Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1313

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 09 - Chương 04 Thảo luận vấn đề tặng quà

Vì vậy, ngày tháng lại trở nên bình yên như trước.

Tưởng Mộc Thanh lại trở về nhà tôi, đồng thời cô ấy cũng kết thúc kỳ nghỉ xin quay về trường đi học lại. Cô ấy không đề cập tới chuyện mẹ mình nữa, mà tôi cũng thức thời không đi hỏi cô ấy.

Cho tới bây giờ, tôi chưa từng làm chuyện như vạch trần vết sẹo của người khác ra. Thế nhưng tôi biết, trong lòng Tưởng Mộc Thanh vết sẹo này không thể lành, đã lưu lại dấu ấn vĩnh viễn.

Có một số vết sẹo không cần chữa cũng không thể nào chữa khỏi hoàn toàn. Bởi vì Tưởng Mộc Thanh đã từng chịu đựng sự hung ác từ mẹ cho nên mới có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhà chúng tôi.

Mặc dù như vậy khiến người ta cảm thấy đau lòng, vì sao con người không thể sống cuộc sống tươi đẹp từ đầu tới cuối? Có điều nghĩ lại, nếu trên thế giới này chuyện gì cũng tươi đẹp, vậy cái từ tươi đẹp này vốn không tồn tại.

Chỉ cần Tưởng Mộc Thanh cảm thấy cuộc sống hiện tại rất vui vẻ là đã đủ rồi. Thế nhưng ngày cô ấy rời khỏi nhà chúng tôi cũng biến thành xa xa khó vời.

Chẳng lẽ cô ấy sẽ ở lại nhà tôi mãi cho tới khi tốt nghiệp trung học sao? Chí ít khi lên đại học hẳn sẽ tách ra nhỉ? Lấy tư chất của Tưởng Mộc Thanh, cho dù tôi có nỗ lực cỡ nào cũng khó có thể đuổi kịp bước chân cô ấy, học cùng một trường đại học. Thế nhưng không thể loại trừ khả năng cô ấy cố ý hạ thấp nguyện vọng của mình để thi vào cùng một trường đại học với tôi.

Tôi hơi không rõ, rốt cuộc hiện tại tôi có đang tiến hành kế hoạch trị liệu bệnh kiều hay không. Thái độ chúng tôi ở chung với nhau dần dần đã trở thành bình thường hóa, hệt như một cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, dù là lời nói hay hành động đều rất ăn ý. Hai bên đã quen thuộc nhau, cuộc sống gần như bình thản.

Tôi không ghét cuộc sống như vậy, bởi vì cuộc sống bình đạm mới là cuộc sống mà tôi mong muốn. Mỗi ngày đi học rồi đi về, tham gia hoạt động câu lạc bộ sau đó lại về nhà nấu cơm, học tập, ăn cơm.

Buổi tối, bình thường chúng tôi sẽ kiểu ai ngủ phòng nấy. Có đôi khi Tưởng Mộc Thanh hăng hái sẽ ôm chăn gối tới ngủ trong phòng tôi. Tôi cũng không cự tuyệt. Cho dù bị cô ấy coi thành gối ôm mà ôm ngủ, tôi cũng không thấy áp lực tâm lý chút nào, thật sự đã quen rồi.

Thế nhưng thỉnh thoảng Tưởng Mộc Thanh sẽ chế tạo ra một vài cạm bẫy “tràn đầy sắc khí” dụ dỗ tôi. Tỷ như vươn tay sờ loạn, thân thể lộn xộn, cố ý chọc bộ thỏ con trắng nõn lên mặt tôi… Lần nào cô ấy dùng mấy chiêu khiến người khí huyết dâng trào này cũng khiến tôi đỏ bừng mặt, tim đập dữ dội.

Vì vậy, buổi tối tôi thường xuyên phải tới phòng tắm nước lạnh. Giội nước lạnh lên người, ngọn lửa nóng rực kia lập tức tiêu tán không thấy bóng dáng tăm hơi. Trở về phòng ngủ, tôi sẽ thấy Tưởng Mộc Thanh đang che miệng cười trộm. Thấy tôi tới, cô ấy lại giả vờ nghiêm túc lại, nhắm mắt xoay người làm bộ đã ngủ.

Mấy bộ trang phục hàng hiệu mẹ tôi đã mua Tưởng Mộc Thanh chẳng mặc một bộ nào. Cô ấy để nó ở tầng dưới cùng trong rương hành lý. Tôi nghĩ hẳn cô ấy sợ mặc chúng sẽ kích thích lòng tự trọng của bình dân mặc đồ giá rẻ như tôi, thuận tiện cũng có thể nói lời từ biệt với các mặt hàng xa xỉ.

