Lần theo khung kính và bờ tường, có cơn gió chiều hung dữ tràn bạt qua khe cửa. Len lỏi qua các khoảng không khô khốc, nó vặn vẹo liên hồi rồi đông cứng lại trong tích tắc ngắn, vô tình khiến hết thảy nỗi lo âu trong tâm trí tôi càng cuộn trào mạnh mẽ thêm.
“Cái gì?” Tôi buột miệng. Biết vừa bị hớ, tôi liền nhanh chóng cười trừ, lấy tay gãi đầu “À, à quên, điều đó quả thực là rất hiển nhiên rồi.”
“Vậy là chúng ta cùng thi vào trường Bách Khoa nhỉ?” Cô nàng nhún vai.
“... Ờ!” Tôi khẽ gật đầu, lòng dạ tràn ngập sự bối rối.
“Tuyệt! Vậy phát minh sắp nộp vào trường của bạn đâu? Cho tôi xem với.” Thục Anh háo hức nhìn tôi chăm chú.
Nhắc đến câu hỏi khó xử trên, tôi cũng chẳng còn cách nào khác là cho cô nàng xem cỗ máy “đáng thất vọng” của bản thân. So sánh với cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song của Thục Anh thì thiết bị của tôi không khác gì một món đồ chơi trẻ con.
“Nó đang nằm vật vờ ở ngay góc phòng này này.” Tôi nhổm người dậy, chậm rãi đi tới gần Emmy, vỗ nhẹ lên bả vai của nó.
“Đống sắt vụn ở đây được tôi tạm gọi là máy pha cà phê tự động, hay đại loại... vậy...” Tôi buồn bã giới thiệu với Thục Anh thành quả “tâm huyết” của mình.
“Wow! Nó có thể tự pha cà phê được ư? Khá thú vị ấy nhỉ? Bạn trình diễn cho tôi xem cụ thể thế nào đi.”
Thục Anh phấn khởi tiến tới gần tôi rồi quan sát Emmy không ngừng nghỉ. Khá ngán ngẩm nhưng tôi vẫn phải thể hiện khả năng bèo bọt từ cỗ máy của mình cho cô nàng xem. Và thế là, tôi liền với tay lấy khay nước lọc đang đặt trên bàn, sau đó mở nắp đằng sau lưng của Emmy lên và đổ nước vào. Xong xuôi, tôi đóng lại và ra hiệu lệnh.
“Ok Emmy! Pha cà phê cho khách quý của ta nào!”
“Đã rõ thưa ngài!”
Tức thì, cặp mắt được chế tác từ đá sapphire phát sáng ánh vàng kim, đồng thời chỉ dẫn cho các động cơ của nó khởi động. Những thanh âm kêu lách cách tới từ cỗ máy tạo cho con người ta cái cảm giác thật bận rộn.
“Bạn chịu khó chờ khoảng... mười lăm phút. Đầu tiên, Emmy sẽ đun sâu nước lọc, sau đó, nó sẽ pha với hương liệu được bảo quản sẵn trong lồng ngực để cho ra đời một tách cà phê nóng hổi. Thêm nữa, tôi đã thiết kế luôn cả hai tay lẫn hai chân cho Emmy nên nó cũng đồng thời có khả năng bưng được cốc cà phê tới tận nơi bạn đang đứng. Ý tôi là, cỗ máy của tôi giống hệt như nữ giúp việc thực thụ ấy.” Giọng tôi đều đều, chẳng thể hiện một chút sự tự tin nào. Trình bày xong, tôi bình thản chờ đợi câu hỏi “Chỉ vậy thôi ư?” biểu thị sự ngạc nhiên gần như chắc chắn sẽ tới từ Thục Anh.
Ấy thế nhưng cô nàng lại reo lên hồ hởi sau bài phát biểu chán ngắt của tôi.
“Wow! Bạn gọi nó là Emmy á? Đặt tên theo ngôn ngữ la tinh nghe ngầu thật luôn. Nếu tôi chế tạo ra thiết bị giống y hệt thế này thì có lẽ cũng sẽ gọi là Emmy!” Cô nàng cúi xuống, chăm chú ngắm nghía những làn sương trắng bảng lảng đang phun nhẹ nhàng hướng lên trần nhà thông qua phần mũi và vành tai của thiết bị. Cử chỉ lẫn lời bình luận của Thục Anh trái ngược hẳn với các dự đoán đầy tiêu cực trong đầu tôi.
