“Nếu có thể, chắc chắn mình sẽ thay đổi định mệnh.”
Ai cũng đều đã từng có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng tất cả chúng ta đều chỉ được sống tự do trong vòng quay của số phận, mãi mãi chẳng có gì được phép thay đổi.
Chính bọn họ cũng không phải ngoại lệ.
Ấy là cho đến khi họ có được nó – …
… một tạo tác có khả năng thay đổi cả vận mệnh được biết đến với cái tên “Thánh tích”.
Và thay đổi nó cũng chính là điều mà họ đã làm.
Họ đã thay đổi cái thứ định mệnh vốn luôn bất biến ấy.
Nhưng sao có thể trách họ cho được?
Nếu có thể thay đổi định mệnh…
Nếu có thể thay đổi những khó khăn trắc trở…
Ai cũng sẽ lựa chọn điều tương tự thôi.
Nhưng định mệnh thì sẽ không bỏ qua cho họ – nó sẽ không bỏ qua cho những con người ấy.
Định mệnh sẽ không bao giờ tha thứ.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Thế giới này thật không công bằng.
Không công bằng với chúng ta, những người chưa bao giờ yêu cầu được sinh ra.
Ngay từ thời khắc chào đời, ta đã được trao cho những sự bất bình đẳng.
Ngay từ thời khắc chào đời, ta đã được phân cho lượng niềm vui khác nhau.
Khác biệt về chủng tộc, cá tính, tiền tài, giới tính, sức khỏe… và cả khác biệt về niềm hạnh phúc.
Những khác biệt mà người ta đã coi như là điều hiển nhiên ấy chính là sự bất bình đẳng.
Như đấng sinh thành đã đẻ ra ta.
Như cái cơ thể mà ta được tạo thành từ trong buồng trứng.
Như những bước chân đầu tiên mà ta tiến vào xã hội.
Như những quyền lực mà ta được trao cho.
Như vận may của mỗi con người.
Không một ai được phép lựa chọn những thứ này.
Đây là những khác biệt ta đã có từ khi chào đời.
Đây là những khác biệt ta sẽ mang theo cho tới tận lúc chết.
Đã từng có lúc tôi cố thay đổi mọi thứ.
Tôi từng tin rằng chỉ cần sống theo đúng hướng thì mọi việc sẽ thay đổi.
Tôi từng tin rằng một ngày nào đó cả thế giới sẽ chìa tay ra để cứu lấy tôi.
Nhưng dù có cố đến đâu đi nữa, vẫn có một điều mà tôi chẳng thể làm được.
Cứu lấy chỉ duy có một mạng sống. Chỉ có vậy mà thôi.
Một việc đơn giản đến vậy, nhưng lại chẳng có ai làm được.
Dù tôi có cầu nguyện, van xin, nguyền rủa đến mấy, chẳng có gì chịu thay đổi. Không ai có thể thay đổi bất cứ điều gì.
Cứ như chuyện này đã được định sẵn là sẽ xảy ra vậy.
Đó chính là định nghĩa của hai chữ “định mệnh”.
Tôi biết được về định mệnh, rồi tôi tuyệt vọng.
Tôi biết được về định mệnh, rồi tôi từ bỏ.
Tôi biết được về định mệnh, rồi tôi vứt bỏ hi vọng.
Tôi sẽ sống tiếp như thế rồi chết đi ở cái thế giới đầy rẫy bất công có thứ định mệnh được điều khiển bởi thánh thần hay cái tên nào đó này.
Vào khoảnh khắc tôi chỉ còn lại một mình trên thế giới, tôi từ bỏ tất cả.
Chính vì thế nên tôi có không làm gì cũng chẳng quan trọng.
Dù tôi có chả thèm làm gì, thế giới vẫn sẽ tiếp tục vận hành và tôi cũng vẫn sẽ sống tiếp.
Có hành động hay không kết cục vẫn sẽ như vậy.
Bởi con người làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống trong thế giới bất công đã được định trước này.
Thế rồi, tôi mới đến sự tồn tại của Thánh tích.
Người sở hữu Thánh tích có thể biến những điều bất khả thi thành sự thật.
Cứ như đồ vật này có khả năng thay đổi cả định mệnh vậy. Không, không phải “cứ như” nữa rồi, bởi định mệnh đã được thay đổi mà.
Nó thay đổi sự bất công vốn có của thế giới và tạo ra những bất công còn lớn hơn.
Mặc cho việc có những người phải sống và chết trong vòng quay số phận của chính họ.
Mặc cho việc trên thế giới có rất nhiều người như vậy.
Mặc cho việc tôi đã phải từ bỏ bởi ai ai cũng phải chịu những hoàn cảnh tương tự với bản thân.
Tại sao trong khi người khác còn đang phải chịu đau khổ trong những sự bất bình đẳng và định mệnh không thể tránh khỏi của bản thân như vậy, chúng lại dám lôi Thánh tích ra để bẻ cong số phận vì lợi ích của riêng mình cơ chứ? Thật không thể tha thứ nổi.
Tôi đã cướp lấy những Thánh tích đó và phá hủy chúng.
Tuy nhiên, tôi lại biết được rằng thế giới này tràn ngập những thứ được gọi là Thánh tích ấy.
Chỉ phá hủy một cái thôi thì sẽ chẳng thể thay đổi được gì.
Tôi muốn thay đổi thế giới.
Tôi muốn thay đổi cả thế giới bằng chính đôi bàn tay này.
Nhưng để làm vậy thì tôi cần có một Thánh tích.
Chỉ cần sử dụng nó cùng với cái của mình, tôi có thể biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.
Chính vì vậy nên tôi mới truy tìm và thu thập Thánh tích.
Để hay đổi thế giới vốn đầy rẫy bất công.
Để chấm dứt nguồn gốc của sự bất bình đẳng đang không ngừng lớn mạnh này.
Và để thách thức sự bất công của thế giới rồi biến nó thành một nơi mà tất cả mọi người đều bình đẳng.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“C-chạy đi, Saki!”
Saki đã tới cứu tôi đúng lúc đang bị Asuka dồn vào thế hiểm. Bằng khả năng suy nghĩ nhanh của mình, cô đã sử dụng Chiếc gương Tĩnh lặng để giúp tôi thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng do đang căng thẳng nên tôi đã quá tập trung vào Asuka mà không để ý tên con trai kia đã xuất hiện ở sau lưng Saki từ lúc nào.
Tôi phát hiện ra hắn ta quá muộn nhưng vẫn hét lên để cảnh báo cô ấy.
Nhưng Saki không hề di chuyển.
Rõ ràng Saki biết rằng hắn đang đứng đấy. Hắn ta đang đứng ngay đằng sau cô, không thể có chuyện cô không nhận ra điều đó. Vậy mà Saki vẫn chỉ đứng yên.
Không, không đúng. Không phải cô không muốn chạy mà là cô không thể chạy.
Hắn ta ắt đã giở trò gì với Saki rồi… giờ cô đã là con tin của hắn.
“Mà nghĩ lại, tôi vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ? Cứ gọi tôi là Shun.” Tên con trai vui vẻ đưa tay lên chào.
“Đi nào, Asuka.”
Asuka mau chóng chạy tới khi hắn gọi tên cô.
Tôi điên cuồng cố ngăn cô bé lại nhưng lại bị đâm sầm vào một thứ gì đó. Tôi giơ tay ra và cảm nhận được một vật rắn dù cho trước mặt mình không thể có gì khác ngoài không khí. Cảm giác cứ như một bức tường vô hình vậy.
“Hả?”
“Cậu sẽ không chạm tới được cánh cửa đâu.”
Tôi nhận ra mình đang nhìn thẳng vào Shun.
Trên môi hắn ta là một nụ cười nhạt.
Nằm im lìm trong lòng bàn tay hắn là một khối nhỏ màu đen có các họa tiết hình học.
“Labyrinth.” Hắn ta xướng tên Thánh tích đang chắn đường tôi.
Labyrinth – hay còn có nghĩa là mê cung.
“Cô dính vào rắc rối ra trò phết đấy nhỉ, Asuka. Tôi đến vì lo cho cô đây.”
Shun nói với cô bé bằng chất giọng từ tốn mà người ta hay dùng với trẻ con.
Asuka cho hắn ta xem chiếc điện thoại để trả lời. Vì là gõ chữ nên tôi không biết cô bé vừa nói gì nữa. Bức tường vô hình cũng đang ngăn không cho tôi tới bên Saki.
“Không phải đâu, Asuka.” Shun phản đối một chuyện gì đó mà cô bé vừa mới gõ. Tôi khá tò mò không biết hai người họ đang bàn chuyện gì.
Asuka rút ra một mặt dây chuyền hình tam giác từ túi cô bé và giữ phần xích giơ ra. Mặt dây chuyền dường như phản ứng với cái gì đó và bắt đầu xoay thành hình vòng cung.
“Nhưng mà đúng thật là Dowsing đã phản ứng nhỉ.”
Shun chuyển ánh nhìn từ Asuka sang Saki.
“Tôi sẽ đưa cô đi cùng bọn tôi đến một nơi khác. Nếu có thể, tôi muốn cô im lặng đi theo. Tôi không muốn phải hung bạo đâu, nhưng nếu bắt buộc thì tôi sẽ ép.”
“Khoan đã!” Tôi nghe thấy mấy câu nói nguy hiểm ấy và đập tay vào bức tường vô hình.
Tôi cố ngăn không cho Shun và Asuka đưa Saki đi, dù biết rõ hơn ai hết rằng lời nói của mình chẳng có chút trọng lượng nào.
“Nào, thế đi thôi chứ?”
Ngay khi Shun và Asuka chuẩn bị rời đi, Asuka lại cho cậu ta xem gì đó trên điện thoại cô bé.
“A, thật á? Thế thì rắc rối rồi đây. Mà lối đi của cậu ta còn bị chặn bởi Labyrinth rồi nhỉ…”
“Này anh bạn, phiền cậu trả cho tôi cây Otodama đó được không?” Shun trơ trẽn hỏi.
Tôi nhìn vào cây Otodama – cây sáo tôi cướp được từ Asuka. Có cả bức tường vô hình lù lù trước mặt như này thì trả kiểu gì được cơ chứ? Mà biết đâu tôi lại có thể dùng nó làm vật thương lượng thì sao.
“Làm gì với bức tường Labyrinth gì gì này đi rồi tôi trả lại cho.”
“Thôi được rồi, vậy thì cậu cứ giữ lấy đi.” Shun ung dung gạt bay ý định đàm phán của tôi.
Hắn ta từ bỏ cây Otodama và quay ra cái cửa.
“Này!”
“Đáng ra cậu phải nhận thức được vị thế của mình mới phải.”
Đoạn, Shun giục Saki đi về phía cửa, trông cứ như là đang hộ tống cô vậy. Saki cũng tự mình im lặng đi theo, có lẽ đang nghĩ rằng tốt nhất là không nên chống cự.
Nhưng trước khi rời đi, cô có ngoái lại liếc tôi một cái.
Và trong ánh mắt cô, tôi nhìn thấy nỗi sợ cùng một lời cầu xin hãy cứu cô ấy.
“Saki!”
Dù biết là vô nghĩa, tôi vẫn chẳng thể kìm được mà hét lên.
Dù biết là bất khả thi, tôi vẫn chẳng ngăn mình đập tay vào bức tường.
Nhưng cũng chỉ vô ích.
Shun không đợi, cũng chẳng hạ bức tường vô hình xuống.
“Nếu định bám theo bọn tôi để thương lượng thì nhớ mang theo cây Otodama. Nhất định phải mang theo đấy, đừng có quên.”
Tiếng cánh cửa đóng lại lạnh lùng vang lên khắp sân thượng.
“Chết tiệt!”
Tôi ép tay mình lên bức tường vô hình và gục xuống.
Tôi đã chẳng thể làm được gì.
Còn Saki thì bị đưa đi quá dễ dàng.
“Aaa!!” Tôi dập đầu vào bức tường vô hình.
Cú đó không phải để cố gắng phá vỡ bức tường ấy, mà là để thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ vô nghĩa của tôi.
Than trách và chỉ trích sự bất lực của bản thân không phải điều nên làm vào lúc này.
“Bình tĩnh lại nào.”
Shun và Asuka đang theo đuổi các Thánh Tích.
Vấn đề là đến giờ hai người họ đã có được bao nhiêu thông tin rồi. Từ nhà thể chất ở trường của Toujou đến buổi hòa nhạc với Maria, rồi lại đến khoảng thời gian bám đuôi theo Saki và tôi hôm nay. Qua tất cả những chuyện đó họ đã biết được những gì?
Từ việc họ đưa Saki đi cùng, tôi chỉ suy ra được một số chuyện.
Nếu họ chỉ muốn Chiếc gương Tĩnh lặng trong tay Saki thì đã chẳng cần phải lôi cô ấy đi theo như vậy rồi. Chỉ có hoặc là họ muốn dùng cô ấy làm con tin và cướp lấy Vision của tôi, hoặc là họ đang cố sử dụng cô ấy để có được thêm thông tin về Thánh tích mà thôi.
Điều tôi sợ nhất là họ đã tìm được ra cả về tiệm đồ cổ Tsukumodo rồi và đang điều tra về nó cùng một số chuyện khác.
Tôi nghĩ Saki sẽ không cứ thế nói cho họ về Vision và Tsukumodo đâu.
Nhưng nếu Saki cứ khăng khăng giữ im lặng hoặc cố đưa ra một lời nói dối tệ hại thì có khả năng bọn tên Shun sẽ làm gì cô ấy mất.
Không còn thời gian nữa rồi.
Điều tôi cần làm vẫn chưa thay đổi, nhưng nghĩ qua hết mấy chuyện này đã khiến tôi bình tĩnh lại.
Đầu tiên là phải tìm cách vượt qua được bức tường vô hình này để bám theo Shun với mấy người kia đã.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Tôi đưa cô gái kia theo cùng và đi xuống cầu thang thoát hiểm.
Tôi còn đang lo nghĩ sẽ phải làm gì nếu cô ta định bỏ trốn, nhưng xem ra chỉ là lo bò trắng răng rồi.
Chúng tôi cứ leo xuống cầu thang bộ và xuống đến tầng trệt.
“Nào… Maino nhỉ? Cô nói cho tôi biết đây là loại Thánh tích nào được không?” Tôi giơ chiếc gương Thánh tích đã lấy được từ cô ấy lúc trước lên. “Mà trông thì có vẻ đây là Thánh tích có khả năng phong tỏa âm thanh nhỉ.”
“… Đấy là Chiếc gương Tĩnh lặng.”
Cô ta lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận và từ từ đáp nhẹ.
“Biết được điều ấy rồi thì anh định làm gì? Anh muốn có Thánh tích đến vậy à? Nếu chỉ định thu thập chúng cho vui thì tôi khuyên thật là anh nên dừng lại đi. Thánh tích chỉ mang lại bất hạnh cho người sở hữu mà thôi.”
“Xin lỗi nhưng bây giờ tôi không định ngồi đây chơi trò hỏi đáp với cô đâu. Nếu định câu giờ thì tốt nhất là hãy bỏ cuộc đi.”
Tôi không nghĩ cậu ta vượt qua được Labyrinth đâu, mà có đi chăng nữa thì việc ấy cũng đủ khiến cậu ta mất một đống thời gian rồi nên tôi chưa cần phải vội.
“Anh nghĩ vậy à?”
Asuka cũng không phải loại người có biểu cảm phong phú nhưng cô gái này cũng phải một chín một mười đấy.
