Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06 - Chương 23 Đại hội thể dục thể thao mùa thu khiến người chán ghét

Dựa theo kinh nghiệm bình thường, sau tết trung thu không lâu các trường học sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu quy mô toàn trường.

Thật ra tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao nhà trường lại cứ nhất định phải lựa chọn mùa thu để cử hành đại hội thể dục thể thao, mùa hè và mùa đông tôi còn có thể hiểu là vì trời quá nóng hoặc quá lạnh, vậy vì sao không thể tổ chức vào mùa xuân?

Cũng có lẽ là vì vào mùa xuân, thân thể vừa trải qua kỳ nghỉ đông lờ đờ, cơ năng thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể chịu nổi loại vận động kịch liệt như vậy.

Nói chung là trường chúng tôi sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, hơn nữa chủ nhiệm lớp chúng tôi còn yêu cầu mọi người nhất định phải báo danh tham gia ít nhất một hạng mục, nói là vì cổ vũ tinh thần tích cực tham dự phong trào thể dục thể thao của mọi người.

Thật ra lúc đầu lớp chúng tôi cũng không nhiều chuyện như vậy, việc tham gia đại hội thể dục thể thao cũng hoàn toàn dựa vào ý nguyện bản thân. Nguyên nhân khiến chủ nhiệm lớp đưa ra mệnh lệnh lỗ mãng như vậy là vì vậy mà lớp chúng tôi lại không có một ai nguyện ý tham gia đại hội thể dục thể thao.

Cũng đúng, nhìn lớp trưởng ấp a ấp úng, mấp máy tuyên bố trường học sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, muốn mọi người mau chóng báo danh tham gia, chỉ chớp mắt chúng tôi đã mất nhiệt tình tham gia đại hội thể dục thể thao.

Trước đây, vì sao chúng tôi lại chọn một người không hề có khí chất lãnh đạo đi làm trưởng lớp của chúng tôi vậy? Tôi cảm thấy tùy tiện kéo một người lanh mồm lanh miệng từ trong hội học sinh ra cũng tốt hơn cậu ta nhiều.

Lúc này, tôi bắt đầu có chút nhớ nhung lớp trường lớp F ngày xưa Mặc Thi Vũ. Không biết cậu ta giỏi hơn người này tới mức nào.

Thế nhưng, chúng tôi cũng không thể trách cậu ta. Dù sao thì ở lớp B, tựa như bọn họ không muốn tham gia những hoạt động không liên quan tới học tập như đại hội thể dục thể thao, không ai muốn tranh cử chức lớp trưởng vốn không liên quan gì tới học tập.

Rèn luyện thân thể và quản lý lớp học hằng ngày đều là việc vặt vãnh phải tốn thời gian xử lý, tuyệt đối chẳng có ích lợi gì với học tập. Trong kỳ thi đại học cũng không thi thể dục, cũng sẽ không vì bạn là cán bộ học sinh mà được cộng thêm điểm.

Kết quả lớp trưởng liên tục dập đầu khuyên nhủ mọi người nửa ngày, nhưng trong một xấp hạng mục thật dày kia vẫn không xuất hiện một cái tên nào. Cậu ta chỉ có thể tội nghiệp mà cầm tờ ghi danh đi tìm chủ nhiệm lớp.

Lớp B không thể không có lấy một người nào đi tham gia đại hội thể dục thể thao, không thể để tất cả làm khán giả hết đúng không?

Nếu chuyện biến thành như vậy thật, chắc chắn chủ nhiệm lớp của chúng tôi sẽ bị lãnh đạo trường học gắn mác không ủng hộ hoạt động tập thể của trường học, tình cảnh lúc ấy sẽ rất khó xử.

"Nếu các em không bận gì vào ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, mỗi người nhất định phải ghi danh một hạng mục cho tôi. Tôi không quan tâm xếp hạng cuối cùng của các em, nhưng mỗi người đều phải tích cực tham gia!"

Chủ nhiệm lớp đã hạ mệnh lệnh chết như thế.

