Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 12 - Chương 07 Vũ Sư Đấu Trà

Vội vàng chạy tới hội chùa Tam Trà Tự, chúng tôi còn tưởng mình sẽ bỏ qua phân đoạn đặc sắc nhất. Thế nhưng còn may, phần đặc sắc nhất của hội chùa là Vũ Sư Đấu Trà giờ mới bắt đầu.

Trong sân rộng phía trước chùa miếu, đám người trong trấn đã sớm dựng đài Vũ Sư bằng cách xếp chồng nhiều miếng gỗ tròn, hai cái thang được phân chia trái phải, một ít bao trà lụa đỏ do Tam Trà Tự làm sẵn được treo trên tầng cao nhất của giá gỗ, coi như tiền thưởng cho lễ hội này.

Thế nhưng dựa theo lẽ thường, không phải nên để cải trắng làm tiền thưởng sao?

Đa số người sinh sống ở đây - kể cả ông bà nội Lục Phàm - đều làm nghề gia công chế tác trà. Đoán chừng nguyên nhân khiến bọn họ đổi phần thưởng từ củ cải trắng thành lá trà là vì người ở đây muốn có được mùa vụ trà bội thu ở năm mới.

Theo Lục Phàm giới thiệu, đông trà tiền thưởng này cũng không phải tầm thường, nguyên liệu để làm ra lá trà này là lá non được sinh ra từ cây trà cổ hơn trăm năm của Tam Trà Tự.

Có người nói, vào một ngày nào đó từ rất lâu trước đây, khai sơn phương trượng của Tam Trà Tự đã thưởng trà này ngày ba lần sáng trưa tới, kinh ngạc với phẩm chất thuần khiết của lá trà, tiện đà thôi toán ra đây là phong thủy bảo địa, hội tụ thiên địa linh khí, bèn lựa chọn xây chùa ở đây, đặt tên là Tam Trà Tự.

Mặc dù tôi không hiểu cây trà của ông lão khác gì với cây trà của đứa nhóc, nhưng vật càng hiếm lại càng quý, chỉ riêng việc cây trà này chỉ có thể sản xuất ra lượng lá trà có hạn đã đủ để tăng giá trị cho nó.

Lục Phàm nói, chỉ một túi nho nhỏ thế kia đã có giá hơn một vạn tệ.

Mỗi đầu năm, vào ngày mùng một, các tăng nhân trong chùa miếu sẽ đem đông trà mới vừa hái và chế tác năm trước ra cống hiến miễn phí, treo nó trên giá cỗ ở Vũ Sư đài, làm phần thưởng cho màn Vũ Sư Đấu Trà của Tam Trà Tự.

Cổ Trà Trấn có hai dòng họ lớn là họ Lục và họ Trà, tộc nhân hai tộc sẽ lựa chọn hai Vũ Sư giỏi nhất trong tộc ra làm tuyển thủ dự thi để tranh cướp phần thưởng này.

Nói với múa Sư, tôi bắt đầu nghĩ tới cô em Trà đã từng luyện võ nghệ. Thế nhưng chờ khi hai người này lên sâu khấu tôi mới phát hiện, hai người mà Lục gia và Trà gia chọn ra đều là đàn ông trung niên, thân thể không tính là quá cường tráng.

Trước khi kiến quốc, hai nhà Lục Trà đã rất tôn trọng màn Vũ Sư Đấu Trà này. Không chỉ vì người thắng có thể nhận được phần thưởng đắt giá, càng vì chuyện này có liên quan tới việc bầu trấn trưởng trong trấn, kết quả lần so đấu này sẽ trực tiếp quyết định trưởng trấn họ Lục hay họ Trà.

Đương nhiên, tựa như không thể phân tách việc trồng trà với đất đai, họ Trà và họ Lục dù tranh đấu kịch liệt, nhưng bọn họ cũng không vì một chức trưởng trấn mà tổn thương hòa khí hai bên.

