Tôi xoa dịu Bệ hạ và để Sabine-chan giải thích lại một lần nữa cho ngài và Bá tước rằng tôi sẽ chỉ liên lạc thỉnh thoảng chứ không phải mỗi ngày, và cuối cùng đức vua cũng đã chấp thuận. Ngài Bá tước chẳng thể làm gì khác ngoài việc đồng ý theo Bệ hạ, đặc biệt là khi Bệ hạ có thể nghe rõ mồn một lời ông ta nói.
Hay đúng hơn là… chẳng phải tôi đã giải thích cặn kẽ chuyện này cho cả hai người rồi sao!?
Mà thôi, lần này người giải thích là Sabine-chan, nên họ không thể từ chối được, kể cả Bệ hạ, người vốn không dám ngẩng đầu trước Sabine-chan.
…đừng nói là, Sabine-chan mới là người quyền lực nhất vương quốc này nhé…?
『Vậy thì, chúng tôi sẽ đến Vương đô Mathrica trong ba ngày nữa, nhưng chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô bằng 『Máy Truyền Tin』 vào ngày hôm trước để chắc chắn, nên cô hãy chuẩn bị sẵn sàng vào lúc đó nhé.』
「Thần đã hiểu. Vậy thì, hẹn gặp lại vào khoảng giữa trưa trong hai ngày tới.」
Cuộc nói chuyện với ngài Bá tước cũng đã kết thúc và tôi ngắt liên lạc.
Chúng ta sẽ không biết được điều gì sẽ xảy ra với những cỗ xe ngựa trên đường đi. Gãy trục xe, đường lầy lội do mưa, cầu gãy, sạt lở đất gây tắc đường, v.v.
Do đó, mặc dù đã có ngày dự kiến, lịch trình đàm phán sẽ được quyết định sau khi đội chính đến nơi.
Vì vậy, việc kiểm tra vào ngày hôm trước hoàn toàn không liên quan gì đến các cuộc đàm phán cả. Có lẽ ngài Bá tước chỉ lo lắng về việc liệu tôi có ngoan ngoãn chờ đợi ở vương đô hay không mà thôi.
Không, tôi luôn giữ lời hứa mà, biết không?
Địa điểm đàm phán đầu tiên, vương đô của vương quốc láng giềng, Vương quốc Dalisson, Mathrica.
Chúng ta có mối quan hệ hữu nghị với họ và cũng đã thông báo chính thức về việc chạm trán với một con tàu ngoại quốc. Rất nhiều thông tin công khai có lẽ cũng đã đến đó, với sự giúp đỡ từ các gián điệp của họ, những người đã thu thập được nhiều thông tin khác nhau về vương đô của chúng ta, Lãnh địa Bá tước Bozes và Lãnh địa Tử tước Yamano.
Chuyến đi đàm phán này không có nghĩa là chúng ta phải đến mọi vương quốc.
Những vương quốc ở quá xa thì bỏ qua, trong khi đó, các hoàng thân và quý tộc cấp cao được mời từ vương đô sẽ trở thành sứ giả cho các vương quốc láng giềng.
Chúng tôi được giao nhiệm vụ đến các vương quốc thân thiện hoặc trung lập ở khoảng cách hơi xa một chút, và chúng tôi không cần phải tiết lộ thông tin về vũ khí mới cho các vương quốc thù địch.
Nếu những con tàu ngoại quốc cập bến ở vương quốc đó thì sao?
Phải, nếu vương quốc đó bị tấn công và cầu cứu, chúng ta sẽ xâm lược bằng lực lượng đa quốc gia của các vương quốc đã ký hiệp ước.
Tất nhiên là sau khi đã ký một hiệp ước có lợi cho phe ta.
Chính trị và chiến tranh rõ ràng không phải là trò chơi kết bạn.
(Ghi chú của người dịch: Hãy để chiến tranh thế giới bắt đầu!)
Và lần này, các vương quốc ven biển là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Các vương quốc trong nội địa không giáp biển có thể sẽ không tham gia vào các cuộc đàm phán như vậy vì họ không có nguy cơ cận kề, và cũng rất khó để thành lập một tổ chức lớn trong một lần. Có khả năng các vương quốc lớn sẽ muốn tự mình nắm thế chủ động hoặc thậm chí có thể chiếm đoạt các loại vũ khí mới nếu chúng ta xử lý việc đàm phán không tốt.
