Đã quá trưa, tầm ba giờ chiều, hội trường rộng rãi chứa hàng tá người đang chất vấn lẫn nhau. Trái ngược hẳn với sự căng thẳng bên trong, qua ô kính, khung cảnh bên ngoài lại tựa bức tranh sơn dầu vừa hoàn tất. Vệt nắng vàng kim vắt ngang giữa chân trời. Những con chim hoét bé nhỏ nhảy tanh tách trên đỉnh cây xanh ri. Ánh nắng trắng tinh trong nửa ngày mùa hạ chiếu xiên khe cửa, giúp thắp sáng cả gian phòng đang ken đặc người với người. Thế rồi, một vài trong số chúng đã vô tình làm lộ rõ ra gương mặt màu sáp ong khô cứng, xen lẫn bao hoài nghi của gã tuyển trạch viên cao lớn ngồi đủng đỉnh phía đối diện.
“Em có chắc phát minh này sẽ khiến cho chúng tôi ngạc nhiên không? Bởi nếu không thì tôi tin rằng cơ hội đậu vào đây của em là vô cùng thấp.” Câu từ hàm chứa sự hăm doạ, cảm tưởng gã ta không hề muốn xem sáng chế của tôi hoạt động thực sự ra sao.
“Tiêu chuẩn của đại học này rất cao. Chúng tôi muốn dành sự ưu tiên cho những phát minh vĩ đại như máy thời gian, pin năng lượng phản vật chất, cánh cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song hay cái gì đấy tuyệt vời đại loại tương tự! Cô hy vọng là em hiểu rõ điều đó.” Vị nữ giám khảo ngồi cạnh cũng không quên buông lời cảnh báo. Chất giọng bà ta cứng nhắc hệt như muốn phả vào hốc băng.
“Vâng em hiểu!”
Rụt rè trả lời, tôi hướng ánh mắt dõi lên phía xa xăm, tâm trí tràn ngập trong nỗi do dự chẳng thể diễn đạt thành lời.
***
Sau hồi lâu suy nghĩ, tôi quyết định dốc hết dũng khí để nộp hồ sơ tuyển sinh đại học. Mọi việc có vẻ ổn thoả. Thế nhưng, ẩn sau cái sự ổn thoả ấy lại là trạng thái lo lắng tột cùng. Hệt như khi ta mặc lên người một cái áo ướt, dấp dính khó chịu trên cơ thể, đồng thời chạy thục mạng dưới cơn mưa rào lạnh giá mà mãi không sao thoát ra được.
Thời gian rảnh, đám bạn trong lớp tôi lại lao đầu vào các phòng thí nghiệm, tụ tập đọc sách ở thư viện hoặc ngồi đủng đỉnh trong các trung tâm dữ liệu lớn nghiên cứu cái gì đó như thể quan trọng lắm. Tự dưng, những điều bình thường trên lại khiến tôi ghen tị tới phát bực. Sâu dưới nội tâm tôi, luôn có thứ gì đấy y hệt sắp nứt vỡ, sắp tan nát hết ra. Ở một quốc gia mà ai cũng là thiên tài, tôi tiếc thay lại là thành phần cá biệt. Dù đủ khả năng để thấu hiểu sâu sắc các lý thuyết toán học phức tạp như vi tích phân, đại số lie, hình học Riemann,... nhưng rốt cuộc, tôi vẫn là kẻ phải lo lắng nhiều nhất cho tương lai bất định của bản thân.
“Mày vừa nộp hồ sơ rồi à?”
Lời thẳng thừng của thằng Dương bất ngờ cất vang phá tan mối tơ vò đang giằng xé trong đầu tôi. Hai chúng tôi hiện đang ngồi vất vưởng trên các bậc thang khô khốc, ngay dưới mái hiên của thư viện đại học Bách Khoa Hà Nội.
“Ừ! Giống mày, đây cũng là nguyện vọng một của tao.” Tôi lặng lẽ gật đầu, lòng tràn ngập nỗi ngượng ngùng mơ hồ.
“Trường này xem chừng hơi khoai đấy. Nhưng không sao, chỉ cần mày có những phát minh vĩ đại như của tao thì sẽ ổn thôi.” Hắn ta vừa nói vừa làm bộ trưởng giả.