“Được rồi!” Tôi đột ngột cất tiếng, chất giọng trở nên nghiêm trang lạ thường. “Bởi chúng ta đều là một người nên xin Thục Anh cũng đừng trở nên khách sáo quá mức đến thế.”
“Khách sáo?” Đang mải tập trung nghiên cứu Emmy, cô nàng bỗng ngẩng mặt nhìn tôi. “Ý bạn là sao?”
“Thì đấy! Đó là tất cả những gì Emmy làm được. Nghe mệnh lệnh bằng giọng nói và pha cà phê tự động, chẳng có nổi một chút gì đó được coi là thú vị trong chuỗi những hành động đáng thất vọng ấy cả. So sánh với cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song của Thục Anh thì Emmy của tôi thật đúng là thứ bỏ đi.” Câu giãi bày trên quả nhiên là chua xót làm sao. Sở dĩ tôi không ngần ngại nói thẳng ruột ngựa hết mọi thứ đang nghĩ trong đầu như vậy cũng chỉ bởi đơn giản, Thục Anh là chính bản thân tôi mà thôi.
“Nhưng tôi cho là nó rất oách đấy?” Thục Anh từ tốn an ủi.
“Oách gì nổi?” Tôi thở dài.
“Thôi nào, đừng thiếu tự tin thế chứ. Tôi nghĩ là bạn hoàn toàn đủ khả năng giống tôi để tạo ra cánh cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song. Xét cho cùng, bạn cũng là tôi đúng không?” Cô nàng bất ngờ xoay người, tiến bước ra giữa gian phòng, vừa đi lòng vòng, vừa thao thao bất tuyệt. “Không phải là tôi đang khách sáo đâu mà là thực sự luôn ấy. Máy pha cà phê của bạn đúng là một phát minh rất thú vị. Nếu Thế Anh đủ thời gian cũng như tâm huyết phát triển những nét đặc trưng của nó cho đến tận cùng thì có khi, Emmy sẽ trở thành thứ gì đó cực kỳ cuốn hút trong thời đại này ấy chứ.” Nói mãi chưa xong, Thục Anh thậm chí còn muốn diễn giải sâu thêm. “Ý tôi là, chẳng ai chú ý tới mấy thứ nhỏ nhặt trong cái thế giới tràn ngập những tài năng phi thường về khoa học như của chúng ta cả. Dù cho, nhân loại đủ sức để tạo ra máy thời gian, pin năng lượng phản vật chất hay tàu con thoi xuyên qua cả dải ngân hà thì rồi rốt cuộc, chúng ta vẫn đang phải hằng ngày tự mình đi pha cà phê đó thôi. Vậy nên với ý tưởng về Emmy, một thời đại mà nhà nhà, người người đều cần đến thiết bị pha cà phê tự động của bạn là điều hoàn toàn khả thi...”
Bỏ ngoài tai mọi điều mà Thục Anh đang say sưa thuyết trình, đầu óc tôi chỉ chăm chăm nhìn vào dáng điệu cô nàng. Vừa di chuyển không ngừng nghỉ, cặp đồng tử vàng kim của Thục Anh vừa ẩn hiện, phát lên vô số các tia sáng lấp lánh tỏa ra từ đáy mắt. Phía sau đuôi tóc, dải nơ mỏng tanh màu đỏ lựu kia luôn luôn cuốn theo từng dao động liên hồi từ chủ nhân. Thanh nhã và kiêu kỳ, cảm tưởng từng tiếng lật phật ấy giống hệt thanh âm của những con chim hoét đang cố sức đập cánh giữa mây trời lộng gió.
Hàng tập hình ảnh tinh khiết trên khiến tâm trí tôi không ngừng dao động những câu hỏi. Tại sao nhân dạng khi là nữ giới của tôi trông lại… đáng yêu như vậy nhỉ? Liệu chăng, có phải tôi từ trước tới giờ cũng không thể nhận ra sự “ngầu lòi” hay “điển trai” trong chính cái hình hài đáng thất vọng của bản thân mình ư? Tự dưng nghĩ đến ý tưởng điên rồ ấy, lòng tôi cảm thấy khôi hài không chịu nổi. Hai tay ôm bụng, miệng tôi cười bật lên thành tiếng.
