Có hai phương pháp đơn giản để tạo thành nhóm.
Một là có chung lý tưởng, vì mục tiêu cộng đồng mà tụ lại với nhau. Bọn cậu ta cấu thành nhóm, chuyên tâm tận lực mà hiến dâng tất cả vì tập thể.
Một loại khác là không có chung lý tưởng, chỉ vì nhiều loại quan hệ lợi ích mà miễn cưỡng tạo thành nhóm chia rẽ. Những thành viên trong loại nhóm này chỉ vì muốn đạt được lợi ích của mình nên mới gia nhập nhóm, cho nên khi hoàn thành mục tiêu của đoàn thể, biểu hiện của bọn họ có vẻ vô cùng miễn cưỡng.
Dựa theo tình hình trước mắt, câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai có thể tính là loại nhóm thứ hai.
Câu lạc bộ này đã treo biển thành lập, khi báo lên xã đoàn ý nghĩa hoạt động chính của câu lạc bộ, đương nhiên bọn họ không thể nói về chủ đề thanh xuân gì đó, mà nói luyện tập năng lực sáng tác truyện chữ, thuận tiện tăng năng lực viết văn.
Phía nhà trường vui vẻ đồng ý.
Tăng năng lực viết văn?
Hình như toàn bộ hoạt động hội đều có vẻ không hợp với mục tiêu này.
Trong phòng câu lạc bộ có bốn người.
Tôi, Tưởng Mộc Thanh, An Vị Nhiên, Tiểu Phàm cùng bàn.
Tôi ngồi đàng hoàng ở phía trước làm bài tập toán lý hóa. Tôi thích làm mấy bài tập môn khoa học tự nhiên này bởi vì khoa học tự nhiên không cần thêm vào tư tưởng chủ quan đã bị người quy định sẵn, chỉ cần dựa theo ý nghĩ của người ra đề sau đó thay cách giải của bản thân vào là được, đến cuối cùng chính là nhận được đáp án chính xác duy nhất.
Tưởng Mộc Thanh ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm tôi một hồi, không phải loại tùy tiện lườm liếc mà là hết sức chăm chú nhìn thẳng vào tôi, vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhìn đến tôi không cách nào yên tĩnh học tập được.
Sau cùng, tôi cứng rắn yêu cầu cô ấy lấy bài tập về nhà ra làm với tôi, cô ấy mới hơi không tình nguyện lấy bài tập từ trong túi xách ra, cùng tôi làm bài tập.
An Vị Nhiên lại cẩn thận đọc sách của cô ấy. Cô ấy cũng không để ý tới chúng tôi mà chỉ lật từng trang từng trang. Dường như nội dung trong sách hôm nay rất hay, vẻ mặt An Vị Nhiên rất bình tĩnh, cũng chưa từng xuất hiện vẻ mặt nóng nảy như lần trước.
Tiểu Phàm cùng bàn lại nghiêm trang lấy một quyển sách hướng dẫn 《 Làm thế nào để viết Light Novel 》 ra, vừa xem vừa ghi chép điểm cần chú ý.
Quách Thông đã tới tiệm Internet bắt đầu viết đại cương cho bộ Light Novel "có liên quan tới game online". Đoán chừng cậu ta vừa ra quán net sẽ quên hẳn mục đích thực sự khiến cậu ta tới tiệm Internet cũng nên?
Tôi không khỏi thở dài một hơi.
Nhìn mọi người ai cũng bận rộn, tôi không hề cảm thấy như vậy có gì không tốt. Chỉ có điều tại sao lại kéo chúng tôi vào vòng hoạt động câu lạc bộ nho nhỏ này, cứ để chúng tôi tan học tự về nhà chẳng phải càng tốt hơn sao.
"Khụ khụ!"