“Mà công trình của mày là cái khỉ gì vậy?” Tôi nhăn nhó khó chịu. “Tại tao thấy mày suốt ngày ngồi chơi điện tử mà chẳng bao giờ thèm làm việc cả.”
Nghe vậy, tên Dương liền phì cười.
“Hahaha! Tao hoàn thành xong xuôi hết rồi. Mày ngây thơ lắm Thế Anh ạ. Một học sinh ưu tú như tao thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ để cho bản thân rơi vào tình huống nước đến chân mới nhảy đâu.” Vừa khoe khoang, hắn ta lấy bàn tay thô ráp vỗ lốp bốp vào vai tôi.
“Được rồi ông tướng! Vậy nó là cái gì?” Tôi hỏi dồn, gương mặt tỏ ý khó chịu trước cử chỉ thân thiết quá mức của tên con trai đối diện.
“Tao chỉ nói với mình mày thôi nhé. Công trình của tao là lò phản ứng năng lượng phản vật chất có kích thước chỉ bằng một lon nước ngọt. Xịn sò chưa?”
Câu trả lời của Dương không khỏi làm tôi bất ngờ tột độ.
“Không đời nào!” Tôi đứng bật dậy, tròng mắt bộc lộ rõ nỗi kinh ngạc. “Thứ công nghệ tối tân như thế mà một học sinh trung học cũng có thể tạo ra nổi ư? Cấp bậc này thì chắc phải tương đương luôn với trình độ của sinh viên đại học mất.”
“Cũng thường thôi!” Thằng bạn tôi cười nửa miệng. “Tao nghe nói, tân thủ khoa năm ngoái của trường Bách Khoa thậm chí còn tạo ra cả máy thời gian nữa kìa.” Ngước ánh nhìn đăm chiêu lên vùng trời cao xa xăm, Dương bỗng dưng tỏ vẻ nhún nhường hiếm hoi. Song chỉ mấy giây sau, hắn ta đột nhiên bật ngửa về hướng tôi để quay trở lại vẻ ngoài nhăn nhở thường thấy.
“Nhưng quan điểm của mày đúng lắm, pin năng lượng phản vật chất của tao cũng thật sự là một thứ gì đấy to tát ra trò đấy chứ? Hehe.”
“Còn phải nói.” Tôi sốt sắng đế theo, tròng mắt vẫn không giấu nổi hết sự ngạc nhiên. Từ lâu, tôi vẫn luôn biết rõ là thằng Dương là đứa sáng dạ, nhưng không ngờ nó lại sáng dạ tới ngần này.
“Quá khen, quá khen.” Hắn ta phẩy phẩy tay, làm điệu bộ trưởng giả thường thấy.
“Mà…” Dương ngập ngừng đôi chút. “Thế Anh này, phát minh của mày là cái gì vậy?”
“Ây da. Tuy không ấn tượng giống của mày nhưng phát minh của tao cũng... khá thú vị. Vấn đề là vào thời điểm nhạy cảm hiện tại, tao vẫn chưa thể nói cho mày biết được.” Tôi trả lời theo bài chuẩn bị sẵn nhằm cố gắng tảng tránh chính xác câu hỏi.
“Thế à...?” Hắn ta trùng giọng xuống, biểu thị rõ nét sự hụt hẫng.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Dương, tôi trở về nhà cùng thứ tâm trạng chẳng mấy thoải mái. Nằm lừ đừ trên mí giường, đầu óc tôi miên man nghĩ ngợi. Tôi biết, tốt nhất bản thân không nên ghen tị với một đứa học sinh giỏi giang như Dương. Chỉ tiếc là, dù cho cố gắng ra sao, tôi vẫn bị mắc kẹt lại phía sau ngưỡng cửa tri thức của cái thế giới chỉ toàn là những thiên tài này. Nghĩ tới đây, tôi bèn quay đầu sang nhìn cỗ máy pha cà phê tự động, vốn là phát minh mà bản thân đã cặm cụi chế tác suốt lâu nay, chép miệng buồn bã.
“Haizzz! Emmy, nếu thi trượt đại học với mày thì cuộc đời tao sẽ ra sao nhỉ?”
Tôi tự gọi nó là Emmy, đơn giản bởi cái tên đó khi đọc vang lên nghe từa tựa như một nữ trợ lý ngoại quốc “xinh đẹp” vậy.