“Cô tin cậu ta à? Mà muốn như vậy cũng được thôi. Để tôn trọng cậu ấy thì bắt đầu luôn vậy.”
Tất nhiên là tôi cũng không định kéo dài mấy mẩu hội thoại ngắn này.
“Tôi muốn cô hợp tác cùng bọn tôi.”
“Hả?”
“Cô vừa bảo chúng tôi chỉ thu thập Thánh tích cho vui nhưng thật ra đâu phải vậy. Bọn tôi đang cùng nhắm tới một mục tiêu, và để hoàn thành mục tiêu ấy, bọn tôi cần có cô. Chính xác hơn là cần có Thánh tích của cô.”
“Anh định dùng Chiếc gương Tĩnh lặng làm gì?”
“Không, nó không phải cái bọn tôi cần.”
Tôi nhìn vào cô ta và nói tiếp.
“Tôi đang bảo Thánh tích còn lại mà cô đang giữ kia.”
Phải sau một hồi im lặng, “… Tôi không còn Thánh tích nào khác.” cô ta mới trả lời với vẻ mặt không đổi.
Vẻ vô cảm ấy hoàn hảo tới mức nếu có trong tay Thánh tích có khả năng đọc suy nghĩ, khéo tôi cũng vẫn tin cô ta mất.
“Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi nhỉ, cả cô lẫn cậu ta. Một lần ở trường của cô gái nọ, lần kia là ở buổi hòa nhạc. À, tính cả hôm nay thì phải là ba chứ.”
“Với tôi thì như nhau cả thôi.”
“Chắc là vậy nhỉ. Mà kệ đi, có một chuyện tôi rất tò mò trong hai lần chạm trán trước của chúng ta. Lần đầu tiên gặp, cô đã tránh hết chỗ kính vỡ dù trong tay không hề có Thánh tích may mắn.”
“Hai người cũng bình an vô sự còn gì.”
“Cô nói phải, nhưng đấy là vì chính chúng tôi là người gây ra nó. Mà tôi nghĩ giờ có nhận thì cũng vô nghĩa thôi. Nhưng nói chung là thế này, ban đầu tôi đoán hai người tránh được là do lúc bấy giờ hai người đứng xa nhất so với đám đông nên mới kịp để ý chuyện đó trước mọi người khác.”
“Thì là vậy mà.”
“Rồi còn vụ tai nạn ở buổi hòa nhạc nữa. Hai người đã rung chuông báo cháy trước cả khi có chuyện xảy ra mà nhỉ? Bọn tôi còn định thả chiếc đèn sân khấu để giết Maria và mẹ cô bé cùng một lúc mà không ngờ cái chuông báo cháy lại reo lên trước đấy. Mà có lẽ việc mọi người đều được sơ tán thành công cũng là chuyện tốt.”
“Đúng là may thật.”
“Vậy giờ để tôi xác nhận một chuyện.” Tôi nói, đoạn, rút một mặt dây chuyền từ trong túi mình ra. “Đây là một Thánh tích có khả năng phản ứng với các Thánh tích khác. Tên của nó là Dowsing.”
“…” Cô ta nuốt nhẹ nhưng rồi vẫn giữ yên lặng.
“Tôi sẽ nói lại một lần nữa. Chúng tôi cần Thánh tích mà cô đang giữ, bởi chỉ cần có được nó…
… Chúng tôi sẽ thay đổi thế giới.”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Có chuyện gì sao? Vừa nãy Saki-chan đem Chiếc gương Tĩnh lặng đi đâu mà đến giờ chị vẫn chưa thấy quay lại.”
Điều đầu tiên tôi làm là gọi cho chị Towako.
Giọng điệu châm chọc thường thấy ở chị đã biến mất. Do đến giờ tôi vẫn chưa trở về cửa tiệm và Saki cũng chưa mang Chiếc gương Tĩnh lặng về nên hẳn chị ấy cũng phần nào nhận ra đang có chuyện rồi.
Tôi cảm thấy rất biết ơn vì nhờ vậy mà cuộc nói chuyện được nhanh hơn rất nhiều.
“Bọn em bị tấn công bởi cặp đôi lúc trước. Họ bắt Saki làm con tin rồi.”
Không còn nhiều thời gian nên tôi chỉ tóm gọn lại tình hình cho chị ấy trước khi cúp máy thôi.
May là tôi đã nghe về các đặc tính của Labyrinth từ chị Towako trong lúc vẫn còn trên điện thoại.
May là lúc còn chưa cúp máy, tôi đã kịp nghe từ chị Towako các đặc tính của Labyrinth.
Labyrinth là một Thánh tích có khả năng ngăn cản mục tiêu của nó đi đến một địa điểm cố định, hay nói cách khác chính là đích đến. Trong trường hợp của tôi, nó đã tạo ra một mê cung để ngăn tôi chạm tới cánh cửa sân thượng. Rất có thể Shun cũng sử dụng cách này để ngăn không cho Saki trốn thoát.
Nhưng dù gì thì đây vẫn là một mê cung. Không có mê cung nào lại không có lối ra cả. Về cơ bản thì tôi chỉ cần tìm đường thoát mà thôi.
Những gì cần làm thì đơn giản rồi, nhưng đơn giản mà cũng dễ luôn thì đã tốt.
Tôi lướt cánh tay dọc bức tường vô hình thì chạm được vào một bức tường khác. Tôi liền đứng dậy và đi tiếp về bên phải. Bức tường này kéo dài cho tới tận hàng rào.Tôi vươn tay ra hàng rào nhưng cũng bị va phải một bức tường khác.
Vậy là có tường chắn trước mặt và bên phải tôi.
Tôi chạy về phía bên trái. Đột nhiên cánh tay đang men theo bức tường của tôi hụt vào không trung.
“Ở đây có khoảng trống à.”
Tôi dò dẫm dọc bức tường để cảm nhận rõ hơn về khoảng trống này. Nó vừa đủ rộng để một người ép mình vào.
Tôi đẩy người qua khoảng trống đó và đi tiếp.
Nhưng ngay khi còn cách cánh cửa có ba bước, tôi lại bị chặn bởi một bức tường khác.
Lần này phía bên phải bị chặn nhưng bên trái lại chẳng có gì.
Nếu thấy được những bức tường này thì tôi đã biết đây là lối dẫn sang trái rồi.
Tôi tiến tiếp về bên trái thì lại đụng phải một bức tường vô hình nữa. Lần này cả trái lẫn phải đều không có gì chắn đường. Đây là một ngã ba.
Nếu đi về bên phải thì tôi sẽ tiến lại gần cái cửa, còn rẽ sang bên trái thì tôi sẽ đi ra xa nó hơn.
… Vì đây là mê cung nên chắc không có chuyện có đường dẫn thẳng tới cánh cửa đâu.
Tôi chọn đi về phía bên trái, tạm thời tiến ra xa khỏi lối thoát.
“Chậc.”
Nhưng đi được mới một chốc tôi đã lại phải dừng.
Suy tính của tôi trật lất. Shun đọc tôi cứ như một cuốn sách vậy.
“Khỉ thật.”
Tôi đá vào bức tường vô hình rồi quay lại, hướng về lối gần cánh cửa.
Phía này cũng bị chặn bởi một bức tường vô hình nữa và lại chẽ ra hai bên trái phải. Lần này tôi nên chọn bên nào đây?
Labyrinth – một mê cung vô hình. Cái mê cung này đúng là rộng thật.
Tôi chọn bên trái và đi tiếp. Phía này cũng là đường cụt, nhưng lần này chỉ có phía bên trái là còn đường đi tiếp. Đến lúc này tôi cũng khá xa cái cửa rồi.
Tôi có nên quay lại không? Hay là đi tiếp?
Tôi chọn đi tiếp… rồi một lúc sau, tôi quay lại điểm xuất phát.
“Khốn kiếp!” Tôi hét lên. Sự khó chịu của tôi đã sắp lên đến đỉnh điểm rồi.
Thánh tích này câu thời gian hiệu quả đến bực cả mình.
Trong lúc tôi đang phải mắc kẹt ở đây chơi cái trò giải mê cung thế này, chẳng biết Saki đang phải chịu đựng những gì nữa.
Nhưng biết làm được gì bây giờ? Không, bây giờ không phải lúc để đứng yên lo lắng linh tinh.
Mình mà không giải được mê cung thì…
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Thay đổi… thế giới sao?” Cô ấy tỏ vẻ hơi bối rối sau khi nghe mục đích của chúng tôi.
“Phải. Chúng tôi đang cố gắng thay đổi thế giới.”
“Một chuyện như vậy có…”
“Hoàn toàn khả thi.” Tôi tuyên bố. “miễn là Thánh tích có cả Thánh tích của tôi và cô.”
“…”
“Nếu cô chịu hợp tác thì chúng tôi hứa sẽ không làm gì đâu, nhưng nếu cô từ chối, chúng tôi buộc phải tự tay giành lấy nó.”
Nếu đến nước ấy thì có lẽ phải dùng đến vũ lực thôi.
“Chính vì vậy, nếu có thể…”
“Thánh tích ấy có thể thay đổi quá khứ không?” Cô ấy không chờ tôi nói hết câu mà mà bộc bạch mong muốn của mình.”
Cô ta muốn thay đổi quá khứ.
Tôi liếc sang Asuka. Cô gái này cũng từng có mong muốn tương tự.
Nhưng điều ước của cô bé đã không thành sự thật.
Ngay cả Thánh tích của tôi cũng chẳng thể thay đổi quá khứ.
“Không may thay, chuyện ấy là bất khả thi.” Tôi trả lời một cách thẳng thừng.
Che giấu sự thật để có cô ấy làm đồng minh sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng chỉ có kẻ hèn mới làm vậy. Tôi sẽ không phản bội lòng tin của cô ấy, dù cho như vậy có nghĩa là phải tự mình cướp đi Thánh tích ấy.
Danh dự của tôi không cho phép mình lấy lòng tin của cô ta bằng những lời nói dối.
Đó chính là điều tách biệt tôi với những kẻ che giấu sự thật và sử dụng Thánh tích để tạo nên thế giới hoàn hảo cho riêng mình.
“Không thể thay đổi những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ.”
Tôi có thể thấy một vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
“Nhưng nếu tôi thay đổi thế giới, có lẽ tôi có thể thực hiện ước nguyện của cô. Nếu được thì cô nói cho tôi biết mong ước ấy là gì không?”
“…”
Cô ấy không trả lời.
Có vẻ mong muốn đó không phải là điều có thể dễ dàng chia sẻ cho người khác rồi.
“Ước nguyện của cô có liên quan tới Thánh tích của cậu ta không?”
“!” Chiếc mặt nạ vô cảm của cô ta vỡ vụn, bây giờ trên khuôn mặt đó là một sự ngạc nhiên tột cùng.
“Cô nghĩ bọn tôi sẽ không nhận ra sao?”
“…”
“Chính vì đã để ý nên bọn tôi mới chọn cách tốt nhất để làm chuyện này. Một cách không làm hại cả cô lẫn cậu ấy.”
Ánh phẫn nộ bùng lên trong mắt cô ta.
“Anh vừa bảo là anh định làm gì Tokiya sao?”
“Nếu tình thế bắt buộc…” Tôi đáp lại.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Khốn kiếp!”
Tôi đấm tay mình vào bức tường vô hình.
Tôi đã lại bị quay về điểm xuất phát.
Cánh cửa kia chỉ cách tôi có vài bước thôi.
Mà tại sao lại xa vời đến thế.
Cố mãi nãy giờ mà tôi vẫn chưa thể giải nổi.
Cái mê cung này có nổi cái đường ra không thế?
Biết đâu mê cung này trông vậy thôi nhưng vốn ngay từ đầu đã không hề có lối ra rồi?
Những hồ nghi như vậy bắt đầu nảy ra trong đầu tôi.
Không, dừng lại. Cứ tiếp tục nghĩ như vậy thì tôi sẽ nản chí mất. Không thể bỏ cuộc ở đây được. Saki vẫn còn đang đợi tôi mà.
Tôi nhìn xuống chiếc điện thoại của mình.
Tôi đã dùng nó để đánh dấu lại các lối đi cho đỡ quên mất.
Trên chiếc điện thoại là một sơ đồ nhìn từ trên xuống của mê cung. Cánh cửa được tôi lấy đối diện về phía bắc, còn các con số thì tôi dùng để vừa biểu thị số bước, vừa viết ra thành các đường đi về mấy hướng đông tây nam bắc. Nếu có giấy bút ở đây thì tôi đã vẽ được một cái sơ đồ dễ hiểu hơn rồi.
Tôi kiểm tra lại các con đường lần nữa.
Từ điểm xuất phát chỉ có đúng bốn lối đi không hơn không kém, và từ đó, chúng lại rẽ ra vô số con đường khác nhau nữa. Đến giờ tôi đã nhập vào điện thoại cả chục lối đi khác nhau rồi, nhiều tới mức làm tôi nghĩ khó mà có chuyện tôi chưa tìm hết lắm.
Nhưng việc tôi vẫn chưa đi đến được lối ra tức là cũng phải có ít nhất một lối đi tôi vẫn chưa phát hiện ra.
“Đâu rồi? Mình bỏ sót ở chỗ nào nhỉ?”
Tự nhiên, có một cơn gió từ đâu thổi đến quanh toà nhà.
Cơn gió cuốn theo vài chiếc lá, đưa chúng bay qua những bức tường vô hình.
Cảm giác cứ như mấy cái lá đang mỉa mai tôi vậy; chúng không chịu ảnh hưởng bởi mấy bức tường kia và bay thẳng đến cánh cửa.
“…”
Rốt cục thì đó là mục đích của mê cung này mà. Nó ngăn không cho tôi chạm tới cánh cửa.
Một mê cung không hoàn hảo còn chẳng thể ngăn nổi mấy chiếc lá.
Phải rồi. Cái mê cung đó không hề hoàn hảo. Chắc chắn phải có kẽ hở để tôi lợi dụng.
Cơn gió lại thổi đến lần nữa.
Tôi quay người ra đối diện với chúng.
Sân thượng của tòa nhà này cao hơn các toà nhà xung quanh. Từ đây tôi chỉ có thể nhìn thấy vài tòa nhà ở phía xa và một bầu trời xanh cao vời vợi.
Đột nhiên, một ý tưởng, không phải âm thanh đau đớn kia, lóe lên từ sau đầu tôi.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Thật sao?” Cô ta hỏi bằng giọng nhỏ dần, “Anh có thể làm một việc như vậy thật sao?” nghe tràn đầy hi vọng.
“Phải, tôi không nói dối đâu.”
Danh dự của bản thân lại một lần nữa ngăn không cho tôi chiếm lấy lòng tin của cô ta những lời dối trá. Chính vì vậy nên tôi mới thừa nhận sự thật.
“Tôi sẽ thay đổi thế giới. Chỉ cần cô chịu hợp tác là chúng ta có thể cùng nhau thay đổi cả thế giới. Dù không thể thay đổi quá khứ nhưng chắc chắn ta có thể chạm được tới tương lai mà cô hằng mong muốn.”
Tuy không biết được mong muốn thật sự của cô ta là gì nhưng tôi vẫn nói vậy là bởi chỉ cần liên quan đến Thánh tích thì chắc là sẽ làm được thôi.
Tôi cảm thấy cô ta bắt đầu bị lay động rồi.
Còn điều gì khiến cô ta do dự nữa?
Cô ta muốn bằng chứng đảm bảo điều ước của mình sẽ được thực hiện hay…
“Nếu muốn bằng chứng thì cô cần phải nói cho chúng tôi mong ước của cô đã.”