“Hahaha!”
“Ahem?” Cô nàng khó chịu lườm tôi nửa giây.
Biết lỡ miệng, tôi vội gãi đầu cải chính.
“Hình như tôi vừa nhầm cái gì đó thì phải.” Nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn lại, tay tôi chống sàn nhà, hướng ánh mắt trìu mến về phía Thục Anh. “Xin đính chính là tôi không hề chê cười bạn. Đừng giận người ta, tội nghiệp.”
“Tôi nào có giận đâu!” Dù tỏ vẻ hờ hững song chất giọng của Thục Anh vẫn ẩn chứa nỗi ấm ức thấy rõ. Bình tĩnh trở lại, cô nàng bèn ngồi xuống, đánh mắt quan sát gã con trai đối diện.
“Nhìn tôi này, giờ bạn đang nghĩ sao về gương mặt của tôi, chắc hẳn là rất đẹp trai đúng chứ?”
“Đẹp trai? Ê! Ý Thế Anh là sao khi nó chẳng liên quan gì đến câu chuyện tôi vừa nói?” Thục Anh cất tiếng đầy nghi hoặc.
“Chắc hẳn là tôi rất đẹp trai nên trông bạn mới thật là một cô gái... xinh đẹp tuyệt trần như thế. Ý tôi đơn giản là vậy đấy.” Tôi hạ giọng, dồn nén hết tâm huyết vào câu kết luận cuối.
Quả nhiên, lời “tán tỉnh” ngọt ngào kể trên đã thực sự khiến cho Thục Anh phải trở nên khó xử. Ngồi im vài giây, cô nàng bỗng giật mình đứng bật dậy, lùi cả cơ thể lại phía sau nhằm tảng tránh ánh mắt tà gian của tên con trai đối diện. Thật hài hước! Mặc dù là kẻ nhanh nhẹn trong cả suy nghĩ lẫn hành động nhưng vào lúc này, tôi lại thấy Thục Anh chậm chạp kinh khủng. Không chỉ chậm chạp, cô nàng còn là một thiếu nữ rất hay xấu hổ nữa.
“Ew! Thật đáng sợ!” Thục Anh nóng bừng mặt. “Bạn định nhờ vả tôi cái gì thì nói thẳng quách luôn ra đi! Chúng ta không nên chơi trò mèo khen mèo dài đuôi phí công như vậy.”
“Tôi muốn mượn tạm bản vẽ thiết kế cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song của bạn.” Tôi trình bày nhanh nhảu y hệt một cái máy.
“Để làm gì chứ?” Thục Anh lườm tôi. Thế rồi, chỉ thoáng chốc sau đó, do hiểu ra vấn đề, cô nàng liền kêu “À!” lên thành tiếng.
“Thế Anh muốn nó nhằm nhái lại sản phẩm của tôi và nộp vào trường đại học Bách Khoa chứ gì?”
“Đúng, đúng thế! Bạn thấy sao?” Tôi sốt sắng nói liến thoắng.
“Chà chà…” Thục Anh đặt tay lên trán, trầm ngâm suy tư. “Liệu làm vậy có được coi là hành vi gian lận quy chế tuyển sinh của bộ giáo dục không nhỉ?”
“Không hề luôn! Chẳng ngôi trường nào lại cấm chúng ta nộp phát minh của chính mình vào đấy cả. Về mặt lý thuyết mà nói, bằng sáng chế của Thục Anh cũng chính là bằng sáng chế của tôi, không có mâu thuẫn nào ở đây hết.” Tôi hùng hồn khẳng định ngay.
“Ừ! Quả nhiên là vậy thật.” Thục Anh gật gù.
“Vậy ý bạn sao?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Nhưng… “ Cô nàng ngập ngừng, ra điều ngẫm nghĩ chuyện gì đấy hết sức hệ trọng. Thế rồi, độ vài giây sau, Thục Anh hướng ánh nhìn về phía cỗ máy pha cà phê, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào đó.
