Bậc thang gỗ đã rất lâu không có người quét dọn, vừa nhúc nhích một chút đã khiến một đống bụi bay vào mũi. Sau khi ánh đèn pin tắt một hồi lâu, ánh mắt tôi mới từ từ thích ứng với bóng tối nơi này. Trà Đồ đang rét run hẳn không có gì đáng ngại, đoán chừng chỉ là ban đêm gặp lạnh. Tôi xốc tấm vải nhựa đang phủ trên ghế sofa lên, để cô ấy ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi một hồi trước.
Rốt cuộc trên lầu có gì?
Đoán chừng là mấy con vật nhỏ như mèo hoang chuột hoang gì đó an cư ở chỗ này. Căn nhà nằm giữa một rừng cây, trong rừng cây có nước có thức ăn, bên này lại có thể che mưa chắn gió, đúng là nơi vô cùng thích hợp cho đám động vật nhỏ này sinh sống. Tôi sờ sờ tay vịn bậc thang, chậm rãi di chuyển lên tầng, đi tới tầng hai. Tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, đều là những nơi có thể chiêu đãi khách. Mà tầng trên lại là phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm, phòng vệ sinh… Là khu để chủ nhà bắt đầu cuộc sống hằng ngày. Chờ khi tôi lên lầu rồi, lầu trên trở nên an tĩnh vô cùng, không còn dấu hiệu động tĩnh như vừa rồi. Tôi mò lấy một cửa phòng, căn cứ theo ký ức ngày xưa, đôi đoán hẳn đây là phòng ngủ chính, là phòng của chú Lạc Tân và dì Émi. Như vậy nếu đi dọc theo hành lang này tới tận cùng khúc cua, hẳn sẽ tới gian phòng của Lạc Tuyết. Đã gần ba năm tôi không đi vào, thật muốn đi xem một chút.
Ừm?
Tôi nhìn thấy cuối hành lang có một ngọn đèn xuyên qua, chắc chắn bên trong có người, bởi động vật và vân vân tuyệt đối không thông minh đến mức có thể chiếu sáng. Dựa theo cảm giác của tôi, có khả năng nhất là Tưởng Mộc Thanh. Bởi vì lúc tối khi tôi lén lút ra ngoài với Trà Đồ, cô ấy vẫn luôn bày ra dáng vẻ không cam lòng. Vì có sự kiện theo dõi ở rạp chiếu phim lần trước, cho nên lần này cô ấy có len lén theo tới cũng rất bình thường. Thế nhưng cô ấy đang ở nhà giúp ông nội dọn dẹp, nếu chưa làm xong việc nhà, chắc chắn ông nội sẽ không thả cô ấy chạy lung tung. Lại nói cô ấy cũng không có chìa khóa, vốn không thể xuất hiện ở nơi này trước chúng tôi một bước. Nói không chừng đây là kẻ lang thang vụng trộm lật cửa sổ vào. Nói chung nếu hôm nay tôi không làm rõ xem rốt cục chuyện này là thế nào, tôi sẽ không dễ dàng rời đi. Men theo nguồn sáng nhỏ hẹp kia, tôi đi tới trước cửa phòng Lạc Tuyết, phát hiện tia sáng xuyên qua từ khe cửa phòng Lạc Tuyết ra ngoài. Trong căn phòng gió thổi không lọt, ánh đèn có vẻ phá lệ chói mắt.
"Két C-K-Í-T..T...T..."
Dùng sức đẩy cửa phòng Lạc Tuyết ra. Bởi vì đã rất lâu không sử dụng, dường như nút xoay cửa đã bị gỉ, tôi phải dùng sức thật mạnh, còn xắn ống tay áo lên mới có thể miễn cưỡng mở cửa ra. Ngay nháy mắt cửa bị mở ra, tia sáng chói lóa trong phòng chiếu tới tôi không mở mắt ra nổi. Hơi chớp chớp mắt một hồi, giảm xóc thị giác một chút, để mắt tôi một lần nữa thích ứng với hoàn cảnh có ánh sáng, tôi lại nhìn về phía gian phòng.
"..."
Điều đó là không có khả năng?! Tôi thật sự không thể tin vào tất cả những gì tôi đang chứng kiến trước mắt. Một cô gái tóc bạch kim đang mở đèn trên bàn sách, ưỡn thẳng lưng ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng dựa vào bàn viết gì đó.
