Bởi vì lo lắng đến Tưởng Mộc Thanh còn đang bị bệnh nằm ở nhà một mình, tôi vội vã ăn xong sau đó chuẩn bị trở về. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới tôi còn chưa lấy lại vở bài tập của tôi đâu, vì thế tôi quay đầu nhìn về phía Quách Thông. Dường như tên nhóc Quách Thông này đã quên mất chuyện vở bài tập, còn đang tiếp tục nhai nuốt ngấu nghiến.
"Quách Thông, bài tập, vở bài tập của anh đâu."
Tôi đẩy nhẹ cậu ta một chút, sau đó bắt đầu nháy mắt với cậu ta. Quách Thông nhìn vẻ mặt có chút không vui của lớp trưởng, sau đó lại nhìn dáng vẻ vội vàng của tôi, có chút buồn khổ mà khẽ lắc đầu.
"Bây giờ lớp trưởng còn đang ở đây, anh muốn em bị bắt ngay tại hiện trường sao?" Quách Thông nhẹ nhàng há mồm nhưng không nói thành tiếng.
Cậu ta vừa nói như vậy tôi đã nhớ ra, cuối học kỳ trước Mặc Thi Vũ đã nói sẽ nghiêm khắc điều tra hành vi sao chép bài tập hè, là lớp trưởng giữ vững kỷ cương cơ bản nhất cho lớp F. Trước khi bắt đầu vào lớp mười một, chúng tôi đều sẽ quay về lớp của mình trước đó đưa bài tập hè cho giáo viên phụ trách các khóa. Đợi tới khi các giáo viên phê duyệt xong chúng tôi mới có thể đi vào lớp mới học tập. Nếu như bài tập không hợp cách, tuy chúng tôi vẫn có thể đi học lớp mới, thế nhưng chúng tôi phải nộp bài tập bù cho giáo viên phụ trách trước kia. Cho dù lần này chúng tôi đã đổi từ lớp mười lên lớp mười một, nhưng căn bản vẫn không thể trốn thoát lệnh truy bắt của các giáo viên phụ trách.
Đương nhiên, lớp trưởng cũ của lớp chúng tôi cũng sẽ tham gia giám sát quá trình làm bài tập, có nghĩa Mặc Thi Vũ vẫn đang quản chuyện này. Nếu như cô ấy báo cáo cho giáo viên việc tất cả bài tập hè của Quách Thông đều được sao chép từ chỗ tôi, không những bài tập của cậu ta trở thành phế thải phải làm lại, ngay cả tôi cũng sẽ bị liên lụy một chút. Nhất định phải nghĩ biện pháp dẫn dắt lớp trưởng rời đi. Tôi thấy cô gái đối diện tuy đã dừng đũa nhưng hoàn toàn không có ý định muốn đi.
"Đợi ngày khác lại đưa cho anh, thế nào?"
Tôi đưa ra đề nghị như vậy với Quách Thông.
"Không được, mấy ngày nay em chuẩn bị ngồi lì trong tiệm Internet đợi tới ngày khai giảng, Giản Ngọc cũng sẽ ở nhà chơi với em, chúng em vốn định trùng kích boss trong rừng rậm." Quách Thông trực tiếp bác bỏ.
"Vậy tới ngày nộp bài tập lại đưa cho anh, miễn không đưa ngay trước mặt lớp trưởng là được." Tôi nghĩ nghĩ.
"Không cần phải nhát gan như vậy, làm vậy không phải hôm nay em đã mang theo vở bài tập vô ích sao. Không phải chỉ là lớp trưởng thôi à? Xem em giải quyết cô ấy như thế nào này."
Quách Thông bày ra thủ thế giải quyết.
"Không nên làm bậy." Tôi hơi lo lắng nhíu mày.
Có lẽ do biên độ động tác của chúng tôi quá lớn, Mặc Thi Vũ vốn đang ngồi tại chỗ an tĩnh xem điện thoại lại cảnh giác lên.
"Hai người đang lén lén lút lút cái gì vậy?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt đang nhìn điện thoại cũng chuyển sang nhìn chúng tôi.
"Không có gì... Lớp trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì mình đi trước đây." Tôi lúng túng đứng dậy.
