Tiết kiệm 80000 đồng vàng ở thế giới khác để an dưỡng tuổi già.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6932

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 117

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 13

Tập 01 (Hoàn thành) - Chương 19 - Những mạo hiểm giả

Chương 19: Những mạo hiểm giả

----------------------------------------

“Sao cơ, kì quá đi à!”

Bé Beatrice giận rồi!

“Nếu buổi tiệc đó vui như vậy, sao mọi người lại không đưa con đi cùng chứ!”

Không, em phải xong tiệc ra mắt của mình trước mới đi được…

“Đồ ăn ngon! Đồ ngọt!”

Xin lỗi mà…

“Còn nữa, tiệc ra mắt của chị thì sao! Mitsuha, em chịu trách nhiệm đi, phải tổ chức cho chị buổi tiệc ra mắt hoành tráng hơn tất cả những buổi tiệc ra mắt khác đó!”

Một lúc sau, tôi đã dỗ cô bé Beatrice bằng cách bảo rằng sẽ chuẩn bị một đoàn diễu hành lộng lẫy đi kèm với pháo hoa cho buổi tiệc ra mắt của em ấy. Cũng như đặt cược cả gia tài của mình rằng trong vòng 2 năm tới em nó sẽ quên chuyện này.

Và rồi sau bữa ăn tối, là thời điểm nghe tra khảo.

Chỗ đồ ăn đó là sao? Rồi mấy hình ảnh đó là như thế nào? Những thứ kỳ quái trong cửa hàng của con là từ đâu ra?

Đúng~.

Đến giờ biện hộ rồi.

Những người bạn ở quê nhà của con đã giấu cấp trên mình để gửi chúng đến đây, vì họ lo rằng con sẽ phải sống vất vưởng trên một đất nước xa lạ. Nhưng mà họ lại gửi nhiều đến nỗi con dùng không hết luôn, nên con đã quyết định bán chỗ còn dư đi. Có vẻ như những người bạn đó của con đã dùng loại tàu nhỏ gọn có tốc độ cao để vận chuyển chúng liên tục nhiều lần bằng đường biển… Rồi bí mật chuyển hàng lên bờ vào ban đêm, vậy đó.

…Khổ quá à. Không biết mấy câu mình nói nãy giờ có cái nào mâu thuẫn nhau không nữa. Mà, mình cũng có bổ sung thêm là ‘để bảo vệ bạn của con, con đã thêm bớt vài tình tiết, nên xin hãy bỏ qua nếu nó có chút bất hợp lý nhé.’

Chú sẽ không hỏi sâu thêm về vấn đề này nữa ạ. Đúng như mong đợi từ một ngài Bá tước hiểu chừng mực.

‘Dù gì con cũng là Mitsuha’ là ý gì vậy. A, thôi, không có gì đâu ạ, con xin lỗi.

Và rồi, chúng tôi nói chuyện vẩn vơ sau khi ôn lại về khoảng thời đã qua. Chiến binh Golem nhân tạo? Nó là gì vậy? Hả, con đã nói vậy à? Con có biết gì đâu. Muối? Chú khá cố chấp với nó nhỉ chú Bá tước. Ể, lãnh địa của chú tiếp giáp với biển ạ, là vậy nhỉ. Con sẽ tra nó trên mạng sau nha.

Ể, anh Alexis, ‘Mitsuha sáng ngời hơn cả Adelaide’, hả, anh đập đầu vô đâu à, anh còn nhỏ tuổi hơn, (khụ khụ). Này, chú Bá tước, dì Iris, sao tự nhiên hai người lại ủng hộ anh ấy vậy. Giờ thì đến lượt Theodore với Beatrice tham gia vào câu chuyện.

Cũng trễ rồi nên con nghỉ lại một đêm ạ? Vâng, con cũng biết trước là thế. Vậy, giờ thì mình sẽ nốc một mớ rượu vang, (và gục ngay tại trận).

Sáng sớm hôm sau, tôi trở về nhà sau khi dùng xong bữa sáng. Không phải vậy, vì tôi còn phải mở cửa cửa hàng của mình nữa. Con nhỏ nghiêm túc này sẽ không vô cớ bỏ việc đâu.

Thời tiết đang trở nên tệ hơn, mây đen ngày càng dày, và rồi, ‘lách tách’, tiếng mưa rơi, mưa thật rồi.