Sẽ ổn thôi sau khi các vương quốc đó nói, 『Chúng tôi nhất định sẽ tham gia』.
Ngay từ đầu, các vương quốc nội địa chẳng có lý do gì để đóng tàu và sẽ từ chối cung cấp ngân sách cho việc đó. Chúng ta sẽ không để họ qua mặt, nếu họ đang suy nghĩ ích kỷ như việc chiếm đoạt súng trường nạp đạn từ khóa nòng và các công nghệ vũ khí khác trong khi họ thậm chí không muốn đóng góp ngân sách một cách hợp lý.
Phải, tôi đã tư vấn về vấn đề này cho Bệ hạ rồi.
Tuy nhiên, ngay cả khi tôi đã nói, những người cân nhắc, suy nghĩ và quyết định vẫn là Bệ hạ và các quan chức của vương quốc. Tóm lại, đó là ý chí của vương quốc. Không phải là tôi phải quyết định thay cho họ.
Buổi chiều, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Vương đô Mathrica.
Mặc dù đó là một khoảng cách mà đội chính phải mất vài ngày di chuyển bằng xe ngựa, chúng tôi có thể dễ dàng đi lại trong vài giờ bằng ô tô ngay cả khi tôi lái chậm.
Tôi dịch chuyển chiếc xe về nhà mình như thường lệ và ba chúng tôi mỗi người mang một chiếc ba lô với một bình nước đeo bên hông.
Tất nhiên, bồn chứa nước thải đã được xử lý xong xuôi.
「Được rồi! Hãy tận hưởng vương đô của vương quốc ngoại quốc này trong ba ngày cho đến khi đội chính đến nơi nào!」
「「Ôôôôô~!!」」
「…các tiểu thư, chỉ có ba cháu thôi sao?」
「「「Vâng ạ!」」」
Lần nào cũng vậy, chú gác cổng lại làm một vẻ mặt nghi ngờ quen thuộc.
Phải, tôi đã quen với nó rồi.
「Cha mẹ cháu sẽ đến sau ạ. Vì đi chậm với người lớn chán lắm nên chúng cháu đi trước một mình. Chúng cháu sẽ đi chơi loanh quanh trong vương đô trong thời gian chờ mọi người đến!」
Khi tôi cười toe toét và giải thích mọi chuyện với chú, chú gác cổng trông chết lặng.
(Ghi chú của người dịch: Cười kiểu Nipaa~)
「Thật là liều lĩnh! Các cháu sẽ làm gì nếu bị thú dữ hoặc bọn người xấu tấn công!
Ngay cả khi không phải là cướp, cũng có rất nhiều kẻ sẽ có ý đồ xấu nếu thấy những đứa trẻ ăn mặc tươm tất đi lang thang đấy, biết không! Thử nghĩ xem cha mẹ các cháu đang lo lắng đến mức nào!
Ngay từ đầu, với tư cách là chị cả, người phải bảo vệ và dẫn dắt các em, cháu cần phải…」
Chết tiệt, tôi đã bị thuyết giáo cả một tiếng đồng hồ!
Nhưng, mà, chú ấy không phải người xấu… ngược lại là đằng khác, chú ấy thực sự là một người tốt.
Chú ấy có lẽ nghĩ rằng chúng tôi, vì chán nản, đã lẻn đi trước trong khi cha mẹ đang bận rộn công việc. Nghĩ như vậy cũng là điều tự nhiên, vì làm gì có chuyện con cái đi trước cha mẹ được.
Tôi đã phải nài nỉ chú gác cổng, người bảo chúng tôi phải đợi ở trạm gác cho đến khi người giám hộ đến, để chúng tôi đi vì chúng tôi đã hẹn trước nơi gặp cha mẹ, và cuối cùng cũng được thả đi. Chúng tôi suýt nữa thì bị cấm túc ba ngày đấy, biết không.
Không, có lẽ chú ấy không nghĩ rằng chúng tôi đã đi trước đến ba ngày đâu.
Khi cần thiết, tôi cũng đã nghĩ đến việc dùng dịch chuyển để bỏ trốn khi không ai để ý, nhưng chắc chắn sẽ gây ra một trận huyên náo, vì vậy, tôi đã cố gắng thuyết phục chú ấy.
Mệt quá. Mệt thật sự…
「Nói tóm lại, chúng ta hãy quyết định một quán trọ nào.