Tôi cảm giác như đây không phải đồ mẹ tôi mua. Bởi thấy Tưởng Mộc Thanh không mặc đồ, bà ấy còn cảm thấy vui vẻ, lại mua mấy bộ đồ thông thường giá rẻ về cho Tưởng Mộc Thanh mặc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại một tuần đi tới, hiển nhiên cuối tuần cũng tới, cũng chính là buổi tối trước ngày tới trường luyện thi.

Lúc chơi game cứ để người khác gọi mãi cũng rất ngượng. Tôi nắm chắc thời gian, thấy gần tới giờ Quách Thông gọi điện thoại tới bèn kéo Tưởng Mộc Thanh kết thúc thời gian làm bài tập trước, đúng giờ online.

Đăng nhập 《 Lý Tưởng Quốc 》 .

Chúng tôi bị ma pháp hắc ám tập kích, hẳn hiện tại nên nằm ở điểm phục sinh trong thành nhỉ?

Hôm nay hội trưởng công hội sẽ bố trí nhiệm vụ gì cho chúng tôi đây? Tôi cảm thấy mấy nhiệm vụ ở bên ngoài hạp cốc đều rất khó làm, cấp bậc của chúng tôi quá thấp. Hiện tại đã tới lúc nên nạp tiền cho game hoặc tổ đội xoát dã quái rải rác ở dã ngoại. Chí ít cũng phải nâng đẳng cấp lên trước, sau đó lại nghĩ tới chuyện làm các nhiệm vụ lớn có phần thưởng cao.

“Kết nối thiết bị.”

Nếu nó cũng giống như miêu tả trong Light Novel thì tốt biết mấy, chỉ cần mang mũ giáp là có thể tiến vào thế giới trò chơi. Dù như vậy không tới mức giúp người chơi được thể kiệm cảnh giới trò chơi kỳ lạ, nhưng chắc chắn sẽ tuyệt hơn nhiều so với việc ngồi trước màn hình máy tính xem hình ảnh 3D như chúng tôi đang chơi. Chủ yếu nhất là chơi game như vậy không cần chiếm dụng thời gian học tập, chúng tôi có thể chơi vào giờ đi ngủ buổi tối, thuận tiện có thể bảo đảm giấc ngủ.

Chẳng qua tôi vẫn có thể mơ tưởng một chút nha.

Đường hầm ánh sáng vọt qua trước mặt chúng tôi, sau đó chúng tôi thuận lợi đi tới thế giới trò chơi.

Ở đây không phải điểm phục sinh trong thành như chúng tôi đoán, mà là lầu các trong lâu đài Hắc Sơn nơi nhốt công chúa Peran Gewa.

Chúng tôi còn chưa chết sao?

Tôi nhìn thấy bản thân mình không hề hấn gì, khỏe mạnh bừng bừng đứng trong căn phòng hỗn độn. Về phần Tưởng Mộc Thanh bên cạnh, tài khoản của cô ấy được bảo tồn ở đây, cô ấy có xuất hiện ở nơi này cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Từ sau khi cô ấy tới chỗ mẹ, cô ấy chưa từng online chơi game lần nào.

Tôi nhìn khắp xung quanh, ngoại trừ gian phòng đã bị ma pháp hỏa diễm đốt thành than đen thùi lùi, còn có thiếu nữ NPC quen thuộc Peran Gewa đang đứng trước cửa sổ chờ chúng tôi.

Trên tay cô ấy cầm pháp trượng do viên đá Wright màu vàng chế thành, hệt như mới vừa thi pháp xong, trên bảo thạch còn đang lóe sáng.

Trên đầu có mấy dấu chấm than, phía trên nhắc nhở trên người NPC này có tình tiết tiến triển.

Tưởng Mộc Thanh hơi hiếu kỳ. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong căn phòng này? Cô ấy đi tới đi lui, giẫm lên tro tàn của những vật phẩm trên mặt đất, phát ra tiếng kẽo kẹt. Tôi tới phòng làm việc nói cho Tưởng Mộc Thanh đoạn tình tiết hố cha mà cô ấy đã bỏ qua lúc trước, khiến cô ấy phản cảm một trận.

Dù sao cô ấy cũng có gút mắc yêu hận về tình cảm giữa mẹ với con gái.

Thân là người mẹ, Vivian vì báo thù mà dự định phá hủy thành Gewa. Bà ấy lợi dụng con gái mình để hấp dẫn đám dũng giả tới thăm, bức bách con gái dụ dỗ dũng giả đi trộm đá Wright vốn đang bảo vệ thành Gewa.