"Cậu có hẹn với bạn Tưởng sao?"
Dường như Mặc Thi Vũ vô cùng mẫn cảm.
"Không phải, mình về nhà... Nhà mình ở gần đây." Tôi giơ tay lên chỉ chỉ về phương hướng nhà tôi.
Mặc dù hẹn Tưởng Mộc Thanh với về nhà cũng không có xung đột gì.
"Hiện tại còn sớm, hôm nay chúng mình cũng không bận gì. Nếu nhà Lục Phàm đã ở gần đây, vậy mình với Quách Thông cùng tới nhà cậu chơi một chút được không?" Giọng điệu của Mặc Thi Vũ lạnh như băng đề nghị.
"..."
Lúc đó tôi trực tiếp ngây ngẩn cả người. Lớp trưởng đang đùa tôi sao? Nếu như Tưởng Mộc Thanh gặp mặt lớp trưởng ngay ở nhà tôi, tình cảnh này ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ. Tưởng Mộc Thanh sẽ tưởng tôi giấu giếm cô ấy len lén hẹn hò với lớp trưởng, là người thay đổi thất thường. Lớp trưởng sẽ cho rằng tôi giấu giếm cô ấy len lén ở chung với Tưởng Mộc Thanh, kim ốc tàng kiều. Đầu tiên là hai bên giằng co, sau đó bọn họ tuyệt đối sẽ nhắm thẳng đầu mâu về phía tôi.
"Đàn ông phụ lòng đi chết đi."
"Thì ra Lục Phàm lại là người thô bỉ như vậy, quả nhiên mình nên báo cáo chuyện này cho giáo viên."
Chắc chắn các cô ấy sẽ nghĩ như vậy, cho nên tôi nhất định phải ngăn cản.
"Lớp trưởng, mình..."
Tôi nhất định phải cự tuyệt.
"Nhà bọn mình đã lâu không dọn dẹp, thật không thể chiêu đãi mọi người!" Tôi khó xử nói.
"Không sao, mình muốn xem xem nhà của nam sinh trông thế nào."
Lớp trưởng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Trong nhà mình có bệnh nhân, hiện tại mẹ của mình còn đang ngủ trên giường, chúng ta không nên ồn ào thì hơn." Tôi lại nói.
"Không sao, nếu dì đã bị bệnh bọn mình càng nên tới thăm một chút. Bọn mình chỉ tới xem một chút thôi rồi sẽ đi, sẽ rất an tĩnh." Mặc Thi Vũ không nhịn được bặm môi.
Lúc này, ánh mắt Mặc Thi Vũ nhìn tôi đã trở nên vô cùng kỳ quái. Tôi năm lần bảy lượt ngăn cản đã khiến cô ấy hoài nghi tôi. Rốt cuộc trong nhà tôi có gì, tại sao tôi không để cô ấy tới đó? Khắp phòng toàn truyện 18+? Khắp phòng toàn quần trong, giấy vệ sinh? Tôi đoán hẳn trong đầu cô ấy đang nghĩ như vậy, thế nhưng sự thực còn đáng sợ hơn. Một cô gái sống sờ sờ —— Tưởng Mộc Thanh đang mặc đồ ngủ nằm ngủ trong nhà tôi. Lúc này, từ trong ra ngoài Mặc Thi Vũ đều tỏ vẻ cực độ hiếu kỳ, tôi càng muốn ngăn cản cô ấy cô ấy lại càng muốn đi.
"Lớp trưởng, Phàm ca, hai người trò chuyện đi, em đi tính tiền trước."
Quách Thông thấy hai người chúng tôi đã dây dưa với nhau bèn mỉm cười với tôi và lớp trưởng, hoàn toàn không định chen vào, trực tiếp bỏ chạy tới quầy lễ tân tính tiền. Tiếp theo cậu ta đã đi cửa sau, vậy mà tới giờ còn chưa trở về. Lại có thể không trở về...