“...”
Cỗ máy vẫn nằm im lìm bất động, đầu nó bật ngửa, ném ánh mắt lạnh giá được cấu thành từ các thấu kính sapphire hướng lên trần nhà.
“Xin lỗi đã làm ngài thất vọng! Tôi không hiểu điều ngài vừa ra lệnh!”
Sau hồi lâu phân tích, rốt cuộc nó cũng có câu trả lời. Đương nhiên, đó là điều đã được tôi dự đoán từ trước. Dẫu vẫn đang cố gắng lắng nghe, song bộ xử lý trung tâm của Emmy lựa chọn phớt lờ những dòng kể lể đầy ẩn ý phức tạp của tôi. Thực tình mà nói, lập trình trí tuệ nhân tạo cho Emmy luôn luôn là một thử thách cực đại nên bản thân tôi cũng chẳng mấy kỳ vọng nhiều.
Đang nằm suy tư vẩn vơ, bỗng dưng xuất hiện một lực rất mạnh lôi thốc tấm lưng của tôi quật vào vách tường. Sau đó, ánh sáng xanh dương ở đâu tràn ngập căn phòng đồng thời có tiếng loẹt xoẹt y thể dòng điện thế đang lướt cắt mặt cực nhanh trên những sợi dây dẫn.
Tôi hoảng hồn, nheo mắt nhìn vào trung tâm luồng sáng lạ kỳ. Thế rồi, toàn bộ các vệt xanh chói chang kia tụ lại thành đường tròn tinh khôi. Từ trong khung hình vòng cung rực rỡ ấy, có kẻ đột ngột bước qua. Ngay tại thời điểm khi cả cơ thể của gã đã đặt an toàn lên sàn phòng, vị khách không mời ấy liền bấm nút trên thiết bị cầm tay, tức thì, tất cả những hiệu ứng hào nhoáng kể trên đều biến mất theo cái cách đầy bất ngờ hệt như tiếng “tách!” của công tắc điện.
Vạn vật bỗng chốc trở về với dáng vẻ đạm bạc thân thuộc làm tôi phải mở to con ngươi nhằm định thần sự việc. Giữa gian phòng là thiết bị công nghệ lạ kỳ được đan từ hàng trăm sợi nhôm mỏng dính, uốn bó lại thành cuộn hình elip tạo nên tổ hợp cơ khí đầy phức tạp. Thêm nữa, vị khách không mời trong căn nhà nhỏ bé của tôi hoá ra là một cô gái. Vâng! Một thiếu nữ bằng xương bằng thịt thực sự chứ chẳng hề là gã bặm trợn với ý muốn trộm cắp nham hiểm nào đó giống với suy đoán từ trước. Y như thiên thần, cô nàng sở hữu mái tóc cột dài sau gáy cùng dải nơ loăn xoăn đỏ lựu. Khoác lên mình chiếc áo pull màu be, quần jean nâu nhạt kết hợp cùng với cặp đồng tử màu hổ phách kiêu kỳ, cô gái kỳ lạ ấy đã dễ dàng khiến tôi phải nín thở mất mấy giây ngắn ngủi.
“Cho tôi hỏi chút, tên bạn là Đoàn Thế Anh phải không?” Mở lời nhanh gọn, cô nàng không hề xem xét tới hành động đột nhập trái phép của bản thân là cái gì đấy hệ trọng.
“Khoan, khoan bàn đến tôi đã, bạn là ai vậy?” Sau khi cố gắng nuốt trôi hết tất cả những thứ lộn xộn vào bộ óc, rốt cuộc, khuôn miệng của tôi cũng chỉ biết ấp úng mấy lời chán ngắt theo phản xạ.
“Phải rồi, tôi quên chưa giới thiệu trước.”
Người con gái lạ lẫm mỉm cười, ngón trỏ gõ nhẹ lên trán tỏ ý như vừa sực nhớ ra điều gì đó có vẻ “hệ trọng”. Thế rồi, cô nàng từ tốn bước vào giữa gian phòng, dựng thẳng người lại, hai tay chống ngang eo, cất giọng cao vút đầy trịnh trọng.
“Chào bạn, xin tự giới thiệu, tên tôi là Đoàn Thục Anh, một bản thể khác của Đoàn Thế Anh ở vũ trụ song song.”