“Mong ước của tôi…”
“Chắc là sẽ làm được thôi.”
“Mong ước của tôi là…”
Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh lách cách như có tiếng ai đập vào kim loại vang lên. Âm thanh ấy rõ ràng đang hướng tới đây.
Tôi nhìn vào Asuka.
Cô bé nhắm mắt lại và lắng nghe thật cẩn thận âm thanh ấy.
“[Có người đang tới]”
Đúng lúc Asuka nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, một bóng đen đổ xuống nền sân trước của tầng một.
Người hiện ra sau đó chính là Kurusu Tokiya, hai bên vai đang trĩu nặng xuống..
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Sau pha xuất hiện điên rồ của mình, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy những người mà mình đang tìm kiếm, Shun, Asuka và Saki.
“Saki!”
“… Anh Tokiya.”
Tôi hét lên với cô ấy. Sau một thoáng do dự, Saki bắt đầu chạy tới chỗ tôi.
Nhưng Shun đã nhanh tay hơn.
Hắn ta lướt ngón tay qua chiếc Labyrinth đang nằm sẵn trong tay mình, rồi, tự dưng Saki ngừng di chuyển, trông cứ như cô đã bị va vào thứ gì đấy vậy. Shun chắc đã cho dựng lên một bức tường để ngăn cô ấy chạy đi rồi.
Saki cố hét lên điều gì đó nhưng giọng cô cũng không tới được đến tôi bởi Asuka đã lấy ra Chiếc gương Tĩnh lặng cướp được từ Saki lúc trước và hướng về phía cô.
Giờ thì ngay cả giọng Saki hay chính bản thân cô ấy cũng chẳng thể chạm được tới tôi.
“Cậu xuống đây sớm hơn tôi nghĩ đấy. Thoát ra được khỏi Labyrinth nhanh như vậy cũng không phải hạng vừa đâu. Nhưng có chuyện tôi vẫn chưa hiểu… hình như cậu không đi xuống từ cầu thang nhỉ.”
“Phải.”
“Tức là… chà, bất ngờ thật. Cậu đã làm như vậy sao?”
“Không làm anh bất ngờ thì tôi cũng đâu thể thoát ra được. Phải nói cả đời mình tôi chưa từng đau tim như vừa rồi đâu.”
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại về lúc cơn gió trở thành thứ có lợi cho tôi.
Cơn gió ấy cuốn bay những chiếc lá đi xuyên qua những bức tường vô hình của Labyrinth. Chính những chiếc lá đó đã chỉ cho tôi chìa khoá để thoát ra khỏi mê cung.
Chiếc chìa khoá ấy không phải lối ra dẫn tới cánh cửa. Thứ mà tôi đã nhận ra chính là những cái lá ấy được thổi tới từ phía sau lưng mình.
Tức là đằng sau tôi chắc chắn phải có đường mở.
Và thế là tôi nhảy ra khỏi tòa nhà.
Tất nhiên là tôi không rơi thẳng xuống nền đất rồi. Tòa nhà vẫn còn đang thi công, mà như vậy tức là người ta vẫn còn giăng lưới để bảo vệ mặt ngoài và các cửa kính, cũng là để gió không thổi bay các giàn giáo đi.
Tôi dùng mấy tấm lưới và những cái giàn giáo đó để leo xuống từ mặt bên của tòa nhà.
Tuy Vision không cho thấy tương lai tôi bị chết nhưng tôi vẫn cứ bám dính lấy mấy tấm lưới chẳng đáng tin này chẳng rời suốt lúc leo xuống tám tầng toà nhà. Tôi còn không đủ lời lẽ để diễn tả nổi nỗi sợ khi đó. Đến lúc xuống được tới nơi, hai tay hai chân vừa bám vừa leo xuống chỗ giàn giáo kia của tôi đau nhức hết cả vì cứ phải gồng gánh suốt.
Nhưng rồi tôi vẫn xoay sở xuống được tới nơi
“Anh đến vì em đây.”
Không thể nói tôi đã đến kịp lúc được, nhưng dù sao thì cũng xuống được tới đây rồi.
“Tôi muốn nhắc đi vòng ra ngoài mê cung là phạm luật đấy.”
“Còn tôi muốn nhắc bắt cóc người khác và cướp lấy Thánh tích của họ cũng chả đúng đắn gì đâu.”
“Có lẽ cậu nói đúng. Dù sao thì từ khoảnh khắc sử dụng Thánh tích, chúng ta đã đi ngược lại các quy định của thế giới rồi mà. Đến nước này thì mấy thứ vi phạm như vậy cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”
“Đừng cố cho rằng hai ta giống nhau.”
Shun nhún vai. Cái điệu bộ cùng thái độ vô cảm đó của hắn làm tôi phát cáu.
“Mà cậu biết không, tôi không nghĩ tình huống lại rơi vào bế tắc như này đấy. Làm gì bây giờ nhỉ…? À mà cậu có đem theo cây Otodama phải không?”
“Thì rõ ràng, nó là vật thương lượng của tôi mà.” Tôi giơ cây Otodama lên cho hắn thấy.
“Tôi cũng muốn chúc mừng lắm, nhưng nếu được thì cậu có thể đừng ngáng đường chúng tôi được không?”
“Tuy không biết anh định làm gì nhưng cũng đừng trông mong gì tôi sẽ không ngăn mấy người lại.”
“Cũng đúng nhỉ. Phải mà cậu đến muộn thêm chút nữa thì tôi đã… mà thôi, kệ đi. Giờ cậu định làm gì đây?”
“Bắt được hai người đã rồi tính.”
Tôi chạy tới để tóm lấy Shun, không cho hắn ta thời gian phản đối.
“Thôi vậy. Tôi cũng đoán chuyện sẽ thành ra thế này mà.” Hắn ta đứng đợi tôi lao tới với một thái độ thản nhiên.
Tay tôi vươn ra để chạm vào người Shun, rồi…
“… Hả?”
… lao thẳng vào hư không, dù rằng rõ ràng tôi đã gần chạm vào người hắn rồi.
Sau đó, tôi bị mất đà và vấp ngã ra đất.
“Khó chịu lắm phải không?”
Tôi nhìn lên và thấy tên Shun đang đứng đó mỉm cười, hai tay đút vào túi áo.
Rõ ràng hắn đã nằm trong tầm tay của tôi rồi, vậy mà không hiểu sao vào phút cuối đột nhiên hắn lại né suýt soát sang một bên như thế. Cảm giác cứ như chuyển động của một võ sư lão luyện vậy.
“Khốn kiếp.”
Tôi mau chóng đứng dậy và cố vồ lấy người Shun lần nữa.
Lần này tôi không nhìn sang chỗ khác nữa, vừa đưa tay đến vừa dán chặt mắt mình vào hắn.
“Cái…?”
Nhưng lại một lần nữa, tôi chỉ có thể đến gần người hắn mà thôi.
“Cậu biết không, thực chất tôi không giỏi mấy vụ đánh đấm này lắm đâu.”
Tên Shun này trông cứ ung dung khó chịu thật.
“Cậu tưởng chỉ cần trải qua vài trận chiến với Thánh tích là mình có thể làm được mọi thứ sao?” Nụ cười khó ưa của hắn bắt đầu nở ra to hơn cả trước. “Chắc cậu đang nghĩ chỉ riêng việc mình có mặt ở đây thôi cũng đủ để chiến thắng rồi, nhưng giờ nhìn xem, cậu đã lại bị mắc kẹt trong một mê cung khác – một mê cung lấy chính tôi làm đích đến. Chắc không phải cậu nghĩ tạo ra mê cung là thứ duy nhất mà Thánh tích này làm được đâu nhỉ.”
Labyrinth đâu chỉ là một công cụ dùng để ngăn tôi thoát ra khỏi sân thượng.
Nó vốn là để ngăn chặn một người chạm đến kho báu được đặt ở trung tâm mê cung mà.
Giờ tôi đã bị mắc kẹt trong một mê cung mới – một mê cung ngăn chặn mọi đường tiếp cận tới Shun rồi.
… Mình phải đối phó với chuyện này ra sao đây?
Muốn chạm được vào người hắn ta, tôi cần phải đoạt lấy Thánh tích của hắn.
Nhưng để đoạt được Thánh tích ấy, tôi lại phải chạm được vào người của hắn trước.
Không xử lý được cái tình thế tiến thoái lưỡng nan này thì tôi không có cách nào đánh bại được hắn cả.
“Nào, cậu định làm sao để phá vỡ thế trận này đây?”
Tôi đã quá ngây thơ. Chả hiểu nổi mình nghĩ gì nữa, chỉ cần thoát ra khỏi sân thượng là mọi chuyện sẽ tự khắc đâu vào đó à?
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hắn lại ung dung đến vậy rồi.
Nhìn qua thì hắn ta chỉ là một tên con trai yếu ớt trông còn trẻ hơn cả tôi, nhưng xét về số lượng Thánh tích mà hắn đang sở hữu, tên này hẳn đã phải trải qua những trận chiến mà ngay cả đến tôi cũng chưa có kinh nghiệm.
Tôi cũng từng phải đối đầu với bạn cùng lớp và những tên tội phạm phát cuồng vì Thánh tích rồi, nhưng còn Shun thì khác hoàn so với họ.
Hắn ta không cứ thế mất kiểm soát vì Thánh tích mà đều sử dụng chúng một cách rất bình tĩnh và có toan tính.
Nhưng làm gì có chuyện tôi sẽ bỏ cuộc tại đây. Cho đến khi Saki được cứu thì đừng hòng tôi chịu thua.
Tôi sẽ tìm được cách thoát ra khỏi tình huống này thôi, giống như lúc ở trên sân thượng vậy.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Trong khi chuẩn bị hành động, ánh mắt của cậu ta dường như có cái vẻ là đang tìm kiếm thứ đó.
Đầu tiên, vẫn như trước, cậu ta lại thử vồ lấy tôi.
Tất nhiên là không được rồi, trật lất luôn.
Tuy nhiên không như trước, lần này cậu ta đã không còn bị mất đà và vấp ngã.
Hẳn cậu ta đã đoán trước được chuyện mình sẽ không bắt được tôi rồi nên đã chuẩn bị.
Tiếp theo, cậu ta tung ra một cú đấm.
Đương nhiên là không trúng.
Tiếp nữa, cậu ta tung ra một đòn cước.
Tất nhiên là cũng không trúng.
Tôi bắt đầu mơ hồ đoán ra được ý định của cậu ta rồi.
Cậu ta muốn tìm hiểu xem những thứ gì có và không thể chạm được tới tôi.
Tôi nghĩ có lẽ cậu ta sẽ còn thử rất nhiều thứ khác để tìm hiểu xem tấn công như nào là hiệu quả nhất cơ.
Với một người có hiểu biết về Thánh tích như cậu ta thì đây quả là một lựa chọn phù hợp.
Cậu ta biết rõ rằng Thánh tích không hoàn toàn toàn năng.
… Bắt đầu phiền phức rồi đây.
Chỉ cần cậu ta đến muộn thêm chút nữa thôi là mọi chuyện đã diễn ra y như kế hoạch rồi…
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Mấy cú tóm, đấm hay đá của tôi đều không có tác dụng… không gì có thể chạm được tới Shun.
Đúng như hắn nói, mọi con đường để tôi tiếp cận hắn ta đều đã bị chặn đứng.
Chừng ấy lần tấn công có lẽ là đủ để tôi khẳng định không thể phá qua Labyrinth bằng vũ lực được rồi.
Vậy có nghĩa là tôi cần một thứ gì đó khác.
Nếu sức mạnh của Labyrinth hướng trực tiếp đến tôi thì tức là Saki đã có thể tự do di chuyển rồi, trông cử động của cô cũng không có vẻ gì là đang bị hạn chế. Mà tất nhiên, tôi cũng đâu định để Saki làm việc gì có thể khiến cô gặp nguy hiểm.
Tôi đút tay vào túi để xác nhận rằng cây Otodama vẫn đang nằm ở trong đó.
Thành thực mà nói, đây không phải loại Thánh tích nên sử dụng một cách vô tư như vậy, nhưng giờ không phải lúc lo lắng mấy chuyện ấy. Mà hơn nữa, bây giờ đầu óc tôi lúc này mà có được chút vô tư nào thì đã tốt.
Nếu dùng thứ này thì có lẽ tôi có thể chạm tới Shun…
Tôi đặt cây Otodama lên miệng và thổi.
Nhưng những gì tôi cho ra được chỉ là mấy âm sáo cao vút. Chẳng có đòn tấn công nào được phóng ra như khi Asuka sử dụng cả.
Tôi thử thổi đi thổi lại nhưng kết quả vẫn vậy.
“Otodama không phải loại Thánh tích cậu cứ thích là có thể dùng được ngay đâu. Ngay cả đến tôi còn không dùng được nó cơ mà.”
Shun hẳn đã đoán trước được chuyện này bởi tôi không thấy hắn ta bị lay động chút nào.
Otodama không phải loại công cụ chỉ cần cứ thổi là nó sẽ tự động cho ra âm thanh và hiện tượng đúng như những gì người sử dụng muốn. Để thổi ra âm thanh chính xác thì tôi vẫn cần phải có những kỹ thuật phù hợp.
Khúc này tôi tính sai mất rồi.
Mấy cú tóm, đấm rồi đá đã không có tác dụng thì chớ, giờ đến cả Thánh tích tôi đặt niềm hi vọng nãy giờ cũng vô dụng nốt luôn. Giờ làm gì đây? Đến nước này thì hầu như chẳng còn mấy lựa chọn dành cho tôi nữa rồi.
“… Khốn kiếp!” Tôi ném cây Otodama vào Shun.
“Khoan đã, cái…” Shun kêu lên, trông có vẻ rất ngạc nhiên.
“Không ngờ cậu lại ném cả cái Thánh tích đi như vậy đấy. Đúng là bất ngờ thật.”
Xem ra tôi thành công làm hắn giật mình được đôi chút rồi. Nhưng ngoài việc làm cho tôi cảm thấy thoả mãn thì chuyện đó chẳng giúp được tí gì cho tình hình hiện tại cả.
“Cậu không thấy mình đang hơi hấp tấp à?”
“Không dùng được thì tôi cũng chả cần.” Tôi cãi lại và lao tới Shun một lần nữa.
Chắc cũng chẳng cần nói là Shun né được đòn tấn công của tôi.
Nhưng tôi đã đoán trước được chuyện này rồi.
Tôi không hề quay lại mà tiếp tục chạy thẳng qua hắn.
Mục tiêu của tôi là Asuka cơ.
Cô bé giương cây Otodama đã nhặt lại được từ lúc tôi quăng đi lên.
Nhưng tôi vẫn không hề quở trách bản thân vì đã tự tay trao vũ khí cho kẻ thù.
Bởi tôi đã biết thừa chuyện như này sẽ xảy ra. Tất cả những gì tôi làm đều đã có chủ tâm và nằm trong kế hoạch cả rồi, tất nhiên, ngay cả việc lao tới cô bé như này cũng vậy.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi mau chóng thu ngắn lại, rồi cũng đủ gần để nếu có ra mấy đòn làm sập trần nhà thì chính cô bé cũng sẽ nằm trong tầm ảnh hưởng.
“Asuka!” Shun hét lên để cảnh báo.
Cô bé gật đầu ra dấu đã hiểu, đưa cây Otodama lên môi và bắt đầu thổi.
… Cô bé sẽ làm gì đây?
Một tiếng bùm nhỏ vang ra từ cây Otodama, đây là âm thanh của một vụ nổ, nghe có vẻ như tiếng của một quả bom không khí bị nén lại.