“... Còn Emmy của Thế Anh thì tính thế nào đây?”
“Thì tôi tiêu huỷ nó đi thôi. Đằng nào thì cái đống sắt vụn của tôi cũng thật là vô dụng quá mà.” Tôi thản nhiên bình luận trước vẻ tái mét của cô nàng. Trùng hợp thay, khi tôi vừa dứt lời thì cũng là lúc cỗ máy hoàn thành xong công việc và đổ chuông đánh “tinh!” một cái.
“Xin mời quý khách sử dụng!” Emmy đột ngột đứng bật dậy, khó nhọc lê từng bước đến chỗ Thục Anh đang đứng, hai tay rón rén đưa cho cô nàng tách cà phê nóng hổi. Đón nhận lấy nó, Thục Anh liền nhấp thử ngay một ngụm.
“Aww! Thơm nức! Cảm ơn Emmy nhé.” Cô nàng nhìn ngắm Emmy đầy trìu mến.
“Cảm ơn quý khách.” Cỗ máy khẽ cúi xuống theo chuỗi hành vi đã được tôi lập trình sẵn.
Tôi nghĩ là Emmy của Thế Anh đã pha được cà phê với độ ngọt rất vừa vặn đấy.” Thục Anh lắc nhẹ cái tách, đánh mắt sang phía tôi dí dỏm bình phẩm.
“Được rồi! Bạn thấy đề nghị của tôi thế nào?” Tôi nghiêm nghị nhắc nhở cô nàng tập trung vào chủ đề chính.
“À, ờ, nếu không vi phạm điều luật gì thì đồng ý thôi! Thực lòng mà nói, nếu có dịp giúp đỡ bản thân mình thì ai lại đi từ chối cơ chứ?” Trái ngược hẳn với dự đoán, rốt cuộc cô nàng cũng dễ dàng chấp nhận lời nhờ vả của tôi.
“Tuyệt vời!” Tôi chạy vội đến và ôm chầm lấy bờ vai Thục Anh khiến tách cà phê bằng nhựa trên tay cô nàng bị rơi xuống. Hành động ấy khiến từng mảng chất lỏng màu nâu sánh đậm kia được dịp luênh loang khắp sàn nhà. “Bạn đúng là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống của đời tôi rồi! Cảm ơn Thục Anh nhiều lắm luôn.”
“Ahem...!” Gò má đỏ lự, Thục Anh co người lại rồi nói ngập ngừng. “Thế Anh, tôi hiểu chúng ta tuy là một người nhưng nếu bạn định ôm tôi chặt hơn, tôi đảm bảo sẽ không hẳn… là vậy nữa đâu.”
“Xin, xin lỗi bạn!” Tôi liền nhả ngay người cô nàng ra, lúi húi cúi đầu thành khẩn. Nói xong, tôi bèn quay đầu lại nhằm ra hiệu cho Emmy chuyển sang chế độ dọn dẹp phòng.
“Mà cũng đừng cảm ơn người ta vội. Thực tế là chúng ta vẫn có vấn đề quan trọng hơn cần phải giải quyết trước mắt đã.” Miệng cô nàng lẩm bẩm.
“Vấn đề ư?” Tôi chột dạ.
“Ừ! Cái thiết bị kềnh càng đang đặt ngay cạnh tôi đây…” Thục Anh lấy tay phải lau nhẹ vết cà phê bám trên gò má trong khi tay trái trỏ vào cỗ máy cơ khí hình elip màu bạc. “... Nó cạn sạch năng lượng rồi nên hiện tại là tôi không thể nào trở về với thế giới của mình được. Thế Anh biết đấy, cánh cổng du hành giữa các thế giới song song của tôi tiêu tốn nguồn điện tương đương với, ờ thì… khoảng một triệu kilowatt trong mười ba giây hoạt động”
“Cái gì... ?“ Tôi giật mình, hoảng hồn hét lên.