Hình như sau lời giới thiệu chóng vánh ấy, trong căn phòng nhỏ nhắn của tôi bỗng xuất hiện một luồng khí xoay tròn, cuộn ngang qua đuôi tóc của cô gái đối diện và làm dải nơ đỏ mỏng manh kia trôi lật phật.
Nghe đến cụm từ “vũ trụ song song”, tâm trí tôi bị kích động lạ thường. Tôi biết, từ lâu thầy giáo tôi đã giao giảng rất nhiều về sự hiện diện của những thế giới khác giống hệt với cái tôi đang sống. Lý thuyết đó được gọi là “Đa vũ trụ”. Về cơ bản, nó đưa ra quan điểm về sự tồn tại song song giữa những vũ trụ của cùng một số phận con người. Thực tế, với mỗi lựa chọn, mỗi sai số lẫn những hiệu ứng ngẫu nhiên, tất cả chúng đều điều khiển cho dòng chảy thời gian phải thay đổi, nhưng không hẳn mọi rẽ khúc khác sẽ bị mất đi hết mà thực ra, mọi thứ vẫn còn tồn tại ở vũ trụ song song. Nói cho đơn giản, lịch sử thế giới của tôi tượng trưng cho thân cây nhiều nhánh đồng thời trong mỗi phân nhánh ấy lại chứa đựng một thế giới giống y hệt với của tôi. Nhưng điểm tách biệt duy nhất là, thế giới ở các nhánh kia đại diện cho cơ hội nào đấy mà chính tôi ở thế giới này đã bỏ lỡ. Lấy ví dụ cụ thể, chỉ riêng với mỗi việc tôi thi đậu vào đại học Bách Khoa hay không sắp tới đây thôi cũng đủ khả năng để tạo ra hai thế giới song song riêng rẽ rồi. Và trong mỗi thế giới này, cuộc đời của kẻ đỗ hay trượt chắc chắn sẽ cực kỳ đối lập, tựa hồ như thể thiên đàng hoặc địa ngục vậy.
“Ê, ê, anh bạn đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?” Thục Anh búng tay đánh tách mấy cái, kéo tôi thoát khỏi dòng suy tưởng để quay về thực tại.
“À… ờ. Bạn nói bạn là một bản thể nữa của… tôi ở vũ trụ song song ư?” Tôi lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên trán, gương mặt trở nên nghiêm túc lạ thường.
“Đúng!” Cô nàng gật gù. “Vậy là bạn vừa thừa nhận mình là Đoàn Thế Anh phải chứ?” Đôi mắt của Thục Anh bỗng ánh lên tia nhìn rực rỡ.
“Ừ…! Thì sao?” Tôi nhún vai. “Giống bạn, tôi cũng biết rõ thế giới song song là cái gì nên xin đừng đối xử với người ta như tên ngốc vậy.”
“Tuyệt vời! Thế là tôi đã thành công trong việc chế tạo cánh cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song rồi.” Cô nàng nắm chặt hai bàn tay lại, giơ thẳng băng lên trần nhà nhằm thể hiện sự vui mừng khôn xiết.
“Khoan… khoan đã! Thật điên rồ! Bạn đủ khả năng thực hiện nổi điều đó sao? Thứ công nghệ tối tân thế mà một học sinh trung học cũng có thể tự làm được à?” Tôi mặt cắt không giọt máu, đôi mắt thu nhỏ cực độ bởi kinh ngạc. “Mà bạn lấy gì chứng minh cho lời khẳng định đó. Ý tôi là, tôi là nam giới còn bạn là nữ giới?” Quả là một ngày chẳng thể tin nổi. Hết thằng Dương rồi lại đến cô gái lạ hoắc kia. Nếu đây là sự thật thì cảm tưởng, ai nấy xung quanh tôi cũng đều vô cùng giỏi giang và khiến tôi không chỉ là gã kém cỏi nhất trong “vũ trụ” này mà thậm chí, còn là gã kém cỏi nhất trong “đa vũ trụ” nữa. Thật quá ư tồi tệ.