Hoàn hảo. Với khoảng cách này, thì cô bé đâu thể tung ra mấy đòn tấn công gián tiếp như làm sập trần nhà hay phá vỡ cái gì.
Một đòn tấn công trực diện – chắc chắn chỉ có thể là một đòn tấn công trực diện mà thôi.
Đoán trước được chuyện ấy, tôi ngay lập tức nhảy sang một bên.
Và vì tôi đã tránh sang một bên, giờ ở hướng tấn công của Asuka chỉ còn lại một người – chính là Shun.
Tôi đâu ném cây Otodama đi vì hấp tấp và nóng giận. Nếu mấy đòn đấm đá của tôi không có tác dụng thì tôi chỉ còn cách tấn công bằng Thánh tích. Và nếu chính tôi không thể sử dụng cây Otodama ấy thì tôi chỉ cần đưa cho người có thể là được.
Mọi việc đều diễn ra đúng theo kế hoạch, từ việc Asuka nhặt được cái Thánh tích đến việc cô bé dùng nó để tấn công bằng một đòn trực diện.
Còn lại tất cả mọi chuyện sau đó là một canh bạc.
Tôi nhìn về phía Shun trong lúc lăn sang hướng khác.
Hắn ta đứng đó… và nở một nụ cười lạnh.
“Đúng là tiếc thật.” Shun bắt đầu nói, giọng nghe cứ như đã nhìn thấu chiến thuật của tôi ngay từ đầu vậy. “Tôi không thể bị thương bởi các đòn tấn công đến từ Otodama đâu.”
Shun, người đúng ra đã phải hứng trọn làn sóng xung kích phóng ra từ Otodama, lại đang đứng yên đấy đầy điềm tĩnh.
Những vật liệu nằm dưới đất bị cuốn vào vụ nổ và bay lên đập thẳng hết vào tường.
Rõ ràng vừa rồi là sóng xung kích mà.
Vậy mà chỉ riêng khu vực xung quanh chỗ Shun đứng là không có tí dao động nào.
Shun không hề tránh khỏi đòn tấn công.
Nhưng dù không tránh, đòn tấn công ấy vẫn không chạm được tới hắn ta.
Đây cũng là do hiệu ứng của một Thánh tích nào đó sao?
“Thất vọng nhỉ? Cậu có một kế hoạch tốt đấy, nhưng không phải khi nãy tôi đã bảo rồi sao? Cậu quá hấp tấp.”
Canh bạc này đã kết thúc với phần thua nghiêng về phía tôi.
Đã thua thì chớ, công sức nãy giờ của tôi hoá ra lại thành đưa cho kẻ thù một vũ khí.
Asuka bắt đầu cố định ánh mắt lên tôi và đưa cây Otodama lên môi lần nữa.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Chưa nói đến chuyện cậu ta có sử dụng được cây Otodama hay không vội, tôi đã đoán trước được việc cậu ta sẽ cố dùng nó để chống lại tôi và có chuẩn bị rồi.
Nhưng cũng phải nói tôi không ngờ cậu ta lại dám ném nó về phía mình đấy.
Mà kể cả cậu ta có đánh trúng được tôi thì cũng sẽ vẫn vậy cả thôi, đấy là cậu ta còn phải vượt qua được Labyrinth đã.
Tuy nhiên chuyện ấy không phải vấn đề.
Vấn đề là tôi chưa từng nghĩ một người biết rõ giá trị của Thánh tích lại đi làm một hành động như vậy.
Rốt cục thì những thứ tôi có thể dự đoán vẫn có một giới hạn.
Con người không phải lúc nào cũng hành xử như dự tính của tôi.
Nhưng chuyện ấy không còn quan trọng nữa rồi.
Giờ thì chỉ cần hạ hắn bằng Otodama nữa thôi.
Chỉ cần vậy là trận đấu này sẽ kết thúc.
Và khi ấy, ước nguyện của chúng tôi sẽ trở thành hiện thực.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Giờ thì sao cậu không ngoan ngoãn một chút đi nhỉ?”
Dưới tầng một này vẫn chẳng có mấy thứ gì để cho tôi nấp. Lần đầu đối mặt với tình huống này tôi đã chạy lên các tầng trên, nhưng giờ thì sao có thể làm vậy được, chạy đi và bỏ mặc Saki ở đây tuyệt đối không phải là một lựa chọn.
Tôi để ý thấy cô ấy định nhân lúc Labyrinth còn chưa nhắm đến mình để di chuyển nhưng Shun đã nhanh tay hơn. Hắn ta vuốt lên Labyrinth và lại một lần nữa khóa chặt chuyển động của cô ấy.
“Câu ấy bao gồm cả cô đấy, ngoan ngoãn ở yên đấy đi. Tôi không để cô tới bên cậu ta đâu.”
“Hắn ta nói đúng đấy, cứ ngồi yên rồi anh sẽ tới cứu em sớm thôi.” Tôi mỉm cười với Saki, dù bản thân cũng chẳng còn dư dả thời gian cho mấy chuyện ấy.
“Asuka, làm đi.”
Sau khi Shun ra hiệu, Asuka đưa cây Otodama lên miệng.
Tôi liền nấp mình vào sau một cái cột ở gần đó.
Một lát sau, tôi nghe thấy bùm một phát như lúc trước, và đi kèm với nó là một vụ nổ.
Cây cột sau lưng tôi rung lên rần rần vì sóng xung kích từ vụ nổ ấy.
Cô bé tính nghiêm túc giết mình thật đấy à? Mồ hôi bắt đầu chảy xuống sống lưng lạnh toát của tôi.
Sau đó, tôi lại nghe thấy bên trên có tiếng thứ gì đó nứt vỡ.
Tôi liền ngay lập tức phản ứng lại theo bản năng và nhảy về phía trước mà không cần nhìn lên.
Chỉ vài giây sau, những thanh thép từ trên lao thẳng xuống nền đất nơi tôi còn vừa đứng lúc trước, va đập loảng xoảng và lăn tròn trên nền đất.
Những tấm ván dựa vào tường, những thanh thép ở trên đầu chúng tôi, từng mảng từng mảng bê tông của toà nhà. Trong toà nhà còn đang xây dở này, Asuka không hề thiếu lựa chọn để tìm cách tấn công tôi.
Tiếp đến, tôi nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, đoạn, cái đèn trên đầu tôi nổ tung ra thành từng mảnh vụn, xối như trút xuống một cơn mưa kính.
Tôi bật nhảy và lăn sang một bên để tránh các mảnh kính vỡ.
Do đã nhảy ra khỏi cái cột, giờ tôi đang đứng đối mặt với Asuka. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi còn nhìn rõ được cả mặt của Saki.
Cô vẫn đang bị phản chiếu lại trong Chiếc gương Tĩnh lặng, chuyển động thì bị khống chế bởi Labyrinth, nhưng Saki vẫn đập liên hồi vào bức tường vô hình như đang cố nói với tôi điều gì đó.
Đừng lo, Otodama không thể làm anh bị thương đâu… Tôi cố bắt chước Shun nhưng vẫn không thể ép bản thân thả lỏng được, đâm lại trưng ra bản mặt cứng ngắc.
Asuka tập trung lại vào tôi và chơi cây Otodama một lần nữa.
Bùm!
Lại một tiếng nổ nữa được phát ra, cuốn theo những thanh thép bay thẳng tới tôi tựa như có ai đó vừa ném chúng đi.
Tôi vô thức lấy tay che mặt lại.
Trong sáu thanh thép thì có lấy bốn thanh là bay chệch hướng, một thanh thì trúng vào bên người tôi. Tôi còn chưa kịp hét lên vì đau đớn thì đã lại có thêm thanh cuối cùng đập thẳng vào đầu mình.
Một chất lỏng ươn ướt chảy xuống từ trên đầu và phủ ướt đẫm trán tôi.
Nếu là phần mũi lao vào thì chắc đầu tôi đã bị nó đâm xuyên qua mất rồi.
Nhưng chỉ thế này thôi thì vẫn không sao.
Vision vẫn chưa cho tôi thấy thứ gì cả.
Tôi vẫn chưa phải đối mặt với mối nguy nào gây chết người.
Tôi dùng tay áo gạt đi phần máu dính trên đầu mình và phản ứng với đòn tấn công kế tiếp của Asuka.
Vẫn là vụ nổ được dùng để hướng tới Shun ban nãy, nhưng lần này do chấn thương ở trên đầu mà tôi đã không nghe được kịp âm thanh ấy.
Đó chính là một sai lầm chết người.
Tôi phải đón nhận gần như là trực diện cơn sóng xung kích và bị văng sầm xuống nền đất.
Một cơn đau chạy dọc khắp người tôi, thậm chí tôi còn bị ngất đi mất vài giây.
May nhờ có cơn đau sau khi bị cộc đầu vào thanh gỗ dựa vào tường mà tôi vẫn còn giữ được ý thức.
Hôm nay với hôm qua tôi dính lắm chấn thương liên quan tới đầu thật. Thế này lỡ mà tôi bị ngu đi thì biết tính sao?
Và đúng vào lúc ấy, tôi nhìn thấy Saki.
Cô ấy đang lắc đầu nguầy nguậy và nếu tôi nhìn không nhầm thì dường như… cô đã không còn giữ được vẻ vô cảm như thường ngày của mình, Saki trông có vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Đau quá. Không chỉ đầu mà dường như còn một phần nào đó trong tôi đang nhói lên vì đau.
Đừng có làm khuôn mặt ấy chứ. Cứ vẻ mặt vô cảm như thường ngày của em là được mà.
… À, mình chính là kẻ đã khiến cô ấy làm khuôn mặt ấy nhỉ?
Phải làm gì bây giờ? Mình phải làm gì mới ngăn được Saki khỏi khóc, khỏi làm khuôn mặt ấy đây?
Đơn giản thôi. Chỉ cần đánh bại hai người đó là được.
Đánh bại họ và cứu được Saki là quá lý tưởng rồi còn gì nữa?
… Nhưng mà nói là vậy thôi, lần này sẽ khó khăn hơn bình thường một chút đây.
Tôi cũng cạn sạch ý tưởng rồi.
Vision vẫn chưa cho tôi thấy gì tức là tôi còn chưa chết được đâu… mà tôi cũng chả đủ lạc quan để khiến mỗi chuyện đó làm mình an lòng.
Chuyện Vision cho tôi thấy viễn cảnh về cái chết của bản thân chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, tôi cũng chẳng mấy tự tin khi thời khắc ấy đến bản thân còn có đủ sức mà thoát được khỏi lưỡi hái tử thần.
Đừng có yếu đuối nữa. Tôi cố vực bản thân dậy. Không phải vì ai cả. Thậm chí cũng chẳng phải vì Saki.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cái gì đứt tạch một cái.
Sợi dây cố định mấy tấm gỗ lại với nhau đã bị đứt ra khiến chúng bắt đầu nghiêng dần xuống và đổ vào người tôi.
Bị đống gỗ ấy đè xuống thì đố mà sống sót cho nổi.
Tôi bật dậy và mau chóng tránh ra.
“A!”
Sau khi tôi nhảy ra khỏi đống gỗ, Asuka bước lại gần kiểm tra, có lẽ là để xem xem tôi đã bị đè nát dưới mấy tấm gỗ hay chưa.
Nếu là gần như này thì…
Tôi chuẩn bị tinh thần, lao đến Asuka để đoạt lấy cây Otodama khỏi cô bé và-
Sầm!
Tự nhiên, đầu óc tôi quay cuồng không biết trời đất gì nữa.
Ban đầu tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hình như tôi vừa đâm sầm vào thứ gì đó thì phải.
Phải nằm đó một lúc tôi mới nhận ra…
… Bức tường vô hình của Labyrinth.
Tôi còn chẳng có đủ cái thứ thời gian xa xỉ để cảm thấy hối hận vì đã mắc bẫy của hắn, bởi ngay khi vừa ngồi dậy, thứ tiếp theo mà tôi thấy là…
“Đùa nhau à.”
Chiếc xe nâng hàng vừa tiến tới vừa ầm ầm phát ra tiếng động cơ.
Otodama có thể tạo ra cả những âm thanh như vậy á? Tôi chỉ có thể đảo qua đảo lại những dòng suy nghĩ ngu ngốc như vậy trong khi chờ chiếc xe chở hàng tiến tới.
Cơ thể tôi không thể di chuyển nhưng tâm trí tôi thì vẫn cứ hoạt động đầy vô nghĩa.
Mà do tình hình như này nên tôi cũng chẳng suy nghĩ hiệu quả cho nổi. Giờ đầu tôi chỉ còn có thể nghĩ đến toàn mấy chuyện chả ra đâu vào đâu mà thôi.
… Kết thúc cả rồi.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa xẹt qua đầu tôi, bằng một sự trùng hợp nào đó, một đống thanh thép tự dưng rơi xuống trước mặt tôi và tạo thành một tấm khiên chắn trước cái xe nâng hàng.
Xem ra vận may của tôi vẫn chưa cạn kiệt rồi.
“Hình như cô đến hơi trễ nhỉ.”, tôi nghe thấy một giọng nói đáng tin phát ra từ sau lưng mình.
Thời điểm đúng lúc đến mức cứ như là cố ý vậy, nhưng tôi sẽ chỉ cho đây là do một sự trùng hợp vui vẻ nào đó thôi.
Chị Towako đã tới vì chúng tôi.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Có lẽ nếu nói là điểm yếu của Asuka thì tàn nhẫn quá.
Otodama của cô bé thực chất có thể gây ra cả những đòn tấn công trực diện.
Âm thanh để xé rách da, bẻ gãy xương, cắt các mạch máu… có vô số âm thanh cô bé có thể dùng để làm người khác bị thương.
Nhưng Asuka lại không giỏi làm chuyện ấy.
Vấn đề ở đây không phải kỹ năng sử dụng cây Otodama của cô bé mà là mà cô bé muốn sử dụng nó ra sao.
Nếu Asuka không còn lựa chọn nào khác hay bị ở trong tình huống tồi tệ… hoặc được tôi yêu cầu thì có lẽ cô bé sẽ chịu để tay mình vấy máu.
Nhưng nếu có thể tránh thì tôi cũng không muốn phải ép buộc cô bé.
Tôi không muốn làm tổn thương cô.
… Có lẽ gọi đây là điểm yếu của tôi cũng chẳng sai.
Nhưng giờ thì chuyện trận đấu này kết thúc chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Liệu sau những chuyện này Maino tha thứ được cho bọn tôi không nhỉ?
Không, có lẽ đừng nghĩ đến chuyện ấy là tốt nhất.
Cô ta trông có vẻ chẳng muốn liên quan gì với chúng tôi nữa rồi.
Nhưng muốn đạt được ước mơ thì chúng tôi chỉ có thể quay lưng lại với lòng thương hại mà thôi.
Asuka sử dụng cây Otodama để tạo ra tiếng động cơ hoạt động.
Chiếc xe nâng hàng gần đó phản ứng với kỹ năng chơi sáo có thể nói là thuộc hàng tuyệt tác của cô.
Chiếc xe đi không được nhanh lắm, nhưng có lẽ xét đến mấy thanh thép nặng trịch mà nó phải vác theo thì như thế cũng là đủ rồi.
Chỉ cần cậu ta bị bất tỉnh hoặc không thể di chuyển được nữa là chuyện này sẽ nhanh hơn rất nhiều rồi.
Chúng tôi sẽ lấy thứ mình cần và rời đi.