“Bạn không nghe nhầm đâu! Tôi cần năng lượng cực lớn như vậy để sạc đầy nó. Rõ ràng là chẳng có bất kỳ thiết bị nào trong nhà bạn phù hợp cho tiêu chí đó cả. Trong khi ấy, bản vẽ kỹ thuật cánh cổng du hành giữa các thế giới song song thì lại đang để ở ngăn kéo phòng của tôi. Tình hình đang rất ư là cấp bách thế đấy.”
“Vô lý, cho hỏi là ban đầu bạn lấy đâu ra nguồn điện khổng lồ ấy để kích hoạt cánh cổng và đến được thế giới của tôi cơ chứ?”
“Ờ thì, e hèm…” Thục Anh hắng giọng. “Đơn giản là tôi đi mượn pin năng lượng phản vật chất của Dương, đứa bạn thân nhất của tôi.”
“Ô hay! Hoá ra Thục Anh cũng có người bạn với cái tên y hệt như người bạn của tôi ư?” Tôi reo lên ngạc nhiên. “Mà hắn ta là kẻ thế nào?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, gương mặt của Thục Anh trở nên cáu kỉnh.
“Cái gọi là hắn ta trong thế giới của tôi là con gái đấy, và đương nhiên, cô ấy cũng là con người bình thường như bao kẻ khác thôi.”
“Được, được, hiểu rồi! Trùng hợp làm sao, thằng bạn, dĩ nhiên là con trai…” Tôi cười gượng. “Tên Dương ở thế giới của tôi cũng đã hoàn thành xong phát minh về pin năng lượng phản vật chất. Như vậy là chúng ta cần tới nhà của hắn ta ngay lập tức phải chứ?” Miệng vừa nói, lòng dạ tôi vừa bối rối vô cùng. Các thế giới song song quả nhiên luôn luôn ẩn chứa bao hiện tượng đối xứng kỳ quặc.
“Ờ... thì chắc là vậy…!” Cô nàng đặt ngón trỏ lên môi, ra điều ngẫm nghĩ.
Sau khi thảo luận và thu xếp đồ đạc xong, hai chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình. Mọi việc diễn tiến thật bình lặng trên con dốc thoai thoải hướng thẳng từ nhà tôi đến căn hộ của Dương. Chẳng biết nói thêm gì với nhau, vừa tản bước, tôi vừa ngắm nghía vẩn vơ. Khu phố của tôi hiện tại thật ngột ngạt. Mặt đường cứ lộn xộn, phủ đầy bụi, hai dãy nhà lô nhô cố gắng uốn ép nó vào khuôn khổ. Tán cây lác đác, thỉnh thoảng chen lấn thêm những cột đèn sắt bị khói xe bào mòn. Bầu trời Hà Nội trống trải, sương phủ âm u đến mức làm người ta tin rằng, các hơi nóng phả lên từ những tòa chọc trời kia đã biến mọi đám mây xanh thẳm trên cao thành bầy chim bay lạc đi. Dưới sức ép từ nền kinh tế công nghệ hiện đại, vạn vật dường như chẳng còn đọng chút gì vẹn nguyên giống y những năm tháng cũ kỹ khi xưa nữa.
Ngẫm đến đây, tôi lại hồi tưởng về lời nói của Thục Anh. Trong một thời đại mà con người ta đã tạo ra được cả tàu vũ trụ, máy thời gian, pin năng lượng phản vật chất, đủ sắc màu, đủ thể loại thì rồi rốt cuộc, họ vẫn thấy thiếu vắng không khí trong lành thế này đây. Mặc dù tôi không nghĩ việc hao hụt chút ít mấy cái “nhỏ nhặt” đó là thứ gì đó tệ hại cho lắm, song trong cái thế giới tràn ngập những thiên tài phi thường, liệu chăng, tất cả mọi người có đang cố gắng quá mức làm những điều vĩ đại chỉ để thỏa mãn ham muốn cho bằng vai phải lứa với kẻ khác hay không?
Những dòng chảy trôi ấy chợt tản mạc ngay mất khi phía trước mắt tôi đã là khu chung cư cao cấp Hà Đô. Toà nhà to lớn, xây bằng gạch trắng phau, ba tầng lầu đầu tiên ốp kính trong suốt. Toàn thân nó cao vụt hẳn lên so với các công trình xung quanh nên ngay khi nhìn từ xa, tôi đã nhận ra luôn được địa chỉ cần tới. Đi bộ một lúc đã đến nơi, rốt cuộc hành trình của chúng tôi cũng không hẳn là khó nhọc cho lắm.