Lạc Tuyết!
Thật sự là Lạc Tuyết!
!
Vì để tránh việc kỳ vọng thất bại như lần trước, tôi cố gắng đè ép tâm tình kích động, tỉ mỉ quan sát đến thiếu nữ đang ngồi bên bàn viết thứ gì đó. Mái tóc dài màu bạch kim của cô ấy đã dài hơn trước đây rất nhiều, dài đến phần eo. Cô ấy mặc váy liền áo màu trắng không tay, ngồi rất ngay ngắn trước bàn sách, dường như đang chăm chú học tập. Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, hệt như có người thường lui tới, trên đỉnh đầu là trần nhà vẽ trời xanh mây trắng. Trên vách tường chung quanh dán giấy dán tường cây xanh cỏ nhỏ, trên giường vẫn là chiếc ga giường cùng với chăn đầy họa tiết gấu hoạt hình, trên gối đầu còn đặt một con gấu nhung lớn màu trắng. Cô ấy vẫn thích gấu con như vậy, bởi vì gấu không sợ lạnh. Vào thời kỳ cuối của bệnh tật, vì tim không cung cấp đủ máu, khóe miệng cô ấy thường xanh tím, tứ chi lạnh lẽo, cần phải mặc nguyên quần áo và trùm một cái chăn thật dày lên mới có thể ngủ. Cô ấy khát vọng bản thân có thể có được lớp da lông thật dày như gấu trúc, như vậy cô ấy cũng không cần sợ lạnh nữa. Khi mùa đông tới, cô ấy còn có thể đi ngủ đông, sau khi ngủ đông sẽ có một đoạn thời gian rất dài không cảm thấy lạnh lẽo nữa. Thực sự là kẻ ngốc đáng yêu, cô ấy cho rằng chỉ cần dùng "gấu" làm họa tiết trang trí cho các vật dụng chung quanh là có thể biến thành gấu con sao? Xem trang phục hiện tại của cô ấy, dường như cô ấy cũng không sợ lạnh giống tôi. Chẳng lẽ cô ấy đã khỏi bệnh thật, sau đó biến thành một lò lửa lớn nóng hừng hực? Ha ha, xem ra sau này tôi không cần phải sưởi ấm đôi tay cho cô ấy nữa.
"Lạc Tuyết..."
Tôi đi vài bước tới, đứng bên cạnh cô ấy, mắt nhìn về thứ cô ấy đang viết.
"Lục Phàm đáng ghét, không thể xem trộm nhật ký của người ta!"
Lạc Tuyết đáng yêu vội vàng bảo vệ thứ bản thân mình đang viết.
"A, thật xin lỗi, vậy anh ngồi ở đây trước chờ em viết xong." Tôi vội vàng xin lỗi vì sự đường đột của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thưởng thức góc nghiêng tuyệt mỹ khi đang viết nhật ký của cô ấy.
"Em luôn cảm thấy anh rất đáng nghi, anh tránh xa ra một chút, áp gần như thế chỉ cần hơi liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy, đúng không?" Lạc Tuyết tức giận nghiêng đầu lại quát lên với tôi.
"Được rồi, chuyện gì cũng nghe em!"
Tôi mỉm cười ngồi xuống trên giường cách bàn học khá xa.
"Em trở về lúc nào vậy? Cũng không thông báo cho anh một tiếng, còn coi anh là bạn nữa không vậy!"
Tôi nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú viết nhật ký của cô ấy, cảm thấy mình bị người thờ ơ, có chút mất hứng trách móc.
"Hôm nay vừa tới, đi vòng chung quanh một vòng lớn, cuối cùng vẫn muốn về thăm nhà một chút." Lạc Tuyết khẽ ngẩng đầu lên, hình như đã viết nhật ký gần xong.
"Không định ở lâu sao? Còn có bệnh của em... khỏi hẳn rồi?"
Cô bé này đi dạo một vòng lớn chung quanh mà không biết tới nhà tôi tìm tôi! Rốt cuộc trong lòng cô ấy còn có tôi hay không! Còn có, vì sao cô ấy vừa trở về đã lại muốn đi? Có lẽ sau khi định cư nước ngoài đã có rất nhiều chuyện phải làm.
"Bệnh đã sớm khỏi rồi, em vừa ra nước ngoài đã chữa khỏi. Hôm nay em trở về là muốn tới đây thăm lại nơi em đã từng sinh sống."