Ôi trời ơi, nếu như Quách Thông ở đây chí ít còn có một người giúp tôi kéo lớp trưởng. Hiện tại cậu ta đi rồi, cậu ta kêu một mình tôi làm sao có thể đối phó với hai cô gái vô cùng khó chơi như vậy?! Ôi, đoán chừng cậu ta đang vội tới tiệm net xoát trang bị, nghe thấy lớp trưởng muốn kéo tôi đi, cậu ta trực tiếp trốn mất. Thấy cậu ta thanh toán hóa đơn xong là chuồn đi luôn, chúng tôi cũng dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi. Trước khi đi, tôi phát hiện trên chỗ ngồi của Quách Thông trên sót lại một cặp văn kiện. Hơi mở ra xem thử, là bài tập của tôi.
"Đây là cái gì?"
"Vậy mà tên Quách Thông kia lại quên đồ ở đây. Để mình cầm về nhà trước, sau này lại tìm thời gian đưa cho cậu ta."
Tôi lập tức khép văn kiện lại kẹp ở dưới nách. Dường như Mặc Thi Vũ cũng không có hứng thú với đồ của Quách Thông, cũng không quản nhiều. Đến tận lúc này, Quách Thông thuận lợi chạy trốn, thuận lợi trả vở bài tập vào trong tay tôi. Bản thân cậu ta hoàn toàn đạt được mục đích đến đây, sau đó giao hết những vấn đề còn lại cho tôi tự xử. Vậy mới hay chứ.
...
Tên khốn nạn này không thể ở lại giúp tôi một tay sao? Không thể kéo lớp trưởng tới tiệm net thì cậu phải ôm lấy bắp đùi trưởng lớp, để cô ấy không đi theo tôi cũng được mà. Chỉ lo cho bản thân mình. Vì vậy, lớp trưởng theo tôi cùng đi về phía nhà tôi. Trên đường tôi đang không ngừng tự hỏi xem tôi nên làm gì bây giờ. Tưởng Mộc Thanh nhìn thấy tôi dẫn Mặc Thi Vũ trở về tuyệt đối sẽ tức tới nổ tung, mà Mặc Thi Vũ nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh cũng sẽ thất kinh, nảy sinh liên tưởng đặc biệt kỳ diệu giữa nữ sinh.
Ở chung...
Học sinh cấp ba ở chung.
Tuyệt đối không thể tha thứ.
...
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hoàn toàn không còn cách nào khác! Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát chúng tôi đã đến tiểu khu nhà tôi. Tuyệt đối không thể để các cô ấy gặp mặt nhau ở nhà tôi! Tôi ngừng lại ở cửa nhà mình. Hơi suy nghĩ một chút. Trước đây Mặc Thi Vũ chưa từng tới nhà tôi bao giờ, tôi có thể chơi chiêu trên mặt này. Vì vậy đột nhiên nảy sinh ý đồ, quẹo khỏi nhà tôi đi tới tiểu khu của Tưởng Mộc Thanh.
"Ở đây..."
Mặc Thi Vũ nhìn con đường quen thuộc này, sắc mặt trầm xuống, nhưng cô ấy vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng tôi. Cũng không lâu lắm chúng tôi đã đến trước nhà Tưởng Mộc Thanh.
"Đây không phải nhà bạn Tưởng sao..." Mặc Thi Vũ dừng bước, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía tôi.
"Ai nói với cậu vậy?"
Tôi làm bộ vô cùng buồn bực.
"Ngày đó... Bạn Tưởng..."
Dường như nhà Tưởng Mộc Thanh có một luồng ma chú hoàn toàn phong ấn sự tồn tại của Mặc Thi Vũ, khiến cô ấy vừa tới gần thân thể đã có một số phản ứng không khỏe. Mặc Thi Vũ cúi đầu xuống, thân thể chùng lại, vô cùng nhu nhược mà dựa vào tường, miễn cưỡng đứng ở nơi đó. Toàn thân cô ấy như còn có chút run rẩy, trông dáng vẻ cứ như không dám bước tiếp về phía trước.
"Ôi, cậu nên hiểu, ở trong mắt Tưởng Mộc Thanh nhà mình chính là nhà cô ấy. Ở chỗ mình, cho đến hiện tại cô ấy hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài." Tôi khẽ thở dài một hơi.
"Cắt, thì ra là vậy."