Ngay khi chiếc xe nâng chuẩn bị đâm vào cậu ta…
“Cái gì?”
Nó lại bị chặn lại bởi một hàng rào làm từ các thanh thép.
Tuy vẫn còn chấn thương đầy mình và vừa mấy phút trước còn định bỏ cuộc nhưng một nụ cười đã quay lại trên gương mặt cậu ta.
“Đến vào phút cuối như thế này đúng là chỉ có chị mà thôi.”
Một người phụ nữ đã bước ra sân khấu.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Nhóc bị bọn họ hành cho cũng tả tơi ra phết đấy nhỉ.”
“Không tệ đến thế đâu ạ.”
Lời châm chọc của chị Towako đã thắp lại tinh thần trong tôi, dù tôi vẫn biết rằng chị ấy chỉ cố tình làm vậy. Thật ra, chính vì chị ấy cố tình làm vậy nên tôi mới phải tỏ ra mạnh mẽ.
“Thế chị đã đem theo thứ mà em bảo chưa?”
Thật ra vào ban nãy tôi đã gọi và bảo chị Towako đem theo một Thánh tích. Nếu có được nó thì có lẽ bọn tôi có thể tìm được cách để xoay chuyển thế cục của trận chiến này.
“Cái mà em bảo…”
Thánh tích mà tôi cần chính là Giọng nói của Tâm trí.
Tôi tính dùng nó để đọc suy nghĩ của Shun và Asuka rồi biết thêm về kế hoạch cũng như những Thánh tích mà hai người họ đang sở hữu.
“Chị không mang theo được.”
Sau khi nghe câu trả lời của chị Towako, tâm trí tôi trở nên trống rỗng hoàn toàn.
“Tại sao?!” Ngay sau đó, tôi liền gào lên.
Tia hi vọng cuối cùng mà tôi vừa có được lại biến mất quá dễ dàng.
“Chị có tìm ở chỗ lần trước chị cất rồi nhưng mà không thấy. Các em có tự tiện vào rồi lôi ra nghịch hay không đấy?”
“Hự. Thật ra…”
“Đúng thật là. Thế nên chị mới bảo mấy đứa đừng có bén mảng vào trong đấy.”
Tuy sự việc thành ra như vậy là do chúng tôi tự gây ra nhưng bẻ lái đến mức như này thì đúng là thốn thật.
“Nếu bảo là vật thay thế thì cũng không đúng lắm nhưng mà chị mang theo một Thánh tích khác rồi đây. Chị sẽ cố dùng nó để tìm ra cách giải quyết.”
“Vật thay thế?”
“Không có thời gian giải thích đâu. Kể cho chị chuyện đã xảy ra trước đi.”
“Vâng. Mà phải nói mấy người này là hạng tệ nhất đấy.”
Tôi kể với chị ấy họ đã bắt cóc Saki như nào, đòn tấn công của Asuka đã dồn tôi vào đường cùng ra sao, rồi là cả Labyrinth đã chặn lại mọi đòn tấn công của tôi nữa.
“Đây là bạn cậu à?”
Ngay cả sau sự xuất hiện đột ngột của cô Towako, nụ cười của Shun vẫn chẳng hề phai nhạt. Hắn rút cái Thánh tích mà bọn họ gọi là Dowsing hay gì gì đấy ra từ trong túi, chắc là định kiểm tra xem chị Towako có sở hữu Thánh tích nào hay không.
“Tôi có mang theo Thánh tích.” Chị Towako chẳng thèm giấu mà thừa nhận luôn.
“Chị Towako…”
Nhưng Shun vẫn để Dowsing vung qua vung lại.
“Còn phải tốn công kiểm tra làm gì nữa? Tôi vừa bảo tôi có mang theo Thánh tích rồi còn gì.”
“Chị nghĩ tôi sẽ tin lời của một kẻ thù sao?”
“Cậu không tin tôi sao? Chắc hẳn chuyện đâu chỉ có vậy… Tôi thì nghĩ cậu đang muốn tìm thứ gì đó khác cơ. Dowsing đâu chỉ biết phản ứng với những Thánh tích ở gần, chuyển động của nó còn có thể tiết lộ tên của một Thánh tích nữa mà. Rốt cục thì thứ cậu muốn biết phải là tên Thánh tích của tôi nhỉ.”
Shun trông sững sờ vô cùng.
“Tokiya ạ, không biết tên của một Thánh tích có thể đưa họ vào thế bất lợi đấy.”
Chị Towako chỉ ra điều ấy bằng nụ cười toe toét đến đáng ghét mọi khi của mình, cuốn bay đi vẻ mặt vô tư của Shun.
“Chị quả là một con người khá nguy hiểm đấy.”
“Với những kẻ sử dụng Thánh tích để phạm tội thì có lẽ đúng là vậy thật.”
“Nào, còn giờ thì”, Chị Towako mở lời và hít một hơi thật sâu. “yêu cầu mấy người trả những nhân viên quý giá lại cho tôi.”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Dowsing là Thánh tích hoạt động dựa theo khả năng phản ứng với các Thánh tích ở gần.
Chuyển động của nó sẽ đánh vần ra tên của Thánh tích được nhắc đến.
Nhưng nó cũng không quyền năng tới mức có thể cho tôi biết mọi thứ.
Khu vực tìm kiếm của nó cũng có giới hạn, mục tiêu ở càng xa, chuyển động của Dowsing lại càng không rõ ràng. Việc điều tra tốn quá nhiều thời gian cũng là một trong những khuyết điểm của nó.
Ngoài ra, vì quỹ đạo quay phụ thuộc vào sợi xích được treo nên Dowsing cũng bị bất lợi trước các yếu tố bên ngoài như sức gió. Nếu chỉ cần biết đối phương có sở hữu Thánh tích hay không thôi thì chuyện này không thành vấn đề, nhưng còn muốn xác định tên Thánh tích thì chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.
Đó cũng là lý do tôi không sử dụng Dowsing lúc còn ở trên sân thượng. Gió thổi vù vù như vậy thì đâu thể mong đợi một câu trả lời chính xác được.
Nhưng tại sao người phụ nữ này lại biết những chuyện ấy?
Chị ta biết rất nhiều. Thậm chí còn quá nhiều là đằng khác.
Con người này thật sự là ai? Chỉ mới nhìn thoáng qua mà cô ta đã biết được tường tận tên và sức mạnh của một Thánh tích.
Đó là khả năng của một Thánh tích chăng?
Hay chỉ đơn giản là cô ta có một lượng kiến thức vô cùng uyên thâm về Thánh tích?
Dù là gì thì mọi chuyện cũng bắt đầu không được như ý nữa rồi.
Nếu không mau hành động thì tình hình sẽ chỉ trở tệ cho bọn tôi mà thôi.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
“Tokiya, thứ nào khó xử lý hơn, Otodama hay Labyrinth?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đáp lại, “Labyrinth.”
Đúng vậy, đòn tấn công của Otodama quả là rắc rối thật, nhưng nếu phải chọn ra thứ nào khó xử lý hơn thì chắc chắn phải là Labyrinth. Việc nó có khả năng vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công khiến tôi không tài nào tìm ra đường thắng.
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ giải quyết Labyrinth, còn em xử lý Otodama đi.”
“Chị thực sự nghĩ em…”
… có thể làm được chuyện như vậy à?, tôi không hoàn thành nốt câu nói đó.
Nếu chị Towako đã bảo sẽ làm thì tôi sẽ tin chị ấy.
Có chị ấy ở đây là giờ mọi chuyện đã sáng sủa hơn rất nhiều rồi.
Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng tôi có chiến thuật chắc thắng.
Chị Towako có lẽ cũng biết vậy nên chị ấy mới định cứ thế xông lên tấn công bất ngờ mà không cần đợi để nắm rõ hơn tình hình. Hoặc là hành động, hoặc là chết thôi. Hơn nữa, nếu có lúc nào bọn tôi có cơ hội chiến thắng thì chỉ có thể là thời khắc này.
“Em đi đây.”
Tôi chọn tin tưởng vào chị Towako và lao tới Asuka.
Có vẻ Shun đã bừng tỉnh lại rồi; Labyrinth vẫn đang nằm trong tay hắn ta.
Nhưng chị Towako đã bảo chị ấy sẽ giải quyết hắn ta rồi…
Asuka nâng cây Otodama lên.
… Nên việc của tôi bây giờ là phải làm gì đó với cô bé này đây.
Phán đoán và phản xạ của Asuka không được tốt cho lắm nên nếu có thể làm cô bé bối rối thì chiến thắng sẽ là của tôi.
Nhờ những đòn tấn công ban nãy mà giữa Shun và Asuka đã có kha khá khoảng cách rồi.
Tôi đứng vào giữa hai người họ sao cho Shun thẳng hàng với tôi và Asuka rồi chạy tới cô bé. Chắc hẳn cô bé đã nhớ lại chuyện lúc trước bởi việc ấy đã khiến cô do dự mất một lúc.
Shun dõi theo và định đặt tay lên Labyrinth để ngăn tôi lại nhưng chị Towako đã hành động trước khi hắn ta kịp động thủ.
“…”
Tuy không hiểu được chị ấy vừa nói gì từ sau lưng nhưng tôi cũng đủ biết được chị vừa lẩm bẩm điều gì đó.
Đoạn, một âm thanh trong trẻo của cái chuông reo lên.
Ngay sau đó…
“Oái!”
Labyrinth tuột ra khỏi tay Shun và rơi xuống đất.
Hoàn hảo tới mức cứ như là một sự trùng hợp vậy.
Hay nói cách khác, chính Thánh tích của chị Towako là thứ đã gây ra chuyện này. Giờ đã không còn có gì cản đường tôi phía trước nữa rồi.
“Tokiya!”
Chị Towako lên giọng thúc giục tôi từ phía sau.
Asuka bị ngạc nhiên trước chuyện Shun đánh rơi Labyrinth nên đã chậm phản ứng. Cô bé bình phục lại vừa kịp lúc để chơi Otodama, nhưng trong cơn hoảng loạn, âm thanh mà cô tạo ra chỉ là một tiếng póc bé nhỏ chẳng thể giết nổi một con ruổi.
“Asuka!” Shun hét lên.
Asuka hoảng loạn và cố chơi Otodama một lần nữa.
Nhưng giờ tôi đã tới đủ gần để đoạt lấy nó rồi.
Tôi vươn tay ra để cướp lấy Otodama, và…
Bùm! Một đòn tấn công đánh văng tôi đi.
… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Rõ ràng tôi gần thành công rồi cơ mà.
Rõ ràng tôi đã sắp cướp được cây sáo trước khi cô bé kịp dùng nó để tạo ra bất kỳ âm thanh nào khác mà.
Thế nhưng trước khi chạm được vào nó thì lại có một vụ nổ đánh văng tôi ra.
“Tokiya!”
Giọng nói của chị Towako đánh thức tôi dậy.
Tỉnh rồi, tôi nhìn thấy Asuka đang đứng ngay trước mặt mình, chuẩn bị chơi Otodama một lần nữa.
Cô bé đang đứng quá xa để tôi có thể phản công, lại còn cứ như chừng ấy là chưa đủ tệ, vị trí của tôi bây giờ đang bất lợi vô cùng.
Tôi sẽ thua mất…
Tokiya…!
Hình như có tiếng ai đó đang gọi tôi thì phải.
Thế rồi tôi mới nhận ra mình đang ở ngay bên cạnh Saki.
Tôi nhìn thấy cô cứ liên hồi đập vào bức tường vô hình, hét lên bằng một giọng nói không bao giờ có thể chạm tới tôi.
Nhưng chính giọng nói ấy đã khiến tôi nhận ra một cách để cứu lấy bản thân.
Nếu tôi ở đây thì tức là…
Tôi nhanh chóng cầm lấy Chiếc gương Tĩnh lặng ở trước mặt mình và giơ lên.
Chỉ trong đường tơ kẽ tóc, tôi đã thành công lật ngược tình thế.
Tôi hướng Chiếc gương Tĩnh lặng về phía Asuka, bao phủ lấy cô bé trong sự yên lặng tuyệt đối…
“Sự im lặng của Chiếc gương Tĩnh lặng không thể ngăn được Otodama đâu.” Tôi nghe thấy lời của Shun từ phía sau.
Dù bị phản chiếu trong Chiếc gương Tĩnh lặng nhưng khuôn mặt Asuka vẫn chẳng hề biến sắc. Cô bé đưa cây Otodama lên môi và tạo ra âm thanh của một vụ nổ.
Phải, tôi đã nghe thấy âm thanh.
Nhưng tại sao…?
Tôi không tin nổi vào mắt mình. Cả cơ thể tôi cứng đờ ra cứ như vừa bị đóng băng vậy.
Đột nhiên, tôi thấy một bóng đen phi tới trước mặt mình.
Bóng đen ấy đã hứng trọn lấy vụ nổ và bị cuốn bay ra sau tôi.
Tôi không cần phải dừng lại để đoán xem thứ đó là gì.
Dù ngạc nhiên nhưng tôi vẫn biết chứ.
“Chị Towako!!”
Tôi chạy tới chỗ chị ấy đang nằm trên nền đất. Nhìn cứ như chị đã phải hứng chịu một quả bom thật sự vậy; bộ áo sơ mi và chiếc quần suit mọi khi của chị bị rách tả tơi, còn cơ thể chị thì…
“Chị Towako!”
“…”
“Tỉnh lại đi! Chị mau tỉnh lại đi!”
“… Đừng có làm cái giọng thảm hại ấy chứ.” Mặt chị Towako đang đầy đau đớn, nhưng trên đó vẫn là nụ cười khó ưa như mọi khi.
“Khi chị ra hiệu, hãy tới cứu Saki.”, chị ấy thì thầm vào tai tôi.
“Nhưng chị…”
“Lâu lắm mới được một lần chị nghiêm túc bỏ công bỏ sức ra làm việc đấy, nên làm hãy làm nó xứng đáng đi.”
Giờ tôi mới nhìn thấy chị Towako đã lấy được chiếc Thánh tích về tay từ lúc nào.
Chị ấy làm được rồi. Chị đã giữ lời.
Khác hoàn toàn so với tôi.
“Em xin lỗi. Nãy giờ em chỉ có lãng phí cơ hội là giỏi thôi.”
Đáng lẽ tôi phải thành công.
Đáng lẽ tôi phải cướp được Otodama trước khi Asuka có thể tạo ra âm thanh.
Tôi đã tiếp cận được tới cô bé đúng thời điểm rồi, nên lý do duy nhất khiến tôi không thể đoạt được lấy nó chỉ có là tôi chưa làm đúng cách thôi.
“Đồ ngốc. Nhận ra đi chứ. Trong tình huống như thế thì làm sao em có thể thất bại được.”
“Nhưng mà…”
“Không phải cảm giác giống có một Thánh tích nào khác ở đây à? Chắc chắn phải là vậy. Một lý do lý giải tại sao mọi chuyện luôn đi theo đúng hướng họ muốn. Không tìm ra được nó là thứ gì thì em không thắng được đâu, nên hãy suy nghĩ đi.”
Tìm ra nó là gì đi.
Quả là một mệnh lệnh khó khăn.
Nhưng như vậy đâu có nghĩa là tôi không định thử.
Labyrinth, Otodama và Dowsing. Ngoài ba cái ấy, họ vẫn còn che giấu một Thánh tích nữa.
Tôi bắt đầu điểm lại những thông tin mình đã có được đến giờ.
Tóm lấy Shun không có tác dụng.
Đấm hắn cũng vậy.
Cả đá hắn cũng không ích gì.
