Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2137

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 901

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 1

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 203

Tập 05 - Chương 09 Phát sóng trực tiếp ngoài trời chỉ có một người xem

Theo sự phát triển của kỹ thuật internet và kỹ thuật sáng tạo giải trí, phát sóng trực tiếp qua internet càng ngày càng phổ biến khắp mọi nơi.

Một người bình thường, ngồi ở trước máy tính thông thường, lấy ra một cái microphone, cameras, đăng nhập vào app phát trực tiếp là có thể phát sóng trực tiếp trên internet rồi.

Đại đa số chủ phát sóng là phát sóng trò chơi trực tiếp.

Khi xem trò chơi phát sóng trực tiếp này, có cảm giác giống như khi còn nhỏ ngồi cạnh bạn nhỏ khác, xem nó chơi máy chơi game cầm tay. Cùng bạn nhỏ không giống nhau chính là có thể ném làn đạn phun chủ phát sóng ướt nhẹp. Nhưng cũng không có sao cả, chủ phát sóng sẽ không giống như người bạn nhỏ này, từ trong màn hình máy tính nhảy ra đánh người.

Các người xem phát sóng cũng cực kỳ thích cái cách thức vui vẻ tự tại “xem người khác chơi trò chơi”, trò chơi phát sóng trực tiếp trên internet đương nhiên liền hot lên.

Vậy những người không thích chơi trò chơi thì sao?

Còn có “lớp học trên mạng” tương tự như chương trình giáo dục từ xa trên internet, mặt trên các loại môn học đều có. Các loại phát sóng từ xa không có trò chơi hot như vậy. Nhưng mà cũng là đa số mọi người lên mạng đều là vì nhàn rỗi giải trí, người có thể mở trang web ra tĩnh tâm học tập, ít càng thêm ít.

Đương nhiên, phát sóng đóa hoa xinh đẹp hiếm có cũng có, thỏa mãn các loại hứng thú buồn nôn trên tâm lý của mọi người cũng có; quả thực là giống với các nghệ sĩ đầu đường lúc trước ở trên đường lớn diễn tạp kỹ vậy.

Hơn nữa, trò giỏi hơn thầy!

Thậm chí, chủ phát sóng trực tiếp nào đó ăn cơm một tháng thu nhập một triệu cũng(tiền Trung nha) đều có thể xảy ra.

Cái này có thể phản ánh được tâm lý của đông đảo những người xem phát sóng trống rỗng và cô đơn nhiều thế nào, ngay cả ăn một bữa cơm cũng đều muốn người trong màn hình máy tính đồng hành cùng mình.

Còn có một cái loại hình phát sóng trực tiếp tương đối hot chính là phát sóng trực tiếp ngoài trời.

Cầm cái điện thoại di động, dùng tay giơ lên liền có thể tiến hành phát sóng trực tiếp ngoài trời.

Loại hình phát sóng trực tiếp này là tôi yêu thích nhất. Suy cho cùng thì bởi vì điều kiện hạn chế của một người, mỗi người chúng ta đều có rất nhiều người chưa từng xem qua thế giới bên ngoài.

Bây giờ thông qua cameras của chủ phát sóng, chúng ta cảm giác giống như đi theo chủ phát sóng đến nơi đó.

Hôm nay, tôi chính là tiến hành “Phát sóng trực tiếp ngoài trời”.

So với việc nói phát sóng trực tiếp ngoài trời không bằng nói là trò chuyện video. Tôi dùng là chức năng trò chuyện của phần mềm video nói chuyện phiếm.

“Người xem” chỉ có một, là Tưởng Mộc Thanh đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động ở nhà tôi. (câu chữ -_-)

“Bây giờ anh đang ra khỏi phòng, đi xuống tầng.”

Tôi giơ di động, nói như thế với thiếu nữ bên trong màn hình di động.

“Lục Phàm, em cảm thấy như vậy rất thú vị đó!”

Trong màn hình, thiếu nữ dựa vào đầu giường, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, cảm giác rất suy yếu nhưng trên mặt vẫn khó nén được sự kích động vui sướng trong lòng.

“Thú vị thì tốt rồi.”

Tôi cười khổ nói.