“Chậc. Chắc bạn cố tình không hiểu đúng không?” Thục Anh tặc lưỡi, lắc đầu, đôi chân từ tốn di chuyển tới gần mí giường tôi đang ngồi. Chỉ khi gương mặt hai đứa gần nhau tới mức còn nghe rõ cả những nhịp thở, cô nàng mới lấy tay chỉ trỏ vào người tôi, khuôn miệng chậm rãi giải thích.
“Con trai hay con gái thì cũng chỉ tách biệt ở cặp nhiễm sắc thể giới tính XX và XY thôi. Việc bố mẹ của chúng ta, ờ thì…” Thục Anh ngập ngừng nửa giây rồi nói tiếp. “... Bằng cách nào đó, đã ngẫu nhiên tạo ra hai phiên bản, một nam, một nữ tại hai thế giới khác nhau như hiện tại thì cũng chẳng có gì khó lý giải lắm. Ý tôi là, khi du hành đến các vũ trụ song song, mỗi người trong số chúng ta đều sở hữu thứ xác suất tới năm mươi phần trăm cơ hội gặp mặt được bản thể với giới tính đối lập của chính mình. Thậm chí, tôi nghĩ đây là kiến thức sơ đẳng và đáng lẽ ra đã phải được thầy giáo của bạn giải thích cặn kẽ trong các giờ học về vật lý lượng tử rồi chứ?” Diễn giải xong, trước thái độ còn hoài nghi của tôi, Thục Anh bèn khẳng định thêm chắc nịch. “Tin tôi đi! Miễn là cứ sống tại căn nhà này, tôi có thể dễ dàng kết luận chúng ta vẫn luôn luôn là hai nửa đối xứng nhau tại hai thế giới song song đấy.”
Chúng tôi đang áp sát quá gần nên khiến tôi vô cùng ngượng nghịu. Nhằm thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ ấy, tôi liền đứng bật dậy, lưng tựa vào vách tường, khuôn miệng liến thoắng, cố gắng trở nên bạo dạn hơn để nêu bật quan điểm.
“Từ từ đã. Nhưng vấn đề chính ở đây là, cánh cổng di chuyển giữa các thế giới song song thật sự là do bạn chế tác nên sao? Bạn hiểu ý tôi chứ? Tức là, nó hoàn toàn là do bạn tự mày mò làm ra mà không cần nhờ đến ai giúp đỡ ấy!”
Thực tình mà nói, tôi vẫn chẳng hề muốn tin đây lại chính là một bản thể khác của tôi. Nói cho chính xác hơn, tôi đang vô cùng khó chịu. Ý tôi là, vũ trụ quả là tréo ngoe, phát minh của Thục Anh rõ ràng là thứ tôi… không làm nổi. Nếu tôi và cô nàng chỉ là một thì vì sao năng lực của tôi lại kém xa kẻ đối diện tới vậy cơ chứ?
Nghe qua lời tôi, Thục Anh từ tốn ngồi xuống nền nhà, hai cẳng tay đặt lên thành giường chống cằm tạo nên dáng vẻ ưu tư.
“Đúng vậy! Tự tôi làm ra hết! Ý bạn là sao?”
Cảm thấy câu hỏi có phần khiếm nhã, tôi đành bẻ lái sang chủ đề khác nhằm tảng lờ thứ vừa nêu.
“Thôi bỏ đi.” Tôi xua tay, gương mặt đăm chiêu. “Nếu Thục Anh thực sự là tôi thì liệu bạn đủ khả năng để trả lời được những câu hỏi riêng tư này không?”
“Tất nhiên rồi! Bạn cứ nói.” Thục Anh tự tin phát biểu. Nghe xong, tôi liền tuôn luôn ra cả tràng dài.
“Chó hay mèo?”
“Mèo.”
“Tên cúng cơm hồi còn nhỏ của tôi?”
“Cún con!”
“Tôi thích ăn những món gì?”
“Trứng chiên đúc thịt, súp ngô cua, canh rau đay, cá măng kho.”
“Ý nghĩ nào luôn loé lên mỗi khi tôi buộc phải ra khỏi nhà?”
“Liệu ngăn kéo bàn làm việc đã khóa chặt bằng bảo mật sinh trắc học hay chưa!”
“Tôi đang nghĩ gì trong đầu?”
“Không biết. Nghiêm túc đi.”