Mặc Thi Vũ đã hiểu ra, mặt lộ vẻ vô cùng không cam lòng. Tôi thấy dáng vẻ này của cô ấy, tôi cảm thấy hẳn cô ấy không còn dũng khí lên tòa lầu này nữa nhỉ.
"Bằng không cậu trở về đi, ở nhà mình cậu sẽ chỉ càng cảm thấy căng thẳng hơn."
"Không sao." Thiếu nữ lạnh nhạt nói.
Cô ấy miễn cưỡng đè ép phản ứng bài xích của thân thể, kiên quyết theo tôi bước vào thang máy của tòa nhà.
Tôi ấn tầng 21 trong thang máy, thang máy bắt đầu nhanh chóng chạy lên trên.
"Keng!" Thang máy tới rồi.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng 212, để cô ấy đi vào. Đôi mắt thiếu nữ đầy nghi ngờ tra xét chung quanh, nhưng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Sạch sẽ ngăn nắp, như trong phòng chỉ có một người vậy. Tôi vẫn luôn tha thiết hy vọng Tưởng Mộc Thanh có thể trở về nhà mình ở. Vì vậy vào kỳ nghỉ hè, mỗi tuần tôi lại dẫn theo Tưởng Mộc Thanh tới đây quét tước một lần. Một phần là vì làm phong phú cuộc sống của cô ấy sau khi đi học, một phần là để cô ấy hiểu việc con gái ném đồ ăn vặt lung tung trong nhà là hành vi vô cùng phản cảm. Đây là trị liệu phụ trợ không đáng nhắc tới, trước đó tôi cũng không nói về nó nhiều.
Trước đây Tưởng Mộc Thanh rất lười, cứ ngồi một chỗ không muốn làm gì. Thế nhưng sau khi tôi nói rõ cho cô ấy biết tôi thích nữ sinh sạch sẽ, cô ấy đã thay đổi dáng vẻ vô cùng chán chường, tích cực gia nhập vào công việc quét dọn. Lau bàn, giặt chăn, quét dọn, lau nhà. Trên căn bản cô ấy hệt như cái máy giặt quần áo loay hoay cả ngày, tôi thì đi làm một ít việc nặng. Mặc dù sau khi tới nhà bà nội đã một thời gian ngắn chúng tôi không quét dọn, nhưng thời gian cũng không quá dài, tạm thời gian phòng vẫn có thể tính là sạch sẽ.
"Vì sao Tưởng Mộc Thanh lại có chìa khóa nhà cậu..."
Thiếu nữ như nhận ra được có chỗ nào không đúng.
"Cô ấy thừa dịp mình không chú ý mà trộm của mình, sau đó đi cắt thêm một chìa."
Thật ra người làm chuyện này chính là tôi.
"Vậy... Ngày đó..."
Nét mặt Mặc Thi Vũ vô cùng căng thẳng, thậm chí cô ấy chỉ đứng đờ trong phòng khách mà không dám tới ngồi sofa.
"Tưởng Mộc Thanh hoài nghi mình thích cậu, cho nên mới cố ý trói cậu trong nhà mình... Thật xin lỗi, thực sự cảm ơn cậu đã không nói chuyện này cho cha mẹ." Tôi lại một lần nữa cúi thấp đầu nói xin lỗi.
"Thật ra đó cũng không tính là cố ý... Mình..."
Mặc Thi Vũ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
"Ừm?"
"Cậu có biết vụ cá cược Tưởng Mộc Thanh đã từng đề cập tới không. Thật ra đúng là mình phải đồng ý tham gia mới có thể..." Thiếu nữ xoay người lại, cúi đầu thì thào nói.
"Mình biết, cậu đánh cuộc mình sẽ tìm đến cậu, nhưng Tưởng Mộc Thanh đánh cuộc mình sẽ không."
Thật không rõ Mặc Thi Vũ vẫn luôn rất thông minh tại sao lại rơi vào loại cạm bẫy cấp thấp như vậy. Xem dáng vẻ độc ác của Tưởng Mộc Thanh, đáng ra cô ấy nên đề cao cảnh giác.
"Đúng... Sau cùng là mình thắng, thế nhưng..."
"Cô ấy là ác ma..."
Thiếu nữ đột nhiên xấu hổ giận dữ mà tự che mặt mình lại.