Trà Đồ nói trước đây khi mình còn ở trường, ngại cơm căn tin không ngon, tới ngày nghỉ em ấy sẽ tới quán cơm xung quanh trường ăn mặn.
Nhưng không thể tưởng tượng nổi là sau khi em ấy ở chung nhà với tôi, mặc dù là ngày nghỉ ngơi, khi tôi đề xuất ý kiến muốn ra ngoài ăn cải thiện bữa ăn, cô ả này lại cứ kiên trì muốn ăn cơm ở nhà. Còn nói cái gì mà cơm chị Tưởng nấu ngon hơn đầu bếp các quán nhiều, thật khiến người ta ngại từ chối.
Tôi nấu cơm có ngon như vậy ư? Rõ ràng chỉ là mấy món ăn gia đình đơn giản Lục Phàm dạy. Thế nhưng nếu Trà Đồ thích ăn, vậy tôi cứ tiếp tục nấu cho em ấy ăn là được.
Có một người khác ở trong nhà, ở bên cạnh mình, muốn ăn cơm mình nấu, thật khiến người ta có động lực xuống bếp. Nếu ở một mình, sống cô độc, đoán chừng tôi sẽ chẳng có dư sức để nghiêm túc nấu nướng như vậy.
Tôi lại bắt đầu nghĩ tới ngày tháng khi chưa gặp Lục Phàm, lúc đó ở một mình, trên cơ bản phòng bếp chẳng bao giờ được bật lửa, những thứ tôi ăn chỉ có đồ ăn ngoài với đồ ăn vặt. Hiện tại nếu không có Trà Đồ ở đây, mặc dù tôi sẽ không chán chường như trước, nhưng chắc chắn vẫn sẽ làm biếng hơn nhiều.
Ngày tiếp theo vừa lúc là ngày nghỉ.
Dưới sự hướng dẫn của tôi, buổi sáng tôi và Trà Đồ tới siêu thị mua vật dụng hằng ngày cần thiết, sau đó lại tới chợ nông sản mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho một tuần.
Trà Đồ cực kỳ thích ăn thịt, cho nên chúng tôi mua rất nhiều thịt tươi trong cửa hàng thịt, dự định sau khi về nhà sẽ cắt rửa sạch, sau đó bỏ đông trong tủ lạnh, nấu cho Trà Đồ ăn dần.
Thế nhưng không cẩn thận mua nhiều quá, ngoài thịt ra còn có nhiều loại rau dưa khác, còn cả vật dụng hằng ngày mua từ siêu thị, cả đống đồ trực tiếp vượt quá cực hạn gánh vác của nữ sinh.
Trước khi mua thịt, động vật ăn thịt Trà Đồ còn thề thốt nói mình có thể cầm hết. Thế nhưng chỉ mới xách túi lớn túi nhỏ từ chợ mua sắm tới ga tàu điện ngầm, em ấy đã kiệt sức.
“Chị Tưởng, em cảm thấy chúng ta nên đi nhờ xe thì tốt hơn…”
Đứng trước cửa thông tới ga tàu điện ngầm, Trà Đồ đầu đầy mồ hôi nhìn hai tay ửng đỏ do xách túi nhựa, bất đắc dĩ đề nghị với tôi.
“Nhưng chúng ta đã tới ga tàu điện ngầm rồi, nếu lại đi ngược ra đi taxi chẳng phải sẽ rất mất công ư? Trà Đồ, cố thêm một chút, rất nhanh chúng ta sẽ về tới nhà.”
Tôi tự khuyến khích bản thân, đồng thời cũng khuyến khích Trà Đồ. Thế nhưng hiệu quả quá nhỏ bé, rõ ràng tôi cầm ít đồ hơn Trà Đồ nhưng cũng đã sắp không cầm cự nổi.
“Nhưng sau khi tới trạm tàu điện ngầm, chúng ta còn phải đi một đoạn rất dài mới về tới nhà, sẽ mệt chết… Sao chị Tưởng bây giờ lại keo kiệt giống đại ca vậy? Cho dù là đại ca, gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ không nỡ để chúng ta mệt chết.”
Trà Đồ vô cùng mất hứng oán giận nói.
“Chị làm vậy vì tiết kiệm có được không? Vậy chị gọi điện để Lục Phàm ra đón chúng ta nhé?”
