“Lười biếng là ác ma bóp chết thanh xuân.”
“Mà thanh xuân là vì cuộc sống trong tương lai, phấn đấu và học tập.”
Chủ nhiệm lớp đã từng ở trên lớp học cường điệu lặp lại như vậy, cho nên từ trước đến nay tôi luôn tuân thủ quy định của giáo viên. Sau khi tôi vào cấp ba, dường như chưa từng lười biếng ngủ.
Cho dù là nghỉ, ngay khi cả ngày đó được phép ăn không ngồi rồi, cũng là như thế.
Con người có một phần ba thời gian dành cho giấc ngủ, lãng phí một phần ba thời gian cho giấc ngủ, thật sự là quá mức đáng tiếc. Nhưng đây là thứ cơ thể cần, chúng ta không thể thay đổi.
Việc chúng ta có thể thay đổi là không ngủ nướng.
Vốn dĩ đã lãng phí rất nhiều thời gian vào giấc ngủ, nếu còn ngủ nướng thì chúng ta càng thiếu thời gian sinh hoạt hơn.
Một khi chúng ta ngủ nướng, tất nhiên sẽ mất đi suốt một buổi sáng.
Mất đi thời gian hưởng thụ bữa sáng, mất đi thời gian đọc sớm lanh lảnh, mất đi khoảnh khắc của một ngày tốt nhất trong trí nhớ, mất đi nửa hoạt động tự do của cuộc đời.
Cho nên đối với ngủ nướng thì tôi từ chối.
Nhưng hôm nay, tôi phá lệ mà lười biếng ngủ một giấc.
Có lẽ bởi vì ngày hôm qua chăm sóc Tưởng Mộc Thanh quá mệt mỏi.
Cô ấy vẫn luôn nói bụng của mình không thoải mái, một hai phải bắt tôi để tay lên lên xoa xoa cho cô ấy.
Tôi nhớ rõ mình nhẹ nhàng cho cho cô ấy rất lâu, giống như mát xa tiêu thức ăn cho con mèo nhỏ màu đen. Cứ di chuyển lên xuống lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi cả hai chúng tôi đều ngủ.
Cuối cùng bàn tay cũng quên rút về.
Trừ bỏ cảm giác cánh tay nhức mỏi thì xúc giác cảm thấy bụng của Tưởng Mộc Thanh vô cùng bóng loáng, làn da cũng cũng rất căng mọng. So sánh với bụng tròn nhỏ lông xù xù của con mèo nhỏ màu đen thì với tôi mà nói, nó càng có lực hấp dẫn.
Giữa trưa đánh thức tôi là con mèo nhỏ màu đen do Tưởng Mộc Thanh mang đến.
Bởi vì nó bỏ ăn, ngủ ở trong ổ nhỏ vài ngày. Sáng sớm hôm nay, dường như cuối cùng nó bình phục.
Nó vui vẻ phấn chấn mà bò lên mặt tôi, thế nên khi tôi vừa mới mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt mèo vô cùng lớn.
Đó là một mặt đen lông xù xù, đôi mắt màu vàng sắc bén lộ ra trên lớp lông màu đen. Chúng nó đồng loạt nhìn chằm chằm tôi, quả thật giống như quỷ quái đột nhiên từ nơi nào đó chạy ra, thật sự khiến tôi khiếp sợ.
Quan trọng nhất chính là nó còn dùng đầu lưỡi tràn đầy vi khuẩn, liễm gương mặt tôi một chút.
Bị đầu lưỡi ướt át của nó kích thích tôi, tôi giật mình một cái, đầu đột nhiên quay sang một bên. Con mèo đen cảm nhận sự di chuyển trên mặt tôi, đột nhiên bị hoảng sợ, kêu một tiếng “meo” rồi nhảy xuống giường, vụt ra khỏi phòng tôi.
Bởi vậy tôi bừng tỉnh.
“Tưởng Mộc Thanh?”
Chuyện thứ nhất tôi làm là xem Tưởng Mộc Thanh.
Tầm mắt tôi nghiêng nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, phát hiện tay mình vẫn còn đặt ở trên bụng của Tưởng Mộc Thanh.