Mấy chuyện ấy thì cho là do Labyrinth gây ra có lẽ cũng hợp lý, nhưng còn sự kiện vừa xảy ra – Chiếc gương Tĩnh lặng không hoạt động – thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Chiếc gương Tĩnh lặng đã ngăn được âm thanh mà cây Otodama của Asuka tạo ra lúc ở trên sân thượng thì đúng là chuyện không bàn cãi được rồi.
Vậy mà bây giờ nó lại không có tác dụng.
Nhớ lại đi.
“Sự im lặng của Chiếc gương Tĩnh lặng không thể ngăn được Otodama đâu.”
Chính Shun là người đã nói vậy.
“Tôi không thể bị thương bởi các đòn tấn công đến từ Otodama đâu.”
Sau đó tôi cũng biết được điều ấy là sự thật.
Thực tại đã diễn ra đúng theo những gì Shun dự đoán.
Có phải vậy không? Chẳng lẽ những lời Shun nói ra có khả năng ảnh hưởng lên thực tại sao?
Lẽ nào là như vậy? Những lời Shun nói ra có khả năng ảnh hưởng tới thực tại?
Khoan đã, bình tĩnh lại nào. Chuyện đó là bất khả thi.
Nếu hắn ta thực sự có năng lực đó thì mọi chuyện sẽ luôn đi đúng theo hướng hắn ta muốn và đã không cần phải có trận chiến này rồi.
Nhớ lại đi.
Lúc tôi thất bại trong việc đoạt lấy Otodama từ Asuka.
Khi ấy không phải vì tôi đã lãng phí cơ hội của mình.
Chuyện Asuka không thể phản ứng kịp thời là sự thật. Cô bé đã không hề chơi cây Otodama.
Vậy mà một âm thanh vẫn phát ra.
Một âm thanh được phát ra nhờ năng lực nào đó.
Nhớ lại đi.
“Tokiya ạ, không biết tên của một Thánh tích có thể đưa họ vào thế bất lợi đấy.”
Không biết tên một Thánh tích có thể khiến họ gặp bất lợi. Nhưng tại sao họ lại cần biết tên của Thánh tích?
Bởi thông tin ấy có giá trị với họ.
Tất cả bắt đầu móc nối lại với nhau rồi.
Về sức mạnh của Thánh tích mà Shun sở hữu.
Từ những gì tôi đã nhìn thấy cho tới giờ phút này, chỉ có duy nhất một kết luận khả thi mà thôi.
Shun có khả năng thao túng khả năng của những Thánh tích mà hắn biết tên…
“Tokiya, em sẵn sàng chưa?”
“Vâng.”
Tôi biết nước đi tiếp theo của mình là gì rồi.
“Chị sẽ dạy cho em những từ ngữ thần kỳ giúp em sử dụng sức mạnh của Thánh tích này.”
Chị Towako thì thầm những từ ngữ thần kỳ ấy bằng một giọng yếu ớt và đặt Thánh tích của chị vào tay tôi.
Đó là một Thánh tích hình cầu gần như nhẹ tênh, nhưng với tôi, dường như nó lại nặng đến không tưởng.
“Nhớ lấy rằng vì đặc tính của nó mà số lần em có thể sử dụng cũng có giới hạn. Chị đoán chắc chỉ dùng được một lần nữa là xong. Nhớ là chỉ khi nào thật cần mới dùng thôi đấy.”
“Em hiểu rồi.”
Chị Towako đẩy tôi ra.
Đó chính là tín hiệu.
Chị ấy vuốt ngón tay qua bề mặt Labyrinth, rồi cánh tay của chị mất đi sức lực và rơi xuống nền đất.
Cũng đau lòng lắm chứ, nhưng giờ tôi không thể dừng lại được.
Tôi quay lưng lại với chị Towako và phi về phía Shun.
Asuka ngay lập tức đưa cây Otodama lên môi và… và khi ấy cô bé mới nhận ra…
… Chuyển động của mình đang bị Labyrinth giới hạn lại.
Cánh tay đang cầm Otodama bị ngăn lại không đưa được lên miệng nên cô bé không thể làm gì.
“Labyrinth không thể ngăn lại chuyển động của Asuka.”
Những câu nói của Shun đã thắp lại tinh thần cho Asuka.
Tôi không thể do dự được nữa rồi.
Trước khi Asuka tạo ra âm thanh, tôi giơ chiếc Thánh tích chị Towako giao cho mình lên.
“Không may cho cậu, tôi đã biết được tên của chiếc Thánh tích đó rồi.”
Shun vừa cười khúc khích vừa giơ chiếc Dowsing lên.
Chỉ cần biết được tên của Thánh tích là gì, hắn có thể thao túng chúng.
Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi không quan tâm đến chuyện ấy mà niệm những từ ngữ thần kỳ mà chị Towako vừa dạy.
Chỉ vài giây sau…
Một tảng bê tông rơi xuống từ cái trần nhà bong tróc phía trên đầu của Shun và Asuka.
Không như những đòn tấn công trực diện từ Otodama, thứ này là gián tiếp nên dù có thao túng sức mạnh của Thánh tích cũng vô dụng.
“… Nó sẽ không rơi xuống người tôi và Asuka đâu.”
Tuy nhiên Shun vẫn nói mà chẳng hề do dự.
Nói ra những từ ngữ để thao túng lấy Thánh tích này.
Nhớ lại đi.
Lúc ở trong nhà thể chất. Vụ tai nạn ở trường của Toujou.
Họ đã làm gì khi đống kính trên trần trần vỡ ra và rơi xuống hết mọi người?
Tất cả các học sinh khác đều phải hứng chịu thương tích nặng nề từ đống kính ấy.
Hai chị em Toujou vẫn bình an vô sự là nhờ khả năng của đôi Vòng tay May mắn.
Tôi nhìn thấy trước được chuyện sẽ xảy ra nhờ Vision nên mới có thể cùng Saki tìm chỗ nấp.
Vậy còn Shun và Asuka thì sao?
… Họ còn không thèm tránh chỗ kính mà chỉ đứng yên một chỗ cùng nụ cười vô tư lự.
Cứ như việc tránh mấy mảnh kính ấy là chuyện không cần thiết vậy.
Hay nói chính xác hơn,
Là cứ như thể tránh mấy mảnh kính được đập vỡ bởi năng lực của Otodama ấy là chuyện không cần thiết vậy.
Cũng giống như sự việc vừa nãy, không phải Shun đã thao túng âm thanh mà Otodama tạo ra, thứ hắn làm là biến cái tiếng nổ chẳng mấy công hiệu mà Asuka cho ra kia thành một vụ nổ thực thụ.
Hay nói cách khác, Thánh tích của Shun không thể thao túng các Thánh tích khác.
… Khả năng thực sự của nó là điều khiển hiệu ứng của chúng kia.
Shun và Asuka không hề dịch chuyển lấy một li, còn tảng bê tông kia thì rơi sang chỗ khác.
Tôi đã quá ngây thơ. Pha đọc vị của tôi vẫn chưa đủ hoàn thiện.
Hay có lẽ, tôi chỉ đơn giản là đã sai mà thôi.
Một nụ cười nhạt quay trở lại trên khuôn mặt Shun.
“Asuka!”
Asuka, người đã thoát khỏi sự khống chế của Labyrinth, đưa cây Otodama lên miệng và cố định mục tiêu vào tôi.
Saki bỗng lọt vào tầm mắt tôi.
Mong là ít nhất em ấy cũng chạy đi.
Nhưng có mong ước đến mấy cũng chỉ vô nghĩa mà thôi.
Cái cô Saki ngốc cứng đầu giờ đã không còn gì cản đường mình nữa kia, thay vì tận dụng cơ hội này để trốn thoát, lại nhận thấy đây là một cơ hội tốt để quay lại và đoạt lấy cây Otodama từ Asuka.
Ngay lập tức, Asuka không còn đặt ánh mắt lên tôi nữa.
Nhưng vẫn còn đủ thời gian để cô bé cố định lại mục tiêu của mình.
Bây giờ thì có lẽ tôi không thể làm gì được tên Shun rồi, nhưng chí ít tôi cũng phải xử lý được cô bé.
Tức là tôi vẫn còn cơ hội.
Tôi vẫn còn cơ hội thành công… đấy là tôi nghĩ vậy thôi.
Tôi cứ ngỡ rằng đây sẽ chính là lần tôi tiếp cận và tước được cây Otodama khỏi Asuka.
Nhưng tôi đã lầm.
Làm sao có thể gọi đây là thành công được.
Thứ mà đáng lẽ tôi phải tập trung vào không phải tấn công Shun hay đoạt Otodama ra khỏi tay Asuka mà là cứu lấy Saki. Tôi đã quên mất điều chính điều quan trọng nhất ấy.
Chuyện Asuka phải nhắm vào Saki, người đang cố gắng giật lấy cây sáo vốn đã không cần thiết rồi.
Chuyện ấy là không cần thiết bởi Saki đang đứng ngay trước mặt cô bé.
Đòn tấn công của Otodama hất văng cô đi giống như đã làm với chị Towako lúc trước.
… Đúng là tôi đã tới được đến nơi trước khi Asuka kịp tấn công mình.
Nơi ấy chính là ở bên Saki, người vừa bị thương bởi đòn tấn công từ cây Otodama.
Thế rồi,
Asuka quay sang Saki và đưa cây Otodama lên miệng, có lẽ định kết liễu cô.
Ngoài lấy thân mình chắn cho Saki, tôi chẳng thể làm được điều gì khác.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Chuyện này không nằm trong kế hoạch của chúng tôi.
Tôi đâu muốn làm mọi người bị thương như thế này.
Tôi cũng đâu muốn làm tổn thương Asuka.
Nhưng nói thật là trước áp lực như vậy, không muốn thua thì chúng tôi cũng đâu còn nhiều lựa chọn.
Có lẽ bảo là họ đáng bị vậy lắm thì hơi quá thật, nhưng chuyện thành ra như này cũng là do bọn họ tự chuốc lấy thôi.
Bọn tôi đã đạt được mục đích của mình rồi.
Tuy phải hơi cưỡng ép nhưng cũng là điều không thể tránh được thôi.
Mà nếu Kurusu Tokiya không xuống kịp, còn chúng tôi cao chạy xa bay thì thảm kịch này cũng đâu phải diễn ra.
Phải chăng đây cũng là một định mệnh không thể tránh khỏi của những con người liên quan tới Thánh tích?
Nếu là vậy thì tôi sẽ thay đổi cái vận mệnh ấy.
Đó chính là lý do tôi đang đứng đây mà.
… Làm như dễ lắm đấy. Dù có cố tự an ủi bản thân đến mấy tôi vẫn không tài nào cảm thấy khá hơn được về vấn đề này.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Tôi đã bất tỉnh trong bao lâu rồi?
Khi vừa mới tỉnh, tôi nhìn thấy Shun và Asuka đang quay lưng về phía tôi và rời khỏi tòa nhà.
Tôi thấy họ bước qua chị Towako vẫn đang nằm gục sang một bên.
Lạ quá.
Saki không có ở đó.
Saki bị làm sao rồi à?
Cô ấy đâu rồi?
Shun và Asuka vẫn tiếp tục bỏ đi trong khi tôi còn đang bận thắc mắc.
Nhưng mặc xác bọn họ chứ.
Tôi không còn quan tâm về những gì họ đã làm nữa rồi.
Saki thì sao? Cô ấy đâu rồi?
… A, đây rồi.
Hóa ra cô ở ngay gần tôi nãy giờ.
Ngay gần tôi… hình như cô bị ngất đi thì phải?
Tôi ép mình bò đến bên cô ấy.
Khuôn mặt cô bị quay sang hướng khác, còn phần lưng thì hướng về phía tôi.
Trong khi tôi còn mải làm mấy chuyện này, Shun và Asuka cứ tiếp tục rời đi.
Ai thèm đếm xỉa đến chúng.
Tôi có thua cũng chẳng quan trọng.
Họ cướp được Thánh tích của chúng tôi cũng chẳng sao.
Miễn là Saki bình an vô sự thì…
“… Saki?”
Thấy không có phản ứng gì nên tôi mới lăn người cô quay về phía mình.
Cả cơ thể cô quay sang mà không hề có bất cứ cản trở gì và dồn toàn bộ trọng lượng lên người tôi.
“… Saki… Saki? Này, Dậy đi nào! Nào!”
Tôi lay người cô ấy nhưng vẫn chẳng thấy dấu hiệu gì.
Thế rồi, những sợi tóc đang che kín mặt Saki nhẹ nhàng rơi xuống.
“…!”
Đoạn, tôi nghe thấy trong người mình như có tiếng gì đó vừa đứt gãy.
“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Một tiếng thét đầy hoang dại tuôn ra từ cổ họng tôi.
Shun và Asuka quay đầu lại, trông tràn đầy ngạc nhiên.
Tôi phi ngay đến lối ra tòa nhà nơi hai người bọn họ đang đứng.
Dựa theo những sự việc nãy giờ, chính tôi cũng biết bản thân mình sẽ không thể làm được bất cứ điều gì với họ chứ, nhưng trong tôi vốn đã không còn đủ lý trí để khiến tôi cân nhắc đến chuyện ấy nữa rồi.
Tôi lao về phía họ và vấp ngã một cách khó coi xuống nền đất. Rồi tôi lại mau chóng đứng dậy và lao đến tiếp.
Dù cho đầu tôi có bị dập xuống đất, cả người có đâm sầm vào tường, va phải các vật liệu xây dựng nằm ở quanh đấy, tôi vẫn tiếp tục lao đến.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Giống như con bò húc lao vào người đấu bò, tôi cứ phi thẳng về phía Shun.
Những đòn tấn công của tôi có thể không tới được đích, vô nghĩa và khó coi, nhưng tôi vẫn không dừng lại.
Ngay cả sau khi đã kiệt sức và không thể đứng dậy nhanh như trước được nữa, tôi vẫn không dừng.
“Không phải giờ cũng đến lúc cậu suy nghĩ cho lý trí một chút rồi à?” Shun hỏi, nghe có vẻ hắn đã chờ cơ hội này để chen ngang nãy giờ.
Tuy nhiên.
“… Còn lâu tôi mới chịu.”
Sau những gì họ đã làm, còn ai có thể phản hồi cho tử tế được nữa chứ?
“Sao mấy người dám làm vậy với cô ấy.” Tôi hỏi, câu thêm chút thời gian để đứng dậy.
“Sao mấy người dám làm vậy với cô ấy?!”
“Là vì mục tiêu của chúng tôi.”
“Mục tiêu của anh…?”
“Cậu ắt đã nhận ra Thánh tích của tôi có thể làm được gì rồi nhỉ.”
“Anh có thể bóp méo hiệu ứng của các Thánh tích khác.”
“Quả là không làm người khác thất vọng. Chính xác rồi đấy. Đó chính là sức mạnh của Thánh tích của tôi.”
“Vậy thì tại sao…?!”
“Nhưng chỉ với nó thì mong ước của tôi không thể trở thành hiện thực được,” Shun nói tiếp.
“Cậu không nghĩ thế giới này thật bất công sao?”
“Đừng có ngây thơ như vậy. Tất nhiên là thế giới này bất công rồi.”
“Đúng vậy. Thế giới bất công một cách công bằng với tất cả mọi người. Mọi sự trên đời đáng ra phải luôn diễn ra theo cái cách như vậy. Nhưng trên đời lại có tồn tại một loại đồ vật có khả năng bẻ cong sự bất công ấy theo ý thích của con người.”
“Ý anh là…”
“Phải, chính là Thánh tích đấy.”