“Tôi sẽ mua bao nhiêu lon nước ngọt trong mỗi lần đến siêu thị”
“Ba! Bởi chúng ta đều ghét số chẵn trong khi một thì lại là quá ít ỏi.”
“Tôi sợ điều gì sẽ xảy đến trong đời nhất?”
Thục Anh ngập ngừng giây lát, cảm tưởng như cô nàng đang rơi vào trạng thái bế tắc. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc sau đó, Thục Anh đã lập tức dõng dạc trả lời ngay.
“Nhiều thứ song chủ yếu là sợ bị thua kém người khác.”
“Dừng ở đây thôi.” Mặt tôi tái mét đi vì mọi điều cô nàng trả lời đều trúng phóc. Tới thời điểm này, có lẽ là tôi đã tin Thục Anh chính xác là bản thân mình. Dẫu tôi vẫn không sao chấp nhận nổi thực tế là cô nàng đã chế tạo thành công cỗ máy giúp đi đến các thế giới song song, nhưng tôi cũng chẳng thể phủ nhận nổi logic cùng những hiểu biết sâu sắc về tôi của Thục Anh.
Mà khoan đã nào, vấn đề hiện tại không hẳn là điều quá tồi tệ cho là lắm. Nếu như Thục Anh thật sự là một phiên bản khác của tôi thì có khi, đó lại là vận may. Ý tôi là, về mặt lý thuyết, tôi chẳng hề là gã tạo ra cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song nhưng một bản thể nào đó của chính tôi đến từ nhánh vũ trụ khác bỗng dưng lại tạo ra được nó và thậm chí kẻ này còn du hành tới tận thế giới của tôi. Đúng thế! Mọi bản thể của tôi ở những thế giới song song đều là tôi, vậy nên, liệu tất cả những điều trên có biến tôi thành người đã phát minh ra cổng dịch chuyển giữa những thế giới song song hay không?
Tôi nghĩ là có.
Không phải là kẻ cơ hội, hoặc gã thất bại nào đó đang cố gắng nắm bắt lấy vận may từ trên trời rơi xuống, tôi muốn nhấn mạnh rằng, bằng hết thảy sự kính trọng với thầy giáo cùng các nhà khoa học đã bỏ công sức nghiên cứu nên thứ lý thuyết đầy trừu tượng này, tôi cho là bản thân mình xứng đáng với danh hiệu kẻ đã tạo nên cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song.
Vâng! Câu kết luận trên quả thực sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trước ngưỡng cửa của cổng trường đại học Bách Khoa.
“Trời ơi! Người anh em thất lạc! Bạn đúng là bản thể của tôi ở thế giới song song rồi.” Tôi mừng rỡ reo lên sau hồi suy tư miên man. Đương nhiên, cơ hội tới thì tốt nhất là ta nên chụp nhanh lấy.
“Đúng, đúng vậy. Cuối cùng thì bạn đã chịu tin.” Thục Anh gật gù nhìn tôi, khuôn miệng mỉm cười hài lòng.
“Tại sao đến bây giờ tôi mới gặp được bạn cơ chứ? Thục Anh ơi, đáng lý ra tôi phải gặp mặt bạn sớm hơn rất nhiều mới phải.” Tôi hăm hở.
“Chế tạo cánh cổng dịch chuyển giữa các thế giới song song quả thực là việc rất khó nên giờ tôi mới thử nghiệm thành công được.” Cô nàng nhún vai tỏ ý khiêm nhường song với đôi đồng tử màu hổ phách đang hết sức long lanh kia, thật khó để cho Thục Anh giấu hết nổi sự tự hào ghê gớm về bản thân.
“À, tôi hơi tò mò chút. Ngoài ngao du linh tinh ra, bạn còn định dùng nó để làm gì vậy?” Tôi thận trọng thăm dò, lòng hồi hộp thầm mong Thục Anh sẽ cho tôi “mượn” bản vẽ kỹ thuật phát minh của cô nàng. Sở hữu nó trong tay, chắc chắn, tôi sẽ dễ dàng chế tạo lại thiết bị “nhái” giống y chang để nộp luôn vào trường đại học Bách Khoa. Hoàn hảo!
“Tôi định dùng nó để nộp vào trường đại học Bách Khoa.” Thục Anh thản nhiên trả lời mà chẳng thèm để ý gì tới vẻ mặt đang méo xệch của tôi.