Trong lúc tôi tiến vào trạng thái, quá chú tâm vùi đầu vào tính toán đề bài, dường như An Vị Nhiên đã đọc xong cuốn sách cô ấy muốn xem hôm nay, sau đó theo bản năng ho khan vài tiếng, ra hiệu cô ấy muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Chúng tôi ngẩng đầu nhìn phía cô ấy.
"Hôm nay là ngày đầu tiên câu lạc bộ của chúng ta được thành lập, đầu tiên phải tăng năng lực tạo ý tưởng câu chuyện cho mọi người, chúng ta cùng chơi một trò chơi có thể tăng linh cảm câu chuyện cho chúng ta đi.
"Chủ đề gì!"
Ba người còn sót lại không hẹn mà cùng hỏi.
"Lấy một ví dụ, có một người đề xuất đề tài 'người', người thứ hai phải chia chủ đề 'người' này thành hai chủ đề có liên quan. Ví như chủ đề 'người' chia làm hai chủ đề 'nam nhân' và 'nữ nhân', tiếp theo người thứ 3 sẽ chọn một trong hai chủ đề 'nam nhân' và 'nữ nhân' để tiếp tục phân tích, mãi đến khi gặp người không thể phân tích được nữa thì phải lên đài biểu diễn một tiết mục.
An Vị Nhiên giải thích cặn kẽ.
Thật ra chơi trò gì tôi cũng không quá chú tâm, thế nhưng biểu diễn tiết mục lại là thứ tôi ghét nhất, bởi vì tôi không có tài nghệ gì để có thể biểu diễn, tôi không thể hát hết một bài hoàn chỉnh cũng không nhớ tiết tấu, hẳn chỉ có quốc ca là tôi có thể miễn cưỡng hát được.
Thế nhưng chơi trò chơi lại rất đơn giản. Không phải là phân tích chủ đề sao? Thoạt nhìn trò này có vẻ rất dễ dàng.
"Vậy chúng ta chơi theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ đi, bắt đầu từ tôi.
An Vị Nhiên mỉm cười xấu xa, khoanh hai tay, chống trên bàn.
"Lục Phàm."
Tiếp theo, tên khốn nạn này nói ra tên của tôi.
Ngoại trừ khiến tôi phẫn nộ, hai người còn lại đều bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Nếu thuận theo chiều kim đồng hồ, kế tiếp là "Tiểu Phàm" cùng bàn ngồi bên cạnh An Vị Nhiên, mà đồng thời "Lục Phàm" cũng là tên của cậu ta.
Cậu ta nhìn tôi sau đó lại vùi đầu suy nghĩ một hồi.
"Lục Phàm cao, Lục Phàm lùn."
Cậu ta nói như vậy.
Đúng là cậu ta thấp hơn tôi một chút thật. Không thể không nói, trên phương diện này trời cao vẫn tính là công bằng, tuy cậu ta có gương mặt điển trai, nhưng đối với một nam sinh, phối với gương mặt điển trai kia, chiều cao hiện tại của "Tiểu Phàm cùng bàn" đúng là tỳ vết.
Thoạt nhìn cậu ta cũng hơi để ý tới điểm này, cho nên mới không tự chủ được nói ra.
Kế tiếp là Tưởng Mộc Thanh đang ngồi bên cạnh tôi.
"Tôi chọn Lục Phàm cao."
Thiếu nữ nói rất chắc chắn.
Lựa chọn hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, đối với chuyện này, trong lòng tôi không có chút gợn sóng nào.
"Lục Phàm cao có lúc dịu dàng, cũng có lúc hung dữ."
Thiếu nữ nhanh chóng phân tích chủ đề, sau đó cực kỳ đắc ý mà nhìn tôi.
Khi cô ấy nói lời này ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hơi không ổn.
Cái này phải phân tích thế nào?!
Nhưng đây cũng không thể làm khó tôi được.
Tôi đáp như vậy:
"Lục Phàm cao hung dữ với nữ sinh, còn hung với cả nam sinh."
Xem ra lần này An Vị Nhiên phải tự thực ác quả, tôi tức giận nhìn về phía cô ấy.
