Sau khi chúng tôi đáp xuống một ngọn đồi nơi có thể quan sát toàn bộ chiến trường cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Để khai màn, phe tấn công dùng máy bắn đá đánh thẳng vào tường thành phía Bắc. Chà, tôi khá bất ngờ khi họ dùng chiến thuật này đấy. Qua đó cho thấy, rõ ràng phe Nhị Hoàng Tử, hay nói đúng hơn là Công Tước Scheletein không có ý định lấy lại Lurden mà không chịu gây thiệt hại nào.
Sau khi máy bắn đá tấn công, những binh lính củ Lurden lao lên như kẻ điên. Đám này bị Amy tẩy não là cái chắc rồi, vì bình thường người ta sẽ làm mọi cách để phá cỗ máy ấy, hoặc ít nhất là tìm cách trốn đi, chứ chẳng có kẻ nào lại đâm đầu như thế cả.
“Thật kinh khủng.”-Anna nhíu mày trước cảnh tượng ấy.
“Anh nghĩ trong đầu họ đang xem mệnh lệnh của Amy là nhất rồi.”
“Dù có là binh lính thì họ vẫn là con người. Sao ả ta dám vứt bỏ dễ như vậy chứ…”
Chính vì có thể ra những mệnh lệnh kiểu đấy nên ả ta mới là phù thủy.
Tuy nhiên, khuôn mặt em ấy lại lộ vẻ phức tạp. Có vẻ em ấy đang nghĩ về những binh lính sẽ thiệt mạng vô ích và cảm thấy tiếc thương cho họ.
Trở lại chiến trường, phe Nhị Hoàng Tử đã dàn quân với hàng trăm binh lính dựng khiên nghênh đón. Họ cũng dùng cung bắn liên tục nhưng không thể cản bước sự cuồng loạn phía bên kia.
Binh lính bên Nhị Hoàng Tử đang dần bị thất thế khi phe phù thủy liên tục tràn tới, thậm chí còn dùng đồng đội trước mặt làm khiên thịt. Không chóng thì chầy, một kẻ nào đó đã phá được máy bắn đá và hét lớn tới mức cả hai đứng cách xa còn nghe:
“Thánh Nữ vạn tuế!”
Quân Nhị Hoàng Tử hoảng sợ tột độ, không kịp ứng biến. Chỉ ít lâu sau khi máy bắn đá đầu tiên bị phá hủy, tất cả những cái khác cũng đi theo. Bỗng, cổng thành thủ đô mở ra, và đội kị binh xuất chiến, nhắm thẳng vào bên này vẫn còn hoang mang.
Các cung thủ và pháp sư cố gắng cản bước các kị binh của phù thủy nhưng vô ích. Thấy thế. phe Nhị Hoàng Tử liền điều bộ binh tiến tiến lên đáp trả, nhưng vì không phải là đơn vị hạng nặng nên vẫn dễ dàng bị xuyên thủng hàng phòng ngự.
Chưa hết, bên thủ đô tiếp tục gửi thêm quân, và lại thêm một đám tâm thần lao tới.
“Tệ thật đấy.”
Một làn khói bay vút lên từ doanh trại chính của Nhị Hoàng Tử, đồng nghĩa đã tới lúc.
“Sớm hơn anh tưởng.”
“Không còn cách nào khác. Đây là quyết định của họ. Allen, đi thôi.”
Anna bắt đầu niệm chú. Vì tôi không có gì để làm nên chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng em ấy, để em ấy biết rằng bên cạnh vẫn luôn có tôi.
“Khai triển tối đa! [Thánh Băng Thức Tỉnh]!”
Anna kích hoạt ma thuật, dẫn ma lực vào Băng Linh Thạch được chôn quanh thủ đô. Chúng phát sáng, tạo thành một ma trận lơ lửng giữa không trung của chiến trường.
Giây tiếp theo, một trận bão tuyết nổi lên, phủ kín cả khu vực.
Trong chốc lát, mọi thứ lại lắng xuống, trả lại cảnh quan xung quanh. Tuy nhiên, các binh lính của phù thủy lúc này đầu đội đầy tuyết. Chúng tan ra, trả lại lý trí bị Amy đánh cắp cho họ.
Những binh lính ấy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy cả một đội quân ngay trước mặt, họ liền đầu hàng. Thừa thắng xông lên, phe Nhị Hoàng Tử tiến tới cổng thành. Những cảnh vệ bên ngoài đều đã tỉnh, chỉ là bên trong vẫn thuộc về đám cuồng tín không bị ảnh hưởng bởi phép vừa rồi.
Quân Nhị Hoàng Tử mang xe công thành đến, toan phá cửa. tuy nhiên, những cảnh vệ còn điên loạn phía dưới đã làm chậm nhịp họ, tạo cơ hội cho lính canh phía trên tường thành phản công.
“Chẳng lẽ quân của Nhị Hoàng Tử yếu tới mức ấy sao?”
“Không đâu anh. Kĩ năng của từng người một đều được chui rèn rất tốt, nhưng mặt trận chỉ huy thì lại quá tệ. Em hiểu trong tình hình hiện tại, chiến đấu lâu dài là việc khó khăn nên họ muốn nhanh chóng kết thúc, nhưng cứ đâm đầu tấn công như thế cũng chỉ là tổ tốn binh lực thôi.”
Quân của Nhị Hoảng Tử đang dần bị đẩy lui, và họ buộc phải rút về doanh trại.
“Trời ạ, chẳng còn cách nào khác nhỉ. Đến lúc chúng ta phải ra tay rồi.”
“Vâng. Allen, Jerome, đi thôi.”
“Tôi-tôi sẽ cố hết sức.”
Chúng tôi leo lên lưng Jerome-kun và bay thẳng tới thủ đô.