Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6962

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 38

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Tập 12 - Chương 06 Khi tuyết rơi hội tụ thành hình

Khí trời càng ngày càng tệ, trên sườn núi gió thổi càng lúc càng mạnh, tôi vốn không cách nào nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện tiếp sau đó của bọn họ.

Cũng có lẽ là vì tôi đang cố gắng hết sức để tránh ba chữ kia đi, không muốn nghe thấy nó, cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng hai người nữa. Hoa tuyết rơi càng lúc càng dày, tầm mắt cũng từ từ biến thành màu trắng tinh.

Sườn núi, rừng cây, còn cả tòa kiến trúc màu trắng kia, dần dần hòa thành một thể.

Nếu là lúc trước, đoán chừng tôi sẽ tiến lên ngăn cản, nhưng hiện tại tôi lại không có dũng khí bước tới.

Thời gian Trà Đồ quen biết Lục Phàm vốn lâu hơn tôi, bọn họ có rất nhiều hồi ức. Vì Lạc Tuyết, Lục Phàm đã từng tổn thương Trà Đồ một lần, chẳng lẽ Lục Phàm còn phải vì tôi mà tổn thương Trà Đồ thêm một lần nữa sao? Tuy Trà Đồ có vẻ rất lớn mật, rất có dũng khí, hệt như một đứa con trai vậy, thế nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, gặp phải người mình thích, con gái sẽ trở nên rất yếu đuối.

Tôi không muốn có người phải đau khổ giống như tôi.

Lục Hàn nói không sai, cái nhà này vốn không phải của tôi, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng chỉ là người ngoài. So sánh với đám thanh mai trúc mã từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này, một người ngoài như tôi vốn không có phần thắng.

Thật muốn Lục Phàm… Muốn lớn lên với Lục Phàm.

Tôi dùng hai tay ôm chặt cánh tay mình, dần ngồi xổm xuống, co rúc người lại một đống, hi vọng có thể giúp mình ấm hơn một chút, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

Tôi cứ ngồi một mình ở đây mãi như vậy đi.

Trong lòng tôi thầm mặc niệm. Chờ sau khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện mình đang di chuyển, có người nào đó đang cõng tôi đi.

Người cõng tôi này thật ấm áp, tôi rất muốn ôm chặt lấy người đó, rất muốn ngủ.

“Em cái tên ngu ngốc này, biết ngay là em sẽ đi theo mà. Em đang làm gì vậy? Một mình ngồi dưới gốc cây như đứa ngốc thế làm gì?”

Mãi tới khi người cõng tôi phát ra tiếng oán trách, ý thức của tôi mới dần hồi phục lại.

“Lục Phàm…”

Mỗi lần đều là như thế, vào lúc tôi sắp trầm luân, anh ấy sẽ kịp thời xuất hiện. Anh nghĩ anh là cái gì? Là anh hùng ư? Rõ ràng anh là một người đàn ông cặn bã!

“Thả em xuống! Đại lừa gạt! Đại lừa gạt!”

Tôi chống cự kịch liệt, Lục Phàm không thể làm gì khác hơn là đặt tôi xuống.

“Em lại sao nữa? Anh còn chưa tính sổ việc em tùy tiện đi theo anh đâu.”

“Lừa đảo, không phải anh nói anh đi gặp bạn nối khố à? Vì sao lại đi gặp Trà Đồ? Những người khác đâu?”

Lúc đi lên bậc đá xanh quay về Cổ Trà trấn, chỉ có hai người là tôi và Lục Phàm, cũng không thấy Trà Đồ đâu. Có lẽ lúc này, đại đa số người ở trấn trên đều đã tới Tam Trà Tự tham gia hội chùa, mà tôi với Lục Phàm lại ở đây tranh cãi.

“Trà Đồ vốn là bạn nối khố của anh mà? Khi còn bé, người phá phách như anh cũng chỉ có một người bạn nối khố là Trà Đồ thôi.”

Lục Phàm hậm hực giải thích, trong mắt lộ ra chút mất mát.

Tôi vốn muốn náo loạn một phen với Lục Phàm, nhưng thấy anh ấy như vậy, không biết vì sao cơn tức trong người như giảm đi rất nhiều, cũng không còn suy nghĩ muốn náo loạn thêm nữa.

“Trà Đồ nói gì với anh?”

“Em ấy… em ấy…”

Lục Phàm ấp úng, tôi biết ngay là chuyện kia.