Hiện tại, các quan chức chính quy đã được quy phạm hóa, trưởng trấn không được quyết định dựa vào múa Sư nữa, cho nên hoạt động này cũng mất đi ý nghĩa thực tế, mọi người chỉ thi đấu vì biểu diễn hình thức, làm nóng bầu không khí hội chùa mà thôi.

Mặc dù phần thưởng không thay đổi, vẫn là lá trà cổ thụ có giá hơn vạn tệ, nhưng quy củ hiện tại là cho dù người nào nhận được giải thưởng cũng phải chia giải thưởng cho mọi người ở đây cùng uống, cũng chính là muốn người thắng phân chia trà cổ trường họ phúc khí an khang cho mọi người.

Hiện tại, tuyển thủ mỗi năm đều không thay đổi nhiều, bởi ở Cổ Trà trấn, càng ngày càng ít người trẻ tuổi dành thời gian học múa Sư.

Theo tiếng chiêng vừa vang lên, sư tử hai bên bắt đầu lao vào sân, Trà gia là sư tử đế xanh khảm giấy mạ vàng, mà Lục gia thì là sư tử đế đen khảm giấy mạ vàng.

Tôi bắt đầu nhớ lại, trang phục hái trà nữ của Trà gia là hoa trắng đế xanh, Lục gia là hoa trắng đế đen.

Lần xem lễ trà trong tết Trung Nguyên lúc nghỉ hè kia, tôi còn vì chuyện này mà bị em Trà trêu một trận.

Nghĩ tới chuyện đó tôi chẳng hề cảm thấy tức giận gì, ngược lại chẳng hiểu sao còn thấy buồn cười.

Người không hiểu truyền thống, đột nhiên tới nơi truyền thống, luôn có thể tạo ra đủ loại chuyện.

Một xanh một đen, hai sư tử đầu tiên là chớp mắt nhìn đối phương, há miệng, thong thả nện bước sư tử đi một vòng quanh sân, sau đó bắt đầu đung đưa đầu, so tài nâng đầu sư tử với đối phương, ra vẻ đang tranh đấu.

“Hay! Hay lắm!”

Vào lúc tôi còn chưa nhìn ra gì, người dân xung quanh đã bắt đầu vỗ tay khen hay.

Thế nhưng bước chân này đúng là rất đặc biệt, hệt như đang giả theo bước chân của sư tử vậy, khí thế cũng rất giống, có điều động tác cụ thể lại khá văn nghệ trừu tượng.

Bọn họ vốn dựa vào nhịp trống bên cạnh để tạo động tác và bước chân theo nhịp. Theo bọn họ lay động, vảy màu trên đầu sư tử cũng lóe tắt dưới ánh đèn.

Sau khi nhảy dưới sàn gỗ xong, mỗi bên tự trở lại cầu thang bằng gỗ đã được chế sẵn, chuẩn bị leo lên sàn gỗ, tranh giành phần thưởng phía trên.

“Lục Phàm, anh cảm thấy là Trà gia sẽ thắng hay Lục gia sẽ thắng?”

Nhìn tới đây, tôi không khỏi dùng vai đụng đụng vào Lục Phàm đang chăm chú theo dõi, hỏi.

“Ừm… Anh nghĩ xem, năm ngoái là Lục gia thắng, hẳn năm nay sẽ là Trà gia. Hai bên chỉ thi đấu hữu nghị, quá trình mới quan trọng, kết quả thế nào cũng chẳng sao.”

“À, thì ra là vậy…”

Cho dù từ lúc đầu tôi đã biết đây chỉ là một trận đấu hữu nghị, nhưng hiện tại đột nhiên biết được bên trong đã sớm sắp xếp người thắng, tôi lập tức cảm thấy mất hết hứng thú.

“Lục Phàm, xem cái này chán quá, em muốn qua cửa hàng bên kia nhìn xem.”

Tôi nhàm chán bèn ngắm nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía sân khấu đã dựng lên đủ loại hàng quán nhỏ. Ngoại trừ một đám người tập trung ở sân khấu, đã có rất nhiều người bắt đầu đi dạo hội chùa.