Vốn dĩ Tưởng Mộc Thanh không đồng ý tôi đi ra ngoài, nhưng cuối cùng tôi thật sự khổ đến không chịu nổi đành phải thỏa hiệp với cô ấy. Cô ấy đồng ý buông tay ra để tôi đi mua đồ nhưng điều kiện tiên quyết là phải cho cô ấy luôn luôn nhìn thấy tôi.

Ngay từ đầu tôi cảm thấy điều kiện này trừ bỏ mang cô ấy đi ra ngoài cùng thì giống như không có cách nào thực hiện được.

Nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của cô ấy, thật sự không đành lòng để cô ấy ra ngoài chịu khổ.

Tôi thì không muốn cõng cô ấy đi. Ở trên đường nhỏ nông thôn cõng cô ấy thì không tính, nếu là cõng cô ấy đi đến siêu thị, nhiều người nhìn như vậy nhất định sẽ đưa đến không ít ánh mắt khác thường.

Nhưng khi nhìn thấy di động trong tay, tôi nghĩ đến một cách, “Nhét” Tưởng Mộc Thanh vào di động thì tốt rồi.

Cho nên tôi lấy cách “Phát sóng trực tiếp ngoài trời” để mang Tưởng Mộc Thanh ra bên ngoài, cho cô ấy ngồi ở trên giường cũng có thể đi ra với tôi.

Phát sóng trực tiếp ngoài trời này dù có được đưa ra app phát sóng trực tiếp thì dường như cũng không có người nào đến xem.

Địa điểm tôi đến là siêu thị hai mươi bốn giờ được phổ biến gần đây. Bây giờ trời đã tối, độ phân giải cameras di động của tôi cũng không cao, có lẽ truyền đến chỗ Tưởng Mộc Thanh thì chỉ có thể nhìn thấy đen thui.

Cho nên tôi còn đi đường, đi đường rồi “Giải thích” cho cô ấy.

“Bây giờ anh ra khỏi Đơn Nguyên, không có ánh đèn, có thể tắt video trò chuyện trước được không? Dù sao em cũng không nhìn thấy thứ gì.” Tôi nhìn hoa viên đen như mực dưới tầng chung cư.

“Không cần nhìn. Tuy rằng em không nhìn thấy Lục Phàm nhưng mà Lục Phàm có thể nhìn thấy em mà. Chẳng lẽ Lục Phàm không muốn nhìn thấy em sao?” Thiếu nữ không vui mà bĩu môi.

“Không có, bây giờ anh vẫn luôn nhìn em mà.”

Không phải không muốn nhìn thấy em, mà anh đau lòng dung lượng điện thoại của anh.

Tôi nghi ngờ, nếu như tôi vẫn luôn nhìn di động có thể bị xe đâm chết, hoặc tương lai sẽ có nguy cơ bị mắc bệnh thoái hóa đốt sống cổ hay không.

“Bây giờ anh đang ra hoa viên, em nhìn thấy ánh đèn bên cạnh cửa lớn không? Đó là ông cụ phòng trực ban, đang xem TV ở phòng trực ban.”

Tôi chuyển màn hình về phòng trực ngay cổng khu chung cư.

“Ồ ồ ồ, em nhìn thấy!”

Ngày thường vẫn luôn đi ngang qua phòng trực, thông qua màn hình mà nhìn kích động đến thế sao?

Tôi nhìn thấy bộ dáng vui sướng của thiếu nữ trong màn hình thì hơi khó hiểu.

Có lẽ thông qua con mắt của người khác, cảm giác mắt thay đổi mới lạ.

Ra khỏi cửa lớn chung cư, đi qua một đường lớn, đó là siêu thị hai mươi bốn giờ ở chung cư mà tôi không thường đi.

Ngày thường khi tôi đi mua đồ cũng sẽ lựa chọn siêu thị lớn. Các món đồ trong siêu thị lớn sẽ có nhiều loại hơn so với các siêu thị nhỏ như này. Bởi vì số lượng rất lớn, ít lãi tiêu thụ mạnh, giá cả cũng tương đối thấp hơn. Mỗi tuần bỏ ra một thời gian nhất định, đẩy xe mua sắm, muốn mua vật dụng hàng ngày, cơ bản 1 lần đã có thể mua được toàn bộ.