Sau khi được Trà Đồ nhắc nhở, tôi đã suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được lý do để gọi điện thoại cho Lục Phàm.
“Không nên, đại ca cũng rất bận. Nghe nói gần đây mỗi ngày đại ca phải dạy tiểu ác ma học tập, bản thân cũng có một đống bài tập phải làm. Nếu vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền anh ấy, sợ rằng anh ấy sẽ tức giận.”
Trà Đồ suy nghĩ một chút, cảm thấy hành động cứng rắn kéo Lục Phàm tới đây vì chút chuyện nhỏ nhặt này rất không ổn. Gần đây em ấy bắt đầu đặt không ít biệt hiệu cho Lục Hàn, trước đó là tiểu quang đầu (đầu trọc), hiện tại đầu em ấy bắt đầu mọc tóc, lại chuyển sang gọi tiểu ác ma.
Đúng vậy, nếu miễn cưỡng gọi Lục Phàm tới lúc này, tuy Lục Phàm cũng sẽ tới, nhưng hẳn sẽ bị Lục Phàm chán ghét. Nếu vậy, chẳng phải nguyện vọng được gặp Lục Phàm ngày nghỉ của tôi đã tan thành mây khói rồi sao?
“Vậy chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc tự thân vận động.”
Tôi khẽ thở dài một hơi.
“Nói chung chúng ta cứ tới tàu điện ngầm trước đã, tới trạm rồi lại nói tiếp.”
Trà Đồ lên tiếng trả lời, sau đó tự xách túi của mình lên.
Tôi và Trà Đồ dốc hết sức bình sinh, cuối cùng cũng có thể mang hết tất cả đồ ăn tới tàu điện ngầm. Vì chúng tôi đã cố ý tránh thời gian cao điểm, cho nên trên tàu không có quá nhiều người ngồi.
Chúng tôi ngồi xuống ghế ngang của tàu điện ngầm, sau đó vội vã không chờ đợi nổi mà rút nước trai cây trong túi đồ ra uống. Sau đó lại nghĩ xem tới trạm rồi nên dọn đống đồ ăn này về nhà bằng cách nào.
“Sau khi ra ngoài liền bắt taxi?"
Trà Đồ đề nghị.
“Tuyệt đối không thể, đoạn đường ngắn như vậy chúng ta còn chưa dùng hết tiền đi một chặng.”
Phản ứng bản năng của tôi là cự tuyệt. Đã cố gắng lâu như vậy rồi, sắp tới nhà rồi còn đi taxi, đúng là thật xin lỗi cho cố gắng trước đó.
“Rõ ràng chỉ có đại ca mới có tật tính toán xét nét như vậy, thoạt nhìn chị Tưởng đã nhiễm thói xấu của đại ca.”
Trà Đồ nhìn tôi oán giận.
“Nào có, không nên nói lung tung.”
Tôi hơi ngượng ngùng. Chỉ có thể nói sau khi hai người ở chung với nhau, chắc chắn kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
“Vậy chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài thế này, em muốn thử xem rốt cuộc cách phối đồ của chị Tưởng có tác dụng gì không. Sau khi tới trạm tàu điện ngầm, chị Tưởng đưa hết đồ cho em, sau đó chúng ta giả vờ như không quen, chị đi cách em một đoạn.”
Ý như vậy…
Tôi hiểu được, hiện tại Trà Đồ đang mặc style tôi phối giúp em ấy, mà đồ của tôi thì do Trà Đồ chọn. Hiện tại Trà Đồ muốn dựa vào việc này để xác minh xem đồ tôi phối có thể hấp dẫn người khác hay không.
Cũng giống như trong mấy tiết mục khó hiểu trên truyền hình, bên tổ tiết mục chuyên phái diễn viên bày trò ác ý với người qua đường, ví như cố ý bỏ quên túi xách trên bàn trong quán cơm, nhìn xem khách hàng sẽ ôm túi bỏ chạy hay là đưa túi cho chủ quán ăn. Hay ví như ngồi trên tàu điện ngầm lại dựa vào vai người khác ngủ, xem đối phương có phản ứng thế nào.