Tôi thật không muốn lãng phí sức lực mà vận động một vòng ngay dưới trời nắng chói chang, hệt như đấu sĩ trong trường giác đấu cho một đám khán giả không tập trung xem, cho nên tôi nhất định phải tránh hoạt động này.

Biện pháp duy nhất là kiếm một số chuyện để làm vào ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, miễn phải làm vận động viên.

Cho nên sau khi hết giờ học, tôi không nói hai lời lập tức báo danh vào nhóm tình nguyện trong đại hội thể dục thể thao.

Cái gọi là tình nguyện là do hội học sinh lâm thời chiêu mộ được từ các lớp, sẽ được sung làm nhân viên công vụ chuyên làm việc lặt vặt trong đại hội thể dục thể thao.

Người làm việc cao cả một chút thì đứng trên đài chủ tịch đọc "bản thảo đến từ một bạn nào đó ở một lớp nào đó".

Nội dung cụ thể của bản thảo đại khái là miêu tả về khí trời trong ngày đại hội thể dục thể thao, sau đó lại miêu tả một chút về tình huống cuối cùng của vận động viên trong lớp, bình thường chúng tôi vẫn thường lấy phương thức hô khẩu hiệu cố lên để kết thúc.

Mà những người làm việc thường thường một chút lại là hỗ trợ làm việc cho các giáo viên làm trọng tài, ví như hỗ trợ ghi nhớ thành tích, đưa nước cho vận động viên hay đưa các vận động viên bị thương tới phòng y tế. Công việc này ít phải vận động hơn, chỉ cần lắc lư xung quanh giáo viên là được.

Loại kém nhất là giám sát vệ sinh, còn có điểm danh nhân số mỗi lớp. Đây là việc thảm nhất, phạm vi lắc lư từ xung quanh giáo viên mở rộng tới toàn bộ sân vận động.

Tôi lựa chọn công việc tình nguyện chất lượng thường.

Dường như tiếng phổ thông của tôi còn chưa được tới yêu cầu để làm MC cao cấp, hơn nữa có vẻ như vị trí này sẽ chọn nữ sinh có giọng nói yêu kiều, rất ít khi chọn nam sinh có âm điệu trầm thấp. Quan trọng nhất là nếu nói liên tục hai ngày, đoán chừng cổ họng sẽ bị khàn.

Cho nên tôi lùi lại mà cầu việc khác, lựa chọn hỗ trợ cho các giáo viên làm trọng tài.

Sau khi tan học tôi không phải tham gia câu lạc bộ, thậm chí ngay cả lớp tự học vốn cần thiết cho việc thi cử, nhưng dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp chúng tôi, buổi học sẽ được tạm ngừng để luyện tập đội hình chuẩn bị cho lễ bế mạc đại hội thể dục thể thao.

Hơi huấn luyện vài lần, mọi người đã tìm được cảm giác khi huấn luyện quân sự, tuy vẫn lệch lạc một chút thế nhưng chí ít vẫn có thể tính là một đội hình.

Lãnh đạo trường học có bệnh nghiện "duyệt binh", đương nhiên các giáo viên cũng phải sắp xếp vô cùng tận tâm. Ngay cả những giáo viên bình thường vẫn chuyên tâm vào vấn đề học tập hiện tại cũng phải tạm thời đặt nó qua một bên.

Đại hội thể dục thể thao là tranh cướp vinh dự cho lớp, đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Chủ nhiệm lớp rất tức giận với đội hình của chúng tôi, cho nên yêu cầu chúng tôi tiếp tục nghiêm túc luyện tập.

Sau khi tan học, có chủ nhiệm lớp đích thân giám sát, chúng tôi vẫn luôn luyện đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi mới về nhà. Thời gian về tới nhà phải chậm hơn ngày đi học bình thường ít nhất là một giờ.

Cũng may tôi đã nhắn một tin nhắn cho Tưởng Mộc Thanh từ trước đó, nói "bọn anh phải tập đội hình, sẽ về trễ một chút". Nhưng tôi không nghĩ tới Tưởng Mộc Thanh lại đáp lại một câu, "Bọn em cũng phải tập".