“Mày đến đây làm cái khỉ gì vậy?” Tiếng cáu kỉnh của thằng Dương phát qua loa ngoài ngay lúc tôi ấn ngón tay lên chuông cửa phòng số ba lẻ bốn, tầng ba mươi thuộc khu chung cư Hà Đô.
“Ơ hay! Bạn bè thăm nhau mà mày nỡ nói năng thô thiển thế hả?” Tôi bực dọc mắng hắn. Dường như bỏ ngoài tai những dòng chỉ trích trên, Dương vẫn không thèm trả lời. Tức quá, tôi hét to hơn.
“Mở cửa ra mau thằng dở người kia!”
“Tao đang bận lắm Thế Anh ạ, để khi khác đi. Mà kể cũng buồn cười, đàn ông con trai ai lại tới thẳng nhà nhau thế này? Chả giải quyết được cái vẹo gì. Thà gặp online trên mạng hoặc ngồi trà chanh tán dóc ở đâu đó còn tốt hơn gấp vạn.”
Khỉ thật! Đúng hệt với lo ngại của tôi, tay hâm hấp này hiện tại không muốn bị làm phiền. Thật đúng là mất mặt với người con gái đang đứng sau lưng tôi quá thể.
“Mở cửa ra…” Tôi chực quát to hơn nữa thì bị Thục Anh ngăn lại, đoạn nói nhẹ nhàng. “Để tôi thử xem sao.”
Bước sánh ngang qua vai tôi, đứng trước khối chữ nhật lạnh tanh màu mận, cô nàng từ tốn lấy tay gõ lộc cộc, khuôn miệng cất tiếng “Làm ơn…”
Ấy thế nhưng theo cách cực nhanh, khi Thục Anh thậm chí còn chưa kịp hoàn thành xong câu nói thì cánh cửa ấy đã bật mở ra ngay lập tức.
“Ấy chết! Xin lỗi đã khiến cho hai người phải đợi lâu. Mời vào, mời vào.” Dương rối rít cất tiếng văng vẳng qua loa.
Vào bên trong, chúng tôi bị choáng ngợp. Nhà của Dương rất rộng. Bên phía bục cửa sổ, khắp các khung vuông đều phủ kính chống lóa nhằm hạn chế tối đa bức xạ. Để tăng hơn sự an toàn, xuất hiện thêm hai lớp rèm lớn che chắn ánh nắng trắng tinh từ bên ngoài tràn vào. Ở phía trung tâm gian phòng, nổi bật là bộ ghế sô pha gam màu ghi xám đồng điệu. Cánh trái của căn hộ, dãy tủ âm tường khổng lồ hiện lên với mười hộc gỗ đậy bằng nắp pha lê, bên dưới chứa hàng loạt những chai rượu vang đắt tiền nhằm khẳng định chủ nhân của chúng là một tay chơi sành sỏi. Tất cả những điều trên, hiển nhiên đều toát lên nét chấm phá sang trọng, hoàn toàn tương đồng với một gia đình giàu có như của Dương.
Nhìn từ xa, tôi đã thấy hắn ta lục tục bước đến bên ô cửa sổ, lấy tay đẩy vẹt tấm rèm để lấy sáng. Bỗng dưng sau đó, Dương bật mở luôn ô kính. Như đã trực sẵn, luồng gió mạnh giống hệt vết xước lớn tức khắc xộc thẳng vào, mang theo cái tinh sạch hiếm hoi của không khí trên một căn hộ ở tầng ba mươi. Xong xuôi công việc, Dương quay gót tiến tới chỗ tôi và Thục Anh đang đứng.
“Mời ngồi!” Tên con trai đối diện bắt đầu cất tiếng mào đầu cuộc trò chuyện. Làm theo chỉ dẫn của hắn, chúng tôi đều nhất loạt đặt cơ thể lên những bộ sô pha sang trọng. Trước thái độ niềm nở ấy, lòng tôi cảm thấy hơi bất an. Rõ rành rành, cung cách hành xử lẫn giọng văn của hắn ta giờ đảo ngược hẳn một trăm tám mươi độ so với mức độ “chợ búa" trước kia.