Tạm thời, chúng ta phải liên lạc với đội chính và phải chọn một nơi mà các thành viên trong phái đoàn không làm mất mặt vương quốc, tóm lại, đó phải là một quán trọ tương đối cao cấp. Mà, tôi sẽ tính nó vào chi phí cho đức vua, nên một quán trọ đắt tiền cũng không thành vấn đề!」
「…chị hai, chị lúc nào cũng keo kiệt như vậy dù có mang theo tiền bên mình, hử… thái độ đó thật là…」
Sabine-chan lập tức chen vào.
Ồ-ồn ào quá!
「…vì lý do đó, chúng ta ở lại đây thì sao?」
Dù sao đi nữa, chỉ cần nhìn vào bên ngoài là có thể biết đó có phải là một quán trọ đắt tiền hay không, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chỗ ở sẽ tốt như vậy. Nơi này ở gần hoàng cung và trông có vẻ đắt tiền, phù hợp với mục tiêu của tôi, vì vậy, chúng tôi xông vào.
Không, tôi chỉ đang thể hiện sự hăng hái chứ không phải theo nghĩa đen là xông vào với một tiếng hét xung trận.
Nếu tôi làm vậy ở một quán trọ đắt tiền gần hoàng cung, tôi sẽ bị tống vào tù ngay lập tức.
「Cho cháu một phòng ba người ạ.」
「Người giám hộ của các cháu đâu?」
Lại nữa rồi…….
「Không ạ, chỉ có chúng cháu thôi.」
「Ta không cho trẻ con ở một mình đâu, dù chỉ là nói đùa. Giờ thì về nhà đi! Nếu còn cản trở việc kinh doanh, ta sẽ giao các cháu cho lính gác!」
Người đàn ông trung niên ở quầy lễ tân trả lời một cách khó chịu.
Không, cũng không thể trách được nếu có quy định như vậy. Nhưng, thái độ coi thường chúng tôi một cách rõ ràng của ông ta làm tôi phát cáu.
Nếu ông ta là một nhân viên lễ tân trẻ tuổi mới vào nghề, người ta có thể hiểu lầm rằng anh ta trở nên tự cao tự đại khi làm việc trong một quán trọ cao cấp hoặc do giáo dục không đầy đủ, và những thứ tương tự. Mà, cũng có thể nói đó là 『sự bồng bột của tuổi trẻ』. Tuy nhiên, nếu đó là một người trung niên có vẻ dày dạn kinh nghiệm như thế này, tôi sẽ nói rằng quán trọ này là 『loại quán trọ như vậy』.
「Thật thô lỗ! Cái kiểu nói chuyện gì vậy…」
Tôi vỗ vai Sabine-chan, người đang phàn nàn, và ngăn cô bé lại.
「Không sao đâu. Em cũng không muốn ở một quán trọ như vậy, phải không?」
「V-vâng…」
Tôi dẫn Sabine-chan và Colette-chan đi tìm một quán trọ khác và sẽ xử lý cái quán trọ khó chịu đó sau.
「…ở đây!」
Và cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy nó, quán trọ tiếp theo.
Nó nhỏ hơn một chút so với quán trọ đầu tiên và trông hơi cũ, nhưng cũng không tệ.
「Lần này sẽ ổn chứ ạ?」
Sabine-chan lo lắng hỏi.
「Chúng ta sẽ không biết được nếu không vào trong!」
Phải, điều đó là hiển nhiên.
Colette-chan có vẻ không quan tâm chút nào. Dường như đối với em ấy, việc bị đuổi khỏi một quán trọ đắt tiền cũng không có gì lạ và cũng không có lý do gì để phản đối quán trọ mà tôi đã chọn.
「Xung phong!」
「Chào mừng quý khách! Quý khách đang tìm phòng để ở phải không ạ?」
Ngay khi tôi mở cửa, tôi nghe thấy một tiếng gọi từ quầy lễ tân.
「Anh có thể cho chúng cháu một phòng ba người được không ạ? Thời gian ở thì vẫn chưa quyết định, tuy nhiên…」
「Vâng, được ạ. Vậy thì, xin mời các cháu ghi vào sổ đăng ký này.」
Một người đàn ông khoảng 20 tuổi ở quầy lễ tân trả lời với một nụ cười.
Phải, dịch vụ khách hàng phải như thế này chứ.