Nếu anh ấy dám nói dối tôi thì đúng là người đàn ông cặn bã tới không thể cặn bã hơn. Đã nói sẽ tin tưởng nhau đâu? Chuyện như vậy hẳn phải thành khẩn nói cho đối phương biết mới đúng.

“Cô ấy thích Quách Thông, nhưng lại ngại Giản Ngọc cho nên muốn hỏi ý kiến anh… Nói chung là cô ấy cảm thấy vì mình có tình cảm nữ nhi nên không xứng đáng làm tiểu đệ của anh.”

Lục Phàm có hơi bất đắc dĩ khoát khoát tay, sau đó khẽ thở dài một hơi.

Nét mặt tôi lập tức cứng đờ ra. Quách Thông và Trà Đồ bắt đầu từ lúc nào vậy? Rõ ràng tôi cảm thấy mỗi ngày hai người kia đều đang tranh cãi dữ dội, vừa gặp nhau đã như ngòi nổ bị châm lửa, lập tức nổ tung, vì sao lại…

“Em ấy lại oán giận vì bản thân mình thiếu dũng khí cho nên anh mới rời khỏi em ấy, không ở bên cạnh dạy em ấy nhiều hơn, từ đó mới khiến tư tưởng hiện tại của em ấy trở nên kém vững chắc, đi thích tên mập mạp chết bầm kia…”

Lục Phàm bày ra vẻ đau đầu, mà đầu óc tôi lại đột nhiên không thể chấp nhận thực tế như vậy, hoàn toàn ngơ ngác.

Thấy tôi ngây người, Lục Phàm lại giơ bàn tay tới trước mặt tôi quơ quơ, tò mò nhìn chằm chằm gương mặt cứng đờ của tôi.

Không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy rất muốn khóc, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ kinh khủng, cúi đầu không dám nhìn Lục Phàm.

“Anh nói này, em bị sao vậy? Cứ nóng lạnh thất thường.”

Đần độn, cục gỗ này không hiểu nữ sinh chút nào, chỉ có nữ sinh bị mù mới có thể thích hắn. Rốt cuộc tôi đang lo lắng mù quáng cái gì vậy? Người đần độn chân chính phải là tôi mới đúng?

“Đần độn! Đần độn!”

Tôi buộc lòng phải bổ nhào tới, liều mạng đập vào ngực hắn để che giấu, phát tiết xấu hổ khiến mình chỉ ước gì có thể chui vào kẽ đất.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, hệt như con nít vậy.”

Lục Phàm dùng một tay bắt được cả hai tay tôi, ngăn cản tôi tiếp tục công kích.

“Ngồi quá lâu, chân em tê hết không đi được, anh ngoan ngoãn xoay người lại tiếp tục cõng em đi.”

Sau khi điều chỉnh tâm tình, tôi bắt đầu dùng nụ cười tự tin để đối diện với Lục Phàm.

“Được rồi được rồi, thật không hiểu nổi, đột nhiên tức giận rồi lại đột nhiên vui vẻ… Lên đi.”

Hắn ngoan ngoãn quàng lại chiếc khăn quàng cổ đã hơi lỏng ra vì vận động kịch liệt xong, sau đó lại lần nữa cõng tôi lên, tiếp tục đi về phía trước.

“Đáng đời.”

Vì sao anh phải giấu em tự ý hẹn gặp Trà Đồ? Anh có biết mới vừa rồi em nhìn thấy cảnh kia đã hiểu lầm thành như thế nào không? Có biết em sợ tới mức nào không? Thế nhưng cũng đúng, chỉ cần thấy Lục Phàm ở gần cô gái khác, tôi lại luôn cảm thấy yêu tinh kia có ý đồ âm hiểm.

“Anh với Trà Đồ chỉ nói mấy chuyện này thật à? Có lừa em không vậy? Nếu anh dám lừa em, em sẽ cho anh đẹp mặt.”

Dám lừa em em sẽ cắn lỗ tai anh! Tôi thổi khí vào gáy Lục Phàm, một bộ nếu anh dám nói dối em sẽ cho anh đẹp mặt.

“Không lừa em, dường như Trà Đồ không có dũng khí tranh giành với Giản Ngọc cho nên vẫn luôn hoang mang. Thân là đại ca, đương nhiên anh phải khai khẩn tâm trí giúp em ấy. Em ấy nói rõ muốn anh đi một mình, cho nên anh mới không dẫn em đi.”