Lần đầu tiên tôi cảm thấy được cảm xúc mãnh liệt trong chất giọng của Shun.
“Cậu còn nhớ vụ việc với đôi vòng tay may mắn kia phải không? Vận may và vận hạn là hai thứ đáng ra phải được ban tặng một cách bất công và không hề bình đẳng cho tất cả mọi người, vậy mà họ lại sử dụng Thánh tích để khiến mình trở nên may mắn hơn người khác. Mà đâu chỉ có hai người ấy, bất kỳ ai có Thánh tích trong tay rồi cũng đều sử dụng vì mục đích ích kỷ của bản thân thôi. Tôi không thể cho qua chuyện ấy được.”
“Thì sao?”
“Thì tôi sẽ sửa lại cái trật tự bị rối loạn ấy. Tôi sẽ sửa lại cái thế giới đã bị Thánh tích làm cho hỗn loạn và trả nó về nguyên trạng. Đây chính là nghĩa vụ của một người hiểu biết rõ về Thánh tích là tôi đây.”
“Anh cũng chẳng khác gì người ta đâu.”
“Hửm?”
“Anh cũng chỉ như tất cả bọn họ thôi.” Tôi cười lên đầy mỉa mai.
“Tôi đang bảo anh với tất cả những kẻ bị mờ mắt vì Thánh tích đều là cùng một giuộc cả thôi đấy. Giữa anh và cô gái anh vừa chế nhạo vì đã trở nên ám ảnh với vận may của mình cũng chẳng khác nhau là bao đâu. Mà sau khi nghe anh lảm nhảm về mấy thứ ngờ ngệch như nghĩa vụ kia tôi thấy anh còn tệ hơn ấy.”
“Tôi không thể cho qua phát ngôn ấy được. Tôi và cô ta hoàn toàn khác nhau.”
“Khác ở chỗ nào cơ? Nhìn những gì anh đã làm để được đặt tay vào Thánh tích mà mình khao khát kìa…”
“Tôi đã bảo cậu đấy là vì mục tiêu của chúng tôi rồi mà nhỉ? Những Thánh tích tôi có trong tay lúc bấy giờ là không đủ để thay đổi thế giới. Tôi không thể thao túng hiệu ứng của từng Thánh tích được. Kể cả có làm được vậy thì trước khi Thánh tích được kích hoạt tôi cũng chỉ biết bó tay chịu chết thôi. Chính vì vậy cho nên…”
“Cho nên…?”
“…Tôi phải lấy được nó.”
Những lời được nói ra tiếp sau đó là những lời tôi luôn mong mình không phải nghe.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Grimoire, một Thánh tích có khả năng thay đổi hiệu ứng của các Thánh tích khác.
Vẻ bề ngoài của nó trông giống hệt một cuốn sách.
Những gì được ghi trong đó sẽ trở thành thần chú và được kích hoạt khi niệm ra.
Thông qua Grimoire, tôi có thể biến đổi những hiện tượng được tạo ra bởi bất kỳ Thánh tích nào.
Tuy nhiên, bất kỳ sức mạnh nào của Thánh tích không được ghi trước vào trong đó thì, dù có niệm thần chú, tôi cũng chẳng thể nào thao túng được.
Chiến thuật thông thường của tôi là sử dụng Dowsing để thăm dò trước những kẻ sử dụng Thánh tích một cách ích kỷ và sửa lại những hỗn loạn mà họ đã tạo ra. Nếu tình huống cho phép, tôi thậm chí sẽ còn đoạt lấy hoặc phá hủy Thánh tích ấy luôn.”
Đó chính là sứ mệnh của tôi.
Tuy nhiên, cái giới hạn bắt mọi thứ phải được viết ra trước đúng là một chướng ngại vật lớn cản đường tôi đến với mục tiêu của mình.
Tôi phải viết ra tất cả những khả năng mà một Thánh tích có thể sẽ sử dụng tới và những chuyện sẽ xảy ra sau khi chuyện bị chúng bóp méo.
Nhưng với một người thì chuyện đó là bất khả thi.
Bởi tôi đâu thể đoán trước được tương lai.
Chính vì vậy nên tôi phải viết ra mọi thứ mình có thể dự đoán được trong một cuộc đối đầu. Cứ nghĩ ra được bao nhiêu tôi sẽ viết vào bấy nhiêu.
Nhưng con người thường rất hay vượt xa kỳ vọng. Những hành động mà họ làm có thể lật đổ tất cả những dự đoán của tôi.
Tôi đã phải rơi vào vô số tình thế khó chỉ vì những suy đoán sai lầm ấy rồi.
Những mất mát mà tôi đã phải chịu đến giờ, những mạng sống, những con người, những hạnh phúc đáng ra tôi đã có thể cứu lấy…
Tôi có sức mạnh để cứu người, nhưng tôi lại thất bại không biết đã bao nhiêu lần.
Tôi có sức mạnh để bẻ cong quyền năng của các Thánh tích, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì.
Cảm giác bất lực ấy quả là khó chịu vô cùng.
Chính vì vậy nên tôi mới tìm kiếm nó…
… Thánh tích mà tôi cần để hoàn thành mục tiêu của mình.
Chính vì vậy cho nên…
“Tôi phải có được nó,”
Để thay đổi thế giới này về trạng thái vốn có của nó, nơi mọi người đều gặp bất công một cách công bằng.
“Thánh tích có thể thấy trước được tương lai…”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Cứ như hắn ta là một phiên bản tôi khác vậy.
Hắn có một Thánh tích mang quyền năng cứu người, nhưng lại có quá nhiều người hắn không thể cứu lấy. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cứ cố bám lấy hi vọng rằng mình ít nhất cũng cứu được một ai đó, chỉ để rồi lại không ngừng rơi vào thất bại.
Hắn rốt cục cũng nhận ra sự thật.
Hắn rốt cục cũng nhận ra mình cần có sức mạnh.
Nhưng hắn không thể chịu đựng được việc phải bỏ cuộc.
Có lẽ nếu hắn không biết đến Thánh tích, hay có lẽ nếu ngay từ đầu hắn vốn đã bất lực, thì có thể hắn đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng dù đã tự nhủ như vậy, tôi vẫn không thể tha thứ cho hắn ta được.
Hắn là người đã hại Saki.
Khi… Khi nhìn vào mặt Saki, cả tâm trí tôi như bị đứt gãy.
Bởi vì tôi nhìn thấy…
… đôi mắt của Saki đã không còn.
Ý nghĩa của hai hốc mắt trống không ấy như muốn đè bẹp lấy tôi.
Đó chính là điều mà tôi không bao giờ có thể tha thứ.
Đó chính là Thánh tích mà bọn tên Shun kia đang theo đuổi.
Thánh tích của họ, Dowsing, chỉ có thể phát hiện người khác có sở hữu Thánh tích hay không và xác định tên của chúng mà thôi.
Họ, có lẽ là nghi ngờ từ hồi ở nhà thể chát và rạp hát, đã bám theo để xem Thánh tích của chúng tôi có thể làm được những gì
Và rồi họ đã phát hiện.
Rằng Thánh tích mà tôi sở hữu, Vision, có thể nhìn vào tương lai.
Nhưng họ đã tính toán sai ở một điểm.
Họ không lường trước được chuyện tôi và Saki lúc nào cũng đi cùng nhau.
Vậy nên họ đã hiểu nhầm.
Họ tưởng rằng chủ nhân của Thánh tích là Saki chứ không phải tôi.
Họ đã cướp đi đôi mắt của Saki.
Tôi không thể tha thứ cho họ được. Làm sao có thể cơ chứ.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho những con người ấy.
Chỉ đơn giản là không thể mà thôi
“Nào, giờ thì chúng tôi có được thứ mình muốn rồi, Cậu để cho chúng tôi ra về được chưa?”
“Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh cứ thế mà rời đi à?”
“Vậy cậu có ngăn được bọn tôi không? Thánh tích người phụ nữ đó mang tới mà cậu dựa vào nãy giờ đã là của tôi rồi.”
“Anh nghĩ như vậy là bởi đã lấy được Thánh tích của tôi chứ gì? Mà anh có cầm nó hay không cũng chả quan trọng, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Tôi đã có những từ ngữ ma thuật mà chị Towako dạy cho mình.
“Hô? Nhưng tôi đã biết được tên của Thánh tích này rồi mà. Cứ cho là cậu đã làm gì đó trước hay chiếm lại được Thánh tích này đi, tôi vẫn có thể thay đổi hiệu ứng của nó. Không phải tôi đã giải thích chuyện ấy cho cậu rồi sao?”
“Lần này ngay cả Thánh tích cũng không thể chặn lại được đâu. Anh chắc chưa?”
“Câu ấy phải để tôi nói mới phải.”
“… Anh có chắc là mình muốn thử không đấy?”
“Cậu dai quá nhỉ? Cứ làm luôn đi cho rồi.”
“Vậy thì tôi bắt đầu đây.”
Tôi nói những từ ngữ ma thuật mà chị Towako chỉ.
“Chỗ vật liệu xây dựng sẽ tình cờ đổ về phía các người.”
Như phản ứng với lời nói của tôi, những vật liệu đang ngả vào tường rung lên một hồi rồi bắt đầu đổ về phía Shun.
Chúng là những thanh thép chữ I nặng trịch cao khoảng ba mét.
Dù có là ai mà bị đống đó đè xuống thì cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp được đâu.
Nhưng Shun vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Hắn không hề có ý định tránh ra.
Bởi vì việc ấy là không cần thiết.
Bởi vì hắn ta chỉ cần thay đổi hiệu ứng đi là xong mà.
Giống như lúc hắn và Asuka cũng không hề di chuyển giữa cơn mưa kính ở nhà thể chất trong trường của Toujo vậy.
Shun chỉ bình tĩnh nói vài từ, có lẽ là câu thần chú để kích hoạt Thánh tích của hắn ta.
Vẫn những câu từ hắn đã sử dụng để ngăn đòn tấn công của tôi ban nãy.
Một bùa chú có khả năng biến đổi những từ ngữ ma thuật mà chị Towako đã dạy cho tôi.
“Những sự tình cờ được gây ra bởi Pendolo sẽ không ảnh hưởng tới tôi…”
Và thế là hắn đã thay đổi kết quả đáng nhẽ vốn phải xảy ra.
Những thanh sắt đang đổ xuống ấy, cũng giống như những mảnh kính vỡ ở trong nhà thể chất kia, tránh khỏi người Shun và rơi sầm xuống đất.
… Hay đáng lẽ chuyện phải xảy ra như vậy.
Nhưng những thanh sắt ấy không hề bị trệch đi khỏi quỹ đạo của mình mà vẫn cứ tiếp tục lao xuống.
Chỉ đơn thuần nhờ các định luật vật lý, những thanh sắt rơi xuống ngày càng nhanh dần lên mà không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ ngoại lực nào.
Ập thẳng xuống người Shun.
Những thanh thép ấy không hề né tránh Shun.
Shun cũng không thể né tránh những thanh thép.
… Đôi lúc tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Ngay cả sau khi biết được những gì họ đã làm với Saki, một phần nào đó trong tôi vẫn cứ không ngừng tính kế.
Nếu chỉ cần nổi điên lên như nhân vật chính của mấy bộ manga shounen là có thể trở nên mạnh hơn thì hẳn tôi cũng đã làm vậy ngay từ đầu rồi.
Nhưng tôi không thể. Tôi đâu có thứ sức mạnh ấy.
Chính vì vậy nên tôi phải ủ mưu.
Tôi đã dùng một mánh khoé.
Tôi đã nói dối.
Một kế hoạch đầy mạo hiểm để khiến cho những thanh thép rơi vào đúng thời điểm đó.
Một mánh khoé khiến cho chuyện này trông chỉ giống như một sự trùng hợp.
Một lời nói dối được thốt ra ngay trước thời khắc những thanh thép rơi xuống.
Thánh tích mà chị Towako đưa tôi cho phép người sử dụng tuỳ ý tạo ra những sự trùng hợp.
Nhưng đây không phải một sự trùng hợp được tạo ra bởi Thánh tích.
Mà là do tôi đã khiến nó trở nên giống như một sự trùng hợp.
Chính vì vậy nên Thánh tích mà Shun có, bùa chú mà hắn vứa sử dụng… sẽ không thể thay đổi được hiệu ứng của sự việc này.
“…!”
Những thanh thép đáng ra phải tránh khỏi Shun lại chậm rãi, nhưng chắc chắn vô cùng, di chuyển cố định trên quỹ đạo của mình và đổ ập vào người hắn.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Đến khi tỉnh lại, tôi đã thấy Kurusu Tokiya và người phụ nữ mà họ gọi là Towako kia đang đứng ở trước mặt mình.
Trong tay cô ta là một cuốn sách có bìa da màu đen được dệt các sợi chỉ bạc xung quanh. Đó chính là Grimoire – Thánh tích của tôi.
Chắc họ đã lấy đi mọi thứ trong lúc tôi vẫn còn đang bất tỉnh.
“Anh khá may mắn đấy.” Kurusa Tokiya nói trong khi nhìn xuống về phía tôi.
Bao quanh bọn tôi là những thanh thép nằm vương vãi ra khắp xung quanh. Cậu ta hất cằm về phía Asuka ở ngay bên cạnh tôi.
Trên tay cô bé là một chiếc vòng tay may mắn – loại sẽ ban cho chủ nhân của nó vận may nếu họ chịu chia sẻ vận may của mình cho người khác.
Asuka đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu tôi, và đổi lại, nhận lại đủ vận may để cứu lấy chính mình. Nếu không có cô bé ở đó thì tôi đã bị mấy thanh thép đè bẹp mà mất mạng rồi.
“Ra vậy.” Towako nói, tay lướt qua các trang sách của Grimoire. “Cậu đã viết ra tất cả những thứ mình dự đoán sẽ xảy ra.”
“Thật vậy sao?”
Kurusu Tokiya đã nắm rõ được bản chất của Grimoire và lợi dụng chuyện ấy để đánh lừa tôi.
Tôi đã bị mưu trí của cậu ta đánh bại hoàn toàn.
“Vậy giờ hai người tính làm gì với tôi đây?”
“Theo như tôi hiểu thì cậu thu thập Thánh tích nhỉ.”
“… Phải.”
“Tôi cũng đang thu thập Thánh tích.”
“Đừng tưởng tôi chỉ là mấy tên thu thập Thánh tích bình thường.”
“Cậu cũng nghĩ thế giới này sẽ tốt hơn nếu không có Thánh tích phải không?”
“…”
Kurusu Tokiya đứng bên cạnh cô ta trông cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Vậy thì tôi phải công nhận có chuyện đó là hai ta cùng đồng tình rồi.”
“Nhưng tôi sẽ không đi xa tới mức dám cướp lấy chúng đâu. Nếu có thể thì tôi muốn họ tự nguyện từ bỏ chúng hơn.”
“Cô có vẻ tốt bụng quá nhỉ.”
“Ừ, và là một kẻ cơ hội nữa.”
“Chuyện đó thì tôi không thể đồng tình được rồi.”
“Nhưng cậu cũng không phải ngoại lệ gì đặc biệt lắm đâu. Cậu bảo Thánh tích đem vận hạn đến cho chủ nhân mà nhỉ? Chính vì vậy nên cậu cũng không nên sở hữu Thánh tích.”
“… Ra vậy, xem ra hai chúng ta không đồng quan điểm. Cô thấy đấy, đúng là tôi tin rằng Thánh tích sẽ đem lại cho con người vận hạn, nhưng chuyện ấy chỉ áp dụng với những người khác mà thôi. Tôi chẳng quan tâm chút nào tới những vận hạn bị giáng xuống đầu những kẻ sở hữu Thánh tích cả.”