Trong các hàng quán này có bán lá trà, có bán bánh ngọt được tạo nên từ lá trà, còn có trang phục hái trà… Chỉ nhìn từ xa đã thấy có rất nhiều người đi dạo mua, dường như đi dạo mua thú vị hơn coi diễn xuất truyền thống nhiều.

“Lục Phàm! Em muốn đi!”

Sau khi làm nũng một trận, tôi lại ôm chặt lấy cánh tay anh ấy.

“Em ngoan ngoãn, chờ thêm một xíu nữa được không? Đợi sau khi nghi thức đấu sư kết thúc, hội chùa mới chính thức bắt đầu. Em xem, còn có rất nhiều người buôn bán chưa chuẩn bị gian hàng xong đâu.”

Lục Phàm ra hiệu cho tôi nhìn mấy người lúc này mới đang đẩy xe hàng rong tới, chuẩn bị dọn thương phẩm ra trước khi nghi thức đấu trà kết thúc.

“Ngoan…”

“…”

Sau đó Lục Phàm lại sử dụng tuyệt kỹ tất sát, sờ sờ đầu tôi, để tôi chẳng cách nào kiên trì mè nheo nổi nữa, chỉ đành dựa sát vào anh ấy tiếp tục xem.

Lúc này, hai vũ sư đã đặt chiến trường chân chính lên trên đài gỗ. Bọn họ vây quanh phần thưởng mà nhảy múa, dùng miệng trên đầu sư tử không ngừng chộp lấy mục tiêu.

Đột nhiên, một màn căng thẳng xuất hiện. Phần thưởng vốn đang bị lay động đột nhiên rơi xuống. Ban đầu vốn định để Trà gia thắng lần này, nhưng đột nhiên phần thưởng lại rơi vào trong miệng sư tử của Lục gia.

Đối mặt với thắng lợi dễ như trở bàn tay, sư tử Lục gia lại lập tức ngậm miệng, để phần thưởng nằm bên ngoài miệng sư tử, sau đó đẩy cho sư tử Trà gia.

Thấy cảnh như vậy, tôi lại cảm thấy là lạ.

“Hay! Hay!”

Nhưng mọi người thì trầm trồ khen ngợi.

Sau khi đầu sư tử của Trà gia lấy được phần thưởng, lại kiêu ngạo đong đưa. Nhưng dưới tia sáng phản chiếu từ cái vảy, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi như thấy được em Trà đang nhìn về phía tôi.

Ánh mắt đầy cô đơn.

Tôi không nhớ nổi đó là lúc nào, nhưng trong lòng không khỏi hơi rung động.

“Lục Phàm, Trà Đồ đâu?”

Tôi hỏi Lục Phàm.

“Khi anh đi tìm em, Trà Đồ cũng đã quay về.”

“Em ấy không tới hội chùa Tam Trà Tự à? Em ấy vốn thích náo nhiệt như vậy mà?"

"Em ấy nói trong nhà có việc. Em cũng hiểu rõ Trà Đồ thật, đúng là trước đây, mỗi lần tới tết, em ấy thường chơi đùa rất nhiệt tình.”

“Là vì Quách Thông sao?”

Tôi luôn cảm thấy khó có thể tin nổi, nhưng tôi cũng rõ ràng, trong chuyện cần phải tỏ rõ lập trường này, hẳn Lục Phàm sẽ không lừa dối tôi.

“Hừ, có lẽ vậy.”

Lục Phàm nhìn về phía sân khấu, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh Lục Phàm đã giấu ánh mắt này đi.

Tiểu đệ đáng yêu lại trung thành, có thể chuyển thành bạn gái bất cứ lúc nào lại bị bạn mình đào góc tường, còn khiến tiểu đệ khó xử như vậy, là nam sinh ai cũng sẽ mất hứng.

Thế nhưng dựa vào trực giác của nữ sinh, tôi biết, tôi biết sự thật nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, nếu đào sâu nghiên cứu, sự thật sẽ không phải là như vậy.

“Đừng suy nghĩ lung tung! Trà Đồ đã nghiêm túc nói cho anh biết, mình phải đối xử tốt với chị dâu của em ấy. Nếu em ấy biết em bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.”