"Ách, này..."
Đúng là làm khó cô ấy, cô ấy vỗ mạnh đầu, như đang cố gắng tự hỏi.
"Cao Lục Phàm trừng mắt với nữ sinh đáng yêu, còn có nữ sinh không đáng yêu."
Sau đó cô ấy thành công ném củ khoai nóng bỏng tay này cho "Tiểu Phàm".
Tôi nhìn thấy Tiểu Phàm cùng bàn đã cứng người lại.
"Này... Có rồi, Lục Phàm cao trừng mắt với nữ sinh đáng yêu không mặc váy, hay là nữ sinh mặc váy."
Thành công dời củ khoai lang nóng phỏng tay này tới cho Tưởng Mộc Thanh.
"Lục Phàm cao trừng mắt với nữ sinh đáng yêu mặc váy tóc ngắn hay là nữ sinh tóc dài.
Tưởng Mộc Thanh gần như không chút nghĩ ngợi đã lên tiếng trả lời, sau đó cô ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu như tôi nói nữ sinh tóc dài đương nhiên là chỉ cô ấy, tóc ngắn là chỉ trưởng câu lạc bộ.
Nếu chọn kiểu tóc xong thì phải phân tích tiếp như thế nào đây.
"..."
"Nếu Lục Phàm không trả lời được thì biểu diễn tiết mục đi, hát một bài hay kể chuyện cười cũng được."
Dường như trưởng câu lạc bộ bắt đầu cười trên đau khổ của người khác.
"Tôi nghĩ ra rồi, Lục Phàm cao trừng mắt với nữ sinh đáng yêu mặc váy tóc dài có buộc tóc hay nữ sinh không buộc tóc."
Thành công giao lại quyền lực lựa chọn cho trưởng câu lạc bộ đáng giận.
"Đúng là hỏng bét."
Dường như An Vị Nhiên cũng nhận ra được đây là một nan đề. Tiểu Phàm cùng bàn cũng bày ra vẻ mặt căng thẳng nhìn cô ấy, rất sợ cô ấy đáp được. Bởi vì nếu An Vị Nhiên có thể đáp được, kế tiếp đương nhiên là tới cậu ta.
"Có rồi, buộc tóc dùng da gân hay là dây thừng, mình đúng là quá thông minh! Ha ha ha!
An Vị Nhiên chợt có ý tưởng, nói ra đáp án.
Cô ấy vừa nói ra, Tiểu Phàm cùng bàn đã kêu rên một trận, sau đó dán mặt xuống bàn.
"Dây thừng có màu hay là không có màu.
Mặc dù có chút khó khăn nhưng cậu ta vẫn nghĩ ra đáp án.
"Dây thừng có màu là màu sẫm hay là màu sáng."
Tưởng Mộc Thanh lại không cần nghĩ ngợi.
Tuy tôi thường xuyên luyện tập tự hỏi, nhưng tôi thật sự không nghĩ tới sau màu đậm và màu sáng còn có thể phân tích gì thêm được nữa.
Vậy... Màu sáng có thể chia làm màu trắng thuần và có mang một chút màu sắc không?
Tôi thử dò xét nói.
"Không tính, không tính, quá miễn cưỡng.
An Vị Nhiên như con mèo cuối cùng cũng bắt được chuột, hết sức vui vẻ nhìn dáng vẻ tôi bị thua.
"Biểu diễn tiết mục đi! Nhanh, Lục Phàm!"
Thấy tôi không đáp được, ba người bắt đầu ồn ào hô hào với tôi.
Có chơi có chịu, tôi tự biết mình đã thua bèn đứng dậy khỏi ghế ngồi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đoan chính hệt như chào cờ sáng sớm đầu tuần, bắt đầu biểu diễn ca khúc chỉ có hai chữ sở trường nhất.
"Đứng lên, hỡi những người không muốn làm nô lệ…"
...