Gần đây tôi vẫn luôn ngóng trông một trận tuyết lớn hoặc một trận gió to, cũng có thể là thành thị chúng tôi sẽ tổ chức một hoạt động quốc tế quy mô lớn.
Tôi không thích tụ tập với dòng người vào ngày trời không đẹp, nhưng chỉ có gió to mới có thể thổi bay khói mù, tuyết lớn có thể khiến khói mù bị chìm xuống, mà hội nghị quan trọng lại có thể ngăn cản việc khói mù xuất hiện.
Lượng khói mù dày đặc ngoài trời khiến người ta cảm thấy nhức đầu. Khả năng vệ sinh hệ hô hấp của con người đã đạt tới cực hạn, hiện tại mỗi khi ra ngoài nhất định phải đội mũ bảo vệ.
Từ đầu mùa đông tới nay, thành phố chúng tôi chẳng thể nhìn thấy mặt trời mấy lần. Khắp bầu trời đã bị khói mù che phủ, trong không khí ngập tràn mùi rác rưởi bị phân hủy khiến người ta phát sặc. Tôi đeo khẩu trang đi ra ngoài một hồi, khẩu trang màu trắng cũng sẽ biến thành màu đen.
Nghĩ tới tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, hoàn cảnh không khí sẽ càng ác liệt hơn, người người đi ra ngoài phải dùng máy hô hấp, toàn bộ nhà lầu được xây dựng theo kiểu bít kín…
Thật phiền phức, tôi vẫn thích trời xanh mây trắng hơn. Chỉ mong Địa Cầu còn có thể chịu đựng thế hệ này của tôi, không cần dùng tới mấy thiết bị phiền toái ấy.
Vậy hiện tại trời xanh ở đâu? Không, quốc sĩ ở phía nam, cùng với những quốc gia phát triển và những quốc gia không… phát triển nhất. Chẳng trách mọi người lại lấy việc có thể ra nước ngoài làm niềm tự hào. Chí ít gặp phải khí trời này, người ta cũng có năng lực chạy ra nước ngoài.
Mẹ Tưởng thuộc về loại người có năng lực đó. Cuối tuần này, bà ấy sẽ lặng yên không tiếng động rời khỏi thành thị để lại toàn ấn tượng xấu trong lòng bà ấy.
Thân là con gái của bà ấy, hẳn Tưởng Mộc Thanh cũng nên đi tiễn bà ấy một đoạn.
Trước đây tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy trong đầu, người mẹ như vậy, tôi vốn không định để bà ấy có thêm cơ hội tới gần Tưởng Mộc Thanh. Nhưng sau khi kết thúc tình tiết trò chơi, đột nhiên tôi lại có suy nghĩ như vậy.
Tôi gần như đã đứng trên lập trường mẹ Tưởng để suy nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn cản không cho con gái muốn đi cùng mình, đồng thời phải nghĩ xem nên làm thế nào mới phân biệt được nhà chúng tôi có đủ thành tâm để chăm sóc cho Tưởng Mộc Thanh không đây?
Hiển nhiên, những lời tôi nói khiến mẹ Tưởng nhận thức được mình không thể dẫn Tưởng Mộc Thanh về nhà, nhưng khi tôi nói chuyện, thái độ của tôi lại quá thờ ơ cũng khiến mẹ Tưởng nghi ngờ thành ý của tôi.
Tôi miêu tả tình huống xấu nhất Tưởng Mộc Thanh có thể gặp phải khi ở lại nơi này với thái độ cực kỳ nhẹ nhõm, hệt như tôi hoàn toàn không để ý tới. Hẳn thái độ này của tôi còn khiến bà ấy chán ghét tôi hơn cả khi tôi vạch trần bản chất quan hệ của gia đình bà ấy.
Tôi hoàn toàn không biết mẹ Tưởng xuất phát từ suy nghĩ gì mà làm nhưng chuyện này, nhưng bà ấy đã hoàn toàn đạt được mục đích của mình, bà ấy sắm vai ác nhân từ đó ép tôi tới chỗ bà ấy kiên quyết đưa Tưởng Mộc Thanh đi.
Như vậy, bà ấy vừa có thể khiến Tưởng Mộc Thanh cam tâm tình nguyện về nhà tôi, vừa có thể khảo nghiệm cái gọi là “thành tâm” của tôi. Nhờ đó mẹ Tưởng cũng có thể không cố kỵ, yên tâm lớn mật rời đi.
Tôi ngồi trước bàn máy tính nhìn dòng chữ “hoàn thành nhiệm vụ”, sửng sốt một hồi lâu. Tôi muốn tới phòng làm việc hỏi Tưởng Mộc Thanh xem ngày mai cô ấy có muốn tới sân bay tiễn mẹ Tưởng không.
Ra khỏi phòng, đi qua hành lang, chỉ thấy Tưởng Mộc Thanh ngây người ngồi trước máy vi tính. Thấy tôi vào, cô ấy hơi chuyển đầu nhìn về phía tôi, miệng mấp máy như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn không nói được, buộc lòng phải cúi thấp đầu mình.
“Muốn đi không?”
Tôi hỏi, tôi nghĩ cô ấy biết tôi đang muốn hỏi gì.
Vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh hơi do dự, trong ánh mắt cũng hiện lên chút sợ hãi. Hiện tại cô ấy không biết mình nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với mẹ mình. Có lẽ cô ấy thông minh cũng hiểu được vì sao mẹ mình lại làm như vậy.
“Muốn đi thì đi. Lần này bà ấy rời đi không biết tới khi nào mới có thể gặp lại, không nên lưu lại tiếc nuối.”
Tôi vỗ vỗ bả vai Tưởng Mộc Thanh, cổ vũ cô ấy. Nhưng Tưởng Mộc Thanh lại cắn răng, cắn tới môi trắng bệch, sắc mặt đông cứng.
“Anh sẽ đi cùng em…”
“Ừm, em biết rồi.”
Tưởng Mộc Thanh do dự hồi lâu cuối cùng cũng quyết định tới sân bay tiễn mẹ mình. Tôi cũng đồng ý đi chung với cô ấy.
Theo lời Tưởng Mộc Thanh, mẹ Tưởng đã đặt vé máy bay vào sáng sớm, mà sân bay thì ở vùng ngoại ô, vì vậy chúng tôi phải rời giường thật sớm để tới tiễn bà ấy, sau đó lại phải tới trường luyện thi học tập.
Vì thế, chúng tôi cần nói trước cho mẹ một tiếng, nhận được sự đồng ý của mẹ. Buổi tối chúng tôi đi ngủ rất sớm, chuẩn bị cho việc sáng mai phải dậy sớm tới sân bay.
Vì tranh thủ thời gian, trời còn chưa sáng chúng tôi đã gọi taxi chạy tới sân bay. Tôi vốn còn định mang theo một vài thứ coi như quà tặng, thế nhưng ngặt nỗi mình không có thời gian chuẩn bị. Lại nghĩ tới đủ loại chuyện không vui trước đó, tôi dứt khoát không mang theo bất cứ thứ gì, tay không mà tới.
Khi tới sân bay, bầu trời đã từ từ sáng lên. Không khí ở ngoại ô tốt hơn trong thành phố nhiều, mặt trời xuyên qua đám mây có vẻ cực kỳ rực rỡ. Xuống xe, đầu tiên chúng ta bước vào quảng trường rộng lớn phía trước nhà ga sân bay.
Sân bay lớn như vậy nhưng lại không có nhiều người lắm, tất cả mọi người như còn chưa tỉnh ngủ, lười nhác đứng xếp hàng.
Xuyên qua tường vây sắt thấp cách đó không xa, chúng tôi có thể thấy được lâu lâu lại có máy bay cất cánh. Những con chim khổng lồ biết bay phát ra tiếng động cơ vù vù chậm rãi bay lên bầu trời, cuối cùng chui vào trong tầng mây, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong ấn tượng của tôi, ngồi lên máy bay là sẽ ra nước ngoài. Vậy có phải Lạc Tuyết cũng đã ngồi máy bay đi tới quốc gia mang tên đám mây không?
“Lục Phàm.”
Dường như thiếu nữ bên người chú ý tới dáng vẻ hơi lạc hồn của tôi, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi kéo tôi đi về phía trước.
Trong sảnh lớn của nhà ga sân bay, chúng tôi tra được chuyến bay của mẹ Tưởng còn chưa cất cánh. Chúng tôi lên tầng trên, đi tới nơi chờ lên máy bay, rất nhanh đã phát hiện một người phụ nữ trang điểm thời thượng đang ngồi trong khu chờ.
Mẹ Tưởng có gương mặt xuất sắc, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra bà ấy từ trong đám người. Nói theo một ý nghĩa nào đó, ưu điểm ngoại hình gần như là được di truyền.
Loại người có vẻ ngoài xuất sắc như vậy nếu không phối hợp với tâm trí hoàn thiện rất dễ tạo thành bi kịch cuộc sống, cuộc sống gia đình của mẹ Tưởng và Tưởng Mộc Thanh bị người xa lánh đều có thể chứng minh rõ ràng điểm này.
Vẫn là bình thường một chút thì tốt hơn. Càng không dễ nhận rõ trong đám đông lại càng tự do tự tại. Thế nhưng vì mẹ Tưởng và Tưởng Mộc Thanh ở đây, tôi cảm thấy mình cũng hơi nổi tiếng.
Ở trường học, dù tới nơi nào tôi cũng có thể nghe thấy tiếng mọi người bàn tán về quan hệ nợ nần giữa Tưởng Mộc Thanh với nhà tôi. Tưởng Mộc Thanh mang trong người khoản nợ rất lớn, bị ép phải thường xuyên tìm tới nhà tôi xin giúp đỡ.
Đối với người xa lạ, tôi khinh thường giải thích. Về phần những người bạn có quan hệ tương đối tốt đa số đều biết rõ chân tướng, cho nên tôi không phải phí miệng lưỡi nhiều.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người lui tới, những ánh mắt vốn dồn hết lên người Tưởng Mộc Thanh cũng được phân cho tôi ba phần, khiến người vốn thích co lại một góc như tôi cảm thấy áp lực hết sức.
Mà dường như Tưởng Mộc Thanh lại chẳng hề cố kỵ tới ánh mắt của người khác, cô ấy luôn có thể hạnh phúc ôm chầm lấy cánh tay tôi, khiến tôi có thể cảm giác rõ ràng hai luồng mềm mại khiến người vô cùng ngượng ngùng kia.
Tôi thật sự không chịu nổi muốn hất tay cô ấy ra, nhưng cô ấy sẽ cúi đầu một cách đáng thương, hệt như cô nhi bị vứt bỏ, khiến người ta không tự chủ được muốn lại lần nữa vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy.
Gặp phải chuyện gì khiến cảm xúc của cô ấy phập phồng dữ dội, cô ấy sẽ càng ôm chặt cánh tay tôi hơn. Như vậy có thể thấy, hôm nay cô ấy thật sự rất căng thẳng.
“Đi thôi. Tới cũng tới rồi.”
Tôi ra hiệu cho cô ấy đi tới chào hỏi mẹ Tưởng, nhưng cô ấy lại cứ ôm chặt lấy cánh tay tôi, nhích sát lại gần tôi, không dám tiến lên trước.
“… Em nhìn một hồi là được…”
Giọng nói của Tưởng Mộc Thanh như tiếng muỗi vang lên, cô ấy dùng thân thể tôi che chắn, trộm nhìn về phía mẹ mình.
Dường như mẹ Tưởng cũng đang không vui, bà ấy không mang theo rương hành lý mà chỉ mang theo một túi xách thật nhỏ, một thân một mình cúi đầu ngồi ở chỗ kia chơi di động, cũng có vẻ hết sức cô đơn.
Thỉnh thoảng bà ấy lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng dường như không nhìn thấy thứ mình kỳ vọng, lại tiếp tục cúi đầu buồn chán nhìn di động.
Không, có lẽ nội dung trong di động cũng không tính là buồn chán. Bà ấy đưa tay nắm chặt di động, hệt như đang nhẫn nhịn gì đó, sau cùng bà ấy thật sự không thể nhịn nổi nữa bèn ngẩng đầu nhìn về phía hư không trống rỗng phía trước.
Vành mắt người phụ nữ đã đỏ lên.
Tôi nói rồi, tôi ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là Tưởng Mộc Thanh, cho nên tôi không tự chủ được muốn đi tới đó làm chút gì.
“Nếu em không đi thì anh đi.”
Tôi tiến thẳng về phía trước, đi về phía mẹ Tưởng đang ngồi. Mà Tưởng Mộc Thanh vốn đang co vòi bị bức lưu lại tại chỗ, đang căng thẳng nhìn về phía chúng tôi.
Lúc tôi đi tới, rất nhanh mẹ Tưởng đã phát hiện ra tôi.
“… Cậu tới làm gì?”
Dường như mẹ Tưởng cự tuyệt sự đồng tình của tôi, quật cường quay mặt đi không muốn nhìn tôi. Hai chân mang bốt của bà ấy cũng như đang nâng cao tư thế, bắt chéo qua nhau, nhếch lên một cách diễu võ dương oai.
“Cháu tới tiễn người.”
Mẹ Tưởng bị chọc tức, sườn mặt khi tức giận của bà ấy giống hệt Tưởng Mộc Thanh.
Quả nhiên là mẹ con.
“Ai nói cháu tới tiễn dì?”
Tôi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bà ấy, mà bà ấy cũng không kháng cự.
“Tiễn người khác sao?”
Mẹ Tưởng không khỏi hỏi một câu.
Ánh mắt tôi trộm nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh, muốn gọi cô ấy tới, nhưng tên kia lại đỏ mặt bày ra tư thế cảnh cáo. Tôi chỉ đành trả lời một cách qua loa lấy lệ.
“A… Cháu tới tiễn người thân, mới vừa đi rồi…”
Sau đó, bởi vì chẳng còn đề tài gì để nói nên hai người chúng tôi cùng im lặng thật lâu. Tưởng Mộc Thanh cũng tránh trong góc phòng yên lặng nhìn về phía bên này.
“Tiểu Thanh có khỏe không?”
Đột nhiên bà ấy hỏi.
“…”
Tôi làm bộ dùng cảm xúc khó có thể nói nên lời, ấp a ấp úng.
“Rốt cuộc con bé thế nào rồi?”
Mẹ Tưởng lập tức xoay đầu lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía tôi.
A, ngay cả dáng vẻ khi vội vã cũng giống nhau như đúc. Đừng lo lắng, cháu sẽ dốc lòng chăm sóc cho cô ấy. Cháu đa nói rồi, cô ấy ở lại chỗ cháu sẽ tốt hơn nhiều so với về với dì, cháu nói được thì làm được.
“Còn tốt ạ, ăn ngon ngủ kỹ, hoàn toàn không nhớ tới dì.”
Tôi cho mẹ Tưởng một câu trả lời bà ấy mong muốn.
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
Mẹ Tưởng cúi đầu không ngừng nhìn ra ngoài, như vội vã muốn đi ngay, có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
“Tại sao dì phải làm vậy?”
Tôi bình tĩnh hỏi.
“Ừm?”
Dường như bà ấy có hơi không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy câu hỏi của tôi, trong biểu lộ của bà ấy có vẻ như bà ấy biết tôi đang nói gì, nhưng rất nhanh lại giả ra dáng vẻ khó hiểu.
Kỹ thuật biểu diễn của mẹ Tưởng vẫn xuất sắc trước sau như một.
Tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều với bà ấy. Trước đây tôi rất thưởng thức kiểu người vì đạt tới mục đích tốt đẹp nào đó mà không từ thủ đoạn như bà ấy, tôi cho rằng kết quả quan trọng hơn quá trình. Nhưng lần này tôi cảm thấy mình sai rồi, thành quả thu được nhờ thương tổn người nào đó hay thương tổn bản thân mình, dù thành công nhưng cũng không vui vẻ gì.
Trong lòng mẹ Tưởng tràn ngập tiếc nuối, mà đối với mẹ mình, trong lòng Tưởng Mộc Thanh chỉ còn lại hoảng hốt.
Đây không phải mục đích của quá trình trị liệu tình thân.
Bà ấy thấy sắp tới giờ lên máy bay bèn đứng dậy, chuẩn bị đi về phía cửa lên máy bay. Từ xa xa nhìn lại có thể thấy thông đạo đã được mở ra, bắt đầu xoát vé.
“Nếu dì đi như vậy chẳng lẽ dì không cảm thấy tiếc hận sao?” Tôi ngồi bất động nhìn về phía mẹ Tưởng vừa chật vật đứng dậy, lo âu hỏi.
“Người như tôi, cứ để Tiểu Thanh quên tôi đi là được.”
“Có một số việc không thể quên nổi, cho dù dì đã làm nhiều việc sai trái, nhưng giữa dì và cô ấy còn có hồi ức tươi đẹp. Dì kêu Tưởng Mộc Thanh làm sao có thể quên nổi?”
Tôi muốn chắn trước mặt bà ấy, nhưng còn chưa hành động đã có người giành trước một bước.
“Mẹ!”
Một giọng nữ dứt khoát truyền tới từ cô gái đang ẩn người trong góc phòng. Giọng nói vang đội toàn bộ căn phòng chờ trống trải.
Cuối cùng cô ấy cũng chịu xuất hiện rồi sao? Tôi híp mắt nhìn thiếu nữ đang đứng ở nơi đó cúi đầu xoắn xuýt ngón tay.
Tình thân giống như một loại lực vạn vật hấp dẫn, mẹ Tưởng và Tưởng Mộc Thanh bị lực hút hấp dẫn, đồng thời quay đầu, ngừng bước chân, sau đó cả hai đồng thời chạy về phía đối phương, không cần bất kỳ lời giải thích gì, cả hai ôm chầm lấy nhau.
Tôi đứng bên cạnh nhìn, bình tĩnh giơ điện thoại di động lên chụp lấy tình cảnh khó có được này.