Mà cô gái tóc dài phấp phới, ăn mặc trẻ trung đáng yêu như Trà Đồ xuất hiện, vì phải xách quá nhiều đồ, thật sự không cầm nổi nữa, liệu có người nào tới giúp đỡ em ấy không?
Tôi cảm thấy chuyện này cũng có thể tính là thú vị lắm nhỉ? Ôm tâm tính xem trò vui, tôi vốn định xem rốt cuộc kết quả trò đùa dai này sẽ là như thế nào?
Đống đồ ăn vốn dĩ hai người chia nhau xách đã nặng, hiện tại chỉ có mình Trà Đồ xách, đột nhiên phải xách lượng đồ gấp đôi, còn chưa ra khỏi ga tàu điện ngầm cô ấy đã không kiên trì nổi, không thể làm gì khác đành phải đặt túi đồ vào bên tường, đứng đờ ra nghỉ ngơi.
Mà tôi lại ở một nơi khác chăm chú quan sát Trà Đồ, tôi muốn xem Trà Đồ ăn mặc tỉ mỉ như vậy liệu có thể kéo được một lao động miễn phí tới, xách đồ về nhà giúp chúng tôi hay không.
Tôi luôn cảm thấy lừa người là không đúng, thế nhưng Trà Đồ đã muốn làm vậy, cùng lắm thì sau khi về tới nhà tôi lại xin lỗi đối phương, sau đó lại đưa phương thức liên lạc của mình cho đối phương thay lời xin lỗi, hẳn là được rồi nhỉ?
Trà Đồ nhích từng nhích giữa đoàn người tới lui, gần như tất cả những người đi ngang qua thấy Trà Đồ và đống đồ dưới chân em ấy đều ném ánh mắt tò mò tới, nhưng sau khi nhận ra tình huống cụ thể, bọn họ lại nhanh chóng dời lực chú ý.
Đại khái là bọn họ cảm thấy đống đồ này quá nặng, không cần phải vì nịnh nọt một cô em mà tốn nhiều sức lực như vậy.
Quên đi, quên đi, nào có ai ngu ngốc mà mắc lừa như vậy, đoán chừng bọn họ sẽ cho rằng Trà Đồ đang chờ bạn mình. Tôi vẫn nên ngoan ngoãn tới giúp Trà Đồ đi thì hơn.
Thế là tôi tới tiệm đồ uống trong ga tàu điện ngầm, mua cho hai người chúng tôi mỗi người một ly trà sữa nóng an ủi, sau đó lại đi tìm Trà Đồ, định đợi khi uống trà sữa xong lại nghỉ ngơi một chút, tiếp tới cùng Trà Đồ xách túi bò lên cầu thang.
“Trà Đồ, hay thôi đi…”
Tôi đi ngang qua, thuận tay đưa ly trà sữa trong tay mình cho cô ấy.
“Em không tin, đổi lại chị Tưởng thử coi sao.”
“Đến lượt chị ư?”
Trà Đồ thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi cứ thử một chút đi, dù sao thì cũng chẳng có người nào tới giúp đâu. Tất cả mọi người đều đang bận chuyện của mình, làm lỡ thời gian của người khác cũng không tốt.
Thế là tôi đứng trước đống đồ kia chậm rãi uống trà sữa trong tay mình, sau đó dưa mắt ra hiệu cho Trà Đồ. Trà Đồ như phát cáu không thèm để ý tới tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là một mình gian nan bưng tất cả đồ lên.
Miễn cưỡng đi được mấy bước, tôi đã muốn đặt đồ xuống nghỉ ngơi một hồi. Tôi nhìn về phía Trà Đồ với ánh mắt xin giúp đỡ, nhưng cô ả này lại làm như không thấy.
Thật đúng là không nghe lời, buổi tối tôi sẽ không nấu đồ ăn ngon cho cô ả này nữa.
Vào lúc tôi hết đường xoay xở, đúng là có người tới giúp đỡ thật, thế nhưng không phải là học sinh cùng tuổi mà là một ông chú trung niên vẻ mặt hơi quái dị.
Trên người ông ta mặc bộ âu phục bẩn thỉu, khuôn mặt có chút tang thương, mái tóc không dài hơi bết, tôi cảm thấy đã lâu rồi ông ta chưa gội đầu.
“Em gái, có cần giúp không?”