Sau khi lấy được đá Wright, Vivian nhốt tất cả dũng giả và con gái trong lầu các, ra ngoài trắng trợn phá hoại thành Gewa một đợt. Sau khi trở lại lầu các, bà ấy giết hết các dũng giả, đồng thời dẫn con gái rời đi.

Nhưng vì sao hiện tại cô con gái Peran Gewa bà ấy đã dẫn đi lại đang xuất hiện trước mặt chúng tôi? Dường như trên tay cô ấy còn có pháp lực ẩn chứa quyền lực vô hạn, nhưng ánh mắt cô ấy lại cực kỳ mờ ảo.

Chờ mấy người Quách Thông tới rồi nói sau đi. Chờ trong chốc lát vẫn không thấy Quách Thông với Giản Ngọc login. Vì vậy tôi chỉ có thể gọi điện thoại kêu Quách Thông lên chơi game. A, không ngờ tôi lại có ngày sẽ gọi điện thoại kêu tên cuồng game là Quách Thông tới chơi game… Vì sao họa phong lại thay đổi nhanh vậy?

“Alo, Quách Thông?”

Tôi kêu Tưởng Mộc Thanh bình tĩnh chớ nóng sau đó lại gọi điện thoại cho Quách Thông.

Dường như bên phía Quách Thông hơi ầm ĩ, tiếng người huyên áo ồn ào, có vẻ cậu ta đang đi trên đường, hơn nữa còn là phố thương mại náo nhiệt. Đang đêm đang hôm, tên này lại chạy đi đâu vậy?

Tôi hơi ngại không dám nhắc tới chuyện trò chơi. Dù sao tôi cũng là người tỏ vẻ không muốn chơi, đột nhiên có một ngày tôi tích cực như vậy, thật đúng là không nói nên lời.

“Phàm ca, thật xin lỗi, hôm nay em không chơi được, em có việc.”

“A, thật ra cậu không cần xin lỗi. Ha ha, tôi vốn không để bụng.”

“Đang bận gì sao?”

“Không phải đã sắp tới Halloween à? Em muốn mua quà cho Giản Ngọc. Ngoại trừ cuối tuần, gần như chẳng còn ngày nào rảnh để đi mua.”

Quách Thông giải thích.

“Quà sao?”

Ấn tượng của tôi về ngày Halloween chỉ dừng lại trong phim ảnh nước ngoài. Đây là một ngày lễ phương Tây, vào ngày 31 tháng 10 hằng năm mọi người sẽ mang mấy loại mặt nạ kỳ quái bước đi trên đường.

Con nít sẽ giả thành quỷ quái tới nhà hàng xóm đòi kẹo. Đợi khi hàng xóm mở cửa, đám nhóc sẽ hô lớn lên: “Nếu không cho kẹo sẽ gây sự.”

Vốn dĩ trong nước không có ngày lễ như vậy, dù sao đây cũng là ngày lễ du nhập từ nước ngoài vào, mọi người cũng không quá quen. Theo việc giao lưu văn hóa càng ngày càng nhiều, một số ngày lễ dương lịch lung tung càng lúc càng lưu hành. Nhất là trong đám người trẻ tuổi ở thành phố thích theo đuổi thời đại mới, ngày lễ nước ngoài càng ngày càng nhộn nhịp, ngược lại các ngày lễ truyền thống càng ngày càng mất thú vị.

“Anh có đề cử gì hay không Phàm ca? Dỗ gái là sở trường của anh đúng không?”

Quách Thông chuyển giọng bắt đầu hỏi thăm tôi.

Về vấn đề đối phó với con gái, sau thời gian dài đấu trí đấu dũng với Tưởng Mộc Thanh, tôi tự nhận mình cũng có chút tâm đắc. Thế nhưng quà tặng và vân vân lại chưa từng có bao giờ. Cậu kêu tôi đề xuất kiểu gì được?

Thế nhưng nếu là quà tặng con gái, cho dù chưa có hành động thực tiễn bao giờ nhưng tôi vẫn tìm ra được quy luật nhất định.

Đầu tiên, phải đáng yêu.

Thứ hai, phải đáng yêu.

Cuối cùng, vẫn phải đáng yêu.

Tính thực dụng, tính bền và vân vân đều không cần cân nhắc, chỉ cần là thứ trông đáng yêu là được. Nếu có thể chọn thứ con gái thích bọn họ cất giữ nó như cất giữ báu vật, mỗi lần thấy vật lại có thể nhớ người. Như vậy nam sinh cũng đạt được mục đích.