Chỉ có tình huống khẩn cấp như này, mới có thể lựa chọn đi siêu thị nhỏ gần nhà như vậy.

“Bây giờ em nhìn thấy là phong cảnh đường phố của con đường này vào buổi tối.”

Tôi đưa màn hình từ mặt mình chỉ đường phố cách đó không xa.

Cửa hàng bên đường vẫn buôn bán. Ánh đèn từ cửa sổ trong nhà chiếu ra, chiếu vào trên lối đi bộ. Mặc dù đã là buổi tối nhưng khách hàng mua sắm nơi đó không ngừng mà ra ra vào vào.

Đám đông trên đường phố cũng kích thích. Bây giờ vừa vặn là giờ cao điểm tan tầm. Nghĩ đến không lâu sau, phải học theo bọn họ bôn ba bước chân, trong lòng tự nhiên hơi nhớ lại thời gian nghỉ hè rảnh rỗi.

Đi theo mọi người chờ đèn đỏ đèn xanh. Khi đèn xanh lối đi bộ xuyên qua đường lớn sáng lên, tôi đi vào siêu thị hai mươi bốn giờ đối diện.

So sánh với những cửa hàng ăn uống, mua quần áo đồ trang điểm thì số lượng khách hàng ở siêu thị vật dụng hàng ngày ít hơn rất nhiều.

Mặc dù diện tích siêu thị không lớn nhưng khách hàng rải rác cũng khiến cho toàn bộ siêu thị có vẻ vô cùng trống vắng.

Tôi giơ di động rồi đi vào.

Đầu tiên tôi đi ngang qua cửa quầy thu ngân. Chị gái thu ngân dường như đang vội vàng kiểm tra số tiền bán được trong ngày cho nên vẫn luôn bận rộn cúi đầu, cũng không để ý đến tôi.

Tôi trực tiếp đi vào.

Túi nước ấm…

Rất nhanh tôi tìm được một loại túi nước ấm da cao su và túi nước ấm dạng nhựa trong suốt.

Túi nước ấm cao su là thông qua rót nước ấm để chế tạo độ ấm.

Hình dáng thì không đẹp nhưng là một túi cao su màu đỏ, rắn chắn dùng bền. Tôi nhìn thấy miệng túi toàn là kim loại, tương đối cứng rắn. Hơn nữa, nút lọ cũng đóng đinh cẩn thận, có thể phòng ngừa nước chảy.

Túi nước ấm bằng nhựa thông qua hóa học kim loại bên trong di chuyển làm nóng lên.

Hình dáng rất đáng yêu, tạo hình đều là nhân vật phim hoạt hình đáng yêu, dường như được các cô gái yêu thích. Khuyết điểm chính là nhựa cảm xúc không tốt, hơn nữa dùng một lần, kim loại bên trong tốn hết, không thể nóng lên được nữa.

Trông như không do dự gì, tôi chọn cao su.

So với đẹp, vẫn dùng lợi ích thực tế là độ bền. Hơn nữa sự tạo nóng của vật lý so với sự tạo nóng của hóa học thì an toàn hơn nhiều.

“Lục Phàm, em muốn loại đó…”

Khi thiếu nữ thấy tay tôi duỗi đến túi nước ấm cao su thì không hài lòng mà nói.

“Cái kia không tốt…” Tôi khuyên bảo.

“Nhưng mà em thích cái kia.”

Thiếu nữ vô cùng đáng thương nói.

Quả nhiên là bị hấp dẫn bởi nhân vật phim hoạt hình được vẽ ở bên trên. Con nhóc này lớn như vậy rồi, vẫn là bộ dạng tính cách trẻ con không đổi.

“Anh có cách làm túi nước ấm cao su giống cái kia, vẫn nên mua cao su đi.” Tôi đoán trúng tâm tư của thiếu nữ, ứng phó nói như thế.

Vì thế tôi cầm lấy mấy giấy dán vẽ phim hoạt hình ở trên kệ hàng bên cạnh.

“Dán cái này lên, có phải không khác gì lắm so với túi nước ấm nhựa kia không?”

