Vào thời gian nên ở trường tôi lại chẳng hề xuất hiện trong trường học. Ngoại trừ thấy được một số hoàn cảnh bên ngoài vốn không nên thấy ra, có lẽ trong mắt người khác, sự tồn tại của tôi chỉ là một chiếc ghế trống.
Ví như hôm nay, tôi và Tưởng Mộc Thanh lại tới một khu công viên nước vui chơi. Vì hiện tại đang là thời gian làm việc, ít người tới chơi, chúng tôi có thể hưởng thụ hết tất cả những trò lần trước chúng tôi chưa thể chơi được vì không kịp thời gian.
Vậy ở trường học thì sao?
Không có tôi tồn tại sẽ thiếu thứ gì đây?
Đầu tiên, trên đường tới trường hôm nay sẽ thiếu một học sinh. Thế nhưng trên con đường người đến người đi, thiếu một người cũng không thể tạo ra khác biệt quá lớn so với ngày thường.
Vào buổi sáng sớm, có lẽ chủ nhiệm sẽ hỏi “Vì sao Đại Phàm chưa tới?”. Sau đó Tiểu Phàm sẽ đáp cậu ấy xin nghỉ và vân vân. Mà chắc chắn chủ nhiệm lớp sẽ không công nhận việc xin nghỉ học giúp của bạn học, sẽ chỉ gọi điện thoại về nhà tôi hoặc gọi cho mẹ tôi.
Hẳn mẹ còn đang ngủ say. Bà ấy sẽ mang theo cơn tức rời giường, qua loa giáo viên một hồi sau đó ngủ tiếp.
Chỉ mong bà ấy bịa ra lý do bình thường một chút, đừng lấy lý do gì mà tôi đi công viên với vợ tương lai và vân vân. Nếu bà ấy nói vậy, ngày tiếp theo tới trường chắc chắn tôi sẽ chết rất thê thảm.
Cho dù thế nào, vị trí vốn thuộc về tôi cũng sẽ trống rỗng.
Vào giờ nghỉ giữa tiết, ngoại trừ đi WC, phần lớn thời gian tôi sẽ nằm bẹp bất động trên bàn, lật sách học tập. Hiện tại vị trí ấy trống từ đầu tới cuối, hẳn sẽ có rất nhiều người tới thăm nhỉ?
Dù sao Tiểu Phàm cùng bàn cũng có không ít bạn bè, hơn nữa đa số bọn họ còn là nữ sinh.
Ai kêu cậu ta có gương mặt đáng yêu tới mức ngay cả nữ sinh cũng thấy mặc cảm. Hiện nay xã hội đều thiên vị "tiểu thịt tươi", ngay cả giới giải trí, "tiểu thịt tươi" cũng rất được chào đón ủng hộ, mà người ủng hộ tiểu thịt tươi nhất hẳn là nữ sinh ở độ tuổi này.
Thoạt nhìn, có lẽ cái ghế tôi yêu mến sẽ bị người xa lạ hành hạ. Mà trước đó, dù đánh chết tôi tôi cũng sẽ không cho người khác làm bẩn nó.
Mỗi tiết học, giáo viên đều sẽ chú ý tới trong lớp thiếu một người, mà nếu giáo viên có ấn tượng sâu hơn: Vì sao hôm nay học sinh này không đi học? Ngày mai lớp phải quan tâm bạn ấy kỹ hơn một chút.
Cái gọi là quan tâm kỹ hơn một chút chính là vào ngày mai khi tới lớp, tôi sẽ nhận được rất nhiều câu hỏi của giáo viên.
Cũng may, dựa vào thành quả chuẩn bị bài và ôn tập của tôi cho tới lúc này, thỉnh thoảng xin nghỉ cũng sẽ không khiến mình bị trễ tiến độ. Thế nhưng việc mượn vở người khác chép bài và làm bài tập bổ sung lại khiến người ta rất chán ghét.