Lúc tôi đi tưới tiệm văn phòng phẩm cô ấy còn chưa về.

Lại đi lòng vòng xung quanh một hồi, tôi kinh ngạc phát hiện Tưởng Mộc Thanh lại đi chung với một nam sinh không tính là quá xa lạ.

Lý Tiếu Vân.

Tôi biết cậu ta, cậu ta từng là người xếp hạng hai ở lớp khoa học tự nhiên.

Trông cậu ta rất đẹp trai, gia cảnh cũng giàu có hơn nữa năng lực vận động lại rất tốt, là một cầu thủ bóng rổ siêu phàm, là nam sinh các phương diện đều vô cùng vượt trội. Lúc thấy cậu ta và Tưởng Mộc Thanh xuất hiện cùng một lúc, tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Trên các mặt cậu ta đều rất xứng với Tưởng Mộc Thanh, Tưởng Mộc Thanh làm bạn với cậu ta cũng là chuyện đương nhiên.

Rất hiếm khi thấy Lý Tiếu Vân có lúc nói nhiều như thế. Trong trường học cậu ta vẫn luôn xuất hiện với hình tượng cao lãnh, ánh mắt nhìn chúng tôi như quý tộc nhìn thứ dân vậy.

Hiện tại cậu ta lại luôn nói chuyện với Tưởng Mộc Thanh, nói liên tục một cách kỳ lạ, mà dường như Tưởng Mộc Thanh cũng không định quan tâm tới cậu ta nhiều, cô ấy trực tiếp đi về phía tiệm văn phòng phẩm chỗ tôi đứng.

Lúc này, đột nhiên Lý Tiếu Vân kéo cánh tay Tưởng Mộc Thanh lại, chỉ chỉ về phía bãi đỗ xe. Tôi nhìn thuận theo ngón tay cậu ta, một chiếc xe sang màu đen như phát sáng đang hạ cửa sổ xuống, tài xế ngồi trong xe đang vẫy tay với cậu ta.

Thoạt nhìn, hôm nay tôi phải về nhà một mình.

Đang lúc tôi định rời đi, chuyện khiến tôi không nghĩ tới đã xảy ra.

Dường như Tưởng Mộc Thanh hung tợn nói cậu ta một câu gì đó, sau đó cứng rắn giãy khỏi tay cậu ta, lại lần nữa đi về phía tiệm văn phòng phẩm chỗ tôi.

Sau cùng, Tưởng Mộc Thanh tươi cười mà đứng lại trước mặt tôi.

Tất cả thay đổi xuất hiện quá nhanh, nếu tôi là nữ sinh chắc chắn tôi sẽ không từ chối lời đề nghị đưa mình về nhà của một nam sinh xuất sắc như vậy.

Cũng đúng, suy cho cùng cô ấy cũng không bình thường.

"Nam sinh kia là ai? Người mới vừa đi ra cùng em ấy."

Tôi không tự chủ được hỏi.

"Nam sinh mới vừa đi cùng em…"

Tưởng Mộc Thanh cau mày, dường như cô ấy có cố thế nào cũng không thể nhớ nổi.

"Lục Phàm, xin lỗi, em không nhớ tên cậu ta, chẳng qua cậu ta và em cùng đứng phía trước đội hình với tư cách lĩnh đội. Không phải Lục Phàm thấy bọn em cùng ra ngoài chung nên ghen chứ?'

Tưởng Mộc Thanh cúi thấp người, áp mặt lại gần tôi, mỉm cười xấu xa.

"Không có, em cũng có thể quen thêm một vài bạn nam, anh không phải loại người nhỏ mọn như vậy."

Nghe được câu trả lời của thiếu nữ, tôi hơi sửng sốt một chút.

Tình địch mà ngay cả nữ chính cũng không nhớ nổi tên, tôi cảm thấy mình không cách nào ghen tuông nổi.

Cuối cùng... Làm rất đẹp.