“Mày nói lúc trước bận gì ấy nhỉ?” Tôi trình bày cộc lốc.
“Cho hỏi bạn nữ đây là…?” Không thèm trả lời câu hỏi của tôi, Dương đánh mắt hướng tia nhìn đầy trìu mến vào người con gái phía đối diện.
“Ờ…!” Tôi gãi đầu ấp úng. “Tạm giới thiệu, đây là Thục Anh, à thì, nó là em họ... phía đằng ngoại, con gái của dì tao ở dưới Hải Phòng. Mày còn nhớ lần gặp bà cô tóc loăn xoăn vào hôm đi chơi biển Đồ Sơn chứ? Dì tao đấy.” Trước đó, chúng tôi đã tự thống nhất với nhau về vụ xuất thân nhằm tránh bị những hiểu lầm không đáng có cho Thục Anh.
Nghe dứt lời tôi, Dương lập tức phản ứng ngay.
“Xin hân hạnh được làm quen với Thục Anh! Anh không hề nghĩ là bạn Thế Anh đây lại có cô em họ trạc tuổi thế này. Thật là bất ngờ quá nhỉ?” Hắn ta lịch sự nhoẻn cười.
“Em cũng hân hạnh gặp anh. Cám ơn anh khi cho phép bọn em vào trong nhà.” Cô nàng khẽ cúi xuống để từ tốn đáp lại.
“Ấy ấy đừng nói vậy. Được gặp một thiếu nữ xinh đẹp như em quả thực đã là một vinh dự rất to lớn đối với anh rồi. Lần sau đừng lăn tăn gì về khoản này nữa em nhé.” Dương lúng túng đan các kẽ ngón tay vào nhau, gương mặt ra điều tâm tư. “Thục Anh có thể đến nhà anh bất cứ khi nào em muốn.”
Cuộc nói chuyện diễn ra được tới đây thì tôi hết chịu nổi. Đứng bật dậy, tôi trình bày luôn vấn đề.
“Thôi đủ rồi! Lý do bọn tao ngồi đây hôm nay là vì có việc cần tới phát minh của mày đấy.”
Nghe xong câu nói thẳng tuột của tôi, dù cơ thể của hắn ta vẫn cố gắng tỏ vẻ thư thái song ánh mắt thì nay đã hoàn toàn trái ngược.
“Phát minh của mình ư? Là gì vậy hả Thế Anh?”
“Là vụ Pin năng lượng phản vật chất. Tao hy vọng mày còn vài bản mẫu hoặc thử nghiệm nào đó để có thể cho tao mượn. Yên tâm đi, tao không đòi hỏi cái thiết bị hoàn thiện cuối cùng mà mày sẽ nộp vào trường đại học Bách Khoa đâu.”
“Không, không ổn đâu bạn Thế Anh ạ.” Hắn ta lập tức xua tay. “Những sản phẩm đầu tiên của mình sở hữu mức độ rủi ro phóng xạ cực lớn nên nó chẳng phải là thứ để tuỳ tiện mang đi nơi khác nghịch lung tung được. Nếu hoạ chăng mà pin năng lượng phản vật chất gây nên vụ rò rỉ nào thì chúng ta không biết lấy gì ra mà đền tội?”
Câu nói của Dương khiến khuôn mặt tôi tối sầm lại. May thay, khi tôi đang loay hoay vò đầu tìm kiếm câu trả lời thì Thục Anh đã kịp thời lên tiếng.
“Cái đấy bọn em sẽ có cách lo liệu được. Vậy làm ơn, xin anh cho bọn em cơ hội sử dụng phát minh... vĩ đại của anh.”
“Được thôi!”
Trái ngược hẳn với mọi dự liệu từ trước của tôi, rốt cuộc hắn ta chỉ đơn giản là nói cộc lốc vậy.
“Em muốn bao nhiêu quả pin để anh đi lấy ngay bây giờ đây.” Sốt sắng dò hỏi, hắn ta cứ nhìn Thục Anh đăm đăm hòng tìm kiếm cái gì đó chứ chẳng phải là câu trả lời.