Cảm giác được cảm xúc trên tay mình trở nên ấm áp, cũng không phải độ ấm được tỏa ra trên túi nước ấm mà là độ ấm tỏa ra trên cơ thể thiếu nữ.
Trông như cơ thể hoàn toàn ấm áp lên, chắc hẳn là tốt.
Tôi cảm thấy rất vui mừng.
“Ưm…”
Cô ấy nghe thấy giọng nói của tôi, hơi hơi vặn cổ một chút, như là đang duỗi người.
Giống như vẫn chưa có tỉnh ngủ, tiếp theo nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, sau đó rúc người vào trong chăn, xích lại gần bên tôi hơn một chút.
So sánh với khuôn mặt tái nhợt suy yếu ngày hôm qua, bây giờ Tưởng Mộc Thanh có vẻ giàu khí huyết. Gương mặt trong trắng lộ hồng, biểu cảm thả lỏng, an tĩnh mà dựa vào bên cạnh tôi, vững vàng mà hô hấp.
Tôi vươn tay ra, nhìn đồng hồ trên tay, thật là lười biếng ngủ một giấc, đã nhanh đến mười hai giờ rồi, cũng gần đến thời gian ăn bữa trưa.
Trông có vẻ như chúng tôi nên rời giường.
Lại nhìn một chút bộ dáng an tĩnh ngủ say của thiếu nữ, tôi cảm giác không quá nhẫn tâm quấy rầy cô ấy.
Tư thế ngủ tự nhiên như thế này, trừ bỏ cô gái không kiêng nể gì mà ngủ ở trước mặt nam sinh, thì giống như cuộc sống của một nữ sinh cấp ba.
Tôi thu hồi bàn tay có vẻ không đàng hoàng kia, chuẩn bị rời giường. Nhưng khi hơi ngồi dậy, thiếu nữ giống như đột nhiên mất đi nơi dựa vào, khuôn mặt đang bình tĩnh ngủ đột nhiên nhíu lại.
Tuy rằng cô ấy không có mở mắt, nhưng nhanh chóng chính xác mà duỗi tay giữ chặt góc áo của tôi, giống như ngăn cản tôi rời giường.
“Lục Phàm… Đừng rời khỏi em…”
Cô ấy nỉ non nói ở trong mơ.
Miệng hơi cong lên, như là bộ dạng vô cùng uất ức.
“Anh ở chỗ này mà.”
Tôi trả lời.
Tôi nhìn biểu cảm không muốn của cô ấy, đành phải nằm xuống một lần nữa.
Vậy thì ngủ cùng với cô ấy một lát nữa vậy.
Tôi trở về chỗ nằm lần nữa, nghiêng người, lẳng lặng mà nhìn tư thế ngủ của thiếu nữ, kiên nhẫn mà chờ cô ấy tỉnh lại.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Nghe thấy động tĩnh, chắc hẳn mẹ tôi đã trở lại.
Tôi dựng lỗ tai lên, nghe tiếng.
Mẹ tôi đặt túi xong, thay giày, ở trong phòng khách đi vài bước, rồi vội vàng đi đến phòng làm việc của bố tôi.
Chắc hẳn là xem Tưởng Mộc Thanh.
Kết quả rõ ràng, bà không tìm được cô ấy.
Tiếp theo, ý thức được mẹ tôi hơi khẩn trương mà bước nhanh hơn, trực tiếp lướt qua phòng tôi, khí thế hừng hực mà đi đến phòng tôi.
Khi sắp đến trước cửa, bà cố ý đi chậm lại, thật cẩn thận mà tiến đến chỗ kẹt cửa, đẩy cửa ra một chút, đôi mắt nhìn lén vào bên trong.
Tôi đã sớm nghe thấy động tĩnh, không chút hoang mang mà phóng tầm mắt đến chỗ kẹt cửa, chờ đợi đối diện với tầm mắt mẹ tôi.
Mẹ tôi lén lút nhìn vào trong phòng, đầu tiên lập tức nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ vào Tưởng Mộc Thanh bên cạnh, nâng tay làm một cái thủ thế “Ok”.