Ồ, cơn mưa đầu tiên kể từ khi mình đến thế giới này. Lượng mưa ít như vậy có bình thường không nhỉ? Mà, lúc mình trở về Nhật rồi thì làm sao biết được ở đây có mưa hay không đâu.

Cứ mưa như vậy thì sẽ chẳng có khách hàng nào tới, tôi chưa thấy qua cây dù nào ở đây cả… chờ đã, đúng rồi, tôi chỉ cần bán chúng là được. Ừm, tôi sẽ suy xét vấn đề này sau.

Lengkeng, lengkeng.

Ồ!

Một vị khách trong cơn mưa!

“Xin thứ lỗi, chúng tôi vào trú mưa nhờ một lúc.”

A, ra là vậy. Mà cũng không sao, tôi chẳng ghét bỏ gì những người lịch sự cả. Mà chị gái này cũng xem như một mĩ nữ.

Có tất cả là 4 người, đợi đã nào, họ là!

“M-Mạo hiểm giả!”

“““Hả?”””

Đây là một nhóm 4 người gồm cả nam và nữ, họ ghé vào cửa hàng của tôi để trú mưa.

Một ông anh tóc đen với thân hình vạm vỡ, trông như đã ngoài 25, mang theo một thanh kiếm lớn bên mình. Một anh trai tóc vàng khoảng chừng 20 tuổi, thân hình hơi gầy, cầm trên tay một cây thương. Một chị gái tóc đỏ cũng tầm 20, trang bị một thanh kiếm ngắn hơn người đầu tiên một chút. Khi nãy là những người này đã la lên. Cuối cùng là một cô bé khoảng 15~16 tuổi với mái tóc bạc, cô đeo một bộ cung tên phía sau lưng, với một con dao găm giắt bên mình. Ừm, con bé có vẻ lớn hơn Beatrice, cỡ cỡ Adelaide. Và khi lướt mắt qua ngực của bé ấy, vì một lý do nào đó tôi nghĩ rằng hai đứa mình có thể trở thành chị em tốt.

Ừm, đội hình thế này, trang bị thế này, ngoại trừ mạo hiểm giả ra thì còn gì nữa chứ!!!

“Bọn anh chỉ là lính đánh thuê bình thường thôi.”

Ờ ha~

Cả 4 người cũng không có ý định mua sắm gì cả, nhưng bọn họ vẫn đang tham quan cửa hàng một cách lịch sự. Có vẻ như những thứ trong cửa hàng đã khiến họ bất ngờ, họ tỏ ra vui thú và cả nhóm bắt đầu nhộn nhịp lên. Trong đó, ông anh lớn tuổi nhất thì đang xem quầy trưng bày dao, anh trai còn lại thì ở quầy dụng cụ bếp núc, chị gái tóc đỏ với mấy món đồ trang trí, và cô bé tóc bạc ở ngay chỗ dụng cụ tiện ích, mỗi người đều loanh quanh ở khu vực gợi cho họ nhiều hứng thú nhất.

“Dễ thương quá…”

Chị gái tóc đỏ lần lượt cầm lên những món đồ dễ thương với ánh mắt khát khao. Cũng không phải do chúng quá đắt, mà tôi đoán là lính đánh thuê trong thời bình rất khó để dư dả tiền mua những thứ này.

Cơn mưa này có lẽ sẽ còn kéo dài một lúc.

Mitsuha đun sôi nước, chuẩn bị trà và một ít đồ ngọt, rồi gọi những người lính đánh thuê.

“Mọi người uống chút trà trong lúc chờ mưa tạnh chứ?”

“Ế, không cần đâu, bọn chị không có tiền…”

Một câu trả lời ngay tắp lự từ chị gái tóc đỏ!

“Không sao, em mời mà. Mưa kiểu này thì chả có khách đâu, em cũng chán ngồi một chỗ trông tiệm rồi. Nếu có ai đó để trò chuyện cùng thì tốt quá…”

“Vậy chị rất sẵn lòng!”

“Ê, này…”

Ông anh già dặn nhất nở nụ cười khổ sở trước sự nhiệt tình của chị gái này.

Sau cùng thì bọn họ cũng chấp nhận lời mời của Mitsuha và ngồi xuống chỗ ngồi ở cạnh bàn ăn trong nhà bếp.