“Cậu có từng hỏi xem Giản Ngọc thích gì chưa?”

“Em hỏi rồi, nhưng cô ấy chẳng có hứng thú với thứ gì cả.”

Thiếu nữ "vô dục vô cầu" sao? Như vậy thì hơi bó tay. Dù sao nam nữ cũng hấp dẫn lẫn nhau, đến mức cuối cùng hai bên ở cạnh nhau vì dục vọng nguyên thủy nhất. Nếu "vô dục vô cầu" còn nói gì tới bị tán đổ? Hoàn toàn là tấm sắt, dù cố sức thế nào cũng không thể phá nổi.

“Vậy cô ấy có sở thích gì không?”

“Thích chơi game.”

Ít nhất cô ấy cũng có một sở thích là chơi game. Nói không chừng tặng mô hình nữ pháp sư cho cô ấy có thể khiến cô ấy cảm thấy hứng thú. Thế nhưng mô hình chính bản game 《 Lý Tưởng Quốc 》 phải đặt hàng nước ngoài, cộng thêm phí giao hàng, tỉ giá hối đoái, thuế, đoán chừng giá cả sẽ không rẻ.

Muốn giá rẻ cũng không phải không có, có thể mua hàng fake nhiều loại. Nhưng nếu lấy hàng fake làm quà thì phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị con gái nhà người ta tuyệt giao với mình.

“Thích vẽ tranh có tính không? Lần duy nhất em tới nhà cô ấy phát hiện trong nhà cô ấy có không ít giá vẽ. Có lẽ cô ấy thích vẽ tranh cũng nên.”

Quách Thông nhớ lại, sau đó miêu tả với tôi.

“Vậy không phải đơn giản rồi sao, cậu mua một tập tranh gốc hoặc tặng chút màu hay bút vẽ cho cô ấy là được.”

Theo phân tích, nói không chừng Giản Ngọc là người thích học tạo hình mỹ thuật. Không quá để ý tới mấy môn văn hóa trên lớp, cho nên cô ấy dành phần lớn thời gian để ở nhà chơi game online, chơi mệt rồi lập tức đi luyện vẽ.

“Thế nhưng anh chắc cô ấy sẽ thích chứ? Em thấy trong nhà cô ấy có không ít thứ anh mới miêu tả.”

Giọng điệu của Quách Thông có vẻ hơi do dự.

Nếu cô ấy bị người trong nhà ép buộc đi vào con đường hội họa đương nhiên sẽ không có hứng thú quá lớn với hội họa. Thậm chí khi nghe người khác nhắc tới hội họa, có thể cô ấy sẽ nổi giận ngay. Như vậy bạn đừng hi vọng cô ấy sẽ thích các món quà liên quan tới hội họa.

Đương nhiên, nếu bị người khác buộc học, cho dù có học thành, kỹ thuật có cao tới đâu cũng sẽ không có thành tích gì đáng nói. Nghệ thuật là thứ nếu không tự có ý tưởng, miễn cưỡng học sẽ chỉ thành gánh nặng mà thôi.

Ngay cả đàn dương cầm hay vũ đạo cũng thế.

“Vậy thế này đi, cậu tặng món quà này có lẽ là món quà an toàn nhất.”

“Cái gì?”

Vừa nghe thấy tôi nói an toàn, Quách Thông biết cuối cùng tôi cũng thả tuyệt chiêu, lập tức vội vàng hỏi lại.

“Mua mấy thứ đồ chơi hay trang trí… đáng yêu đi, càng lớn càng tốt. Nếu có thể thì tốt nhất cậu nên đặt làm riêng, thêu tên hai người lên. Hẳn con gái sẽ không cự tuyệt món quà như vậy.”

Trên đủ loại ý nghĩa, mấy loại đồ lông mềm đều phù hợp với định luật quà tặng cho con gái: Đáng yêu, đáng yêu và đáng yêu. Mấy loại đồ chơi lông mềm mà quá nhỏ gần như không có ích gì, lớn một chút có thể coi thành gối ôm.

Đợi lúc nào đó tôi cũng sẽ mua cho Tưởng Mộc Thanh một con gấu bông có hình dáng giống tôi, như vậy cô ấy sẽ không cần luôn cầu tôi ôm ngủ nữa.

Thế nhưng dù sao thì tôi cũng là nam sinh bình thường, trên đủ loại ý nghĩa, nói tới đáng yêu tôi lại không nhịn được mà nhớ tới Tiểu Phàm cùng bàn.