“Chỉ một thôi anh.” Thục Anh từ tốn nói.
“Được! Một thì một. Ngay bây giờ và ngay tại đây nhé Thục Anh.”
Dứt xong lời, Dương liền chạy xộc thẳng vào khu vực tủ âm tường, đoạn rẽ ngách trái để mở ra một cánh cửa bí mật. Trong lúc chờ đợi, tôi cùng Thục Anh đều nghe thấy vô vàn những thanh âm loẹt xoẹt đến kỳ quặc. Độ mười phút sau, hắn ta bất ngờ ló mặt, tóc tai rối tung y thể vừa bị điện giật. Khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của chúng tôi, Dương bèn cắn môi, cố gắng tạo thành vẻ hồ hởi rồi lục tục mang đến một thiết bị hình trụ được bao bọc bởi lớp vỏ hợp kim bóng bẩy. Quả nhiên, đây chính là pin năng lượng phản vật chất, thứ công nghệ tối tân mà chúng tôi đang rất cần. Giống lời ngày xưa hắn ta từng khoe khoang, kích thước của nó thực sự gọn nhẹ và thể tích chỉ đúng bằng lon nước ngọt. Tối giản song cũng đầy tinh xảo, rõ ràng khối kim loại màu đồng thau ấy được đúc từ dao laze nên mọi đường tiếp nối đều nhẵn nhụi trơn láng. Thật lòng mà nói, tôi không hề tin đây là phiên bản thử nghiệm của Dương. Có lẽ, bằng... lý do nào đó, hắn ta đã cố gắng hết sức đưa cho chúng tôi thành quả sau cùng của bản thân.
“Mà cho hỏi chút…” Dương ngập ngừng, ánh mắt ngại ngùng né tránh chúng tôi.
“Có gì thì mày cứ nói luôn ra đi.” Tôi cất tiếng sốt ruột.
“Mấy bạn định dùng công trình này vào mục đích gì thế?”
Biết ngay mà, đây là vấn đề khó xử mà tôi lo sợ hắn ta sẽ tìm cách thăm dò. Đang loay hoay thì thật may mắn, Thục Anh lại trả lời thay tôi.
“Xin anh hãy cứ coi đây là bí mật giữa hai chúng ta đi ạ.” Cô nàng nháy mắt, mỉm cười đầy trìu mến với gã con trai đối diện.
“Ờ... được thôi!” Dương nói mà như nín thở.
“Vậy bọn em xin phép về trước. Cảm ơn anh đã giúp đỡ!” Thục Anh vội vàng cầm lấy cục pin năng lượng phản vật chất rồi kéo cổ tay tôi để cả hai cùng đứng dậy.
“Tạm biệt em. Hẹn gặp lại sau nhé Thục Anh!” Chẳng thèm chào tôi, hắn ta chỉ quan tâm tới việc chìa lòng bàn tay ra chờ đợi Thục Anh bắt lại. Thế nhưng rốt cuộc kế hoạch ấy đã chóng vánh phá sản khi bị cô nàng ngó lơ.
Có được thứ mình cần, chúng tôi mau chóng rời khỏi nhà của Dương. Vừa cuốc bộ mệt mỏi, cả tôi lẫn Thục Anh đều cảm thấy ngượng ngùng kinh khủng. Không khí ngột ngạt trên cứ thế tiếp diễn cho đến khi tôi ngập ngừng cất tiếng.
“Tôi nghĩ là thằng Dương…”
“Thằng Dương làm sao?” Thục Anh cắt giọng, cướp lấy lời tôi trong một trạng thái cực kỳ bực bội.
Nghe xong, tôi im bặt luôn. Vâng! Cho dù là gã máu mặt gì thì tôi cũng đoán chắc rằng, bản thể khi là nữ giới của họ mà gặp phải trường hợp này thì cũng đều “đanh đá” giống y Thục Anh bây giờ thôi. Một ý nghĩ kỳ quặc bỗng loé lên trong tâm trí. Chưa từng lúc nào, trong cả suy nghĩ lẫn trong hành động, tôi lại thấy sợ hãi chính bản thân mình như hiện tại.