Mẹ tôi nhìn tôi, rồi nhìn Tưởng Mộc Thanh bên cạnh, hai chúng tôi đều an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trên giường. Nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh thật sự ngủ sâu, biểu cảm cũng rất nhẹ nhàng, lúc này mẹ tôi mới yên tâm.
Bà giơ ngón tay cái với tôi, khen ngợi tôi một chút, sau đó còn ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo tôi. Còn ở trên cổ khoa tay múa chân một chút, ý là nếu về sau không chăm sóc Tưởng Mộc Thanh cho tốt, sẽ xử đẹp tôi.
Tôi tức giận mà vẫy vẫy tay, ý bảo mẹ tôi đừng lải nhải, quấy rầy Tưởng Mộc Thanh nghỉ ngơi.
Mẹ tôi thương tiếc liếc mắt nhìn Tưởng Mộc Thanh một cái, sau đó mới lùi ra ngoài.
Mãi cho đến khi một khắc vừa rồi, mẹ tôi còn nhìn Tưởng Mộc Thanh với biểu cảm tình thương của mẹ tràn lan. Nhưng ngay sau đó, mẹ tôi giống như là thay đổi người khác, đột nhiên nghiêm túc lên, tạo tư thế người lớn tìm chúng tôi nói chuyện.
Rất hiển nhiên, bà vẫn luôn có sự tính toán của mình.
Mẹ tôi chắc hẳn là dại khờ khi cho rằng chuyện nào đó, vào lúc này là thời cơ chín mùi.
Vì thế trong chốc lát, khi Tưởng Mộc Thanh tỉnh, tôi và cô ấy bị kêu đến phòng khách, nghe mẹ tôi thuyết giáo.
Bà ngồi ở trên sô pha phòng khách, bộ dạng nghiêm túc, nhìn chúng tôi một trước một sau mà đi vào trong phòng khách ngồi xuống.
“Tiểu Thanh, bây giờ cảm thấy thế nào? Tốt hơn không?”
Đầu tiên mẹ tôi quan tâm Tưởng Mộc Thanh một chút.
Trừ bỏ tôi ra, trước mắt đối mặt với bất kỳ người nào Tưởng Mộc Thanh đều có vẻ hơi câu nệ.
Đặc biệt khi đối phương đột nhiên nghiêm túc lên, Tưởng Mộc Thanh sẽ càng nghiêm túc hơn so với đối phương.
Nhưng mà bây giờ ít nhất cô ấy có thể nghiêm túc nghe mẹ tôi nói chuyện, tôi cảm thấy rất đủ rồi.
“Vâng, khá hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn dì.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu nhìn mẹ tôi.
“Các phương diện về cơ thể còn có cái gì không khỏe không?” Mẹ tôi cẩn thận hỏi.
“Toàn bộ đều rất tốt ạ.”
Tưởng Mộc Thanh khẽ cười nói.
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Dì nói cho con một việc, nếu bây giờ mọi thứ của con đều tốt. Dì hy vọng con sẽ dọn về nhà của mình sống, đương nhiên nếu con có chuyện gì, con có thể gọi điện thoại cho dì, dì sẽ lập tức trợ giúp con.”
Mẹ tôi trực tiếp nói.
Nghe thấy cách nói này của mẹ tôi, tôi cũng bị hoảng sợ. Bây giờ Tưởng Mộc Thanh vất vả lắm mới 'đứng vững', bây giờ mẹ tôi đuổi cô ấy đi, tâm lý của cô ấy khẳng định sẽ không chịu nổi.
Bây giờ thậm chí tôi không dám nhìn biểu cảm của Tưởng Mộc Thanh ở bên cạnh. Tôi chú ý đến tiếng nghiến răng mà cô ấy phát ra mà tôi từng nghe qua trước đó.
“Một mặt, nhà của dì có con trai. Ở cùng một chỗ với đứa con gái như con rất có nhiều chuyện không phải quá thuận tiện. Về mặt khác, con vẫn luôn ở nhà của dì, người nhà của con cũng không yên tâm.”
Ban đầu tôi và mẹ tôi đã bàn rồi, chính là để Tưởng Mộc Thanh sống ở nhà tôi đến khi cô ấy khỏi bệnh. Bây giờ xác thật Tưởng Mộc Thanh đã khỏe mạnh rồi, tất nhiên mẹ tôi sẽ nhớ đến lời hứa của bà, đưa Tưởng Mộc Thanh trở về nhà của mình.