Cả 4 người họ đều là lính đánh thuê xuất thân từ cùng một ngôi làng, ông anh tóc đen 27 tuổi có vẻ như gọi là Sven, anh trai tóc vàng 22 tuổi là Zepp, chị gái tóc đỏ 21 tuổi tên Grit, còn cô bé tóc bạc 16 tuổi thì là Ilse. Nói tới thì, con bé không phải là ma thuật sư. Tiếc thật.

Tôi thấy khó chịu khi biết rằng một cô bé 16 tuổi như Ilse lại phải đi làm lính đánh thuê, nhưng đó cũng chỉ là định kiến của riêng tôi thôi. Nếu trong làng chẳng có việc gì làm để kiếm sống, thì ai cũng có thể trở thành lính đánh thuê hoặc thậm chí là phường trộm cướp cả. Hơn nữa, mặc dù Grit đã 21 tuổi, nhưng có vẻ như chị ấy đã bắt đầu làm lính đánh thuê khi mới 16.

Dạo gần đây ít có chiến tranh hay xung đột xảy ra, nhu cầu sử dụng lính đánh thuê hạ thấp, có không ít người đã chuyển sang hành nghề trộm cướp. Và nếu xét về lính đánh thuê, thì 4 bốn người này có vẻ thực sự nghiêm túc với những việc lặt vặt mà họ nhận làm, thu thập nguyên liệu, săn bắt, v.v… Dù vậy, thu nhập của họ trông cũng không được bao nhiêu, đừng nói mấy thứ xa xỉ, thậm chí một ngày nào đó họ còn chẳng đủ tiền để thay mới trang bị hỏng luôn ấy chứ.

“Vậy nên dù thích tới đâu thì chị cũng không mua được, xin lỗi em nhé.”

Với vẻ mặt tiếc nuối, Grit nhét đầy bánh ngọt vào miệng mình. Bánh bao Nhật Bản  rất ngon và ngọt, và chúng cũng lấp đầy bụng được nữa. Ilse thì nhai với đôi má phúng phính. Cánh đàn ông rốt cuộc cũng không thoát khỏi cám dỗ mà mất tiết tháo vươn tay ra liên tục vồ lấy những chiếc bánh bao.

“Không cần ngại đâu ạ. Mà nãy em có nói, em đang chán… Mọi người không phiền kể cho em vài câu chuyện được chứ?”

“Nếu em muốn nghe thì bao nhiêu cũng được thôi!”

Mitsuha đã nghe được rất nhiều câu chuyện từ 4 người lính đánh thuê này. Thu thập nguyên liệu và săn bắt, một công hội môi giới việc làm, khó khăn trong đi lại, những niềm hân hoan không ngờ tới, các mục tiêu tương lai…

(Chính là nó rồi!)

Mitsuha đã đánh hơi thấy mùi tiền.

“Ưm, công hội lính đánh thuê mà mọi người kể chấp nhận yêu cầu của bất cứ ai phải không ạ?”

“Ừ, miễn là nó không phạm pháp, hoặc trái với quy tắc của hội. Tất nhiên sẽ có tính phí trung gian.”

Sven trả lời trong khi vẫn đang nhấm nháp một cái bánh trong miệng.

“Cũng như những nhiệm vụ chỉ định đích danh như khi nãy mọi người nói đúng không?”

“Ừm”

“Vậy thì, các anh chị có muốn nhận yêu cầu đích danh từ em không?”

““Ểểể~?””

Yêu cầu của Mitsuha là: khi cả nhóm ra ngoài thu thập nguyên liệu hay đi săn vào lần tới, phải đưa cô đi cùng, cũng như bảo vệ và giúp đỡ cho cô trong suốt khoảng thời gian đó. Trong suốt quá trình làm việc, luôn có những thứ hữu ích đang đợi ta ở đâu đó ngoài kia, em muốn ra ngoài tìm thử những thứ phù hợp cho cửa hàng của mình, và để có thể tìm hiểu kỹ về chúng thì em phải tận mắt xem qua mới được. 

Sau khi nghe phần trình bày của Mitsuha, cả 4 rơi vào suy tư.

Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng Mitsuha lại là một thương nhân giỏi. Cả nhóm xem trọng việc một con người như vậy dành sự quan tâm đến những người như họ. Điều đó khiến họ cảm thấy hạnh phúc. Cánh rừng mà cả nhóm chuẩn bị đến là một nơi khá gần thủ đô nên độ nguy hiểm sẽ thấp. Không có vấn đề gì trong việc hộ tống Mitsuha cả. So với mọi lần thì thu nhập của họ sẽ bị ảnh hưởng một chút. Cùng lắm thì phải mang giúp hành lý cho Mitsuha, và tùy trường hợp thì phải cõng thêm một Mitsuha kiệt sức thôi, mà cô gái bé nhỏ này cũng không nặng bao nhiêu được.

Và trên tất cả, nếu thực hiện yêu cầu thì sẽ có phí ủy thác. Trong khi các công việc như thu thập nguyên liệu và săn bắt phụ thuộc vào vận khí, sẽ có những lúc không được khả quan lắm, còn phí ủy thác thì sẽ được giao trước cho công hội và lính đánh thuê có thể an tâm nhận số tiền này. Có một vài yếu tố sẽ dẫn đến việc hủy hợp đồng. Chẳng hạn như, nhóm lính đánh thuê nhận thực hiện yêu cầu toàn bộ bỏ mạng trong một vụ cướp. Và nếu có một tên cướp nào đó lại đi tấn công một thương nhân nghèo khổ có vệ sĩ hộ tống thì cả nhóm cũng không biết nên để biểu lộ gì cho phải nữa.

Gần như không thua thiệt gì, nguồn thu nhập đảm bảo, một yêu cầu chỉ đích danh giúp tăng danh tiếng của cả nhóm, cũng như cải thiện vị trí của nhóm trong hội. Hơn nữa, nếu chúng ta tạo được mối quan hệ tốt với cửa hàng này thì có thể sẽ có nhiều yêu cầu đích danh hơn, nhiều trà bánh ngon lành hơn…

Không phải bàn cãi gì nữa. Cả 4 nhìn nhau gật đầu.

““Bọn này sẽ nhận nó!””

Chuyến đi tiếp theo của nhóm đã được xác định là vào 2 ngày sau. Cơn mưa cũng đã tạnh nên Mitsuha nhanh chóng đóng cửa và theo chân 4 người họ đến công hội lính đánh thuê.

Nghĩ kĩ lại thì chúng tôi còn chưa thảo luận về tiền công nữa, mà dù nó có rẻ tí thì cũng chẳng sao. Sven - trưởng nhóm của đoàn đội 4 người này đã nghĩ như vậy. Nhưng 3 ngày 2 đêm sau anh lại bất ngờ vì Mitsuha trả đến tận 1 đồng vàng cho yêu cầu này.

Vận may có lẽ đã đến bên chúng ta rồi…

 Ngày kế tiếp, sau khi đóng cửa, Mitsuha bắt tay chuẩn bị cho chuyến đi 3 ngày 2 đêm. Bên cạnh những vật dụng cần thiết, cô đã hỏi thăm nhóm lính đánh thuê vài thứ đại loại như ‘Nếu chuyện này xảy ra thì sao?’, rồi mới đóng gói hành lý của mình. Cô đã cố nhồi nhét chúng sao cho tự mình có thể mang được.

Những vật dụng nhẹ nhưng cồng kềnh và khó mang vác, những thứ đồ tuy nhỏ nhưng nặng. Dù thế nào đi nữa, thì thức ăn và nước uống vẫn chiếm một khối lượng lớn. Mặc dù nơi cắm trại hình như gần với một con suối, thế nhưng 1 lít nước lại trông có vẻ không đủ dùng khi phải đi cả chặng đường đến đó.

Tôi không nghĩ mình có thể dịch chuyển về nhà khi đang đi giữa đường được. Bởi vì đây là một nhiệm vụ hộ tống, nên khả năng cao là họ sẽ trông chừng tôi suốt cả đêm. Họ sẽ không để xảy ra những nguy hiểm không đáng có.