“Tức là bao gồm cả cậu?”
“Xin đừng đánh đồng tôi với những kẻ trục lợi Thánh tích để thoả mãn những mong muốn ích kỷ của bản thân. Tôi chỉ sử dụng chúng vì nghĩa vụ của mình thôi. Mà kể cả tôi có phải gánh chịu những vận hạn ấy, đưa được thế giới về lại con đường đúng đắn của nó và cứu lấy những người đang vì Thánh tích mà phải chịu bất hạnh là tôi đã đủ mãn nguyện…”
“Tokiya đã kể với tôi về kế hoạch của cậu rồi.”
Tôi đã biết việc nói chuyện với cô ta sẽ có lợi nên quyết định dính líu vào mà. Cô ta đã thực sự hiểu rõ kế hoạch của tôi chưa?
“Số phận là thứ đã không hề bình đẳng và đã được định sẵn từ trước, và tất thảy mọi người trên thế giới này đều phải chịu sự trói buộc của nó một cách bình đẳng. Tôi chỉ muốn trả mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó, khi mà Thánh tích vẫn còn chưa bị con người lợi dụng để điều khiển thế giới theo ý họ thôi.”
“Tôi cũng nhìn nhận mọi thứ như cậu, chính vì vậy nên tôi mới phải nói cho cậu điều này.”
“Chính vì vậy nên làm sao?”
“Thánh tích can thiệp vào dòng chảy định mệnh vốn luôn bất biến.”
“Phải rồi.”
“Tuy nhiên, định mệnh có sức mạnh để trả mọi thứ về như cũ và giáng vận hạn lên những kẻ đã dám can thiệp vào nó. Chính vì vậy nên mọi Thánh tích chỉ dẫn đến khổ đau. Nếu cứ tiếp tục theo đuổi mục tiêu của mình thì sẽ chỉ có tai hoạ chờ cậu ở cuối con đường mà thôi.”
“Cô và tôi có cùng triết lý sống, thế nhưng cô vẫn muốn chối bỏ tôi. Tại sao? Tôi chẳng thể hiểu nổi.”
Towako có lối suy nghĩ giống với tôi, thậm chí còn có thể nói hai chúng tôi có cùng tư tưởng sống. Thánh tích chỉ mang đến đau thương và thế giới này sẽ tốt hơn nếu không có nó. Đây chính là toàn bộ lý do cho mục tiêu của tôi, vậy mà cô ta vẫn không chịu tán thành với tôi.
Vì nghĩa vụ của mình, tôi có phải chịu đau khổ cũng chẳng nề hà gì.
Lẽ nào là do cô ta lo cho tôi?
Tôi đâu cần sự quan tâm của cô ta.
“Có một chuyện mà cậu chưa hiểu rồi.”
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của cô ta lại là những lời tôi không ngờ đến.
“Là gì? Có gì mà tôi không hiểu?”
“Cậu bảo cậu sẽ cứu lấy những người bị tổn thương bởi Thánh tích.”
“Phải.”
“Nhưng hãy nhìn xem cậu đã thông qua Grimoire mà gây ra bao nhiêu đau khổ đi. Cậu dường như không để tâm lắm đến hành động của mình, mà kể cả là có thì cậu cũng không chịu nhận trách nhiệm.”
“…”
“Chỉ để chấn chỉnh một cô bé sử dụng Thánh tích với mục đích cầu may mà cậu đã khiến bao nhiêu học sinh bị thương nặng. Cậu để mẹ của một cô gái phải bỏ mạng chỉ bởi cô bé đã sử dụng Búp bê Hoán đổi. Trên con đường cứu nhân độ thế của cậu, cậu còn làm tổn thương cả Tokiya và Saki nữa.”
“… Cậu đang trốn tránh. Cậu đang tự núp mình sau tấm khiên mang tên sự tự biện hộ và cố tình nhìn sang chỗ khác bởi cậu không muốn thấy. Chính vì vậy nên tôi không thể ủng hộ những hành động của cậu được. Nếu thật sự muốn sửa lại những bất công được tạo ra bởi Thánh tích thì hãy đừng dùng Thánh tích mà tự mình làm lấy đi chứ, dù con đường ấy có khó khăn tới đâu cũng phải cố mà làm, nếu không thì những lời lẽ của cậu sẽ chẳng thuyết phục nổi ai đâu.”
… Cô ta nói không sai.
Nhưng chính vì vậy nên tôi mới không thể hiểu được. Những lý do kiểu ấy là quá nhân từ đối với những kẻ sử dụng Thánh tích của mình vì mục đích ích kỷ.
“Chính vì vậy nên tôi mới bảo cô quá tốt bụng đấy.”
Đúng là tiếc thật.
Vậy mà tôi lại cứ tưởng mình đã tìm ra một người có chung lý tưởng chứ không chỉ là ủng hộ tôi như Asuka chứ.
“… Hãy làm một ván cược đi,” Towako tuyên bố, “Tôi sẽ bỏ Labyrinth lại đây, nhưng cậu sẽ chỉ có thể trốn thoát khỏi mê cung nếu cậu chịu từ bỏ nó mà thôi.”
“Tại sao cô lại làm những chuyện này?”
“Cậu sẽ sớm thấy thôi.” Cô ta chỉ để lại một câu như vậy và rời đi cùng Kurusu Tokiya.
Bọn họ đã lấy hết Thánh tích của chúng tôi rồi. Grimoire, Dowsing, đôi Vòng tay May mắn, đấy là còn chưa kể những cái vốn thuộc về họ ngay từ đầu.
Giờ tôi chỉ còn độc Labyrinth trước mặt mình.
Nếu chuyện ấy là sự thật thì bây giờ tôi không thể di chuyển.
Cô ta đã sử dụng Grimoire để thao túng Labyrinth.
Nhưng nếu bây giờ tôi thả nó ra, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thật nực cười. Cô ta sử dụng Grimoire như vậy là muốn đạt được điều gì đây?
Lẽ nào là câu giờ để ngăn không cho tôi tấn công họ trên đường quay về?
Chuyện này sẽ không cho họ đủ thời gian đâu. Tôi chỉ cần…
Khi đã sắp bỏ Labyrinth ra thì tự nhiên tay tôi ngừng lại.
Vào thời khắc buông nó ra, tôi sẽ quay về cái lúc mình không có Thánh tích nào trong tay.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Cứ như cả người tôi đã bị tê dại cả đi vậy.
Bộp.
Một thứ gì đó chạm vào vai tôi.
Tôi giật mình quay đầu ra sau, rồi khi thấy hoá chỉ là Asuka vừa mới tỉnh dậy mới lại nhẹ nhõm mà thở phảo.
Có chuyện gì thế, Asuka nhìn vào tôi như muốn hỏi vậy.
Không có gì, tôi lắc đầu và bắt đầu giải thích tình huống cho cô bé.
“[Anh có định bám theo bọn họ không?]” Cô bé hỏi tôi qua chiếc điện thoại không hiểu sao vẫn còn nguyên vẹn.
Tất nhiên rồi, tôi gật đầu.
Không thể lấy lại Thánh tích của mình thì tôi đâu thể chiến đấu.
Nếu thật sự muốn sửa lại những bất công được tạo ra bởi Thánh tích thì hãy đừng dùng Thánh tích mà tự mình làm lấy đi chứ, dù con đường ấy có khó khăn tới đâu cũng phải cố mà làm, nếu không thì những lời lẽ của cậu sẽ chẳng thuyết phục nổi ai đâu.
Chúng quả là những lời lẽ hoa mỹ.
Nhưng tôi đâu có trái tim mềm yếu như cô ta.
Để chiến đấu trong một trận chiến thì tôi cần có vũ khí.
Chính vì vậy nên tôi phải đoạt lại Grimoire.
Tôi sẽ vứt bỏ chiếc Thánh tích cô ta để lại phía sau này và…
“…”
Nhưng ngược lại với những gì tôi mong muốn, tay tôi vẫn không thể buông chiếc hộp đen bé nhỏ này ra. Labyrinth dính chặt lên tay tôi cứ như một lời nguyền.
“[Sao vậy?]”
Asuka trông có vẻ bối rối khi thấy tôi vẫn chưa chịu di chuyển.
Tôi phải bỏ Labyrinth lại và lấy lại tất cả những Thánh tích kia của mình. Tôi đâu thể chiến đấu mà không có chúng.
Nhưng nếu tôi ném Labyrinth đi, tôi sẽ không còn Thánh tích nào trong tay nữa và tôi không thể chịu đựng nổi chuyện ấy.
… Tôi sợ phải từ bỏ.
Tôi chỉ càng ngày càng có thêm nhiều Thánh tích mới mà lại chưa từng phải từ bỏ cái nào cả.
Kể từ khi biết được về Thánh tích, chưa có lúc nào là tôi không sở hữu Thánh tích.
Tôi không thể trốn thoát nếu không chịu buông nó ra.
Tôi không thể buông nó ra bởi tôi đang sợ hãi.
Đối mặt trước vòng lặp này, tôi đã bị mắc kẹt trong một mê cung.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Nếu thật sự muốn sửa lại những bất công được tạo ra bởi Thánh tích thì hãy đừng dùng Thánh tích mà tự mình làm lấy đi chứ, dù con đường ấy có khó khăn tới đâu cũng phải cố mà làm, nếu không thì những lời lẽ của cậu sẽ chẳng thuyết phục nổi ai đâu.
Câu nói của chị Towako đến giờ vẫn còn đọng lại trong đầu tôi.
Shun đã bảo chị quá tốt bụng rồi chối bỏ chị, nhưng không biết liệu có bao giờ hắn nhận ra những cảm xúc ấy đến từ điểm yếu của chính bản thân hắn không nữa.
Nếu không thể thì hắn sẽ không thể di chuyển nổi một bước đâu.
Còn nếu có thì hắn sẽ bước sang một con đường mới.
Khi chuyện ấy xảy ra thì liệu hắn còn thu thập Thánh tích nữa không?
“Chị đã ném cho hắn ta một bài toán khá khó nhằn đấy nhỉ?”
Nghe lời bình luận của tôi, biểu cảm của chị Towako trở nên có chút chua chát.
“Bản thân chị cũng làm gì có tư cách mà nói câu đấy với nó.” Chị ấy bắt đầu tự mỉa mai bản thân.
“Nhưng em không nghĩ những điều mà chị nói là sai đâu.”
Nếu một người mang Thánh tích bảo người khác hãy từ bỏ Thánh tích của người ta đi thì những lời nói của họ sẽ chẳng mang chút trọng lượng nào.
Có lẽ chị Towako nở nụ cười đầy mỉa mai là bởi chị ấy đang nhìn vào một tấm gương.
Thật ra tôi còn đồng ý với chị Towako chuyện Thánh tích chỉ mang đến cho con người vận hạn nữa là, tôi cũng có một Thánh tích mình không thể từ bỏ mà.
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng bởi những lời nói của tôi không thể chạm đến tai người khác.
Cảm giác cứ như vừa rồi chị Towako đã chỉ cho tôi lý do tại sao.
Tôi không có được tham vọng vĩ đại như Shun, nhưng là một người cũng đã từng làm những điều tương tự, nghe mấy lời nói ấy đối với tôi cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu chị Towako cũng nhìn thấy điều tương tự khi nhìn vào tôi thì sao nhỉ.
Hay biết đâu chị ấy cho rằng nếu là tôi thì đáng tin thì sao
Tôi vì sợ biết được câu trả lời nên tôi đã không hỏi chị.
Hơn nữa…
“Em hỏi chị một chuyện được không?”
Có một chuyện còn quan trọng hơn mà tôi cần phải hỏi…
******
… Ngay sau khi Shun bất tỉnh, tôi chạy đến bên Saki, người có đôi mắt đã bị lấy đi và ôm chặt cô ấy vào lòng.
Khi cảm thấy được trọng lượng của cô và nhìn thấy cô sụp xuống trong tay mình, nỗi sợ của tôi lớn dần và trở nên thật hơn bao giờ hết.
Tôi còn không thể nhìn thẳng vào mặt của cô.
“Mau lên! Đưa cô ấy tới bệnh viện! Điều xe cấp cứu tới đi!”
Tôi gọi xe cấp cứu để đưa Saki ra khỏi đây nhanh nhất có thể.
Khi đang cố trèo qua những thanh thép ở dưới đất, tôi nhìn thấy cơ thể của Shun qua những kẽ hở.
Cho đến lúc đó, tôi chẳng hề quan tâm hắn còn sống hay đã chết, bảo tôi không thèm đếm xỉa đến hắn cũng chẳng ai đâu
Nhưng giờ khi đã cảm nhận được những nguy hiểm mà hắn đã gây ra cho Saki, một cơn giận mới sôi sục lên trong tôi. Tôi muốn giày xéo tên Shun đang bất tỉnh kia đến chết.
Lần này tôi thực sự mất kiểm soát rồi.
“Tokiya!”
Người kéo tay để ngăn tôi lại chính là chị Towako vừa mới tỉnh lại.
Chị ấy đã bị thương bởi đòn tấn công của Asuka nhưng trông như này thì có vẻ ít ra chị ấy vẫn còn có thể đi lại được rồi.
Nhưng đầu óc tôi vẫn đang hừng hực lửa giận tới mức nhìn thấy chị ấy bình an cũng chẳng thể làm tôi yên lòng lại được nữa.
“Dừng lại đi.”
“Nhưng hắn ta… Saki!”
“Saki-chan không sao.”
“Chị nhìn xem em ấy có chỗ nào là không sao hả?!”
“Em ấy không sao mà.”
“Mắt của em ấy…”
“Thế nên chị mới bảo là không sao đấy!”
Chị Towako nâng giọng lên và ép tôi phải ngậm miệng. Giọng chị nghe có vẻ nghiêm túc vô cùng.
“Mắt của Saki cũng giống của em. Chúng là đồ nhân tạo.”
******
“Ý chị lúc ấy là sao?”
Nếu không nhờ những lời đó thì giờ tôi đã chẳng bình tĩnh được như vậy.
Chị Towako quả quyết rằng Saki chỉ bị bất tỉnh do phải hứng chịu trực diện đòn tấn công của Asuka mà thôi, còn lại cô ấy không chịu bất kỳ thương tích đáng kể nào khác.
“Chuyện mắt của Saki là nhân tạo thì em hiểu rồi…”
Có một chuyện chị ấy nói cứ làm tôi thắc mắc nãy giờ.
“Nhưng còn chị bảo nó cũng giống như của em thì có phải là…”
Shun đang tìm kiếm một Thánh tích có khả năng nhìn thấy tương lai.
Tôi cứ ngỡ hắn ta đang theo đuổi Vision nhưng đã hiểu nhầm và lấy đi mắt của Saki.
Nhưng có thật là như vậy không?
Lẽ nào mục tiêu suốt bấy lâu nay của họ là Saki?
Nếu là vậy thì Thánh tích của Saki có năng lực nhìn vào tương lai sao?
Thế thì đôi mắt nhân tạo của Saki chính là…
“Em muốn hỏi gì thì hãy tự mình hỏi con bé ấy.” Chị Towako trả lời đầy né tránh.
Hoặc là có lẽ chị ấy chỉ không muốn tự mình trả lời mà thôi.
Tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương đang tới ngày càng gần và không nói thêm gì nữa.
Và như vậy là câu chuyện này đã kết thúc.
Phải.
Cuối cùng cũng xong rồi.