Ông ta lộ ra nụ cười không thể giải thích được với tôi, đầu tiên là xách đống đồ trong tay tôi lên ước lượng trước, sau đó lại nhiều lần đánh giá tôi. Tôi luôn cảm thấy ánh mắt này như không có ý tốt, khiến tôi như bản năng ôm chặt ngực.
“Không cần, một mình cháu có thể…”
Tôi cự tuyệt ông ta theo bản năng. Không biết vì sao tôi thấy rất khó chịu với nụ cười kỳ quái kia. Tôi nhìn khắp xung quanh, muốn tìm Trà Đồ trợ giúp, thế nhưng Trà Đồ lại chui vào trong đám người, không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
“Không sao, để chú giúp cháu.”
Không cho tôi từ chối, ông ta đã cầm phần lớn đồ trong tay tôi đi, một mình bước nhanh về phía lối ra. Tôi sợ tới mức tưởng ông ta muốn cướp đồ của tôi, thế nhưng chờ tôi đuổi tới, ông ta đã đặt đống đồ xuống đất, đứng ở lối ra ga tàu điện ngầm nghiêm trang chờ tôi.
“Này, hẳn nhà cháu cách đây không xa chứ? Đồ nặng lắm đấy.”
Đúng là đống đồ này không nhẹ thật. Ông ta thở dài một hơi, thấy tôi tới, ông ta lại nhấc bao lớn bao nhỏ trong tay lên.
“Khoan… đã…”
Thấy ông ta cố ý muốn giúp, cánh tay cứng rắn xách hết đồ của tôi, tôi cũng không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là đi trước dẫn đường. Rốt cuộc Trà Đồ đang ở đâu? Tôi một thân một mình đối mặt với một người xa lạ như vậy, thật sự cảm thấy sợ hãi.
“Vị trí cụ thể là ở đâu vậy? Chú đưa cháu về, hẳn cháu không thể một lúc cầm hết mấy thứ này về nhỉ?”
Người đàn ông lại cười là lạ, để tôi đi trước dẫn đường.
Tuyệt đối không thể để ông ta biết vị trí cụ thể của nhà tôi, tôi luôn cảm thấy rất nguy hiểm.
Đúng rồi, tới nhà Lục Phàm đi. Trong nhà Lục Phàm có Lục Phàm, còn có cha mẹ Lục Phàm, có Tiểu Hàn, nhiều người như vậy, cho dù ông ta có ý nghĩ xấu xa gì hẳn cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
“Cháu này, trong nhà cháu không còn ai khác ư? Để một cô gái đi mua nhiều đồ như vậy thật quá mất nhân đạo.”
Ông ta bày ra vẻ đang quan tâm tôi, thử dò hỏi.
“Có rất nhiều người, sao lại không có ai được?”
Tôi hơi căng thẳng, thế nhưng chỉ cần tới nhà Lục Phàm được là an toàn rồi. Nhưng làm vậy liệu có rước thêm nguy hiểm tới cho nhà Lục Phàm không? Nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại hơi bồn chồn.
“Vậy sao…”
Dừng như người đàn ông đã an tâm hơn, híp mắt nhìn chằm chằm tôi.
“Được rồi, cảm ơn chú Quyền, kế tiếp mời chú đi bên này…”
Tôi lộ ra vẻ mặt thả lỏng, nhưng trên thực tế trong lòng tôi đang cực độ căng thẳng chỉ đường cho ông ta.
“Trực tiếp nói địa chỉ cho chú biết đi, chú rất quen khu này.”
“Khu dân cư Huệ Viên, chú biết chỗ đó không?”
Đó là khu vực giữa nhà tôi với nhà Lục Phàm, lực lượng bảo vệ ở khu dân cư đó cũng không tồi, hẳn có thể tính là an toàn.
“Thì ra là khu dân cư Huệ Viên. Chú có biết một con đường tắt đó.”
“Đường tắt?”
Có đường tắt ư? Vì sao tôi không biết? Thế nhưng tôi cũng không đi hết mấy con đường xung quanh đây.
“Có mà, mau đi theo chú sẽ rõ.”
Ông ta không cho tôi có thời gian tự hỏi đã trực tiếp xách theo đồ của tôi, đi tới một con hẻm nhỏ tôi không quen thuộc lắm.