Và rồi ngày khởi hành đã đến. Mitsuha dậy sớm hơn mọi khi, lấp đầy bụng bằng một bữa sáng chất lượng, rồi dịch chuyển về nhà để rửa tay. Ừm, trên đường đi…

Trong chuyến đi này thì có vẻ cả nhóm sẽ dừng lại dùng bữa 2 lần 1 ngày. Cô ấy đã được dặn là phải ăn no trước khi xuất phát vào ngày đầu tiên do bữa ăn còn lại sẽ ăn rất trễ. Mà, Mitsuha cũng đã có kế hoạch ăn uống thích đáng rồi…

Dù sao thì, thức ăn cũng sẽ chiếm một phần trọng lượng hành lý, và phải tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị chúng, nên vấn đề ăn uống luôn là một bất cập lớn của cả chuyến đi. Với một chuyến dã ngoại để thu thập nguyên liệu và săn bắt như thế này, thường thì người ta sẽ ưu tiên ăn những thứ tìm được trên đường đi hơn, như một số loại thực vật ăn được hay động vật nhỏ, nhưng nếu có thể bán được thì tôi muốn mang chúng về đổi thành tiền cơ. Kể cả có phải nhịn đói, thì đó cũng là vì lợi nhuận. Chúng tôi sẽ mang lượng thức ăn tối thiểu. Nói chứ, nếu tìm được vài thứ bán không có giá để ăn là hên rồi, không thì chỉ có gặm đồ ăn khô với nước.

Những người lính đánh thuê đã bảo rằng sẽ chuẩn bị luôn phần ăn của Mitsuha, nhưng cô ấy đã từ chối. Không được đâu, đó là việc em đang muốn thử mà. Họ có vẻ không yên tâm, nhưng ổn thôi, hàng ăn liền là số dách.

Và thêm cả dao và dao găm nữa, nhỉ.

À thì, tôi từ bỏ vụ dùng đoản kiếm rồi. Nó quá nặng và dùng không tốt như tôi tưởng. Nên là, tôi chọn dao găm. Chính xác mà nói, thì dao găm là một loại đoản kiếm ngắn hơn đoản kiếm bình thường, nhưng lại mang một số đặc điểm hoàn toàn không phải là của đoản kiếm.

Ngay từ đầu, vũ khí trang bị cho bộ binh dùng được gọi là đoản kiếm, còn với kỵ binh thì gọi là trường kiếm, mặc dù chiều dài của hai loại kiếm này không liên quan đến nhau lắm. Một thanh đoản kiếm thật dài hay một thanh trường kiếm cực ngắn trên thực tế có tồn tại. Tóm lại, đoản kiếm là loại kiếm bình thường mà những nam binh trưởng thành dùng, và chúng không hề ngắn chút nào.

Tôi cần một vật có chiều dài bằng một nửa của một thanh kiếm bình thường, nói cách khác, là một con dao găm. Như cái của bé Ilse vậy. Một vũ khí có tổng chiều dài khoảng 50cm với phần lưỡi sắc bén tầm 35cm.

Khi nghe tôi nói vậy, với một vẻ mặt ‘không cần nói gì cả’, ông chú thủ trưởng liền phàn nàn ‘Ta biết mà. Cô nhóc đây còn chẳng hiểu mình đang làm gì’. Nếu chú đã biết thế thì nhắc cháu sớm hơn đi chứ!

Việc dùng dao để làm những việc như mổ xẻ con mồi vốn là thường thức. Mà không, tôi sẽ không làm việc đó đâu. À thì, chắc tôi chỉ cứa nhẹ lên ‘mẫu vật’ thôi. Nhưng hiển nhiên, tôi sẽ dùng nó làm vũ khí nếu thật sự cần thiết. 

Sự khác biệt giữa dao thường vào dao găm đúng là khá phức tạp nhỉ? Như là con ‘Dao Găm Orchalcum’ đó, độ dài của nó cũng như dao thường thôi. Nhưng thiết kế lưỡi dao của ‘bé cưng’ này thì lại theo tiêu chuẩn của một thanh kiếm. Nói tới thì cái tên ‘Dao Găm Orchalcum’ nghe chẳng hay gì cả. Ừm, đó là cảm giác, chỉ là cảm giác thôi!

Tiếp đến là những trang bị khác, súng ống đạn dược và vâng vâng… Đến thời điểm xuất phát rồi!

--------------------------------------

Dịch: Vô Ưu Túy. Edit: M1903.

Ảnh Bonus bé Ilse cắt từ manga (´・ω・`)

Tuần này xong rồi nhe. Theo tiến độ hiện tại thì mình có thể làm 1 chương ~3k chữ / tuần.

Bản dịch được thực hiện bởi nhóm Wibu Laifu và đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.

Manjuu, một loại bánh bao ngọt của Nhật