Chán ghét vì phải làm phiền người khác giúp mình. Dù sao xưa nay tôi cũng đã quen với việc dựa vào bản thân. Vào lúc xếp hàng khi học thể dục, hẳn sẽ có người đứng vào vị trí của tôi. Cuối cùng tôi cũng không lo lắng tới chuyện khi chạy bộ sẽ có người giẫm vào gót giày tôi nữa.
Mà đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tôi không cần học tiết thể dục. Thật không hiểu nhà trường, thời cấp hai cần học thể dụng cũng hợp lý, vì thi vào cấp ba cũng cần thi thể dục. Nhưng thi đại học có cần thi thể dục đâu?
Có người nói làm vậy là giúp ta vận động.
Nhưng tôi cảm thấy việc xách balo siêu nặng đi học rồi đi về đã rất tổn hao thể lực, làm gì phải học thêm tiết thể dục dư thừa này làm gì.
Tôi chán ghét thể dục.
Buổi trưa lúc ăn cơm sẽ thiếu mất một học sinh tận dụng mọi biện pháp tìm chỗ ngồi ăn cơm. Như vậy, những người chán ghét việc có người xa lạ đột nhiên chạy từ đàng xa tới, vội vàng hấp tấp ngồi xuống ăn cơm xong lại nhanh chóng chạy về lớp học cũng có thể yên tâm ăn cơm, không cần lo lắng tốc độ ăn của mình chậm hơn đối phương.
Mọi người đều sẽ nằm sấp lên bàn ngủ trưa, hẳn sẽ chẳng có người nào chú ý tới việc bên cạnh Tiểu Phàm cùng bàn đang ngủ một cách đáng yêu thiếu vắng một người.
Vị trí ngắm cảnh tốt như vậy lại bị lãng phí, hẳn đông đảo nam nữ sinh sẽ thở dài tiếc nuối.
Kế tiếp là thời gian sinh hoạt câu lạc bộ sau tiết học buổi chiều.
Buổi sinh hoạt này thiếu mất hai thành viên cũ, cho nên có thể buổi phỏng vấn thu nhận Trà Đồ vào đoàn hội của Mặc Thi Vũ cũng sẽ bị trì hoãn. Hẳn mọi người sẽ ngồi trong phòng hoạt động tự lật sách của mình đọc.
Một tiết hoạt động rất ngắn ngủi, cho dù bọn họ có nói về tôi hẳn cũng chưa nói được bao nhiêu câu đã giải tán, ai về nhà nấy.
Vì tôi đã nhắn cho Tiểu Phàm cùng bàn là tôi không đi học, nên có lẽ cậu ta cũng sẽ nói chuyện này cho An Vị Nhiên. Nghe cậu ta nói xong, hẳn An Vị Nhiên sẽ biểu thị đã hiểu. Sau đó cô ấy tiếp tục ngồi bên cửa sổ, yên tĩnh lật quyển sách không biết tên.
Có thể nói ánh sáng mặt trời là ánh sáng tốt nhất để đọc sách. Cho nên cô ấy vẫn luôn chiếm vị trí hấp thụ ánh sáng tốt nhất trong phòng.
Tuy sau khi tan học, sắc trời đã tối hơn, ánh mặt trời cũng không còn sáng chói nữa.
Về phần những người khác.
Nếu Quách Thông tới lại thấy tôi không đi học, hẳn cậu ta sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, vì Lục Phàm từ trước tới nay vốn không tới trễ không về sớm cũng có ngày nghỉ học?
Sau khi lên phổ thông, cho tới bây giờ tôi chưa từng xin nghỉ buổi nào.
“Lẽ nào mình đang nằm mơ?”
Chắc chắn Quách Thông sẽ lẩm bẩm như vậy một hồi, thuận tiện tìm một bậc thang cho mình đi xuống. Dù sao thì mãi tới bây giờ, buổi ngày cậu ta vẫn luôn sống trong mơ.