"Chú dì không về cùng em sao?"
Tôi biết phòng này, ngoại trừ căn phòng này, những nơi khác đều không hề có dấu hiệu được dọn dẹp. Thoạt nhìn cô ấy chỉ định ở lại đây một đêm sau đó sẽ rời đi. Trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát vô cùng.
"Không, bọn họ đều đang sống rất vui vẻ ở nước ngoài, chỉ có một mình em chạy về. Nói cho anh biết, hiện tại em đã có một cậu em trai, vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa trông em ấy còn rất đáng yêu, đặc biệt đáng yêu. Cả ngày cha mẹ em đều quay xung quanh em ấy. Hiện tại em về nhà cứ cảm thấy như mình là người dư thừa."
Trong giọng nói của Lạc Tuyết tràn đầy vui mừng.
"Nào có, em ở đâu cũng không phải người thừa!"
Tôi vô cùng bất mãn cường điệu nói.
"Dù sao thì em cũng đã từng tạo ra nhiều phiền phức cho bọn họ như vậy, nếu như không phải tại em, có lẽ sự nghiệp của cha em sẽ được phát triển càng tốt hơn. Chẳng qua hiện tại đã xong rồi, rốt cục bọn họ cũng có thể bình yên làm việc, chăm sóc em trai em."
Lúc này, rốt cục Lạc Tuyết cũng viết xong nhật ký, khép quyển nhật ký lại, nghiêng đầu nhìn tôi.
"Tiểu Tuyết..."
Khi còn bé Lạc Tuyết đã đáng yêu vô cùng, bây giờ nhìn lại, cô ấy tuy đã trưởng thành nhưng không hề bớt đáng yêu chút nào. Đôi mắt cô ấy như càng lớn hơn, hệt như người mẹ nước ngoài xinh đẹp của cô ấy. Con ngươi xanh thẳm lóe sáng, hệt như đã trở nên càng thêm trong suốt hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã nẩy nở hơn một chút, nhưng làn da vẫn mềm mại mũm mĩm như khi còn bé, không nhìn thấy một chút nếp nhăn hay tàn nhan nào. Làn da trắng nõn sáng bóng, kế thừa chất da của người mẹ nước ngoài. Chẳng qua ngũ quan của cô ấy lại có vẻ thanh tú giống người trong nước, gien ưu tú của người cha cũng không bị mai một. Vóc người vốn như sân bay nay cũng đã thành thục hơn không ít, trên người cô ấy như đã có thêm một chút thịt, nhất là thể tích bộ ngực như đã lớn thêm không ít.
"Lục Phàm?"
Lạc Tuyết nằm sấp trên chỗ tựa lưng, nghi ngờ nhìn chằm chằm dáng vẻ tôi đang ngây người. Đột nhiên nhận ra ánh mắt sắc mị nguy hiểm của bản thân, tôi vội vàng điều chỉnh lại tầm mắt mình, quy củ mà nhìn về phía mặt của cô ấy.
"Lạc Tuyết, anh đã xem hết những trang nhật ký của em trước đây, anh..."
Tôi không tự chủ được mà nhắc tới cuốn nhật ký kia, hiện tại trong lòng thực sự là ngũ vị tạp trần.
"A a a, rõ ràng em đã xin cha đốt nhật ký đi, sao nó lại rơi vào tay anh?!" Lạc Tuyết vừa nghe thấy lời này lập tức vội đến độ trực tiếp nhảy dựng lên.
Cô ấy chạy đến trước mặt tôi, xấu hổ và giận dữ mà lấy tay túm cổ áo tôi.
"Anh đã xem hết toàn bộ sao..."
Đứng trước mặt tôi, cô ấy cúi đầu, dáng vẻ hờn dỗi, xấu hổ vô cùng.
"Đã xem toàn bộ!"
Tôi lớn mật trực tiếp ôm lấy eo cô ấy, khiến cô ấy ngồi lên đùi tôi.
"A, Lục Phàm học xấu..."
Cô ấy giật mình nhìn cử động to gan của tôi, giãy giụa thân thể.
"Vậy em có thích anh không? Không thích anh anh có thể buông ra."
Tôi như trêu ghẹo cô ấy mà chuẩn bị buông tay ra.
