ta yêu cầu con một đơn hàng gọi là ‘nếu ngươi không làm theo những gì ta nói thì đừng có trách’ và con đang xem xem nên làm gì với nó…”
“Cái…”
Nghe được lời giải thích thẳng thừng của Mitsuha, mặt lão bếp trưởng biến sắc.
“Ngươi, ngươi nói cái gì cơ…”
“Ngươi có chuyện gì với con gái ta à?”
Theo sau dì Iris là chú Bá tước bước vào.
“Ee…”
Một phong thái cao quý mà ai nhìn vào cũng có thể nhận ra.
“Không, không có gì ạ! Tôi chỉ là khách hàng…”
“Ah, ông ta có vẻ là người làm của gia đình Nam tước Turkic. Ông ta nói rằng nếu con không làm theo những gì ông ta nói thì con sẽ…”
Hắn chạy đi ngay lập tức. Chuồn nhanh đấy.
“Ta sẽ phàn nàn với Nam tước về chuyện này sau.”
Dì Iris nở một nụ cười lạnh giá.
Ah~......
Sau khi bị “Donna, Donna” bởi dì Iris, tôi bị kéo lên xe ngựa để lên đường tới dinh thự của gia đình Boses.
Con xin lỗi, con cần phải đóng cửa hàng nữa nên chờ con một lát nhé?
----------------------------------------------
Ngày đăng: 16/3/2020.
Bản dịch được đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.
Trans: katsu = thịt cốt lết = thịt tẩm bột rán chiên giòn trans: trưởng nhóm đánh thuê Nanh Sói trans: Nam tước là tước vị thấp nhất trong hàng ngũ quý tộc, chỉ đứng trên Hiệp sĩ. Nói thẳng toẹt ra là: có mỗi cái Nam tước cũng khoe Trans: “Donna, Donna”, bài hát Do Thái kể về câu chuyện 1 con bê sắp bị làm thịt