Chắc chắn Mặc Thi Vũ sẽ tỏ thái độ bất mãn với hành vi trốn học của tôi, chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện thoại hỏi tôi và mẹ tôi, Tiểu Phàm cùng bàn cùng với Quách Thông một lượt. Chỉ cần bịa ra một lý do hợp lý, hẳn có thể ứng phó qua.
Trà Đồ vẫn luôn vô tâm lại thích đọc manga. So sánh với tiểu thuyết khác, Trà Đồ thích đọc manga hơn. Nếu đọc Light Novel, cô ấy thích lật xem đồ họa hết một lượt, thỏa mãn rồi cô ấy mới bắt đầu đọc chữ.
Hình như sau khi thiếu mình, mọi người cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Từ tổng thể tới nói, tất cả mọi người đều là người bình thường nhất. Cho dù thiếu ai đi nữa, mặt trời vẫn sẽ mọc rồi lặn theo lẽ thường, Địa Cầu cũng sẽ tiếp tục xoay chuyển, mà kỳ thi đại học cũng sẽ được tổ chức đúng hạn, bài tập mỗi ngày vẫn đầy ắp như cũ.
Chẳng có ai để ý tới sự biến mất của người khác. Dù sao người khác có biến mất hay không cũng không ảnh hưởng tới mình, cho nên mới nói người đối xử tốt với mình nhất chính là bản thân mình. Ngoại trừ thiếu nữ bệnh kiều đã hoàn toàn phụ thuộc vào người khác trước mặt.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới chữa khỏi cho bệnh kiều đây? Từ sau sự kiện lần này, tôi càng lúc càng cảm thấy mình bị bệnh kiều xâm nhập sâu, đã có chút không thể rời bỏ Tưởng Mộc Thanh.
Một người chỉ cần kiên trì làm việc gì đó liên tục một tuần bảy ngày sẽ dưỡng thành thói quen. Nếu đột nhiên không làm nữa bạn sẽ thấy cả người không được thoải mái. Có cô ấy, tôi sẽ cảm thấy hết sức an tâm, thế nhưng một khi không còn cô ấy nữa, tôi lại cảm thấy trong lòng rất mất mát.
Quả nhiên đây là phản xạ có điều kiện đúng không? Muốn sửa thói quen xấu thật khó khăn đây.
Huống hồ hiện tại tôi còn chẳng thể nào sửa đúng được. Nếu đẩy cô ấy ra chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi. Nếu ôm cô ấy tôi lại cảm thấy mệt chết đi được. Biết rõ duy trì tình cảm này cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian nhưng lại không thể kiên trì nổi.
Đã vậy còn thích ôm nhiều.
Trên đường về nhà, cô gái này vẫn luôn dang hai cánh tay ra ôm lấy tôi, nói kiểu gì cô ấy cũng không chịu buông tay, còn nói mấy ngày nay thiếu năng lượng, hiện tại phải hấp thụ bù. Lần ôm này ôm tới hơn một tiếng đồng hồ.
“Bài tập hôm qua cộng thêm hôm nay anh còn chưa làm chữ nào đâu, nếu em còn không chịu buông tay, chẳng lẽ em muốn ngày mai anh lên trường bị giáo viên mắng chết sao?”
“Ôm thêm một hồi nữa thôi, chỉ cần một hồi nữa thôi.”
Thiếu nữ như mèo dùng đầu cọ cọ cổ tôi, những sợi tóc tủa ra trên trán cô ấy khiến tôi thấy nhột.
Thân thể cô gái rất mềm, tôi ôm chặt còn sợ cô ấy đau. Dù sao thương thế trên người cô ấy còn chưa khỏi hẳn. Nhưng nếu ôm nhẹ, cô ấy lại hừ hừ tỏ ý không hài lòng.