Tôi đưa giấy dán túi nước ấm trước màn hình để so sánh.

“Tuy rằng không đáng yêu như cái kia nhưng dựa theo ý của Lục Phàm thì như vậy cũng rất đẹp á. Đẹp hơn nhiều so với màu đỏ của da cao su.”

Tuy rằng thiếu nữ vẫn hơi nhớ nhung túi nhựa kia nhưng đối với tổ hợp trước mắt, dường như cũng không phải không thể chấp nhận được.

“Đường đỏ…”

Lấy được túi nước ấm, tôi bắt đầu đi tìm đường đỏ.

Rất nhanh trên kệ hàng bên kia tôi tìm được một túi chứa đường đỏ.

Hoàn thành nhiệm vụ, tôi tính đi tính tiền.

“Khoan đã, Lục Phàm, em còn mua cái thứ ở trên kia…” Thông qua màn hình thiếu nữ dường như thấy gì đó.

Trên kia?

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, phát hiện là túi giấy vệ sinh. Có loại ống cuốn, có hộp rút giấy, còn có loại túi khăn giấy dạng bọc nhỏ.

“Trong nhà còn có giấy vệ sinh mà.” Tôi nói với thiếu nữ.

“Không phải… Là cái kia… Giúp em mua đi… Đã dùng hết rồi…” Trên mặt thiếu nữ đỏ ửng, cô đưa tầm mắt nhìn chỗ khác, không dám nhìn tôi.

“Em nói là…”

Tôi nhìn thấy đồ vật bên cạnh chỗ giấy vệ sinh.

“À! Loại đồ vật này, về sau em có thời gian thì tới mua là được rồi!”

Đột nhiên tôi phản ứng lại biết cô ấy muốn mua thứ gì.

“Nhưng mà em dùng hết rồi… Cho nên, Lục Phàm…”

Thiếu nữ vô cùng đáng thương nói với tôi.

“Được rồi, được rồi. Anh mua giúp em. Nhưng không có lần sau, chỉ có lần này thôi đấy.”

“Vâng.”

Từ lúc gặp Tưởng Mộc Thanh, tôi dường như gắn bó keo sơn với đồ dùng liên quan đến nữ tính...

Còn nhớ rõ lần trước khi mua nội y… Tôi thật là hận không thể tìm khe đất để chui vào, lần này là loại đồ vật này.

Nhìn xung quanh không thấy ai, tôi chạy nhanh lấy một túi, để vào rổ mua đồ.

“Lục Phàm, không phải loại này, em vẫn luôn dùng hãng kia…”

Thiếu nữ nhìn thấy tôi lấy sai.

“Không phải đều giống nhau sao? Thứ này thì phân chia cái gì?!”

“Nhưng em muốn loại đó cơ…”

“Thôi, được rồi…”

Lần này dường như thiếu nữ tuyệt đối không nhượng bộ.

Chắc hẳn là có nhãn hiệu đặc biệt. Tôi đành phải nhanh chóng bỏ đồ vật kia vào, từ trong rổ mua đồ nhanh chóng móc ra rồi để lại chỗ cũ. Sau đó theo chỉ dẫn của thiếu nữ, cầm nhãn hiệu cô ấy chỉ.

Lúc sau tôi đi dạo khắp nơi. Tưởng Mộc Thanh nhìn thấy đồ ăn vặt rực rỡ màu sắc trên kệ hàng thì lộ ra bộ dạng thèm ăn, lần này bị tôi kiên quyết ngăn cản.

Cuối cùng mua một ít đồ uống nước trái cây, còn có sữa chua rồi tôi chuẩn bị đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Để rổ mua đồ trên quầy thu ngân, chị gái thu ngân lấy từng sản phẩm quét mã vạch tiến hành thu phí. Tất cả rất bình thường cho đến khi món đồ kia xuất hiện.

“Nhóc con, đây không phải là giấy vệ sinh.”

Cô ta cầm lấy món đồ đó, lười biếng mà ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mà nhìn về phía tôi.

“…”

Tôi trực tiếp sững sờ ở nơi đó.

“Tôi… Ừm…”

“Ha ha ha…”

Bên trong di động truyền ra tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ.