Con mèo đen nhỏ chổng vó, giương nanh múa vuốt nằm ngang trên đùi của tôi. Thoạt nhìn trông nó có vẻ khó chịu. Thỉnh thoảng tôi lại lấy tay xoa bụng nó. Bởi vì tôi không tập trung lắm nên đến sau cùng dường như lại biến thành đang gãi ngứa cho nó. Đều do mẹ tôi không chăm sóc tốt cho mèo đen nhỏ sau khi chúng tôi đi. Trong khoảng thời gian này nó thường phải bữa đói bữa no, kết quả dẫn đến tiêu hóa kém.
Lúc chúng tôi trở lại, nó đang nằm trong ổ nhỏ của mình đau khổ kêu meo meo liên tục, thế mà mẹ tôi lại như không nghe thấy, ra sức gõ bàn phím trong phòng, chuyên tâm với tác phẩm của mình. Tưởng Mộc Thanh thấy dáng vẻ không thể động đậy nổi của mèo đen nhỏ, sợ đến trắng bệch cả mặt. Cô ấy ôm chặt lấy đoàn lông đen tròn vo này, công bố mèo đen nhỏ là người nhà của cô ấy, còn biểu hiện ra tư thế buồn giận kiểu nếu nó chết rồi cô ấy cũng không sống nổi nữa. Biểu hiện này của Tưởng Mộc Thanh khiến tôi cũng phải chú trọng hơn nhiều. Tôi và cô ấy vội vàng đưa mèo đen nhỏ đến bệnh viện thú cưng ở gần đây.
Bác sĩ thú y sờ sờ bụng của mèo đen nhỏ, nói là do nó bị bệnh tiêu hóa, sau đó lại cho nó uống thuốc, cuối cùng để chúng tôi mang nó về. Trước khi về bác sĩ còn dặn chúng tôi phải xoa bụng cho nó nhiều một chút, xúc tiến tiêu hóa đường ruột, để nó có thể tiêu hóa tốt hơn. Bởi vì đường sá mệt nhọc thời gian dài, Tưởng Mộc Thanh vừa về đến đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Dọn dẹp một chút, tắm sơ một phen sau đó cô ấy quay về phòng ngủ. Người cuối cùng cũng được khôi phục tự do là tôi đây lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh bàn máy tính đã lâu không ngồi.
Trước đây tôi chưa từng sờ bụng mèo bao giờ, hiện tại thỉnh thoảng sờ sờ, chỉ thấy lông nó mềm mềm, phải nói là mềm mại vô cùng, cảm giác rất thoải mái. Cho nên tôi vừa sờ đã không dừng lại nổi, dứt khoát đặt nó nằm ngang trên đùi tôi, một tay xoa bóp tiêu thực cho nó, tay kia cầm chuột, mắt nhìn tin tức trên màn hình máy vi tính.
"Bị mèo cắn..."
Tay đang xoa trên bụng mèo vô thức dừng lại. Nhìn mèo tôi lại đột nhiên nghĩ tới Trà Đồ "bị mèo cắn", nhớ kỹ cô ấy từng đưa cho tôi một món quà, kêu tôi sau khi trở về phải mở ra xem ngay. Tôi mở cái hộp giấy nhỏ kia ra, vừa mở vừa nhìn...
"Giấy thông báo trúng tuyển trường trung học phổ thông số một."
"Tên học sinh: Trà Đồ." ?!
Phía sau còn kèm một tờ giấy.
"Đại ca, chúng ta cùng tiếp tục mấy trò đùa dai đi!"
Đây có thể tính là quà sao? Cô ấy cho rằng chỉ cần học cùng một trường trung học phổ thông với tôi là có thể tiếp tục phong vân thời tiểu học sao? Vậy mà cô bé này lại có thể thi vào trường trung học phổ thông số một thành phố… Tôi nhớ dường như cha mẹ cô ấy làm việc ở thành thị bên cạnh, muốn vượt thành thị thi vào trường trung học phổ thông số một thành phố, lúc thi lên cấp ba điểm của cô ấy tối thiểu cũng phải lọt Top 3 bản xứ. Thoạt nhìn cô ấy không chỉ có thân thể cường kiện, ngay cả thành tích cuộc thi cũng luyện đến nơi đến chốn. Nếu cô ấy tới trường chúng tôi học nhất định phải ở ký túc, thỉnh thoảng chủ nhật cuối tuần sẽ đến nhà chúng tôi làm khách, đây là chuyện không cách nào đỡ được. Tôi không khỏi bắt đầu chột dạ, căng thẳng quay đầu nhìn sang, cảnh giác xem Tưởng Mộc Thanh có xuất hiện ở chung quanh tôi không.
Nếu cô ấy biết hai chúng tôi còn chưa thoát khỏi Trà Đồ...
Vốn dĩ cô ấy biết Trà Đồ sẽ không ở chung với chúng tôi quá lâu, cho nên cô ấy mới không làm quá mức. Nếu cô ấy biết sau này chúng tôi sẽ học chung một trường, hậu quả này khó mà lường được. Cũng may, đợt huấn luyện quân sự dành cho tân sinh khối mười là phải tới quân doanh huấn luyện dưới hình thức khép kín, còn có tròn một tuần để giảm xóc. Tôi nghĩ nếu đã không tránh được, chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian này cố gắng điều chỉnh tâm thái của Tưởng Mộc Thanh. Tôi hậm hực để "kinh hỉ" qua một bên. Một lần nữa nhìn về phía máy vi tính của mình. Gần một tuần tôi không đổi mới tiểu thuyết của tôi trên mạng, không biết hiện tại nó thế nào rồi, tôi bật trình duyệt mở trang web kia ra.
"Bản web Cơ Chiến Đệ Nhất Văn."
"Hoài nghi khuynh hướng giới tính của tác giả."
"Tác giả là Gay đúng không."
"Tác giả rất thích viết tình tiết nam nam."
"Một người đàn ông chơi hậu cung."
"Vua trong đám gay."
"Còn không mau đổi mới, tôi rất hưng phấn, tôi rất hưng phấn, buổi tối nằm mơ cũng thấy đủ loại play giữa nhân vật nam chính cùng với một đám nam phụ."
...
Chẳng lẽ trong web Light Novel cũng có một đoàn hủ nữ đang đọc? Mặc dù trong trang web này cũng có shouju manga(1) dành cho nữ sinh, thế nhưng phần lớn quần thể tiêu phí ở Light Novel vẫn là trạch nam nha. Chẳng lẽ đám trạch nam này đã trạch tới mức đột biến hướng giới tính?
(1) Shouju manga: Một thể loại manga nhắm tới đối tượng độc giả là các cô gái vị thành niên. Trạch nam: Những chàng trai thích ru rú trong nhà.
Không được, tôi không thể để mặc bọn họ tiếp tục đi về hướng sụp đổ như vậy được. Tôi phải khiến các hủ nữ tin tưởng tình yêu giữa nam và nữ, khiến trạch nam lại một lần nữa có hy vọng với phái nữ.
Cho nên...
Hẳn trong bộ truyện của tôi nên có một nữ chính, như vậy mới có thể vĩnh viễn tiêu trừ hiểu lầm không giải thích được này. Ách, tôi đã viết nhiều như vậy đột nhiên lại có một nhân vật nữ chính xuất hiện, liệu có phải quá trúc trắc rồi không? Liệu có ảnh hưởng tới kết cấu chỉnh thể của câu chuyện không? Nhất định phải chú ý tới phương pháp nữ chính xuất hiện. Xét thấy bản tác thuộc về cơ chiến, hẳn sự xuất hiện của nữ nhân vật chính cũng phải có liên quan tới chiến đấu cùng cơ giáp. Nữ đội viên của chiến đội bên cạnh? Hoặc cô gái được cứu sống trong chiến đấu? Hay là nữ nhân vật phản diện tẩy trắng. Những sáo lộ này có phải hơi cũ rồi không.
Nhất định phải tìm kiểu mới mẻ độc đáo hơn mới được! Cho nên...
Tôi chuẩn bị viết như vậy. Cơ giáp trí năng mà nhân vật nam chính đã lái từ trước tới nay, bởi vì sóng vai chiến đấu với nam chính thời gian dài, chịu đựng đủ loại thao tác và vuốt ve của nam chính, cuối cùng lâu ngày sinh tình. Một lần vì bị lực lượng ngoài hành tinh của địch tập kích, vì để cơ giáp mạnh mẽ của nam chính mất đi lực chiến đấu, lực lượng ngoài hành tinh đã biến cơ giáp thành một cô gái đáng yêu thân thể mềm mại dễ dàng bị đẩy ngã. Nữ chủ cứ xuất hiện một cách tài tình như vậy. Tôi đúng là một thiên tài.
Lại nghĩ tới những đặc điểm như nữ chính nên có hình tượng kiểu gì, phải xây dựng tính cách, chiều cao, số đo ba vòng và vân vân như thế nào… Đầu tiên tôi phải khẳng định, những thứ này nhất định phải phù hợp với yêu cầu cụ thể về tình nhân của mọi người. Điều thứ nhất, nhất định phải là người đẹp. Như thế nào gọi là người đẹp? Mỗi người có một thẩm mỹ khác nhau, cứ xây dựng hình tượng theo yêu cầu của đại đa số người đi. Vì vậy tôi viết hai chữ "người đẹp" vào mục tìm kiếm, vừa nhấn enter đã có rất nhiều hình người đẹp chen chúc tới. Sau đó vừa so sánh một chút tôi đã cảm thấy hoa mắt. Dựa theo quan điểm của cá nhân tôi, tôi cảm thấy người nào cũng không tệ.
Vậy tìm điểm giống nhau đi...
Mắt đều rất lớn, ngực cũng rất lớn, chân đều rất dài, da thì rất trắng... Ừm, tôi đã hiểu đại khái mọi người thích dạng nhân vật nữ chính như thế nào rồi. Thế nhưng nếu như nhân vật nữ chính tôi viết ra giống với người đẹp bình thường, như vậy nói cho cùng nữ chính của tôi không thể có đặc điểm của riêng mình, cho nên tôi định phóng đại yếu tố những người này thích. Mắt thật lớn, ngực thật lớn, chân cực dài, da cực trắng. Hợp lại xem có phải hơi không được bình thường lắm không? Chẳng qua nếu đây là do thế lực tà ác ngoài hành tinh tấn công cơ giáp tạo thành, hơi không được bình thường như vậy cũng thích hợp.
Ừm.
"Lục Phàm, anh đang làm gì vậy?!"
Lúc này, phía sau tôi truyền tới tiếng gào cuồng loạn. Không biết Tưởng Mộc Thanh đã tỉnh ngủ từ lúc nào đột nhiên đứng phía sau tôi, thấy được ảnh mấy người đẹp trong mục tìm kiếm trên trình duyệt của tôi. Nguyên một trang đầy hình mấy cô ngực lớn... còn chưa kịp tắt đi.
"Rõ ràng đã có em, vì sao Lục Phàm còn ngồi đây nhìn mấy hình này... Là anh không hài lòng với em sao?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh cương cứng lại. Cô ấy đoạt lấy con chuột của tôi, sau đó không ngừng kéo xuống, tỉ mỉ kiểm tra những hình ảnh mà tôi từng xem sơ qua. So sánh với người mẫu gợi cảm trên hình, thiếu nữ cảm giác dường như thân hình mình thực sự kém bọn họ một chút. Dường như Tưởng Mộc Thanh đã tìm được mấu chốt quan trọng khiến tôi phải xem những hình ảnh này.
"Quả nhiên Lục Phàm ngại thân hình em không đủ nóng bỏng. Em đã nói rồi, em sẽ cố gắng... lớn lên... Vì sao Lục Phàm anh không tin em..." Cô ấy đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ đang tìm tư liệu sống thôi." Thấy cô ấy lại sắp tức giận, tôi vội vàng giải thích.
"Tư liệu sống?"
"..." Hình như tôi nói lỡ miệng.
Tuyệt đối không thể để Tưởng Mộc Thanh biết tôi đang viết Light Novel. Tuy cô ấy cũng biết tôi thích thứ này, cũng có thể sẽ viết nó, thế nhưng tôi cứ mơ hồ cảm thấy ngại, không muốn để người quen biết tôi viết mấy thứ này.
"Cái kia..."
Nên nói như thế nào đây.
"Rốt cuộc là tư liệu sống gì?"
"Ừm..."
"Tư liệu sống gì nha?!" Cô thấy dáng vẻ do dự của tôi, mất hứng vặn hỏi.
"Tưởng Mộc Thanh à, thật ra anh đang suy nghĩ... Nếu như anh viết chuyện anh và em quen biết thành một cuốn tiểu thuyết, liệu có thể được mọi người hoan nghênh không? Anh đang tìm tư liệu sống về các nhân vật nữ phụ trong bộ truyện này." Tôi hết sức chăm chú hồi đáp.
"Chuyện của em và Lục Phàm không cần những nhân vật nữ phụ khác. Lại nói..." Tưởng Mộc Thanh thấy tôi nói như vậy mới hơi hòa hoãn một chút.
"Lại nói cái gì?"
"Lại nói, em đã đang viết rồi, viết trên trang web mà Lục Phàm anh từng nói kia. Thứ Lục Phàm từng dạy em em đều đang hoàn thành thật tốt." Tưởng Mộc Thanh tiếp tục di chuyển chuột, ấn vào trang web tôi đã từng giới thiệu cho cô ấy.
Tôi nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh vô cùng tự nhiên điểm vào quyển truyện đứng đầu bảng truyện mới trên trang chính.
"Cô bé và người gỗ."
"Tác giả: Lục Phàm số 10002." Cái số tên này thật sự đáng sợ không tưởng nổi.
Tôi trực tiếp sững sờ ở đó.
"Em viết sao?" Tôi lấy lại chuột click vào đọc.
Tỉ lệ ấn vào còn rất cao nha, chỉ có một quyển ngắn ngủn như vậy lại có tỉ lệ ấn vào vượt quá số lượng ấn vào tác phẩm tôi viết mấy năm tới nay. Đầu tiên nhìn bình luận của các độc giả một chút xem.
"Tác giả là một cô gái đáng yêu."
"Tác giả thật quá đáng yêu."
"Rất muốn đẩy ngã em tác giả đáng yêu."
"Đoán chừng bạn trai của tác giả là một cây gỗ mục, đến trong lòng anh đi, anh sẽ dạy em…"
"Em gái thích đầu gỗ thật đáng yêu."
"Thật muốn ôm lấy tác giả, sờ sờ đầu tác giả."
Nhìn những bình luận này, trong lòng tôi lại có cảm giác là lạ, hơi không dám nhìn vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh đang ngồi bên cạnh. Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhấn mở bộ truyện, bắt đầu đọc. Câu chuyện bắt đầu từ cảnh cô bé lang thang bị người ném vào đống rác trong một ngày trời mưa. Cô bé không nơi nương tựa, bắt đầu phiêu bạc lưu lạc khắp nơi, dựa vào nhặt cơm thừa canh cặn ôi thiu trong đống rác làm thức ăn. Trong lúc lưu lạc trên đường, cô ấy gặp phải một con mèo đen nhỏ cũng bị bỏ rơi đang kiếm đồ ăn trong đống rác. Đồng bệnh tương liên, hai bên hiểu nhau, giúp đỡ nhau, tới cuối cùng cô gái và mèo con đã trở thành bạn bè. Thấy "mèo đen nhỏ", tôi vô thức nhìn nhìn con mèo đen nhỏ tựa như đã ngủ thiếp đi trong lòng tôi.
Câu chuyện lấy thị giác ngôi thứ ba của cô gái, miêu tả ngày tháng cô và mèo đen nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Hai người sống với nhau gần một tháng, mãi tới khi mùa đông lạnh lẽo phủ xuống.
Mùa đông đến, vào ban đêm, cô gái và mèo mun không nhà để về rét cóng đến lạnh run, chỉ một chút nữa thôi cả hai sẽ bị đông cứng ở đầu đường, chỉ có thể vùi người dưới mái hiên cố gắng sưởi ấm. Nhưng con người vẫn luôn ích kỷ, chỉ cần có người phát hiện bọn họ tự ý sử dụng mái hiên nhà mình, trộm chút ấm áp rỉ ra trước cửa nhà mình, bọn họ sẽ coi hai người là ăn trộm mà đuổi hai người đi. Cũng có người có ý thu lưu hai người, thế nhưng hai người không phải gặp bọn buôn người muốn bán cô gái thông minh đi, ép khô giá trị trên người cô gái thì cũng gặp phải những người đàn ông không có ý tốt, muốn chiếm lấy thân thể cô gái, nạp làm tiểu thiếp. Cũng may có mèo đen nhỏ vẫn luôn trợ giúp cô gái, hai người hết lần này tới lần khác không chút tổn hao thoát khỏi hiểm cảnh. Thế nhưng cảm giác ấm áp trong lòng cũng bị rút đi từng chút từng chút một, sau cùng trở nên băng lạnh, không còn tin tưởng vào chuyện trên thế giới này còn có người đáng để tín nhiệm. Mãi đến khi cô ấy gặp được một người thợ mộc và con trai của người thợ mộc ấy. Người thợ mộc già thành thật thuần phác, cậu con trai của ông ấy cũng là người rất thiện lương. Mặc dù nhà hai người không giàu có gì, thế nhưng sau khi có thêm cô gái và mèo đen nhỏ, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận. Căn nhà đơn sơ ngăn cản gió tuyết phía ngoài, cô gái và mèo đen nhỏ cho dù là trên thân thể hay trong tâm hồn đều được sưởi ấm. Ngày thường, cậu con trai nhiệt tình giúp đỡ chăm sóc cô gái, điều này khiến cô gái rất cảm động. Thời gian dần qua, cô gái phát hiện mình đã thích cậu con trai này. Thế nhưng khi tỏ tình, cô gái ôm cậu con trai, vừa sờ ngực cậu con trai đã phát hiện thân thể cậu con trai lạnh như băng. Quay qua hỏi thợ mộc già mới biết được thợ mộc già không có con, cậu con trai này là ông ấy lấy gỗ tạo thành...
...
Xem một hồi lại thấy, câu chuyện này như truyện cổ tích pha chút sắc điệu âm u...
Ở cuối chương mới nhất, "Lục Phàm số 10002" có viết.
"... Rốt cục cô gái cũng dùng kiếm khắc tên của mình lên tim đầu gỗ." :))))))