“Dường như em với Lục Phàm có cảm ứng tâm linh. Hôm qua em vẫn luôn nghĩ tới Lục Phàm, sau đó quả nhiên Lục Phàm đã tới.”
Thiếu nữ dùng sức dán chặt lấy thân thể tôi.
“Cảm ứng tâm linh?”
Không phải rõ ràng là em gửi tin nhắn “cứu mạng” tới sao?
Thế nhưng Tưởng Mộc Thanh lại dùng điện thoại của mẹ Tưởng để gửi tin nhắn…
Tôi hơi nghi ngờ. Cô ấy còn chẳng được dùng điện thoại mình, sao có thể lấy được điện thoại của mẹ Tưởng? Thế nhưng Tưởng Mộc Thanh thông minh như vậy, muốn trộm di động và vân vân hẳn là chuyện rất đơn giản.
“Không phải lúc trước em đã gọi điện thoại nói mẹ em cho em ở lại rồi sao? Sau đó em lại nói không… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Là mẹ em cho em gọi cuộc điện thoại kia. Sau đó khi em theo mẹ tới khu công viên nước đi dạo, thấy thẻ hứa nguyện nát của Lục Phàm, đột nhiên em xung động, tự mình gọi điện thoại nói không ở lại nữa.”
Thì ra là vậy. Trước đó mẹ Tưởng đã đồng ý với đề nghị của tôi, chấp nhận cho Tưởng Mộc Thanh lưu lại, nếu sau đó bà ấy lại ép buộc Tưởng Mộc Thanh nói vậy thì thật không hợp lý.
Thì ra là bà ấy dẫn Tưởng Mộc Thanh tới đó. Nhưng vì sao bà ấy lại muốn làm vậy?
“Em nói với mẹ rằng em quyết định đi theo mẹ. Em vốn cho rằng mẹ sẽ rất vui vẻ, không nghĩ tới đột nhiên mẹ nổi nóng. Sau đó…”
Sau đó đương nhiên không cần Tưởng Mộc Thanh nói nhiều. Tưởng Mộc Thanh bị nhốt trong phòng, mặc cho mẹ phát tiết phẫn nộ, đánh tới trên người chỗ xanh chỗ tím, chỉ có mỗi gương mặt là không có vết máu ứ đọng.
Mẹ Tưởng còn biết câu đánh người không đánh mặt, sợ đánh hỏng mặt rồi sẽ không gả được.
Chẳng lẽ sau khi nghe thấy lời phân tích của tôi lại nghe con gái nói muốn đi chung với mình nên bà ấy mới tức giận như vậy? Rất hiển nhiên, trong mắt mẹ Tưởng, gia đình hiện tại của mình quan trọng hơn Tưởng Mộc Thanh, Tưởng Mộc Thanh ra nước ngoài chẳng có ích lợi gì với mình.
Nhưng lấy tính cách của Tưởng Mộc Thanh, cho dù người khác nói thế nào cô ấy cũng sẽ kiên trì muốn đi chung với mẹ. Mẹ Tưởng cường điệu quan hệ lợi hại nhiều lần nhưng Tưởng Mộc Thanh vẫn không nghe. Mẹ Tưởng tức giận nên mới xuống tay nặng như vậy.
Ác nữ này làm việc thật quả quyết, một khi đã quyết định, kiểu gì cũng phải chấp hành theo, cho dù con gái vốn không nguyện ý.
Chắc chắn trước đây Tưởng Mộc Thanh đã từng chịu không ít đau khổ.
Thế nhưng không phải bà ấy nói ra nước ngoài có thể nhờ ông bà ngoại chăm sóc cho Tưởng Mộc Thanh sao? Bà ấy còn nói với mẹ tôi rằng sau khi đưa Tưởng Mộc Thanh ra nước ngoài, bà ấy có thể dễ dàng để Tưởng Mộc Thanh sống trong hoàn cảnh an toàn không có gì phải lo lắng.