"Anh biết hết rồi sao... A a, thật thẹn... Em mới không có thích anh... Em... Ừm..." Hai tay Lạc Tuyết treo trên cổ tôi không chịu buông ra, ngoài miệng muốn giải thích gì đó, thế nhưng cô ấy lại xấu hổ đến mức trực tiếp nói năng lộn xộn.
"Tiểu Tuyết, hiện tại anh chờ em nói hết lời trong điện thoại." Tôi ôm cô ấy vào ngực, ôm thật chặt, cảm thụ nhiệt độ phát ra từ thân thể thiếu nữ.
"Lục Phàm, em..."
Đây là lời tôi vẫn luôn chờ đợi cô ấy nói ra.
Vừa lúc đó, đột nhiên đèn trên bàn tắt ngấm, thoáng chốc cả gian phòng đã tối xuống.
Đột nhiên tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngoại trừ ôm lấy Lạc Tuyết, chuyện gì cũng không thể làm được.
"Phốc phốc!"
Là tiếng dao găm đâm mạnh vào bắp thịt và xương cốt.
...
"Khụ khụ..."
Đột nhiên thiếu nữ trong lòng tôi bắt đầu ho khan.
"Ách, khụ khụ..."
Thiếu nữ hướng về phía tôi mà ho kịch liệt, thậm chí cô ấy đã bắt đầu nôn mửa trước ngực tôi. Trong phòng vốn tràn đầy cảm giác ấm áp hiền hòa đột nhiên bị mùi máu tươi nồng nặc thay thế.
"Lạc Tuyết, em bị sao vậy?"
Tôi có dự cảm xấu.
"Phía sau... Lục Phàm... Cứu... Cứu em..."
Lạc Tuyết miễn cưỡng quay người lấy tay đè trước ngực tôi, cách áo sơ mi mỏng tanh, tôi cảm giác được cảm giác ướt át dị thường.
"Xoẹt——" Dao găm bị rút ra.
"A!"
Lạc Tuyết rên rỉ.
"Ào ào —— "
Là tiếng máu đang chảy ra từ vết thương, còn có tiếng máu rơi xuống sau khi rút dao găm ra. Tiếp theo, đột nhiên Lạc Tuyết bị một lực mạnh kéo ngược ra phía sau, rời khỏi lồng ngực tôi. Tôi vội vàng nhào về phía trước, lại bị người một cước đá văng.
"Bịch!"
Là tiếng thân thể cô ấy bị nện lên sàn nhà.
"Sàn sạt..."
Trên sàn nhà có tiếng ma sát truyền đến.
Cô ấy bị người kéo đi một khoảng rất dài, sau đó bị đẩy tới bên cạnh một cái tủ, tôi nghe được tiếng thân thể người va chạm với tủ gỗ.
"Cứu mạng... Không muốn..." Tiếng giãy giụa hơi yếu sau cùng.
"Phập C-K-Í-T..T...T!"
"Phập C-K-Í-T..T...T!"
Sau đó lại có thêm vài tiếng đâm rất mạnh, mỗi một lần đâm mũi đao đều đụng lên trên tủ quần áo, phát ra âm thanh.
"Lạc Tuyết..."
"Lạc Tuyết..."
Trong bóng tối, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể hô tên Lạc Tuyết một cách vô ích.
...
Sau cùng, gian phòng trở nên an tĩnh tới đáng sợ, trong căn phòng đen nhánh chỉ quanh quẩn tiếng kêu nhẹ nhàng của tôi.
"Là ai? Rốt cuộc là ai?"
Sau khi kêu một hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, tôi ý thức được rất có thể Lạc Tuyết đã bị người... Đùa sao? Cứ như vậy...
"..."
Lúc này, có người mở đèn bàn trên bàn, cả phòng lại trở nên sáng bừng. Mọi thứ đều trở nên rất rõ ràng. Ánh mắt tôi quét thẳng qua, bắt đầu từ trên giường trước mặt của tôi có một vết máu đỏ tươi vẫn luôn kéo dài thẳng tới góc tường để tủ quần áo. Khi nhìn tới phía sau tủ quần áo, tôi thấy hai chân lõa lồ dính đầy máu tươi của thiếu nữ đang rất thống khổ mà vặn vẹo.
"Lục Phàm chỉ có thể là của một mình tôi."
Bên cạnh có một giọng nói linh hoạt kỳ ảo truyền tới.
"Tạch tạch."
Trong đầu tôi như có vật gì đó bị đứt đoạn.