Tên Quách Thông chỉ biết chơi game kia có tốt như vậy sao? Hết được Giản Ngọc thích rồi lại được Trà Đồ thích… Thế nhưng cô gái tên Giản Ngọc kia cũng không biểu hiện rõ ra ngoài.

Dựa vào trực giác của nữ sinh, tôi có thể khẳng định Giản Ngọc thích Quách Thông, chỉ có điều có thể là vì nguyên nhân khác, hoặc do quen tự bế trong nhà mới khiến tình huống phát triển tới tình cảnh như ngày hôm nay.

Giản Ngọc à Giản Ngọc, nếu cậu còn không cố gắng, Quách Thông sẽ bị cô bé Trà Đồ lanh lợi này cướp mất.

“… Vậy anh đã khai đạo cho em ấy kiểu gì? Em nghe loáng thoáng thấy không giống kiểu nói xằng bậy lung tung trước kia?”

Tôi hắng giọng, thử dò xét mà hỏi Lục Phàm. Dù sao tôi cũng muốn biết quan điểm của Lục Phàm về vấn đề Quách Thông lựa chọn Trà Đồ hay Giản Ngọc.

Giản Ngọc hay là Trà Đồ, Lạc Tuyết hay là Tưởng Mộc Thanh, quá khứ hay là tương lai.

"Anh đâu nói lung tung, từ trước tới nay anh là người không thích nói nhảm, dù là trước kia hay hiện tại đều như vậy.”

Lục Phàm nghe thấy tôi nói hắn như vậy lại mất hứng phản bác.

“Được rồi được rồi, vậy em hỏi lại, Lục Phàm kính yêu của em, anh hãy nói ra quan điểm của mình đi, rốt cuộc anh muốn khai đạo cho em bằng cách nào?”

Tôi hắng giọng, học theo giọng điệu nghiêm túc của Trà Đồ, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

“Đừng nói vậy, Trà Đồ bày ra vẻ như vậy đã đủ để anh cảm thấy không được tự nhiên. Thật ra anh cũng không nói gì, chỉ nói cô ấy phải biết quý trọng, quý trọng tình cảm này, không nên lo lắng vì mấy thứ lung tung. Dù có thành công hay không, tình cảm này phát triển thành thế nào đi nữa cũng phải làm hết tất cả những chuyện mình có thể làm, nếu bỏ qua mới là hối hận thật sự.”

Không thể không nói, vẻ mặt Lục Phàm lúc này thật sự rất đẹp trai, siêu cấp đáng yêu, chỉ riêng sườn mặt đã đủ khiến tôi nhìn tới ngơ ngác.

“Thế nhưng vừa nghĩ tới Trà Đồ thích loại người chỉ biết chơi game kia, anh lại thấy giận không chỗ phát tiết. Rốt cuộc tên kia có điểm gì tốt?”

Kế tiếp Lục Phàm hoàn toàn tan vỡ, gương mặt vặn vẹo kia thật đáng sợ.

“Thế nhưng anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện của bọn họ. Thân là đại ca, anh không có quyền can thiệp vào quyền lựa chọn của tiểu đệ. Huống hồ nói không chừng sự xuất hiện của Trà Đồ cũng có thể kích thích Giản Ngọc, khiến Giản Ngọc phải nhìn thẳng vào tình cảm của Quách Thông.”

“Anh hiểu Trà Đồ, cho dù có gặp phải đả kích lớn tới mức nào đi nữa, chỉ cần vỗ vỗ bờ vai em ấy, nói cố lên, em ấy sẽ có thể phấn chấn lại.”

Lục Phàm như đã tính toán xong tất cả, cố gắng khiến tương lai của mọi người đều đi về hướng tốt đẹp hơn, dựa vào tính cách của mỗi người để xây dựng chiến lược có lợi nhất.

“Như vậy nói không chừng kế hoạch trị liệu thiếu nữ “ba không” của ba người chúng ta sẽ có manh mối.”

Chỉ cần dùng đầu óc để phân tích, gia hỏa này sẽ không nhịn được mà lộ ra dáng vẻ dương dương tự đắc. Thật buồn nôn. Thế nhưng tôi vẫn không cách nào chán ghét anh ấy được, ai bảo tôi thích anh ấy đây.

Tôi vẫn luôn muốn thay đổi suy nghĩ coi tình cảm của người khác như công cụ của anh ấy, từ đó đạt được mục đích của mình, nhưng trước mắt tôi chưa tìm được cách nào tốt hơn.

“Cho nên nói, quan điểm của anh là lựa chọn Giản Ngọc à?”