Lục Phàm hơi mất hứng, không nhịn được nói một câu, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai tôi.

Thế nhưng tôi vẫn có phần buồn bã nhìn anh ấy. Anh ấy lại nhận lầm thành tôi đang nghi ngờ.

“Thật! Anh không nói thêm nói bớt một chữ nào hết.”

Lục Phàm cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt không hề do dự như đang chứng minh mình không nói dối chút nào.

Tôi nghĩ, dù thế nào đi nữa, hẳn Trà Đồ cũng từng nói như vậy thật.

“Trà Đồ thật dũng cảm, từ khi bắt đầu quen em ấy, em đã có cảm giác như vậy…”

Tôi vô thức lẩm bẩm một câu, sau đó càng ôm chặt Lục Phàm hơn.

“Đúng vậy, cho nên anh nói cho em ấy biết, sau này em ấy có thể không gọi anh là đại ca nữa. Thế nhưng Trà Đồ lại không chịu.”

“Vì sao anh lại nói vậy? Trà Đồ vốn rất chú trọng cái này."

Đối với chuyện này, tôi từ chối cho ý kiến. Mỗi ngày Trà Đồ đều đi vòng quanh Lục Phàm gọi đại ca đại ca, coi lời nói hành động việc làm của Lục Phàm như kim chỉ nam cho cuộc đời mình, sao có thể dễ dàng bỏ đi thói quen này?

Lục Phàm nói vậy sẽ chỉ càng khiến Trà Đồ đau lòng hơn.

“Bởi vì về mặt dũng khí, Trà Đồ đã hoàn toàn vượt mặt anh.”

“Về mặt đánh nhau, hiện tại Trà Đồ cũng mạnh hơn anh luôn ấy nhỉ? Thân là đàn anh khóa trên, thế mà anh lại có thể không đánh lại một cô em khóa dưới…”

“Chỉ cần là người bình thường đều không thể đánh lại, đừng quên Trà Đồ là cao thủ Tiệt Quyền Đạo!”

Lục Phàm không phục phản bác.

“Nói chung Lục Phàm phải cảm ơn Trà Đồ, em cũng vậy.”

“Vì sao?”

“Không vì sao, chỉ là phải cảm ơn cô ấy thôi. Thân là đại ca, tương lai Lục Phàm phải chăm sóc em ấy thật cẩn thận, đương nhiên chỉ là chăm sóc với tư cách đại ca.”

Tôi rất nghiêm túc nhắc nhở Lục Phàm.

“Được rồi, anh biết rồi. Nhưng em chắc chắn mình sẽ không ghen chứ? Trước đây chỉ cần anh nói chuyện với cô gái khác thôi em đã trừng anh, thế mà hôm nay em có thể nói như vậy, thật…”

Lục Phàm nhìn tôi với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

“Trà Đồ khác, em là chị dâu của em ấy.”

Tôi nghiêm trang trả lời.

“Anh luôn cảm thấy hôm nay em là lạ.”

“Không có.”

Lúc này, nghi thức Vũ Sư Đấu Trà chính thức kết thúc, bọc lá trà nhỏ kia đã bị phân ra đưa tới mấy quán trà miễn phí, để người pha trà chuyên nghiệp pha giúp mọi người, sau đó giới hạn, mỗi người chỉ được uống một ly nhỏ.

Lục Phàm nhận lấy phần của tôi và anh ấy, chúng tôi giống với đại đa số người ở đây, đều không có chỗ ngồi, hai người cứ đứng trơ ra lẳng lặng thưởng trà như vậy.

Các quán trà xếp đầy các hũ đun nước lớn, hơi nước bắt đầu phun ra từ miệng hũ. Đám người vây quanh các quán trà giao lưu thưởng thức, chén giấy trong tay cũng bốc hơi nghi ngút.

Trên bầu trời đêm sạch trong truyền tới tiếng pháo hoa nở rộ, hội chùa Tam Trà Tự chính thức bắt đầu.