Bà ấy còn nói tôi không thành tâm, không nghĩ biện pháp để giữ con gái bà ấy ở lại nơi này. Sao bà ấy lại làm ra chuyện mâu thuẫn như vậy?
Một mặt mẹ Tưởng cực lực yêu cầu con gái ở lại, thậm chí còn dùng thủ đoạn “đánh phục” để tạo áp lực cho Tưởng Mộc Thanh. Một mặt khác bà ấy lại không cho con gái ở lại, vì để Tưởng Mộc Thanh có thể trưởng thành thuận lợi, bà ấy còn sẽ đưa con gái tới cho ông bà ngoại chăm sóc.
“Linh linh…”
Lúc này, mẹ tôi đã dẫn theo túi lớn túi nhỏ trở về, còn tiện tay cầm cả rương hành lý của Tưởng Mộc Thanh trở về. Lúc trước mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng bà ấy sẽ đi tìm mẹ Tưởng nói chuyện, nếu không thể nói chuyện được sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn. Dù sao bà ấy cũng không cho phép mẹ Tưởng dẫn con gái nuôi của bà ấy đi dễ dàng như vậy.
“Ôi Tiểu Phàm, cũng ổn tồi… Mẹ có chuyện muốn nói với Tiểu Thanh.”
Mẹ vừa về tới, thấy hai người chúng tôi dính lại với nhau, mẹ trợn mắt liếc chúng tôi, sau đó cả tôi và Tưởng Mộc Thanh đều tranh thủ tách nhau ra.
“Tiểu Thanh, mẹ đã nói chuyện với mẹ con, cho dù bà ấy có đồng ý hay không con cũng sẽ ở lại nhà chúng ta. Đây là hành lý của con, còn đây là quần áo mới mẹ mua cho con.”
Mẹ tôi kéo Tưởng Mộc Thanh tới trước mặt, đưa túi mua sắm trong tay cho cô ấy.
“Thế nhưng…”
Tưởng Mộc Thanh không dám nhận lấy.
“Mẹ là mẹ con, mấy thứ này cũng chẳng đáng gì, đúng không?”
Mẹ tôi trực tiếp nhét mấy cái túi vào tay Tưởng Mộc Thanh.
“Mấy thứ này là gì vậy ạ?”
Tôi đi theo bên cạnh, hơi nhìn thử một hồi, thầm nghĩ mẹ có cần phải xuất huyết nhiều như vậy không? Gần như tiền sinh hoạt cả một năm của nhà chúng tôi đều nằm trong mấy cái túi này rồi.
Phụ nữ lãng phí kiểu vậy hẳn phải cắt tay bọn họ đi, để bọn họ không còn sức quẹt thẻ trả tiền hay là tới siêu thị sờ sờ mấy bộ trang phục bằng sợi tổng hợp.
Lúc đầu tôi định mách lẻo chuyện này với cha tôi, nhưng nể tình đây là đồ mẹ tôi mua cho Tưởng Mộc Thanh, thôi lần này bỏ qua cho bà ấy vậy, có điều ngày sau không được viện lý lẽ như vậy nữa.
Thấy tôi há to miệng, mẹ tôi chớp chớp mắt ra hiệu cho tôi.
“Mẹ, mẹ đã thuyết phục được bà ấy rồi sao? Không cần nhờ pháp luật can thiệp thật sao ạ?”
Nếu nương nhờ pháp luật sẽ tốn phí kiện tụng, phí thuê luật sư… Như vậy, chưa tính tới chuyện tốn kém quá nhiều, chỉ riêng việc thắng hay thua cũng là một ẩn số.
“Mặc dù quá trình không quá thuận lợi, nhưng nói chung Tiểu Thanh vẫn có thể ở lại.”
Mẹ tôi cười hậm hực, sau đó cởi áo ngoài của mình ra móc lên giá áo, rồi lại trở về phòng của mình.