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn phương án nếu Trà Đồ thất bại, nói vậy, quả nhiên anh ấy vẫn không thể buông bỏ quá khứ.

Trong lòng hơi không vui, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Từ sau khi trải qua nhiều chuyện với Lục Phàm như vậy, trong lòng tôi cũng không còn chấp niệm nữa. Anh ấy có thể vì tôi mà đốt cuốn nhật ký của Lạc Tuyết đi, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên tôi cho phép anh ấy dành một vị trí trong lòng mình cho Lạc Tuyết.

“Anh không thể lựa chọn thay Quách Thông, nhưng người như Giản Ngọc, không biết quý trọng cũng không nhìn thấy tình cảm cố gắng của Quách Thông, tuy rất đáng thương cảm nhưng lại không đáng để Quách Thông tiếp tục yêu thích.

Khi Lục Phàm nói câu này, vẻ mặt anh ấy có vẻ rất hững hờ.

“Quý trọng, đây là lời khuyên của anh dành cho Trà Đồ.”

“Quý trọng?”

Tôi không rõ, rốt cuộc anh ấy muốn chọn thứ gì? Là quý trọng quá khứ hay là quý trọng tương lai? Là quý trọng Lạc Tuyết hay là quý trọng tôi?

Bởi vì đã gần chạng vạng, nhiệt độ trong trấn cũng giảm đi nhiều, không thể tưởng tượng nổi, bậc đá xanh dưới chân đã bị phủ lên một tầng tuyết mỏng. Là tuyết thật. Ở phía nam, tình cảnh tuyết rơi xuống đất tạo thành một lớp tuyết mỏng như thế này rất hiếm thấy. Hơn nữa, tuyết đầu mùa cũng thật khiến người ta cảm thấy khó có thể quên.

“Anh đã kêu em ra đường phải đeo bao tay rồi, sao em không chịu nghe? Em xem, tay em lạnh tới đỏ bừng hết lên rồi.”

Trong lúc Lục Phàm hất người tôi lên để cõng vững hơn, tôi sơ ý để anh ấy thấy bàn tay đã bị đông cứng tới đỏ lên của tôi.

Đồng thời anh ấy cũng thấy mấy vết cào Tiểu Hắc để lại trên tay tôi, còn cả băng dán cá nhân tôi đã dán lên sau khi cắt trúng tay trong bếp hôm qua.

Hình như chân mày anh ấy lại càng nhíu chặt hơn.

“Nhét tay vào cổ áo anh đi.”

“Thế nhưng rất…”

“Không sao đâu, thấy em lạnh tới mức như vậy anh càng khó chịu hơn.”

Tôi do dự mà nhét hai tay vào.

“A a a, lạnh vậy? Em đúng là cô gái ngu ngốc!”

“Không phải đây là do anh yêu cầu à? Còn trách em?”

Mau trả người đàn ông đẹp trai vừa rồi lại cho em đi! Thế nhưng cơ thể anh ấy thật sự rất ấm, kéo cả người tôi cũng trở nên ấm áp lên.

“Đã từng có một người phải trả giá thảm trọng mới có thể dạy được anh cách quý trọng, quý trọng ràng buộc ban đầu, quý trọng tình cảm khi ở bên nhau, quý trọng… Anh không muốn vì sự dốt nát của mình mà phải bỏ qua bất kỳ thứ gì nữa…”

Lục Phàm lộ ra nụ cười khổ khiến người ta đau lòng. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc ôm anh ấy càng chặt hơn, phảng phất như đang muốn nói cho anh ấy biết, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.

Lục…

Em nghĩ mình đã biết đáp án của anh rồi.

“Nếu không chọn em, ai biết em lại làm ra chuyện gì vừa nguy hại tới mình vừa nguy hại cho người khác, thậm chí là nguy hại cho cả xã hội? Dù sao em cũng là Tưởng Mộc Thanh không gì không dám làm.”

Thật đáng ghét, rõ ràng mỗi lần anh đều khiến người ta nhìn tới mê mẫn, nhưng kết cục lại thành như vậy. Thật là, anh coi người ta thành cái gì? Phần tử khủng bố ư? Hình như mỗi lần người đàn ông này đều chỉ đẹp trai được một giây như vậy. Thôi quên đi, ai bảo tôi thích anh ấy đâu.

Cho dù anh ấy chỉ đẹp trai một giây cũng đáng để tôi dùng hết tất cả sức lực để yêu thích.

“Vậy em đây sẽ miễn cưỡng chỉ gây họa cho một người là anh thôi.”