Mẹ tôi không có khả năng vẫn luôn để Tưởng Mộc Thanh ở nhà tôi. Có lẽ không bao lâu nữa bố tôi sẽ trở về. Ngày thường, bố tôi sẽ làm việc ở trong phòng làm việc, đến lúc đó tất nhiên Tưởng Mộc Thanh sẽ không có khả năng ở trong phòng làm việc.
Nhưng vấn đề là Tưởng Mộc Thanh có thể suy nghĩ cẩn thận hay không không.
Tuy rằng mẹ tôi nói chuyện rất uyển chuyển nhưng đối với Tưởng Mộc Thanh mà nói, chính là muốn cho cô ấy trở về cuộc sống ban đầu, dù nói cái gì cô ấy sẽ không đồng ý.
Thoạt nhìn, giữa mẹ tôi và Tưởng Mộc Thanh sẽ xảy ra xung đột.
Quả nhiên, Tưởng Mộc Thanh vừa nghe những lời này, ban đầu khuôn mặt có chút ý cười đột nhiên lạnh lùng. Cô ấy nhìn mẹ tôi, lại nhìn về phía tôi, ý muốn tôi nói thay cô ấy gì đó, để mẹ tôi giữ cô ấy ở lại.
Tôi há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
“Con thích cô ấy, hy vọng mẹ đừng làm gì cô ấy?”
Nói như vậy hiển nhiên rất không ổn. Nói không chừng đó sẽ là một trong những lý do để mẹ tôi đuổi Tưởng Mộc Thanh đi, có lẽ bà cảm thấy tôi đã luân hãm.
Học sinh cấp ba không thể yêu đương.
Sau khi tôi vào cấp ba, mẹ tôi xác thật đã nói qua như vậy với tôi.
Tính cách của mẹ tôi, tôi hiểu rõ. Chuyện mà bà đã định, không có người nào có thể thay đổi, giống như lúc trước bà ấy đón Tưởng Mộc Thanh đến nhà tôi.
Mẹ tôi chỉ là xuất phát từ sự đồng cảm mà đón Tưởng Mộc Thanh về tạm thời tránh né mưa gió. Mưa gió qua đi, Tưởng Mộc Thanh cũng cần tự mình đối mặt với tương lai.
Đây là kế hoạch mà mẹ tôi suy nghĩ.
Nhưng mà lần này, xem như mẹ tôi nhìn nhầm rồi.
Tưởng Mộc Thanh ký thác toàn bộ tương lai trên người của tôi. Tôi ở nơi nào thì tương lai ở đó. Bản thân cô ấy đã không tin vào tương lai nào khác.
Rời khỏi tôi, giống như sự khó chịu khi bị tước đoạt đi tương lai.
Quả nhiên, trong nháy mắt biểu cảm của Tưởng Mộc Thanh giống như bị người ta lấy mất vật quan trọng.
Rời khỏi nhà tôi, là nguy hiểm, cho dù là đối với bản thân cô ấy hay là người khác.
Mẹ tôi dường như chưa chú ý đến cảm xúc khác lạ của Tưởng Mộc Thanh, còn hồn nhiên tiếp tục khuyên Tưởng Mộc Thanh.
Khi bà nhìn thấy sắc mặt Tưởng Mộc Thanh khó coi, còn đơn thuần nghĩ cô ấy luyến tiếc tôi. Cho nên bà còn nói cho Tưởng Mộc Thanh, sẽ để tôi mỗi ngày gọi cô ấy đi học, cùng cô ấy đến trường với nhau.
Như thế này, tôi sẽ bồi cô ấy một thời gian, trợ giúp cô ấy hòa vào tập thể.
Nhưng Tưởng Mộc Thanh dường như không quan tâm.
Rời khỏi nhà tôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Tiểu Thanh?”
Mẹ tôi nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh sững sờ ở nơi đó, cũng không trả lời, giống như thấy có chỗ nào không đúng lắm.
“Dì…”
Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ tôi, đôi mắt chứa đầy sự bi ai và phẫn nộ!